Paris đã lên đèn, hàng nghìn bóng điện sáng lung linh, rực rỡ. Thành phố như được đan vào những viên kim cương lấp lánh, khác hẳn với buổi sáng, vẻ đẹp nhẹ nhàng và rất dịu dàng.
Trong phòng ăn, chiếc đèn chùm nhỏ phía trên thay vào một màu sáng, dịu dàng như muốn tách ra hỏi thành phố rực rỡ.
Trên chiếc bàn nhỏ, vài món ăn giản dị nhưng chẳng kém phần hấp dẫn được bày ra. Mọi thứ, đều mang thứ cảm giác ấm áp lạ thường.
-Bố Hoàng, bố ăn món này đi!
-Mẹ Ngọc, mẹ thấy có ngon không?
Quỳnh Lam cứ luôn miệng hỏi, cứ như là mình đã làm hết vậy. Nhưng thật ra thì cũng không phải là không làm, Quỳnh Lam có làm trứng cuộn mà.
-Quỳnh Lam, em dám mời bố mẹ mà không mời anh hả?
Anh Mạnh dơ đôi đũa lên không trung, định hạ cánh trên đầu Quỳnh Lam thì…
-Mẹ! Chiều nay…
Cũng chưa kịp nói hết câu, Quỳnh Lam đã bị anh Mạnh bịp miệng bằng một miếng trứng to đùng.
-Haha! Con bé này, sao em nấu ngon thế? Thử ăn đi!
-Ặc…ặc…nghẹn chết…em rồi…nước…nước…
Do miếng trứng quá khổ so với miệng Quỳnh Lam nên đã hơi chật vật…
Mẹ Ngọc hoảng hốt chạy đi lấy nước, nhưng trước tiên bắt Quỳnh Lam cắn nhỏ ra đã.
Bố Hoàng thì vừa nhìn Quỳnh Lam lo lắng, vừa quay sang anh Mạnh lườm lườm.
Mạnh ơi, lần này thì anh chết thật rồi!
Sau khi đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ trên bàn ăn, Quỳnh Lam rửa bát đĩa, lau sàn nhà giúp mẹ Ngọc rồi lên phòng.
Quỳnh Lam chẳng thèm tin lời Nhật Minh nói, lấy vở ngày trước chưa dùng đến nhét vài quyển vào chiếc balo con gấu xanh da trời.
Lên giường đọc truyện cười!
Haiz… Nhưng mà không xem cái Nhật Minh nói thì người cứ bứt rứt thế nào đấy.
Bây là 8 giờ, vẫn sớm, sang phòng anh Mạnh xem đồ gì đẹp đẹp lấy thôi!
Quên chuyện kia đi.
Chẳng thèm gõ cửa, Quỳnh Lam mở luôn vào.
Ối giời, bắt quả tang nói chuyện với gái nhá, lại còn ra ban công nói chuyện nữa chứ. Haha, làm gì mà bí mật thế?
Quỳnh Lam rón rén đi lại,lấp dau cánh cửa trắng, lần này lại anh Mạnh chết
rồi,từ giờ mà không làm theo lời Quỳnh Lam, sẽ mách mẹ Ngọc. Quỳnh Lam
ơi, sao thông minh quá vậy?
-Cái gì? Vậy là đã có rồi sao? Đừng nói với tôi chuyện đó là thật. Tôi sao có thể tin chứ?
Quỳnh Lam bịt miệng để không phát ra tiếng, không phải đã hại con nhà người ta đến vậy chứ?
-Tôi sẽ không để ai biết!
Cái gì? Quỳnh Lam sợ xanh mặt, không phải anh Mạnh là người vô trách nhiệm vậy chứ?
-Cái gì? Thế thì bỏ nó đi!
Thật là hết chịu nổi mà!
Sao…sao…lại thế? Dù sao đi nữa, nó cũng là một sinh mạng cơ mà? Do ai làm chứ? Tại sao lại có thể nói bỏ dễ dàng như vậy?
Quỳnh Lam, kiềm chế, kiềm chế, để không ra cầm cái con thỏ đang đi dưới chân để đập vào mặt cái tên kia.
Cô đang tưởng tượng ra cô gái trong điện thoại sẽ khóc sướt mướt như thế
nào khi nghe được những lời vô tình thế này? Thật là thương cho cô ấy
quá!
-Cái gì? Sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình sao? Nếu không?
-Chị yên tâm đi, em sẽ bắt cái tên đáng ghét kia phải chịu trách nhiệm!
Quay sang lườm lườm tên kia đang ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng, đột nhiên, từ trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc:
-Quỳnh Lam?
…
Không còn từ gì để nói, như thế này là sao? Giọng Nhật Minh sao lại phát ra từ trong điện thoại.
Tất cả không phải như Quỳnh Lam đã từng nghĩ sao?
Quỳnh Lam hình như còn nghe thấy tiếng cười phát ra, nhưng hình như cái người kia đang nín cười thì phải?
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng vang lên:
-Cậu, sang phòng Chuối làm gì?
-Hả?
Ơ kìa, Quỳnh Lam sang phòng ai mà chẳng được, không lẽ lại phải xin phép
Nhật Minh sao? Mà giờ này vẫn gọi nhau là chuối với dừa à?
-Ơ cái gì mà ơ? Về phòng mau!
-Cái gì? Cậu có quyền đấy à? Tớ đã nói rồi cơ mà!
-Vậy à? Thế thì cậu chưa đọc báo mới nói được những câu kiểu đấy!
Quỳnh Lam bực mình ném cái điện thoại vào người anh Mạnh, hét lên:
-Báo báo cái đầu cậu ấy!
Anh Mạnh bắt được điện thoại xuýt xoa, con nhóc này, có biết là chút nữa đã phá tan một tháng giảm chơi bời của anh không?
—–
Bước vào phòng, đóng sầm cửa một cái, ngồi phịch lên giường. Ôi chết mất thôi, thật là xấu hổ quá đi mà!
Quỳnh Lam lăn lộn trên giường một lúc, nhưng trong lòng lại vô cùng, vô cùng
tò mò về trang báo mà Nhật Minh bảo. Có cái gì mà không nói được ra
luôn.
Quỳnh Lam bực mình, ngồi bật laptop lên xem. Vào google,
nơi Quỳnh Lam tìm kiếm tất cả mọi thứ liên quan tới công việc của Nhật
Minh lúc cậu ấy đang trong chuyến đi.
Gõ chữ “JK” xong, bên dưới hiện toàn tin:
-Ngày kia, JK sẽ đính hôn…
-Bạch mã hoàng tử của tất cả các cô gái sắp có chủ…
…
Nói tóm lại, tất cả tin tức mới nhất đều liên quan tới lễ đính hôn của JK. Không phải chứ? Quỳnh Lam đang nhìn nhầm sao?
Click chuột vào kết quả đầu tiên, Quỳnh Lam không khỏi loá mắt vì những dòng chữ to nhất, rõ nhất:
“Mở một cuộc họp báo, tổng giám đốc trẻ tuổi ít khi muốn vào các mặt báo
thì lại đưa ra thông tin giật gân, ngày kia, lễ đính hôn của JK sẽ được
diễn ra, người được cho là may mắn nhất trái đất là cháu của dòng họ
Trần, con của chủ tịch Trần Lâm, Trần Vương Huyền!
…
Cái
gì đang diễn ra đây? Mắt Quỳnh Lam có bị mờ không? Ừ, đính hôn là chuyện của Nhật Minh, nhưng Nhật Minh lấy ai lại là chuyện của Quỳnh Lam.
Mắt Quỳnh Lam ngấn nước, tại sao lại là chị ta? Tại sao chỉ có mấy giờ đồng hồ không gặp mà đã ra quyết định như vậy?
Không, không thể để Nhật Minh lấy người như vậy được, bằng mọi cách, phải kéo Nhật Minh ra khỏi con người đó.
Tự dưng, Quỳnh Lam lại hối hận khi nói những câu nói trẻ con như vậy với Nhật Minh.
“Nhật Minh, xin lỗi cậu, tớ sẽ không đề cậu phải cưới một con hồ ly như vậy được”…
Sau hàng cây xanh, ngôi trường tổng hợp hiện ra. Oa, thật không hề sai khi
nói đây là trường quốc tế, đẹp thật đấy. Nhìn cứ như cung điện ấy, lại
còn bề nước nữa này, trường này lắm chuyện quá!
Nhưng hiện tại,
tâm trạng của cô gái kia dường như không đủ thời gian để quan tâm tới
thứ xung quanh nữa, tâm trí của cô đang dồn vào chiếc máy trên tay.
Đôi mắt đi sang trái rồi tới phải, từ trên xuống dưới, nhanh một cách khủng khiếp!
Cô, đang tìm tất cả thông tin có liên quan tới lễ đính hôn đáng chết kia.
Chiều nay phải cùng anh Mạnh qua Đức, tên đáng ghét, lại còn bảo phải
muốn cho cô ấy hạnh phúc sao?Lại còn tổ chức ở cái nơi vớ vẩn đó nữa. Tự nhiên Quỳnh Lam thấy ghét nước Đưc vô cùng!
Cô ta là con hồ ly
hả? Nhật Minh quên là Quỳnh Lam vẫn còn đang sống trên đời sao? Hạnh
phúc của Nhật Minh là chuyện quan trọng cả đời của Quỳnh Lam đấy. Có
biết không?
Haiz…dù thế nào cũng phải đi học để biết tình hình
bọn con gái trong lớp, Quỳnh Lam biết bọn họ sẽ tức điên lên cho mà xem. Mà tất nhiên rồi, đến Quỳnh Lam còn tức cơ mà!
…
-Lam!
Dù là có trong tiếng Pháp hay bất cứ tiếng nào, Quỳnh Lam cũng không bao
giờ muốn đổi tên để thích nghi với nước đó, cô thích tên Quỳnh Lam nhiều lắm.
Nhưng hiện tại, đứng ở xa mà cứ gọi Quỳnh Lam thì cũng như
gọi cái tổ chim vậy, hoàn toàn không có biểu hiện gì chứng minh cô đã
nghe thấy.
Vẫn đi lại chỗ nghỉ của mọi người, chẳng thèm trải
thảm, Quỳnh Lam ngồi luôn lên lớp cỏ ẩm ướt do sương sớm, mắt thì vẫn
chăm chăm, chẳng dời ra được khỏi chiếc màn hình.
Nhật Minh, lần
này thì cậu chết chắc rồi. Quỳnh Lam đang rất tức giận. Sao lại còn tự
mình đi chọn váy cưới nữa chứ? Cái gì mà lãng mạn cơ? Thử hỏi, Nhật Minh đã bao giờ thèm nói câu đó với Quỳnh Lam chưa?
Cứ mải chú ý tới
chiếc máy đang cầm trên tay, không, phải nói là hình ảnh hiện ra trên
màn hình máy quá bắt mắt. Vậy nên, Quỳnh Lam một chút õng không để ý mọi thứ xung quanh, tất nhiên trong đó tính cả người đang tới gần.
-Lam-
Giọng nói lớn đột nhiên vang lên, đông thời hai tay cô gái đập không quá mạnh vào vai Quỳnh Lam đủ để kêu lên tiếng.
-Á á á…
Quỳnh Lam giật mình,hét lớn lên. Có biết là Quỳnh Lam sợ ma lắm không?
Cô gái lên tiếng, giọng nói nghe rất hay, mềm mại:
-Cậu quên tớ rồi sao? Sang mà chẳng nói cho tớ!
A,hoá ra là Vy à? Người Việt cả đấy. Bảo Vy cũng chỉ mới sang được ba năm,
Quỳnh Lam cũng đã giúp Bảo Vy rất nhiều trong quá trình học tiếng, nhưng cô bạn cũng đâu có kém, dạy Quỳnh Lam tiếng Việt mà.
Nhưng, có điều, Bảo Vy…cuồng JK!
Đột nhiên, sắc mặt Bảo Vy tối lại, có phải là cô ấy đã nhìn thấy cái ảnh trong máy của Quỳnh Lam?
Quỳnh Lam, lần này thì chế chắc rồi, sao lại có thể để Bảo Vy biết chứ? Quỳnh Lam, làm sao bây giờ? Bảo Vy sẽ làm ầm lên cho mà xem…
A, mà
khoan, Bảo Vy làm ầm lên sao? Sao Quỳnh Lam không nghĩ ra cách này sớm
hơn? Làm càng ầm lên thì càng tốt. Bảo Vy, thật sự thì Quỳnh Lam phải
xin lỗi trước rồi!
-Vy à, cậu cũng thấy đấy, Nhật Minh sắp đính
hôn rồi, dù tớ có năn nỉ bảo cậu đã đơn phương hai năm rồi nhưng mà cậu
ấy chỉ bảo không muốn rước cá sấu chuối về nhà!
Thút thít, Quỳnh
Lam vờ khóc như đang nói sự thật. Vì Nhật Minh luôn gọi Bảo Vy là cá sấu chuối bởi đối với cậu ấy, Bảo Vy không xinh, và chuối là người thẳng
tắp, chỗ nào cũng như chỗ nào, chẳng có chỗ nào bị tật mà nhô ra hố lại
cả!
Mặc dù rất muốn biết tại sao Bảo Vy lại có biểu hiện như vậy, hay…Bảo Vy còn chưa biết? Đáng lẽ ra phải biết trước cả Quỳnh Lam chứ?
Thế này có được coi là cuồng không vậy?
Mặt Bảo Vy tím xanh, miệng lắp bắp:
-Vậy… nó là sự thật sao?
Bảo Vy luôn nghĩ trong tim Nhật Minh chỉ có mình, nên khi đọc được mấy tin
đó trên internet thì hoàn toàn không tin. Người con trai đáng để Bảo Vy
trân trọng nhất trên đời này chỉ có Nhật Minh. Nhưng mà…sao giờ này đến
cả Quỳnh Lam còn nói vậy? Không được, nhất định Bảo Vy phải làm cho rõ
mọi chuyện.
Quỳnh Lam ra sức gật đầu ra kiểu đúng rồi, hai mi mắt cũng đã ngập nước, Quỳnh Lam, thật sự cũng không muốn thế đâu, cô rất
sợ, rất sợ Nhật Minh sẽ không đưa cô đi chơi nữa, không muốn mua quà cho cô nữa,…và sợ nhất là không được nghe giọng cậu ấy nói. Nhưng sao đây,
cho đến giờ cô cũng chỉ biết ngồi xem tin tức, chẳng nghĩ ra được việc
gì cả.
Cô cũng chỉ biết là sẽ cùng anh Mạnh sang Đức, nhưng sang
tới nơi rồi sẽ làm gì? Chẳng lẽ sang để dự lễ đính hôn của người ta mà
không có giấy mời.
Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc đâu. Bởi vì, hồ ly đó lại có liên quan tới cô.
Và cũng bởi vì, trong từng dây thần kinh, từng ý nghĩ, và quả tim không
hạt của Quỳnh Lam lúc nào cũng hiện lên mọi hình ảnh của Nhật Minh!
Quỳnh Lam biết, Nhật Minh vì mình mà mới làm như vậy!
“Nên, hạnh phúc của cậu, hãy để tớ nắm giữ!”…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT