Quốc Cường cắt ngang lời Cao Cường: "Hiện tại tôi vẫn là cấp trên của cậu. Cậu phải nghe lời tôi."

Cao Cường không phục: "Nhưng đang là giờ giải lao! Hơn nữa, không phải làm trung đội trưởng thì có quyền tất cả!!" Nói xong, cậu ra hiệu cho Minh Thịnh đi một mình.

Buổi học sáng kết thúc, Cao Cường người đầy mồ hôi, cộng thêm chuyện nhịn đi tiểu nên cảm thấy nếu ở lại đây lâu sẽ không ổn. Cậu định đi về phòng thì bị Quốc Cường gọi lại: "Này, hôm nay cậu đi dẹp vật chất."

Cao Cường phản đối: "Không được. Tớ phản đối. Hôm nay tới phiên người khác chứ."

"Phản đối vô hiệu."

"Ơ, ơ, cậu chính là trả thù cá nhân. Ngày đầu tiên cũng vậy. Cậu thù dai qua đấy." Cao Cường có rống cổ cãi thế nào thì cũng vẫn phải mang vật chất đi trả. Thù oán vốn dĩ đã tắt từ lâu lại bùng cháy lên mãnh liệt. Nhưng lửa lớn nhanh chóng tắt lụi đi một lần nữa.

Tắm rửa gội đầu xong xuôi, Cao Cường thấy thật thoải mái, giống như bỏ được một gánh nặng trên người. Cậu vui vẻ ngồi nghịch điện thoại, xem đi xem lại tấm hình giữa hai người, thấy đã đến giờ ăn liền vội vàng chạy đi.

Chạy tớ trước cửa phòng của Quốc Cường, cậu bắt chướt theo hắn lúc sáng, dựa lưng vào tường chờ hắn đi ra. Không lâu sau, Quốc Cường đi ra ngoài. Nghênh đón hắn đầu tiên chính là nụ cười của Cao Cường, sau đó thấy cậu đi về phía mình.

"Hôm nay là ngày cuối rồi, chúng ta đi ăn chung đi. Sau này có muốn cũng không được đâu nha."

Quốc Cường xoa xoa đầu vẫn còn ẩm ướt của Cao Cường, những giọt nước li ti bắn tung tóe: "Cậu không biết lau khô tóc à?" Câu hỏi được đáp lại bằng một nụ cười. Quốc Cường đưa tay bóp méo cái nụ cười ngây ngô đó: "Đi thôi." Sau đó hắn phát hiện ra một chuyện: "Cậu không mang theo dù?"

Cao Cường mới sực nhớ ra, lúc nãy thế mà lại quên mất chuyện này.

Trên đường đi, Cao Cường không ngừng nói chuyện: "Dù của cậu mát thật."

"Cậu còn nói xàm nữa tôi cho cậu phơi nắng đi ăn."

"Cậu cũng ít có độc ác." Thế rồi cậu chuyển sang đề tài khác. Tầm mắt của cậu đang đặt chú ý vào cái bóng của hai người do mặt trời tạo ra.

"Cậu nhìn đường cho tôi, té bây giờ." Quốc Cường cắn răng nhắc nhở.

"Cậu thấy không? Hai cái bóng đang di chuyển cùng với chúng ta kìa. Hi hi, tụi nó đè lên nhau."

Câu cuối thu hút sự chú ý của Quốc Cường: "Thế cậu muốn, người thật đè lên nhau không?"

Cao Cường đỏ mặt, đẩy Quốc Cường ra xa mình một chút, kết quả cậu không còn được cây dù cho nắng nữa: "Thì ra rời xa cậu một tí chính là nắng gắt."

"Nói nhảm gì đó." Bị Cao Cường bơ cái đề tài mà mình quan tâm hứng thú nhất, Quốc Cường có chút khó chịu: "Xem ra phải đánh cậu cho cậu chừa."

"Ngày cuối, xin cậu hãy tình thân mến thương."

Trên bàn ăn vẫn là những món như thường lệ, cách chế biến cũng không có gì thay đổi. Nhưng thay vì chê bai, Cao Cường lại cắm đầu vào ăn, giống như đang thưởng thức bào ngư di cá, không ngừng khen ngợi: "Đồ ăn ngon thật. Cậu phải ăn thật nhiều, và nhớ kĩ mùi vị này, hôm nay ngày cuối rồi. Sau này có muốn cũng không được đâu nha."

Quốc Cường cũng không để ý cậu nói gì, vẫn là chuyên tâm ăn. Cao Cường một hơi đã ăn sạch phần của mình, xoa bụng cảm thấy tiếc nuối, ước gì được ăn thêm nữa. Cậu rảnh ngồi quan sát từng cử chỉ của Quốc Cường. Thấy hắn ăn cậu có chút không hài lòng: "Cậu ăn như vậy là quá lãng phí rồi, tệ hơn là làm phụ lòng người nấu. Cậu có biết để nấu được đồ ăn ngon như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức không?"

Quốc Cường nuốt hết đồ ăn trong miệng, buông đũa xuống, khởi động khớp tay: "Xem ra phải đánh cậu thật rồi."

Cao Cường kinh sợ: "Ơ, khoan, khoan đã, hôm nay là ngày cuối, hãy tình thân mến thương..." Nói xong từ cuối cùng, cậu liền chạy vọt đi. Trong 36 kế thần thông thì kế rút lui cậu thấy là tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play