Trong nhà Trần Nguyệt, Tô Nhạc ngồi trên sô pha, vừa gặm táo vừa thờ ơ cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

“Đại thần thật tốt với cậu, cách thức lên sân khấu của các cậu trong lễ đính hôn của Trang Vệ đúng là tuyệt đỉnh.” Trần Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, trên mặt đắp một lớp mặt nạ hỗn hợp gì đó, nhìn thấy thứ chất dính màu đen kia, Tô Nhạc ghét bỏ dịch sang bên cạnh.

“Ánh mắt gì đấy.” Trần Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của Tô Nhạc, trợn trừng mắt: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy, có biết không hả.”

“Ừ, nghe thấy rồi, cách thức lên sân khấu của tớ và đại thần rất đỉnh, rồi sao nữa?” Tô Nhạc gật đầu, chuyển kênh ti vi về kênh tổng hợp, tiếp tục răng rắc gặm táo.

“Cậu ngốc thật hay giả ngốc vậy?” Trần Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Tô Nhạc: “Người ta vì cậu mới làm như vậy, cậu đừng có vô tâm thế được không?”

Tô Nhạc bị chọc đến mức đầu ngửa ra sau, toàn thân nằm thẳng lên ghế sô pha: “Ai bảo tớ vô tâm?” Cô thoáng ngừng lại, dường như đang nghĩ đến một số chuyện làm người ta không hài lòng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại thái độ bình thường.

Trần Nguyệt không phát hiện ra sự thay đổi trong nháy mắt đó, tiếp tục lảm nhảm với Tô Nhạc rằng đàn ông tốt khó tìm thế nào, đàn ông chung thủy lại biết cách chăm sóc thì sắp thành sinh vật trong sách đỏ.

Khi Trần Nguyệt đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của Tô Nhạc đặt trên bàn uống nước vang lên, Trần Nguyệt rất tự giác ngậm miệng lại, đứng dậy đi vào trong phòng.

“Ngụy Sở à, chuyện gì vậy?”

Trước khi đóng cửa lại, Trần Nguyệt nghe được một câu như vậy, cô lập tức cười cười, không phải mỗi người đàn ông đều giống Trang Vệ, Tô Nhạc hẳn sẽ lựa chọn tin tưởng một lần nữa.

Nửa giờ sau, Trần Nguyệt từ trong phòng đi ra, thấy Tô Nhạc ôm một cái gối, ngồi xem tivi, cô không nhịn được mà pha trò: “Mới nửa ngày không gặp mà Ngụy đại thần đã nhớ cậu rồi à?”

“Nói bậy bạ gì đấy.” Tô Nhạc mặt mày rạng rỡ, nhưng khi nhớ tới Ngụy Sở nói cuối tuần này hai người cùng đi gặp bố mẹ anh là trong lòng lại có chút căng thẳng.

“Cười vui vẻ như vậy, có chuyện gì tốt à?” Trần Nguyệt hỏi.

“Anh ấy bảo tớ cuối tuần này cùng anh ấy về nhà.” Tô Nhạc vặn vẹo cái gối ôm: “Cảm giác hơi là lạ.”

“Đã đến mức con dâu xấu xa gặp bố mẹ chồng rồi á?” Trần Nguyệt cảm thán, không hổ là đại thần, tác phong làm việc đúng là rất quyết liệt.

Tô Nhạc liếc mắt khinh thường, đứng dậy đi vào phòng bếp bưng nồi canh đã hầm xong ra: “Này, tiểu thư, tôi làm cho ngài canh vịt hầm đây.”

“Cảm ơn, bạn yêu của tớ.” Trần Nguyệt dùng vải lót nhấc vung nồi lên, một mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt, múc một thìa nếm thử, mùi vị không tệ.

“Thường ngày làm việc phải chú ý nghỉ ngơi.” Tô Nhạc thấy cô nàng uống rất vui vẻ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ: “Tớ cũng phải về đây, ngày mai còn phải đi làm.”

“Để tớ lấy xe đưa cậu về.” Trần Nguyệt cũng không níu giữ, đặt cái thìa xuống định đi lấy chìa khóa xe.

“Không cần, cậu vừa ốm dậy, đừng đi lại nhiều.” Tô Nhạc ngăn Trần Nguyệt lại: “Đúng lúc Ngụy Sở bàn chuyện làm ăn ở gần đây, tớ bảo anh ấy tiện đường tới đón.”

Nhìn dáng vẻ ân cần của Ngụy đại thần, có khi từ phía Đông thành phố tới phía Tây thành phố nhất định cũng được coi là tiện đường. Trần Nguyệt không nói gì nữa, dùng ánh mắt tiễn Tô Nhạc tới cửa, sau đó nghe cạch một tiếng, cửa được đóng lại. Cô đi tới bên cửa sổ vén rèm lên, một hai phút sau, ngay khi Tô Nhạc vừa xuất hiện dưới lầu, một chiếc xe màu đen đã ngừng lại ngay trước mặt Tô Nhạc.

Chàng trai trên xe bước xuống, giúp Tô Nhạc mở cửa rồi mới trở lại vào trong xe, không bao lâu sau, xe lại ra khỏi tiểu khu.

Trần Nguyệt nhìn chiếc xe càng ngày càng xa, cười cười, ngồi lại sô pha, tiếp tục uống canh vịt.

Trong xe, Tô Nhạc có chút lo lắng liếc nhìn Ngụy Sở: “Cuối tuần này thật sự phải đi gặp bác trai bác gái à?”

Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ, Ngụy Sở nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Nhạc, cười vô cùng bao dung: “Nếu em không ngại, chúng ta có thể trở về ngay hôm nay.”

Tô Nhạc vội ho một tiếng, dời ánh mắt khỏi Ngụy Sở: “Đèn xanh rồi, anh mau lái xe đi!”

Đối với hành động giận dỗi của Tô Nhạc, Ngụy Sở rất nể tình mà không cười ra tiếng.

Kiểu muốn cười mà không cười này của Ngụy Sở rất thành công khiến cho Tô Nhạc liếc mắt lườm một cái.

“Em đừng lo lắng, bố mẹ anh đều là người rất dễ gần, lần trước bọn họ cũng gặp em rồi, đều rất thích em.” Ngụy Sở tốt bụng trấn an: “Gần đây anh gọi điện cho bọn họ, bọn họ cũng thường hỏi về em, còn nói đem con dâu của bọn họ về sớm một chút.”

“Ai là con dâu của nhà anh?!” Tô Nhạc cảm thấy hai gò má mình nóng lên, quay đầu sang hướng khác, tim đập nhanh hơn một chút, con dâu gì chứ…

Ban đêm, Tô Nhạc ngủ mơ, đột nhiên một củ khoai tây mọc ra hai chiếc răng nanh kêu cô là con dâu, khiến cô sợ đến mức giật mình tỉnh lại, trùm chăn kín đầu, đều tại tên khốn Ngụy Sở kia nói bậy bạ con dâu gì đấy làm cô nửa đêm gặp ác mộng, thật kinh khủng.

Sáng sớm tỉnh lại, viền mắt có hai vết thâm quầng mờ mờ, Tô Nhạc soi gương, thở dài, xuống lầu, đi nhờ tài xế Ngụy Sở đi làm. Hiện giờ rất nhiều người trong công ty đã biết quan hệ của cô và Ngụy Sở, những đồng nghiệp nam tận tình giúp đỡ cô trước đây đột nhiên dè dặt hơn nhiều, còn những đồng nghiệp nữ lại không có thay đổi gì lớn, chỉ thỉnh thoảng sẽ có một vài ánh mắt ao ước hướng về phía cô.

Tô Nhạc không có tâm trí đâu để đoán biết suy nghĩ của mọi người, cô vẫn làm việc như trước, giao lưu với đồng nghiệp như trước. Buổi chiều, khi cô giao một tập văn kiện cho Giang Đình thì bị chị gọi lại.

“Tô Nhạc, có một khách hàng của công ty chúng ta nói muốn gặp em.” Giang Đình có vẻ bận rộn, vừa thu dọn tài liệu, vừa không ngừng gõ cái gì đó trên máy tính.

“Khách hàng ạ?” Tô Nhạc có chút bất ngờ, cô chỉ là một trợ lý giám đốc, hẳn là không cần chịu trách nhiệm về công việc này chứ.

Giang Đình thấy vẻ mặt Tô Nhạc khó hiểu liền giải thích: “Người này là thiên kim của một công ty thực phẩm, tên Tống Vi, em có biết cô ấy không?”

Tô Nhạc càng thêm khó hiểu, cô chỉ nói mấy câu với cô ta trong lễ đính hôn của Trang Vệ thôi, còn chưa quen biết đến mức một mình ra ngoài nói chuyện phiếm thế này: “Vì sao cô ấy lại muốn gặp em ạ?”

“Nếu em không không muốn thì đừng đi.” Giang Đình thấy vẻ mặt Tô Nhạc khác thường nên nói: “Chị chưa trực tiếp trả lời cô ấy, chỉ nói sẽ chuyển lời với em thôi, đây là danh thiếp của cô ấy.”

“Em cảm ơn chị.” Tô Nhạc thật sự cảm ơn sự quan tâm của Giang Đình, nếu là cấp trên khác, có lẽ đã chẳng nghĩ đến cảm nhận của cô, nhất định sẽ bị ép đi gặp người ta.

“Vậy đi, chuyện này tự em sắp xếp nhé.” Giang Đình gật đầu, không nói gì nữa.

Tô Nhạc cầm trong tay tấm danh thiếp mang theo mùi nước hoa thoang thoảng, đầu óc mù mờ ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, sau khi trở lại phòng trợ lý của mình, cô nhíu mày nhìn tấm danh thiếp này, rốt cuộc cô Tống Vi này muốn cái gì?

Nếu là trước đây, cô sẽ không suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao cô cũng chẳng có gì để đối phương tính toán, nhưng hiện giờ cô còn có một thân phận là bạn gái của tổng giám đốc Kim Sở, đối phương có thể không để ý tới cô, không có nghĩa sẽ không để ý tới Ngụy Sở, hơn nữa đây còn là một cô gái được Ngụy Sở khen là không đơn giản.

Trong lễ đính hôn, cô không có chỗ nào đắc tội với cô gái này, nếu cô ta muốn hợp tác với Kim Sở hoặc Bách Sinh, vậy cũng không cần tìm cô, nói về tình cảm, giữa bọn họ chưa có gì đáng để nhắc tới.

Chẳng lẽ cô ta chỉ nhàn rỗi tìm người nói chuyện thôi?

Suy nghĩ một lát không có kết quả, Tô Nhạc đặt danh thiếp sang một bên, tiếp tục làm việc của mình, về phần Tống Vi không có tầm quan trọng nào đáng nói này, thoáng một cái đã bị cô lãng quên.

Ai ngờ khi tan tầm, cô lại nhận được điện thoại của cô Tống này.

~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play