Các bạn học trường đại
học B nhìn thấy Ngụy Sở và Tô Nhạc đi về hướng họ, những người tư thế vốn uể
oải lập tức trở nên nghiêm túc, khiến cho Tô Nhạc phải cảm thán về sức hấp dẫn
của Ngụy Sở một lần nữa, chỉ tiếc là bọn họ đều đã bị biểu hiện bên ngoài của
người này lừa dối.
“Trần Nguyệt, đã lâu
không gặp.” Ngụy Sở nhìn thấy Trần Nguyệt liền chủ động bắt chuyện.
“Chào anh Ngụy.” Mấy
tháng trước, Ngụy đại thần còn không biết cô là ai, nay đã chủ động chào hỏi,
đây có được tính là lợi ích khi là bạn tốt của Tô Nhạc không? Cô liếc mắt nhìn
Tô Nhạc, đàn ông tốt đấy, đừng có để cô nàng nào cuỗm mất.
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn
mây trên trời.
Trần Nguyệt trợn mắt, đồ
không có tiền đồ này!!
“Anh Ngụy.” Cả trai lẫn
gái bắt đầu bắt chuyện với Ngụy Sở, có người nhận ra Tô Nhạc cũng mở lời chào
hỏi Tô Nhạc.
“Chào các bạn.” Ngụy
Sở đơn giản gật đầu chào hỏi, anh đưa Tô Nhạc đến đây chỉ muốn các bạn
đại học biết rằng Tô Nhạc là bạn gái anh, chứ không phải là cô gái bị Trang Vệ
vứt bỏ.
Có một số lời anh không
cần nghe đến nhưng có thể nghĩ đến, vì vậy, anh không muốn Tô Nhạc chịu uất ức,
càng không muốn những người này còn có bất cứ liên tưởng gì giữa Tô Nhạc và
Trang Vệ.
Ngụy Sở vừa xuất hiện,
còn ai dám tranh lời. Tô Nhạc nhìn những ánh mắt nhìn Ngụy Sở như nhìn thần
tượng của các bạn học, nhất thời cảm thấy mình đã uổng phí tâm trí cho trang
phục ngày hôm nay, chỉ cần cái danh là bạn gái Ngụy Sở, cho dù cô có mặc bao bố
tới đây cũng đã nổi danh như cồn rồi.
Một trong những doanh
nghiệp trẻ có tiềm năng nhất, còn có gia cảnh vững chắc, mặt mũi khôi ngô, được
những doanh nghiệp đi trước khen ngợi, những doanh nghiệp đi sau khâm phục, một
người như thế này, nói không chừng anh nuôi một con chó giữ nhà, người ta cũng
khen một câu huyết thống thuần chủng, có bản lĩnh giữ nhà cũng nên.
Đây đúng là chủ nghĩa
sùng bái mù quáng không phân biệt tốt xấu, Tô Nhạc lắc đầu thở dài, vị đại thần
này thật ra cũng chỉ là người thường thôi.
Hà Lệ vừa nói xấu Tô Nhạc
nhìn thấy một màn này, sắc mặt thật khó coi, chán nản bỏ đi.
Trần Nguyệt châm biếm
liếc mắt nhìn Hà Lệ, cứ nghĩ rằng được xem trò cười của người khác, cuối cùng
chính mình biến thành trò cười cho người ta bàn tán.
“Cậu thái độ gì vậy?” Tô
Nhạc thấy nét mặt cô ta khó coi, tiến đến bên cạnh Trần Nguyệt thấp giọng hỏi:
“Cô ấy nợ tiền cậu không trả hay là đào góc tường của cậu?”
“Vừa rồi cô ta còn đàm
tiếu chuyện của cậu đấy.” Trần Nguyệt hơi bất mãn, hạ giọng oán trách: “Cô ta
nghĩ cậu là loại phụ nữ sống dựa vào đàn ông, đừng nói là Trang Vệ, ngay cả khi
không có Ngụy Sở cậu cũng sống tốt hơn cô ta nhiều, không biết đầu óc cấu tạo
từ cái gì, lúc nào cũng mong người khác sống không tốt.”
“Tớ còn tưởng cậu đang
giận dỗi cái gì chứ.” Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đang nói chuyện với mấy chàng trai
trẻ tuổi, thấy anh không chú ý tới bên này, lại nói: “Trước đây, khi còn ở
trong trường, quan hệ giữa tớ và cô ta vẫn thế, mặc kệ người ta nói thế nào,
cuộc sống của tớ vẫn thế. Không cần tranh cãi với loại người như cô ta, chỉ cần
sống tốt hơn cô ta là được.”
“Vậy hiện giờ cậu thấy
Trang Vệ thế này nhất định là rất yên tâm.” Trên mặt Trần Nguyệt nở một nụ cười
chế giễu rất rõ ràng.
“Tớ yên tâm cái gì?” Tô
Nhạc có chút không hiểu.
“Bởi vì hắn ta sống không
hạnh phúc.”
Tô Nhạc: …
Lại một kẻ thích cười
trên nỗi đau của người khác = =!
Lúc này, Ngụy Sở đã đi
tới, nắm tay cô nói: “Bên kia có mấy người bạn làm ăn với anh, em cứ tâm sự với
bạn em đi nhé.”
Tô Nhạc biết Ngụy Sở muốn
cho cô và Trần Nguyệt có thời gian trò chuyện, cô gật đầu: “Anh cứ đi đi.”
Trần Nguyệt liếc mắt khinh
thường, con nhóc này vô tâm quá rồi.
Tống Vi không ngờ mình sẽ
mất mặt như vậy trong thời điểm quan trọng của cuộc đời, còn bởi vì một người
phụ nữ cô vốn khinh thường, cô đổi trang phục xong, đi tới bên cạnh Trang Vệ
đang chờ ngoài cửa: “Sao anh lại mời cô ta tới đây?”
“Anh không mời cô ấy.”
Sắc mặt Trang Vệ cũng không tốt, bất kể ai bị một người phụ nữ hất đồ uống
trước mặt một đống khách mời, tâm trạng đều sẽ không tốt.
Tống Vi nhìn anh một cái,
không chờ anh đi cùng, xoay người ra khỏi phòng thay đồ.
Trang Vệ vẻ mặt dửng dưng
đứng tại chỗ, không đi tới.
“Làm thế nào Tô Nhạc lại
ở bên anh Ngụy được, tớ thật sự không tin là anh Ngụy sẽ thích người như Tô
Nhạc.”
“Lắm thủ đoạn, còn cái gì
khác được nữa? Năm đó, khi còn trong trường, lúc Trang Vệ theo đuổi cô ta chẳng
phải cũng rầm rộ lắm sao, ngày đó ai cũng nói Trang Vệ rất yêu Tô Nhạc, sau này
cũng chân trong chân ngoài đấy thôi? Hiện giờ anh Ngụy ở bên cô ta, cũng không
có nghĩa là sau này hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Chuyện tình giữa Trang
Vệ và Tô Nhạc năm đó đủ để quay thành một bộ phim truyền hình, nam chính có
tiền lại si tình, nữ chính gia cảnh bình thường, tiếc là hiện thực và chuyện cổ
tích khác nhau, cuối cùng Tô Nhạc cũng coi như thua thảm bại dưới tay Lâm Kỳ.”
“Thật ra… có kết quả như
bây giờ đều là tự Lâm Kỳ gây nên, khi đó cô ta làm kẻ thứ ba cũng nên nghĩ tới
một ngày cô ta sẽ phải đối mặt với chuyện tương tự. Hơn nữa, tớ thấy Trang Vệ
đối với Tô Nhạc không giống như thế, anh ta chỉ coi Lâm Kỳ như một món đồ chơi,
còn đối với Tô Nhạc là từng có tình cảm thật sự.”
“Có tình cảm thật sự hay
không chỉ mình Trang Vệ biết, ít nhất hiện giờ Trang Vệ đã đính hôn với người
phụ nữ khác, còn Tô Nhạc xoay người lập tức đáp ngay lên được con thuyền tốt
nhất là anh Ngụy.”
Tống Vi đứng ở chỗ rẽ,
nghe hai người bạn đại học của Trang Vệ nói tán dóc, cô thật sự không ngờ bạn
gái của Ngụy Sở lại từng có một đoạn tình cảm với Trang Vệ, hơn nữa, nghe hai
người kia nói chuyện, quá khứ này có vẻ còn rất đặc sắc.
Ánh mắt Trang Vệ nhìn Tô
Nhạc quả thật không giống với ánh mắt nhìn Lâm Kỳ kia, ánh mắt anh nhìn Lâm Kỳ
có hối hận cũng có mất kiên nhẫn, còn khi nhìn Tô Nhạc, ánh mắt vừa có hối hận,
vừa có sự phức tạp không nói nên lời. Cô đột nhiên hiểu ra, sự hối hận của
Trang Vệ đối với Lâm Kỳ là hối hận ngày đó đã đến với cô ta, còn đối với Tô
Nhạc là hối hận ngày đó đã phản bội.
Thì ra trong lòng vị hôn
phu của Tống Vi cô đã có một người phụ nữ khác. Cô liếc mắt nhìn hành lang phía
sau, xoay người quay lại, Trang Vệ còn đứng phía xa.
“Tô Nhạc có quan hệ gì
với anh?” Tống Vi nhìn Trang Vệ, muốn từ trên người anh tìm được một đáp án.
Tráng Vệ đối mặt với cô,
một lát sau mới nói: “Anh và cô ấy hiện giờ chỉ là bạn học cũ.”
“Là người ta chỉ coi anh
là bạn học, hay anh chỉ có thể coi cô ta là bạn học cũ?” Tống Vi hít sâu một
hơi: “Trang Vệ, anh nghe đây, em mặc kệ trước đây anh có quan hệ thế nào với
những người phụ nữ khác, nhưng em muốn từ giờ trở đi, anh đừng có nhớ thương
bất cứ ai khác nữa.”
Trang Vệ thản nhiên nói:
“Anh và em đã đính hôn rồi.”
Tống Vi nghe điệu bộ
không mặn không nhạt này của anh ta, trong lòng thoáng nổi giận, nhưng cuối
cùng vẫn nhịn xuống: “Bên ngoài còn nhiều khách khứa, chúng ta ra ngoài trước
đã.” Có một số chuyện có thể từ từ xử lý.
Sau khi ra ngoài, Tống Vi
liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Nhạc đang mỉm cười nói chuyện với người
khác, đứng cùng cô ta là thiên kim nhà họ Trần. Cách đó không xa, Ngụy Sở đang
đi về phía Tô Nhạc.
Nhìn thấy cảnh tượng này,
cô nghiêng đầu cười thầm nói với Trang Vệ: “Hai người bọn họ nghe chừng rất
tình cảm.”
Trang Vệ nhìn cô một cái,
không nói gì, chỉ xoay người đi nói chuyện với những người khách khác, để lại
Tống Vi đứng một mình ở đó…
“Anh Ngụy tự mình lấy đồ
uống cho em, thật quá vinh dự rồi.” Trần Nguyệt hưởng sái vinh quang của Tô Nhạc,
nhận lấy một ly nước chanh từ tay Ngụy Sở, ly còn lại đương nhiên là tới tay Tô
Nhạc.
“Không cần khách sáo, bạn
của Nhạc Nhạc cũng là bạn của anh.” Ngụy Sở quang minh chính đại lôi kéo làm
quen với bạn của Tô Nhạc, khiến cho Tô Nhạc liếc mắt nhìn một cái khinh thường.
“Thì ra cô Tô thích uống
nước chanh.” Tống Vi cười cười đi tới, bắt chuyện với Tô Nhạc, rồi lại bắt đầu
nói một loạt những lời khách sáo. Trong lúc đó, cô nhìn thấy Ngụy Sở giúp Tô
Nhạc để cái ly không sang một bên, lại từ trên người rút ra một chiếc khăn tay
trắng bóc đưa cho Tô Nhạc lau tay.
Tô Nhạc cũng vô cùng tự
nhiên đối với sự ân cần của Ngụy Sở, giữa hai người có một cảm giác ăn ý không
nói thành lời.
Tống Vi vừa nhìn liền
hiểu, đối với Trang Vệ, Tô Nhạc có thể là người anh thích, nhưng đối với Tô
Nhạc, Trang Vệ chỉ là một người từng phản bội tình cảm của cô, hôm nay cũng chỉ
là một bạn học không có chút tình cảm nào mà thôi.
Nhận được đáp án, Tống Vi
bỏ đi, Tô Nhạc hơi nghi hoặc nghĩ, vừa rồi ánh mắt Tống Vi nhìn cô hình như có một
chút bất hảo, hay đó chỉ là ảo giác của cô thôi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT