” Hoàng thượng, đã tra ra được số cung nữ đã từng hầu hạ hoàng hậu nương nương rồi “
” Ở đâu? ” cuối cùng cũng tra ra được tung tích của họ, xem ra mọi chân tướng sắp phơi bày ra rồi.
” Kì thật bọn họ không rời khỏi kinh thành, họ được giấu ở một thanh
lâu, vứa tra ra được chủ tử phía sau của thanh lâu đó chính là hoàng hậu “
Là Yên nhi, vậy là sao chứ? ” Hỏi ra nguyên nhân chưa? “
” Bọn họ nói ngày mà hoàng hậu rời đi, hoàng hậu có từng tiếp kiến
qua phu nhân hàn lâm học sĩ, cũng chính là con gái của thừa tướng Tần
Như Mộng. “
Tần Như Mộng? sao ả lại tiến cung? ả và Yên nhi có quan hệ gì? ” Bọn họ còn nói gì nữa? “
” Bọn họ nói ngày đó Tần Như Mộng nói với hoàng hậu là ngài muốn
thành thân với Lâm Yên công chúa, nhưng lúc đó vẫn chưa ai biết hoàng
hậu chính là Lâm Yên công chúa. Còn nói về chuyện bức họa của hoàng hậu
một năm về trước, tuy rằng lúc ấy ả không nói rõ ràng với hoàng hậu,
nhưng giống như hoàng hậu đã biết….đã biết….”
” Đã biết cái gì? nói mau! “
” Là ngài công bố bức họa của hoàng hậu trên giang hồ “
” Cái gì? Trẫm? thì ra đây là nguyên nhân lúc đó Yên nhi rời bỏ trẫm, ngươi nói tại sao Tần Như Mộng lại nói những lời này với Yên nhi “
” Hoàng thượng, đây không phải quá rõ rồi sao? mười một năm trước,
sau khi hoàng hậu từ thái tử cung của ngài rời đi, Tần Như Mộng không
phải tính hạ dược ngài sao? nghĩ cũng biết ả ta đối với ngôi vị thái tử
phi hoàng hậu muốn đã lâu. Ả ta làm vậy thuộc hạ nghĩ ả ta cho rằng bởi
vì sự xuất hiện của hoàng hậu nên ả ta mới không có cách nào trở thành
thái tử phi của ngài. Nên mới tiến hành báo thù. “
” Ừm, lời ngươi nói không sai, bây giờ cần phải tra ra bằng chứng xác thực hơn, nếu không theo như tính cách của thừa tướng không dễ đắc tội
đâu! “
” Vâng, thuộc hạ đi làm ngay “
Kì lạ, họa sư cung đình mà ả ta tìm đến sao lại giúp ả che giấu? lần
trước ở chỗ họa sư tra hỏi thế nào cũng không hỏi ra được, rốt cuộc là
ai trung thành với ả ta như vậy?
” Hoàng thượng, đang nghĩ gì thế? “
” Yên nhi, sao nàng lại đến đây? đi, chúng ta đến ngự hoa viên! “
” Sao thế? chàng có chuyện gì sao? “
” Phụ hoàng mẫu hậu ngày mai rời khỏi kinh thành rồi, đêm nay chúng ta cùng nhau dùng thiện đi! kêu thêm hai đứa con nữa “
” Phụ hoàng mẫu hậu phải đi sao? ” Vân Phi Yên kinh hô, sao lại nhanh như vậy?
” Đây là tâm nguyện của họ không phải sao? chúng ta phải thành toàn cho họ! “
” Ta hiểu những gì chàng nói, chỉ là ta không nỡ thôi! “
” Ngoan, sau này họ còn trở về thăm chúng ta ” haizz! phụ hoàng mẫu
hậu mà đi, hi vọng Yên nhi sẽ không tĩnh mịch cảm thấy buồn chán.
” Hoàng gia gia, người phải thường xuyên về đây thăm Điệp nhi nha, bằng không Điệp nhi sẽ rất nhớ người “
” Ha ha….Điệp nhi ngoan, hoàng gia gia và hoàng nãi nãi đều sẽ rất
nhớ tiểu Điệp nhi của chúng ta. Điệp nhi phải nghe lời phụ hoàng và mẫu
hậu biết không? còn phải cùng ca ca chăm sóc cho muội muội được không? “
” Được, Điệp nhi thích nhất muội muội ! ” cả nhà vui vẻ ăn bữa tối.
***
” Tiện nhân nhà ngươi, hiện tại hoàng thượng điều tra ra. Là ngươi
năm đó bức hoàng hậu đi, ta quản không được ngươi, ngươi về nhà tìm cha
ngươi đi, đừng liên lụy ta! “
” Họ Vu kia, ngươi đây là ý gì? ngươi đừng quên địa vị của ngươi là cha ta cho! “
” Vậy thì sao, mấy năm nay ngươi dưỡng tên họa sĩ cung đình kia ta đã nói gì ngươi chưa? nếu không phải nể mặt cha ngươi đã giúp ta thăng
quan phát tài, ngươi nghĩ ta sẽ cho phép ngươi cắm sừng ta sao? “
” Ngươi….ngươi đều biết cả rồi? ” Tần Như Mộng sắc mặt trắng bệch, không ngờ chuyện bí ẩn như vậy mà hắn lại biết được
” Ngươi cho rằng ta không biết sao? ta đã bảy năm không chạm đến
ngươi rồi, thế mấy năm nay ngươi đã phá đi bao nhiêu đứa nhỏ? ngươi
tưởng ta không biết? tiện nhân ngươi, nếu không phải ngươi còn có chút
công dụng, ngươi cho rằng chỉ dựa vào việc năm đó ngươi câu dẫn hoàng
thượng không thành mà gây xôn xao cả thành ta tại sao còn cưới ngươi?
nếu không phải cha ngươi hứa với ta chỉ cần cưới ngươi, con đường làm
quan của ta sẽ được thăng tiến, ngươi cho rằng tại sao ta còn muốn cưới
ngươi? từ lúc cưới ngươi xong ta đã sớm cho thuốc tránh thai vào trong
thức ăn rồi, bằng không đến bây giờ ngươi cũng không biết nguyên nhân
tại sao người khác có thể hoài thai con của ta mà ngươi lại không thể?
ha ha ha…..”
” Thì ra là thế? tại sao ngươi lại làm vậy? “
” Tại sao? ngươi cho rằng ta có thể để nữ nhân dơ bẩn như ngươi sinh
đứa con của ta sao? ba năm sau ta liền lấy lí do ngươi không có hậu để
nạp thêm thiếp, cha ngươi không những không trách ta, còn thấy có lỗi
với ta. Ha ha…. không ngờ chứ gì? “
” Ma quỷ! ” Tần Như Mộng đã hoàn toàn hiểu rõ, năm đó không chỉ đánh
mất ngai vàng thái tử phi, còn hủy đi cuộc đời của ả. Vân Phi Yên chết
tiệt, ta có chết cũng sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục. Nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho Vu Việt. ” Được ta biết rồi, sáng sớm mai ta sẽ rời đi ” Vu Việt chỉ lo cao hứng mà không nhìn thấy vẻ mặt âm hiểm của Tần Như Mộng nhìn mình.
———
” Các ngươi đem bữa khuya bỏ xuống rồi đi đi ” Tần Như Mộng từ trong
người lấy ra độc dược đã chuẩn bị sẵn, mặt âm trầm đem độc dược bỏ vào ” Vu Việt, ngươi chớ có trách ta không nể tình, đây là ngươi tự tìm lấy! ” Tần Như Mộng tới thư phòng cũng không tìm được Vu Việt ” Lão gia đâu? “
” Phu nhân, lão gia ở chỗ nhị phu nhân “
Một khi đã như vậy thì tiểu tiện nhân kia cũng đừng trách ả, muốn trách thì trách Vu Việt đi.
” Lão gia, ngày mai ta rời đi rồi, phu thê chúng ta hãy cùng nhau trò chuyện đi. Vừa bảo nha hoàn chuẩn bị chút thức ăn, chúng ta uống một ly thế nào? “
” Ngươi tưởng là ta không biết ngươi đang nghĩ gì? ngươi về sợ cha
ngươi đuổi ngươi đi đúng không? ” Vu Việt biết, cha ả cũng không biết
chuyện tốt mà ả làm. ” Cầm lấy! “
” Gia, đừng mà! thiếp thân đã đói rồi, nếu tỷ tỷ đã đưa đến, chúng ta cũng nên tiếp nhận ý tốt của tỷ tỷ mà ăn đi, dù sao thì ngày mai cũng
phải rời đi rồi, sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến
chúng ta nữa, ngài thấy có đúng không? “
” Ha ha….ái thiếp nói đúng lắm, được rồi, thức ăn để đây được rồi ngươi rời khỏi đây đi! “
Hừ! hai người các ngươi chết cũng đáng đời.
——
” A! lão gia! bụng thiếp đau quá. Lão gia mau cứu thiếp “
” Người đâu! mau đi mời đại phu! ” Vu Việt đau đớn quỳ rạp xuống đất
không đứng dậy nổi, đột nhiên một đôi chân đứng ở trước mặt hắn, đau đớn khó chịu ngẩng đầu nhìn người tới. ” Là ngươi! là tiện phụ ngươi! “
” Không sai! lão gia của ta, đây là cái giá phải trả của ngươi! ngươi không phải sợ chết sao? ta càng muốn ngươi chết! ha ha ha…. ngươi cầu
xin ta đi! quỳ xuống cầu xin ta, ta liền cho ngươi thuốc giải! “
” Phu nhân, ta đã quỳ xuống rồi, mau đưa ta thuốc giải! “
” Đồ vô dụng! ” Tần Như Mộng một cước đem hắn đã văng ra. Đi ra cửa, tiếng kêu rên phía sau một lát liền dừng lại….
” Hoàng thượng, hàn lâm học sĩ Vu Việt đã bị người ta độc chết tại nhà! “
” Cái gì? ” Long Ngự Phong chấn kinh đứng dậy, không ngờ vừa mới tra
ra được Tần Như Mộng, ngắn ngủi mấy ngày ả đã xuống tay đối phó Vu Việt
rồi. Là nguyên nhân gì khiến ả ta ra tay hạ độc thủ với Vu Việt chứ? ”
phái người điều tra Tần Như Mộng, việc này cùng ả ta không thoát khỏi
quân hệ “
” Hồi hoàng thượng, Tần Như Mộng đã mất tích, không tìm được. Cũng không về phủ thừa tướng! “
” Tuyên thừa tướng tiến cung ” Tần Như Mộng đã đi đâu? nếu không nhanh chóng tìm ra ả ta. Yên nhi có thể sẽ gặp nguy hiểm.
” Thần tham kiến hoàng thượng! “
” Miễn lễ! thừa tướng đại nhân, hẳn là ngươi biết trẫm tuyên ngươi là vì chuyện gì rồi chứ? “
” Thần hiểu! “
” Thừa tướng cho rằng việc này nên làm sao? ” thừa tướng đã già đi
rất nhiều, từ nhỏ đã quá nuông chiều Tần Như Mộng, giờ đây tạo thành đại họa như thế này đây.
” Cứ theo như quốc pháp mà xử trí đi! lão thần cũng muốn cáo lão hồi
hương, Như Mộng đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, thần có lỗi với hoàng thượng, hoàng hậu. Cũng có lỗi với nhân sĩ giang hồ, càng có
lỗi với Vu Việt! lão thần thực sự không thể gặp mọi người nữa! thỉnh
hoàng thượng ân chuẩn! “
” Cựu cựu (cậu), người…. “
” Hoàng thượng đừng nói nữa, lão thần thẹn với các người, càng thẹn
với sự đề bạt của phụ hoàng và mẫu hậu ngài! ” lão thừa tướng nước mắt
giàn dụa rời đi, nhà xảy ra chuyện xấu như vậy, còn có mặt mũi nào làm
người giữ vị trí dưới một người trên vạn người nữa chứ! lão thừa tướng
suy sụp tinh thần rời đi. Long Ngự Phong hiểu những gì lão nghĩ. Lão làm người thanh bạch, nay trong nhà xảy ra chuyện gièm pha như vậy, muốn
lão đối mặt với người đời thế nào đây? nhưng rốt cuộc Tần Như Mộng đã đi đâu chứ?
***
” Như Mộng, ta không hiểu, nàng biết rõ là hoàng thượng hạ lệnh bắt nàng, tại sao lại cứ muốn tiến cung? “
” Hạo Lâm, chàng chưa nghe qua nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an
toàn nhất sao? bây giờ khẳng định là hoàng thượng đã phong tỏa cửa
thành, lục soát từng nhà tìm thiếp, những người đó có tìm thế nào cũng
không dám lục soát ở hoàng cung đúng không? hơn nữa chỉ có ở đây thiếp
mới có thể báo thù! “
” Nói thì nói vậy, nhưng võ công của hoàng hậu cũng không phải yếu,
nàng mới học võ công có năm sáu năm có thể đánh lại nàng ta sao? “
” Không đánh lại thì không biết nghĩ biện pháp sao? ” chỉ cần ta đã vào đây, còn sợ không có cách sao?
Trần Hạo Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ả, từ phía sau ôm lấy ả ” ta muốn, cho ta được không? “
” Hạo Lâm, ân…. không…. ở đây không được….sẽ bị nhìn thấy… “
———
” Yên nhi, nàng có nhớ rõ Tần Như Mộng không? “
” Tần Như Mộng? a! đau quá! ” Vân Phi Yên đau đớn khó chịu ôm đầu, đau, nàng rất đau.
” Yên nhi, đừng nghĩ nữa! ” ôm chặt lấy nàng, cho dù không nhớ được
cũng không sao, hắn sẽ bảo hộ nàng. Còn phải nhanh chóng bắt Tần Như
Mộng!
” Tìm được Tần Như Mộng chưa? “
” Hồi hoàng thượng, vẫn chưa “
” Ừm, đã bãi bỏ chức quan của thừa tướng, liền để Lâm Khôn tạm thay
thế chức của thừa thướng đi, còn phải nhanh chóng tìm được Tần Như
Mộng….a! ……phụt…. “
” Hoàng thượng, mau truyền ngự y! “
Long Ngự Phong đột nhiên đau đớn khó chịu, một cỗ khí huyết phun trào ra ” nhanh! đến Phù Dung Cung! “
———–
” Vân Phi Yên ngươi lại đây! nếu không ta giết nó ” Tần Như Mộng biết bản thân đánh không lại nàng, thật không ngờ lại dễ dàng tiếp cận con
gái của nàng ta đến vậy
” Bỏ Điệp nhi ra “
” Mẫu hậu, mau cứu con! “
Vân Phi Yên nhìn co gái nước mắt dàn dụa, tim như muốn vỡ ra. ” Chỉ cần ngươi thả Điệp nhi ra, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi! “
” Ngươi qua đây! ta sẽ thả nó “
” Đừng mà nương nương! ” Vân Phi Yên hoàn toàn không nghe họ đang nói cái gì, trong mắt chỉ có sự an toàn của con gái.
” Nương nương cẩn thận! ” theo tiếng la một đạo nhân ảnh từ bên người nàng trượt xuống. Nàng nhìn đạo thân ảnh kia từ từ ngã xuống, một loạt
những hình ảnh quen thuộc xâm nhập vào đầu óc nàng.
” A! đau quá! đầu đau quá! ” hình ảnh máu đỏ tươi tiến vào mắt nàng,
nàng nhìn thấy Long Ngự Phong ngã xuống trước mặt nàng, không tỉnh lại
nữa, Ngự Phong? Ngự Phong của ta đâu? ” Ngự Phong của ta đâu? có phải
các ngươi đem chàng giấu đi rồi không? trả chàng lại cho ta ” Vân Phi
Yên suy sụp khóc ngã xuống đất ” Ngự Phong chết rồi. Không thấy chàng
nữa, các ngươi đem chàng giấu đi rồi! “
” A! quỷ! không, là hoàng hậu nương nương, nương nương? “
Nàng đột nhiên bắt lấy một cánh tay đưa tới ” trả Ngự Phong lại cho
ta! là ngươi! ta nhớ rõ là ngươi, là ngươi đoạt đi Ngự Phong của ta, trả cho ta! “
” Vân Phi Yên ngươi còn không qua đây ta sẽ giết con gái của ngươi “
” Con gái? không, con gái của ta đang ở hoàng cung. Ngự Phong chết
rồi, ta phải tìm chàng, nhất định là ngươi đem chàng giấu đi rồi! “
Những ngườii ở đây bị nàng dọa đến không dám động đậy, đôi mắt rơi
huyết lệ khủng bố như thế. Khuôn mặt trắng bệch trông giống như quỷ!
Long Ngự Phong vội vàng chạy đến cũng bị nàng dọa.
” Đây đã là lần thứ ba rồi hoàng thượng “
” Lý Triết, ngươi nói Yên nhi rơi huyết lệ không chỉ có một lần? “
” ta nghe Tư Tư nói lần thứ nhất là lúc mất đi cảm ứng với ngài, cũng là lần mà ngài vô cớ hôn mê ba ngày, lần thứ hai là lúc đại chiến trong rừng ngài thay nàng đỡ một nhát kiếm, lúc nàng tưởng ngài đã chết rồi “
Yên nhi, nàng….” Yên nhi, trẫm ở đây, trẫm chưa chết, Ngự Phong của nàng đang ở bên cạnh nàng! “
” Ngự Phong đang ở bên cạnh ta? Ngự Phong chưa chết? ” giống như âm
thanh từ trên trời truyền đến nàng, nói với nàng là Ngự Phong chưa chết.
” Đúng, trẫm ở bên cạnh nàng, trẫm là Ngự Phong của một mình nàng ”
giúp nàng lau sạch huyết lệ trên mặt, tim hắn đau đến cực điểm. Hắn thề
từ nay về sau sẽ không để nàng phải khóc nữa.
” Ngự Phong? là chàng thật sao? chàng đến để đón ta sao? sao chàng lại khóc thế? ” nàng nhíu mày đau lòng nhìn hắn.
” Đúng, trẫm là Ngự Phong của nàng, vĩnh viễn là Ngự Phong, chúng ta sẽ không xa nhau nữa “
” Ta biết là chàng sẽ đến đón ta mà, sẽ không vứt bỏ ta, nhưng mà
chàng đừng khóc, tim ta rất đau rất đau ” kéo tay hắn đặt ở ngực. ” Đừng vứt bỏ ta, đem ta rời đi, không có chàng, ta không biết phải sống ra
sao “
” Ngoan, nghe trẫm nói, trẫm vẫn sống tốt trước mặt nàng, chỉ cần
nàng tỉnh lại thì có thể nhìn thấy trẫm, nàng sờ xem đây là nhịp tim, là nhịp tim thuộc về Ngự Phong của nàng, chỉ của một mình nàng, không có
nữ nhân khác. Vĩnh viễn là của nàng, chỉ cần nàng tỉnh lại, tỉnh lại thì chúng ta có thể ở bên nhau. Tỉnh lại , trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng “
” Thật chứ? chàng sẽ không rời xa ta nữa sao? “
” Thật, sẽ không rời xa nàng nữa “
Ánh mắt mê man nhìn hắn, giống như nhìn không rõ, nhưng lại muốn xác
định tính chân thật trong lời nói của hắn. Vân Phi Yên nhẹ nhàng tựa vào người hắn, hắn vòng tay ôm lấy nàng.
” Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi! trẫm sẽ luôn ở bên cạnh nàng ” ánh mắt
nàng gắt gao nhìn hắn rất lâu rât lâu, lúc này mới nhắm mắt lại nằm ngủ
trong lòng hắn, nhưng tay nàng vẫn nắm chặt y phục của hắn không muốn
buông ra, sợ hắn chỉ là ảo ảnh, chỉ cần buông lỏng tay thì sẽ biến mất.
Quay đầu nhìn những người bị dọa đến phát ngốc, liếc nhìn tiểu thái giám trung tâm hộ chủ một cái rồi xoay người về phía Lý Triết.
” Ở đây giao cho ngươi, đem tiểu thái giám kia cứu sống sau này lưu
lại bên cạnh hoàng hậu, trước tiên đem Tần Như Mộng giam vào đại lao.
Điệp nhi, mẫu hậu con có dọa con sợ không? “
” Không, phụ hoàng người đem mẫu hậu đi nghỉ đi! Điệp nhi đi tìm ca ca “
” Điệp nhi ngoan lắm! ” lại nhìn Điệp nhi một cái, ôm Vân Phi Yên đi về phía tẩm cung.
———–
” Ngự Phong! Ngự Phong… “
” Yên nhi, trẫm ở đây, ngay bên cạnh nàng “
Mê hoặc mở mắt ra, thân thủ sờ soạng lên mặt hắn ” chàng còn ở đây? là thật? không gạt ta! “
” Đúng, là thật, chúng ta đã thành thân rồi, sẽ không có ai chia cắt được chúng ta nữa! “
” Chúng ta thành thân rồi? lúc nào? “
” Á à… lần này trí nhớ của nàng dừng lại ở đâu đây? “
” Trí nhớ của ta dừng lại? là ý gì? “
” Chúng ta thành thân đã gần một năm rồi, biết không? “
” Thật sao? thế có phải chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa? ” nàng cao hứng ôm lấy hắn, đột nhiên nàng nghĩ đến chuyện gì đó, sờ lên bụng
mình.
” Có sờ nữa cũng không có đâu, đã sinh ra rồi! “
” Hả? ” nàng kinh ngạc nhìn hắn
” Ha ha…. lúc nàng ngủ trẫm đã tìm thái y cho nàng rồi. Thái y nói là nàng đã chịu kích thích quá lớn nên đã quên đi những chuyện xảy ra
trước kia, nay lại bởi vì kích thích mà khôi phục trí nhớ, mới có thể
quên đi những chuyện xảy ra trong một năm này. Có lẽ ngày mai hoặc ngày
sau nàng sẽ nhớ lại toàn bộ ” a! tóc nàng sờ thật là thích nha.
” Ta mệt rồi! lên đây ngủ cùng ta ” vươn tay kéo hắn lên giường, vẫn là ngủ trong lòng hắn thoải mái nhất!
Cả người nóng lên, cơ khát khó chịu. Hăn kinh ngạc quay đầu nhìn nàng ” nàng lại bỏ gì trong thức ăn nữa? “
” Cái gì cũng không có, chẳng qua không khéo chàng uống chén trà kia “
” Ưm…” Vân Phi Yên cưỡng hôn hắn. Tay cũng cực kì không an phận. Ngay sau đó quyền chủ đạo về tay hắn, nếu nàng đã không muốn nghỉ ngơi, vậy
thì cũng đừng trách hắn. Vân Phi Yên được đền bù như mong muốn liền cười gian, ha ha…. để xem hắn đêm nay còn cự tuyệt được không. Đêm nay mới
bắt đầu, sẽ còn có chuyện gi xảy ra nữa? chỉ có bọn họ mới biết….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT