Lâm Duy đưa tay đẩy cánh cổng trắng để vào nhà.

- Lâm Duy!

Cậu giật mình quay lại khi có người gọi tên mình.

- Thiên Kỳ?

- Lâu rồi không gặp, cũng không ngờ cậu còn nhận ra tớ. – Thiên Kỳ cười xòa.

- Cậu nói hơi quá rồi đấy. – Lâm Duy gãi đầu – Mà sao cậu lại ở đây? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?

- Vì nhớ cậu quá đấy. – Thiên Kỳ nháy mắt.

- Cậu lại đùa.

Thiên Kỳ ngưng cười, tiến lại chỗ cậu, đôi mắt cô sưng lên có lẽ là do khóc.

- Tớ tưởng hai người yêu nhau thật lòng nên mới ra đi để nhường cậu cho cô ấy nhưng không phải vậy. – Thiên Kỳ nhìn xoáy vào mắt Lâm Duy.

- Cậu có ý gì?

- Tớ đã gặp Lam Bình và những gì chứng kiến suốt bao nhiêu ngày qua đã khiến tớ nhận ra rằng tớ không thể để cậu rơi vào tay con người bắt cá hai tay kia được. – Hai mắt cô long lên.

- Thiên Kỳ…cậu đang nói gì vậy? – Lâm Duy hơi lo lắng.

- Tùng Kha… – Thiên Kỳ đang nói dở chừng thì chợt khựng lại khi thấy nó lù lù bước ra. Cô nhìn sượt ngang vai Lâm Duy – Chào cô Lam Bình, vẫn khỏe chứ?

- Chào. Cảm ơn và tôi khỏe. – Nó mỉm cười thật tươi.

- Liệu tôi có diễm phúc được mời cô đi chơi không nhỉ? – Thiên Kỳ nhếch mép.

- Đi chơi sao? – Nó khẽ nhíu mày.

- Cô không cần sợ tôi bắt cóc hay làm hại gì cô đâu bởi lần này có cả anh trai tôi nữa, anh ấy sẽ bảo vệ được cho cô mà. – Thiên Kỳ đưa đôi mắt sắc nhọn nhìn nó.

- Thiên Minh sao? – Nó nhắc lại.

- Cô nghĩ anh trai tôi thì còn có ai nữa?

- Vậy tôi đi cùng. – Lâm Duy xen ngang. Làm sao để nó đi cùng với Thiên Minh được cơ chứ. Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng cậu.

Thiên Kỳ dừng lại đôi chút trên khuôn mặt của Lâm Duy rồi khẽ nhún vai:

- Tùy cậu thôi. Tối nay 7h tôi sẽ cho xe đến đón nha. – Thiên Kỳ nói rồi bước đi, ánh mắt cô như muốn nuốt luôn cả nó vậy.

- Anh nhất định phải đi sao? – Còn lại hai người, nó hỏi Lâm Duy.

- Tôi vẫn là người có trách nhiệm với cô mà. – Lâm Duy bước vào trong.

- Nhưng còn hai ngày nữa là hết hiệu lực hợp đồng rồi. – Nó nói lớn.

- Hai giờ vẫn phải thế chứ đừng nói là hai ngày. – Cậu bước chân vào nhà sau khi để lại câu nói với chất giọng vô cảm. Không hiểu sao, cậu ghét việc nó đem bản hợp đồng đặt giữa cậu và nó.

~oOo~

Trời chập tối, một chiếc xe Limo đen loáng bóng dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Lâm.

Nó cùng Lâm Duy bước vào xe.

- Đi đâu đây? – Nó hỏi.

- Làm sao tôi biết được. – Lâm Duy nhún vai rồi khẽ đằng hắng. – Này, cô đã ở đâu trong suốt những ngày không có tôi bên cạnh?

- Tôi… mặc kệ tôi chứ. Anh hỏi làm gì? – Nó quay mặt đi hướng khác.

- Tùng Kha là ai vậy? – Lâm Duy cúi mặt.

Nó giật mình, sao cậu lại biết về anh?

- À, xe dừng lại rồi kìa. Xuống thôi. – Nó đánh trống lãng rồi bước xuống xe.

Lâm Duy nhìn theo nó, khẽ lắc đầu thật buồn.

- Chào hai người. – Thiên Kỳ cười tươi bên cạnh Thiên Minh.

- Chào! – Nó vẫy tay, khẽ nghiêng đầu.

- Vào thôi! – Thiên Kỳ kéo tay nó.

- Vào đâu? – Nó nhìn quanh.

Thiên Kỳ đưa tay chỉ về phía trước.

- Cậu đưa bọn tôi đến vũ trường à? – Lâm Duy há hốc mồm.

- Đừng nói với tớ là cậu chưa bao giờ đến đây đấy chứ? – Thiên Kỳ nhíu mày.

Lâm Duy chợt nhìn nó đang đứng ngơ ngác.

- Nhưng… cô ấy… – Cậu e ngại.

- Sao? Cậu sợ tớ dạy hư vợ cậu à? – Thiên Kỳ tỏ vẻ dỗi. Mặt nó đỏ ửng và mặt Lâm Duy cũng chẳng kém. Vợ gì chứ?

Thiên Minh đứng yên chẳng nói gì. Chỉ vì chiều ý em gái mà đến đây chứ thực ra cũng chẳng hứng thú với những cuộc chơi kiểu này lắm và chắc rằng đêm nay không khí sẽ vô cùng căng thẳng. Đến giờ, cậu vẫn không hiểu tại sao Thiên Kỳ lại quay trở về với khuôn mặt hậm hực và thẳng thừng tuyên bố sẽ không để Lâm Duy rơi vào tay nó.

Vũ trường sôi động với tiếng nhạc xùng xình. Thật không khó để tìm được chỗ cho mình, nhất là khi nó đi giữa hai anh chàng cao hơn hẳn nó một cái đầu và cùng một cô nàng hấp dẫn như Thiên Kỳ. Hình như ba người họ rất có tiếng ở nơi đây. Nhìn cái cách mọi người nể sợ và nhường đường cho họ đi thì biết.

- Chị cho em chai rượu mạnh. – Thiên Kỳ vẫy tay gọi đồ uống rồi nhanh chóng kéo tay nó ra phía ngoài. – Ra nhảy cùng tôi nào.

Nó lúc bấy giờ đang ngồi bên cạnh Lâm Duy loạng quoạng vì cái kéo tay và lời nói của Thiên Kỳ. Đây là lần đầu nó đến đây mà!?!

Nhưng chẳng có cách nào để từ chối cả. Bỗng tay kia của nó được níu lại. Lâm Duy vẫn ngồi yên như tượng, không thèm nhìn nó và Thiên Kỳ, cất giọng:

- Cậu để cô ấy yên đi. Đừng bày nhiều trò nữa.

Thiên Kỳ lặng người.

Sao Lâm Duy khác quá, chẳng giống cậu của dạo còn là “người yêu” của cô tẹo nào.

Vì nó ư?

Khẽ nhếch mép cười, Thiên Kỳ ngồi xuống ghế đối diện Lâm Duy và nó, bên cạnh là Thiên Minh.

- Được thôi! Tớ cũng chẳng cần phải vui vẻ lắm với cô ta. – Cô nhún vai.

Đặt cốc cocktail xuống bàn, Lâm Duy nhìn những con người đang chìm vào điệu nhảy điên cuồng ngoài kia bằng nửa con mắt, tự hỏi không biết bao giờ mới thoát ra khỏi nơi đây và tất nhiên là cùng nó.

- Nào, tôi với cô dù không thích nhau lắm nhưng vẫn uống với nhau được một ly chứ? – Thiên Kỳ đặt cốc rượu loại mạnh trước mặt nó.

- Tôi… không uống được. – Nó xua xua tay.

- Không tệ như cô nghĩ đâu. Thử xem. – Thiên Kỳ hếch mặt rồi kề cốc rượu của mình lên môi, uống cạn.

Nó cười gượng gạo. Hay là thử nhỉ? Dù sao cũng chẳng có hại gì cho nó cả.

Nghĩ vậy, nó ép mình uống cái thứ chất lỏng sóng sánh trong cốc thủy tinh tuyệt đẹp kia.

Khẽ nhíu mày, nó cố cười rồi đặt cốc không xuống bàn.

- Sao? Tuyệt phải không? – Thiên Kỳ cười tươi.

Nó cười mà mặt méo xẹo.

- Vậy uống tiếp đi. Cô cũng phải sánh được tửu lượng ít nhất là bằng một phần hai chồng mình chứ? – Thiên Kỳ nhìn sang Lâm Duy, nói đầy ẩn ý.

Một ly.

Hai ly.

Ba ly.

Chất lỏng kia cứ được rót vào cốc nó mãi. Cứ cạn rồi lại đầy, đầy rồi lại cạn.

Hai má nó ửng hồng. Dấu hiệu cho thấy nó đã say.

- Đủ rồi đấy Thiên Kỳ. – Thiên Minh cản bàn tay cô đang rót rượu vào cốc nó.

- Anh sợ em chuốc say cô ta sao? Anh sợ em làm gì cô ta à? – Thiên Kỳ nhìn Thiên Minh bằng ánh mắt nửa đau buồn, nửa giễu cợt.

- Em làm vậy thì được gì? – Thiên Minh lấy chai rượu từ tay cô.

- Tại sao anh cứ phải đứng về phía cô ta nhỉ? Em mới là em gái anh cơ mà? Anh sợ cô ta say nhưng còn em gái anh thì sao? Em gái anh say có ai bảo vệ như cô ta không? – Thiên Kỳ đứng bật dậy.

- Sao em lại nghĩ như vậy?

Thiên Kỳ không trả lời câu hỏi của anh, quay lại nhìn nó đang gục đầu trên bàn, khẽ cười trong nước mắt:

- Cô sướng thật, có đến hai người… à không phải là ba người mới đúng chứ, ba người đó đều cố sức che chở cho cô. – Nói rồi, cô bỏ chạy ra khỏi vũ trường nhộn nhịp.

- Đưa cô ấy về nhà. – Thiên Mình trừng mắt nhìn Lâm Duy.

- Không cần anh phải dạy tôi điều đó. – Lâm Duy trả lời nhưng vẫn không nhìn đối thủ.

Với vẻ mặt hậm hực, Thiên Minh chạy đuổi theo cô em gái.

Còn lại mình nó và Lâm Duy, cậu đặt ly rượu của mình xuống bàn rồi quay sang nhìn nó:

- Cô đúng là kém thật… nhưng lúc nào cũng là một con người hiếu thắng.

Cõng nó trên lưng, cậu bước lửng thửng ra khỏi vũ trường.

Nó nói mê sảng trong men say và trên lưng cậu.

Nhìn gương mặt đang đỏ ửng lên của nó, cậu khẽ cười.

- Lâm Duy… – Nó rên rỉ. Lâm Duy giật mình và dỏng tai nghe khi thấy nó nhắc đến tên cậu.

- Anh là đồ tồi!

Nó lảm nhảm và suýt chút nữa là cậu thả phịch nó xuống mặt đường. Nghĩ xem tự dưng lại có người bảo mình là đồ tồi thì sẽ cảm thấy như thế nào cơ chứ? Cũng may là cậu kìm nén kịp.

- Anh là đồ ngốc!

Tiêu nó rồi! Khói đã hình thành trên đầu cậu. Đồng ý là nó đang say nhưng chẳng phải trong cơn say, có những điều thường ngày không dám nói ra thì sẽ nói thẳng như ruột ngựa luôn hay sao?

Vậy là thường ngày nó vẫn dùng hai câu cảm thán kia để nói về cậu ư?

“Nếu cô tỉnh, chắc chắn cô không còn nằm yên trên lưng tôi nữa đâu” Lâm Duy nghiến răng.

- Mắt anh có vẫn đề hay thần kinh anh chạm chỗ nào vậy hả? – Nó đưa tay chỉ lung tung, loạng quoạng trong không khí.

Nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn.

Phải hết sức nhẫn nhịn.

Cứ xem đó là rượu nói chứ không phải là nó nói.

Người ta bảo một điều nhịn, chín điều lành mà.

Gần đến nhà rồi, chắc sẽ không cần nghe nó nói mê nữa, không muốn chút nào. Không khéo ngày mai lại lôi nó ra làm bia đỡ đạn thì tội quá!

- Tại sao anh không chịu hiểu nhỉ?

Cậu bắt đầu thấy tò mò. Hiểu ư? Hiểu điều gì?

- Tại sao anh không chịu hiểu rằng tôi…

Nó ngừng lại càng khiến cậu thêm tò mò về vế sau, có chuyện gì xảy ra với nó?

Chân cậu dừng lại, đứng chôn tại chỗ như chờ đợi.

- Cô sao? – Cậu thì thầm vào tai nó, nhỏ nhẹ và ấm áp hết mức có thể. Cậu cứ như là thôi miên nó vậy.

- Tôi…

Thình thịch… thình thịch….

Tại sao tim cậu lại đập nhanh hơn nhỉ?

-…. yêu anh… – Đầu nó tựa vào vai cậu và rồi không thấy nó nói gì nữa. Mà cần gì nó nói nữa, với cậu, chỉ thể thôi là đủ rồi, chỉ thế là hạnh phúc biết nhường nào.

Khẽ mỉm cười, cậu đặt lên trán nó một nụ hôn.

- Xong ngày mai, bản hợp đồng giữa chúng ta sẽ kết thúc, có nghĩa là xong ngày mai, mọi điều kiện được hủy bỏ và cũng có nghĩa là xong ngày mai, chúng ta sẽ có quyền được “yêu đối phương”.

“Chờ tôi nhé, sẽ có lúc tôi nói cho em biết bí mật của lòng tôi mà một đứa ngốc như em sẽ chẳng bao giờ tự khám phá ra được.”

~oOo~

- Bác sĩ, làm thế nào mới phục hồi được trí nhớ đây? – Thiên bảo đập mạnh tay xuống bàn.

- Cậu bình tình đi. Cậu cứ rối lên như vậy cũng chẳng giải quyết được gì đâu. – Vị bác sĩ ôn tồn bảo.

- Ông bảo tôi phải bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Thử hỏi nếu là ông, chẳng may quên mất vợ mình thì ông cảm thấy sao hả? – Thiên Bảo chồm người về phía trước.

Vị bác sĩ mở to mắt nhìn cậu, cơ mặt đanh lại rồi khẽ đằng hắng một cách khổ sở.

- Xin lỗi, tôi hơi quá lời. Thôi, không có việc gì nữa, tôi về đây. – Thiên Bảo hạ giọng rồi bước ra khỏi phòng khám.

Phản ứng của ông bác sĩ và việc cậu xin lỗi ông ta đều là có lý do của nó cả. Vợ ông đã mất trong một vụ tai nạn cách đây một năm và không nói thì hẳn ai cũng hiểu là ông ấy yêu vợ mình nhiều lắm.

- Hù. – Một bàn tay nhỏ đập mạnh vào vai khiến cậu quay lại.

- Hân Hân, sao bạn ở đây? – Thiên Bảo thốt lên đầy ngạc nhiên.

- Mình theo dõi cậu đấy. Hì! – Hân Hân cười rồi khẽ nhíu mày. – Sao cậu lại đến bệnh viện, đau ốm gì à?

- Đâu có. Chả là hôm qua đi xem bói. Thầy bói bảo hôm nay Hân Hân sẽ đi ngang qua đây nên đến đây chờ bạn thôi. – Thiên Bảo nói dối không chớp mắt.

- Thật không? Thầy nào hay vậy? – Hân Hân nghi hoặc.

- Bạn hỏi làm gì? Bộ muốn hỏi thầy xem bao giờ thì tụi mình cưới nhau à? – Thiên Bảo cười phá lên mặc cho hai má Hân Hân ửng đỏ.

- Ai thèm. – Cô quay mặt đi hướng khác rồi bước đi thật nhanh.

Thiên Bảo chạy đuổi theo, vẫn không thôi lảm nhảm câu: “Khi nào mình cưới nhỉ?”. Chỉ tội cho Hân Hân, người đi qua, kẻ đi lại cứ nhìn chằm chằm vào cô mà chẳng thể che mặt được.

- Ghé qua đây mình mua sợi xích nào. – Thiên Bảo đề nghị.

- Làm gì?

- Mình xích bạn lại, không cho phép bạn rời xa mình nữa. – Cậu nháy mắt.

- Mình là vật nuôi của cậu à? – Cô lườm nguýt.

- Không, bạn đâu phải là vật nuôi đâu, bạn là thú cưng của mình mà. – Cậu xiết nhẹ tay Hân Hân rồi kéo về phía trước.

Lắm lúc, cậu sợ rằng tình cảm sẽ không phải là một đường thẳng hay là một dốc núi cứ cao trào lên mãi. Nó giống như những làn sóng vậy. Lúc lên, lúc xuống, lúc xuất hiện và có khi sẽ biến mất mãi mãi.

- Hân Hân này, nếu mà mình không thể nhớ lại được thì có phải bạn sẽ rời xa mình không? – Thiên Bảo nhẹ nhàng hỏi.

Bàn tay nhỏ trong tay cậu khẽ buông. Một chút hụt hẫng nhưng không sao, cậu đã chuẩn bị tinh thần rồi. Nếu người con gái ấy thực sự muốn rút tay ra thì cậu sẽ buông tay cô gái ấy. Tình yêu không phải là sự níu kéo, càng không phải là sở hữu.

Hân Hân rút tay mình ra khỏi tay cậu và bất chợt vòng tay ôm lấy cậu, cười hiền:

- Cậu ngốc thật! Mình yêu cậu là chính cậu chứ không phải là yêu trí nhớ của cậu. Dù có hay không cái khoảng trí nhớ kia thì mình vẫn yêu cậu, mãi mãi yêu. Mình không cần cậu nhớ ra mình, không cần cậu hiểu rõ mình như trước đây, chỉ cần cậu yêu mình và một lần nữa mình khẳng định, mình yêu cậu là đủ.

Hân Hân nghiêng nhẹ đầu, hương tóc cô bay thoang thoảng thật thơm dịu. Thiên Bảo khẽ cười, cái mà người ta gọi là hạnh phúc có khi thật là đơn giản. Và cái mà người ta gọi là Tình yêu lại chẳng hề có một định nghĩa rõ ràng…

Yêu là cùng chung bước trên con đường…

Cùng nắm tay nhau thật chặt…

Để luôn nhớ rằng…

Bước thật chậm…

Để biết yêu em nhiều hơn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play