Chẳng còn đau đớn gì cả mặc dù lúc ngã xuống thấy thân hình ê ẩm và nặng trịch.
Gần đến rồi chăng? Nơi ở của Thượng đế? Nơi ở của những “thiên thần”?
- Lam Bình.
Tên nó được xướng lên. Nó thấy mình nhẹ bẫng như đang bay vậy. Trong tưởng tượng của con người, bất cứ thiên thần nào cũng có một đôi cánh. Nó muốn sở hữu một đôi cánh trắng – màu mà nó thích. Nó cố mở to mắt để nhìn rõ hơn đôi cánh của mình.
- Lam Bình.
Một lần nữa và chỉ một lần đủ để nó nhận ra ai đang gọi tên mình. Giọng nói này giống như trong giấc mơ của nó vậy. Lâm Duy cũng gọi tên nó và rồi rời xa nó nhẹ như một cơn gió.
- Mở mắt ra nhìn tôi đi.
Nó nhấc đôi mi ướt đẫm và trước mặt nó là cậu. Cậu cười với nó giống như trong giấc mơ kinh hoàng kia và liệu có phải sau đó cũng sẽ giống trong mơ?
Nó vòng tay ôm lấy cậu và bật khóc.
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó chần chừ không muốn ôm cậu bởi nó sợ cậu sẽ tan biến như bọt bóng trong không khí. Nó sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó đã nghĩ rằng sẽ không được gặp cậu, sẽ không được nằm trong vòng tay cậu như bây giờ. Nó cũng sợ!
Vậy mà trong một phút giây nào đó, nó hãi hùng khi nghĩ ở một thế giới khác, nó sẽ lại sống tiếp cuộc sống cô độc. Nó lại sợ!
- Tôi đã tưởng sẽ không được gặp anh nữa. – Nó khóc nấc lên.
- Tôi biết cô không phải là người mít ướt mà. – Lâm Duy cười xòa.
- Anh sẽ đưa tôi theo chứ? – Nó mở to đôi mắt ướt.
- Tất nhiên.
- Tôi chưa bao giờ được thấy Thiên đàng. – Nó tỏ vẻ thích thú.
- Và cô sẽ chẳng bao giờ được thấy. – Lâm Duy lại cười.
Nó giật mình, co rúm cơ mặt. Cậu nói vậy nghĩa là sẽ không cho nó đi cùng ư?
- Vậy sao anh bảo sẽ đưa tôi theo? – Nó nhíu mày.
- Là tôi. Không phải là ma đâu. – Lâm Duy nhéo má nó.
Từ ngạc nhiên, nó chuyển sang vui sướng và sau đó là hạnh phúc tột cùng. Tại sao nó có thể nghĩ là mình chết rồi trong khi nó đang nằm bên vệ đường và chẳng có giọt máu nào hòa lẫn vào mưa?
- Anh đã cứu tôi?
- Umk. – Lâm Duy gục đầu.
“Không phải là tôi cứu em mà là tôi đang cứu trái tim mình.”
- Vậy mà tôi cứ tưởng anh chết rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng anh không cho tôi đi cùng. Vậy mà tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa. Anh có biết tôi sợ lắm không? – Nó òa khóc, đấm thùm thụp vào lưng cậu.
Lâm Duy không hề phản kháng. Cậu chỉ khẽ cười nhìn nó nói những điều “thật lòng”.
Nhưng nếu anh sống, nhất định anh sẽ giữ em lại bên cạnh anh.
Trên một chiếc xe gần đó, có một người mà ai-cũng-biết-là-ai khẽ nhếch mép cười.
“Vậy là tôi lại chậm một bước, chỉ một bước thôi để đến cạnh em…”
Thiên Minh lặng lẽ quan sát nó từ xa và rồi cũng lặng lẽ để tuột tay nó, lặng lẽ nhìn nó nằm trong vòng tay người con trai khác.
Đã gọi tên nó nhưng im bặt khi thấy bóng ai đó ôm trọn lấy nó, thoát khỏi chiếc xe tử thần.
Đã định chạy đến bên nó nhưng lại lặng lẽ trao cho nó một nụ cười chúc phúc.
Bởi hơn ai hết, hắn hiểu nếu hắn cứu được nó cũng chưa chắc đã cứu được trái tim nó.
“Có lẽ em không cần tôi để thay đổi một thói quen nữa rồi.”
Trao cho hai người đang nằm bên đường dưới màn mưa một ánh mắt cười rồi đặt nhẹ tay lên vôlăng.
“Cuối cùng cậu cũng xuất hiện, Lâm Duy.”
~oOo~
- Tại sao anh lại giả chết? – Nó vừa hỏi vừa sấy tóc.
- Tôi không giả chết. – Cậu nói chắc nịch.
- Vậy tại sao?
- Thương trường mà. Đúng là tôi có bị tai nạn nhưng người lái xe hôm đó không phải là tôi. Các đối thủ cạnh tranh với Fashin chỉ muốn loan tin vịt hòng làm suy sụp tinh thần mọi nhân viên trong bộ máy tập đoàn, công suất làm việc sẽ thấp và cuối cùng là “đá” Fashin ra khỏi top những tập đoàn phát triển nhất thôi.
Lâm Duy nói một lua. Nó ậm ừ rồi khẽ cười. Ít ra nó chỉ cần biết cậu còn sống là đủ.
- Sao anh không thanh minh? – Nó nhíu mày.
- Chỉ là thuật tương kế tựu kế thôi. Cho họ tưởng bở rồi sẽ không đề phòng đến mối nguy hiểm mà Fashin đem lại. – Lâm Duy nhún vai. – Nếu không có vụ này thì liệu cô có trở về không?
Nó giật mình.
- Tại sao lại bỏ đi? – Mắt cậu ánh lên sắc lửa.
Nó sợ.
- Chẳng phải anh hẹn tôi chỉ để ăn bữa cuối rồi tạm biệt, ai đi đường nấy thôi sao? Ông nội mất xem như chúng ta không cần phải đóng kịch gì nữa. Tôi chỉ là đi sớm hơn một ngày thôi mà. – Nó phân bua.
Mắt Lâm Duy dịu lại, cậu chết sững vì những gì nó nói. Không lẽ nó không hiểu tình cảm của cậu sao? Hay thật sự nó chẳng có tí gì gọi là “thích” cậu cả?
- Tôi đến chết vì cô mất. – Lâm Duy đặt tay lên trán, ca cẩm. – Trong hợp đồng đâu có nói là sau khi ông mất thì hợp đồng hết hiệu lực đâu.
Nó thẫn thờ.
- Nhưng mà Lâm Duy này… tôi đi thì có liên quan gì đâu. Chẳng phải trước đây khi ký hợp đồng, anh luôn mong thời gian trôi thật nhanh còn gì. Tại sao lại… tìm tôi? – Nó nhìn cậu.
Lâm Duy trừng mắt nhìn nó. Cậu biết trả lời sao bây giờ? Không lẽ lại bảo rằng cậu yêu nó mất rồi. Rằng trước đây và bây giờ, tình cảm của cậu đã thay đổi sao?
Ai lại… tỏ tình vào khung cảnh này nhỉ?
Nghĩ một hồi, Lâm Duy đáp:
- Tôi là người giữ chữ tín. Tôi không cho phép tôi hay cô thất hứa. Nếu đã ký thì phải thực hiện dù có chuyện gì đi chăng nữa.
- Ra thế. – Nó cười buồn. – Nhưng mà chưa đầy một tuần nữa hợp đồng sẽ hết hiệu lực…
- Dù chỉ là một giờ cô cũng phải tuân thủ. – Lâm Duy cắt ngang rồi đùng đùng bỏ ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa kinh thiên động địa của cậu khiến nó giật mình.
Nó… còn chưa đầy một tuần nữa để ở bên cạnh cậu.
Khẽ cười.
Không hiểu sao lại chẳng muốn nói cái điều mà trước đây nó cho rằng quá muộn để nói tẹo nào. Bí mất sống để bụng, chết mang theo.
~oOo~
Nó sẽ không nhập học lại bởi nó nghĩ rằng chưa đầy một tuần nữa sẽ lại phải rời xa nơi này thì nhập học làm gì.
Đến một nơi mới và nhập học chắc gì đã muộn.
Nhắc đến một nơi mới, nó mới nhớ đến Tùng Kha. Chắc giờ đang cuống lên tìm nó.
Khẽ cười, nó gọi cho anh.
Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nổ tung:
-
- Suỵt! Anh làm gì mà dữ vậy? Em đang ở nhà em. Em về nhà rồi. – Nó cười cười.
- – Tùng Kha hậm hực.
- Tại em vui quá nên quên mất. Xin lỗi anh nha! – Nó nói ngọt. – Mà em đi thì anh càng có nhiều thời gian bên “người anh yêu” chứ sao?
-
- Có đâu. – Nó cãi.
-
- Umk… Khoảng một tuần nữa chắc em lại bị “đuổi” đến đó lánh nạn. – Nó suy nghĩ.
- – Anh cười.
- Giờ anh mới biết sao? – Nó toe toét.
- – Anh hạ giọng.
- Đến làm gì? Em không cần tài xế.
- – Nhắc đến, giọng anh khẽ buồn.
- Vậy ra đón anh nha?
-
Nói rồi, anh gập máy. Nó chỉ khẽ cười. Đời sao đẹp thế!!!
- Cô đang làm gì đấy? – Lâm Duy bước xuống cầu thang.
- Chuẩn bị bữa sáng. – Nó cười.
Cậu bước lại chỗ nó, nhìn nhìn ngó ngó một hồi rồi khuôn mặt chợt đanh lại.
- Nhẫn cưới của cô đâu? – Cậu gằn giọng.
- Nhẫn…? Nhẫn… á? – Nó lắp bắp, hai tay run lẩy bẩy nhìn cậu.
- Ai cho cô tự ý tháo ra vậy hả? Cô có biết nó quan trọng lắm không? Hay là cô làm mất rồi? – Lâm Duy nhíu mày.
- Đâu có… Tôi để trên phòng.
- Lên lấy đi. – Cậu ra lệnh mà nó lại răm rắp làm theo mới khổ.
Đón chiếc nhẫn từ nó, lâm Duy nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay áp út của nó. Đoạn cậu nhìn nó, hỏi như một tên trộm:
- Cô phát hiên ra gì chưa?
- Gì là gì? – Nó mặt ngô nghê.
- Thì là… à mà thôi, đến lúc biết hẵng hay. – Cậu quay lại bàn ăn và ngồi, để mình nó đứng như trời trồng.
Nhún vai, nó quay lại với bếp núc còn dang dở.
~oOo~
- Để nhìn bạn kỹ hơn nào. – Hân Hân đi vòng quanh nó, xem xét.
- Chẳng khác gì. – Băng Di phán.
- Hai người lại sống cùng nhau à? – Hân Hân nhìn nó cười.
- Ừ, sống nhờ thôi. Khoảng tuần nữa mình lại đi. – Nó cười trừ. Nó vẫn chưa kể với các bạn về bản hợp đồng bởi trong đó có ghi điều kiện là không được tiết lộ cho ai biết về sự xuất hiện của bản hợp đồng mà.
- Kỳ thật! – Băng Di chép miệng rồi hí hửng – Hay bạn đến sống với mình đi. Sống một mình cũng buồn thật.
- Nhưng mình lỡ hứa với anh Kha là tuần sau sẽ quay lại đó rồi. Sợ ảnh đến lôi cổ đi thì… – Nó ngập ngừng.
Hai đứa bạn mắt long lanh, khẽ À một tiếng rồi nhìn nó nham hiểm như kiểu: “Hai người có quan hệ gì? Khai mau!”
- Ý, không phải như mấy bạn nghĩ đâu. Anh Kha có người yêu rồi mà. – Nó giải thích.
- Hả? Vậy còn bạn? – Hân Hân tròn mắt nhìn nó.
- Mình thì liên quan gì. Thật là. – Nó cúi mặt ngượng ngùng rồi kéo hai người bạn đi ăn kem.
~oOo~
Đêm.
Con nhóc ngồi lặng yên bên cửa sổ.
Cả ngày cười đùa vui vẻ cứ như là muốn rút hết niềm vui về ban đêm vậy.
Thảo nào mà giờ đây thấy lòng buồn vô hạn, chẳng hiểu vì sao.
Lúc sáng gặp Jun trên hành lang. Không hiểu sao cậu lại tránh mặt con nhóc và cố ý bước đi thật nhanh. Điều đó khiến con nhóc hụt hẫng vô cùng. Ít ra cậu cũng đã nói là yêu con nhóc mà, sao lại… vô tâm như vậy nhỉ?
Yêu?
Yêu là gì nhỉ?
Cũng một lần muốn thử yêu là thế nào bởi từ lâu từ đó đã không còn xuất hiện trong từ điển tình cảm của con nhóc nữa rồi.
Điện thoại chợt rung, một tin nhắn và cái tên người gửi là Jun không hiểu sao lại khiến lòng con nhóc vui lạ.
“Bạn có thể gọi cho tôi được không?”
Một dòng thật ngắn ngủi và khó hiểu. Những tưởng chỉ có mình mới là người khó đoán không ngờ trên đời còn có những người còn khó đoán hơn cả bản thân mình.
“Tại sao cậu ấy không tự gọi cho mình nhỉ?”
Nghĩ vậy thôi chứ con nhóc vẫn gọi cho Jun.
Áp tai vào điện thoại, con nhóc bàng hoàng, cả thân hình như đông cứng.
Con nhóc đang nghe cái gì thế này? Là nhạc chờ của Jun sao? Không phải vì vậy mà bắt con nhóc phải gọi chứ? Chỉ để cho con nhóc nghe bản nhạc chờ?
If the hero never comes to you
If you need someone you’re feeling blue
If you wait for love and you’re alone
If you call your friends nobody’s home
You can run away but you can’t hide
Through a storm and through a lonely night
Then I’ll show you there’s a destiny
The best things in life they are free
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you’re feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
If your sky is grey oh, let me know
There’s a place in heaven where we’ll go
If heaven is a million years away
Oh, just call me and I’ll make your day
When the nights are gettin’ cold and blue
When the days are gettin’ hard for you
I will always stay here by your side
I promise you I’ll never hide
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone
Who cares for you
If you’re feeling sad
Your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
-
Con nhóc bật khóc ngon lành.
-
Ngay sau đó, con nhóc lao xuống dưới chỉ để mở cửa cho Jun. Không hiểu sao lại hành động như vậy, chỉ biết là con nhóc cần lắm một bàn tay, một bờ vai vào lúc này.
Cửa mở, Jun khẽ cười nụ cười quen thuộc mà có lẽ từ giờ chi dành cho một người.
- Bạn khóc thật đấy à? – Jun tiến lại chỗ con nhóc.
- Bạn… – Khẽ ngước khuôn mặt ướt đẫm, con nhóc nhíu mày.
- Những gì tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Nào, khóc đi. – Jun vòng tay ôm lấy con nhóc.
Một thoáng sững sờ bởi lần đầu tiên có một người khác giới không phải là ba con nhóc ôm nó như vậy.
Một thoáng sợ hãi bởi nếu đặt nhầm lòng tin thì sẽ bị tổn thương.
Một hoáng phân vân vì thật lòng không biết có phải là mình yêu Jun thật hay không, chỉ cảm thấy vui và thoái mái khi ở cạnh cậu.
Đó có phải là tình yêu?
Nước mắt lăn ướt đẫm vai áo Jun.
- Tôi không hứa sẽ làm bạn hạnh phúc nhưng tôi dám chắc sẽ yêu bạn thật lòng.
Yêu?
Là vậy sao?
Khi mà trái tim ta cảm thấy hạnh phúc và tìm đến một trái tim cùng đập chung một nhịp.
Khi mà con người ta xóa đi tất cả mọi khoảng cách, mọi lớp vỏ bọc giả dối để sống thật với bản thân mình.
Vậy thì con nhóc đã tìm thấy… thứ gọi là “Tình yêu” và cảm giác khi “Yêu và được Yêu”.
Không dám chắc sẽ yêu bạn suốt đời nhưng ngay lúc này đây là khi tôi biết tôi yêu bạn thật rồi!