Ngoà
cửa sổ xe gió thu hiu quạnh, phong cảnh xẹt qua, trong lòng Chung Tình gợn
sóng, có chút lạnh lẽo, cô nắm chặt hai tay.
Trải
qua mười năm cảnh còn người mất, vì sao những chuyện đau lòng mãi không bao giờ
nhạt phai? Cô chậm rãi kéo kính lên mắt, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thơ thẩn bên
ngoài, mặc cặp kính mắt che khuất tầm nhìn.
“Đến
rồi.” Lái xe chậm rãi dừng lại.
Chung
Tình nhanh chóng trả tiền, mở cửa xe. Rầm, cửa xe lại khép lại, thân thể bỗng
nhiên run rẩy, sợ sao? Cô tự trấn tĩnh mình, bước xuống, bó hoa đung đưa trên
tay, mắt nhìn lên trên. Núi thông Úc Lâm, vẫn trầm tư yên ổn. Cô bước chân về
phía trước.
“Cô ơi,
cô chưa lấy lại tiền.” Tiếng người lái xe dồn dập vang lên phía sau, cô dừng
lại, quay đầu cười nhẹ, “Không cần thối lại đâu.” Lái xe sợ run, chưa kịp phản
ứng lại, cô đã xoay người rời đi.
Cô dựa
vào trí nhớ, chậm rãi đi lên núi. Càng lên cao, gió thổi càng lạnh, không gian
âm u chốn rừng núi, không hiểu sao có chút thê lương. Cô chậm rãi bước về
trước, đến khi nhìn thấy dấu hiệu quen thuộc mới dừng lại. Cô khẽ nghiêng mình,
nhìn phiến đá trơ lạnh, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía xa. Cô bước dọc theo khe
suối hẹp, trong lòng thấy tĩnh lặng. Rốt cuộc, cô ngừng lại, chậm rãi tiến lên
vài bước, rồi đứng thẳng bất động. Cô đến thăm anh, đến để tưởng niệm anh.
Mình.....
đã trở về.
Môi cô
không cử động, bên dưới cặp kính mắt hai hàng lệ chậm rãi rơi xuống.
Chu
Đồng, mình đã về.
Chung
Tình nhìn khuôn mặt trên bức ảnh trước mộ, gương mặt quen thuộc năm xưa vẫn
luôn hiện lên trong tâm trí cô, nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má
Cậu
đang trách mình phải không? Trách mình lâu như vậy mới đến thăm cậu? Mình biết
cậu trách mình, bởi vì mình cũng thấy lạ lùng với chính bản thân. Mình bỏ cậu
đi đã 12 năm, cậu nhất định sẽ trách mình, mình biết. Nhưng mà, Chu Đồng, mình
nhớ cậu, thật sự nhớ cậu, và sợ hãi khi trở về gặp cậu.
Chung
Tình dùng tay trái che miệng nhẹ giọng khóc nức nở, nước mắt trào ra, khàn khàn
gọi tên anh, Chu Đồng, Chu Đồng.
Sau khi
đã khóc một hồi lâu, cô tiến lên đặt bó hoa cúc trong tay xuống trước mộ anh,
vái ba cái. Đứng thẳng dậy, cô nhìn xung quanh một chút, sau đó ngừng lại trên
mộ anh, chậm rãi nói, “Nơi này rất yên tĩnh, quả thật rất thích hợp với cậu.”
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống đám cỏ dại, chậm rãi dựa vào tấm bia mộ lạnh lẽo.
Cô có
rất nhiều điều muốn nói với anh, cô tựa vào mộ kể ra những kỷ niệm của cô, kể
ra quãng thời gian cô trưởng thành dần, còn có những chuyện đã đi qua nhưng
vĩnh viễn không thể quên.
Cho đến
khi trời dần tối, gió trong núi càng lúc càng lạnh giá, cô mới nhận ra cô đã ở
trong núi ngây người suốt nửa buổi. Cô chậm rãi đứng dậy, “Chu Đồng, mình sẽ
thường xuyên đến thăm cậu, sẽ không bỏ cậu thêm lần nào nữa, tuyệt đối sẽ
không. Đúng rồi, còn có chuyện về Mạnh Tưởng. Đừng giận, mình biết cậu không
muốn nghe đến tên của anh ấy, nhưng mà, tên kia cũng không đến nỗi đáng ghét
như vậy. Thời gian qua đi là một điều tốt, cái gì cũng có thể thay đổi, bây giờ
mình đã có thể tha thứ cho anh ấy, cậu cũng đừng giận anh ấy nữa. Có một số
việc, quên đi sẽ tốt hơn. Đương nhiên, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ quên
cậu. Cậu vĩnh viễn ở trong lòng mình, vĩnh viễn.”
Chung
Tình cẩn thận đi xuống núi.
***
Chung
Tình dạo một vòng quanh siêu thị, sau đó gọi taxi.
Lúc cô
xách theo một đống lớn những thứ đồ dinh dưỡng bước xuống tiểu khu, c nhìn thấy
một gương mặt quen thuộc, cô sững người, một lúc sau vẫn không thể nhúc nhích.
Mạnh
Tưởng sao lại ở nơi này? Chung Tình nhìn Mạnh Tưởng đi qua, khuôn mặt trầm
tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, anh lái xe nhập vào dòng xe cộ trên đường, chậm rãi rời
đi. Chung Tình ngơ ngẩn mười giây mới hồi phục lại tinh thần bước xuống đường
cái, trong đầu vẫn còn đang phân vân, trùng hợp anh lại có người quen ở nơi này
sao? Nhất định là vậy, cô cười khẽ, cô sao lại có thể cho rằng anh và nhà Chu
Đồng có mối liên hệ được, anh ghét Chu Đồng như vậy, tuyệt đối không có khả
năng. Việc này ngay cả tưởng tượng trong đầu cũng đã thấy buồn cười.
Chung
Tình qua phố, đi vào ngõ nhỏ. Khi đi vào một chiếc cổng lớn quen thuộc, lên
tầng ba, nhìn cánh cửa thân quen, ngực bỗng phập phồng, khoé miệng hơi co lại,
đưa tay gõ cửa.
Chỉ
trong chốc lát, trong phòng truyền đến tiếng bước chân. Cô điều hoà hô hấp,
lẳng lặng đợi.
Đột
nhiên một ánh sáng chiếu vào mặt, mắt cô không khỏi nheo lại một chút, nháy
nháy mắt, cô nhìn khuôn mặt già nua quen thuộc mà thân thương, cô run run gọi,
“Dì Chu.” Người phụ nữ chấn động một chút, yên lặng nhìn cô, rốt cuộc thốt lên,
“Tiểu Tình.” Chung Tình kích động ôm chặt mẹ của Chu Đồng, “Dì Chu.”
Dì Chu vỗ
lên vai cô, tay có chút lực, cảm xúc cũng kích động, “Đã trở về rồi, rốt
cuộc..... cũng đã trở về.” Chung Tình dựa đầu vào vai dì Chu, nước mắt lại trào
ra. Dì Chu nâng khuôn mặt cô, “Trở về là tốt rồi.” Một bên cười xoa nước mắt
cô, một bên hướng vào trong phòng, “Ông ơi, Tiểu Tình đã trở lại.” Nói xong dẫn
Chung Tình vào nhà.
Chung
Tình đi vào trong phòng, cảm giác quen thuộc lại trào lên, mỗi đồ vật đều còn
nguyên như lúc đầu, khiến những kỷ niệm ồ ạt trở về, nước mắt cũng trào ra
ngoài. Dì Chu nhìn thấy sự xúc động của cô, vỗ nhẹ lên vai, giúp cô ngồi xuống.
Bác Chu từ buồng trong đi ra, tháo chiếc kính lão xuống, nhìn nhìn sau đó gật
đầu, Chung Tình đứng lên, trầm sâu gọi, “Bác Chu.” Bác Chu đi tới vỗ vỗ lên đầu
cô, “Tiểu Tình đã lớn rồi.” Nói xong khoé mắt cũng ướt đẫm. Chung Tình lòng đau
xót, cô biết bác Chu nhất định cũng đang nhớ tới
Dì Chu
mỉm cười đi vào phòng bếp, pha trà cho Tiểu Tình. Chung Tình chạy nhanh đến giữ
lấy dì Chu, “Để con tự làm.” Khóe mắt dì Chu đỏ lên, gật gật đầu.
Chung
Tình đi vào phòng bếp, cảm thấy thân quen. Mắt cô đảo một vòng quanh bếp, mọi
thứ đều không chút thay đổi, ngay cả bình đường vẫn nằm nguyên vị trí cũ. Cô
cười nhẹ. Trước kia ở Chu gia ăn đồ ngọt, Chu Đồng luôn sợ mẹ cho đường không
đủ. Mỗi lần đều ở sau lưng mẹ cho thêm vào bát mình hai thìa đường, hơn nữa lần
nào cũng dụ dỗ cô, anh muốn tìm đồng phạm. Kết quả, bị dì Chu phát hiện, dì tận
tình khuyên anh đừng ăn nhiều đồ ngọt, không sẽ béo lên. Mỗi lúc ấy, Chu Đồng
đều kéo Tiểu Tình lại, ồn ào chỉ cần Tiểu Tình cùng nghe, anh mới không sợ.
Cuối cùng, dì Chu đành phải nhìn về phía Chung Tình, Chung Tình phối hợp ăn một
thìa, sau đó làm bộ ngọt, cau mày nhìn Chu Đồng lắc đầu, “Rất ngọt.” Chu Đồng
sẽ tin là thật, cũng hiểu được bát của mình rất ngọt, lần sau sẽ không cho thêm
đường. Chung Tình nhớ lại một chút, sau đó bưng trà nóng, chậm rãi đi ra khỏi
phòng bếp.
Chung
Tình đem trà đưa tới trước mặt hai ông bà, ngồi đối diện với họ, mỉm cười, “Mọi
thứ đều không thay đổi.”
Dì Chu
gật gật đầu, “Đúng vậy, ngoài việc chúng ta ngày càng già đi.” Chung Tình nhìn
hai ông bà mái tóc đã hoa râm, sống mũi bỗng cay cay, cô chỉ có thể đưa tách
trà lên che dấu sự khổ sở của chính mình, khói trà lại quá nhiều, làm mũi và
khoé mắt cô đều hồng hồng.
“Dì,
con xin lỗi, con lâu như vậy không tới thăm mọi người, con.....” Nghĩ đến
chuyện mình chạy trốn suốt mười năm, trong lòng cũng rất áy náy. Cô đã nhận lời
anh sẽ chăm sóc cho cha mẹ anh, cô lại đã nuốt lời.
“Con bé
ngốc, thấy con hiện tại tốt như vậy, chúng ta cũng yên tâm. Chúng ta là hai ông
bà già, ngoài chuyện có chút cô đơn, còn thiếu cái gì đâu? Con không phải vẫn
luôn gửi ảnh về cho chúng ta sao? Chúng ta thật sự rất vui vẻ.” Dì Chu hiền
lành nhìn Chung Tình, đây là người bạn tốt nhất của con họ, họ luôn coi cô như
con gái trong nhà.
Ánh mắt
Chung Tình xấu hổ, ra nước ngoài mười năm, cô vẫn định kỳ chụp lại tình hình
của chính mình đóng thành quyển gửi v đồng thời cũng gửi cho cha mẹ Chu Đồng
một quyển. Cô không thể ở lại bầu bạn với họ, lại mong họ biết rằng cô vĩnh
viễn không quên họ, không quên Chu Đồng.
“Các
con đều là những đứa trẻ ngoan, Chu Đồng thực sự rất may mắn mới có những người
bạn tốt như các con.” Bác Chu cười nói.
Chung
Tình thở sâu, “Con lần này trở về sẽ không đi nữa, về sau nhất định sẽ thường
xuyên đến thăm mọi người, bác Chu, dì Chu, con nhất định sẽ thay Chu Đồng hiếu
thuận với hai bác.” Cô rốt cuộc cũng đã có thể trở về đối mặt với trách nhiệm
của mình.
Hai ông
bà cười với nhau, dì Chu nói, “Ông xem, bọn nhỏ cũng đã lớn rồi, chúng ta còn
cái gì lo lắng nữa?” Bác Chu gật gật đầu, cảm khái nói, “Thật không tin được,
mới trước đây mỗi ngày đều cãi nhau, trưởng thành rồi hoàn toàn thay đổi.”
Chung
Tình đỏ mặt, “Con và Chu Đồng chưa bao giờ cãi nhau.” Tính anh tốt như vậy, cái
gì cũng làm cho cô, họ sao lại có thể cãi nhau.
Dì Chu
cười, “Bác Chu của con là đang nói Mạnh Tưởng. Nó trước đây bắt nạt Chu Đồng
của chúng ta, không ngờ rằng, sau khi Chu Đồng mất, nó lại hoàn toàn thay đổi,
toàn lực quan tâm chăm sóc chúng ta.”
Chung
Tình ngây ra như phỗng, thật lâu mới hỏi, “Mạnh Tưởng?” Điều đó không có khả
năng, anh chán ghét Chu Đồng như vậy, chán ghét đến..... Cô hơi giật mình,
trong lòng kinh ngạc, nhìn hai ông bà, “Anh ấy luôn luôn chăm sóc hai bác?” Cô
nhớ lại vừa rồi nhìn thấy Mạnh Tưởng đi từ ngõ ra, trong đầu hoài nghi, anh ấy
muốn làm gì? Chẳng lẽ..... anh ấy và mình giống nhau? Không thể thoát khỏi cảm
giác áy náy trong lòng?
“Đúng
vậy, vài năm nay vẫn là Mạnh Tưởng chăm sóc cho chúng ta. Nó cứ rảnh là đến
thăm chúng ta, còn đưa chúng ta ra ngoài du lịch, cảm giác thằng bé này đối với
chúng ta còn hơn cả cha mẹ. Dì thường nói với nó, Chu Đồng có người bạn như nó,
vậy là đủ rồi.” Dì Chu nhắc tới Mạnh Tưởng, vẻ mặt xúc động.
Chung
Tình lặng lẳng dì Chu khen ngợi Mạnh Tưởng, trong lòng cuộn sóng. Cô thực sự
hoài nghi Mạnh Tưởng mà dì Chu đang nói có phải là người cô quen không, nếu
đúng là anh, tại sao anh lại thay đổi hoàn toàn như thế? Mạnh Tưởng trước kia
tuyệt đối sẽ không làm thế.
Buổi
tối hôm đó, cô và hai bác Chu cùng nhau hồi tưởng lại Chu Đồng, chậm rãi nhớ lại.
Mạnh Tưởng tựa như làn gió lúc gần lúc xa, cô đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng cố
gắng để không đưa anh vào những ký ức đang trào dâng.
Mỗi khi
nghe đến tên Mạnh Tưởng, cô đều cảm thấy anh hoàn toàn khác xa hình ảnh trong
trí nhớ. Chẳng lẽ ngoài dung mạo thay đổi, tính cách một người cũng có thể theo
thời gian hoàn toàn thay đổi sao? Cô thật sự hoài nghi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT