Chung
Tình phẫn nộ hỏi Mạnh Tưởng: “Tại sao anh lại gạt em?” Về tâm tư này của anh,
sao cô lại không biết, là vì anh không muốn cô và Chu Đồng ở cạnh nhau. Hơn
nữa, anh nói chuyện khách khí với Chu Đồng, vừa nghe thấy điện thoại của Chu
Đồng, giọng anh đã đầy ác cảm.
“Anh
nghĩ em muốn đi xem phim, dù sao cũng s không đi ra ngoài với cậu ấy, nên anh
không nói.” Mạnh Tưởng căn bản không muốn cô đi với Chu Đồng, cũng không bao
giờ muốn cậu ấy xảy ra chuyện, thật sự không hề muốn.
Chung
Tình cắn răng oán hận trừng mắt nhìn anh: “Anh cố ý, đúng không?” Cô vô cùng
hối hận, vì sao vừa nghe thấy được đi xem “Titanic”, đã quên luôn lời hẹn với
Chu Đồng! Chết tiệt, cô hoàn toàn quên!
Mạnh
Tưởng nhìn ngọn lửa trong mắt cô, bắt đầu sốt ruột, “Tình Tình, em vốn biết là
anh không thích em và cậu ta ở cùng với nhau.” Anh luôn không vui mỗi khi họ ở
gần nhau.
“Đúng,
anh không thích, cái gì anh cũng không thích!” Chung Tình đột nhiên hét lên,
hai tay chỉ vào ngực anh, “Hiện giờ cậu ấy đã chết, anh vừa lòng rồi phải
không!”
Mạnh
Tưởng bối rối cầm tay cô, muốn ngăn cản cơn điên loạn của cô, xe dừng lại, họ
đã đến nơi.
Chung
Tình dùng sức bỏ tay anh ra, đẩy cửa nhảy xuống khỏi xe, điên cuồng chạy vào
trong tiểu khu.
Mạnh
Tưởng vội vã trả tiền rồi chạy xuống, “Tình Tình, Tình Tình.” Chung Tình căn
bản không nghe thấy, chỉ liều mạng chạy.
Mạnh
Tưởng người cao chân dài, chỉ chốc lát đã đuổi kịp cô, kéo cô xoay lại hướng
anh, bỗng ngây người, khuôn mặt Chung Tình ướt đẫm nước mắt, hai mắt đẫm lệ
nhìn anh đầy căm hận, anh chợt căng thẳng, tay vô thức buông ra, cô vội vã xoay
người chạy.
Mạnh
Tưởng kinh ngạc đứng im tại chỗ, nhìn cô chạy đi một lúc mới bừng tỉnh đuổi
theo. Chung Tình đã vào thang máy đi lên tầng trên.
Cửa vừa
mở, Chung Bình kinh ngạc nhìn anh, “Tưởng Tưởng, các con sao vậy? Sao Tiểu Tình
lại chạy về trước?” Mạnh Tưởng không giải thích, vội vàng chạy vào nhà, đẩy cửa
phòng Tiểu Tình, cửa đã khóa trái.
Mạnh
Tưởng giật cánh cửa, gọi to: “Tình Tình, mở cửa ra, Tình Tình.” Mặc anh gọi thế
nào, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, mà mọi người ở Chung gia đều tụ tập
lại.
“Tưởng
Tưởng, Tiểu Tình sao vậy?” Tiêu Tố Tâm lo lắng Tiểu Tình lại xảy ra chuyện gì,
sốt ruột gõ cửa, “Tiểu Tình, con sao vậy? Mở cửa cho mẹ, ngoan nào!”
“Anh
Tưởng, chị lại bị làm sao vậy?” Tiểu Duệ nhìn thấy chị có vẻ bất thường cũng
bắt đầu lo sợ, tính cách chị khá cứng rắn, nếu đã bướng bỉnh thì rất khó khuyên
nhủ.
Mạnh Tưởng
khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không ngừng gõ cửa: “Tình Tình, em để anh vào đã, chúng
ta từ từ nói chuyện.”
Chung
Bình giữ tay Mạnh Tưởng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Tiểu Tình, mở cửa ra đi con, có
chuyện gì từ từ nói.”
Bên
trong vẫn hoàn toàn im lặng, Chung Bình cau mày nhìn Mạnh Tưởng, kéo anh vào
phòng khách, nghiêm trọng hỏi anh, “Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Tưởng kể lại đơn
giản chuyện đến Chu gia, sau đó nói đến chuyện mình nhận điện thoại của Chu
Đồng mà không nói cho Tiểu Tình. Chung Bình nghe xong ngẫm nghĩ một lúc, dùng
sức giữ vai anh, “Không sao, có lẽ bây giờ con bé suy nghĩ không rõ ràng, hai
ngày sau sẽ ổn thôi.” Mạnh Tưởng bất đắc dĩ khẽ gật đầu, đi đến trước cửa phòng
Chung Tình, gõ nhẹ, “Tình Tình, em đừng quá đau lòng, cũng đừng giận anh, được
không?”
“Cút
đi!” Bên trong đột nhiên vang lên một tiếng rống, sắc mặt Mạnh Tưởng biến đổi,
ánh mắt trầm xuống, cô thật sự vô cùng tức giận!
Tiêu Tố
Tâm cũng bị sự tức giận của Tiểu Tình làm cho sợ hãi, “Tình Tình, con đừng như
vậy.” Con gái chưa từng nói với người khác như vậy, giống như dồn toàn bộ phẫn
uất vào lời nói!
Chung
Bình kéo Mạnh Tưởng ra ngoài, “Tưởng Tưởng, con về trước đi, hiện giờ nó đang
nổi giận, có lẽ không chịu gặp con đâu. Đợi bố mẹ khuyên nó đã.” Mạnh Tưởng đi
ra ngoài, ánh mắt cô đ Tình Tình chưa từng nặng lời với anh như vậy, chưa bao
giờ.
Sau khi
Mạnh Tưởng đi khỏi, Tiêu Tố Tâm lại gõ cửa phòng Chung Tình, “Tiểu Tình, Tưởng
Tưởng đi rồi, để mẹ vào được không?”
Bên
trong không có động tĩnh, một lúc lâu sau, mới vang lên một tiếng nói rất nhỏ:
“Mẹ, con muốn ở một mình một lát.”
Tiêu Tố
Tâm định tiếp tục gõ cửa, Chung Bình cầm tay bà, lắc đầu: “Để nó yên tĩnh một
chút.” Nói xong đưa Tố Tố về phòng, Chung Duệ nhìn cánh cửa phòng chị đóng
chặt, tâm tình trầm trọng trở về phòng mình.
Trong
căn phòng nhỏ tối tăm, bức rèm che kín, ánh mặt trời không thể chiếu vào.
Một
thân hình nhỏ bé gầy gò nằm trên giường, những sợi tóc dài rối tung bên người,
khuôn mặt nhỏ vùi trong gối, tay đặt dưới ngực, thân thể không hề nhúc nhích.
“Mập
mạp, không được lười biếng. Thứ bảy chúng ta đi leo núi, cậu nhất định phải đến
đỉnh núi trước mình.”
“Được,
lần này mình nhất định sẽ thắng cậu.”
Cô cố
gắng nhớ lại đoạn đối thoại cuối cùng với anh, đó là một buổi chiều muộn ngày
thứ năm, họ gọi điện thoại hẹn nhau đi leo núi. Cô hứa với Chu Đồng trong kỳ
nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh nhất định phải giúp anh giảm năm cân, vì
thế, họ đã lên một loạt kế hoạch giảm béo, có cả chạy bộ, leo núi.
Chung
Tình nắm chặt tay đến mức đau đớn, chết tiệt, sao cô có thể quên, là cô lên kế
hoạch cho Chu Đồng, cô lại quên trước. Đáng giận nhất là, vì sao ngày đó Mạnh
Tưởng cố tình nói cô có thể đi xem “Titanic”, mà cô lại chỉ nghĩ đến niềm vui
của mình. Cô rất ích kỷ, tại sao lúc đó không gọi Chu Đồng cùng đi xem, nếu cô
nghĩ đến anh một chút, nhất định sẽ không quên lời hẹn với anh, khiến anh thất
vọng một mình lên núi.
Chung
Tình nằm trên giường không ngừng tự trách, người khác có thể quên, nhưng Chu
Đồng là bạn tốt nhất của cô, tại sao cô có thể một mình vui vẻ, quên mất anh.
Cô cho rằng, tai nạn của Chu Đồng đáng lẽ không thể xảy ra, chỉ vì sự ích kỷ
của cô mà nên.
Mà cứ
nghĩ đến Mạnh Tưởng, cô lại hận nghiến răng nghiến lợi! Nhớ tới những chuyện
anh đã làm với Chu Đồng, lại nhớ tới lần này anh cố tình nhận điện thoại của
Chu Đồng, thì thù cũ hận mới lại bùng lên. Nếu cô là nguyên nhân gián tiếp hại
chết Chu Đồng, thì anh chính là kẻ đồng lõa! Cô không thể tha thứ cho chính
mình vì tai nạn của Chu Đồng, càng không thể tha thứ cho sự ích kỷ của Mạnh
Tưởng!
***
Ngày
hôm sau, Chung Tình rơi vào tình trạng tự trách, cô tự đóng kín chính mình,
nhốt mình trong căn phòng nhỏ, nhất định không chịu gặp ai.
Chung
Bình và Tiêu Tố Tâm đều lo lắng, Chung Duệ lại chạy đi báo cho Mạnh Tưởng,
không ngờ, Chung Tình vừa nghe thấy tiếng Mạnh Tưởng lại càng bị kích động, hét
lên: “Vĩnh viễn không muốn gặp anh ta.”
Chung
gia lo lắng, Chung Tình bị tổn thương nghiêm trọng hơn mọi người nghĩ. Mọi
người ở Chung gia sợ cô làm chuyện điên rồ, lặng lẽ dùng chìa khóa dự phòng mở
cửa, lại thấy cô chỉ ngồi im trên giường, ôm chặt con lợn Lucky, đó là món quà
Chu Đồng tặng cô. Cô lặng lẽ nhắm hai mắt, vừa nghe thấy tiếng động, đột nhiên
mở mắt, khi nhìn thấy Mạnh Tưởng, đôi mắt nheo lại, chỉ tay vào anh: o anh ta
đi đi, con không muốn gặp anh ta.”
Mạnh
Tưởng nghe cô nói, trái tim co lại, sự lạnh lùng trong giọng nói của cô như con
dao nhọn đâm qua tim anh, khiến anh đau đớn đến mức không thở được, chỉ có thể
kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy hận thù của cô. Cô hận anh, cô hận anh, chân anh run
lên, ngón tay run rẩy. Không, Tình Tình của anh sẽ không như vậy, Tình Tình,
đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy! Mạnh Tưởng loạng choạng tới gần giường, muốn xóa
đi sự hận thù trong mắt cô.
Chung
Tình đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, tất cả mọi người giật mình, Chung
Bình vội vàng giữ Mạnh Tưởng lại, Chung Tình vùi mặt vào con lợn Lucky, hai vai
run lên khóc.
Tiêu Tố
Tâm đau lòng kéo Mạnh Tưởng ra, “Tưởng Tưởng, mẹ xin con, con để Tình Tình bình
tĩnh lại đã.” Bà khẩn cầu nói, không muốn con gái bị kích động thêm nữa. Mạnh
Tưởng nhìn ánh mắt của mẹ nuôi, lại nhìn Chung Tình trên giường, anh đau khổ
nhắm hai mắt, chậm rãi rời khỏi phòng. Cửa phòng vừa đóng lại, lòng anh cũng
đóng, hai tay chậm rãi nắm lại, cơ thể đau đớn, răng cắn chặt, Tình Tình, em
không thể hận anh, tuyệt đối không thể!
Chung Bình
sợ Mạnh Tưởng lại làm Chung Tình kích động, nên bảo anh tạm thời đừng đến đây.
Mạnh Tưởng không tin mở to mắt nhìn họ, nhưng lại thấy Tiêu Tố Tâm khẩn cầu,
cuối cùng chỉ còn cách đồng ý.
Chung
Tình lại tiếp tục nhốt mình trong phòng, không nói cũng không tranh cãi, chỉ
lẳng lặng ôm con lợn Lucky nằm trên giường, thậm chí ăn cơm cũng là Tiêu Tố Tâm
mang đến giường.
Sau một
vài ngày, Chung Tình đột nhiên mặc đồ trắng ra khỏi phòng, Tiêu Tố Tâm ôm lấy
cô, “Tình Tình.” Cô rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng.
Chung
Tình giương mắt nhìn mẹ, “Mẹ, con muốn đi tiễn Chu Đồng.” Tiêu Tố Tâm nhìn thấy
dải băng trắng trên đầu Chung Tình, hai mắt bà nóng lên, trong lòng đau đớn gật
đầu. Chung Bình lái xe đưa Chung Tình đến Chu gia.
Ở Chu
gia, Chung Tình thấy Mạnh Tưởng, chỉ thoáng nhìn, ánh mắt cô lập tức biến đổi.
Môi Mạnh Tưởng giật giật, chỉ có thể nuốt lời nói vào bụng.
Họ đi
theo xe tang của Chu gia, Chung Tình vẫn trầm mặc, im lặng, thỉnh thoảng nói
vài câu an ủi ông bà Chu, còn lại đều chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn những người lớn
vùi Chu Đồng xuống, vô thanh vô tức lấp đất lên, cô chỉ có thể dùng nước mắt
đưa anh đi đoạn đường cuối cùng.
Mạnh
Tưởng đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Chung Tình, khổ sở vì sự đau lòng
của cô, muốn ôm cô vào lòng an ủi. Nhưng anh không thể làm gì được, hiện giờ
anh chính là người cô không muốn gặp nhất!
Trở lại
Chu gia, Chung Tình không muốn rời đi, Chung Bình chỉ có thể an ủi ông bà Chu,
nói với họ tình hình Tiểu Tình gần đây, họ vô cùng lo lắng.
Dì chu
ngẫm nghĩ, kéo Tiểu Tình vào phòng Chu Đồng. Chung Tình bước vào phòng, nước
mắt không nghe lời rơi xuống, nơi này có rất nhiều kỷ niệm, cô và Chu Đồng từng
cười nói ở đây, tiếng cười dường như mới hôm qua, cô vẫn còn nhớ rất rõ. Dì Chu
kéo cô ngồi bên giường, sau đó lấy một cuốn vở từ bàn học của Chu Đồng đưa cho
cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tình, dì nghĩ con cần nó.” Chung Tình nhìn xuống, mơ
hồ nhìn chằm chằm vào bìa da cứng lạnh trong tay.
“Đây là
nhật ký của Chu Đồng, dì nghĩ nó muốn để lại cho con.” Dì Chu lau nước mắt trên
mặt cô, đau lòng vuốt nhẹ, “Tiểu Tình, đừng tự tra tấn chính mình, Chu Đồng
trên trời nhìn thấy sẽ rất đau lòng.” Lời còn chưa dứt, giọng đã nghẹn lại.
Chung Tình khổ sở ôm dì Chu khóc nấc lên, họ không thể tự tra tấn chính mình!
Vì Chu Đồng, họ phải sống thật tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT