Trải qua đêm hôm đó, Lữ Thiệu Đình liền tự động quay về phòng ngủ. Hắn cùng với Phương Quân Dao mặc dù không đến mức hàng đêm xuân tiêu, nhưng so với trước kia tiếp xúc thân mật nhiều hơn rất nhiều.

Cái gì đứng đầu vạn ác dâm, đều đã bị vứt bỏ qua một bên!

Ngoài mặt, hai người cái gì cũng không nói, nhưng Phương Quân Dao biết Lữ Thiệu Đình đối với nàng đã có sự quan tâm yêu thương giữa hai phu thê, cũng sẽ không dùng những bộ kinh thư này nọ làm chuẩn mực để nói nàng. Sau khi Lữ Thiệu Đình ở chung với nàng một khoảng thời gian , hắn phát hiện Phương Quân Dao cũng không phải là người vô lí thích gây sự, ngược lại, nàng đối với một số kinh thư có cách nhìn nhận riêng, tuy rằng hắn không nhất định tán thành, nhưng nhìn thấy nàng mặt mày hớn hở nói Khổng Tử tham luyến nữ sắc, Đỗ Phủ keo kiệt nhỏ mọn…. Trong lòng hắn cảm thấy nàng thật sự rất là khả ái.

Người vốn cực đoan bài xích hôn nhân cùng nữ sắc như hắn, dần dần cũng có chuyển biến.

“Thiệu Đình ca, đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói sang sảng từ phía sau vang lên.

Bây giờ nàng rất thích vào thư phòng nói chuyện phiếm với hắn. “Quân Dao, ta nghĩ trước đây nàng rất thích quậy phá, sao lại có thời gian đọc tứ thư ngũ kinh ?” Hắn cười nói.

Khuôn mặt Phương Quân Dao đỏ lên, “Như thế nào, không được sao!” Nàng nghênh ngang ngồi xuống, thật không khách khí uống một hơi cạn trà Bích Loa Xuân trong chén của hắn, đem cái chén trống không đưa đến trước mặt hắn, còn muốn! Lữ Thiệu Đình trên mặt tươi cười, tao nhã cầm lấy ấm trà lại rót cho nàng một chén. “Không phải không được, mà là cảm thấy kỳ quái.”

Nàng uống một ngụm trà, bĩu môi nói: “Ban ngày ta ra ngoài chơi, buổi tối không thể chơi, chỉ có thể một mình đọc sách a!”

Hắn liếc nàng một cái, “Nàng là bởi vì buổi tối không ai chơi cùng mới xem sách!”

Nàng uống một ngụm trà, gật gật đầu. “Phụ thân không cho phép ta xuất môn vào ban đêm, người lại vì bận chuyện buôn bán, cho nên ta chỉ có một mình đọc sách.” Nàng cúi đầu nhìn cái chén trống không nhưng trang trí lại rất tao nhã kia.

Đúng rồi, mẫu thân của Quân Dao mất từ khi nàng còn rất nhỏ, Phương thế bá là nam nhân phải lo buôn bán, tất nhiên không thể chơi với nàng vào buổi tối. Nàng từ nhỏ một mình lớn lên, rất là cô đơn tịch mịch, khó trách sách nàng đọc cũng không ít.

Nhìn ánh mắt cô đơn của nàng, Lữ Thiệu Đình đưa tay yêu thương sờ sờ đầu nàng. “Sau này sẽ có ta ở cùng nàng, nàng sẽ không cô đơn nữa, Tiểu Dao nhi.” Này rất giống lời thề giữa tình nhân a!

Những ngày gần đây, Phương Quân Dao thường cảm nhận được sự che chở cẩn thận của hắn. Hai gò má nàng phiếm hồng, dùng đôi mắt trong suốt chói lọi nhìn hắn, cả khuôn mặt tràn đầy cảm động. ” Thiệu Đình ca…”

Trong mắt Lữ Thiệu Đình tràn ngập nhu tình mật ý, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tới gần, không khí trong thư phòng có chút hơi thở ám muội, đôi mắt đẹp của Phương Quân Dao di chuyển, đôi má đỏ hồng, cánh môi mềm mại kiều diễm, khiến cho người ta muốn cắn, Lữ Thiệu Đình càng đến càng gần ——

“Thiệu Đình ca, ta… Ta còn muốn!” Nàng cầm lấy một thứ chắn ở trước mặt hắn.

“Hử!” Lữ Thiệu Đình nhìn chén trà trống không trước mắt .

Phương Quân Dao cố gắng áp chế trái tim đang đập cuồng loạn của mình, giở giọng con nít nói: “Ta còn muốn uống trà!”

Tiểu Dao nhi không biết đang xấu hổ cái gì ! Để cho hắn hôn một chút cũng không được sao! Lại vội vã dùng chén trà ngăn cách giữa hai người!

Lữ Thiệu Đình mỉm cười bắt lấy cánh tay bạch ngọc mềm mại đang cầm chén trà của nàng, lại dùng tay kia chế trụ sau gáy của nàng, không cho phép nàng lùi bước hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.

Phương Quân Dao gần như có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, như sấm rền, cực kỳ loạn.

“Tiểu Dao nhi, nàng thật ngọt…” Chất giọng đầy quyến rũ của hắn nhẹ thổi bên vành tai nàng, tác phong luôn luôn to gan như nàng lại sững sờ đứng yên tại chỗ, động cũng không dám động, cứ để cho muốn làm gì thì làm.

Hắn thăm dò vào bên trong cánh môi của nàng, hai người triền miên dây dưa. Không biết từ lúc nào, chén trà trong tay của Phương Quân Dao rơi xuống đất, cả người đều bị hắn ôm ngồi trên đùi—— thật sự rất nóng, đầu cũng nóng, thân thể cũng nóng, giữa hai chân cũng rất nóng…

“Thiệu Đình ca… Ta rất nóng…” Nàng thở gấp ra tiếng.

“Đừng vội , vi phu sẽ giúp nàng giải nhiệt…” Bàn tay to vén váy của nàng lên tới đùi.

“Thiệu Đình ca, đừng! Đang là ban ngày…” Phương Quân Dao thẹn thùng bối rối kéo làn váy xuống che khuất cảnh xuân đang lộ ra bên ngoài.

“Nghe xem! Đây chính là lời nói của tiểu Dao nhi luôn luôn có tác phong to gan của chúng ta!” Hắn cười khẽ một tiếng, lại hôn nàng.

Ngay lúc Lữ Thiệu Đình đang hưởng thụ trò chơi ân ái một người bắt một người né cùng với tiểu mỹ nhân trong lòng——

“Lữ huynh! Chúng ta đến rồi!” Đám bằng hữu của Lữ Thiệu Đình đến .

Phương Quân Dao vội nhảy xuống đùi của Lữ Thiệu Đình , nhanh chóng sửa sang lại quần áo, dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉnh lại mái tóc có chút rối.

“A! Tiểu tẩu cũng đang ở đây!” Một đám người tiến vào thư phòng, giống như đang ở nhà mình.

Nàng bối rối gật đầu với bọn họ xong chạy khỏi thư phòng, nhưng bộ dáng mỹ nhân có chút say say, hai gò má ửng hồng, môi anh đào sưng đỏ, sớm rơi vào mắt mọi người .

“Lữ huynh, thật có lỗi quấy rầy hai phu thê huynh.”

“Ai u, ở đây còn có mảnh chén nhỏ, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt a!”

“Khó trách trong phòng lại nóng như vậy a!”

Mọi người ngươi một câu ta một câu trêu chọc Lữ Thiệu Đình. Lữ Thiệu Đình vốn là người da mặt mỏng, bị mọi người nói, cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Cổ Sinh bởi vì lần trước bị Phương Quân Dao làm cho mất mặt, nên hôm nay có cơ hội, đương nhiên phải nói nói xấu nàng một phen.

“Ta nói Lữ huynh, nho học nhà Tống chủ trương ‘tồn thiên lý diệt nhân dục’, chúng ta người đọc sách tự nhiên phải rời xa sự mê hoặc của nữ sắc. Khổng Tử từng nói qua: ‘chỉ có nữ tử và có tiểu nhân là khó nuôi ‘, tuy nói Lữ huynh thành thân không quá một năm, nhưng đang là thanh thiên bạch nhật…” Hắn cười khan hai tiếng, hàm ý mà nói: “Cũng không nên quá mức a!”

Mọi người đều cười mờ ám , làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lữ Thiệu Đình ửng đỏ. “Lời nói của Cổ huynh, tiểu đệ tự nhiên ghi nhớ trong lòng.”

“Tốt lắm, tốt lắm, mọi người đừng vì việc nhỏ này làm lạc hướng. Hôm nay nói về học thuyết của Lục Tưởng Sơn đi!” Một người có long giải vây giúp Lữ Thiệu Đình.

Một đám người ở thư phòng của Lữ Thiệu Đình nói chuyện làm loạn cả ngày, thẳng đến sắc trời gần tối, mọi người mới tản đi.

Đêm đó Lữ Thiệu Đình đưa lưng về phía Phương Quân Dao ngủ, nàng tưởng rằng hắn là bởi vì chuyện ban ngày mà ngượng ngùng, nên cũng lơ đểnh.

Thời tiết mùa hè ở phủ Thiệu Hưng oi bức giống như cái chảo nóng, khiến người khác không thoải mái. Phương Quân Dao ở hoa viên tránh nóng , trong phòng cũng buồn, đang muốn đem Lôi Điện ra bên ngoài hóng gió giải sầu, cũng đã leo lên yên ngựa . Không nghĩ tới ——

“Không cho đi!” Thanh âm Lữ Thiệu Đình cứng rắn, ngăn ở phía trước chuồng ngựa.

“Thiệu đình ca, ta chỉ là cưỡi Lôi Điện chạy ra ngoài hóng gió, trong nhà quả thật rất nóng.” Phương Quân Dao dẫn Lôi Điện ra khỏi chuồng ngựa, trang phục trên người đơn giản.

“Lòng yên tĩnh tự nhiên sẽ mát, nàng là nữ nhân, không cho phép cưỡi ngựa ra ngoài xuất đầu lộ diện!” Lữ Thiệu Đình không cho nàng đi.

“Thiệu Đình ca —— người ta chỉ muốn ra ngoài hóng gió thôi!” Nàng đáng thương nhìn hắn, làm nũng ở trên người hắn, thanh âm vừa ngọt lại rất đẹp.

Chiêu này mỗi lần đều rất hữu hiệu!

Quả nhiên ——

Lữ Thiệu Đình cố gắng duy trì hơi thở ổn định của bản thân, muốn ngăn không cho da mặt đỏ lên. “Được… Được rồi, nếu nàng kiên trì muốn đi ra ngoài, ta đi cùng nàng.” Như vậy nếu như bằng hữu hắn thấy, có hắn theo bên cạnh nàng, bọn hắn cũng không thể nói gì!

“Thiệu Đình ca, huynh lại không biết cưỡi ngựa, nếu không cẩn thận té xuống sẽ không tốt.”

“Ta muốn đi chính là muốn đi. Có ta đi cùng, người khác sẽ không nói gì.” Hắn rất kiên trì.

Thì ra là thế!

Cuối cùng Phương Quân Dao cũng hiểu vì sao hắn muốn đi theo nàng, lại là nữ nhi danh môn không cho phép xuất đầu lộ diện.

Cổ hủ! Vốn tưởng rằng hắn có chút thay đổi, nhưng trước mắt xem ra thực chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời a! Quên đi, tiếp tục cùng hắn tranh cãi, chỉ làm cả người đầy mồ hôi.

“Thiệu Đình ca, ta chọn con ngựa Xuân Phong này cho huynh. Xuân Phong rất ôn hoà thuần hậu, huynh cứ ngồi vững, sẽ không có việc gì.” Khắc khẩu với hắn, không bằng cho hắn cùng đi. Chọn con ngựa già, chạy không nhanh, nhưng lại rất vững chắc.

“Ừm.” Lữ Thiệu Đình gật gật đầu. Lúc trước hắn cũng từng cưỡi ngựa qua, không tính là người mới , nhưng so với Phương Quân Dao, hắn kém hơn rất nhiều.

Hai người cưỡi ngựa, ra phố xá, gần đến phía núi, Phương Quân Dao khẽ quát một tiếng, Lôi Điện vội vàng chạy đi, mái tóc nàng tung bay theo gió, dệt nên những sợi tơ đen bóng tung xõa giữa bầu trời, mê hoặc ánh mắt của Lữ Thiệu Đình , tiếng cười lanh lảnh, từng tiếng nhẹ nhàng làm êm tai hắn, khuôn mặt như hoa đào, hai gò má ửng hồng, quả thật chính là tiểu mỹ nhân, chiếm hết tim hắn!

Hắn muốn đi phía sau nàng, nhưng Lôi Điện thật sự là quá nhanh, chốc lát đã không nhìn thấy bóng dáng của Quân Dao. Hắn lo lắng gọi nàng, sợ nàng sẽ đi xa hắn. Hắn nhìn không thấy nàng liền hoảng hốt, tiểu mỹ nhân động lòng người như thế, khó chắc chắn không có một số tặc nhân nhìn trúng.

“Quân Dao! Nàng ở đâu?”

Hắn hô vài tiếng, không nghe thấy ai trả lời, hắn hơi hoảng, “Tiểu Dao nhi! Không chơi nữa, mau ra đây!”

“Quân Dao! Tiểu Dao nhi!” Hắn cưỡi ngựa liên tục gọi tên Phương Quân Dao, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lo lắng.

“Ồ! Đây không phải Lữ huynh sao!”

Lữ Thiệu Đình vừa nhìn, nhìn thấy bên trong đình đều là bằng hữu thường lui tới, trong đó không khéo cũng có Cổ Sinh.

Vọng Hải Đình ở Phủ sơn, dưới đình có bia mộ của những nhà thơ thời Xuân Thu. Nơi đây là nơi tụ họp nói chuyện của người đọc sách nho nhã, Lữ Thiệu Đình cũng đã tới qua vài lần.

“A, Cổ huynh, các vị.” Lữ Thiệu Đình xuống ngựa ôm quyền chào hỏi.

“Nghe Lữ huynh vừa rồi hình như gọi khuê danh của phu nhân… Như thế nào, tiểu tẩu lại xuất đầu lộ diện sao?” Cả đám người nói đều có hàm ý, ám chỉ Phương Quân Dao giống như nữ nhi không có gia giáo, làm Lữ Thiệu Đình thật ngượng ngùng.

Sao lại trùng hợp như thế, hôm nay tại chỗ này lại gặp được bọn họ.

“Lữ huynh, không phải ta nói huynh, mấy ngày nay huynh hoàn toàn bị tiểu tẩu xoay vòng vòng. Ta không phải là đã từng khuyên huynh, cần tránh nữ sắc, phải quản lý tốt thê tử, không thì sẽ làm nhục đến danh dự của người đọc sách chúng ta! Hiện tại tiểu tẩu vừa ra khỏi cửa, đại nam nhân như huynh ở phía sau gọi nàng, nàng cũng không biết đã đi đến nơi nào… Cảnh tượng này may là huynh đệ chúng ta nhìn thấy, hôm nay nếu là người ngoài nhìn thấy, thật không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì.” Cổ sinh từ sau khi bị Phương Quân Dao hạ bệ, mỗi lần có cơ hội cũng không quên nói xấu nàng vài câu.

Một tràng này làm cho sắc mặt của Lữ Thiệu Đình cực kỳ khó coi!

“Không cần ngươi nhiều chuyện! Họ Cổ kia, ngươi cứ quản thật tốt thê thiếp của mình, việc của Lữ gia chúng ta không cần ngươi phải quan tâm!” Phương Quân Dao thấy Lữ Thiệu Đình chậm chạp không theo kịp, men theo đường cũ quay đầu lại tìm, đã thấy một đám người đang nói chuyện cùng trượng phu. Lắng nghe những lời này quả thực chính là rắm chó không bằng, nàng tức giận, sắn giọng liền quát.

“Tiểu tẩu đến rồi sao. Ta đây chỉ là có ý tốt. Tẩu nhìn lại mình xem, một nữ nhi tóc tai bù xù, xuất đầu lộ diện, còn cưỡi ngựa, để trượng phu của mình ở bên ngoài gọi tẩu, tẩu còn không trả lời một tiếng, chúng ta là bất bình thay cho Lữ huynh! Tốt xấu gì Lữ huynh cũng là người đầy kinh luân, nhất biểu nhân tài, nam tử tiêu sái ngọc thụ lâm phong, sao lại…” Họ Cổ kia không vui liếc Phương Quân Dao một cái, ý nói: Sao lại lấy trúng loại người nữ nhân hoang dã như cô.

“Họ Cổ kia! Ngươi còn nói, ta xé nát miệng ngươi!” Phương Quân Dao phát hỏa, tính tình tuỳ hứng cũng bạo phát ra. Mắt thấy nàng muốn xuống ngựa, xông lên phía trước…

“Quân Dao, theo ta trở về! Không cho phép ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ!” Lữ Thiệu Đình cưỡi Xuân Phong, lôi dây cương kéo Lôi Điện.

Phương Quân Dao vươn tay đoạt lấy dây cương, “Ta làm mất mặt xấu hổ sao? Rõ ràng là cái họ Cổ kia miệng lưỡi sắc bén, không có khẩu đức, lúc nào cũng nói cái này không đúng cái kia không phải, cứ cho rằng nữ nhân trong thiên hạ chỉ cần vừa lộ mặt là không phải nữ nhi danh môn… Họ Cổ Kia trong người có bệnh a! Ngoài mặt thì cấm dục, ai biết được hắn một buổi tối ngủ cùng với mấy tiểu thiếp? Hắn ghen tị chúng ta, nên mới…”

Cổ Sinh nghe vậy, sắc mặt đại biến, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, những vị bằng hữu cũng bởi vì lời nói của Phương Quân Dao mà nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại quay đầu nhìn Lữ Thiệu Đình.

“Câm mồm! Phương Quân Dao, theo ta trở về!” Lữ Thiệu Đình rống to. Nàng ở trước mặt người khác cố chấp nói phải trái với hắn, như vậy không phải nói hắn không biết cách dạy vợ sao?

Hắn lại có thể ở trước mặt người khác quát nàng? !

Hắn lại có thể vì họ Cổ kia mà quát nàng… Họ Cổ kia căn bản chính là cặn bã, biến thái, mà hắn còn có thể nghe theo!

Phương Quân Dao trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ cả lên, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, không cam lòng chịu nhục, chân đá một cước, Lôi Điện giống lốc xoáy vội vàng bay đi.

“Quân Dao! Quân Dao!” Lữ Thiệu Đình biết nàng giận thật rồi, vội vàng thúc Xuân Phong tiến lên.

“Các vị! Tiểu tẩu Lữ gia kia cũng thật không có đức hạnh a!” Họ Cổ được cơ hội, cười khan hai tiếng, khiêu khích nói.

“Cổ huynh, vậy những lời tiểu tẩu Lữ gia nói có phải thật không? Huynh buổi tối ngủ cùng với mấy vị tiểu thiếp à?” Có người tốt bụng hỏi một câu.

Vọng Hải đình nhất thời lâm vào im lặng xấu hổ!

“Quân Dao! Từ từ—— đừng chạy nhanh như vậy!”

Nhìn thấy hình dáng phía trước càng lúc càng xa, Lữ Thiệu Đình càng thúc Xuân Phong về phía trước , nghĩ muốn đuổi kịp Phương Quân Dao. Hắn vô ý tổn thương nàng, nhưng hắn phải duy trì mặt mũi của mình trước mặt người khác.

Người đã lâu rồi chưa cưỡi ngựa như hắn, nắm chặt dây cương đuổi theo con tuấn mã đang phóng như tia chớp “Lôi Điện”, xung quanh cảnh vật lướt qua như bay, cái gì hắn cũng không nhìn thấy, một lòng chỉ muốn đuổi theo người con gái nhỏ nhắn mà hắn yêu thương.

Sau khi đuổi được nàng, hắn nhất định sẽ nói với nàng. Hắn sẽ không bao giờ … Để nàng nhìn thấy đám bằng hữu đồng học của hắn, mỗi lần nàng gặp bọn họ đều rất tức giận! Hắn không muốn nàng tức giận, hắn muốn đuổi kịp nàng, giải thích rõ với nàng, làm nàng yên lòng, hắn biết nàng sẽ nghe hắn. Ngoài mặt nàng thoạt nhìn quả thực rất tuỳ hứng, nhưng chỉ cần nói đúng, nàng nhất định sẽ nghe.

Hắn biết tính tình tuỳ hứng của nàng chính là muốn được người khác chú ý, dù sao thì từ nhỏ đều nàng đã sống một mình, cha của nàng lại bận, cho nên nàng thường làm những việc bốc đồng để thu hút sự chú ý của người nhà nàng. Kỳ thật nàng là một nữ tử rất đáng yêu lại thông minh , hắn ở chung với nàng lâu rồi, hắn biết. Nàng không phải là người qua loa hồ đồ , ngược lại, nàng rất tinh tế, tinh tế đến nỗi gần như là mẫn cảm.

Tiểu Dao nhi, ta thật không phải là cố ý muốn quát nàng!

Ta làm sao lại nỡ! Ta thật sự vô ý làm tổn thương nàng!

Tiểu Dao nhi! Dừng lại! Cho ta giải thích! Nghe ta giải thích!

Ta thật không phải là cố ý, ta sở dĩ như vậy, là bởi vì…

“Thiệu Đình ca!” Một tiếng thét kèm theo sự hoảng sợ cắt đứt suy nghĩ của hắn.

Một trận trời đất quay cuồng, cảnh vật quanh mình rất nhanh đã thay đổi, ánh sáng không ngừng quấn lấy, giới tuyến giữa trời và đất lẫn lộn, bụi đất tung bay, thế giới giống như tan thành từng mảnh, rồi lại giống như một lần nữa hợp lại , tiếng ngựa kêu ré, tiếng kêu sợ hãi của đám người, tiếng khóc của nữ nhi, một mảnh hỗn loạn… Cuối cùng, hắn rơi xuống bóng tối vô biên, trong bóng đêm mơ hồ ngửi được mùi hương của Phương Quân Dao.

Trong mơ hồ, hắn nghe thấy có người thấp giọng nói chuyện với nhau, Lữ Thiệu Đình lắng tai, cố gắng muốn nghe rõ, nhưng toàn thân khó chịu giống bị xe ngựa giẫm qua , một ngón tay cũng đều không động đậy được. Hắn cố gắng nghe được một khúc——

“Lữ lão gia… Thương thế quá nặng… Thai nhi sợ là không giữ được nữa.” Hả? Thai nhi?

“Đại phu, làm ơn cố gắng hết sức, giữ lại tính mệnh của người lớn là quan trọng.” Là tiếng của cha.

“Điều này ta đương nhiên biết. Nhưng mà, chỉ sợ sau này…” Sau này? Sau này sẽ như thế nào? Nói to một chút! Hắn giãy dụa muốn nghe.

Nhưng thanh âm trong phòng càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ, Lữ Thiệu Đình trong mơ hồ lại mê man đi.

Không biết qua bao lâu, Lữ Thiệu Đình lại mơ hồ tỉnh lại, hắn cố gắng mở mắt ra, trong mắt loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của mẫu thân, hắn khàn khàn gọi ra: “Mẹ…”

“A! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi, Thiệu Đình tỉnh, mau gọi lão gia đến !”

Cả phòng nháy mắt lại rối lên.

Nơi này là… Phòng ngủ? Là nơi ở của hắn cùng Quân Dao , như thế nào…

“Mẹ… Quân Dao ở đâu?” Hắn cố hết sức hỏi, tiếng nói thô ráp giống như sắt thép, toàn thân đều đau, ngay cả nhấc một ngón tay cũng đau.

“Quân Dao, nó… nó…” Lữ lão phu nhân ngập ngừng ấp úng, muốn nói lại thôi.

“A! Cha con đến rồi!” Lão phu nhân giống như là gặp được cứu tinh .

“Thiệu Đình, con cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?”

“Vẫn tốt… Quân Dao ở đâu? Sao nàng lại không đến thăm con?” Hắn không yên lòng vì nàng.

Sau một trận đất trời rung chuyển, hắn sợ sẽ không còn thấy nàng, hắn sợ nàng còn đang giận , không để ý tới hắn, không đến thăm hắn.

“Thiệu Đình, chờ khi nào thân thể con có thể đi lại được, thì sẽ thấy Quân Dao, đừng gấp. Con cũng không hy vọng mang theo thân thể toàn là vết thương đi gặp con bé đúng không!”

Lời này đã làm Lữ Thiệu Đình buông xuôi việc muốn đi gặp nàng, hắn quả nhiên không hề truy vấn, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc mà mẹ hắn đút, uống hết chén thuốc, hắn lại ngủ say.

“Cha Thiệu Đình, ông xem việc này…” Lữ lão phu nhân lo lắng nhìn Lữ lão gia.

“Việc này muốn giấu cũng không giấu được bao lâu, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Lữ gia chúng ta không phải là không nuôi nổi con bé, chỉ sợ thằng bé Thiệu Đình này… Ai! Sự tình sao lại biến thành như vậy?” Lữ lão gia ở ngoài cửa phòng thở dài.

Phương Quân Dao rốt cục biến thành một hiền thê lý tưởng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, không xuất đầu lộ diện, không lớn tiếng nói chuyện, cử chỉ nhã nhặn, hành vi hiền thục, khuôn mặt tuyết trắng, tóc không rối, quần áo trắng tinh chỉnh tề, vĩnh viễn đoan trang ung dung!

“Không! Đây nhất định là nhầm lẫn! Quân Dao… Quân Dao sẽ không thay đổi thành như vậy! Đây nhất định là lầm… Mau tìm đại phu khác đến chẩn trị! Tìm đại phu cao minh hơn ! Sẽ không! Quân Dao sẽ không thay đổi thành như vậy —— “

Hai tháng sau, Lữ Thiệu Đình rốt cục nhìn thấy thê tử của mình, hắn giống như bị điên.

Người đó nhất định không phải là Quân Dao, Quân Dao sao lại không tức giận, sắc mặt bị bệnh sao lại thê thảm như thế, sao lại tuyệt vọng như thế!

Không phải! Đây không phải tiểu Dao nhi của hắn ! Tiểu Dao nhi của hắn lúc nào cũng dùng cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng gọi hắn một tiếng Thiệu Đình ca, nhưng bây giờ cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng kia, hiện tại lại không có một chút huyết sắc, đôi má lúc nào cũng hồng hồng trước kia, hiện tại lại tái nhợt kinh người, đôi mắt như biết nói kia hiện tại không nhìn ra được một tia thần thái, cả người giống như một khúc gỗ đang nằm trên ghế dựa.

Sự việc qua đi, đại phu nói ——

Bởi vì bị vó ngựa đạp trúng làm tổn thương xương sống, nên nửa thân dưới của Phương Quân Dao hoàn toàn bị liệt.

Nàng cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn!

“Quân Dao! Quân Dao! Nàng có nghe thấy ta đang nói chuyện không?” Ánh mắt Lữ Thiệu Đình đỏ ngầu, điên cuồng lắc lắc vai của nàng.

Ánh mắt nàng dại ra, không nói gì. Nàng còn có thể nói cái gì? Tất cả đại phu của Thiệu Hưng cũng đã trăm miệng một lời phán quyết vận mệnh nửa đời sau của nàng là——chi dưới tê liệt, tàn phế cả đời !

Nàng còn có thể nói cái gì? !

“Thiệu Đình, chúng ta đi xuống trước, để cho Quân Dao nghỉ ngơi thật tốt. Gặp lại con như thế, Quân Dao cũng đã mệt .” Lữ lão gia kéo nhi tử đi.

Tiểu Toàn vẻ mặt bi thương lập tức đẩy tiểu thư vào phòng. Từ sau khi Phương Quân Dao bị thương, vì để nàng tĩnh dưỡng, Lữ lão gia chuyển nàng qua Hương viên, tăng số tỳ nữ nô bộc qua chăm sóc nàng.

“Cha! Quân Dao… Quân Dao sao lại biến thành như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lữ Thiệu Đình sắp điên rồi. Đây không phải là Phương Quân Dao! Tiểu Dao nhi của hắn tuyệt đối sẽ không ngồi trên xe lăn, tiểu Dao nhi của hắn phải là khoái hoạt cỡi ngựa bôn ba!

“Con trai à…” Lữ lão gia cau mày, thuật lại mọi việc từ đầu đến cuối một lần.

Thì ra ngày đó Phương Quân Dao cưỡi Lôi Điện chạy như điên rời đi, sau tai không ngừng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lữ Thiệu Đình, nàng rất giận, quất roi để Lôi Điện phóng như bay, muốn thoát khỏi Lữ Thiệu Đình, người đang đuổi theo ở phía sau, nhưng nghe hắn kêu gọi không ngừng, lo lắng mà quay về nhìn, quả nhiên thấy hắn liều mạng cưỡi Xuân Phong đuổi theo nàng.

Nguy hiểm a!

Đang lúc Phương Quân Dao muốn lên tiếng cảnh cáo hắn đừng cưỡi nhanh như vậy, phía trước vừa vặn có một khe núi, ngựa già như Xuân Phong không thể nhảy qua, sơ sẩy một cái, Lữ Thiệu Đình nháy mắt bị hất xuống, nàng thấy tình huống nguy cấp, thi triển khinh công, trên không trung tiếp được hắn, nhưng hắn nặng hơn nàng, hai người trên không trung xoay hai vòng, rồi cùng ngã xuống sườn núi đầy đá, Xuân Phong sợ hãi, chân đạp loạn xạ, không may đạp trúng Phương Quân Dao — người đang che chở Lữ Thiệu Đình vào trong ngực — một cơn đau thấu tâm can khiến nàng ngất đi.

Gia đinh Lữ gia sau khi được báo tin vội vàng đưa hai người về phố Nam Liễu, mời đại phu cao minh nhất Thiệu Hưng đến xem bệnh, đại phu sau khi xem, nói Phương Quân Dao bị đá trúng xương sống, nửa người dưới tê liệt, có thể cả đời không thể đi được nữa, thai nhi trong bụng cũng vì thế mà không giữ được, nàng sảy thai?

“Không! Sao có thể như vậy? Quân Dao…” Biết được từ đầu tới cuối mọi chuyện Lữ Thiệu Đình thống khổ bi thương không thôi, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.

“Con trai à, Lữ gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi Quân Dao. Con bé là con dâu của Lữ gia, thì cả đời là người của Lữ gia, chúng ta sẽ chăm sóc nó thật tốt. Con đừng quá bi thương,việc sau này từ từ suy nghĩ, sức khỏe con vừa mới hồi phục, tốt nhất là nghỉ ngơi nhiều một chút!”

Lữ lão gia nhìn thoáng qua nhi tử đang bị chịu đả kíchmặt đầy vẻ bất đắc dĩ rời đi , sao ông lại không đau lòng đây? Tôn tử còn chưa ra đời đã không còn, con dâu vốn hoạt bát hiện giờ biến thành như vậy, ông làm sao đối mặt với lão bằng hữu nhiều năm? Đó là khuê nữ mà Phương lão đệ vất vả nuôi lớn a!

Thật sự là quá bất hạnh mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play