Năm Vạn Lịch (1573-1620) triều Minh, phủ Thiệu Hưng, phố Nam Liễu.

“Ôi!Vương đại thẩm, câu đối chọn vợ do Lữ công tử xuất ra đã có cô nương nào đối được hay chưa?”

“Vẫn chưa, vẫn chưa. Khó lắm! Lữ công tử kia nổi tiếng tài hoa hơn người khó ai sánh bằng, đối được vế trên của hắn đâu dễ dàng như vậy. Hơn nữa lại phải do đích thân cô nương gia tự mình đối ra, như vậy lại càng khó.”

“Chẳng lẽ không thể nhờ phụ thân hay huynh trưởng đối thay hay sao? Nên nhớ rằng phủ Thiệu Hưng chúng ta được coi là nơi văn phong cường thịnh lại có nhiều văn nhân tập trung, sao lại không đối được!”

“Lý thẩm, vậy là bà có điều không biết. Lữ công tử kia còn đặc biệt nói rõ, cô nương nào đối được vế sau, còn phải đến biệt viện Lữ gia ở trong vòng một tháng, trong lúc đó còn phải trải qua ba bài kiểm tra câu đối. Nếu phụ thân hay huynh trưởng đối thay, chỉ có thể đối lại được câu đối trước mắt này, còn ba câu tiếp theo, không thể giở trò được nữa rồi! Như vậy thật là mất mặt! Cho nên mặc dù mọi người đều mong muốn kết thông gia với phủ họ Lữ, nhưng phải là cô nương có năng lực mới được.”

“Lữ gia công tử kia cũng thật là kì quái, chọn vợ thì chọn vợ, lại còn bày đặt đưa ra câu đối kén vợ kén chồng, không phải có bệnh sao?”

“Đúng vậy.”

Một đám phụ nữ nhiều chuyện tụm năm tụm ba đang ôm cái giỏ đựng quần áo ở phía cuối hẻm Nam Liễu nhiều chuyện bình luận.

“Các vị đại thẩm có điều vẫn chưa biết, Lữ công tử kia toàn tâm toàn ý theo đuổi Nho học, cả ngày chỉ đọc tứ thư ngũ kinh, lại bị ép buộc nên không muốn thành thân, lần này là do Lữ đương gia sốt ruột ép buộc, mới cố ý làm ra cái câu đối kia, nói cô nương nhà nào đối được thì liền cưới làm vợ. Nhưng đã ba tháng nay, vẫn chưa nghe nói vị cô nương nào đối được.” Một vị đại thẩm tuổi cao trong đó nói rõ.

“Ồ !Vậy nếu thật sự không có vị cô nương nào đối được thì Lữ công tử sẽ không phải thành thân.”

“Đúng vậy. Cho nên Lữ lão gia sốt ruột vô cùng. Ngộ nhỡ không có người đối được thì ông ấy cũng không ép được con trai thành thân. Nghe nói Lữ lão gia còn đi khắp nơi nhờ những nhà có tài nữ làm thử một lần nhưng đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

“Vương đại thẩm rốt cuộc thì Lữ công tử kia ra vế trên thế nào mà lại khó như vậy.” Một cô gái tuổi còn trẻ nói chuyện.

“Câu đối kia hiện vẫn đang dán tại trước cổng lớn nhà họ Lữ, nếu các vị có hứng thú thì hãy đi xem.”

Lữ phủ ở Thiệu Hưng là nhân tài mới xuất hiện ở thương trường nối tiếp ngay sau Từ gia trang ở Giang Nam và Âu Dương sơn trang ở Giang Bắc. Trải qua hai đời trước buôn bán lớn, mặc dù so ra thì kém với thủ lĩnh Giang Nam Từ gia trang và bá chủ Giang Bắc Âu Dương gia, nhưng bởi vì Lữ phủ làm việc thận trọng làm đâu chắc đấy nên trên thương trường cũng chiếm một phần không nhỏ, thế lực không thể khinh thường.

Lữ lão gia chỉ có một con trai độc nhất tên là Lữ Thiệu Đình, đã đến hai mươi hai tuổi, hai ông bà mong được ôm cháu, cứng rắn ép Lữ Thiệu Đình thành thân nhưng hắn đối với hôn sự một chút hứng thú cũng không có, một lòng chỉ muốn nghiên cứu việc học, cuối cùng hắn bị ép đến bước đường cùng đành phải ra hạ sách này, nếu ai đối được vế dưới thì hắn sẽ ngay lập tức cưới về, bất luận xấu đẹp giàu nghèo.

Nhưng những nữ tử đọc sách ngày càng ít đi, hơn nữa Lữ Thiệu Đình lại cố ý ra câu đối cổ quái đến nỗi bây giờ vẫn chưa có ai đoán ra. Hai vị Lữ lão gia quả thật rất gấp, còn Lữ Thiệu Đình kia thì trong lòng rất mừng rỡ, dù sao hắn thực sự cũng không muốn thành thân.

Có những người nhiều chuyện còn cố ý vây quanh trước Lữ phủ nhìn vế trên câu đối kia. Vế trên đấy đã dán trên cửa ba tháng, hằng ngày gió thổi phơi nắng nên đã có chỗ bị phai , chỉ thấy trên trang giấy phai viết mấy chữ lớn:

‘Bát giác lâu, lâu bát giác, nhất giác điểm đăng chư giác lượng.’

Bất kể kẻ nào nhìn thấy cũng gãi gãi đầu, mặt nhăn mày nhíu, hai tay khoanh ngực, rung đùi đắc ý suy nghĩ một lúc, sau đó----

Thất bại bỏ đi…

Ôi! Thật đáng thương cho hai vị Lữ lão gia kia, chỉ có thể ngồi đợi.

Hôm nay ở chính sảnh Lữ lão gia mặt mày hớn hở không ngừng nhìn chữ viết xinh đẹp trên tay, nghĩ rằng lúc này mà cười đến chết thì cũng chẳng sao. Đúng lúc đó Lữ Thiệu Đình từ bên ngoài nhàn nhã đi vào đại sảnh, hắn thân hình to cao phối hợp với hơi thở nhã nhặn đúng thật là ngọc thụ lâm phong phóng khoáng tự nhiên.

“Thiệu Đình mau lại đây nhìn xem, đây là Liễu gia ở phố Yến Phi đưa tới vế dưới, con nhìn xem có hợp với vế trên của con hay không?”

Lữ Thiệu Đình nhăn một bên mày không cho là đúng cầm lấy tờ giấy mỏng manh kia trên đó viết

‘Ngũ nhãn kiều, kiều ngũ nhãn, nhất nhãn lưu thủy ngũ tử khê.’

Lữ Thiệu Đình vừa nhìn thấy sắc mặt khẽ thay đổi. Câu đối này rất hay! Vế trên của hắn là ‘Bát giác lâu, lâu bát giác, nhất giác điểm đăng chư giác lượng’, “chư giác lượng” ở đây có nghĩa là Gia Cát Lượng thời Tam Quốc, mà người này đối vế dưới là “ngũ tử khê” cũng ám chỉ danh thần Ngũ Tử Tư thời Chiến quốc, thật hay nha!

Vốn dĩ hắn muốn dùng câu đối chọn vợ để hòa hoãn việc hôn sự. Nhưng hôm nay người đối được vế dưới này là một nhân tài xuất sắc, là một cô nương rất đáng để mong chờ. Đã vậy, thành thân thì cứ thành thân đi.

Tuy nhiên vẫn còn một cửa nữa!

“Cha, vế đối này đối không tồi, vậy có thể mời vị cô nương kia đến ở nhà chúng ta trong vòng một tháng để con tiếp tục ra ba câu đối để kiểm tra nàng.”

“Ha ha ha!Thiệu Đình, ta sớm đã sai người đến đón vị Liễu tiểu thư kia đến nhà chúng ta, lúc này chắc đang trên đường đi.” Lữ lão gia đắc ý nói, cái ngày ông ôm cháu đã có hi vọng, trong lòng rất mừng rỡ.

“Liễu gia?”

“Chính là Liễu gia ở phố Yến Phi gần phố Bắc. Liễu gia nhiều thế hệ là thư hương (nhà dòng dõi Nho học), có nhiều cử nhân, tú tài, con gái người ta vẻ ngoài thanh tú lại thông minh, cư xử hơp lễ nghĩa..” Lữ lão gia giống như bà mối, cao hứng phấn chấn nói không ngừng.

Lữ Thiệu Đình nhăn một bên mày, ngắt lời nói thao thao bất tuyệt của cha. “Cha chờ nàng qua được ba câu đối rồi hãy nói sau!” Nói xong cũng không quay đầu lại nhẹ nhàng bỏ đi.

Trên mặt Lữ lão gia vẫn vui mừng, ông tin rằng ngày vui của con mình sẽ không xa.

Liễu lão gia có một người con gái tên là Liễu Nhữ Nhã, tám tuổi có thể làm thơ, chín tuổi có thể viết văn, Liễu lão gia rất tự hào về con gái của mình. Nhưng ông cũng biết rõ đạo lý cây to đón gió lớn, nên ra lệnh cho tất cả người hầu im miệng, bởi vậy Liễu Nhữ Nhã thông minh hơn người không một ai biết. Hôm nay là ngày nàng ra ngoài cúng Phật ngẫu nhiên gặp câu đối của Lữ gia liền buộc miệng đọc luôn vế dưới, lại bị nha hoàn Xảo Nhi bên cạnh nghe được liền viết lại mang đến Lữ phủ.

Không nghĩ đến Lữ lão gia lúc chạng vạng liền sai người mang thiếp đến mời thiên kim tiểu thư nhà họ Liễu đến ở biệt viện Lữ phủ một tháng, trong lúc đó Lữ Thiệu Đình sẽ ra ba vế trên thử tài, muốn nàng đối được vế dưới, nếu đối được tất cả thì lập tức cưới nàng.

Nhưng Liễu Nhữ Nhã có muốn như vậy hay không?

Từ khi nàng cập kê đến nay đã có không ít nhà môn đăng hộ đối muốn cầu thân, nhưng Liễu lão gia chọn rể nổi tiếng là nghiêm khắc, ăn chơi rượu chè be bét đương nhiên không cần, có tài nhưng không có đức không cần, có đức nhưng không có tài cũng không cần, nhà nghèo xét vào hạng cần xem xét. Cứ như vậy chọn đi rồi chọn lại, Liễu Như Nhã cũng đã mười chín tuổi nếu không quyết định sớm thì sẽ muộn.

Lữ gia tuy nhiều thế hệ buôn bán, nhưng con trai độc nhất là Lữ Thiệu Đình lại là người đọc sách am hiểu Nho học, thái độ làm người thanh cao nho nhã, bề ngoài tuấn tú, lại là con người khiêm tốn.

Liễu lão gia suy đi tính lại, cảm thấy chuyện hôn nhân lần này rất được, đối với con gái cũng tốt. Từ nhỏ luôn nghe theo lời cha, Liễu Nhữ Nhã lúc này mới lên kiệu đi đến biệt viện Lữ gia.

Sau một vài ngày, Lữ Thiệu Đình sai người đưa tới vế trên đầu tiên.

‘Đào lý hoa khai, nhất thụ yên chi nhất thụ phấn.’

Liễu Nhữ Nhã đáp vế dưới.

‘Cam quất quả thục, mãn chi phỉ tụy mãn chi kim.’

Vế đối này đối rất hay. Khi Lữ Thiệu Đình nhận được vế dưới do chính tay Liễu Nhữ Nhã viết, trực giác cho thấy nàng là một con người rất tài giỏi, ngay sau đó trong lòng lại có một chút hài lòng. Hắn lại thuận tay viết tiếp vế trên thứ hai, sai người mang đến biệt viện, Liễu Nhữ Nhã vẫn đối được.

“Thế nào hả?” Lữ lão gia mặt mày hớn hở nhìn con mình.

Lữ Thiệu Đình nhìn hai bức câu đối trên bàn.

‘Khách thượng thiên nhiên cư, cư nhiên thiên thượng khách.

Nhân quá đại phật tự, tự phật đại quá nhân.’

Một câu khác là:

‘Tàm tác kiển, kiển trừu ti, ti chức lăng la trù đoạn noãn nhân gian.

Lang sinh hào, hào trát bút, bút tả cẩm tú văn chương truyện thiên hạ.’

Hắn thở dài một hơi, chẳng lẽ là ý trời, hắn phải cưới Liễu Nhữ Nhã làm vợ. Hắn mặc dù chưa muốn kết hôn nhưng chuyện trước mắt thật khó để trốn tránh, đó là quy định do chính mình nói ra.

Thôi được!

Hắn quay về phía phụ thân gật gật đầu.

Lữ lão gia cao giọng reo hò, vội vã sai người cẩn thận đưa Liễu Nhữ Nhã về nghỉ ngơi tại phố Yến Phi nhà họ Liễu, tùy chọn sính lễ.

Một tháng sau, Lữ lão gia vui mừng nơi ở của Liễu lão gia, ở chính sảnh bàn việc nhà.

“Liễu lão gia, sính lễ như vậy là thỏa đáng, tảng đá lớn trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống. Ha ha ha!”

“Sau này mong rằng ông bà thông gia chiếu cố đến Nhữ Nhã nhà chúng tôi nhiều hơn.”

“Chuyện này là đương nhiên. Liễu lão gia không nên bận tâm, đứa con Thiệu Đình này của tôi tính tình không xấu, người ở trong phủ cũng là người thành thật, Nhữ Nhã gả vào đây tuyệt đối không phải chịu thiệt, Lữ gia chắc chắn sẽ đối tốt với nó.” Lữ lão gia cao hứng phấn chấn nói.

“Vậy làm phiền nhà thông gia.” Liễu lão gia giãn mày, dáng vẻ vui mừng.

“Nói gì vậy. Sau này chúng ta chính là người một nhà, đừng nói cái gì làm phiền hay không làm phiền.” Lữ lão gia cởi mở nói.

“Ha ha ha ….” Ở chính sảnh nhà họ Liễu truyền đến tiếng cười lớn của hai nhà Lữ - Liễu, không khí ở đó rất vui mừng.

Ngay khi Lữ phủ đang dốc hết sức lực để tổ chức hôn sự thì lại nghe tin Liễu gia hủy bỏ hôn sự.

Lữ lão gia từ sáng đã nhăn mặt nhíu mày ngồi ở chính sảnh của Liễu gia. Ở một bên là Liễu lão gia cũng bộ dạng nhăn mày đau khổ. Trong sảnh mây mù che phủ, khác hẳn với hình ảnh trò chuyện vui vẻ vào tháng trước.

“Lữ lão gia, việc này thật sự là không có biện pháp. Tướng quân phủ kiên quyết muốn thành thân với Nhữ Nhã, ép ta phải trả lại sính lễ ban đầu. Việc này thật sự là bất đắc dĩ !”

“Liễu lão gia, việc này cũng không thể trách ông được, tướng quân phủ lúc trước cũng đã phái phó tướng Bạt Nguyên đến phủ nhà tôi.” Lữ lão gia nhăn mày. “Ôi! Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương sao lại cũng có hứng thú với con bé Nhữ Nhã này chứ!” Hôn sự con trai bị nhỡ, ông thật sự không cam lòng. Thật vất vả mới tìm được một cô nương mà con trai có thể hài lòn,g lại không ngờ Hàn đại tướng quân danh chấn thiên hạ cũng muốn nàng ….Ôi!

Mặc dù không cam lòng, nhưng từ xưa dân đấu không lại quan. Quên đi!

Đối mặt với gương mặt đau buồn của Liễu lão gia, ông cũng cố gắng chấn tĩnh lại tinh thần. “Liễu lão gia, ông cũng không cần quá để ý. Chuyện hôn sự hôm nay không thành không phải là lỗi của chúng ta mà là thời thế ép người! Đối mặt với người có quyền làm thay đổi thiên hạ như Trấn Hải đại tướng quân, Lữ gia chúng ta không đáng để nói đến một chút nào.”

“Lữ lão gia nói quá lời. Ông cũng biết tôi không muốn gửi lại sính lễ! Thật sự là chỗ tướng quân phủ…..”

“Tôi biết, tôi biết. Liễu gia nhiều thế hệ thư hương, không phải loại người tham phú phụ bần, mưu cầu phú quý. Ý của ta là Nhữ Nhã được gả vào tướng quân phủ cũng rất tốt, dù sao Hàn đại tướng quân công lao sự nghiệp rực rỡ, dáng vẻ cũng anh tuấ, rắn rỏi, Nhữ Nhã gả cho hắn sẽ không bị thiệt thòi.”

“Ôi! Quả thật xin lỗi Lữ gia các người” Liễu lão gia không muốn làm người không giữ chữ tín, nhưng là người phận dưới ông không thể không trả sính lễ lại cho Lữ gia, trong lòng chỉ có thể cảm thấy đau khổ.

“Sao lại nói xin lỗi, phải nói là Liễu lão gia dạy con gái rất tốt, mới có nhiều người muốn cướp dâu như vậy!” Lữ lão gia đổi lại an ủi Liễu lão gia. Dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt, hai nhà cũng không thấy dễ chịu, việc gì phải kết thêm bực dọc nữa, cứ coi như là có hợp có tan.

Đối mặt với sự an ủi của Lữ lão gia, Liễu lão gia không biết nên nói cái gì, chỉ có thể không ngừng nhận lỗi.

Sau khi chuyện tốt thất bại Lữ lão gia liền phiền não trở về nhà mình ở phố Nam Liễu, vừa vào cửa liền nhìn thấy con trai đang bình thản ngắm nghía cây quạt trên tay, ngồi bên cạnh là đại tổng quản của cửa hàng Tô gia tại Hấp huyện Tạ Cảnh Dương - văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực) do Tô gia làm được mệnh danh hàng đầu.

Đại tổng quản của Tô gia thường xuyên qua lại mang một ít bút và mực cho Lữ Thiệu Đình. Lữ lão gia cho rằng những thứ đó có cái gì đáng để coi trọng, có để viết là được rồi, đứa con chẳng ra gì này hết lần này đến lần khác thích những thứ đẹp đẽ, không phải nghiên mực của Hấp huyện thì không cần, còn yêu cầu phải khắc hoa văn sao Kim, mực không phải là mực trình cho vua cũng không chịu, bút thì phải là bút long ‘bối tùng tuyền’ của Hồ Châu --- bây giờ lại đến cái quạt này!

Lữ lão gia rất tức giận! Hôn sự thất bại, đứa con bất hiếu này lại rất vui sướng khi có người gặp họa. Từ khi biết Liễu Nhữ Nhã được Hàn đại tướng quân nhìn trúng, ép buộc Liễu gia trả lại của sính lễ hắn, hắn liền mừng chết đi được!

“Thiệu Đình!” Lữ lão gia gào lên

“Cha không cần lớn tiếng như vậy, con vẫn nghe được.” Hắn mở toàn bộ quạt ra.Ừm! Nét chữ trên quạt tao nhã hoa lệ không dung tục tầm thường.

“Chuyện cưới vợ của bản thân con, con một chút cũng không quan tâm còn ở đây mà ngắm quạt!” Lữ lão gia tức giận đến cực điểm.

“Cha, ép Liễu gia từ hôn chính là đương kim Trấn Hải đại tướng quân Hàn Hướng Dương, chúng ta lấy cái gì để so với họ? Không bằng nghĩ thông suốt chẳng hơn sao?” Lữ Thiệu Đình đem cây quạt gấp lại. Ừ, nan quạt được làm rất tinh xảo, ven khung được điêu khắc mùa thu lá rụng -- rất không tầm thường? Đúng thật là Lạc diệp chi thu (lá rụng mùa thu). Cảnh có ý.

“Con......Con......” Lữ lão gia biết con mình nói rất thật, rất đúng, nhưng ông tức giận chỉ là vì vẻ mặt của con trai quá vui sướng.

“Lữ lão gia.” Đại tổng quản cửa hàng Tô gia Tạ Cảnh Dương đúng lúc đứng dậy chắp tay hành lễ, trì hoãn lại bầu không khí.

“Xin chào. Tạ tổng quản đường sá xa xôi đến đây nên ở lại vài ngày. Đúng rồi, Tô cô nương có khỏe không?”

“Đa tạ Lữ lão gia đã quan tâm, chủ nhân của tôi khỏe lắm.” Tạ Cảnh Dương vẻ mặt không thay đổi nói.

“Chủ tử nhà ngươi thật giỏi nha, một vị cô nương lại có thể kinh doanh một sản nghiệp lớn như vậy. Đúng rồi, cho hỏi Tô cô nương đã thành thân hay chưa? Nếu chưa có….”

“Cha!” Lữ Thiệu Đình ném cho cha một cái nhìn xem thường.

Thật là, cha muốn ôm cháu đến phát điên rồi, suy nghĩ lại chạy đến trên người tiểu thư Tô gia! Chẳng lẽ cha không biết Tô Thải Tần kia nổi tiếng là con người thông minh, khôn khéo, quả quyết hay sao? Hắn không muốn phải cưới một nữ nhân mà trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến buôn bán.

Tạ Cảnh Dương liếc mắt Lữ Thiệu Đình một cái, có chút bỡn cợt nói: “Người tới cầu hôn chủ tử của ta nhiều như cá trên sông,nhưng chưa có ai hợp ý.”

“Cảnh Dương! Ta với ngươi có thù oán hả?” Lữ Thiệu Đình giận tái mặt gầm lên.

Tạ Cảnh Dương nhún nhún vai vô tội, nhìn về phía Lữ lão gia.

Lữ lão gia biết con trai tức giận, vội vàng nói: “Ta có việc phải vào trong trước, bọn trẻ các ngươi cứ từ từ trò chuyện.” Nói xong liền xoay người bước vào nội sảnh.

Lữ Thiệu Đình trừng mắt nhìn Tạ Cảnh Dương liếc mắt một cái, “Cảnh Dương, sao ngươi dám cầm gậy đánh rắn hùa theo cha ta, thật sự là…..” Hắn oán trách vài câu, tuy nhiên ánh mắt lại nhanh chóng quay về mặt trên của cây quạt, lập tức chuyển đề tài “Cảnh Dương, cây quạt này làm rất tốt, khung quạt còn làm nổi bật lên mười bảy cánh quạt, thật mới mẻ độc đáo.Ngươi mang từ đâu đến? Nói giá đi!”

“Lữ huynh, không giấu gì huynh, đây là một cây quạt do một vị cô nương làm ra, cây quạt này không bán.” Tạ Cảnh Dương nhìn cây quạt, ánh mắt trở nên nhu hòa.

“À! Thì ra Tạ huynh của chúng ta có hồng nhan tri kỷ. Mỹ nữ tự tay làm quạt, đương nhiên là không chịu nhường cho ta.”

Tạ Cảnh Dương nghe vậy ,sắc mặt ngày càng xấu hổ: “Đây không phải là….”

“Nhất định là như vậy! Từ khi biết huynh đến nay ta chưa từng thấy vẻ mặt này của huynh. Hôm nay vì một cây quạt lại có thể lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhất định là cây quạt này có ý nghĩa đặc biệt…Thôi được! Tạ huynh, tốt nhất là huynh cứ giữ lại đi!’ Lữ Thiệu Đình đem cây cất vào hộp đựng quạt tinh xảo, trả lại cho Tạ Cảnh Dương.

“Ta nói rồi, đây không phải…..” Hắn vẫn còn muốn giải thích.

“Tạ huynh, ta cũng chưa từng gặp qua bộ dáng cố gắng giải thích của huynh như vậy. Xem ra huynh phải suy nghĩ cẩn thận nên đối xử với vị hồng nhan tri kỉ kia như thế nào. Đúng rồi có phải trong tên vị cô nương kia có một chữ ‘Thu?’” Mắt Lữ Thiệu Đình lộ vẻ ái muội hỏi.

“Sao Lữ huynh lại biết?” Tạ Cảnh Dương kinh ngạc. Sao hắn lại biết Diêu Ức Thu?

“Tạ huynh, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường nhé! Theo ta, tốt nhất là huynh phải tự hỏi nên đối đãi với vị cô nương kia như thế nào. Có cần cha ta đưa sẵn cho ngươi một bà mối để ông ấy đỡ phải cả ngày ép ta đón dâu, coi như là huynh giúp ta một việc đi?” Lữ Thiệu Đình tinh quái nhìn hắn.

Nghe xong Tạ Cảnh Dương chỉ nhăn mặt nhíu mày, không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt cây quạt tinh xảo trong tay.

Từ khi bị Liễu gia từ hôn, cuộc sống của Lữ Thiệu Đình vẫn giống như trước kia,cùng một ít văn nhân nhã sĩ thường xuyên qua lại ngâm thơ làm đối, duy nhất có một điểm khác biệt là hắn có thêm một người có thể nói chuyện – đó là Liễu Nhữ Nhã.

Tuy là sau đó Liễu Nhữ Nhã đã gả vào tướng quân phủ nhưng do ở vùng duyên hải giặc Oa đang hoành hành nên Hàn Hướng Dương phải khẩn cấp quay về vùng duyên hải Chiết Giang, Liễu Nhữ Nhã nhàn nhã ở trong phủ tướng quân to như vậy nên có nhiều thời gian đọc sách. Cho nên khi Lữ Thiệu Đình gặp một câu đối không đối được hoặc đọc sách có chỗ không hiểu thì đều gửi thư đi hỏi Liễu Nhữ Nhã, mà Liễu Nhữ Nhã cũng hết lòng trả lời.

Ngày qua ngày, trong lòng hắn càng khâm phục tài học của Liễu Như Nhã, cũng thật hâm mộ Hàn Hướng Dương cưới được một người vợ vô cùng tài hoa.

Vậy hắn nghĩ muốn lập gia đình sao?

Ồ! Không! Đương nhiên không! Tán thưởng là tán thưởng, còn sự thật vẫn là sự thật, đối với hôn sự, hắn không hề vội vàng chút nào, nhưng ngược lại hai ông bà Lữ gia rất lo lắng, cả ngày ghé vào lỗ tai hắn nhắc đi nhắc lại, hắn vẫn như không nghe thấy.

Xuân đi đông đến, ngày qua ngày, một năm sau..

Lữ lão gia ở nhà bạn già thở dài, đây là nhà Phương gia ở phố Bắc Liễu. Hai nhà Lã, Phương chơi với nhau từ lâu. Lữ lão gia lúc rảnh thường đến Phương gia chơi, cùng Phương lão gia nói chuyện nhà.

“Ôi! Phương lão đệ, Thiệu Đình vẫn không muốn thành thân, ta với mẹ nó đều rất lo lắng.”

“Lã huynh, chuyện này rất khó giải quyết. Thiệu Đình đọc rất nhiều sách, mọi việc đều giải quyết theo quan niệm của bản thân, người ngoài không thể sốt ruột thay cho nó được.” Phương lão gia an ủi.

“Thật không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa! Đã hai mươi ba tuổi rồi, càng ngày càng già đi, chỉ sợ đến lúc tóc ta bạc trắng vẫn không ôm được cháu….Ôi!” Lữ lão gia lắc đầu.

Đúng lúc Phương lão gia đang định mở miệng an ủi Lữ lão gia thì một hồi tiếng vó ngựa dồn dập cắt ngang lời ông, sau tiếng vó ngựa là giọng nữ sang sảng, “A! Là Lữ thế bá!”

Lữ lão gia đánh giá cô nương nhảy xuống ngựa trước mắt, trông cô đầy sức sống, nhưng nhìn thấy quần áo mạnh mẽ trên người cô, chiếc trâm búi lại thành một kiểu tóc thịnh hành, hai mắt trong suốt, gò má hồng nhạt miệng anh đào nhỏ, đôi môi lộng lẫy như cánh hoa đỏ tươi, do vừa vận động xong nên trên cái trán trơn bóng của cô tràn đầy mồ hôi.

“Đây là ……..” Lữ lão gia chần chờ một chút. Ông quen vị cô nương này sao?

“Quân Dao! Không có một chút dáng dấp của con gái gì cả. Ta không phải đã nói với con, con gái nói chuyện thì phải nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ, không phải giống như con, ầm ầm ào ào.” Phương lão gia khiển trách.

“Người ta là vừa nhìn thấy Lữ thế bá đến nên mới lên tiếng gọi mà thôi. Lữ thế bá có khỏe không ạ!”

“Khỏe! Khỏe!” Lữ lão gia gật gật đầu trả lời.

Phương Quân Dao cười cười, liền đi vào phòng.

“Đây là….” Lữ lão gia lại hỏi Phương lão gia.

Phương lão gia thở dài một hơi: “Đúng vậy, Lữ huynh, đây chính là tiểu nữ của ta, trông nó một chút cũng không giống con gái.”

“Thì ra là Tiểu Quân Nhi à! Bộ dạng thật duyên dáng yêu kiều, làm lúc nãy ta nhận không ra là con gái nhà ai mà lại duyên dáng như vậy!”

“Ôi, Lữ huynh, Thiệu Đình nhà huynh là người mà ai cũng muốn giành giựt, nhưng con gái ta ngay cả bà mối nghe xong cũng nhượng bộ lui binh! Nói đến chuyện này, phiền não của ta so với của huynh cũng không ít.”

“Cái gì?” Bây giờ Lữ lão gia rất có hứng thú với khuê nữ chưa lấy chồng này.

“Quân Dao từ nhỏ đã không có mẹ, ta là một người đàn ông nên không thể mang theo con nhỏ, để nó ngày ngày chơi đùa với hạ nhân. Ai ngờ rằng đến khi phát hiện thì nó đã thành cái bộ dạng này, cả ngày lang thang cưỡi ngựa bên ngoài, ăn mặc nam không ra nam, nữ không ra nữ, giải thích là để cưỡi ngựa cho tiện. Còn nữa, huynh xem, nó nói năng thô lỗ, không giống ai cả, muốn nó học nũng nịu uốn éo cho giống nữ nhân thì nó bảo thà chết còn hơn.”

Chuyện này thật thú vị! Lữ lão gia nghe xong hai mắt lóe sáng.

Phương lão gia nắm lấy cơ hội này, kể nỗi khổ tâm với người bạn già.

“Quân Dao năm nay cũng đã mười chín tuổi, lại chưa có chồng, quả thật là đáng chê cười. Nhưng huynh có biết nó nói thế nào không? Nó nói sau này nó sẽ xuất gia làm ni cô, cả đời không lấy chồng, không bị ràng buộc, không phí lương thực trong nhà, cũng không để cho người khác nhìn thấy chướng mắt, cả đời tiêu diêu tự tại, tận hưởng cuộc sống an nhàn ở nhân gian…Huynh xem xem, đó là lời nói của một cô nương hay sao? Thật là một suy nghĩ kì quái .. Ta thật sự vì đứa con gái này mà suy nghĩ nát óc.”

Lữ lão gia hai mắt lóe sáng nheo lại, cúi đầu suy nghĩ một chút, một lát sau, ông ngẩng đầu, cười thần bí với bạn tốt: “Phương lão đệ, chỉ cần đệ đồng ý, ta có cách giải quyết hai vấn đề làm chúng ta đau đầu ….” Ông nhỏ giọng thương lượng cùng Phương lão gia.

“Chuyện này…Chuyện này Không phải sẽ khiến Thiệu Đình uất ức sao? Lữ huynh …Chuyện này không được đâu!”

“Dù sao đứa con bất hiếu kia cũng đã hạ quyết tâm không thành thân, đời này chắc cũng sẽ không tìm được cô nương mà mình thích, chi bằng cứ để ta làm chủ, mang Quân Dao về làm con dâu của ta. Hơn nữa, Thiệu Đình cùng Quân Dao là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng.” Lúc này Lữ lão gia đã hạ quyết tâm, nếu đã làm công khai mà không được thì sẽ làm lén lút mờ ám.

“Nhưng mà…..” Phương lão gia vẫn đang do dự. Ông không muốn hủy hoại một đứa nhỏ tốt như Lữ Thiệu Đình!

“Phương lão đệ, đệ chỉ cần nói cho ta biết đệ có đồng ý hay không thôi.” Lữ lão gia vẻ mặt bình tĩnh nhìn bạn già.

Bỏ qua thôn này, sẽ không tìm được điếm (khách điếm) khác … Thật xin lỗi! Thiệu Đình.

Phương lão gia cắn răng một cái, tuyên bố giống như một liệt sĩ hi sinh anh dũng.

“Đồng ý!”

Chuyện khó giải quyết cuối cùng cũng xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play