Nhiếp Tiểu Thiến nằm ở trên ghế sô pha buồn ngủ, Tiểu Nguyệt Nguyệt bật TV hết cỡ, mỗi khi cô sắp tiến vào mộng đẹp, liền đột nhiên xuất hiện các loại thanh âm làm cho cô tỉnh lại, giống như cố ý không cho cô ngủ.

Đới Xuân Diệu đang bận rộn ở trong phòng bếp, vừa rồi từ siêu thị mua một đống đồ ăn mang về, lúc này anh đang ở trong phòng bếp thi triển tuyệt thế thần công của anh – mang tất cả đồ ăn đã mua nấu thành bữa tối.

Vốn là đã nói đi ăn ở ngoài tiệm, nhưng là người này lại cố tình lôi kéo Nguyệt Nguyệt ở nhà, nói là muốn cho cô em họ biết một chút về tay nghề của anh rể. Đáng ghét! Anh ta thực sự coi nơi này là nhà của mình a! Nhiếp Tiểu Thiến ghét bỏ liếc anh một cái, khinh khỉnh nhìn anh, cùng lúc gặp Đới Xuân Diệu đang muốn mang thức ăn ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn thấy cô đang khinh khỉnh nhìn mình.

Không ngờ người nọ lại cười hắc hắc với cô, mang theo vài phần ngu đần, cô nhìn mà trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

“Oa! Anh rể, tay nghề của anh thật tốt a, món canh cá nấu dưa cải này còn ngon hơn so với bác em nấu a ~” Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn bát canh cá nấu dưa cải đang tỏa hương thơm bốn phía, mắt bắn ra kim quang, một câu nịnh hót vang lên.

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng là đối mặt với một phòng tràn ngập mùi thơm, cô thật sự là gánh không nổi, như một con cá chép liền từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên. Đúng là, rất nhiều hình ảnh thường thường chỉ có thể dừng lại ở trong giả tưởng, bây giờ đều xuất hiện.

Chỉ thấy Nhiếp Tiểu Thiến thập phần khí phách từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, phi thường có độ cong nhảy xuống ghế sô pha, đi dép lê vào, Xoạch ~~~ một tiếng, động tác cơ hồ là liền mạch lưu loát, đúng, là cơ hồ, cho nên khi cô một chân vẫn còn ở trên ghế sô pha, một chân khác lại đã cưỡng chế ở bên trong dép lê, cũng bởi vì quán tính khiến cho khoảng cách giữa hai chân trong lúc đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn a!

“A a a oa oa~” trong phòng khách truyền đến một trận kêu rên, thanh âm thật thảm thiết, có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.

Choang một tiếng! Nhiếp Tiểu Thiến đem cả khay trà lật tung xuống đất, cũng mang theo đầy đất vỏ hạt dưa, cả người dùng tư thế ngã gục quỳ rạp trên mặt đất.

Trong cả quá trình này không có một chút hàm hồ, Tiểu Nguyệt Nguyệt thậm chí ngay cả chuẩn bị muốn tiến lên đỡ chị họ đều không có, liền cứ như vậy nhìn chị họ hiên ngang lẫm liệt anh dũng ngã xuống đất.

“Chị......chị họ......” nửa miếng cánh gà còn lại trong miệng của Tiểu Nguyệt Nguyệt rơi vào trong bát canh cá nấu dưa cải, mở to hai mắt nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, kinh ngạc hỏi: “Chị...... chị là mơ thấy mình là Võ Tòng đánh hổ sao?”

“Khụ~” Nhiếp Tiểu Thiến đau đến nhe răng trợn mắt, căn bản nói không ra lời, chỉ cảm thấy trên mặt đang có một dòng chất lỏng âm ấm chảy xuống. Ách, trời ạ! Mình thế nhưng lại ngã chảy máu trán! Cô lắc đầu một cái, một đôi bàn tay to ấm áp đỡ lấy cô, đem cô từ trên mặt đất bế lên.

Khụ khụ khụ ~ giống như chú rể đang ôm cô dâu! Nhiếp Tiểu Thiến nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đới Xuân Diệu, lại có chút thẹn thùng.

Vừa rồi Đới Xuân Diệu chính là bưng một nồi thịt gà hầm cách thủy bằng đất đi ra, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến giống như là gà bị cắt tiết nhảy dựng từ trên ghế sô pha xuống đất, trực tiếp đập đầu vào khay đựng nước thủy tinh. Ài, thật là, cho dù mình có là bác sĩ đi chăng nữa, thì cũng nên chú ý đến bản thân một chút có được hay không? Không phải là ngày hôm qua đã nói cô là người thẳng thắn vô tư sao, tại sao lại có thể nghĩ quẩn như vậy a?

May mắn, anh tay mắt lanh lẹ, quyết định thật nhanh tiến lên bế cô lên đặt xuống giường, bằng không cô gái ngốc nghếch này phỏng chừng vẫn còn ngồi ở dưới đất để cho máu chảy ròng ròng.

“Aiz~ đau, đau! Anh nhẹ tay một chút có được hay không?” Nhiếp Tiểu Thiến cau mày hô đau.

Trên trán cô máu đã ngừng chảy, hiện tại đang tiến hành khử trùng, một tiếng kêu thảm thiết của cô làm cho Đới Xuân Diệu cũng không dám xuống tay.

“Cô hiện tại bây giờ mới biết đau sao, lúc trước tại sao lại phấn đấu quên mình đụng đầu vào khay nước làm chi? Cô không biết nó được làm bằng thủy thinh sao, cùng chất liệu ghế sô pha giống nhau soa?” nhìn vẻ mặt thống khổ của cô, Đới Xuân Diệu không biết phải như thế nào nữa, thế nhưng lại cảm thấy không vui vẻ một chút nào.

“Tôi cũng không phải là muốn đụng vào, tôi chỉ là muốn đứng lên......” Rõ ràng chính là cô muốn đứng lên, đi ăn vụng cánh gà mà thôi, ai biết lại thành ra như thế này, cô biết não nhỏ của mình không được nhanh nhạy cho lắm, lại còn vụng về hậu đậu nữa.

“Kiên nhẫn một chút, để tôi bôi thuốc cho!”

Nhiếp Tiểu Thiến nghẹn khuất cắn răng, cô đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng tràn ngập phòng, chỉ là vết thương vẫn còn đau vô cùng, tựa như vết thương ở trong lòng cô vậy, rõ ràng đã tạo thành thói quen có nó tồn tại, nhưng là mỗi khi nghĩ đến lại vô cùng đau đớn.

“Tôi nghe Tiểu Nguyệt nói, cô mơ thấy mình là Võ Tòng đánh hổ, là như thế này phải không?” Đới Xuân Diệu nghiêm trang hỏi.

“Anh đã từng gặp qua Võ Tòng chật vật như vậy chưa?” Nhiếp Tiểu Thiến liếc mắt, soi gương, tự mình băng bó kỹ cho mình, thật may là chỉ bị thương ở trên trán, đội mũ lên là vẫn có thể đi ra cửa như thường, nếu là bị thương ở mặt, thì cả đời này sẽ không ai muốn lấy cô.

Cô gái này có đôi khi thật đúng là rất khả ái, Đới Xuân Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn dí dỏm của cô, trong lòng cảm thấy vui rạo rực. Bỗng nhiên còn muốn vào phòng bếp nấu tôm! Vội vàng dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai, liền xông ra ngoài.

“Anh rể~ em mang tôm ra nha, vết thương của chị họ đã băng bó tốt chưa? Mau gọi chị ấy đi ra ăn cơm.” Tiểu Nguyệt Nguyệt bưng cái mâm, nghịch ngợm hướng anh nháy mắt.

Thật sự là một cô bé thông minh!

Đới Xuân Diệu nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Tiểu Thiến đang đứng trước cửa sổ soi gương, buồn cười, kìm lòng không được lại đem cô ôm vào lòng. Trước bởi vì sốt ruột nên không có cảm giác gì, hiện tại mới phát hiện cô thật sự rất nhẹ.

“Này! Đồ lưu manh, mau buông tôi xuống!” Đối với cử chỉ khác thường của người này, Nhiếp Tiểu Thiến kinh hãi nhớ đến quá khứ, nắm tay đấm mạnh vào ngực anh vài cái, bĩu môi tỏ vẻ kháng nghị.

“Cô đang bị thương. Đừng lộn xộn.”

“Biến thái! Tôi bị thương là ở đầu, không phải ở chân! Mau buông tôi xuống! Nếu không thả tôi xuống, tôi sẽ la lên đó!”

“Chậc chậc ~ thì ra là bị thương ở đầu, trách không được nói toàn những lời ngốc nghếch hồ đồ, tôi là chồng tương lai của cô, ôm cô là đạo lý hiển nhiên, cô muốn tìm ai đến a?” Đới Xuân Diệu nhìn người trong ngực mình đang trừng mắt, bỡn cợt nở nụ cười, ra khỏi phòng hướng Tiểu Nguyệt nguyệt hô: “Nguyệt Nguyệt, em xem chị họ của em có xấu không, lại làm nũng này, thật sự là đáng yêu chết đi được.”

Ách...... buồn nôn phát ói! Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy lông tơ trên cánh tay mình đồng loạt dựng đứng lên, giống như binh sĩ xếp hàng chỉnh tề sắp sửa ra chiến trường.

Aiz! Thật đáng ghét! Chân nhân thật không biết xấu hổ, mặt dày mày dạn còn nói với Nguyệt Nguyệt là cô làm nũng anh ta! Cô đột nhiên có một loại cảm giác trời giáng sấm sét, vì sao hiện tại cô lại cảm thấy rét run và rất buồn nôn.

“A! anh rể, chị họ của em chính là như vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ!” Tiểu Nguyệt Nguyệt rất không thức thời bổ sung thêm một câu.

Anh rể, anh rể, anh rể!

Nhiếp Tiểu Thiến yên lặng cố gắng chịu nhịn, dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn hai người kia một cái, không nói một lời ngồi xuống ăn canh. Lúc này, trong lòng của cô thật lạnh, thật lạnh, cũng thật sâu ý thức được, chính mình đã phạm phải một sai lầm siêu cấp nghiêm trọng, đó chính là làm theo lời tiểu yêu tinh Lâm Thanh Hà kia, cùng tên hỗn đản này ký hiệp nghị, làm ra khế ước tình nhân!

Tên Đới Xuân Diệu này cũng không biết có phải là người đa nhân cách hay không, lần đầu tiên gặp mặt cùng hiện tại cư nhiên lại làm cho người ta tưởng là hai người, mặt dù bọn họ lần thứ hai gặp mặt là ở chung, nhưng là sự tương phản sao có thể lớn như vậy a? Sự tương phản này có thể so sánh như xích đạo cùng nam cực a! Quả nhiên người là không thể nhìn ở vẻ bề ngoài được, cầm thú sẽ không ở lần đầu tiên gặp mặt liền bại lộ bản tính a!

Cô không thể để mất năm vạn ngàn được, cho nên, cô liền đáng đời chịu đựng tên nam nhân dẫn theo xuân dược này!

Đới Xuân Diệu, anh không biết xấu hổ một chút sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt, em có thể thức thời một chút có được hay không?

“Ý ~ chị họ, ánh mắt của chị làm sao vậy? Bị bụi bay vào mắt sao?” Tiểu Nguyệt đang cùng Đới Xuân Diệu trò chuyện rôm rả, rốt cuộc phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến dị thường.

Một miếng thịt gà còn chưa kịp nuốt xuống, mắc nghẹn ở cổ họng, Nhiếp Tiểu Thiến kịch liệt ho khan vài cái, đấm mạnh vào ngực mấy cái, lại uống thêm vài ngụm canh, rốt cục cũng nuốt xuống được.

“Chỉ là hai ngày trước mắt nhìn thấy cứt chó, hiện tại có chút hối hận thôi, không có việc gì.” Cô cố gắng không để hai mắt đẫm lệ, bình tĩnh tự nhiên nói.

Sao......

“Hai ngày trước em rơi vào trong hố phân sao? Trách không được khi trở về, trên người có một mùi là lạ.”

A a a a a a a!! Thật sự là không thể nhịn được nữa! Lần thứ hai còn đê tiện hơn so với lần thứ nhất! Đới Xuân Diệu đột nhiên lên tiếng, đối với Nhiếp Tiểu Thiến mà nói có tác dụng hủy diệt rất lớn. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, đem một con tôm cho vào miệng, mãnh liệt nhai hồi lâu rồi nuốt xuống. Coi con tôm đó là Đới Xuân Diệu chết tiệt kia! Thật sự là không biết thức thời mà!

“Chị...... Chị không bóc vỏ con tôm......” Tiểu Nguyệt Nguyệt giọng nói mang theo một tia hoảng sợ.

Chị họ của cô trước kia là một người bình thường, như thế nào sau khi có bạn trai dung mạo xinh đẹp như thiên tiên, liền trở nên kỳ lạ như vậy. Trở nên không biết phân biệt khẩu vị, còn làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Aiz ~ tình yêu thật sự là điều kỳ quái, cư nhiên có thể làm cho một người đầu gỗ thông suốt, tìm được mùa xuân thứ hai cho mình.

Để buổi trưa không xảy ra chuyện gì, Nhiếp Tiểu Thiến đến trưa cũng không có để ý tới Đới Xuân Diệu. Cho đến khi ăn xong cơm chiều, khi đang tính trở về phòng nghỉ ngơi, cô chần chờ một chút.

“Nguyệt Nguyệt à, tối nay em ngủ cùng với chị, buổi chiều ngày mai chị sẽ đưa em đến trường báo danh.”

Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Nhiếp Tiểu Thiến, trong lòng đột nhiên nghĩ đến chuyện chị họ rơi vào hố phân hai ngày trước, vội vàng lui về phía sau hai bước, khoát tay áo, nói: “Chị họ, em không thích ngủ chung với người khác, em ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách là được rồi.”

“Như vậy sao được, ghế sô pha là để cho Đới Xuân Diệu ngủ. Em ngủ trên ghế sô pha của anh ta, thì anh ta ngủ ở đâu?”

Tiểu Nguyệt Nguyệt đột nhiên nghĩ đến việc trước khi đi bác đã dặn dò mình, vội hỏi: “Chị họ, Chị và anh rể không ngủ chung sao? Nhưng là theo như lời bác nói với em, hai người đều đã...... Chẳng lẽ là chị đang lừa bác sao?”

Oạch..... Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng ngổn ngang, có một loại cảm giác vô lực. Cô chẳng lẽ muốn nói chính mình đã lừa mẹ mình sao? Vậy khi trở về nhất định là chết chắc rồi, nhưng là nếu không nói, đêm nay sẽ phải ngủ cùng một phòng với tên kia! Đây đúng là dẫn sói vào nhà mà, rất nguy hiểm a!

“Chuyện này...... Nguyệt Nguyệt à, kỳ thật......”

“Nguyệt Nguyệt à, kỳ thật là chị họ em sợ em ngủ ở trên ghế sô pha trong phòng khách không quen, nên mới muốn em ngủ cùng cô ấy, bất quá em đã không thích ngủ cùng người khác, vậy thì anh rể đành nhường lại ghế sô pha cho em vậy!” Đới Xuân Diệu từ trong phòng vệ sinh đi ra, trên người mặc một bộ áo choàng tắm màu trắng, nước từ trên tóc không ngừng nhỏ xuống, anh chính là đang cầm khăn mặt lau khô tóc.

“Được rồi, còn đứng ở đây làm gì nữa, nhanh đi tắm rửa đi. Không phải hôm nay em nói là mệt mỏi sao?” Đới Xuân Diệu ôn nhu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, đem cô đẩy mạnh vào trong phòng tắm. Lại từ trong tủ quần áo của cô lấy ra một bộ áo ngủ, cùng nội y đưa cho cô.

Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy thế, nhìn Đới Xuân Diệu nhếch miệng cười một tiếng, thè lưỡi, nói: “Cám ơn anh rể! Em đi ngủ đây! Yên tâm, em ngủ rất say, sẽ không nghe thấy những gì không nên nghe đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play