Sáng sớm ngày cuối tuần trời
đổ mưa, sau cơn mưa không khí cũng phá lệ tươi mát hơn, thậm chí có thể ngửi
được mùi bùn đất cùng mùi thơm của cỏ cây! Nhiếp Tiểu Thiến tham lam hít vào
không khí mát mẻ trong lành, một bên oán niệm nhìn thoáng qua tên đang di di
chân gạt đất vào thảm để ở trước cửa.
Nếu không phải là vì cái
người ra vẻ đạo mạo này, cô cũng không cần mới sáu giờ sáng, mồm vẫn còn ngáp
ngắn ngáp dài, hai mắt thâm quầng dậy mở cửa cho anh, nhìn thấy trên mặt anh là
biểu tình ra vẻ vô tội, Nhiếp Tiểu Thiến thật muốn dùng móng vuốt của con mèo
nhỏ nhà cô cào mấy phát lên trên mặt anh, hết lần này đến lần khác trên áo sơmi
màu trắng của người này lại là không dính một hạt bụi nào, tươi cười sáng lạn
đến làm cho Tiểu Ninh Tử nhà cô đều phải phát xuân, cô tự nhiên là không hạ thủ
được.
Sau khi bước vào nhà, Đới
Xuân Diệu mày kiếm nhíu một cái, không nói hai lời liền đem Nhiếp Tiểu Thiến
đẩy tới cửa ngồi, xắn tay áo lên bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Nhiếp Tiểu Thiến vừa cắn hạt
dưa, vừa liếc mắt nhìn anh. Lúc này, vị đại soái ca đang thể hiện một tư thế
cực kỳ mập mờ-- cái mông cong lên, cổ cúi xuống, khom người lau sàn nhà đầy tóc
rơi. Cô nhịn không được sở trường so đo, lấy ánh mắt chuyên nghiệp đến thăm, động
tác này là tư thế thích hợp nhất khi quan sát cúc hoa của bệnh nhân. Cô ngược
lại đã gặp rất nhiều cúc hoa của nam nhân, chỉ là cúc hoa của nam nhân đẹp trai
như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến cô theo nghề y đã sáu năm rồi, ngược lại còn chưa
thấy qua, lại nói tiếp thật đúng là có một chút hiếu kỳ, xuân tâm của cô đã bị
đóng băng một ngàn năm, cư nhiên có chút nảy mầm!
“Cô đang nhìn cái gì?” Đới
Xuân Diệu lau xong xoay người lại, lập tức liền thấy được ánh mắt nóng rực của
Nhiếp Tiểu Thiến đang dán chặt ở cái mông của anh, cảnh giác hỏi.
Bị bắt tại trận cũng không
làm cho Nhiếp Tiểu Thiến mặt đỏ, tai hồng lắp bắp, đối với một bác sĩ khoa hậu
môn mà nói, đây thực sự không phải là chuyện khó nói gì, nhưng là vì tạm thời
cô muốn giữ lại hình tượng thục nữ tốt đẹp cho mình, nên cô lại trấn định tự
nhiên nói: “Nhìn Ninh Thái Thần nhà tôi ~”
“NinhThái Thần?”
“Ừm~ Chính là con mèo nhỏ ở
bên cạnh anh đó.”
Đới Xuân Diệu sửng sốt, nhìn
con mèo hai mắt to tròn, bộ dáng như là bừng tỉnh đại ngộ, sâu kín thốt ra:
“Ninh Thái Thần, Nhiếp Tiểu Thiến. Hai người đúng là trời sinh một đôi.”
Vốn là dự định áp chế anh
tiểu nhân đắc chí, lại không nghĩ rằng bị anh âm thầm đâm cho một đao, Nhiếp
Tiểu Thiến hướng lên trời mắt trợn trắng, trong lòng rầu rĩ nghĩ, quả nhiên
không phải tư duy bình thường, tình yêu xuất hiện ở trong mắt bọn họ đều là
đồng tính! Cô nhìn thân ảnh đang bận rộn ở trong phòng bếp, lại nhìn thoáng qua
một đống vỏ hạt dưa mà mình vừa phun ra, nở nụ cười ranh mãnh, tâm tình nháy
mắt liền cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Cuối tuần, chính là dùng để
ngủ nướng, nếu là buổi sáng chưa có tỉnh ngủ, vậy thì lại đi ngủ bù, cô miễn
cưỡng ngáp một cái, đi vào trong phòng, lên trên giường, chính là cô quên một
chuyện vô cùng trọng yếu, quên khóa cửa!
Mà hậu quả trực tiếp từ
chuyện này chính là, lúc này Đới Xuân Diệu đang ngồi ở trên mép giường, còn
thật cẩn thận tường tận xem xét Nhiếp Tiểu Thiến trong giấc ngủ. Cô ngủ được
rất trầm, rất im lặng, giống như một đứa trẻ không hề đề phòng, tựa hồ đang ở
trong mộng đẹp, bởi vì anh đã mơ hồ nhìn thấy từ khóe miệng đỏ thắm chảy xuống
một dòng chất lỏng trong suốt.
Nhìn bộ dáng này, thật giống
như một con cừu nhỏ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua
rèm cửa, chiếu vào trên mặt anh, hiện lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt, càng
làm nổi bật lên da thịt óng ánh trong suốt của cô, mỏng như cánh ve, thậm chí
có thể nhìn thấy từng mạch máu nhỏ ở bên trong, Đới Xuân Diệu có vài giây ngây
người, trong lòng sinh ra một tia cảm giác khác lạ đã chôn giấu từ rất lâu,
chợt bừng tỉnh, nhịn không được vươn tay ra, chạm vào môi anh đào đỏ thắm.
Nói thật, anh là lần đầu
tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn kỹ một nữ nhân, hoàn cảnh cuộc sống trước
kia của anh không cho phép, hiện tại anh tuy rằng thân phận cao quý, nhưng anh
cũng không nghĩ đụng vào nữ nhân chủ động dán sát vào mình, anh cảm thấy có
chút bẩn, bởi vì một trong số họ có ai mà lại không có tâm tư khác đến tiếp cận
anh đây?
Nhiếp Tiểu Thiến vốn đang
ngủ mơ mơ màng màng, lúc này đột nhiên cảm giác được trên môi ngứa một chút,
theo bản năng cho rằng lại là con mèo nhỏ đang liếm cô.
“Chán ghét, Tiểu Ninh Tử, mi
lại tinh nghịch......” cô mơ hồ không rõ nói mê, xoay người.
“Chậc chậc ~ thật sự là ngủ
thiếp đi bị bán cũng không biết đây!” thanh âm cực kỳ dễ nghe mang theo vài
phần trêu tức, Nhiếp Tiểu Thiến theo bản năng mím môi.
Không đúng, vừa rồi rõ ràng
là thanh âm của nam nhân! Trong phòng của mình như thế nào lại có nam nhân!
Nhiếp Tiểu Thiến giật mình một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội mở to
hai mắt, một gương mặt tuấn mĩ xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
A!Con mẹ nó! Như thế nào lại
là người nam nhân này! Dường như vẻ mặt này còn rất gần mình, chỉ cần hơi hơi
nhấc đầu lên là có thể tiếp xúc thân mật a! Lại nhìn ánh mắt của người đối
diện, phải nói là đầy ái muội.
Móa! Có phải hay không, vừa
mới đến ngày đầu tiên đã liền dọa lão nương!
“A a a a a a a!” Nhiếp Tiểu
Thiến quát to một tiếng, cô thừa nhận phản xạ hình cung của mình đúng là có một
chút dài.
Đới Xuân Diệu che lỗ tai
lại, dùng ánh mắt giống như đang nhìn một bệnh nhân thần kinh để nhìn cô, nói:
“Cô bị bệnh nói lắp à?”
Nói lắp?
“Anh mới nói lắp! Cả nhà anh
đều nói lắp!”
“Không phải bệnh nói lắp, cô
kêu nhiều như vậy để làm gì? Giả bộ a?”
“Anh…. anh … anh… anh…!!”
Nhiếp Tiểu Thiến bị lời của anh làm cho phát nghẹn, thiếu chút không thở nổi
“Đồ lưu manh!”
Không ngờ, Đới Xuân Diệu lại
giống như là không thèm để ý một chút nào, biết thời biết thế đột nhiên đem cô
từ trên giường bế lên, đôi môi áp vào trên vành tai trắng noãn của cô, nhẹ
giọng nói: “Vậy phải để cho cô biết một chút về cái gì gọi là đồ lưu manh, hắc
hắc ~”
Vừa mới dứt lời, Nhiếp Tiểu
Thiến đã bị anh một lần nữa ném lên trên giường, một thân thể nặng nề đè lên.
Không đợi cô mở miệng, một đôi môi ấm áp mềm mại liền chiếm hữu môi cô. Trời
đất quay cuồng, đầu óc trống rỗng, kể từ sáu năm trước khi chia tay người đó,
cô liền không còn có cùng nam nhân thâm mật như vậy, cho nên, cô bây giờ chính
là, ngây người, bị dọa !
Thằng nhãi này là đang hôn
mình sao? Trời ạ, lão nương bị cường hôn!
Nụ hôn của anh bá đạo mãnh
liệt, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng nhã nhặn của anh! Cầm thú! Còn gặm cắn,
làm như là gặp được người dễ bị bắt nạt, đừng tưởng rằng lão nương là người dễ
bị bắt nạt, lão nương cũng không phải là một con cừu nhỏ ngồi chờ bị làm thịt,
Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng quýnh lên, đầu óc lưu chuyển liền nghĩ ra được
chuyện xấu.
Ngươi cắn ta đúng không? Lão
nương cắn chết ngươi! Nhiếp Tiểu Thiến chủ động nghênh đón đầu lưỡi mềm mại của
anh, cùng nó dây dưa cùng một chỗ. Bỗng nhiên nhẹ nhàng gặm cắn, bỗng nhiên mút
vào thật mạnh, khi thì liếm láp cánh môi của anh, tóm lại, muốn đem đậu hủ của
mình bị ăn lấy trở về.
Nhưng là, sự thật chứng
minh, Nhiếp Tiểu Thiến hàng là kích không được, Đới Xuân Diệu người này là
không thể khiêu khích được.
Rất nhanh, hai cỗ thân thể
như củi khô gặp lửa bốc, đã ma sát không sai biệt lắm.
“Đồ lưu manh!” Nhiếp Tiểu
Thiến rốt cục rút cái lưỡi đinh hương ra, trên mặt mang theo một tia tươi cười
thắng lợi.
“Ai là lưu manh đã biết rõ!”
Đới Xuân Diệu tuấn mi nhướng lên, một bộ dáng việc không liên quan gì đến mình.
Ách...... Lúc này chính mình
đang lấy tư thế cực kỳ mập mờ nằm ở trên ngực anh ta, hai gò má đỏ bừng, hơi
thở nhè nhẹ, ánh mắt nhu tình có thể chảy ra nước, mà Đới Xuân Diệu ở dưới, áo
sơmi màu trắng đã bị chính mình vò thành nhiều nếp nhăn, ba chiếc cúc trước
ngực cũng đã được mình cởi ra, lộ ra da thịt trơn bóng, tinh tế vừa nhìn, còn
có thể nhìn thấy cơ ngực hoàn mỹ a~
Ai ui ~ thơm quá, tươi đẹp
quá, nếu như bị chú cảnh sát thấy được, là sẽ bị kéo vào trong cục cảnh sát
uống trà nói chuyện a~
Nhiếp Tiểu Thiến chép miệng,
tâm không cam lòng tình nguyện từ trên người Đới Xuân Diệu bò xuống. Rút một tờ
khăn giấy ướt ở trên bàn, ở trước mặt anh hung hăng lau môi của mình, lộ ra
biểu tình ghét bỏ.
“Ghét bỏ sao? Mới vừa rồi
còn lộ ra bộ dáng hưởng thụ như vậy, chậc chậc, phụ nữ thật sự là miệng nói thế
này, trong lòng lại nghĩ thế khác.” Đới Xuân Diệu đi đến trước mặt cô, cũng
giật lấy một tờ giấy ướt, lau nước miếng của cô lưu lại ở khóe miệng anh, đột
nhiên thay đổi giọng nói: “Đi thôi, nếu không đi ăn cơm, sẽ chuyển sang thành
ăn bữa khuya mất.”
Người này nấu cơm sao? Mang
theo nghi hoặc, Nhiếp Tiểu Thiến đi vào phòng khách. Thịt kho tàu cá trích, nấm
kim chi trứng tráng, canh cà chua trứng, mơ hồ bốc hơi nóng.
Nhiếp Tiểu Thiến không thể
tin liếc ngón tay thon dài trắng nõn của Đới Xuân Diệu một cái, trong lòng âm
thầm chảy nước miếng đầy đất, thật sự là tay quá đẹp a ~ không có khả năng! Đôi
bàn tay kia tuyệt đối không giống như là tay biết làm cơm a!
“Đang nghĩ gì thế? Mau ăn
đi, nếu không sẽ nguội hết mất.” Đới Xuân Diệu gắp một miếng cá đặt vào trong
bát cô.
Thịt cá nồng đậm mùi tương,
lại mềm lại thơm, ăn quá ngon ! Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt lộ ra vẻ mặt hạnh
phúc, ánh mắt thỏa mãn đều nhanh nheo lại.
“Đồ ăn này mua ở đâu vậy? Cư
nhiên lại nấu ngon như vậy, có hương vị của mẹ nấu.”
Đới Xuân Diệu nhìn gương mặt
tròn như trái táo của cô lưu quang bốn phía, tâm tình không hiểu tại sao cũng
tốt lên, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên, khẽ cười với cô một tiếng,
nói: “Tôi làm.”
Cạch ~ miếng cá đến miệng
rơi xuống bàn. Nhiếp Tiểu Thiến mở to mắt hạnh, chần chờ một chút, hỏi: “Thật
vậy chăng?”
“Cô không tin?”
“Anh có bằng chứng gì chứng
minh không?”
Bằng chứng...... Đới Xuân
Diệu nụ cười trở nên cứng ngắc, cô gái này thật đúng là...... Rất đặc biệt.
“Nếu không tôi ngày mai sẽ
làm ở trước mặt cô là được chứ gì?”
“Đồng ý!” Nhiếp Tiểu Thiến
trả lời là tương đương dứt khoát, căn bản không có cho Đới Xuân Diệu có thời
gian đổi ý. Nhìn ánh mắt u oán của người đối diện quét tới, cô rốt cục nhịn
không được cười ha ha.
Cùng tôi đấu? Không có cửa
đâu! Nhiếp Tiểu Thiến cô là ai nào? Chính là thiếu nữ xinh đẹp vô địch duyệt vô
số cúc hoa! Không phải là người để cho một tiểu tử đầu óc còn non nớt như ngươi
có thể lừa dối, ừ hừ!
“Này, này! Tôi nói xuân dược
a ~”
“Sao?”
“Đã gặp qua sói đuôi dài
chưa?”
“Cô không phải sao?” Đới
Xuân Diệu uống một ngụm canh, đầu cũng không ngẩng lên, sâu kín mở miệng nói.
Ách...... Bị tranh lời
kịch.
Nhiếp Tiểu Thiến tâm tình
tốt cơm nước xong, lại đem tất cả số cá còn thừa thưởng cho Tiểu Ninh Tử, Tiểu
Ninh Tử hấp tấp cảm động đến rơi nước mắt, chạy tới cái đĩa dành riêng cho nó,
không còn có quan tâm tới cô. Rốt cục đợi cho xuân dược ~ rửa bát xong đi ra.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi, ý bảo Đới Xuân Diệu ngồi xuống, hiện tại, bọn họ nên
nói chuyện chính sự.
Theo như lời Lâm Thanh Hà đã
nói, bọn họ đây là vẫn không thể tránh khỏi ở chung cuộc sống tràn ngập JQ
(gian tình). Đương nhiên, quan hệ của hai người bọn họ ở trước mặt người ngoài
sẽ là một đôi tình nhân, nhưng trên thực tế chính là khế ước tình nhân!
Bởi vậy, chuyện trọng yếu
nhất hiện tại chính là ký hợp đồng. Hợp đồng đã được Nhiếp Tiểu Thiến tốn
cả một buổi tối hôm qua để soạn ra, giờ chỉ cần Đới Xuân Diệu ký tên.
“Đây là cái gì?” Đới Xuân
Diệu rót một cốc nước, ngồi xuống, nhìn thấy văn kiện trên bàn.
“Hiệp nghị, tôi đã viết ra
tất cả các điều khoản mà chúng ta cần phải tuân thủ, anh ký tên đi.”
Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày,
cầm lên nhìn quét vài lần, phần lớn các điều khoản đều bình thường, cũng không
có cẩn thận nghiên cứu, liền tiêu sái ký tên.
“Đúng rồi. Anh bao nhiêu
tuổi?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên nghĩ đến, hỏi.
“Hai mươi bảy. Còn cô?”
Hai mươi chín tuổi rưỡi. Bất
quá lão nương mới không nói cho anh biết, tuổi là điều tối kị nhất của phụ nữ,
nhất là với một người tuổi đã lớn mà vẫn còn cô đơn như cô. Quả nhiên là trẻ
hơn mình mấy tuổi a, thật sự là làm cho người ta ghen tị a.
“Tôi là gia đình đơn thân,
mẹ tôi là viên chức. Còn anh?” Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến trước khai báo chi tiết
gia cảnh của mình.
Đới Xuân Diệu híp mắt, không
chút để ý nói: “Ông nội của tôi là thượng tướng, ba tôi là thương nhân. Tôi lớn
lên từ doanh trại bộ đội, hiện tại là ông chủ kiêm cán bộ cao cấp.”
“Đúng rồi, anh vừa rồi tại
sao lại hóa thân thành sói? Chẳng phải là anh không thích phụ nữ hay sao?”
Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ đến một màn vừa rồi, đỏ mặt mày dạn mặt dày hỏi.
“Cô là nữ ?” Đới Xuân Diệu
không thể tưởng tượng liếc bộ ngực của cô một cái, ngoài miệng mỉm cười, nói:
“Rõ ràng cùng đàn ông giống nhau thôi ~”
Móa! Quả nhiên a, thì ra tên
hỗn đản này đem mình thành đàn ông, trách không được kích tình như vậy! Nhưng
là, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến cô rõ ràng không có tiếng cũng có miếng là một bé
gái có được hay không? Tuy rằng vòng một không quá rõ ràng, nhưng người có mắt
đều có thể nhìn ra cô là động vật giống cái đi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT