Lúc Đới Xuân
Diệu vội vàng chạy tới bệnh viện, Đỗ Vân Triết còn là nhăn nhăn nhó nhó núp ở
phía sau anh không dám đối mặt, Nhiếp Tiểu Thiến nhìn thấy bọn họ tiến vào, đôi
mắt đỏ ngầu, xanh mặt trừng bọn họ, cái loại ánh mắt này, rõ ràng có một loại
cảm giác muốn đem hai người lăng trì xử tử.
Đới Xuân Diệu
chỉ nghe trong điện thoại Nhiếp Tiểu Thiến gào thét giận dữ như bị bệnh tâm
thần, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy ước chừng tính
huống vô cùng nghiêm trọng, lúc ấy anh cũng hoảng hồn, tìm kiếm Đỗ Vân Triết
khắp nơi, thậm chí còn huy động đội hộ vệ của tập đoàn Phú Duyệt tìm kiếm, rốt
cục ở trong một quán bar đem Đỗ Vân Triết uống say như chết từ trong một đám
phụ nữ kéo hắn đứng dậy. Lập tức anh vừa lôi vừa kéo phải tuân theo mệnh lệnh
của Nhiếp Tiểu Thiến đem Đỗ Vân Triết đưa tới bệnh viện.
Nhiếp Tiểu Thiến
canh giữ ở cửa phòng kiểm tra, nhìn Đỗ Vân Triết ánh mắt mờ mịt, khí thế chán
chường, tức nói không ra lời. Đúng vậy, hiện tại Tiểu Nguyệt Nguyệt đang làm
siêu âm, trước đó cô cũng hỏi một tiếng, tình huống của Tiểu Nguyệt Nguyệt như
thế rất khả năng không phải mang thai bình thường, hiện tại cô căn bản không có
tâm tình đi chất vấn Đỗ Vân Triết, chỉ muốn Nguyệt Nguyệt nhanh đi ra.
Đỗ Vân Triết phờ
phạc núp ở phía sau Đới Xuân Diệu, tiếp xúc đến ánh mắt tràn ngập sát khí của
Nhiếp Tiểu Thiến, cả người đều bủn rủn, hoàn toàn không còn ngọc thụ lâm phong,
tươi mát bức người như lúc trước. Chính là bộ dáng trốn tránh, chậm rãi ngồi
xuống ghế ở bên cạnh.
Nhìn thấy tình
huống khác thường này, Nhiếp Tiểu Thiến hai mắt đỏ ngầu cùng bộ dáng vô cùng
đau lòng, nhìn lại một chút kiểm tra người ở bên trong phòng, Đới Xuân Diệu đột
nhiên hiểu được khả năng đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
“Tiểu
Thiến......” anh đi đến bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, nhẹ nhàng gọi một tiếng,
vươn tay ra muốn đem cô kéo vào trong lòng. Nhìn thấy bộ dáng như vậy của Tiểu
Thiến, anh cũng rất là đau lòng a.
Nào biết Nhiếp
Tiểu Thiến mạnh đẩy anh ra, ánh mắt ghét bỏ tràn ngập địch ý.
Đới Xuân Diệu
tim thắt lại, mày gắt gao nhíu lại, vẫn là đến gần cô, thân thiết hỏi: “Là
Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện gì sao? Không phải sợ, đã có annh ở đây.”
Cách quần áo
mỏng manh, Nhiếp Tiểu Thiến có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thoáng nóng
lên của anh, ánh mắt thoáng nhìn Đỗ Vân Triết ngồi ở ghế vẫn không nhúc nhích,
lại nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua, bộ dáng cả vú lấp miệng em của mẹ Đới
Xuân Diệu, đột nhiên cảm giác được một trận buồn nôn, theo bản năng né tránh.
Giảm thấp thanh
âm, nói: “Chờ kiểm tra xong sẽ lại tìm hai người tính sổ!”
Cạch! Cửa mở,
Tiểu Nguyệt Nguyệt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch mang theo hai hàng nước
mắt chậm rãi đi ra. Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng tiến lên đón, cầm lấy tờ kết quả
kiểm tra. Chính là ba chữ kia, thiếu chút nữa làm cho cô lảo đảo một cái.
Thai ngoài tử
cung!! Kết quả chẩn đoán cư nhiên là thai ngoài tử cung!!
Tiểu Nguyệt
Nguyệt khóc đỏ mắt, nhìn thấy Đỗ Vân Triết ngồi ở trên ghế, ánh mắt ai oán tràn
ngập ưu thương, ngẩn người, lại cùng Nhiếp Tiểu Thiến đi đến chỗ của bác sĩ phụ
khoa. Đỗ Vân Triết vẫn đều không có mở miệng nói chuyện, hắn cũng không biết là
nên nói cái gì bây giờ, những người bạn gái trước mặc dù cũng nghi ngờ là mang
thai, nạo thai cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng là đều không có khó chịu như
lần này. Không biết vì cái gì, hắn đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt sinh ra thật sâu
áy náy cùng đau lòng, nhưng là hắn không có biện pháp, cô vẫn còn nhỏ tuổi như
vậy, không có khả năng giữ lại đứa bé, hơn nữa trong nhà bên kia cũng không
đồng ý như vậy.
Ý tứ của bác sĩ
là lập tức phải làm phẫu thuật, cắt bỏ một ống dẫn trứng, nếu không tùy thời
đều có thể gặp nguy hiểm. Nhiếp Tiểu Thiến cũng không nghĩ nhiều, lại không để
ý đế hai tên đàn ông mấy bận muốn chen vào đến giúp, quyết định thật nhanh cho
Tiểu Nguyệt Nguyệt làm thủ tục nhập viện, lại gọi điện thoại xin phép giáo viên
chủ nhiệm của con bé cho nghỉ một tuần.
Phòng bệnh đều
là có hai gian, một gian khác còn một giường lớn trống không, bốn người cứ như
vậy đều có tâm sự đứng ở trong phòng, ai cũng không nói lời nào. Nhiếp Tiểu
Thiến là không nghĩ nói chuyện, Đới Xuân Diệu cùng Đỗ Vân Triết còn lại là
không dám lên tiếng.
Tiểu Nguyệt
Nguyệt đã ngừng khóc, chính là vẫn dùng ánh mắt u oán nhìn Đỗ Vân Triết. Đây là
mối tình đầu của cô, kết quả thế nhưng lại có kết cục chấm dứt như vậy, thực là
thê thảm và đầy ưu thương a~.
Một lát sau,
Tiểu Nguyệt Nguyệt rốt cuộc chịu không được mệt mỏi, nặng nề thiếp đi, Nhiếp
Tiểu Thiến sai Đới Xuân Diệu đi mua hoa quả cùng với một ít vật dụng hàng ngày
nằm viện, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn vẻ mặt u sầu của Đỗ Vân Triết.
“Chuyện của
Nguyệt Nguyệt, anh tính sao bây giờ?” cô tận lực giảm thấp thanh âm, không muốn
đánh thức Nguyệt Nguyệt. Vốn tưởng rằng mình khi nhìn thấy Đỗ Vân Triết sẽ hung
hăng cho hắn vài cái tát tai, đá hắn mấy phát, nhưng là chính mình hiện tại lại
tỉnh toá ngoài dự định, có lẽ là đã liệu đến kết cục, cho nên mới có thể ngồi
xuống nói chuyện.
Đỗ Vân Triết cúi
đầu, lo lắng nhìn thoáng qua Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, nhẹ giọng nói: “Trước
làm phẫu thuật đi.”
“Ha ha ~” Nhiếp
Tiểu Thiến cười lạnh, từ xưa đến nay đều là cô gái đa tình tự chuốc lấy khổ sở,
tối hôm qua lúc tìm được Tiểu Nguyệt Nguyệt, nha đầu ngốc này còn ý vị nói là
mình can tâm tình nguyện, không trách Đỗ Vân Triết, thật là vô liêm sỉ! “Nói
một chút, bây giờ anh đang có cảm giác gì?”
“Tiểu
Thiến......” Đỗ Vân Triết ngẩng đầu lên, đáy mắt mờ mịt sương mù, biểu tình
tràn ngập áy náy “Tôi không có nghĩ đến chuyện sẽ phát triển thành như thế này,
thật sự. Tôi, tôi chỉ có thể hết sức bù đắp cho cô ấy, mặc kệ cô ấy muốn cái
gì, tôi đều cho cô ấy.”
“Lúc trước hình
như là anh luôn mồm cam đoan với tôi rằng, anh đối với Tiểu Nguyệt Nguyệt không
giống với những người phụ nữ khác, anh tuyệt đối sẽ không làm cho con bé chịu
bất kỳ sự ủy khuất nào. Đúng không?” Nhiếp Tiểu Thiến trong con ngươi lạnh như
băng bắn ra hào quang, làm cho Đỗ Vân Triết trong đầu nổi lên một tia sợ hãi
“Anh chính là như vậy đối với con bé sao? Hử ? Đỗ Vân Triết, đối với những công
tử có tiền như các anh mà nói, nữ nhân thật lòng cũng không đáng giá bằng nửa
xu có phải hay không! Tôi đem một Tiểu Nguyệt Nguyệt hoàn hoàn chỉnh chỉnh,
ngây thơ hoạt bát giao cho anh, anh lại đem con bé biến thành như vậy! Anh có
phải là người hay không? A?”
Nhiếp Tiểu Thiến
càng nói càng kích động, hung hăng đẩy hắn vài cái, hai người vẫn giằng co trên
hành lang.
“Thật xin lỗi,
thật sự rất xin lỗi......” Đỗ Vân Triết thống khổ nói.
Nhiếp Tiểu Thiến
nhìn bộ dáng của hắn, phẫn nộ căn bản ngay cả nói đều nói không được. Ngày hôm qua
Nguyệt Nguyệt một mình đến bệnh viện thử máu, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho
hắn, tên hỗn đản này đi nơi nào? Ha ha! Nói thật dễ nghe! Thật xin lỗi có hữu
dụng không?
“Anh có biết hay
không, cắt bỏ một ống dẫn trứng đối với một người phụ nữ mà nói ý vị như thế
nào không? Đối với Nguyệt Nguyệt mà nói lại có ý vị như thế nào?” Nhiếp Tiểu
Thiến rõ ràng nhớ rõ, mới vừa rồi khi bác sĩ nói cần phải phẫu thuật, Tiểu
Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn xem Đỗ Vân Triết vẫn thờ ơ, vẻ mặt của con bé là
tuyệt vọng đến thế nào. Cô đau lòng, cô cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Sự thật đầm đìa
máu, cũng phải trả một cái giá quá đắt, đây chính là chuyện sẽ gây lên tổn
thương lớn cho Nguyệt Nguyệt trong những năm tháng sau này đi? Nhiếp Tiểu Thiến
rất rõ ràng, hiện tại tình huống của hai người này, một khi đã xảy ra chuyện
như vậy, một bên bất kể có đền bù như thế nào đều không làm nên chuyện gì. Ít
nhất cô từ trong thái độ của Đỗ Vân Triết mà xem, Tiểu Nguyệt Nguyệt ở trong
lòng hắn không khác gì những người phụ nữ trước kia của hắn. Nếu đã như vậy,
không bằng quyết tuyệt rời đi.
“Có lẽ Nguyệt
Nguyệt còn ôm ảo tưởng đối với anh, nhưng là anh thành thục hơn nhiều so với
con bé, tôi nghĩ anh hẳn là đã biết nên làm như thế nào. Tôi không muốn Nguyệt
Nguyệt tiếp tục bị tổn thương, người có tiền luôn đùa giỡn với tình cảm để làm
trò tiêu khiển, với những người như vậy chúng tôi không thể chơi đùa được, cũng
bị thương không dậy nổi.” Nhiếp Tiểu Thiến ích kỷ muốn bảo hộ Tiểu Nguyệt
Nguyệt, có lẽ là con bé rất giống như mình trước kia.
Xã hội này, xác
thực là rất thực tế a, những kẻ có tiền như bọn họ, có bao nhiêu tình cảm là
nghiêm túc đây? Theo chân bọn họ cùng một chỗ phải cần bao nhiêu dũng khí a.
Đỗ Vân Triết ở
cửa nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt Nguyệt ngủ say, nhìn thật lâu, trên gương mặt cô
bé vẫn còn lưu lại nước mắt. Sau khi hắn đi về, Nhiếp Tiểu Thiến bực bội ở
trước cửa phòng đi tới đi lui, thanh âm cồm cộp của giày cao gót vang lên ở
trên hành lang, cả người giống như là bệnh nhân bị bệnh làm cho nóng nảy. Thấy từ
trên cầu thang Đới Xuân Diệu đang đi lên, cô thế nhưng ngây người một giây,
hiện tại trong đầu cô rất loạn, căn bản là không biết nên nói gì với anh.
“Anh đã trở
lại.” cô chỉ nhàn nhạt nói một câu, mặt không chút thay đổi cầm lấy túi ny lon
trong tay anh, xoay người trở về phòng bệnh.
Đới Xuân Diệu
tay xoa lên sống lưng đơn bạc của cô, khẽ thở dài, nói: “Kỳ thật anh đã sớm trở
lại, chính là lúc em và Vân Triết sắp nói chuyện xong.”
“Anh đều đã nghe
thấy hết?”
“Ừ.” Đới Xuân
Diệu gật gật đầu, áy náy nói “Tiểu Thiến, là anh không tốt, lúc trước anh không
nên cam đoan như vậy với em, anh biết rõ cá tính của Vân Triết, lại vẫn là tin
hắn.”
“Thôi đi” Nhiếp
Tiểu Thiến cắt ngang lời anh, lấy ra một trái táo to để gọt “Kỳ thật, em cũng
có sai, em lúc trước nếu ngăn cản bọn họ thì tốt rồi.” Nhiếp Tiểu Thiến nghiêng
mặt nhìn gương mặt tiều tụy của Tiểu Nguyệt Nguyệt, nói không ra lời.
Nhiếp Tiểu Thiến
vẫn luôn không có về nhà, đến tận lúc Tiểu Nguyệt Nguyệt làm xong phẫu thuật,
lại ở tại bệnh viện chăm sóc cô bé một ngày, thẳng đến khi chủ nhiệm gọi cuộc
điện thoại thứ năm thúc giục cô trở về đi làm, mới về nhà dọn dẹp nhà cửa. Nhìn
chính mình đôi mắt thâm quầng, sắc mặt vàng như nến, bất đắc dĩ cười cười.
Đây có lẽ là giá
cao để trưởng thành đi.
Trở lại bệnh
viện, công việc bận rộn làm cho cô chẳng quan tâm suy tư quá nhiều đến chuyện
của mình, giờ tan tầm liền vào thăm Nguyệt Nguyệt, về nhà cũng đã là rất khuya.
Mấy ngày qua, Đới Xuân Diệu cũng thực thức thời chưa có tới quấy rầy cô, làm
tốt công việc người con trong gia đình của anh, buổi tối vẫn ngủ được ngon
giấc, về điểm này, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng rất là vui mừng .
Bỏ qua vị phu
nhân tao nhã kia đi! Nhiếp Tiểu Thiến theo thói quen lạc quan nghĩ thế.
Từ lần Lâm Thanh
Hà đến gây nháo, Đường Tống cũng không còn thấy xuất hiện ở trong phòng làm
việc của cô nữa, chỉ là ngẫu nhiên ở trên hành lang gặp thoáng qua, hai người
cũng làm bộ như không quen biết nhau. Bất quá, hiện tại toàn bộ bệnh viện đều
biết quan hệ của Nhiếp Tiểu Thiến cùng Đường Tống, hắn chính là bạn trai cũ của
cô, từ trước đến nay là cực kỳ mập mờ, quan hệ của hai người cũng vô cùng kỳ
diệu. Giống như thật sự là một câu chuyện tình gặp đầy gian nan chắc trở.
Đối với chuyện
này, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ có thể cười trừ, cũng không để ý nhiều. Cuộc sống của
cô đã đủ hỏng bét rồi, cần gì lại vì chuyện không trọng yếu mà phải là cho mình
bị tổn thương đây?
Nguyệt Nguyệt
cũng đã khỏe lại và đi học bình thường, cuối tuần cũng tới nhà cô ăn cơm, chính
là rất ít thấy con bé nở nụ cười, cũng không hoạt bát giống như trước, thấy Đới
Xuân Diệu, chỉ là nhu thuận gọi một tiếng anh rể. Cuộc sống vẫn tiếp tục an
tĩnh như cũ, Nhiếp Tiểu Thiến vốn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục như vậy, cho
đến khi một lần nữa gặp được người mẹ tao nhã của Đới Xuân Diệu.
Hôm nay, Nhiếp
Tiểu Thiến đang từ chợ mua đồ ăn trở về, lúc ở trên đường bắt xe taxi, gặp được
mẹ của Đới Xuân Diệu dạo phố trở về. Người đến trực diện, cho dù có muốn tránh
cũng tránh không được, đành phải lên tiếng chào hỏi, gọi một tiếng Dì.
Khéo chính là,
chiếc túi đựng quần áo hàng hiệu của phu nhân trùng hợp vào lúc này rơi xuống
đất, người lái xe phía sau muốn chạy lên nhặt, lại bị ánh mắt của phu nhân ngăn
lại. Ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến, phảng phất như
muốn xem cô sẽ xử trí như thế nào.
Nhiếp Tiểu Thiến
đương nhiên không phải là đứa ngốc, cái loại ánh mắt này rõ ràng chính là nhìn
xem cô có giúp tôi nhặt lên không. Nếu là bình thường, Nhiếp Tiểu Thiến đương
nhiên là không nói hai lời khom người xuống nhặt hộ, nhưng là trước mắt hai tay
cô cũng đang cầm một túi lớn, căn bản không đưa tay ra được. Vội vã cùng bất
đắc dĩ, cô đành phải buông túi to ở trong tay xuống, nhặt gói to kia đưa cho
Đới mẹ.
Đối phương mỉm
cười, tuy rằng vẫn là cao ngạo giống như hoa cúc tiên tử ở cao cao tại thượng,
nhưng là trong ánh mắt không có loại miệt thị như lúc ở nhà lần trước. Nụ cười
này vẫn là làm cho Nhiếp Tiểu Thiến có điểm mất phương hướng.
Lô-cốt này là
làm sao vậy? Bình thường không phải hận không thể đem chính mình đá đi sao? Như
thế nào mới vừa rồi lộ ra tươi cười ngàn năm khó gặp đối với mình như vậy?
Nhiếp Tiểu Thiến rất nghi hoặc, cũng rất nhàm chán. Người có tiền từ trước đến
nay rất khó đoán tâm tư, lại càng không cần phải nói là người có tiền không
thích mình. Vì không thể để đắc tội với vị qúy phu nhân này, Nhiếp Tiểu Thiến
xuất ra hoàn toàn tinh thần, cười tủm tỉm nói: “Thật ngại quá, dì, con còn có
việc phải đi trước, hẹn gặp lại.”
Đóng kín cửa xe
taxi, cô mới có được cảm giác như vừa trút đi được một gánh nặng.
Chuyện chi phiếu
lần trước, bởi vì chuyện của Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô sẽ không lại nói cho Đới
Xuân Diệu, hiện tại nghĩ lại, cũng cảm thấy không trọng yếu, bởi vì Đới Xuân
Diệu cũng chưa chắc đã làm được gì. Hơn nữa nói cho anh cũng vô ích, cho nên
hay là thôi đi.
Qua thật lâu về
sau, Nhiếp Tiểu Thiến mới biết được, hôm nay gặp được Đới mẹ cũng không phải
một sự trùng hợp, cô cũng may mắn chính mình lúc ấy buông túi to ở trong tay,
khom người xuống nhặt hộ túi to cho bà.
***************
Chương 35: Bão đến đây
Kể từ sau lần
trước ở trên đường gặp được mẹ của Đới Xuân Diệu, trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến
vẫn có một loại cảm giác khó tả. Có lẽ là cô cảm giác mình quá mức hài lòng, cô
cảm thấy ánh mắt lần đó mà phu nhân tao nhã nhìn mình không có đả thương người
như hai lần trước. Đêm nay Đới Xuân Diệu nói là không trở lại, phải về nhà một
chuyến. Nhiếp Tiểu Thiến sau khi một mình đi ăn cơm tiệm, lại thuận tay gói một
con cá về cho Ninh Thái Thần.
Sau khi rửa mặt
xong, lại đắp mặt nạ, một mình miễn cưỡng nằm ở trên giường, bên cạnh trống
trơn, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát. Không hiểu được lúc
này tên háo sắc kia đang làm gì? Ăn cơm? Nói chuyện phiếm? Hay là là xử lý công
sự? Xoay người trằn trọc một hồi lâu, cũng không ngủ được. Nhiếp Tiểu Thiến
trong lòng vô cùng bực bội, dứt khoát đứng lên xem tivi.
Thanh âm tiếng
đóng cửa vang lên, Nhiếp Tiểu Thiến mừng rỡ, nghĩ thầm chắc là Đới Xuân Diệu
trở lại đây?
Cửa bị mở ra,
quả nhiên a, Đới Xuân Diệu hùng hổ vọt vào bên trong phòng. Nhìn thấy Nhiếp
Tiểu Thiến ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha nhìn chằm chằm chính mình, giật mình
sửng sốt, mới kịp có phản ứng.
“Như thế nào
khuya như vậy còn chưa đi ngủ?” anh thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm,
nhưng là tận lực dùng ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Anh không có ở
bên cạnh, ngủ không được.” Nhiếp Tiểu Thiến nói rõ ràng.
Nghe nói như
thế, Đới Xuân Diệu trên mặt thoáng dễ nhìn một chút, ngồi xuống dụ dỗ cô nói:
“Ngoan ~ cũng đã hơn một giờ rồi, đi ngủ trước đi, anh đi rửa mặt một chút rồi
sẽ vào.”
Nhiếp Tiểu Thiến
nghe vậy, hôn phớt lên má anh một cái, ngoan ngoãn trở lại trong phòng. Hôm nay
tâm trạng của Đới Xuân Diệu có vẻ không tốt, rất xa cũng cảm giác được anh phát
ra hơi thở rất đáng sợ, không phải là chỉ về nhà sao? Tại sao có thể tức giận
như vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với người trong nhà sao? Hay là lại bị bức hôn !!
“Tiểu Thiến.”
Đới Xuân Diệu ôm chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, trên mặt tuấn mỹ lộ ra một tia do
dự “Tiểu Thiến, nếu mẹ của anh......”
Nhiếp Tiểu Thiến
nhìn vẻ mặt khác thường của anh, cảm thấy rất là kỳ quái, không khỏi hỏi: “Mẹ
anh làm sao?”
“Nếu như mẹ anh
có làm khó dễ em, em phải nói cho anh biết, rõ chưa.” Đới Xuân Diệu đột nhiên
thốt lên một câu như vậy, đoạt trước một bước nhanh thang máy.
Bắt đầu từ tối
ngày hôm qua, tâm trạng của Đới Xuân Diệu tựa hồ không thể nào tốt lên được.
Không cười ha ha giống như trước, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến cô không biết đã
xảy ra chuyện gì, nhưng là cô có thể cảm giác được, tâm tình anh không tốt, hơn
nữa rất áp lực. Vì tránh cho đụng phải mìn, cô cũng không dám hỏi nhiều. Rất
nhiều chuyện, nếu là Đới Xuân Diệu muốn cho cô biết, như vậy sẽ chủ động nói
cho cô, nếu là không nghĩ muốn cho cô biết, như vậy hỏi cũng như không.
Vẫn là trước sau
như một bận rộn, thật may là Nhiếp Tiểu Thiến ở trên xe có ăn một chút bữa
sáng, nếu không thật đúng là phải chết đói. Hôm nay bệnh nhân đặc biệt nhiều,
buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, Nhiếp Tiểu Thiến day day huyệt thái dương,
mỏi mệt nhắm mắt vào nghỉ ngơi. Gần đây, cô ở mặt ngoài vẫn là vui vẻ tươi cười
như trước kia, nhưng là áp lực ở bên trong thật sự rất lớn. Cái loại cảm giác
này, thật giống như là ngực lúc nào cũng bị một tảng đá lớn đè nặng, thở không
được. Muốn mang đi, lại sẽ nện vào chân của mình. Tay đứt ruột xót, có thể thấy
được sẽ có nhiều đau nhức đi?
Nhấn vào điện
thoại nội bộ, Nhiếp Tiểu Thiến đối với người ở đầu dây bên kia thảo luận: “Tiểu
Lệ, buổi chiều tôi còn có một ca phẫu thuật, cô sắp xếp số bệnh nhân còn lại
của buổi sáng đưa đến chỗ của bác sĩ Vương hộ tôi.”
Kỳ thật ca phẫu
thuật chiều nay chỉ là một ca tiểu phẫu, nhưng là Nhiếp Tiểu Thiến chính là cảm
giác được mệt mỏi, cô chưa từng có mỏi mệt như vậy. Giống như cứ nghĩ đến
chuyện của mình và Đới Xuân Diệu, liền cảm thấy bực bội, đứng ngồi không yên.
Đang gục xuống
bàn nghỉ ngơi, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, màn số điện thoại
trên màn hình có chút quen thuộc, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến ngay lúc này lại nghĩ
không ra là ai, cũng không có nghĩ nhiều liền tiếp điện thoại.
“Là anh đây.”
Thanh âm ôn
nhuận như ngọc, từng xuất hiện vô số lần ở trong mộng. Nhiếp Tiểu Thiến bỗng
nhiên nở nụ cười, ha ha, thời gian quả nhiên là linh dược hữu hiệu nhất, số
điện thoại này cô đã từng không cần nghĩ cũng nói ra được số, thế mà hôm nay
lại không thể nhớ ra được.
Đối phương im
lặng một lúc, mở miệng nói: “Không có việc gì, anh đã rời khỏi bệnh viện rồi,
về sau khả năng sẽ không gặp lại nhau nữa, cho nên hiện tại em có thể gặp anh
một chút được không?”
“Không được rồi,
tôi còn bề bộn rất nhiều việc.” Cơ hồ là không cần nghĩ đã thốt ngay ra lời,
điều này làm cho chính bản thân của Nhiếp Tiểu Thiến cũng cảm thấy kinh ngạc,
cô chưa từng có nghĩ tới sẽ có một ngày cô có thể không muốn cùng người này nói
chuyện đến như vậy.
“A......” thanh
âm của đối phương trầm xuống, tràn ngập thất vọng “Anh...... Chúc em hạnh
phúc.”
Nhiếp Tiểu Thiến
cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi ở trên ghế, những chuyện ngày xưa lại ùa về,
phảng phất như đã cách một thế kỉ. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ không thể quên
được hắn, cũng nghĩ đến đời này sẽ không yêu thêm một lần nào nữa, nhưng là
ngươi xem, thực tế chính là như vậy, rất nhiều điều ngươi nghĩ là sẽ không bỏ
được, nhưng đúng lúc này lại trôi đi như con sông dài chảy cuồn cuộn.
Quá khứ, hãy để
cho nó qua đi. Chỉ cần mình sống tốt là được.
Sóng trước chưa
yên, sóng sau đã tới, trong lòng cơn sóng nhỏ còn chưa có tản đi, lại dậy lên
một cơn sóng lớn! Đúng vậy, phu nhân xinh đẹp tao nhã - mẹ của Đới Xuân Diệu
xuất hiện ! Đối với người này, Nhiếp Tiểu Thiến bản năng kinh hoảng, nhưng cũng
không có thất thố. Cho nên, cô đứng lên, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc,
hướng Đới mẹ cười ngọt ngào.
“Dì, người vẫn
khỏe chứ ạ, người sao lại tới đây?”
Ừm, thanh âm này
êm tai giống như tiếng chim hoàng anh của chú Vệ vậy, nghĩ là Đới mẹ rất hưởng
thụ, bởi vì lúc bà nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt là nhìn thẳng! Tuy rằng vẫn
còn chứa sự cao ngạo, nhưng là hoàn toàn không có sự khinh thường cùng khinh bỉ
như hai lần trước.
Chẳng lẽ là nước
chảy đá mòn, Bảo Ngọc trong lòng bị nước mắt của Đại Ngọc nước ném rơi xuống hố
sao?
“Có rảnh không?”
từ đôi môi đỏ mọng thoa son Dior của Đới mẹ thốt ra một câu này. Trăm ngàn đừng
hỏi Nhiếp Tiểu Thiến làm sao mà biết đây là son Dior, trên môi sát thiên đao
của Liễu Mi Nhi chẳng phải cũng bôi loại son này sao?
“Ách...... Có!”
Nhiếp Tiểu Thiến kỳ thật muốn nói không, nhưng là nhìn tình huống có vẻ chuyển
biến tốt, vội vàng gật gật đầu.
“Đi theo tôi.”
Đới mẹ tao nhã xoay người, vẻ mặt là lạnh băng như trước, vẫn chưa nhìn thêm
Nhiếp Tiểu Thiến một cái nào, liền ra khỏi bệnh viện.
Nhiếp Tiểu Thiến
đáng thương, trước gọi điện thoại cho bác sĩ Vương tiếp nhận ca phẫu thuật buổi
chiều, lại ba bước cũng thành hai bước chạy theo phía sau giày cao gót. Ra bệnh
viện đã là thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đi theo Đới mẹ
tới một chỗ toàn khu biệt thự hạng sang, tại một căn biệt thự theo phong cách
Bắc Âu thì dừng lại, từ bên trong xe đi ra, còn chưa có đứng vững, đã có người
chạy tới ân cần mở cửa.
Nhiếp Tiểu Thiến
hiển nhiên còn chưa từ căn biệt thự xa hoa phục hồi lại tinh thần, ngây ngốc
đứng chảy nước miếng. Đây là khu nhà cao cấp, Nhiếp Tiểu Thiến cô nhưng là cả
đời đều chưa từng có gặp qua! Trong sân còn có suối phun xa hoa, bể bơi, vườn
hoa, còn có bãi đỗ xe tư nhân dưới đất. Đợi đến lúc đi vào bên trong, cô lập
tức ngây dại!
Đương nhiên, cô
ngây người không phải bởi vì sự trang hoàng đẹp đẽ quý giá bên trong căn nhà
cao cấp, mà là bởi vì khu nhà cao cấp này căn bản là bên ngoài tô vàng nạm
ngọc, còn bên trong thì thối rữa! Còn không có trang hoàng cứ để thô như vậy!
Thậm chí bởi vì thật lâu không ai đến đây, một phòng bám đầy tro bụi, xám
trắng, không hề có một chút sinh khí nào, rất có loại cảm giác đang ở nghĩa
địa.
Này, này này?
Phu nhân tao nhã mang mình tới nơi này để làm chi? Chẳng lẽ là muốn giết người
diệt khẩu? A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến kinh sợ, toàn thân cứng ngắc.
“Cô biết không?
Tối hôm qua Xuân Diệu lần đầu tiên cãi nhau với chúng tôi.” Đới mẹ đột nhiên mở
miệng nói, thanh âm ở tại trong căn phòng trống rỗng vang vọng lại, lộ ra một
tia cảm giác âm trầm.
“Tôi chưa từng
có thấy bộ dáng nó như vậy, cô có biết không? Lúc ấy nó giống như đột nhiên
biến thành một người mà tôi không quen biết, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn.
Theo chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận, nói nếu chúng tôi không đồng ý cho hai
người đến với nhau, nó cũng không cần cái nhà này. Cho dù là buông tha tất cả
những gì mà hiện tại nó đạt được, nó cũng không hối tiếc. Cô có hiểu được loại
cảm giác này của tôi không? Từ nhỏ đến lớn, đứa con đối với cô ngàn y trăm
thuận, đột nhiên có một ngày nói với cô rằng sẽ trở thành một người xa lạ, ha
ha ~ cô khẳng định sẽ không biết, lúc ấy hai cha con họ đều nhanh muốn đánh
nhau.”
Đới mẹ chậm rãi
nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giọng nói nhàn nhạt, khuôn mặt
bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì, giống như đang kể một câu chuyện xa xưa
vậy. Nhiếp Tiểu Thiến kinh hãi rồi! Cô chưa từng có nghĩ tới Đới Xuân Diệu sẽ
vì chính mình mà cùng người nhà nháo thành như vậy, lúc này cô vừa đau lòng,
lại áy náy. Muốn an ủi người trước mắt, lại vô luận như thế nào cũng không mở
miệng được.
Nhiếp Tiểu Thiến
trong lòng vẫn là vui vẻ, hạnh phúc.
“Dì......” Nhiếp
Tiểu Thiến nhịn không được đi lên khoác lấy cánh tay của bà.
Đới mẹ không dấu
vết dời đi, nhìn lướt qua cả tòa nhà, biểu tình lãnh đạm nói: “Đây là lễ vật
tôi cho Xuân Diệu khi kết hôn, cô quét tước một chút đi.”
Lễ vật kết hôn?
Quét tước! Lớn như vậy! Bẩn như vậy!
Nhiếp Tiểu Thiến
bối rối, một lúc lâu cũng không có phản ứng gì, đến lúc chạm phải ánh mắt ghét
bỏ của Đới mẹ, mới giật mình một cái, cầm lấy công cụ quét tước giống như là đã
được cố ý để sẵn ở một góc.
Nếu là lễ vật
kết hôn, như vậy...... oa oa oa oa ~ ý mẹ chồng là đồng ý cho bọn họ sao? Thật
sự đồng ý sao? Hiển nhiên, là Nhiếp Tiểu Thiến quá cao hứng, chỉ nghe từ đỉnh
đầu vang lên giọng nói lạnh lùng: “Kiến Quốc vẫn không đồng ý, hai đứa vẫn là
rất khó ở cùng một chỗ, xã hội này rất thực tế.”
“Còn có, đừng
nghĩ nhàn hạ, tôi sẽ đến thị sát.” Ném tiếp cho cô một câu, mang theo thanh âm
cồm cộp của giày cao gót, Đới mẹ đi ra khỏi phòng.
Hôm trước chợt
nghe dự báo thời tiết nói chạng vạng hôm nay sẽ có bão đổ bộ vào đất liền,
Nhiếp Tiểu Thiến lúc ấy chỉ lo làm phẫu thuật cũng không có để ý, đến khi cô
cảm giác được trong phòng mờ mịt, đứng lên lau mồ hôi trên mặt, mới phát hiện
bên ngoài đã cuồng phong gào thét. Hự ~ đáng chết, cô thế nhưng lại quên mất
cơn bão này.
Biệt thự này vẻ
ngoài tuy rằng hoa lệ, nhưng là bên trong còn là thô chưa được trang hoàng gì,
ngay cả đèn tiết kiệm điện đều không có, trước mắt bầu trời mờ mịt, bên ngoài
mưa xối xả lại gió lớn, đem cây cối trong vườn hoa thổi nghiêng ngả không thể
dậy nổi thân. Nhiếp Tiểu Thiến trái tim nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên, tính toán
phát hiện có chỗ không ổn. Tính về địa điểm chỗ này cùng với thời gian, khí
trời hiện tại, ngay cả một chiếc xe taxi cũng không có, cô phải trở về như thế
nào đây! Theo bản năng sờ túi xách, Móa! Di động cũng quên không mang theo! Nội
tâm trong nháy mắt lạnh run! Lao ra bên ngoài đi gọi bảo vệ? Cô không dám. Cô
thử phất tay cầu cứu, nhưng vô dụng, lúc này tất cả bảo vệ đều đã trốn đi.
Híc híc híc ~~
từ xưa đến nay hồng nhan đều bạc mệnh, chẳng lẽ Nhiếp Tiểu Thiến cô sẽ thật sự
sẽ phải chết ở nơi này sao!
Cũng không có
phủi tro bụi trên mặt đất, cô ngồi phịch xuống. Ôm túi xách, vô cùng ưu thương
nhìn ngoài cửa sổ. Đới mẹ trước khi đi còn nói sẽ tới để giám sát, Nhiếp Tiểu
Thiến hiện tại cũng ước gì bà đến thị sát, nhưng là bên ngoài gió lớn như vậy,
chỉ sợ ngay cả con sói cũng sẽ không tới đây. Aiz...... Cũng không biết cơn bão
này khi nào thì sẽ đi qua. Đới Xuân Diệu hiện tại không liên lạc được với mình,
khẳng định cũng lo lắng đến sắp phát điên rồi.
Nhiếp Tiểu Thiến
càng nghĩ càng ưu thương, chẳng lẽ hôm nay Đới mẹ cố ý đưa cô đến chỗ này không
phải là vì để khảo nghiệm cô, mà là vì làm cho mình biết khó mà lui? Làm sao
đây? Theo sắc trời dần dần tối sầm lại, Nhiếp Tiểu Thiến một lòng cũng bị treo
lơ lửng. Ở trong căn nhà lớn như vậy, lúc này làm cho người ta có cảm giác u ám
đáng sợ.
Nhớ rõ mỗi lần
khi bão đến, trong tiểu khu, trên đường cái rác rưởi bay đầy trời, không cẩn
thận một chút là một chiếc túi nhựa sẽ cùng với mặt của mình tiếp xúc thân mật,
trước kia mỗi lần có bão, Nhiếp Tiểu Thiến đều có chút hả hê khi người gặp họa,
tâm tình tốt ngồi ở trước cửa sổ nhìn xem người đi trên đường. Nhưng là hiện
tại cô một chút cũng cười không được, cô rất muốn khóc a. Cô không sợ sét đánh,
không sợ tia chớp, nhưng là hiện tại chính là cô không hiểu vì sao mình sợ hãi,
cảm giác của cô bây giờ chính là mình bị bỏ rơi!
Đới Xuân Diệu,
anh đang ở nơi nào a? Anh rốt cuộc có phát hiện ra không thấy em hay không?
Đới mẹ, người
cũng quá nhẫn tâm, đem tôi để tại nơi này.
Con mẹ nó, Nhiếp
Tiểu Thiến cô thật sự là không biết nhìn người, không cẩn thận kết giao nhầm,
làm cho mình hiện tại rất giống một con cún con. Híc híc híc~~ cơn bão này rốt
cuộc có hết không a!! Bảo vệ dầu gì cũng phải đi tuần tra ban đêm chứ!
Cô nào biết, cái
tiểu khu này vừa mới giao nhà ở, đại đa số nhà ở đều đang được sửa chữa, chủ hộ
vào ở ít lại càng ít.
Cuộn tròn thân
mình co ro ở một góc tường, trong lỗ tai chỉ toàn nghe thấy tiếng gió rít gào,
ngoại trừ hắc ám, chính là tiếng cửa sổ bị gió đánh vang lên thanh âm chấn
động.
Nhiếp Tiểu Thiến
đầu óc lại ngây ngốc một chút, cô len lén nói với bản thân, hiện tại vào lúc này,
ai tới cứu mình, cô sẽ gả cho người đó! Con mẹ nó Đới Xuân Diệu! Con mẹ nó tình
yêu!
Bởi vì ban ngày
lao động chân tay, hơn nữa lại lo lắng, khiếp sợ, Nhiếp Tiểu Thiến đã mệt mỏi
đến mức tận cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Cũng không biết qua bao lâu,
chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng người điên cuồng đập cửa. Cô giật mình bừng
tỉnh, sợ tới mức từ dưới đất nhảy dựng lên, là ai? Sẽ không phải là bọn trộm đó
chứ?
Không đúng, nếu
là trộm cũng sẽ không mạo hiểm nguy hiểm tới sinh mạng để đến nơi này a.
Cô trấn định một
chút, lờ mờ nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên mình, thanh âm kia có
chút quen tai. Xuân Diệu! Đoàng một tiếng! Nói không rõ là ngạc nhiên, mừng rỡ
hay là đau lòng, chạy như bay ra mở cửa.
Chỉ thấy Đới
Xuân Diệu toàn thân ướt đẫm, giống như vừa mới vớt được từ dưới sông lên vậy,
trên mặt không còn thấy sự tuấn mỹ như thường ngày, đầu tóc thì rối bời, phối
hợp với vẻ mặt lo lắng vạn phần, Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế nào đều cảm thấy bây
giờ anh đẹp trai hơn rất nhiều so với mọi khi.
“Xuân Diệu!”
Nhiếp Tiểu Thiến nhào vào trong lòng anh, gào khóc!
Đới Xuân Diệu ôm
thật chặt lấy cô, như là muốn đem cô nhập tiến vào trong thân thể của mình, nhẹ
nhàng vuốt ve sống lưng run run của cô, đau lòng vạn phần, nghẹn ngào nói không
ra lời, hai mắt đỏ ngầu có dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, hòa lẫn cùng
với nước mưa chảy xuống cổ Nhiếp Tiểu Thiến.
“Tiểu Thiến,
không có việc gì, không có việc gì, đã có anh ở đây.” Tâm của anh rốt cuộc cũng
được buông lỏng, trước khi tan tầm anh đã gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại,
đều không có người tiếp máy, lúc ấy liền cảm giác được không ổn, lái xe đến
bệnh viện đi tìm cô, lại không gặp được người, qua phòng làm việc bên cạnh hỏi
một tiếng, mới biết được cô đi theo một người phụ nữ trung niên. Anh mới nhớ
tới, khả năng là mẹ của mình.
Nhưng là lúc
này, bão đã bắt đầu đổ bộ. Anh dứt khoát từ trong nhà liền xông ra ngoài, bất
chấp mẹ của mình đang tru lên, cũng bất chấp ông nội lo lắng, nhấn chân ga liền
lái xe đi tới nơi này.
Trên đường đã
tối mờ mịt. Vừa nghĩ đến Nhiếp Tiểu Thiến đang một mình ở trong căn nhà không
một bóng người, anh liền gấp đến độ giống như một người điên, thiếu chút nữa
cùng cảnh sát giao thông đánh nhau, cuối cùng vẫn là mạo hiểm sinh mạng có thể
gặp phải nguy hiểm, một đường chạy tới đây. Dọc theo đường đi tối om, đường lại
cực xa, anh căn bản không phân biệt được rõ ràng lắm phương hướng, chính là dựa
vào trực giác một đường chạy như điên về phía trước, chạy hơn nửa đêm mới đến
được nơi này.
Rốt cục nhìn
thấy cô, trái tim nhỏ bé của anh thầm cám ơn trời đất, cô không có chuyện gì.
“Anh rốt cuộc
cũng đã tới đây, em cứ cho rằng mình đã bị bỏ rơi.” Nhiếp Tiểu Thiến khóc đến
toàn thân phát run, trong tiếng khóc ngoại trừ sợ hãi, hơn nữa là cảm động.
Anh vẫn là đến
đây, cô chỉ biết anh khẳng định sẽ đến cứu mình. Nhiếp Tiểu Thiến nghiêm túc
nghĩ, chính là hiện tại làm cho cô lo lắng là, Đới Xuân Diệu không chỉ có toàn
thân ướt đẫm, hơn nữa toàn thân nóng bỏng, môi cũng trắng bệch. Dựa vào nghề
nghiệp của của cô, cô cơ hồ nghĩ cũng đều không cần nghĩ, Đới Xuân Diệu phát
sốt, hơn nữa là sốt rất cao!
Càng làm cho cô
lo lắng là, hiện tại căn bản không có người đến đây, cho dù có gọi đến số 120,
họ cũng không đến đây được, đường đều bị chặn lại. Cô chỉ có thể cố gắng chăm
sóc anh cho tốt, không cho nhiệt độ cơ thể anh tăng thêm.
Cô ôm Đới Xuân
Diệu đợi cực kỳ lâu, trời rốt cuộc cũng sáng lên, gió cũng dần dần nhỏ đi,
chính là mưa vẫn còn rơi. Cô sờ sờ cái trán của Đới Xuân Diệu, nhìn thoáng qua
anh trong ngực mình đang mơ mơ màng màng, hạ quyết tâm, xông ra bên ngoài. Ở
trong khu vực tìm thật lâu mới tìm được phòng an ninh, mượn điện thoại của bọn
họ gọi đến số 120.
Lúc đưa đến bệnh
viện, Đới Xuân Diệu sốt cao tới 40.2°. Bác sĩ dùng hết phương pháp để hạ sốt
cho anh, làm suốt cả một ngày một đêm, nhiệt độ cơ thể anh mới dần dần hạ. Mà
lúc này, Nhiếp Tiểu Thiến y phục trên người vốn là ướt nhèm nhẹp cũng đã khô.
Một ngày một đêm, cô không có chút nào chợp mắt, vẫn canh giữ ở bên giường của
Đới Xuân Diệu, chú ý sự biến hóa nhỏ nhất của cơ thể anh.
Lúc người Đới
gia chạy đến nơi, chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi ngây ngốc ở trước giường bệnh
nhìn chằm chằm Đới Xuân Diệu, vẻ mặt nhưng lại
trắng bệch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT