Bốn đạo ánh mắt dừng ở trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nửa bên mặt nhanh chóng bị nướng chín, mặt khác nửa bên mặt còn lại nhanh chóng bị đóng băng, cô nhìn chằm chằm miếng “thịt kho tàu” mà Lâm Thanh Hà gắp vào bát mình, ừm, có lẽ là nước tương đổ quá tay, đen tuyền một màu, chậm chạp không dám nuốt xuống. Có lẽ căn cứ vào nguyên tắc tối thiểu của khách nhân, hai vợ chồng Lâm Hồi Mộc mắt nhìn chằm chằm không chớp chiếc đũa treo lơ lửng ở giữa không trung của cô, trên mặt là tràn đầy tươi cười chờ mong.

Đới Xuân Diệu ngồi ở bên tay trái cô, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của cô anh đã ăn hết một cái cánh gà chiên đầu tiên, trên mặt vẫn chưa có vẻ gì là thống khổ, chỉ là vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, thường thường hướng Lâm Sinh bắn xuyên qua vô số ánh mắt sắc bén như tiểu phi đao! Qủa là một Lý Tầm Hoan thời hiện đại!

Bên phải là Lâm Sinh ánh mắt dịu dàng, long lanh như nước cứ dính chặt vào trên người cô, rõ ràng là nhiệt tình như vậy, nhưng lại làm cho Nhiếp Tiểu Thiến lông tơ dựng thẳng. Má ơi ~ rốt cuộc tới khi nào mới chấm dứt tình huống như thế này đây.

“Tiểu Thiến, bạn ăn đi, nếm thử tay nghề của mình.” Lâm Thanh Hà lại gắp một đũa thịt thái sợi mỏng xào rau cần vào bát của cô, nhìn không khí quỷ dị giữa ba người, có cái hiểu có cái không hiểu, hỏi: “Lâm Sinh, nữ thần mà em nói không phải là Tiểu Thiến đó chứ ?”

Ánh mắt của Lâm Sinh rốt cục từ trên ngón tay thon dài của Nhiếp Tiểu Thiến dời đi, lộ ra vẻ mặt háo sắc, mỉm cười thực khuynh thành “Chị dâu, chị thật sự là thông minh! Đến ~ Tiểu Thiến, ăn nhiều một chút, cô gầy như vậy, tôi nhìn rất là đau lòng a.” Dứt lời, gắp một miếng không rõ hình dạng hướng miệng Nhiếp Tiểu Thiến đưa tới.

Phía sau Đới Xuân Diệu tay mắt nhanh lẹ, cạch một tiếng kẹp lấy chiếc đũa của hắn, trở tay đơn giản chỉ cần đem vật thể không rõ hình dáng kia nhét vào miệng Lâm Sinh.

“Ai nha, anh thật là bạo lực, làm son nước của người ta đều bị trôi đi hết rồi !!” Lâm Sinh giơ lên ngón tay hoa, miệng bất mãn cong lên.

Phụt ~~ dạng ẻo lả này rõ ràng chính là thiếu nợ ngược a, tuy rằng đem hắn dẫn trở về chính đạo, lại vẫn là không đổi được bản chất M của hắn a!

“Anh tên là Lâm Sinh đúng không ?” Đới Xuân Diệu nhíu nhíu mày, lãnh đạm nhìn thẳng hắn “Tiểu Thiến là bạn gái của tôi, đa tạ anh thích cô ấy. Tôi cũng biết cô ấy rất vĩ đại, nhưng là tôi không hy vọng anh dây dưa với cô ấy.”

Lời nói có tiếng cũng có miếng như vậy theo từ trong miệng anh nói ra, Nhiếp Tiểu Thiến là chưa từng nghe qua những lời như vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, chậc chậc ~ mặt mày tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, người đàn ông của mình thật sự rất đẹp trai a ~ anh ấy thật hung dữ nha, bất quá đây là đang ghen sao? Hì hì hi ~~ nguyên lai xuân dược cũng sẽ ghen nha!

Lâm Sinh đôi mi thanh tú nhíu lại, trên mặt trắng nõn tựa hồ có một tia u oán, hai châm giẫm mạnh ở dưới bàn, thật cũng là không sợ hãi ánh mắt lạnh như băng của anh, nói: “Tôi thích cô ấy là chuyện của tôi, tôi theo đuổi cô ấy cũng là chuyện của tôi, ai cũng không có quyền được xen vào!”

Không bị cường quyền làm cho run sợ! Nói thật hay! Nhiếp Tiểu Thiến đầu bị người đoạt lấy một lúc, lòng tự tin bành trướng cực độ, nhìn hai người bên cạnh giằng co, tâm tình tốt đến mức quả thật đều có thể bay lên tận chín tầng mây.

“A a a a a a!!!” Nhiếp Tiểu Thiến từ trên ghế dựa nhảy dựng lên “Phi phi phi! Đây là cái gì a, một cỗ mùi kỳ lạ, vừa mặn lại vừa chua!”

Lâm Thanh Hà lộp bộp lảo đảo một cái, canh trứng trong tay vẩy cả ra ngoài.

“Thật sự khó ăn như vậy sao?” cô nhìn vẻ mặt khoa trương của Nhiếp Tiểu Thiến, rất không tin, rõ ràng ngày hôm qua làm mười lần, Lâm Hồi Mộc đều nói ăn ngon, cầm lên nếm thử một miếng, cất bước chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh, ói ra......

“Ách...... Thịt kho tàu này cũng đừng ăn...... Đến, nếm thử con cá này, đây là món tủ của mình.”

Đới Xuân Diệu ực mạnh hai chén nước lọc, cùng Nhiếp Tiểu Thiến hai mặt nhìn nhau, do dự có muốn hay không đưa mình vào nguy hiểm, lại nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lâm Hồi Mộc, quyết định buông tha. Một bàn đầy món ăn, không có một người nào dám ăn, cho dù là trư cũng sẽ không ăn đi! Những thứ trong bụng con cá này căn bản là chưa được lấy ra, canh trứng đem đường trở thành muối, cánh gà chiên thì đem dấm chua trở thành nước tương, rau cần xào thịt căn bản không thể cắn được, con cua...... Còn chưa có nấu chín đã bưng lên, gà hầm nhân sâm không có vị gì. Mọi người thử nói xem đồ ăn này có thể ăn được không, chỉ còn cách là làm cơm rang trứng, kết quả là nồi cơm điện chưa ấn nút xuống, đến bây giờ vẫn còn lềnh bềnh nước.

Aiz ~~~ Nhiếp Tiểu Thiến đã sớm đoán trước sẽ có kết cục này, cô không nên ôm hy vọng đối với Lâm Thanh Hà, lại càng không nên cố gắng tin tưởng cô bạn đã cải tà quy chính!

Đới Xuân Diệu ngồi ở bên cạnh cô cũng rốt cục chịu không nổi, nói đi nhà hàng ăn, anh mời khách. Kết quả là, năm người mang theo một em bé như bị kích động chạy đến nhà hàng, ăn một bữa no bụng. Lúc trở về, Đới Xuân Diệu bắt đầu lôi chuyện cũ ra, hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống ghế sô pha, mặt lạnh nhìn thẳng Nhiếp Tiểu Thiến, ép hỏi: “Nói một chút.”

“Nói gì?” Nhiếp Tiểu Thiến tâm tình rất tốt, lầm bầm nói, lại đút cá cho Ninh Thái Thần, không phát hiện trên mặt người này có chút không vui.

“Chuyện ngày hôm nay.”

“A? Anh không phải là đều đã nhìn thấy rồi hay sao?” chuyện vớ vẩn đó còn có gì để mà nói, như là đã đoán được mà còn hỏi.

“Anh nói là, Đường Tống khi nào thì đã trở thành bạn trai của em rồi?” Trong phòng nhiệt độ hạ xuống còn âm độ, giọng nói của Đới Xuân Diệu cứng ngắc, hai mắt nhìn chằm chằm Nhiếp Tiểu Thiến điềm nhiên như không có việc gì “Anh không hỏi, có phải là em cũng sẽ không có ý định nói ra đúng không ?”

Nhiếp Tiểu Thiến nghi hoặc, đoạn nghiệt duyên kia của cô và Đường Tống, không phải là Đới Xuân Diệu đã sớm biết rồi hay sao?

“Anh không phải đã sớm biết rồi hay sao, nói sau chuyện cũng đã qua rồi, em hiện tại không còn liên quan gì đến anh ta nữa.” Nghĩ tới anh là người hẹp hòi, cô cũng bồi thêm một câu.

Đới Xuân Diệu đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét, một phen giữ chặt lấy Nhiếp Tiểu Thiến, cắn xuống bả vai cô.

“Ô ~ đau!” Nhiếp Tiểu Thiến hô đau, giãy giụa, suy nghĩ phải rời khỏi anh, nhưng là cô càng giãy giụa, anh liền ấn càng chặt, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô.

“Anh rốt cuộc lại làm sao vậy, em lại làm sai ở đâu sao!” Nhiếp Tiểu Thiến tức giận, sau bữa cơm êm đẹp trở về liền hướng cô phát giận, đây gọi là chuyện gì!

Mặt hiện ra hàn quang tiến tới gần, trong ánh mắt bỗng nhiên hừng hực lửa giận, miệng môi mím thật chặt, trong phòng khách không khí trong nháy mắt bị đè nén. Đới Xuân Diệu thở hổn hển, mày kiếm sít sao vặn thành bánh quai chèo, giảm thấp thanh âm nói: “Ngay tại hai ngày trước, hắn lấy thân phận là vị hôn phu của em xuất hiện ở bệnh viện, đúng không? Nghe nói mấy ngày nay hắn còn luôn chạy đến văn phòng của em, số lần hắn nhìn thấy em còn nhiều hơn so với anh thấy em!”

Vị hôn phu? Trí nhớ quay trở ngược lại ngày nào đó! Nhiếp Tiểu Thiến mới đột nhiên nhớ tới, lúc Lâm Sinh hướng cô cầu hôn, Đường Tống dùng cái này làm bia đỡ đạn giúp cô giải vây, nhưng là chuyện này ngày đó không phải là đã giải thích qua với anh rồi hay sao, tuy rằng cô tỉnh lược bỏ qua chi tiết vị hôn phu này, nhưng là cũng không cần thiết phải có phản ứng lớn như vậy đi! Lúc ấy Đới Xuân Diệu cảm xúc rất kích động, nếu không tỉnh lược chi tiết vị hôn phu này, không chừng anh còn muốn cùng Đường Tống đánh nhau, nói tiếp, Đường Tống đến phòng làm việc của cô đều là vì công việc, chính mình cũng không thể đóng cửa không gặp đi? Điều gì cần nói rõ ràng, mình cũng đã nói với anh rồi, chẳng lẽ muốn làm cho Nhiếp Tiểu Thiến cô phải từ chức sao?

Bất quá, Xuân Diệu của cô, là đang ghen tị sao?

Nhiếp Tiểu Thiến bất đắc dĩ thở dài, đem chuyện đã xảy ra tỉ mỉ nói một lần, lại phi thường thành khẩn bảo chứng sẽ không giấu giếm anh bất kỳ một chuyện gì nữa, Đới Xuân Diệu sắc mặt mới thư hoãn một chút, một phen đem cô ôm ngang đứng lên, áp ngã xuống giường, đã đến lúc cần vận động rồi!

Nửa đêm, đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi đến, Nhiếp Tiểu Thiến tiếp máy, móa! Không tiếp không biết, vừa nghe đã giật nảy mình! Cư nhiên là tên Lâm Sinh hỗn đản! Hắn làm sao mà biết được số của mình? Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ suốt một đêm, rốt cục nghĩ tới khả năng duy nhất!

A a a a a a! Lâm Thanh Hà sát thiên đao khốn khiếp! Phản đồ! Tôi nhất định phải diệt cô!!

Nói trở lại, đã nhiều ngày nay Đới Xuân Diệu biểu hiện tương đối khá, dùng từ tề gia nội trợ trong gia đình hình dung về anh là thích hợp nhất. Chính là bề ngoài nhìn như thuần lương nhưng trong tâm lại đang rục rịch! Ăn xong cơm tối, anh ôm Nhiếp Tiểu Thiến ngồi xuống ghế sô pha. Trái hôn nhẹ, bàn tay của anh lại tiến vào bên trong quần áo không ngừng sờ soạng.

Nhiếp Tiểu Thiến biết, tên hỗn đản này lại tinh trùng lên não!

“Tiểu Thiến a ~”

“Hử ?”

“Gần đây bộ ngực giống như lại lớn nha!”

“......”

Một bàn tay người nào đó nắm quyền chủ động, say mê ở bên trong cảm xúc cảm tốt, tay kia thì cởi nút thắt nội y của cô “Ô? Tiểu Thiến, anh phát hiện hai bánh bao nhỏ của em lớn nhỏ không đều nhau!”

A! Thật đáng ghét! Tên hỗn đản này rốt cuộc là muốn nháo thành loại nào! Cho anh sờ soạng còn ngại đông ngại tây, anh sờ chính anh đi! Nhiếp Tiểu Thiến nổi giận, bốp ~ đánh một cái ngang đầu Đới Xuân Diệu, tức giận hò hét nói: “Cầm thú! Anh mỗi lần sờ đều chỉ sờ có bên phải! Có thể lớn bằng nhau được hay sao! A!”

Đới Xuân Diệu bị đáng trúng đau đến nhăn mặt, ủy ủy khuất khuất nói: “Anh sai rồi, như vậy hai tay cùng nhau sờ!” Dứt lời, tay kia nhanh chóng đưa vào bên trong y phục của cô.

“Này! Đủ rồi!”

“Tiểu Thiến a ~~”

Âm cuối khẽ giơ lên, thanh âm ôn nhu tràn ngập sủng nịch, Nhiếp Tiểu Thiến không chịu được nổi nhất chính là anh gọi cô như vậy, cảm giác cả người đều mềm nhũn ra.

“Tiểu Thiến, cuối tuần là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội anh, đến lúc đó chúng ta cùng đi chứ!”

Gì! Gặp tộc trưởng? Nhiếp Tiểu Thiến chần chờ một chút, dựa theo thời gian mà nói, cô cùng Đới Xuân Diệu dường như phát triển có điểm hơi nhanh!

“Thế nào? Ông nội muốn gặp em lâu rồi!” Đới Xuân Diệu cúi đầu cười, cắn một cái lên trên cổ Nhiếp Tiểu Thiến.

“Ô~~ kia...... Được rồi.”

Bên trong phòng sáng mờ mờ, Đường Tống nhìn chằm chằm vào màn hình phát ra ánh sáng, nhìn xem email của năm năm, tâm co thắt lại. 365 phong bưu kiện, 365 ngày, một phong cũng không thiếu, nguyên lai, sau khi hắn rời khỏi, Nhiếp Tiểu Thiến ở tại chỗ đợi hắn một năm, mỗi ngày đem những điều mình tưởng niệm viết cho hắn. Mà Đường Tống hắn lại nhẫn tâm ngưng dùng hòm thư này, suốt bốn năm không có mở ra một lần nào. Nếu không phải ở một năm trước, hắn trong lúc vô tình mở hòm thư này ra, hắn thậm chí sẽ không biết mình đã từng làm cho Nhiếp Tiểu Thiến thống khổ như vậy, bất lực như vậy, yêu hắn như vậy. Nếu như lúc ấy thật sự nhìn, hắn nhất định sẽ đổi ý thôi du học mà quay về hay không ?

Chuyện cũ nghĩ lại mà vẫn rõ ràng như trăng chiếu sáng tỏ a, cảnh còn người mất, mọi chuyện đã không còn được như xưa, Đường Tống chua xót cười cười. Ngón tay tại trên màn hình điện thoại di động nhẹ nhàng hoạt động, tên người liên lạc hiện lên ở bên trong, cái tên hắn yêu nhất được xếp đầu, mặc dù có chút ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc đèn bàn, nhưng nhìn cũng có chút thê lương.

Em rốt cuộc không còn thương anh nữa sao? Em là thật sự không còn thương anh sao? Một chút đều không có sao? Nhưng là Tiểu Thiến, anh còn yêu em, đến lúc mất đi, mới phát hiện anh yêu em đến nhường nào. Thật xin lỗi, hiện tại bắt đầu, bồi thường gấp bội cho em, còn kịp không? Chờ anh một chút, chớ đi quá nhanh, anh sẽ đuổi theo em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play