Lão Chu ngồi ở phòng bên ngoài, nhìn Đới tổng ở bên trong phòng lúc thì cười cười, lúc lại ngây ngốc, trái tim lão vì kinh ngạc quá độ mà không ngừng đập loạn nhịp, đây là như thế nào? Đới tổng chưa từng có biểu tình thất thường như vậy, vừa rồi ở trong hội nghị thường kỳ, nhiều lần đều thất thần ngây ngô cười, chẳng lẽ theo như trong truyền thuyết người ta đã nói, Đới tổng đã yêu rồi sao?

Chậc chậc ~ tình yêu thật sự là điều thần kỳ a!

Vừa rồi giám đốc bộ hạng mục có gọi điện đến, mảnh đất Mai Châu Vịnh sẽ thuận lợi có được, đây là chuyện nằm trong dự kiến của Đới Xuân Diệu. Hai ngày trước anh có mời cục trưởng mới tiền nhiệm ăn cơm, không nghĩ tới hắn lại là bạn học thời trung học của mình, cho nên, việc này thuận lợi là lẽ đương nhiên. Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ ăn trưa, anh bấm nút nối điện thoại ra phòng ngoài, nói lão Chu trưa nay không cần đặt cơm cho anh.

Sau đó gọi điện thoại cho Đỗ Vân Triết, báo cho hắn biết một chút tình hình chiến đấu hiện tại, lại không ngờ tới tên tiểu tử này gần đây có bạn gái mới, nghe nói là một sinh viên trắng nõn nà. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Đỗ Vân Triết ý vị khen người bạn gái mới này hết lời, theo như lối nói của hắn thì bạn gái mới của hắn quả thật là một thiên tiên a.

Cho dù có đẹp cũng không đẹp bằng Tiểu Thiến nhà mình, hừ!

Hai người bạn hẹn ngày họp gặp, thuận tiện mang theo bạn gái mới quen để giới thiệu làm quen với nhau. Đới Xuân Diệu cúp điện thoại, vội vàng lái xe đến bệnh viện của Nhiếp Tiểu Thiến, để cùng cô đi ăn cơm trưa. Thật sự là mới chưa gặp được một chút mà cứ ngỡ như ba năm, hiện tại trong mắt, trong lòng anh chỉ có duy nhất nụ cười tươi như hoa của Nhiếp Tiểu Thiến, nếu không được gặp mặt một lần, chỉ sợ buổi chiều cũng không có cách nào để làm việc chăm chỉ được.

Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến rất phiền não, bởi vì phòng làm việc của Đường Tống cư nhiên ở tại phòng đầu tiên cùng tầng làm việc với cô, nói cách khác, cô đi ăn cơm, đi vệ sinh, lên xuống tầng, phàm là ra ra vào vào đều phải đi qua phòng làm việc của hắn, đây là một việc cỡ nào làm cho người ta đau lòng a, một con gà mái đắc chí vừa lòng lại biến thành một đóa hoa loa kèn đầy ưu thương. Tiễn bước bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng, lại nghênh đón một người phiền toái mới-- Lâm Sinh. Mọi người còn nhớ rõ tiểu nam sinh nhu nhược trăm phương nghìn kế muốn cô xem cúc hoa của anh ta hay không? Còn nhớ rõ tiểu thụ vì Nhiếp Tiểu Thiến mà biến trở về làm người bình thường không?

A! Con mẹ nó! Nhiếp Tiểu Thiến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội của hắn, trong lòng nhịn không được mắng một câu thô tục. Có thể không cần nhìn chằm chằm vào tôi như vậy được không? Có gì mà khiến anh ta khó nói như vậy? Trên mặt tôi có vẽ cung xuân đồ sao? Hai người giằng co một lát, Nhiếp Tiểu Thiến rốt cục không chịu nổi sức ép, khóc không ra nước mắt hỏi: “Lâm Sinh, cậu rốt cuộc là lại ở đâu có vấn đề gì sao?”

Tầm mắt của người mặt trắng kia tựa như dính vào trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, nghe Nhiếp Tiểu Thiến mở miệng nói chuyện, hắn đột nhiên cầm lấy tay cô, ẩn chứa mối tình thầm kín nhìn chằm chằm vào con ngươi của cô, sâu kín mở miệng nói: “A ~ Tiểu Thiến ~ Tiểu Thiến a Tiểu Thiến ~ a! Tiểu Thiến ~”,

Xin chú ý, Lâm Sinh lúc nói những lời này, đầu khẽ giơ lên 45°, dùng hình thức đọc thơ diễn cảm đem những lời này đọc một lần. Nhiếp Tiểu Thiến của chúng ta nghe được chính là chỉ có thể sững sờ, sửng sốt, cả kinh.

“Tiểu Thiến ~ đây là thơ tôi làm tặng cô, tên gọi là ‘Tiểu Thiến’, có dễ nghe không?” Hắn mặt tràn đầy mong đợi nhìn qua cô, dùng một loại giọng nói chứng thực.

“Tốt...... Dễ nghe.”

Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy mình bị sét đánh trúng, toàn thân cứng ngắc, thật vất vả mới đem tay của mình rút ra khỏi tay hắn, còn chưa có tinh tế thưởng thức bài thơ kia của hắn, tay nhỏ bé lại bị móng vuốt kia bắt trở về.

Con mẹ nó! Người này rốt cuộc là cúc hoa có bệnh, hay là đầu óc có bệnh đây? Không phải là tinh thần phân liệt đó chứ? Hay là đang muốn hù dọa người đây? Đây rốt cuộc là hắn đang muốn gây náo loạn mà! Nhiếp Tiểu Thiến phát điên, điên, đây là lần đầu tiên cô gặp được một bệnh nhân khẩu vị nặng lại khác người như vậy a!

“Lâm...... Lâm Sinh, cậu rốt cuộc đến đây để làm gì, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, tôi muốn đi ăn cơm.” Nhiếp Tiểu Thiến co mình trốn vào trong ghế dựa, làm hết sức có thể để bảo trì khoảng cách xa nhất với hắn.

“Tiểu Thiến ~~~” Lâm Sinh nắm tay cô, đột nhiên quỳ một gối xuống, trên mặt trắng nõn hai dòng lệ chảy dài “Là em đã đem tôi từ trong vực sâu vạn kiếp bất phục kéo ra, là em đã cứu vớt nhân sinh của tôi, Tiểu Thiến ~~”

(*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

Ai nha má ơi ~ thanh âm này cũng quá kinh hãi đi, rất giống như đang gọi hồn người! Nhiếp Tiểu Thiến cả người nổi da gà, nhìn bộ dáng của người trước mắt, đánh giá bệnh không nhẹ, cô cũng không dám làm động tác kịch liệt gì, nếu là chọc giận người ta, có khả năng hắn sẽ giết người diệt khẩu.

“Tiểu Thiến ~~”

Lại tới nữa, thanh âm vô cùng câu hồn.

“Anh yêu em, hãy lấy anh đi~”

Lâm Sinh dường như làm trò ảo thuật, từ phía sau lấy ra một hộp trang sức màu đỏ, mở hộp ra, một viên kim cương thật lớn lóe ra tia sáng chói mắt, hợp kim ti-tan cũng thiếu chút nữa đã làm mù mắt của Nhiếp Tiểu Thiến.

Đồng tính luyến ái, bị bệnh trĩ nặng, bệnh tâm thần, cầu hôn? Nhiếp Tiểu Thiến trong đầu lập tức nhảy ra mấy từ này, nhìn cảnh tượng buồn cười trước mắt, nghĩ tâm muốn chết đều có, cô nên làm cái gì bây giờ? Như thế nào mới có thể thoát khỏi người bị bệnh thần kinh nặng này bây giờ, mau có người tới cứu cô a! Bình thường những người đến phòng làm việc của cô, lúc này cũng đã đi nơi nào đó rồi! Con mẹ nó, nếu không có ai đến, bà cô đây liền bị rơi vào tay giặc!

A~ quên mất, bọn họ đều đi ăn cơm cả rồi! A~ con mẹ nó! Lúc này Nhiếp Tiểu Thiến cô là chết chắc rồi, tay cũng không rút lại được, bị hắn cản trở như vậy, chạy cũng không chạy ra được! Ngay tại lúc Nhiếp Tiểu Thiến gần như đã tuyệt vọng, một giọng nói ôn hòa đúng lúc xuất hiện, bất quá, giọng nói này sao lại nghe quen tai như vậy!

“Tiểu Thiến ~ đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.” Đường Tống trên mặt tràn đầy tươi cười như nắng tỏa, bình tĩnh tiêu sái tiến vào, nhìn một màn này trong phòng làm việc, đầu tiên là sửng sốt, theo sau lại lập tức nói với Lâm Sinh đang quỳ ở trên mặt đất: “Tiên sinh, hai chúng tôi phải đi ăn cơm, ngài có thể đi về được rồi. Mặt khác, Tiểu Thiến nhà chúng tôi là phụ nữ đã kết hôn, anh quấy rối cô ấy như vậy là làm trái với luân thường đạo lý, hơn nữa lại là ở ngay trước mặt chồng của cô ấy làm loạn, làm không tốt sẽ xảy ra án mạng.” Đường Tống nói xong, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, thẳng bức Lâm Sinh thờ phù phù một chút ngồi phệt xuống mặt đất.

Phụ nữ đã kết hôn cái đầu ngươi a! Cư nhiên còn tự xưng là chồng của tôi, thật sự là không biết xấu hổ a! Lời này nghe vào trong lỗ tai của Nhiếp Tiểu Thiến, nghe là phi thường, phi thường, phi thường không thoải mái, nhưng là, niệm tình hắn cũng là một lòng vì cứu mình, cô liền không thể phát biểu bất kỳ một tiếng nào.

“Ha ha ha ha ~” Đường Tống bắt đầu cười lạnh, từng bước một tới gần Lâm Sinh đang ngồi dưới đất, sắc mặt đen lại.

Ơ đen! Giả bộ thật rất giống, vài năm không gặp, hành động của hắn thật tăng trưởng a.

“Đúng vậy, thật xin lỗi.” Lâm Sinh run rẩy nói một câu, vội vàng đứng dậy bỏ chạy.

Bên tai rốt cuộc cũng thanh tĩnh trở lại, Nhiếp Tiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân mình thả lỏng, nhìn vẻ mặt ý cười của Đường Tống, thoáng có một chút không được tự nhiên, suy tư một giây, mới mở miệng nói: “Cám ơn anh đã thay tôi giải vây.”

Đường Tống không nói gì, như trước là mỉm cười đi tới, nói thật, nếu đổi lại là một người phụ nữ khác, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn tỏa sáng như ánh mặt trời như vậy, sẽ không thể không có một chút động tâm nào đó, nhưng Nhiếp Tiểu Thiến cô là loại người nào a, cô nhưng là Thiên Sơn lão yêu tu luyện ngàn năm a, vài bàn chải này đối với cô mà nói, căn bản nửa điểm cảm giác đều không có.

“Tôi đi ăn cơm, gặp lại sau.” Cô thu hồi lại tươi cười, khôi phục sự đạm mạc như trước, cầm phiếu ăn cơm đi ra cửa.

Tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, đây là Nhiếp Tiểu Thiến chuẩn bị không kịp, bản năng muốn hất tay hắn ra, bất đắc dĩ hắn lại nắm quá chặt, đành phải dừng lại cước bộ, nói: “Đường Tống, anh muốn nói gì thì nói ra, anh đừng có động tay động chân, tôi thật sự là rất ghét hành động này của anh.”

Trên tay buông lỏng, rốt cục ly khai một chút ấm áp. Quả nhiên, chiêu này chính là nằm trong trăm cách thí nghiệm Bách Linh (*). Chính là trong đầu Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn. Nếu là lúc trước đây ngươi giống như bây giờ, dù chết cũng không buông tay, như vậy cũng sẽ không có cục diện như ngày hôm nay.

(*Bách Linh : là con chim sơn ca)

“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Hắn mở miệng nói, thanh âm rất nhẹ, thật bình thản, nghe không ra tâm tình gì.

Nhiếp Tiểu Thiến suy nghĩ một chút, đồng ý. Dù sao hắn vừa rồi cũng đã giải cứu mình từ trong nước sôi lửa bỏng, mời hắn một bữa cơm, coi như là nói lời cảm tạ, về sau cũng không cần có quá nhiều lui tới.

Đới Xuân Diệu lái xe đi vào bệnh viện, một lòng muốn tạo cho Nhiếp Tiểu Thiến một kinh hỉ, trước đó vốn không có gọi điện thoại trước cho cô. Nhưng là chờ lúc anh đến phòng làm việc của cô, lại không thấy cô đâu, chẳng lẽ là cô ấy đi ăn cơm rồi sao? Vì thế gọi điện thoại cho cô, phát hiện điện thoại di động của cô lại đang ở trên bàn làm việc. Chạy đến quầy phục vụ hỏi cô em y tá đường tới căn tin, sau đó liền kích động chạy tới căn tin. Lúc này đang là giờ ăn trưa, rất đông người đến căn tin ăn cơm, đại đa số đều là khoác áo blue trắng, hơn nữa Đới Xuân Diệu đã nhiều năm chưa có tới nơi như thế này để ăn cơm, trong khoảng thời gian ngắn muốn tìm ra Nhiếp Tiểu Thiến cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Anh một đường đi mau, ánh mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, tìm một hồi, rốt cục trông thấy bóng hình quen thuộc, đang cầm lấy một hộp gần giống như cơm hộp, vẻ mặt thỏa mãn ngồi xuống, Đới Xuân Diệu trong lòng vui vẻ, đang muốn chạy tới, không ngờ lại thấy một gương mặt quen quen. Giống như đột nhiên bị sấm đánh trúng, thân mình anh cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, nhìn Nhiếp Tiểu Thiến trên mặt tươi cười như nắng tỏa, miệng hé ra hợp lại theo người nọ nói chuyện với nhau, trong thân thể hình như là có một cây đao từng nhát từng nhát đang đâm vào anh, cùng với đau đớn, ngực dâng lên một ngọn lửa lớn. Nếu là dựa theo tính tình ngày thường của anh, đã sớm quay đầu rời đi, từ nay về sau cùng cô cả đời không qua lại với nhau, nhưng là hiện tại anh căn bản không có biện pháp nào cứ như vậy mà rời đi, anh muốn biết rõ ràng, anh muốn hỏi rõ Nhiếp Tiểu Thiến, rốt cuộc cô đặt anh ở vị trí nào trong lòng cô.

Buông lỏng bước chân trầm trọng, chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước đi Đới Xuân Diệu lại bị dày vò, có nên đối mặt nói thẳng hay không, hay là nhanh chóng rời đi, làm bộ như cái gì cũng chưa thấy? Nội tâm thấp thỏm bất an, tức giận ở trong lòng mạnh mẽ đâm tới, anh vẫn là cố nén phẫn nộ đi tới phía sau Nhiếp Tiểu Thiến. Đáng tiếc, cô gái ngốc này vẫn còn đang đắm chìm ở sung sướng nói chuyện, trung hoà trong đồ ăn ngon, căn bản không có phát hiện ra anh. Đới Xuân Diệu cười khổ một tiếng, chống lại ánh mắt điềm nhiên như không của Đường Tống, trong mắt tức giận bùng phát.

“Thì ra là em cùng đi ăn cơm với anh ta, trách không được anh tìm khắp nơi mà không thấy em.” Đới Xuân Diệu cố nén suy nghĩ xúc động muốn hất tung bàn ăn, tiếng nói run run.

Nhiếp Tiểu Thiến vốn là đang chuyên tâm gặm xương sườn, bỗng nhiên nghe được sau lưng có người, ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu tình phức tạp của Đường Tống, đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt phượng đầy phẫn nộ của Đới Xuân Diệu. Trong lòng cả kinh, vội vàng bỏ đũa xuống muốn giải thích, lại bị anh thô bạo cắt ngang.

“Em không phải đã nói em không còn thích anh ta sao? Như thế nào còn đặc biệt cùng anh ta ăn cơm? Anh còn tâm tâm niệm niệm em có đi ăn cơm hay không, Tiểu Thiến....... Em là đang đùa với anh sao?” Hiển nhiên, Đới Xuân Diệu tuyệt đối nóng nảy, tức giận phát tiết.

Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng đứng lên muốn giữ chặt tay anh, lại bị anh một phen hất ra, giờ khắc này, Nhiếp Tiểu Thiến tâm đột nhiên cảm thấy nhói đau.

“Xuân Diệu, anh hãy nghe em nói!” Nhiếp Tiểu Thiến bắt không được tay Đới Xuân Diệu đang xoay người rời đi, vội vàng muốn chạy đuổi theo, lại bị Đường Tống một phen níu chặt lại.

“Đừng đuổi theo, hiện tại cho dù em có nói như thế nào, anh ta cũng nghe không vào, còn không bằng chờ anh ta bình tĩnh lại rồi nói sau.” Đường Tống giọng nói lạnh lùng, lộ ra ý tứ không để cho cô cự tuyệt.

Đồ cứt thối! Còn không phải bởi vì ăn cơm với ngươi mà bị gặp họa hay sao! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng tức giận, dùng sức hất tay hắn ra, lạnh lùng để lại một câu “Không liên quan gì đến chuyện của anh!”, liền đuổi theo Đới Xuân Diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play