Nhiếp Tiểu Thiến
buổi sáng thức dậy, mang theo đôi mắt gấu mèo, mí mắt đều đã nhanh sụp xuống
tận cằm, mỗi lần đến kỳ nguyệt san là cả một đêm mất ngủ, trằn trọc, lo lắng
quay hết bên này sang bên kia. Cô híp mắt đứng ở trước gương đánh răng, sắc mặt
tái nhợt không khác gì người chết. Đới Xuân Diệu cũng đồng dạng là híp mắt, vừa
đong vừa đưa tiến vào, căn bản không có để ý ở bên trong có Nhiếp Tiểu Thiến,
nâng nắp bồn cầu lên bắt đầu đi tiểu.
Nhiếp Tiểu Thiến
nửa tỉnh nửa mê dùng khăn lông ướt lau mặt, nghe được bên cạnh có tiếng nước
chảy tồ tồ, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Đới Xuân Diệu,
cô chấn kinh!
“A a a a a a!
Anh, anh, anh, anh, anh giở trò lưu manh!” cô tru lên, tay vịn cửa lui ra
ngoài.
Bị cô như vậy
gào khóc gây náo loạn, Đới Xuân Diệu hoàn toàn thanh tỉnh, rửa mặt đi ra, nhìn
Nhiếp Tiểu Thiến tê liệt ngã xuống ở trên ghế sô pha, hai mắt trợn tròn làm
triệu chứng người già si ngốc, anh làm như không có gì cả nhún vai, nói: “Cũng
không phải là lần đầu tiên thấy, phải dùng tới kích động như thế sao?” chuyện
tốt tối hôm qua không có hoàn thành, nằm ở bên cạnh cô gái này xoay ngang xoay
dọc, hai chân còn thường thường đặt ở trên người anh, khiến cho anh một đêm mất
ngủ.
“Không biết xấu
hổ!” Nhiếp Tiểu Thiến đỏ mặt mắng một câu, trở về phòng thay quần áo.
Tại cửa hàng ăn
sáng mua một hộp sữa đậu nành cùng với hai cái bánh bao, ở bên trong xe ô tô
tràn ngập mùi nước hoa dịu nhẹ của anh không cần giữ hình tượng mở ra ăn, Ừm~
cắn một miếng bánh bao, mùi tỏa bốn phía, mùi thịt mê người lấn át cả mùi nước
hoa, tỏa ra khắp xe. Đới Xuân Diệu khẽ nhíu mày, nhưng là nhìn thoáng qua vẻ
mặt hưởng thụ của Nhiếp Tiểu Thiến, lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.
Anh là một người thích sạch sẽ, đặc biệt ở bên trong chiếc xe yêu quý của mình,
không cho phép người khác ăn bất cứ cái gì, chứ đừng nói là bánh bao thịt mùi
nồng nặc như vậy.
“Tiểu Thiến ~
hôm nay tan ca sớm đi.”
“Ừ? Vì sao? Muốn
tôi bị trừ tiền lương sao!” Nhiếp Tiểu Thiến trong miệng vẫn ngậm thức ăn, mơ
hồ không rõ bày tỏ kháng nghị.
“Tôi nghĩ muốn
đem đồ đạc của tôi chuyển đến nhà cô.”
Ách...... Khụ
khụ khụ! Sữa đậu nành cũng có thể làm nghẹn chết người, Nhiếp Tiểu Thiến chu
chu cái miệng nhỏ nhắn, hai tay che ngực, bộ dáng thề bảo vệ trinh tiết đến
cùng “Anh muốn làm gì? Anh dự định ở lâu dài với tôi sao?”
“Như vậy không
tốt sao? Vừa thuận tiện để cho chúng ta bồi dưỡng tình cảm, lại vừa tiện cho
tôi chăm sóc cô.”
Con mẹ nó! Này,
này, đây là muốn gây rối loại nào đây! Rõ ràng là giọng nói không đứng đắn,
nhưng là vì sao trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái khi nghe thấy anh ta nói
vậy a?
“Nhưng là vì sao
anh không ở nhà của anh, tôi cũng không biết anh đang ở chỗ nào a!” Nhiếp Tiểu
Thiến trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, trong lòng dâng lên một tia bất
an “Tôi cũng chưa biết nhà của anh, nhà của anh ở chỗ nào, trong nhà của anh
còn có người nào!”
“Ông nội của tôi
là sĩ quan, ba tôi là một ông chủ đã về nghỉ hưu, tôi là một ông chủ lớn, là
con út trong nhà, trên tôi còn có hai người anh trai, họ đều đã kết hôn, định
cư ở nước ngoài, từ nhỏ tôi lớn lên ở khu nhà ở dành cho bộ đội quân nhân, Tập
đoàn Phú Duyệt là của nhà chúng tôi, tôi hiện tại là tổng giám đốc của tập đoàn
Phú Duyệt, tôi ở tại một ngôi biệt thự ngoại thành Ngô Trung.” Đới Xuân Diệu từ
trong kính chiếu hậu nhìn biểu tình trên mặt Nhiếp Tiểu Thiến, sự tức giận vừa
rồi thoáng cái biến mất, ánh mắt quật cường được thay thế bằng sự kinh ngạc.
“Xuân, Diệu~~~”
Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên thay đổi giọng nói, tràn đầy nóng bỏng và thân mật
“Nhìn không ra anh lại là một người có tiền như thế a!”
Thanh âm cùng
giọng nói vô cùng tiêu hồn này, ngay cả Nhiếp Tiểu Thiến còn cảm thấy rùng mình
một chút, xin cho phép cô được mắng một câu thô tục, a! Thật con mẹ nó ~ anh ta
cần gì phải nhiều tiền như vậy a! Tiền nhà anh ta có thể mua cho anh ta một vạn
cô vợ cũng được ý chứ? Oa oa oa oa~ Nhiếp Tiểu Thiến thú huyết sôi trào, ngẫm
lại cơ hội tốt như vậy cũng không nên bỏ lỡ, chờ anh ta sau khi lên Tây Thiên,
tất cả gia tài, gia sản của anh ta đều là của Nhiếp Tiểu Thiến cô! Đến lúc đó
cô sẽ mua lại bệnh viện lớn nhất, làm cho tên phó viện trưởng luôn ngắm sân bay
của cô đi dọn phòng vệ sinh! Hừ hừ!
Đới Xuân Diệu
chuyên tâm lái xe, cười mà không nói.
“Anh có thể ở
lại nhà tôi, nhưng mà......”
“Tôi trả tiền
thuê nhà cho cô, nếu có chuyện gì tôi sẽ đến bệnh viện xin phép cho cô nghỉ.”
“...... Vậy thì
còn gì bằng!!” Nhiếp Tiểu Thiến nắm chặt hai tay giơ lên, mạnh gật đầu, tuy
rằng phong cách hành sự tự chủ trương của anh ta không được tốt lắm, nhưng mà
chuyện này có thể nói là rất được lòng cô a.
Chiếc xe sang
trọng một đường chạy đến cổng bệnh viện, dọc theo đường đi đưa tới không ít
người vây xem, khi mọi người nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đang
nắm tay Nhiếp Tiểu Thiến xuất hiện, trong miệng cùng một câu phát ra, oa ~ ôi
chao ~~ như vậy cảm thán. Sau đó một đường vụng trộm theo đuôi bọn họ, một nhóm
các cô em y tá ở phía sau nghị luận rối rít.
“Oa, đây không
phải là bác sĩ Nhiếp sao?”
“Người đàn ông
này bộ dạng thật sự rất đẹp trai a, thế nhưng lại mở cửa xe cho bác sĩ Nhiếp,
nhưng là vì sao anh ta lại nắm tay bác sĩ Nhiếp a!”
“Oa ~ chẳng lẽ
là bạn trai của bác sĩ Nhiếp sao! Móa! Thật sự là mắt bị mù mà, bác sĩ Nhiếp
này trừ bỏ ngoài kỹ thuật tốt ra, rốt cuộc có cái gì tốt đây?”
“Đúng rồi, đúng
rồi, mặt phì, ngực bình, lại đã lớn tuổi! Chẳng có một điểm nào so được với
chúng ta a, aiz ~~ hoa tươi đều cắm ở trên bãi cứt trâu , aiz.......”
“Đúng vậy, cô
xem bác sĩ Nhiếp hôm nay đi đường khí thế cũng khác xa với mọi ngày, eo nhỏ uốn
éo, uốn éo, miễn bàn có bao nhiêu đắc ý.”
“Chính là, người
ta trông mòn con mắt mà vẫn chưa được gả đi, lúc này đột nhiên rớt xuống một con
rùa vàng, có thể không đắc ý sao, mang ra khoe khoang thôi!”
“Nhưng mà, tôi
cảm thấy bọn họ sẽ không được tốt bao lâu đâu, thấy thế nào hai người đều không
xứng với nhau a!”
Tay của Nhiếp
Tiểu Thiến bị Đới Xuân Diệu cầm, không cách nào nắm chặt thành quả đấm biểu nộ
sự phẫn nộ được, khuôn mặt cũng đã sớm nhăn thành bộ dáng khô quắt của một bà
già, cũng là làm khó cô, khuôn mặt mượt mà nhăn thành như vậy chắc phải cần
nhiều khí lực cùng dũng khí lắm đây, nội tâm lại còn đang dấy lên hừng hực lửa giận!
Bọn lâu nhâu này, rốt cuộc là muốn như thế nào đây! Có người nói xấu như vậy
sao? Có như vậy ở sau lưng người nghị luận không hề bận tâm sao! Bọn họ cho
rằng cô là kẻ điếc hay là bà già si ngốc nghe không hiểu a! Cư nhiên quang minh
chính đại nói cô như vậy! Mặt tròn thì sao! Mặt tròn trẻ tuổi ~ ngực nhỏ thì
sao? Ngực của tôi nhỏ là niềm kiêu ngạo vì quốc gia mà tiết kiệm vải vóc a! Lớn
tuổi thì như thế nào? Hai mươi chín tuổi là lớn tuổi sao! Coi như là ở độ tuổi
chín chắn có được hay không! Hơn nữa, phụ nữ thành thục có một loại tài trí hơn
người! Biết tài trí hơn người không? Không phải là chuyện mà những đứa trẻ xấu
xa như các cô có thể hiểu được!
Còn có! Hôm nay
cô đi đường hai chân mất tự nhiên là do cô phía dưới cô dán băng vệ sinh, vô
duyên vô cớ nhiều thêm một khối bông, các cô có thể tự nhiên được không? Các cô
có thể sao! A~ con mẹ nó chứ! Người sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
Nhiếp Tiểu Thiến
mặt đen lại xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mấy cô y tá kia trầm mặc vài
giây, trên hành lang trong nháy mắt đột nhiên tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở
đều nghe được rất rõ ràng tường tận, cho nên mới nói, khi mèo bệnh phát uy là
tương đối khủng bố, dưới bầu không khí này, ngay cả Đới Xuân Diệu đứng bên cạnh
cô, cũng không dám nói chen vào một câu!
“Chậc chậc ~Tiểu
Lưu, cô năm nay hai mươi mốt tuổi phải không nhỉ? Như thế nào tôi nhìn thấy bộ
ngực của cô giống như xệ xuống một chút? Ai nha ~ bộ ngực quá lớn cũng không
tốt a~” Nhiếp Tiểu Thiến ánh mắt giết người bắn phá các cô, dần dần dừng lại ở
bộ ngực của một cô gái trẻ, sắc mặt dịu đi vài phần, nhẹ nhàng nói bâng quơ.
“Tiểu Trần a,
tôi nghe nói bạn trai cô đến bây giờ vẫn chưa tìm được việc làm, có phải không?
Cho nên mới nói, tìm nam nhân cần phải mở to mắt ra mà chọn, chỉ nghe những lời
dỗ ngon dỗ ngọt là không đủ đâu a.”
“A, đúng rồi,
còn có Tiểu Vương cũng ở đây a, tôi nói Tiểu Vương a, cô gần nhất ăn
uống có điều độ hay không vậy? Như thế nào cái cằm lại nhọn hoắt thành như vậy,
ai nha má ơi, nói không chừng cô chỉ cần cúi đầu là có thể đâm trúng bộ ngực
của mình đó ~ cẩn thận kẻo chảy máu nha~ khuôn mặt ~ khuôn mặt ~
khuôn mặt tròn này nếu mà thành xương cốt, đây chẳng phải là thật sự đáng sợ
sao ~”
Mấy cô gái kia
nghe xong, thân thể khẽ run run, vội nói: “Cái kia...... bác sĩ Nhiếp, chúng
tôi bên kia còn nhiều việc, chúng tôi xin đi trước.” Dứt lời, cũng không quay
đầu lại, giống như chạy trốn rời đi.
“Phụt~” Đới Xuân
Diệu rốt cục nhịn không được, bật cười, nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô, nhịn
không được vươn tay vuốt vuốt mái tóc hơi lộn xộn của cô “Nhìn không ra Tiểu
Thiến nhà chúng ta khi nổi giận lên, còn thật sự rất khủng bố nha~”
“Ô~ có sao? Theo
luân thường đạo lý tôi kỳ thật là thực ôn nhu mà, mắng cũng không có mắng bọn
họ a ~” Nhiếp Tiểu Thiến chỉ ngượng ngùng, nhanh chóng đi vào phòng làm việc
của cô.
Tin tức buổi
sáng hôm nay có anh chàng đẹp trai nhà giàu nắm tay Nhiếp Tiểu Thiến, không cần
đến buổi chiều liền truyền khắp toàn bộ bệnh viện, giữa trưa bất kể là người
già hay trung niên, chỉ cần là phụ nữ đều lại đây hỏi thăm tin tức bát quái,
hơn nữa Đới Xuân Diệu giữa trưa còn đến bệnh viện giúp cô xin nghỉ, toàn bộ văn
phòng của cô là bị vây chật như nêm cối a. Ngươi xem đi, tìm một anh chàng đẹp
trai làm bạn trai chính là phải chịu ánh mắt đánh giá của mọi người, không,
không, người kia còn không phải là bạn trai của cô!
Cô căm giận nhìn
thoáng qua Đới Xuân Diệu, người này cư nhiên còn có bộ dáng có chút hưởng thụ,
đối với nhóm các em gái xinh đẹp đúng là biết thì sẽ nói, nhất
định không giấu diếm.
Này này này,
khốn khiếp, anh đây là đang phóng điện sao? Có người cười như anh vậy sao?
Còn có a, Liễu
Mi Nhi, móng vuốt của cô đang sờ gì vậy?
Móa! Các cô mỗi
một người đều đang làm gì thế? Tô son đánh phấn, mị nhãn như tơ, áo blue trắng
đâu rồi? Tất cả đều mặc vào cho tôi!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT