“La la la la la la la, có một dì
lau đường sắt. . . . . .” Di động điên cuồng mà vang không dừng, tôi cầm lấy, vừa thấy, không hề nghĩ ngợi cúp máy ngay tức khắc!
Đối phương là ai? Chính
là Diệp Tử Ninh diệp ma quỷ không đạt mục tiêu không bỏ qua, tôi cúp
máy, anh ta lại gọi, tôi lại cúp máy, anh ta lại gọi nữa, liên miên
không ngớt, CALL liên hoàn truy hồn đoạt mệnh!
Qua lại rất nhiều lần,
bỗng nhiên di động không không vang nữa, lát sau, chuông tin nhắn vang
lên, tôi vừa thấy, đần người.
"Trư Trư, vừa rồi em cúp máy lần thứ 5, vậy đêm nay chúng ta ‘ làm ’ năm hiệp đi."
“Làm” năm hiệp!
Một loại sợ hãi chưa bao giờ thể nghiệm chiếm cứ tôi, tôi thậm chí có thể nghe được cả tiếng thế giới sụp đổ.
Tin nhắn thứ 2: “Có thể
chứ nhỉ?! Nếu bây giờ em gọi điện thoại cho anh, anh có thể suy nghĩ mà
giảm bớt một ít số lần. . . . . . Đương nhiên nếu em không muốn giảm
bớt, vậy không cần gọi cũng được, anh vô cùng vô lòng phụng bồi.”
Uy hiếp kìa, uy hiếp
trắng trắng trợn trợn kìa, tôi gặp đả kích rất lớn, cơ hồ hỏng mất, hóa
thạch ở đương trường, tay cầm di động không ngừng mà run rẩy, năm hiệp,
năm hiệp trở xuống, tôi còn có thể sống mà đi ra cánh cửa này sao?
>”
Rùng mình, tôi lập tức
ấn 8 cuộc gọi, bên kia vang đã lâu mới có người nghe ( bực bội thật đó,
làm như mình có giá lắm ấy! Tiểu nam nhân! )
Tôi nịnh nọt: “Thiếu gia. . . . . . Là em.”
Anh ta lãnh đạm: “Không phải không nghe sao?”
Tôi nhịn: “Vừa rồi làm
di động bị hỏng, em rõ ràng là nhấn nút nghe thế mà không biết vì sao
công năng lại biến thành nút không nghe. . . . . .” ( nói dối quả nhiên
là không cần xé nháp )
Anh ta khiêu khích: “Thế mà anh nghĩ là vì em sợ làm năm hiệp.”
( tiếng cười đen tối lập tức vang lên. . . . . . )
Tôi nhịn nữa: “Thiếu gia ngài tìm em có chuyện gì sao?”
Anh ta nói quanh co: “Không. . . . . . Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi em đã rời giường chưa?”
Tôi mắt trợn trắng: “Vâng vâng, dậy rồi ạ , không có việc gì em gác máy đây.”
Anh ta uy hiếp: “Em dám!”
Tôi dám!
. . . . .
Mới là lạ!
. . . . . .
Anh ta ôn nhu: “Ngoan, cái này nghe lời. Còn đau không?”
Tôi mặt đỏ tai nóng, nụ cười cứng ngắc:” . . . . . . Một chút. . . . . . Hắc hắc, vẫn may mắn ạ. . . . . .”
Anh ta lại cười đen tối, ngữ khí ôn nhu có thể vắt ra nước: “Nhìn thấy tờ giấy không? Hôm nay
đừng đi làm, chỗ nào cũng đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều anh về
sớm một chút, có muốn ăn món gì đặc biệt hay không, đêm nay anh tự mình
xuống bếp.”
Tôi đần người, mồ hôi
rơi cứ như thác nước Ni-ca-ra-goa. . . . . . Anh ta có thể đừng dùng
giọng điệu này nói chuyện không trời? Tôi sẽ sợ hãi, thật giống như
trước đây bị đám bạn dọa ngoài đường có ông già bắt trẻ con ăn thịt.
>,
Tiêu Chu ơi, phải chống
cự viên đạn bọc đường của nhà tư bản nha, ngàn vạn lần cũng để “Lời ngon tiếng ngọt” cửa anh ta xói mòn tư tưởng ý chí của mày, Diệp Tử Ninh là
đại ma quỷ, là đại ác ma, là sữa bột Ba Lộc vô cùng nguy hiểm, uống xong đi, không đổ máu mà chết, cũng sẽ kết sỏi thận mà chết!
Anh ta truy vấn: “Nghe được chưa? Muốn ăn món gì?”
Tôi sợ hãi: “Không cần
đâu ạ, ngài vẫn là chuyên chú công tác đi, tiểu nhân vật như em đây
không nhọc phiền ngài lo lắng.”
Anh ta kiên trì: “Không được, em là bạn gái của anh, làm bạn trai quan tâm bạn gái là chuyện bình thường.”
Tôi 囧, khi nào thì tôi
đáp ứng làm bạn gái anh ta, còn nữa, anh ta khi nào thì bảo tôi làm bạn
gái anh ta? Sao một chút ấn tượng tôi cũng không có vậy? !
Tôi dùng sức khởi động
lại bộ nhớ, dường như chúng tôi chỉ thảo luận chuyện “Tôi sẽ phụ trách
với anh ta “, ừ ừ, chỉ là phụ trách, nó cũng không phải hàm ý là tôi
phải làm bạn gái anh ta ah! !
Tôi kháng nghị! !
Làm bạn gái Diệp Tử
Ninh, còn không bằng tôi tìm Tư Đồ! Nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt như
bị thiên quân vạn mã trúng tên của Tư Đồ, dạ dày tôi lại quay cuồng một
trận, ngẫm lại vẫn là quên đi, tuy rằng Diệp Tử Ninh thật đáng giận
nhưng anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ của Phan An tái thế, nếu nhìn khuôn
mặt thì anh ta nhưng là một lựa chọn vô cùng tốt, ừ, không sai!
Nhưng anh ta là đại phúc hắc, nếu tôi cùng anh ta một chỗ chắc tôi là Đường Tăng trong động bàn
tơ, rất nhanh sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn! Xương cốt không còn ah!
Một câu “Gì cơ?” của anh ta đen tối vô cùng, cái âm cuối mất hồn kia làm tôi cả người run lên,
JQ a JQ, thế giới nơi nào không JQ?
Tôi thừa nhận tôi là một đứa ý chí thật yếu ớt, cũng không phải nhân vật truyện kì gì nên cũng
chẳng có cốt khí, nhưng đều đó không ngăn cản được một chuyện thật: tôi
không phải đối thủ của anh ta, nếu cùng anh ta ở một chỗ, tôi tuyệt đối
giống như ký khế bán mình, từ nay về sau là chết chắc!
Cho nên. . . . . . Xua
tay, muốn tôi xem Diệp Tử Ninh như bạn trai của mình, đó là chuyện
impossible, trừ phi thi thể của tôi trúng tên chứ không bao giờ có
chuyện đấy xảy ra!
Tôi thấy chết không sờn, một bộ dáng bất cứ giá nào: “Thiếu gia, dường như nô tỳ không nhớ là đã đồng ý làm bạn gái của ngài lúc này cả?”
Bên kia im lặng một chút, mới trảm đinh tiệt thiết nói: “Có, tối hôm qua.”
Tôi không bỏ qua: “Khi nào?”
Anh ta trả lời: “Thời điểm OOXX.”
Tôi 囧. . . . . . Anh ta thật đúng là. . . . . . Trực tiếp!
Anh ta tiếp tục bổ sung nói: “Là lúc OOXX trong phòng tắm, lúc ấy tay của anh. . .”
Tôi mồ hôi chảy như mưa: “Đủ rồi đủ rồi, em đã biết!”
Anh ta cười nói: “Cho nên hiện tại em đã nhớ rồi?”
Tôi mặt như phân: “Vâng”
Anh ta hỏi: “Cũng nhớ rõ đã đồng ý với anh cái gì rồi?”
Tôi vòng vo: “. . . . . . Ách. . . . . . Cái này giống như không có. . . . . .”
Anh ta hạ giọng nói (
cảm giác giống như anh ta đang đứng bên cạnh mình mà nói): “ Anh đây đem chi tiết kể lại nói em, anh nhớ rõ thời điểm đấy tay tôi đang ở …….——(【 Bộp 】một tiếng, từ ngữ cua đồng bất nhã bị lược bỏ ^^!)
Tôi hỏng mất, gào thét giống như Mã giáo chủ: “Đủ rồi đủ rồi, không cần phải nói , em. . . . . . Đều nhớ rõ.”
Giọng anh ta khàn khàn: “Cho nên lúc ấy em đồng ý với anh, đúng không?
Tôi vô lực yếu đuối nằm dài trên mặt đất lạnh lẽo, tóc bay tán loạn, nghẹn ngào: . “. . . . . Đúng . . . . .”
Âm điệu anh ta vui
sướng: “ Thế không phải được rồi sao, em đã đồng ý làm bạn gái anh, tôi
đây khởi không hề thương ngươi đạo lý?”
Tối hôm qua thời điểm
kia là thời điểm vô cùng cua biển, anh ta nhắc tôi phải phụ trách anh
ta, chính là lúc ấy tôi hình như cự tuyệt nhưng bởi vì động tác ngón tay anh ta làm tôi cự tuyệt dường như là không rõ ràng, cũng không kiên
trì, hơn nữa trong mơ mơ màng màng, còn giống như là đã đồng ý rồi thì
phải! >_
Anh ta nói thân thể anh ta tuy rằng
không phải là xử nam nhưng trên phương diện cảm tình thì là xử nam, đây
là lần đầu tiên anh ta động tâm với một cô gái ( tôi thừa nhận, tôi lúc
ấy nghe nói như thế thì cũng là có hư vinh nho nhỏ, có thể làm cho một
cái đại soái ca động tâm với mình, đấy là hy vọng bao lâu của Tiêu Chu
tôi ah! ), cho nên tôi phải phụ trách với anh ta, nếu tôi không phụ
trách anh ta chính là hủy cơ hội anh ta làm người tốt, từ nay về sau anh ta sẽ chơi trò tình yêu, đùa bỡn cảm tình của những cô gái khác, đem
thù trả đến trên người cô gái khác!
Nếu thật sự như vậy, tôi đây tội nghiệt nặng biết bao nhiêu~~! Hơn nữa ngay lúc đó động tác anh
ta vô cùng mạnh, va chạm mạnh đến mức tôi không có thời gian tự hỏi cùng phản bác anh ta, chỉ là ‘uhm ~~uhm~~uhm’ , hiện tại nhớ tới đến, tôi
cảm thấy được dọa người, thì ra tôi có tiềm năng làm yêu nữ dữ lắm nha
~~, hết nói rồi!
Tôi thật là bi kịch cúi
đầu, tôi biết mình lại một lần nữa bị tha vào rồi, rõ ràng biết anh ta
cố ý mang tôi vào mê cung mà lại vô lực phản kháng, cuộc sống ơi, nhiều
chuyện đau thương! ! A a a a a. . . . . .
Anh ta tiếp tục mê hoặc tôi: “Nếu anh là bạn trai em, vậy Trư Trư có hay không nghĩ muốn anh nhỉ?
Tôi 囧, bị thiên lôi đánh trong gió hỗn độn miệng sùi bọt mép tóc tai dựng thẳng muốn ngừng mà không được!
Tôi mơ hồ ừ ừ nhưng mà
Diệp Tử Ninh không hài lòng, cũng không dễ dàng buông tha tôi, tiếp tục
dùng tiếng nói tràn ngập hấp dẫn nói: “Anh lúc nào cũng đều nghĩ đến Trư Trư, nhất là. . . . . .”
Tôi vội vàng cắt ngang
lời anh ta ( đoạn sau chắc chắc không có lời hay ): “Có, em có nhớ anh.” ( trời ơi, cuộc sống ~~!. . . . . . )
Anh ta dùng giọng điệu mang ba phần làm nũng: “ Thì sao nữa?”
Tôi đần người: “Vậy anh còn muốn thế nào?”
Anh ta tiếp tục dụ hoặc tôi: “Trư Trư có thích anh một chút nào không? Hở?”
Cái chữ “hở” cuối cùng
lại làm tôi chấn động, lúc ấy nếu có người bên cạnh, nhất định sẽ khuôn
mặt tôi đỏ bừng của tôi dọa hoảng.
Đại ca, không cần tra
tấn tôi, bây giờ tôi muốn sống, không phải là cầu chết, nhanh chóng chấm dứt này cuộc thoại này đi, tôi chịu không nổi, nếu như vậy nữa chắc tim tôi hỏng mất .
Anh ta ủy khuất: “Không có sao? Một chút cũng không có sao? Vậy khẳng định là anh "làm" không đủ rồi”
Anh ta cố ý cường điệu chữ "làm" = =. . . . . .
Tôi thông minh, lập tức tỉnh táo hồi đáp: “ Anh làm thật đủ rồi, thật sự!”
Anh ta tiếp tục ủy khuất: “Nhưng mà còn không đủ để làm cho Trư Trư thích anh!”
Tôi lệ rơi đầy mặt: “La
Mã không phải một ngày xây xong, cơm phải ăn từng muỗng từng muỗng,
đường phải đi từng bước một, chuyện gì cũng phải từ từ.”
Anh ta tà ác cười: “ Vậy cũng đúng, giống như heo cũng không phải ăn một ngày mà mạnh khỏe,
giống như thể tích cùng thân hình Trư Trư của em cũng là hàng năm tích
lũy mà thành. . . . . .”
Anh ta lại làm bộ mầm móng si tình: “Vậy Trư Trư muốn ăn cái gì?”
Tôi đã muốn hỏng mất: “Tùy tiện, chỉ cần có thể ăn là được rồi.”
Anh ta tiếp tục ôn nhu
nói tiếp: “Vậy thịt bò thì thế nào, lấy nến làm ánh sáng, dùng rượu
vang. . . . . . “( đã bắt đầu miên man bất định , nhưng lại có liên
tưởng cực kỳ không trong sáng. )
Tôi mặt đỏ tim đập nhanh: “ Anh có ác tâm hay không vậy, đi làm mà luôn nghĩ đến chuyện kia!
Anh ta đúng lý hợp tình: “Trư Trư, trải qua tối hôm qua, vị trí của em trong lòng anh về sau đều là vĩnh cửu !”
Tôi mặt xám như tro tàn, không dám nói chuyện tiếp với anh ta nữa: “Được rồi, bây giờ em muốn đi đại tiện, nói sau, cúi chào.”
Nói xong, không đợi anh
ta trả lời tôi liền gác điện thoại, tôi sợ nói thêm một giây nữa thôi
tôi sẽ chửi bậy, đến lúc đó tôi lại rơi vào một cục diện càng bi thảm
hơn. ( Tác giả: bạn học Tiểu Trư đã tự mình hiểu lấy, biết mình
không phải là đối thủ của Diệp Tử Ninh, phản kháng cái gì cũng đổi lấy
một chữ là “Làm” nhiều hơn thôi. )
Tôi nằm trên mặt đất giả dạng xác chết đã lâu cũng không nhúc nhích, không biết qua bao lâu,
bỗng nhiên di động lại vang, tôi lập tức nhảy dựng lên lấy tốc độc nhanh nhất ấn nút tiếp nghe.
“Nô tỳ ở. . . . . .”
“. . . . . . Là tớ Tư Đồ, cậu bị não tàn à?”
"Thì ra là cậu." Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại ngồi xuống, cầm cái hòm cạy cạy, cái hòm này rất dày, hơn nữa vật liện và máy móc cũng vô cùng rắn chắc, phỏng chừng không
thể dễ dàng cạy ra như vậy.
"Bằng không cậu cho là
ai? Đúng rồi, vì sao cậu xưng mình là nô tỳ, người đó là chủ tử của cậu
à, a, hay là Tiểu Trư cậu. . . . . . cậu. . . . . . cậu. . . . . ." Tư
Đồ ở đầu kia ấp úng kinh ngạc.
"Tớ làm sao vậy?" Tôi
bỗng nhiên thấy trong ngăn tủ có một quyển sách, bên trong có một tấm
hình, tôi mở ra vừa thấy, quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân.
Tôi đần người .
Tống Ngọc ngày xưa từng
viết bài《 Đăng đồ tử háo sắc phú 》 để tả mĩ nhân. Dùng bài thơ này để
miêu tả mỹ nhân trong bức ảnh tuyệt không phóng đại, đây là đẹp đến kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, đẹp đến kinh diễm nhưng lại tuyệt
không làm cho người ta ghét, cho dù tôi là con gái mà nhìn đến cô ấy,
tôi chỉ cảm thấy hâm mộ cùng tự ti, tuyệt không có cảm giác ghen tị, một chút ý tưởng hèn hạ cũng không có, thí dụ như: thoát của quần áo cô ấy, cắt tóc của cô ấy, dùng a- xít sun-phu-rit hủy nhan sắc của cô ấy!
Thật sự, một chút cũng
chưa, chỉ là cảm thấy được mình đặc biệt nhỏ bé, đặc biệt xấu xí, nếu
giờ phút này cô ấy đứng trước mặt tôi, tôi sẽ lập tức đem mặt mình đập
vào phân trâu ngay! =_=
Ở đầu bên kia, Tư Đồ tiếp tục than không ngớt: “Hay là cậu đang chơi cái trò S—M giờ đang tịnh hành với ai ?”
Tôi hộc máu ngã thẳng
cẳng xuống đất không dậy nổi: "Tư Đồ, cậu còn có thể tưởng tượng hay hơn chút nữa không! Nói, tìm tớ có chuyện gì?"
"À, vừa rồi cậu nói cậu bị người ta cường gian, là thật sao?"
Coi như cậu ta còn có
chút lương tâm, nội tâm tràn đầy vết thương của tôi rốt cục cũng có
chút cân bằng : “Kỳ thật cũng không xem như là cường gian, dù sao cũng
không có C.”
Ở đầu bên kia Tư Đồ "Ừ"
một tiếng, giống như cảm thán dữ lắm vậy: "Thói đời ngày sau, lòng người không cổ ah, bây giờ ngay cả Tiểu Trư cũng biết chơi 4-1-9, xã hội này còn có bao nhiêu người thuần khiết đây?"
Tôi vốn đang cảm động sự đánh giá cao của Tư Đồ, không nghĩ tới cậu ta đang nói vừa chuyển, hỏi: "Đúng rồi, tối hôm qua có mang bảo hiểm không?"
Tôi lần thứ hai bị dù dọa đến chết khiếp, cả nửa ngày hồn vẫn chưa về: "Tớ phải bảo hiểm cái gì?"
"Đã thấy qua nhiều người ngốc rồi mà chưa thấy qua ai ngốc như cậu , muốn học người ta chơi, đầu tiên cũng phải học được bảo hộ mình chứ, bảo hiểm chính là bao cao su
ấy ạ! Tránh mang thai."
Lời này vừa nói ra, tôi như sấm đánh sợ ngây người!
Bao – bao cao su!
Anh ta không có! Tối hôm qua anh ta căn bản không có mang! Chúng tôi tổng cộng làm hai lần, chất lỏng màu trắng ghê tởm kia có khi nào đang ở bên trong tôi không?! !
A a a a a. . . . . . Tôi đần người, cầm di động ở trong phòng như để cho ruồi bọ xoay quanh,
chết rồi chết rồi, tôi khẳng định là mang thai rồi! Nếu mang thai thật
thì tôi nên làm cái gì bây giờ?
Má ơi, bà mẹ độc thân,
ba tôi cùng bá phụ không đánh chết tôi mới là lạ, hơn nữa, tôi cũng
không có chuẩn bị tâm lý làm mẹ a, tôi mới 22 tuổi, còn rất trẻ, tôi
không muốn sinh em bé đâu!
“Rốt cuộc có mang không?” Giọng nói của Tư Đồ nghe cũng vô cùng sốt ruột.
“. . . . . . Hu hu . . . . . . Không có.”
“Chết tiệt, không mang
bao cao su, người này quả thực ngay cả cầm thú cũng không như!” ( lúc
này, Diệp Tử Ninh không hiểu sao tự nhiên hắt xì )
Tôi bắt đầu gặp trở
ngại, đần người: “. . . . . . Hu hu. . . . . . Tư Đồ, bây giờ tớ phải
làm gì bây giờ, nếu mang thai làm sao bây giờ?”
Tư Đồ ở bên kia hình như cũng giơ chân , “Cậu đừng có giả bộ khóc!”
Tôi ( quả nhiên người hiểu tôi cũng chỉ có Tư Đồ! ): “. . . . . .”
Qua một hồi lâu, giọng
nói nghiêm túc của Tư Đồ lại vang lên ( nếu không nhìn mặt Tư Đồ khẳng
định là có rất nhiều người bị giọng nói của cậu ta mê hoặc, khàn khàn
mang theo từ tính đàn ông, rất êm tai, Tư Đồ từng có mấy mối tình trên
mạng, cũng phát triển đến nông nỗi lấy di động nói chuyện hằng đêm, có
điều sau khi gặp mặt người ta đều ngã thẳng cẳng chết hết, haizz, con
đường tình yêu của Tư Đồ vô cùng khó khăn và trắc trở): “Chuyện đã đến
nước này, bây giờ chỉ còn lại một con đường mà thôi!”
Tôi lại gặp trở ngại: “Đường nào?”
“Cậu xác định là cậu không muốn có baby?” ( Tác giả: đối với hai đứa ngu ngốc hoàn toàn hết chỗ nói rồi. =__=)
“Ừ, tớ không muốn có baby, tuy rằng tàn nhẫn nhưng tớ không muốn làm bà mẹ trẻ, tớ chưa có chuẩn bị sẵn sàng!”
“Vậy bây giờ cậu mau mua thuốc uống đi, tuy rằng có hại cho thân thể nhưng mà đảm bảo không có baby.”
“Đi mua ở đâu?”
"Tất cả các tiệm thuốc đều có bán mà."
“Cậu đi với tớ đi, tớ không dám đi một mình.”
Tư Đồ không do dự đồng ý ngay tức khắc, Tư Đồ tuy rằng xấu trai lại thường xuyên cãi nhau với
tôi nhưng mà cậu ta làm một người tốt, là một đứa bạn tốt tốt tốt, vô
cùng tốt, sau đó, chúng tôi hẹn nhau gặp với Quảng trường nhân dân Bắc
Môn, hơn nữa còn phải cải trang để không ai nhận ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT