Nhìn thấy tôi vẻ mặt 囧, chắc cái này lấy lòng được Diệp Tử Ninh, anh ta ha ha nở nụ cười, khóe mắt cong cong, tiếng cười đặc biệt đen tối, tôi tiếp tục 囧, ngay cả lổ tai cũng nóng rang lên, trong lòng vừa bực mình lại vừa hoảng, nơi đó của tôi nhỏ thì liên quan gì đến anh ta chứ?! Mỗi lần anh ta đều tổn hại tôi như vậy mới vui à? !

Tiếng cười này thật sự là rất chói tai, vì thế tôi nhịn không được phản kích: “Anh đi chết đi!”

Diệp Tử Ninh không giận ngược lại cười đến vui vẻ , “Trư Trư thẹn thùng ?”

Tôi vừa thẹn lại 囧, bỗng nhiên xe tiến vào ga ra thì ngừng lại, thân mình anh ta nghiêng lại đây: “Kỳ thật nơi đó cũng có thể thành lớn .”

Mụ nội nó, lời này thật đúng là quá lưu manh mà, nếu đổi thành một người đàn ông khác nói, tôi khẳng định đã cảm thấy đối phương là một người hèn hạ, sau đó không chút do dự một cước đá hắn ( là hướng tới trọng điểm bộ vị nha ), làm cho hắn từ nay về sau đoạn tử tuyệt tôn!

Chính là lời này từ trong miệng Diệp Tử Ninh nói ra, thật thoải mái giống như đàm luận thời tiết, thật giống như anh ta đang nói đêm nay ánh trắng rất không tồi. Trên mặt không chỉ có nhìn không tới bộ dáng hèn hạ, hơn nữa thái độ ngữ khí vẫn là nhẹ nhàng như có như không làm tôi không khỏi có hoài nghi là tôi nghe nhầm.

Đúng lúc này, anh ta bỗng nhiên lại khẽ nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Hay là Trư Trư không tin?”

A a a a! ! ! Dê xồm chết tiệt, luôn chiếm tiện nghi tôi! Đi tìm chết đi!

Tôi một chưởng đẩy anh ta ra, mở cửa xe liền xông ra ngoài, vọt tới cửa mới nhớ tới anh ta không đưa chìa khóa cho tôi, cho nên nói vậy là tôi còn phải đứng ở cửa chờ anh ta lại mở cửa.

Haizz, thất sách a thất sách, vì sao ở trước mặt Diệp ma quỷ tôi luôn bị động như vậy chứ? Lão thiên gia ơi, khi nào thì tôi có thể từ nông nô biến thành chủ nô đây? Không biết lúc sinh thời có thể thực hiện được mục tiêu to lớn này hay không, haizz, cuộc sống a, hỏi quân có bao nhiêu sầu, đúng như thái giám mà vào thanh lâu ~~ thanh lâu a thanh lâu!

Tôi vẫn không dám nhìn vào mắt Diệp Tử Ninh, cũng không biết nguyên nhân vì sao nữa, dù sao có thể tránh anh ta thì tôi tuyệt đối tránh đi, vì thế sau khi vào nhà, tôi liền vọt vào phòng, lại không nghĩ đến người nào đó từ sau lưng bay lại đây, chỉa chỉa cái eo đầy thịt của tôi, lại sâu kín nói một câu mang theo bảy phần lười biếng, ba phần làm nũng, nói: “Trư Trư, anh đói bụng.”

Hai tiếng “Trư Trư” này thật đúng là đầy nhịp điệu, ôn nhu đến nỗi có thể vắt ra nước, cho dù mình có định lực lớn cỡ nào giờ phút này cũng khó chống đỡ, xương cốt cả người đều mềm nhũn ra.

Má ơi, yêu nghiệt, bạn nói xem từ trước đến nay một đại nam nhân lúc nào cũng mặt đen đối đãi với bạn bỗng nhiên vô duyên vô cớ chuyển thành làm nũng, không hù chết người cũng phải tê dại toàn thân! >.

Tôi quả nhiên là cái loại nhu nhược ăn mềm không ăn cứng, người ta chỉ mới hơi mềm một chút là tôi đã lâng lâng , “Vâng” một tiếng liền đi về phòng bếp nấu cơm.

Tôi không biết Diệp Tử Ninh có chủ ý gì, bất quá anh ta không giơ cái mặt hầm hầm lúc chiều ra nữa, ăn cơm chiều xong còn giúp tôi rửa chén, lúc mới bắt đầu, tôi vẫn cảnh giác nhưng anh ta vẫn không có hành động gì, cũng không có nói về chuyện lúc sáng, cũng không có đề cập tới chuyện tôi phản kháng thánh chỉ của anh ta, cũng không bá đạo gia hạn hiệp ước, ngay tại thời điểm tôi dần dần thả lỏng cảnh giác thì vẫn không biết Diệp ma quỷ ngụy trang thiệt là giỏi.

Lúc ấy tôi mới vừa tắm gội đầu xong, tóc còn chưa khô vì thế đi ban công phơi gió, không nghĩ tới Diệp Tử Ninh cũng đang ngồi ở phòng khách, anh ta dường như cũng vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt, vài cọng rũ trước trán.

“Trư Trư, lại bên này ngồi xuống, anh có lời nói với em.”

“Nhưng mà tôi không nói gì nói với anh, cúi chào.” Tôi vừa thấy đến anh ta có chuyện lạ ngồi ở sô pha, chuông cảnh báo trong đầu liền vang lên, không tốt, chạy mau!

“Lại đây, một chuyện không cần để anh nói đến lần thứ ba, còn nữa, hôm nay em đã cự tuyệt anh hai lần, thêm một chuyện nữa anh cũng không thích xuất hiện lần thứ ba!”

Má ơi, đây là thời tiết tháng sáu đúng không vậy, nói như thế nào đổi thì liền đổi, vừa mới tốt, hiện tại bỗng nhiên lại nghiêm mặt, uổng công tôi còn lương tâm anh ta bỗng nhiên trở lại, sẽ không truy cứu chuyện lúc sáng, xem ra tôi anh ta đánh giá rất cao rồi, tiểu nam nhân thủy chung là tiểu nam nhân, có thù tất báo vĩnh viễn sẽ không thay đổi !

Giờ tôi đang cân nhắc một chút thời sự, cục diện chính trị cùng trang bị vũ khí, cảm thấy Đài Loan vẫn là không thể chống đỡ với Trung Quốc đại lục, vì thế tôi thực sáng suốt, nhưng đồng thời cũng vô cùng ủy khuất, nơm nớp lo sợ đi ngồi ở chỗ xa nhất Diệp Tử Ninh.

” Lại đây ngồi gần một chút.”

Tôi lắc đầu, “Không cần khách khí, nơi này rất tốt .”

Diệp Tử Ninh giơ hai ngón tay: ” Lại đây ngồi gần một chút.”

Hu hu hu . . . . . . Không nhân quyền a không nhân quyền, ở trước mặt Diệp ma quỷ, nhân quyền liền giống như bãi phân trâu, không đáng một đồng!

Tôi tới kế bên anh ta ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, trái tim đang đập ‘bùm bùm’ giống như vừa chạy xong tám cây số.

” Trong lòng Trư Trư đang mắng anh.”

“. . . . . . Hướng mao – chủ – tịch thề. . . . . . Tuyệt đối không có!” Mới là lạ!

“Biết mình sai ở nơi nào chưa?”

“. . . . . . Biết.”

“Sai ở nơi nào ?”

“Nô tỳ không nên vi phạm căn dặn của thiếu gia, không nên chọc thiếu gia tức giận.”

Diệp Tử Ninh gật gật đầu, “Còn có?”

“. . . . . . Không nên dỗi thiếu gia rồi đi cùng một chàng trai khác.”

“Em biết người kia sao?”

“. . . . . . Không biết.”

“Không biết còn dám lên xe anh ta ? !” Diệp ma quỷ đề cao giọng nói, “Còn vì một người đàn ông không biết cự tuyệt anh hai lần!”

“. . . . . . Nô tỳ sai lầm rồi, thiếu gia bớt giận, nô tỳ lần sau không dám .” Hu hu hu…..! Đều đã là thế kỷ 21, nông nô sớm đã vùng lên chủ nhân , còn có ai sống giống tôi vậy không a? !

“Hiện tại anh thực tức giận.”

Tôi hỏng mất, một người đàn ông như anh làm sao mà nhỏ nhen quá vậy? !

Tôi cúi đầu châm trà giải thích: “Thiếu gia xin uống trà bớt giận, không cần tức giận với tiểu. . . . . . nhân.”

Diệp Tử Ninh tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, nói: “Anh vẫn còn thực tức giận.”

Tôi thật囧, không phải nói uống trà là đại diện cho tha thứ sao?

“Thiếu gia, nếu ngài cảm thấy bất bình hay là ngài cũng cự tuyệt nô tỳ đi, sau đó trên đường tùy tiện tìm một cô gái, bỏ lại nô tỳ rồi đi cùng cô gái kia, ngài xem. . . . . .”

Câu kế tiếp tôi không dám nữa tiếp tục nói nữa, má ơi, mặt Diệp Tử Ninh thiệt là đen, so với dầu mỏ còn muốn đen hơn.

Trầm mặc. . . . . . Đóng băng. . . . . . Đông lại. . . . . . Một đám quạ đen bay qua. . . . . .

Một khắc trầm mặc giống một thế kỷ, tí tách tí tách thời gian dần trôi qua, không khí trong phòng khách tựa hồ ngưng đọng, buồn bực làm cho người ta hốt hoảng, phát điên.

Rốt cục tôi không chịu nổi áp suất thấp, lại mở miệng :

“Thiếu gia, y học mới phát hiện, tức giận rất có hại cho thân thể, nghiên cứu mới nhất của các nhà khoa học Hoa Kì phát hiện, người ta tức giận 10 phút sẽ hao phí tinh lực không thua gì tham gia một cuộc thi chạy bộ 3000m. Cùng lúc đó, khi người ta tức giận thì phản ứng sinh lý cũng vô cùng kịch liệt, phân bố cảm xúc thật phức tạp, thả đủ độc tính, bởi vậy tức giận rất không tốt, khó trường thọ, lại cực kì dễ dàng làm cho công năng nội tiết hỗn loạn cùng làm hệ miễn dịch thân thể giảm sức đề khán, khiến cho ung thư càng dễ dàng phát sinh, cho nên. . . . . . Thiếu gia, ngài sẽ không tức giận được không?”

Diệp Tử Ninh rốt cục ngẩng đầu lên, tà mắt liếc tôi một cái, nói: “Anh sinh bệnh không phải em càng cao hứng sao?”

“Ôi, sao lại nói thế được? Nô tỳ làm sao dám nghĩ như vậy, nô tỳ đối với thiếu gia hết lòng tôn kính cùng bảo vệ, tựa như nhân dân cổ đại đối với hoàng đế, hận không thể kính dâng hết thảy của mình, chỉ cầu thiếu gia ngài vui vẻ, phúc lộc an khang.”

“Ồ. . . . . . Thật sự?”

“Thật sự, trân châu cũng chưa thật như vậy, ngài xem ánh mắt trong thê lương lộ ra chân thành của nô tỳ này, trong bi oản lộ ra trung trinh. . . . . .”

“Vừa rồi em nói nhân dân cổ đại vì hoàng đế, nguyện ý kính dâng hết thảy của mình?” [Sun: chết cha, Trư Trư bị sập bẫy rồi >_

“Dạ dạ.” Giờ phút này tôi cỡ nào khờ dại cỡ nào ngu ngốc ah, còn chưa ý thức được mình đang cùng một con sói giao tiếp, vẫn là một con sói thù dai nữa! >”

“Cho nên nói, vì làm tôi không giận nữa, em nguyện ý kính dâng hết thảy của mình?”

“Dạ dạ , I DO.”

“Được, tốt lắm, vậy em liền. . . . . .” Nói đến đây, Diệp Tử Ninh cố ý kéo dài âm, ánh mắt đánh giá trên người tôi.

Sét đánh giữa trời nắng, hay là. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta muốn cho tôi XX phục vụ lấy lòng anh ta?

Nghĩ tới đây đầu tôi ‘Pang pang’, không thể hoạt động nữa rồi. >

Trong đầu tôi vô cùng hợp với tình hình dâng lên một loạt hình ảnh S-M, nữ diễn viên mặc bộ váy màu đen, mang tất chân màu trắng, giày cao gót màu đỏ, nội – y – tình – thú. . . . . . Ách. . . . . . Rất rất rất rất rất rất xấu xa !

Ngay tại lúc tôi mặt đỏ tai nóng nhớ tới hình ảnh S-M này, Diệp Tử Ninh tiếp tục nói: “Trước hết em kể một chuyện cười làm cho bổn thiếu gia vui vẻ đi.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là kể chuỵen cười mà thôi, rốt cuộc là chỉ có mình tôi là đen tối, vô luận anh ta nói cái gì tôi cũng chỉ nghĩ đến phương diện kia, hay là Diệp Tử Ninh người này rất không đáng tin ? !

Tôi mê man ing. . . . . .

Tôi vắt hết óc, nhớ lại những chuyện cười trước kia xem qua, chính là đa số đều là cười lạnh, giờ phút này tình huống này tuyệt đối không thích hợp để kể, nếu không sẽ tự mình đem mình đông chết .

“Có một người bị bệnh mất ngủ, rất thống khổ, vì thế anh ta đi khám bác sĩ.

Người bệnh: tôi mất ngủ.

Bác sĩ: hãy dùng thuốc này, màu trắng có thể mơ thấy Trương Học Hữu, màu đỏ mơ thấy Lưu Đức Hoa, màu vàng mơ thấy Quách Phú Thành.

Người bệnh: nếu dùng chung cả ba viên?

Bác sĩ: có thể nhìn thấy Trương Quốc Vinh.”

Tôi nói xong ha hả cười không ngừng, chính là Diệp ma quỷ lại cho tôi hai chữ “Ngu ngốc” làm đánh giá, lệ rơi đầy mặt, có ai như tôi không trời, bộ kể chuyện cười dễ lắm sao, như tôi đây lao tâm lao lực lấy lòng một người hỉ nộ vô thường, khó lắm chứ bộ dễ à?!

Tôi thực dày vò, gấp đến độ vò đầu bứt tai, cũng không có nói dũng khí nói giỡn.

Diệp Tử Ninh đột nhiên hỏi: “Biết chơi đánh bài không?”

Tôi vội vàng gật gật đầu, hai mắt sáng lên, chuyện tôi thích đánh bài, cả nhà đều rõ, chính là không ai nguyện ý chơi với tôi, chuyện tôi hay đổi ý thì không nói, hơn nữa điều quan trọng nhất là, tôi đối với tanh tag thua rất nặng, nếu không tanh tag được một lần trong tôi sẽ giữ chặt đối phương không cho đi, vì thế sau khi biết”Tập tính” này của tôi, tất cả mọi người không chơi với tôi nữa.

“Vậy đánh bài đi.”

Anh tôi thường nói tôi có đặc tính của ‘Người điên’, một khi đã chơi thì liền vô pháp vô thiên, lời này nói một chút cũng không sai, dưới tác dụng của cồn, tôi High tới cực điểm.

Chúng tôi lấy rượu để cược, người nào thua phải uống rượu, có lẽ kĩ thuật đánh bài của tôi không tốt, hoặc là vận khí của tôi không hên, ngay từ lúc bắt đầu đến giờ tôi cũng chưa tanh tag được lần nào, nhưng mà trong người tôi không phục, tôi mà không thắng là tôi không chịu thua ah.

“Không được, lại đánh một lần nữa, tôi Tiêu Chu Không tin là tôi không tanh tag được anh!” Tôi uống xong một ly bia, cũng may là bia, độ cồn không cao, tửu lượng tôi cũng còn OK, lúc này tôi mới có thể duy trì đến bây giờ.

“Ai nha, mụ nội nó, chơi lại chơi lại. . . . . .”

“Chơi lại. . . . . .”

Diệp Tử Ninh bỗng nhiên đứng lên, không hưng trí nói, “Không chơi, Tiêu Chu một bàn cũng không thắng nổi, chơi không vui.”

“Không chịu không chịu, chơi một lần cuối cùng thôi.” rteirotetherjj

“Không được!”

“Van cầu ngài mà, thiếu gia.”

“Không được!”

“Trữ Trữ. . . . . .” Đừng tưởng rằng chỉ có anh biết làm nũng, tôi có thể vậy, so với Lâm Chí Linh còn yểu điệu hơn nữa kìa!

Đáng tiếc vô dụng, người ta không cảm kích, còn làm bộ muốn đi về phòng, tôi giương nanh múa vuốt, vò đầu trảo tóc, cảm giác giống như người đang hít thuốc phiện bỗng nhiên không có thuốc nữa, trong lòng thống khổ ah.

“Trữ ca ca. . . . . . Chơi một lần cuối cùng thôi. . . . . . Nha. . . . . .” Tôi giống chó con nhào đến trên người Diệp Tử Ninh, mặt còn dùng cọ cọ cổ anh ta.

Diệp Tử Ninh đẩy tôi ra, “Không được.”

“Được mà được mà.” Tôi nghĩ chỉ cần người bình thường, nghe được giọng nói của tôi lúc này chắc da gà cũng rớt đầy đất, chính là Diệp Tử Ninh người này lì lợm, một chút phản ứng cũng không có.

Vì thế tôi bất cứ giá nào , “Nếu không chúng ta cược kích thích một chút ?”

” Kích thích như thế nào?”

“Người thua cỡi quần áo, thua một bàn cỡi một món đồ, như thế nào?” ( cồn hại người ah, Tiêu Chu dùng kinh nghiệm xương máu nói cho các vị MM: không cần uống rượu ah, sau rượu hỏng việc ah! ! ) [Sún: MM là muội muội]

Nghe được nói tôi, Diệp Tử Ninh mắt phượng khẽ nhíu, đôi mắt rất nhanh hiện lên một tia đen tối không rõ gì đó, sau đó cúi đầu nói: “Nếu Trư Trư em kiên trì như vậy, vậy được rồi, anh cũng liều mình bồi giai nhân.”

Nói nghe sao ủy khuất dữ vậy trời, nhưng mà tôi cũng không để ý, đầu óc của tôi bị vây một loại trạng thái hưng phấn, hơn nữa đồng thời máu cờ bạc cũng đang làm loạn trong lòng, tôi rất muốn thắng.

Nửa tiếng sau. . . . . .

“Mình là heo, mình là heo, mình đúng là heo thật rồi, hu hu hu. . . . . .” Tôi ghé vào sô pha, xích * thân * lỏa * thể, không * một * mảnh * vải * che * thân ngồi ôm gối ôm, đem mặt vùi vào đấy, lần thứ một trăm lẻ một tự mắng mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play