Tôi bay a bay a, bay theo mĩ nam tới khách sạn Hồng Nham.
Khách sạn Hồng Nham là khách sạn năm sao cao cấp.
Tôi mang giày cao gót đi bên cạnh Bạch Trần, cảm thụ vô số ánh mắt như tên bắn lén không chút do dự bắn lại tôi, ôi mẹ ôi, thật sự là mãnh liệt như độc xà mãnh thú,
mênh mông như cuồng phong sóng biển! !
Tôi nắm chặt tay của
mình một chút, rất nhanh dùng tinh thần AQ tự an ủi mình, theo lời nói
của chú Schopenhauer mà nói, tồn tại của ta vốn chính là một sự tranh
luận, cho nên yêu gì thì cứ yêu gì đi. [Schopenhauer là một nhà triết học người Đức]
Tiến vào đại sảnh, trợ lí Bạch Thần đi tới, ở bên tai Bạch Thần thì thầm vài câu.
“Tiểu Chu, tôi phải bàn
chuyện kinh doanh một chút, trước tiên cô ở bên này đi, muốn ăn gì thì
cứ gọi, giả như có chuyện gì có thể tìm Tiểu Ngô, trợ lí của tôi.”
Trợ thủ Tiểu Ngô của anh ta gật đầu chào tôi, nhưng tôi từ trong ánh mắt của cậu trợ lí đó thấy
được một sự kinh ngạc, tin tức đại khái ý chính: trời, bộ câu chuyện hoa tươi cặm bãi phân trâu có thật sao trời! !
“Tiêu tiểu thư, ngài có cần gì cứ việc nói với tôi là được rồi.”
Mụ nội nó, cái ánh mắt gì thế hả, tôi cơ hồ tức nghẹn muốn ói máu! !
Bạch Thần nhìn tôi mỉm cười, sau đó liền xoay người đi thẳng.
Nụ cười mê người của
Bạch Thần nháy mắt đánh cho tôi mê đầu cháng váng hoa mắt, giống như
người bị ăn canh Mạnh Bà, cho nên tôi lập tức quyết định: Bạch Thần con
bạch mã này tôi đã định rồi, mặc kệ kế tiếp nghênh đón tôi là cuộc sống
như thế nào tôi cũng phải tiếp tục kiên quyết bảo hộ anh ta, bảo vệ anh
ta, chiếu cố anh ta, không cho anh ta bị thương tổn gì, tôi phải làm
biến mất ưu thương như có như không trong đáy mắt anh ta, nếu anh ta gặp được phạm nhân cướp bóc, tôi sẽ không chút do dự người thứ nhất xông
lên đi cứu anh ta, cho dù có UFO đến tấn công địa cầu, tôi cũng sẽ lấy
thân che ở phía trước anh ta. . . . . .
Tôi muốn anh ta nhìn tôi mà mỉm
cười, chẳng sợ trèo trèo đèo lội suối, lên núi đao xuống biển lửa, chẳng sợ anh tôi cùng Diệp ma quỉ, mặc kệ xuất hiện sóng thần hay khủng long, tôi đều tiêu diệt nó hết, có ai hâm mộ Bạch Thần tôi đều dẹp bọn họ
hết, làm cho Bạch Thần thuần phục dưới váy tôi, ha ha ha!!!.
Tôi khinh thường Tiểu Ngô cái tên thấy gió đổi chiều, vì thế tự mình đi đến bàn tiệc lấy thức ăn..
Thức ăn vô cùng phong
phú, hình thức đa dạng, tập hợp phong cách Âu Tây cùng các loại món ngon Trung Quốc, từng trận mùi hương mê người bay vào chóp mũi, làm tay tôi
hoạt động liên tục, gắp cá muối, canh cua, vây cá. . . . . tôi lau nước
miếng một phen, bắt đầu vùi đầu chiến đấu với đống đồ ăn trước mặt.
Tôi ăn no nên bụng rất
tròn, đang lúc tôi vuốt vuột cái bụng giống như mang bầu mấy tháng thì
di động vang lên, tôi cúi đầu vừa thấy, ý, khách ít đến, hồ ly ca ca cứ
tưởng đã bốc hơi trên thế gian lại chủ động gọi tới tìm tôi! !
“Alo, đại gia, ngài tìm ai vậy?”.
“. . . . . . Tìm em chứ ai, trên đời này có một con heo biết nói chuyện chứ mấy.”
“. . . . . . Hận, đi chết đi!”
“Em chết anh cũng không
ngăn cản nhưng trước tiên em đem 30 vạn tệ trả lại cho anh! Hiện tại,
bây giờ, ngay lập tức! ! !” Bạn Tiêu Bạch bình tĩnh lạnh lẽo uy hiếp.
“. . . . . .”
“Còn nữa, bây giờ em ở đâu? Ở trong bệnh viện sao?”
“Không sai biệt lắm? ?”
Tuy rằng không ở trước mắt nhưng tôi có thể tưởng tượng ánh mắt hồ ly
của anh trai tôi, “Tiểu Trư, em sẽ không lại làm cái chuyện xấu gì chứ?”
“Em nào có???”
“Nói! Em hiện tại ở đâu? ? Cùng một chỗ với ai??”
Ai? Tôi cứng lưỡi, anh
tôi sao mà hay như vậy trời, ngay cả tôi trốn làm mà anh ta cũng có thể
đoán được, quả nhiên người hiểu tôi cũng chỉ có Tiểu Bạch mà thôi!
Tiểu Bạch vừa nghe, sửng sốt một hồi, sau đó liền rống lên: “Em chạy đến khách sạn làm cái gì?
Em thuê phòng với ai? !”
Khách sạn. . . . . .
Thuê phòng. . . . . . Nhiều tư tưởng không thuần khiết a! Tư tưởng dơ
bẩn như vậy cũng chỉ có Tiểu Bạch anh ta mới nghĩ ra! !
“Em nói nhanh cho anh
biết, em ở nơi nào? Sinh vật đơn tế bào như em chạy ra ngoài đường không bị người ta bán mới là lạ, một đứa con nít ba tuổi cũng đều có thể đem
em lừa bán rồi.”,
. . . . . . Tôi ế ế không nói được gì. . . . . . anh ruột của em ơi, em ở của trong mắt của anh ngu như vậy sao?
“Ai nói em đi thuê
phòng, tôi chỉ là gặp được một người bạn, sau đó cùng anh ta tới nơi này uống cà phê mà thôi, chỉ có thế mà thôi! !”
“Vậy hiện tại em ở nơi nào? ?”
” Khách sạn Hồng Nham, anh muốn làm gì, sẽ không phải muốn lại đây chứ?”
“Anh mới mặc kệ em, anh
chỉ là gọi tới để hỏi sự tình tiến hành như thế nào, còn em vì sao không đi làm ngược lại chạy đi uống cà phê, có phải đã xảy ra chuyện gì hay
không?”
Đương nhiên phát sinh sự tình rồi!! Em gái anh tối hôm qua bị người ăn thiếu chút nữa xương cốt
cũng không còn đó, cái gì không nên nhìn cũng bị nhìn, cái gì không nên
sờ cũng bị sờ, từ một đóa hoa bạch thái khuê nữ đã bị rớt giá xuống
thành một mẩu trà vụn thối nát rồi này, bi thảm nhất chính là vừa nãy
mới nói là “Duyệt J*J vô số” đã bị người ta nửa đường đuổi xuống kìa,
thật sự là chú có thể nhẫn nhưng thím không thể nhẫn! ! Cho nên mới làm
ra cục diện hiện tại này.
Bất quá những lời này
tôi lười giải thích với anh tôi, trong tiềm thức cảm thấy nếu nói cho
anh tôi biết chắc chắc ta tôi sẽ bị mắng cho coi, cho nên tùy ý nói cho
anh ta tôi ở nơi nào, sau đó làm bộ tín hiệu không tốt, đem điện thoại
gác ngang.
Trong đại sảnh người đến người đi, chó đến hướng chó, nhưng chói mắt nhất vẫn là tiểu bằng hữu Bạch Thần.
Sức mạnh của tình yêu
quả nhiên thật vĩ đại, cho dù Bạch Thần cách tôi rất xa nhưng tôi tài
năng ở trong dòng người liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh ta, tìm ra
vị trí chuẩn xác của anh ta, ồ ~~ cái này quả nhiên không khác gì thiên
lý nhãn nha ^^! \
Đương nhiên mơ ước đến
tiểu bằng hữu Bạch Thần đương nhiên là không chỉ có một mình tôi, chung
quanh toàn là tình địch, có điều là một vai diễn nhỏ, căn bản không có
chiến đấu cái gì, mấy hiệp giao thủ với ánh mắt tôi, liền tự động bị
đánh bại thảm hại, muốn tranh với tôi à, đi tìm chết đi! ! Haizz~~ Vấn
thế gian hà thị tình vật! Trực giáo sinh tử tương hứa! [Sún: Vấn thế gian hà thị tình vật! Trực giáo sinh tử tương hứa dịch theo tiếng việt
là : Tình là chi hỡi thế gian! Câu thề sinh tử đa mang một đời]
Ma lực tình yêu quả
nhiên lợi hại, nó không có thể làm cho bạn trở nên mù quáng, mà còn có
thể biến bạn từ một nữ sinh thanh thuần biến thành một con ác phụ tâm
địa độc ác, giờ này khắc này tôi rốt cục cũng có thể lý giải được Chu
Chỉ Nhược vì sao biến thành bộ dáng kia rồi.
Qua khoảng ba mươi phút, Bạch Thần bàn chuyện làm ăn phỏng chừng xong rồi, sắc mặt vui mừng đi
tới phía tôi, “Ngượng ngùng, để cô một mình chờ ở chỗ này.”
Tôi cúi đầu làm bộ thẹn thùng: “Không sao ạ.”
“Biết đánh banh không?”
“Ti %¥#@. . . . . .” Ách, cái gì chứ, không hiểu tốt nhất vẫn không cần giả bộ, vì thế tôi lắc đầu.
“Không sao cả, tôi dạy cho cô là được rồi, đi thôi.”
“Vâng.” Lòng tôi đang
múa hát tưng bừng nha, chỉ còn thiếu nước khua chiêng gõ trống đốt pháo
chúc mừng cuộc gặp gỡ từ trên bầu trời rơi xuống này thôi. /(^o^)/
\(^0^)\
Tiến vào câu lạc bộ, vừa thấy, tôi đần người, bi-da thì bi-da đi, còn nói cái gì đánh banh chứ! (Tác giả bon chen: = =||| mình không văn hóa còn có mặt mũi trách người khác )
Bất quá bi-da tôi cũng
không biết đánh, nhưng không sao, bởi vì sẽ không biết đánh mới tốt, cứ
như vậy tôi có thể cùng Bạch Thần thân mật tiếp xúc .
Ừ đúng rồi, thân mật
tiếp xúc, tựa như như bây giờ: trong đại sảnh âm nhạc tràn ngập, tôi một tay chấp gậy bida, thân mình cúi thấp, Bạch Thần dán sau lưng tôi, một
tay đặt ở trên lưng tôi, một tay cầm tay tôi.
“Khuỷu tay gấp khúc, như vậy có thể chắc chắc ta khuỷu tay kề sát mặt bàn, giúp ổn định cây gậy.”
“Còn gậy bida phải cách
trái cầu mục tiêu khoảng 30mm, sau đó ở tận lực thả lỏng gậy bida, chỉ
cần một tí lực để đẩy gậy bida là có thể, uhm, chiếu hiện tại tình
huống, đánh ra đi!”
Kỳ thật tôi căn bản
không lòng dạ nào học cái gì là bi với chả da, tư tưởng của tôi đều tập
trung trên cái lổ tai của tôi bởi vì đó là nơi tôi mẫn cảm nhất, mà Bạch Thần lại giống như cố ý vô tình thở khí vào nơi đó ah, thiệt là làm
lòng tôi ngứa .
Trái cầu bida khẽ động,
mọi người nể tình vỗ tay tán thưởng, nhưng cả người tôi bỗng nhiên nổi
lên một tầng da gà, giống như trong tầng tầng lớp lớp tiếng hoan hô,
nghe được một giọng nói lạnh như băng, “Được, tốt lắm!”
Giọng nói này. . . . . . Sao nghe giống sinh vật kia vậy trời ? Chẳng lẽ ban ngày gặp quỷ, xuất hiện ma âm.
Má ơi, ban ngày gặp ma
à, anh ta ta làm sao lại có thể xuất hiện trong này được? Nhưng mà cái
loại cảm giác sau lưng bị quỷ nhìn chằm chằm càng ngày càng mãnh liệt,
vì thế tôi nhịn không được quay đầu lại, cổ uốn éo ——
Mẹ của con ơi,
kia…kia….kia không phải quỷ, nhưng một khắc này tôi tình nguyện nhìn
thấy quỷ chứ không phải cái tên Diệp Tử Ninh — so với quỷ còn khủng bố
hơn! ! !
! ! ! ! Ngũ lôi oanh
đỉnh a, nhớ đến Tiêu Chu tôi năm đó trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, từng thấy qua vô số cuộc luận kiếm Hoa Sơn cũng không bị dọa qua; truy
đuổi mĩ nam nhiều năm như vậy, nơi chốn này bị cuồng phong lãng điệp
khinh bỉ là phân trâu cũng chưa từng bị dọa lui qua; bị anh tôi khi dễ
hai mươi mấy năm cũng không nghĩ bản thân coi thường bản thân mình,
chính là giờ khắc này tôi nói cái gì cũng không muốn nói nữa, tôi muốn
trực tiếp nằm úp sấp xuống, chưa bao giờ tôi có hy vọng ‘die’ như bây
giờ cả.
Tôi bị dọa trực tiếp
nhảy dựng lên, quên Bạch Thần còn ở sau lưng tôi, cho nên lúc tôi châu
chấu nhảy dựng thì người trực tiếp bị hại chính là Bạch Thần, gậy bi-da
trực tiếp chọc đến anh ta. . . . . . Ách. . . . . . Trung – gian – hai – chân . . . . . . Ách, còn giống như cọ xát tới nơi đó. . . . . .
>”
Bạch Thần kêu rên một
tiếng, tiếp theo tiếng ong bướm mê đắm anh ta giống như bị giết heo tru
lên vang vọng cả câu lạc bộ!
Của tôi mặt trở nên đỏ bừng, bị nụ cười tựa tiếu phi tiếu của Diệp Tử Ninh dọa sợ sửng sốt hồi lâu.
Một hồi lâu, tôi mới từ
trạng thái hóa thạch khôi phục lại, lăng lăng nhìn Diệp Tử Ninh, anh ta
ta đang trưng ra bộ mặt thua bài tú-lơ-khơ nhìn tôi, thái độ kia phải
gọi là bí hiểm ah, lại đồng thời cũng hại tôi mồ hôi ướt đẫm.
Bạch Thần bị đau nơi đó
nửa ngày không nói chuyện, mặt đỏ bừng, mặt mày nhăn thành một đoàn, ra
mòi hẳn là bị thương rất lợi hại, tôi xem đều đau lòng, tôi vô cùng xin
lỗi nhìn thấy con tiểu bạch thỏ đáng thương này.
Có thể chú ý tới phương
hướng mắt tôi biến hóa, Diệp Tử Ninh nhìn qua Bạch Thần, trong ánh mắt
hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa, xuất hiện rất nhanh, tôi
dám hướng Mao – chủ – tịch thề!
Diệp Tử Ninh ngoắc tôi,
trên mặt đóng băng mười dặm, nhưng lời nói lại vĩnh viễn nhẹ nhàng bâng
quơ như vậy, làm cho người ta không có cảm giác anh ta tức giận: “Lại
đây.”
Tôi nhìn anh ta, nhìn nhìn lại Bạch Thần, lắc đầu.
Diệp Tử Ninh cứng lại,
có thể không thích ứng được tôi một ngày cự tuyệt anh ta hai lần, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại thần thái khí định thần nhàn, hướng
tôi cười “Hiền lành”, “Ngoan, lại đây, anh sẽ không chửi .”
Má ơi, Diệp thiếu gia,
không bằng ngài trực tiếp mắng tôi đi chứ đừng cười với tôi như vậy, cả
người tôi run lên, cảm giác Diệp Tử Ninh tươi cười vô cùng quỷ dị, vô
cùng nguy hiểm a, khóe miệng anh ta hơi hơi nhếch, tôi dường như thấy
được kết cục sống không bằng chết của tôi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT