Tôi vừa xuống máy bay đã thấy đồng nghiệp ở Thường Hải đang đợi.
Không muốn làm lỡ thời gian cho nên tôi nhờ họ đưa tôi đến nơi ở của
Tường Vi luôn. Khi mấy người đồng nghiệp nghe được địa chỉ của Tường Vi
thì không khỏi sợ hãi mà cười: “Diệp Hiểu, lần này cô tìm vị hoàng thân
quốc thích nào thế?”
Tôi nói: “Nơi này không phải là hoàng cung đấy chứ?”
Đồng nghiệp trả lời: “Mặc dù không đúng nhưng cũng không sai, khu
biệt thự này toàn gia đình quyền quý, người bình thường chỉ sợ vào không được.”
Tôi lập tức cảm thấy mình chuẩn bị chưa đủ chu đáo, Tường Vi rốt cuộc là có một người chồng như thế nào? Cô cái thần bí này còn có bao nhiêu
chuyện mà người khác không ngờ tới?
Đúng như dự liệu, chúng tôi bị chặn ở cửa khu biệt thự, không được
vào. Bảo vệ không hề ngang ngược nhưng rất kiên nhẫn, sau khi biết chúng tôi là người của đài truyền hình thì lại càng thêm phòng bị, không chịu thỏa hiệp. Thật đúng là tiểu quỷ khó chơi.
Cuối cùng tôi nói: “Tôi là bạn của tiểu thư Tường Vi.”
Hắn lễ phép hỏi lại: “Ai là Tường Vi? Tất cả mọi gia đình ở đây không có ai tên Tường Vi hết.”
Tôi suy nghĩ một chút: “Vậy có Đường phu nhân hay không? Chồng của cô ấy là người Thụy Điển, Chris Đường.”
Người bảo vệ trẻ tuổi lập tức sáng mắt: “Chị quen Đường phu nhân?” Mặt anh ta bỗng ửng đỏ.
Tôi nói: “Đúng, tôi là bạn cô ấy.” Nói những lời này, mặt tôi cũng đỏ lên, tự tiện coi mình và Tường Vi thực sự là bạn!
Bảo vệ do dự một chút, ma xui quỷ khiến thế nào lại thỏa hiệp: “Hay là… để tôi gọi điện thoại tới nhà cô ấy.”
Một lúc sau anh ta đi ra, giọng nói trở nên cung kính hơn: “Diệp tiểu thư, Đường phu nhân không có nhà, mấy ngày tới cũng không về. Có điều
Đường tiên sinh nói nếu như chị đồng ý có thể vào ngồi chơi, hiện tại
anh ấy cũng rảnh rỗi.”
Tôi nhất thời cảm thấy thất vọng, vượt vạn dặm xa xôi tới đây, vậy mà cũng không thấy được người phụ nữ trong truyền thuyết. Mấy người đồng
nghiệp bên cạnh thay tôi đáp: “Vậy cũng được.” Được cái gì mà được?
Trong lòng tôi không tình nguyện mà lên tiếng.
Bảo vệ lớn tiếng nói chuyện cùng tôi: “Đường tiên sinh rất ít khi về
nước, tung tích như rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Không biết có bao nhiêu người muốn gặp mặt anh ta, các anh chị thật mà may.”
Tôi không quá cảm thấy hứng thú hỏi: “Đường tiên sinh là thân phận
gì?” Chắc không đến nỗi là thái tử Ả Rập hay một quý tộc hết thời nào
chứ?
Bảo vệ suy nghĩ một chút: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, có điều anh ta rất có địa vị”.
Đi bộ chừng mười phút chúng tôi mới đến nơi. Tôi tỉ mỉ quan sát. Khu
vực này mặc dù rất rộng nhưng lại không có nhiều hộ gia đình., trong
khuôn viên rộng rãi có thể nhìn thấy thưa thớt vài ngôi biệt thự. Giữa
Thượng Hải tấc đất tấc vàng này sao lại có một nơi phô trương như thế
chứ? Tôi có thể hiểu được sự kinh ngạc trong mắt mấy người đồng nghiệp
bọn họ có lẽ cũng rất hứng thú với chồng của cô gái Tường Vi kia.
Cuối cùng cũng đến nhà của Tường Vi. Đó là một biệt thự nhỏ ba tầng
màu trắng kiến trúc kiểu streamline mà rất nhiều phụ nữ ước ao được ở
đây. Người mở cổng là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục. Anh ta đưa
chúng tôi vào phòng khách. Tôi ngồi xuống sô pha sau đó nhìn thấy một ô
cửa sổ sát đất được lắp kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài có thể thấy
có một bể bơi hình chữ nhật. Có điều hình như chủ nhà không có ở trong
phòng khách.
Một cô gái đi đến mời chúng tôi uống trà, cô ta nói: “Tiên sinh chúng tôi mời Diệp tiểu thư vào trong thư phòng.”
Tôi nhìn cô ta cảm ơn, sau đó cùng đồng nghiệp đứng dậy định vào
trong, nhưng người đàn ông vừa rồi lập tức ngăn cản: “Tiên sinh chỉ mời
một mình Diệp tiểu thư.”
Phô trương đến mức thú vị… Thế nhưng vì đang ở trong nhà người ta cho nên chúng tôi chỉ có thể bị ép phải tuân thủ.
Một người đàn ông khác cũng mặc âu phục chẳng biết từ đâu đi ra, vẻ
mặt nghiêm nghị, mời tôi lên lầu hai. Tôi bắt đầu cảm thấy nghi hoặc,
bọn họ đều có bộ dạng cường tráng mà trầm tĩnh, thần thần bí bí khiến
tôi đoán không ra thân phận gì. Dừng lại trước một căn phòng, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa. Từ bên trong truyền ra một giọng nói nam tính: “Mời vào.” Chân tướng khiến cho tôi thất vọng, giọng nói bình thường, không trầm
cũng không êm, chẳng có gì đặc sắc, mười người đàn ông thì có tới chín
người có giọng nói như vậy.
Tôi nản lòng đẩy cửa đi vào, cảm giác đầu tiên là: một căn phòng tràn ngập ánh mặt trời. Thư phòng này vẫn dùng kiểu cửa kính từ trần nhà
xuống tận sàn, rèm cửa không buông, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh tràn vào trong phòng. Vậy mà không biết dùng biện pháp gì mà đứng
trong này cũng không hề cảm thấy chói mắt. Thư phòng cũng không tráng lệ như tôi tưởng tượng, càng không có những chùm đèn pha lê khoa trương,
hoàn toàn một màu trắng theo phong cách cổ xưa, có cây cảnh và giá sách
bày một ít sách cũ, ghế sô pha là cái loại mà khiến cho người ta vừa
nhìn đã hận không thể ngồi mãi không cần đứng dậy. Chris Đường ngồi bên
bàn đọc sách, thấy tôi đến cũng không đứng dậy, chỉ mỉm cười: “Diệp tiểu thư?”
Tôi nói: “Đúng.”
Tôi lập tức hiểu được người đàn ông trước mắt không hề đơn giản. Chỉ
có những kẻ mới phát tài mới có thể làm mới toàn bộ những thứ xung quanh mình. Còn người đàn ông này, từ nụ cười, cách ăn mặc, đến căn phòng đều được bố trí sắp xếp khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi nhịn không được muốn quan sát anh ta. Giống như lời mẹ của Tường Vi nói, anh ta dung mạo bình thường, so với
Ôn Tân thực sự là không bằng, nhưng bà đã quên không nói tới khí chất
của anh ta. Tôi chưa bao giờ thấy một người khí chất xuất chúng như thế, một người đàn ông vừa ung dung, vừa cao quý. Ôn Tân, A Hàn tuy rằng đều rất đẹp trai nhưng nếu so sánh thì hình như có vẻ ngây ngô hơn người
đàn ông này. Có một vị khách nữ vào cửa, anh ta không đứng dậy chào
nhưng cũng không khiến tôi cảm thấy như vậy có gì thất lễ. Không khách
sáo một cách đúng mực, kiểu khí chất này có lẽ trời sinh đã có trên
người anh ta.
Anh ta mời tôi ngồi xuống, tôi nhìn anh ta một lát, cảm thấy khuôn
mặt này có chút gì đó quen thuộc, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục do dự mà
hỏi: “Đường tiên sinh, anh có phải là Chris Đường?”
Anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ bình tĩnh trả lời:
“Nếu như Diệp tiểu thư đến tìm Tường Vi, vậy thì không cần quan tâm tôi
có phải Chris. Đường hay không, đối với cô mà nói, tôi cũng chỉ là chồng của Tường Vi mà thôi.”
Thực sự là một câu trả lời thông minh.
Tôi lập tức nhận ra mình đã sai rồi. Vì khiếp sợ mà đã dùng sai từ
ngữ biểu đạt, cho dù lúc này trước mặt là một tội phạm giết người cũng
không khiến tôi sợ hãi đến thế. Tường Vi hóa ra đã kết hôn với một nhân
vật như thế này, cho dù có chút phô trương cũng chẳng có gì lạ. Số người trên thế giới này có tên Chris Đường có thể tính được hơn mười vạn,
nhưng người đàn ông này lại nổi tiếng nhất. Đường gia nguyên quán Thượng Hải, phát triển sự nghiệp ở Hồng Kông, ba mươi năm trước ra hải ngoại,
an cư lạc nghiệp. Bọn họ xuất thân từ gia tộc xưa địa vị không cao,
không thích xuất hiện nhiều trên truyền thông, nhưng dù như vậy thì năm
ngoái vẫn có một tạp chí nối tiếng thể giới xếp gia tộc họ Đường với đại diện là Chris Đường ba mươi tuổi vào hàng ngũ năm mươi gia tộc lớn mạnh nhất thế giới.
Tôi nhịn không được mà hít một ngụm khí lạnh, phán đoán sai lầm thì
hậu quả thật đáng sợ. Người đối diện tôi lúc này có khác nào một con
khủng long, vậy mà một người làm truyền thông như tôi vẫn chưa hay biết
gì. Có thể là vì quá mức căng thẳng mà tôi làm rơi túi xách trong tay.
Tôi nói “thật xin lỗi” rồi cúi xuống nhặt lên. Tôi vội vàng lén lút đặt
chiếc máy ghi âm vào trong túi xách. Chưa được sự đồng ý người ta mà đã
tiến hành ghi âm, thật là có chút vô sỉ, nhưng là một người làm truyền
thông, cơ hội gặp Chris Đường e rằng cả đời chỉ có một lần, chắc là ông
trời cũng tha thứ cho tôi.
Tôi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Đường tiên sinh,
xin lỗi tôi đã nói dối, tôi tuy rằng ngưỡng mộ đại danh Tường Vi đã lâu
nhưng thực ra không phải bạn cô ấy.”
Đôi mắt đen láy kia nhìn lại tôi: “Tôi biết. Hơn nữa còn biết rõ Diệp tiểu thư tới đây có mục đích khác. Không may là hôm qua Tường Vi đi
Thái Lan, trước khi đi cô ấy có dặn tôi tiếp đãi cô.”
Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể gặp được, tôi âm thầm tiếc
nuối. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy thật nguy hiểm. Chắc chắn là mẹ của Tường Vi đã nói với bọn họ biết chuyện tôi tới tìm. Cũng may là tôi kịp thời thú nhận, nếu không thì thật là mất mặt.
Tôi hỏi: “Cô ấy khi nào trở về?”
“Cô ấy nghe tin có một phương thuốc cổ truyển dùng thịt cá sấu có thể chữa được chứng hen suyễn, à, chắc cô không biết bố vợ tôi bị mắc bệnh
này rất nghiêm trọng. Tường Vi sau khi từ Thái Lan về sẽ ở lại Hồng Kông vài ngày, cả tuần này cũng sẽ chưa về nhà được.”
“Thật tiếc.” Tôi thành thật nói.
Anh ta khách khí gật đầu: “Diệp tiểu thư từ xa tới, lẽ ra nên giữ cô ở lại Tường Vi về. Nhưng thấy cô trẻ tuổi lại giữ chức vụ quan trọng như
vậy, chắc cơ quan cũng không thể thiếu được cô, cho nên tôi sẽ không mở
miệng mời cô ở lại. Có chuyện gì cần nói với Tường Vi cô có thể nói ra
tôi sẽ nhắn lại với cô ấy.”
Lời khách sáo ai ai cũng dùng tới, chỉ là xem xem nói như thế nào gây hấp dẫn nhất mà thôi. Giống như mỗi người đều mặc quần áo, vải và lụa
thì Chris. Đường khẳng định là kiểu thứ hai.
Tôi cảm thấy không có gì phải vòng vo: “Bác gái hẳn là đã nói rõ
chuyện tôi đến tìm Tường Vi, Đường tiên sinh nói vậy cũng biết ý đồ tôi
đến. Tôi biết thân phận của Đường tiên sinh, như vậy có thể là một yêu
cầu quá đáng, thế nhưng đối với một gia đình gần như sắp tuyệt vọng mà
nói, Tường Vi là hy vọng duy nhất. Ôn Tân hiện tại thập tử nhất sinh,
nếu như Tường Vi trở về, có thể mời cô ấy đi gặp Ôn Tân một chuyến được
không?”
Chris Đường hiển nhiên có chút kinh ngạc, anh ra rút ra một điếu
thuốc, làm dáng vẻ xin phép tôi hút thuốc, rồi chậm rãi châm lửa: “Đúng
là tôi có nghe qua. Nhưng nói thật với cô, Diệp tiểu thư, theo hiểu biết của tôi mà nói thì tôi cảm thấy mọi người nên tập trung sức lực đi tìm
được tủy phù hợp với bệnh nhân. Điều này đối với bệnh nhân là tốt nhất.
Đương nhiên, người nhà bệnh nhân thì ắt hẳn sẽ không bỏ qua bất luận cơ
hội naò.”
Anh ta hạ mi mắt, tiếp tục nói: “Về phần tôi, tôi cũng không ngăn cản vợ mình làm việc mà cô ấy muốn, chỉ cần cô thích là được. Cô ấy có
quyền tự do của mình.”
Tôi nói lời cảm ơn với anh ta.
“Không cần cảm ơn tôi, ” Anh ta không nhanh không chậm trả lời: “Kỳ
thực tôi cũng rất tò mò về mối tình đầu của Tường Vi. Cô ấy là người yêu sâu đậm, hận cũng sâu đậm, nếu như chuyện cũ không có gì uẩn khúc, chắc chắn cô ấy sẽ đi.”
Chris Đường nói anh ta hiếu kỳ, nhưng tôi lập tức mẫn cảm mà nghĩ hẳn là không đơn giản như vậy. Chẳng có người nào làm chồng mà muốn vợ mình còn lưu giữ hình bóng người yêu cũ cả. Hay là anh ta thà dung túng cô
ấy mang lòng chua xót ngọt ngào, còn hơn là để cô ấy hận tình cũ, vì hận càng sâu chứng tỏ yêu càng đậm. Nhất thời, tôi bỗng cảm thấy người đàn
ông này cũng không hẳn đáng tin. Con trời hay thường dân cũng đều có
tình cảm giống nhau, yêu ai đó rồi sẽ lo lắng được mất. Nhưng hai người
bọn họ đến với nhau như thế nào?
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thận trọng: “Diệp tiểu thư đang dò xét tôi? Tò mò chuyện của tôi và Tường Vi?”
Tôi xấu hổ ho khan một tiếng, dù sao cũng là người từng trải, vậy mà suy nghĩ thoáng cái đã bị anh ta đọc ra.
“Không cần giữ ý, cô từ xa xôi tới đây như vậy, chỉ bằng tinh thần
làm việc chuyên nghiệp và sự tò mò vô cùng lớn, tôi cũng có thể đáp ứng
được cô. Dù sao cô cũng là dựa vào việc này mà sống, đúng không?
Cảm giác được trong lời nói của anh ta có sự châm chọc, tôi lập tức
nói khách sáo: “Đường tiên sinh, tôi là người làm truyền thông, nếu nói
là không tò mò về anh thì khẳng định là nói dối. Nhưng anh không cần lo, tôi không phải là bọn cẩu tử làm bừa. Chuyện thu hút tỷ suất người xem
chương trình đối với tôi đương nhiên quan trọng, nhưng cái quan trọng
hơn là có thể cứu được mạng người. Dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi tôi
cũng không bỏ qua.”
“Như vậy là thì tốt rồi.” Anh ta cười ôn hòa, nhưng ánh mắt vô cùng
lợi hại. “Có điều, nếu như Diệp tiểu thư lấy máy ghi âm trong túi ra
giao cho tôi, như vậy là tốt nhất, tôi không quen nói chuyện nếu như bị
ghi âm. Không có cái đó, chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn một chút.”
Máu tôi bốc lên đầu, thật muốn trốn đi ngay lập tức. Hóa ra ngay từ
đầu anh ta đã nhìn ra động tác của tôi. Thật đúng là đã làm trò hề trước mặt anh ta. Xấu hổ, tức giận khiến tôi đứng ngồi không yên, nhưng tôi
vẫn phải cắn răng ngượng ngùng đặt máy ghi âm lên bàn.
Chris Đường hạ thấp người: “Cảm tạ.”
Đúng là dối trá! Kỳ thực anh ta cũng không cần khách khí như vậy, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì mấy người bảo vệ kia sẽ xông cửa vào tống cổ
tôi ra khỏi đây. Vậy mà anh ta còn làm ra vẻ rộng lượng, thực sự là cáo
già, giết người không thấy máu.
“Diệp tiểu thử trà ô long này đi, không đến nỗi nào. Lúc đầu hơi
đắng, nhưng sau đó lại rất ngọt. Có thể giúp hạ hỏa.” Anh ta đang chế
nhạo tôi, ẩn ý không cần nói cũng biết.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười, cầm chén trà lên uống một
ngụm, rồi thở sâu, ép buộc tự mình điều chỉnh ý nghĩ. Bỏ chén xuống bàn, quả nhiên tâm tình tốt lên không ít. Âu cũng là, ngồi đối diện với một
người như vậy, tôi cùng anh ta đấu? Đạo hạnh khỏi bàn cũng biết kém ra
thế nào.
Anh ta dùng ngón tay chống cằm, nhìn tôi có chút suy nghĩ: “Cô xem,
cách mỗi người đối đãi với sự lừa dối đều không giống nhau, điều này có
liên quan tới tuổi tác và sự từng trải. Diệp tiểu thư, cô nhất định rất
không hiểu vì sao tôi lại nói những lời này với cô?”
Kinh nghiệm của cả cuộc trò chuyện ngắn ngủi buộc tôi vui lòng phục
tùng mà trả lời: “Đường tiên sinh nói gì chắc chắn cũng đều có suy
tính.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT