Đó là một sáng cuối tuần bình thường, cũng giống như bao ngày khác.

Bảy giờ ba mươi phút, đồng hồ báo thức để đầu giường đổ chuông. Tôi tỉnh giấc. Tiếng chuông sắc nhọn này quả thực so với cơn ác mộng còn khiến cho người ta khó mà chấp nhận hơn. Có đôi khi tôi buồn bực, tại sao mình lại không bãi công? Hơn nữa đi làm còn chẳng bao giờ đi muộn về sớm? Thật là khác xa ngày phát lương của công ty.

Tôi – Diệp Hiểu, một cô gái độc thân 27 tuổi, lúc nào tâm tình cô cũng rất tốt mà giải thích với người khác cái tên của mình: Tôi là một chiếc lá cây lúc bình minh. Rất nhiều người trả lời: đúng là một cái tên đáng yêu, người cũng như tên. Thế nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó không hơn, từ lúc sinh ra đến giờ chưa có ai khen tôi xinh đẹp. Thật sự tướng mạo tôi rất bình thường. Tôi đã từng bị lôi kéo đến tham dự một bữa tiệc dành cho những người độc thân. Trong gian phòng chật ních những người trẻ tuổi tài cao, còn tôi chỉ là một người bình thường, vô cùng tổn thương. Nhưng tôi cũng không buồn quá lâu, bởi vì tôi là một người lạc quan, hơn nữa tôi lại rất bận rộn, cho nên thời gian nghĩ đến bản thân không có quá nhiều.

Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một đài truyền hình, đảm nhiệm lên kế hoạch cho một chuyên mục riêng. Có rất nhiều người ao ước được như tôi, đài truyền hình luôn khiến người ta liên tưởng đến những thành phần tri thức, minh tinh, người nổi tiếng… nhưng bọn họ không hiểu được nỗi khổ cực trong đó. Thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã cho rằng “cuộc sống = ngoan cường phấn đấu + động lực tình yêu + hôn nhân hoàn mỹ”. Nhưng hiện tại, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống cũng chỉ là cuộc kiếm ăn mà thôi.

Trên đường đến công ty, xe cộ đi lại như mắc cửi cũng khiến tâm tình tôi thêm phiền muộn.

Tôi đảm nhận chuyên mục tìm người, chuyên mục này cũng là do một mình cô gái xử nữ là tôi đây làm, được mô phỏng theo chương trình chương trình “Tìm người vòng quanh thế giới” của Đài Loan. Náo nhiệt nhất là tập có một người phụ nữ nghèo đã tìm được người yêu là người nước ngoài. Tập phim truyền hình thực tế đó đã khiến rất nhiều phụ nữ phải rơi lệ, tỷ lệ rating người xem lên đến hai mươi bảy giờ. Giám đốc khen ngợi tôi rất nhiều, cho rằng tôi tài giỏi hơn người. Nhưng thực ra, hai năm trở lại đây, chuyên mục của tôi dần dần trở nên nhạt nhẽo, không phải vì tìm không ra người, mà là tình huống quá vô vị, giống nhau, không có gì mới lạ. Trước khi phát sóng, trên màn hình luôn có dòng chữ: “Nếu như có giống với chuyện của ai đó cũng chỉ là trùng hợp”. Khán giả xem rất nhiều, liền cho rằng đó là trùng hợp, dần dần bắt đầu không quan tâm nữa, hoàn toàn không biết đến những người sản xuất đã cực nhọc như thế nào. Chương trình nào hay, người ta cũng chỉ nhớ đến người dẫn chương trình xinh đẹp, nào ai biết đến đại danh Diệp Hiểu của tôi. Chương trình dần mờ nhạt thì lại là thiếu ý tưởng sáng tạo mới mẻ.

Sắc mặt giám đốc thì cứ chảy xuống theo độ giảm của tỷ suất người xem. Áp lực của tôi tăng lên gấp bội.

Làm sao có thể sửa cũ thành mới? Ngồi vào bàn làm việc rồi tôi vẫn nỗ lực tìm lời giải cho vấn đề này, nghĩ đến mức mồ hôi đầm đìa. Chẳng nhẽ lại làm kịch bản là có một người bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm, sau khi trở về anh ta phát hiện ra toàn bộ mọi thứ trên trái đất đã thay đổi, rồi anh ta nhờ tôi đi tìm lại thế giới cũ???

Đang mải mê suy nghĩ, điện thoại bỗng vang lên.

“Xin chào, tôi là Diệp Hiểu.”

Ba giây im lặng, sau đó đầu bên kia vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Diệp Hiểu, chào cậu, mình là Phương Sơ Tình, chúng ta là bạn đại học, cậu còn nhớ mình không?”

Phương Sơ Tình? Đương nhiên tôi còn nhớ kỹ. Một trong số những cô gái có cuộc sống rất tốt, rất thoải mái, muốn quên cũng khó. Sinh viên ngành Tiếng Trung chia làm hai loại, một là mỹ nữ, hai là nhân tài, đương nhiên nếu như tài mạo đều có thì cũng là hồng nhan bạc mệnh. Tôi là đại diện của phái nhân tài, còn Phương Sơ Tình lại đại diện cho phái mỹ nữ. Có điều, bất kỳ ở thời đại nào, người đẹp cũng đều nổi tiếng hơn người tài. Huống chi, Phương Sơ Tình còn có một người bố tốt làm thị trưởng. Trước đây chúng tôi cũng không quá thân, bây giờ cô ấy tìm tôi để làm gì?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng tôi lập tức pha trò, cô ấy là thiên kim tiểu thư của ngài thị trưởng, tôi cũng không dám đắc tội: “Ồ, đương nhiên là nhớ chứ, đại mỹ nữ khoa tiếng Trung, mình làm sao quên?”

Bên kia mỉm cười: “Diệp Hiểu, cậu thật biết đùa! Có rảnh không, chúng mình gặp mặt nói chuyện một lát.”

Tôi đương nhiên đồng ý. Chúng tôi hẹn nhau tại quán cà phê trước cửa tại đài truyền hình.

Tôi vội vã chạy xuống, đến nơi đã nhìn thấy Phương Sơ Tình đang ngồi ở chỗ kia, thấy tôi đến cô ấy cúi người. Tôi không khỏi muốn xuýt xoa một tiếng. Tốt nghiệp năm năm, Phương Sơ Tình vẫn đẹp như vậy. Đương nhiên mỹ nhân rất nhiều, thế nhưng đẹp một cách có khí chất thì lại ít. Vẻ đẹp của Sơ Tình là một vẻ đoan trang thanh lịch. Có thể đây là điểm khác biệt giữa thiên kim tiểu thư nhà thị trưởng với một cô gái bình dân. Trên người Phương Sơ Tình giống như có khắc rõ bốn chữ “tiểu thư khuê các”.

Khuôn mặt cô tuy rằng thanh lệ, nhưng lại có chút thảm đạm. Tuy nhiên lúc mở miệng nói vẫn giống như tiếng chim oanh thánh thót: “Nhìn thần sắc cậu rất tốt.”

“Đâu có, thần sắc tốt nhưng đường tình duyên không tốt. Mấy lời khen ngợi đó bỏ đi. Dáng vẻ này của cậu giống như sớm đã tìm được lang quân rồi.” Tôi cười tự giễu.

Phương Sơ Tình cười: “Mình kết hôn ba năm rồi.”

“Chúc mừng! Nghe nói một nửa của cậu là một người rất xuất sắc.” Tôi đương nhiên hiểu rõ Phương Sơ Tình không phải chỉ vì muốn tán gẫu chuyện khí sắc mà tới gặp tôi. Không muốn lãng phí thời gian, vì vậy tôi liền nói ngay: “Đã lâu không gặp, tìm mình có việc sao?”

Phương Sơ Tình cắn môi dưới, hơi do dự, nhưng vẫn thừa nhận: “Đúng.”

Xem vẻ mặt cô ấy có chút kỳ quặc. Tôi khuấy tách cà phê, chậm rãi đợi cô ấy nói.

“Chuyên mục của cậu mình đều xem hết, rất cảm động.”

Tôi nhìn cô ấy vẻ cảm ơn.

“Hôm nay… mình tìm cậu là bởi vì. ..” Phương Sơ Tình dừng lại một chút, có chút xấu hổ nói: “Mình muốn tìm một người.”

Người Phương Sơ Tình muốn tìm chính là một cô gái tên Tường Vi, mối tình đầu của Ôn Tân – chồng Phương Sơ Tình.

“Chúng mình kết hôn ba năm, tình cảm vẫn tốt, chưa từng cãi nhau, Ôn Tân là người chồng tốt nhất thế giới này! Chúng mình sau khi đi học ở Mỹ về đã mua một căn nhà, năm ngoái sinh được một đứa con trai. Anh ấy tại đơn vị vẫn được trọng dụng, trở thành người lãnh đạo trẻ tuổi nhất. Nhưng…”

Ba tháng trước, Ôn Tân cảm thâý thân thể không khỏe nên đi bệnh viện kiểm tra. Sau đó phát hiện bị mắc bệnh thiếu máu ác tính, bệnh mà người ta vẫn gọi là bệnh máu trắng. Hy vọng duy nhất là tìm ra một người có tủy phù hợp để thay, nhưng sau khi kiểm tra thì ngay cả bố và em gái Ôn Uyển đều không được.

“Chúng mình đã cố gắng mọi cách để tìm ra người có tủy tương thích. Nhưng nửa tháng trước Ôn Tân đột nhiên hôn mê, sau khi được cấp cứu thì không còn nhận ra mọi người nữa, cho dù là bố, là em gái hay là mình và con trai, anh ấy đều không nhận ra…” Phương Sơ Tình bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

Chồng cô ấy không nhận ra tất cả mọi người thân bên cạnh anh ta, nhưng trong miệng lại luôn thầm kêu tên “Tường Vi, Tường Vi”

Lúc đầu Sơ Tình vốn không hiểu hai chữ này nghĩa là gì, Tường Vi! Tên một loài hoa ư? Hay là tên một món ăn thơm ngon? Có lẽ… là tên một người?

Thế nhưng, Ôn Uyển khi nghe thấy anh trai mình gọi cái tên này thì giận tím mặt, cô ấy nắm chặt lấy tay chị dâu mà nói: “Anh ấy… anh ấy sao có thể như vậy?” Sơ Tình không hiểu gì hết, hỏi lại thì Ôn Uyển không nói.

Mãi khi A Hàn, bạn của Ôn Tân đến thăm, thì mọi chuyện mới được sáng tỏ. Hóa ra Tường Vi là mối tình đầu của Ôn Tân. A Hàn lấy từ trong ví ra một tấm ảnh đưa cho Ôn Tân xem, không ngờ sau khi nhìn bức ảnh, Ôn Tân như có thêm sinh lực, ánh mắt sáng ngời gắt gao nhìn bức ảnh không rời. Bức ảnh này là ba người bọn họ chụp nhiều năm trước.

Câu chuyện tình yêu của bọn họ trước kia đủ khiến cho người ta rơi lệ. Nhưng giữa sự việc năm xưa, người vợ biết làm thế nào? Cô vốn tưởng rằng mình có một gia đình hoàn mỹ, vậy mà chồng cô lúc thập tử nhất sinh lại nhớ nhung một người phụ nữ khác không phải cô. Tôi thở dài, cảm thấy đồng cảm với người phụ nữ trước mặt.

“Bác sĩ nói, hiện giờ tìm được tủy là điều quan trọng nhất, nhưng ý chí sinh tồn của anh ấy không cao. Mình đã suy nghĩ rất lâu, nếu có thể tìm được Tường Vi, mọi chuyện biết đâu có thế có chuyển biến.” Thật hoang đường, tình địch gặp nhau vốn dĩ như kẻ thù, vậy mà hôm nay lại trở thành niềm hy vọng sống còn.

Tôi chần chờ hồi lâu: “Sao cậu không thử đi tìm?”

“Mình đương nhiên muốn.” Sơ Tình miễn cưỡng cười: “Vấn đề là không biết tìm cô ta ở đâu. Ôn Uyển có biết một chút nhưng hễ mình nhắc đến Tường Vi là nó lại phát hỏa, nó gọi cô ta là… yêu nữ. Hơn nữa, chuyện này mình cũng nghĩ không muốn làm phiền đến bố mình.”

Tôi đương nhiên hiểu rõ tâm trạng cô ấy. Bố cô ấy là thị trưởng, vì con gái mình mà đi tìm kiếm mối tình đầu của con rể, thử hỏi có bao nhiêu vô lý.

“Thế cậu đã từng nghĩ qua hay chưa? Nếu giờ muốn đưa lên ti-vi tìm, chẳng phải bố cậu cũng sẽ biết ư?” Tôi hỏi.

Phương Sơ Tình điềm tĩnh nói: “Cậu yên tâm, hậu quả thế nào mình cũng đã cân nhắc hết. Nhưng mình nhất định phải cứu lấy anh ấy! Cho dù là tìm được cô ta cũng vô ích thì ít nhất cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của anh ấy.”

Sơ Tình trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: “Diệp Hiểu, cậu có nhớ trước đây chúng ta từng đọc được một bài văn tiếng Anh? Một cô công chúa xinh đẹp ngang ngược đem lòng yêu một chàng trai anh tuấn nhưng địa vị thấp hèn, vì thế chàng trai kia bị quốc vương đem nhốt vào ngục. Theo luật phải xử tử hình, nhưng vương quốc này có luật rất kỳ quái. Tất cả những người bị phán tử hình đều sẽ có một cơ hội lựa chọn sống-chết. Ngày hành hình, sẽ có hai cánh cửa được bày ra trước mặt tử tù, một cánh cửa nếu mở ra thì sẽ bị mãnh thú ăn thịt, một cánh cửa nếu mở ra sẽ có một có gái xinh đẹp phải lấy làm vợ. Cô công chúa kia đã biết trước kết quả, ngày hôm ấy, chàng trai tin tưởng dùng ánh mắt đợi cô nhắc nhở. Đúng là cô ta cũng đã ra hiệu, nhưng không một ai biết cô ta đã chỉ dẫn cho người mình yêu đi vào cánh cửa nào. Tình yêu vĩ đại và bản tính ích kỷ, cho dù cô ta làm gì cũng có thể hiểu được. Đọc câu chuyện ấy, mình đã nghĩ nếu là mình thì mình sẽ làm gì? Hiện giờ mình đã biết, mình mong anh ấy được sống!”

Tôi vô cùng kính nể cô ấy, ngồi nghiêm chỉnh nghe cô ấy kể chuyện tình của hai người. Sau khi tốt nghiệp đại học, Phương Sơ Tình đến làm ở một công ty kiến trúc. Ôn Tân lúc ấy là đồng nghiệp của cô, là kiến trúc sư nam trẻ tuổi nhất công ty.

“Mình và anh ấy là nhất kiến chung tình.” Sơ Tình nói, “Anh ấy như ông cụ non vậy, là một người ôn hòa, anh tuấn, có giáo dục.”

Dáng vẻ đẹp nhất của anh ấy là lúc anh ấy vẽ, bờ môi mỏng mím lại rất tập trung. Lúc suy nghĩ thì cúi xuống nhìn ngón tay, gặp phải vấn đề khó khăn sẽ nhíu mày, khi giải quyết xong xuôi sẽ thở hắt ra nhẹ nhàng. Tuy duy nhạy bén, tính tình thì khiêm tốn. Dù là ai giúp đỡ, cho dù là bác lao công, anh ấy đều sẽ mỉm cười nói cảm ơn. Anh ấy rất kỹ tính, bất kỳ lúc nào cũng đều thấy anh ấy ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, ăn nói lúc nào cũng cẩn thận. Anh không quá thân thiết với ai nhưng cũng không tỏ ra lãnh đạm. Nói chung, trong mắt Sơ Tình, Ôn Tân là một người hoàn hảo. Trong công ty có vô số nữ đồng nghiệp thích Ôn Tân, anh cũng đều dùng cách ít làm tổn thương người khác nhất mà từ chối nhẹ nhàng. Có lần một bà chị nào đó nhiệt tình làm mai, anh sẽ nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ý tốt của chị, em có bạn gái rồi.” Nhất thời mọi người ồ lên, đám nữ đồng nghiệp ảm đạm thương tâm.

Vì Ôn Tân, tâm hồn thiếu nữ của Phương Sơ Tình như tan nát. Cô ngưỡng mộ anh như vậy nhưng lại chưa từng biểu lộ ra. Ôn Tân chắc chắn là biết được tình ý của cô, bởi vì anh luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng xen lẫn áy náy.

Tôi không khỏi thở dài, nghe ra thì anh ta đúng là một người hiền lành thật thà.

Sau này khi Ôn Tân và bạn gái chia tay, Sơ Tình thừa dịp mà tiến tới, hỏi han ần cần. Nửa năm sau, hai người kết hôn, rồi cùng nhau đi Mỹ tu nghiệp hai năm. Lúc trở về bắt đầu cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

Toàn bộ sự việc là như vậy.

“Vì sao?” Tôi hơi hoang mang: “Nếu là một người hoàn hảo như thế vì sao anh ấy và bạn gái lại chia tay?”

Phương Sơ Tình lắc đầu: “Cụ thể mọi chuyện thế nào mình cũng không rõ lắm, anh ấy không muốn nhắc tới bạn gái cũ, tính anh ấy không muốn ở sau lưng nói chuyện người khác. Có điều mình nghe nói lúc Tường Vi du học có quen một người… khụ khụ” Sơ Tình ho khan, có chút lúng túng mở miệng, “Ôn Uyển nói, Tường Vi vụng trộm, hơn nữa người đó còn là bạn của Ôn Tân.”

Tôi cảm thấy kỳ lạ, thỏ cũng ăn cỏ gần hang ư? Cô gái Tường Vi này có ngốc không?

“Mình cũng thấy lạ, sao cô ta lại có thể bỏ một người đàn ông tốt như vậy.” Sơ Tình không thể lý giải.

Tôi thở dài. Không cần biết tất cả mọi người có nghĩ ai đó là hoàn hảo hay không, chỉ cần trong mắt người yêu người đó đẹp tựa Tây Thi là được.

“Được rồi.” Tôi đáp ứng, “Mình sẽ cố gắng giúp cậu, nhưng trước hết vẫn phải xin ý kiến của Đài đã.”

“Diệp Hiểu, việc này trước khi chưa xong, mình hy vọng không nhiều người biết.”

Tôi hiểu: “Việc này mình sẽ không giao cho cấp dưới, tất cả sẽ do mình một mình hoàn thành.”

Trở lại phòng làm việc, tôi báo cáo đơn giản lại cho giám đốc. Ông ấy cười xán lạn như hoa xuân: “Diệp Hiểu, cô thật là có bản lĩnh. Thỉnh thoảng lại có tin tức bất ngờ. Thiên kim tiểu thư của ngài thị trường đi tìm kiếm mối tình đầu của chồng. Haha… tỷ suất người xem chắc chắn sẽ rất cao!”

Thấy ông ta cười đến điên dại, tôi không khỏi nhìn trời xanh cảm thán, niềm vui sướng của mỗi người đều được tạo nên trên nỗi đau của người khác.

Hôm đó sau khi tan tầm, tôi và Sơ Tình đến bệnh viện thăm Ôn Tân.

Đầu tiên thấy Ôn Tân, trong lòng tôi như kêu “bang” một tiếng. Rõ ràng là ở bệnh viện nhưng tôi phải thừa nhận rằng Ôn Tân đúng là một người đàn ông anh tuấn. Lúc chúng tôi đến nơi, anh ta vẫn đang ngủ say, gối đầu và ga trải giường tắng toát như tuyết, phối hợp ăn ý cùng mái tóc đen và làn da trắng trẻo, vô cùng tao nhã nhưng không hề ẻo lả. Đây đúng là một trang nam tử vẫn được nhắc đến trong cổ tích. Người đàn ông như vậy, cho dù không có điều kiện ưu tú nào khác cũng vẫn khiến cho phụ nữ bay hồn lạc vía.

Phương Sơ Tình ngây ngốc nhìn một lúc, giơ tay ra gạt mấy sợi tóc mái xòa trên trán Ôn Tân: “Dù bị bệnh nhưng anh ấy tính tình không bao giờ thất thố vô lễ, luôn rất điềm tĩnh, lúc nào cũng tươi cười. Trong bệnh viện rất nhiều bệnh nhân làm náo loạn, nhưng anh ấy lúc nào cũng an ủi tôi. Sau khi thần trí mơ màng, anh ấy cũng chỉ nằm im lặng như thế này…” Cô nói xong, mắt đã hoen đỏ.

Tôi chỉ có thể vỗ vai cô ấy an ủi: “Yên tâm, bây giờ y học hiện đại, mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Tôi thực sự mong muốn như thế, một người như Ôn Tân rất khó gặp được, tôi hy vọng bọn họ có thể sống tốt hết cuộc đời. Kết cục như vậy… ít nhất… có thể cho tôi tin tưởng trên đời này còn có chuyện cổ tích xảy ra.

Phương Sơ Tình kiên cường cười nói với tôi, cầm bức ảnh đầu giường đưa cho tôi: “Cái này… đây chính là Tường Vi.”

Đó là tấm ảnh chụp ban đêm, chỉ có một chút ánh sáng nhưng hình ảnh nhìn tương đối rõ. Bọn họ chụp trong một lễ hội hoa đăng, tối mờ mịt nhưng lại toát lên vẻ rực rỡ. Trong ảnh là ba thanh niên trẻ tuổi, cười vui vẻ trong lễ hội náo nhiệt. Lúc ấy Ôn Tân rất trẻ, cao gầy tuấn tú, trong mắt tràn đầy vẻ tươi trẻ, còn có một người con trai khac, có lẽ chính là anh bạn A Hàn kia, lông mày rậm mắt to, vóc người cường tráng. Người còn gái đứng giữa, cô ta mặc chiếc áo hồng váy trắng. Nhìn thấy quả thật khiến người ta giật mình, dung mạo diễm lệ tựa như ánh phát quang trên lưỡi gươm. Nhìn cô gái trong bức ảnh này tôi lập tức nghĩ đến: “Tuyệt thế hữu giai nhân, khuynh thành mà độc lập!”

Cô gái Tường Vi, tuyệt đối giống như câu thơ này! Dung mạo như vậy nếu đặt ở cổ đại, sợ là sẽ làm suy vong một quốc gia. Tôi âm thầm kinh hãi, cũng khó trách Ôn Tân nhớ mãi không quên. Sơ Tình đoan trang như vậy mà so với vẻ đẹp kinh tâm động phách kia còn không thể bằng.

“Còn có đầu mối nào khác không?” Tôi hỏi Sơ Tình.

Sơ Tình than thở: “Mình thì không có cách nào nữa. Nhưng có thể Ôn Uyển biết chuyện gì.”

“Mình đi tìm cô ấy nói chuyện.”

Lúc tôi rời khỏi bệnh viện, Sơ Tình có vẻ hoảng sợ, kéo tay tôi: “Diệp Hiểu …”

Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy: “Lúc này cậu hối hận còn kịp.”

Tôi biết mâu thuẫn trong lòng cô ấy. Tim được Tường Vi sau đó làm sao bây giờ? Chứng minh được Ôn Tân yêu nhất vẫn là Tường Vi thì cô ấy nên làm gì? Nếu như Ôn Tân thực sự vì Tường Vi mà phấn chấn nên thì sao đây? Rất nhiều vấn đề, tôi dự đoán được, Phương Sơ Tình cũng đã nghĩ đến.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn buồn bã buông tay: “Cậu đi đi.” Cô ấy kiên quyết như vậy, không hề bi tráng, khiến lòng tôi buồn bã. Cô ấy đúng là một người rộng lượng. Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ không hy sinh như vậy. Phụ nữ đúng là một loại động vậy kỳ lạ. Nếu như thật lòng yêu một người, thì ngay cả tính mệnh cũng không quản, nhưng đổi ngược lại, người đàn ông có vẻ rất khó có thể làm được. Việc như vậy, chỉ sợ rất ít người có thể làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play