A Hàn cũng không biết Tường Vi ở nơi nào, thế nhưng anh ta cho tôi một đầu mối: Nana.
Nana chỉ là nick name, tên thật của cô ta trên thương trường rất ít
người biết đến, bộ phận quảng cáo lại giúp cô ta bưng bít khá tốt. Người ta nói, cô gái này có thể đơn phương độc mã uống rượu vang đỏ mà không
sao, thật khủng khiếp.
Nhưng cô gái thích uống vang đỏ này lại từ chối gặp tôi.
Cô ta nói: “Nếu như cô Diệp muốn mời diễn viên quảng cáo cho chuyên mục của mình thì có thể liên hệ với thư ký của tôi.”
Tôi nói rõ nguyên nhân, cô ta im lặng một lúc, lúc mở miệng thì giọng điệu có phần sầu não: “Ôn Tân vốn là bạn của tôi, tôi sẽ đến bệnh viện
thăm anh ta. Còn Tường Vi, tôi nghĩ, cô ấy không có ý định ấy.”
Hình như Nana muốn tắt điện thoại, tôi lập tức nói: “Nếu như Tường Vi thật sự yêu Ôn Tân, tại sao không đến gặp anh ta?”
“Nếu như Ôn Tân yêu Tường Vi thì sao lại khiến cô ấy đau lòng?” Nana trả lời xong, lập tức tắt máy, không cho tôi thời gian.
Tôi giận ngút trời. Mặc kệ họ nói thế nào, Diệp Hiểu tôi cũng coi như là một nhân vật có chút tiếng tăm, gần đây lúc nào cũng được khen ngợi, ngoại trừ ông chủ ra, đã rất lâu rồi không ai lớn tiếng như vậy với
tôi, quả thực không thể thích ứng.
Tôi đứng dậy vụt tới công ty của Nana. Thật nực cười! Cô ta đanh đá
thế nào, cũng đâu cần phải che giấu với tôi, đâu có ai biết. Nói ra thật là mất thể diện Diệp Hiểu tôi mà.
Tan ca, tôi đã chặn được chiếc xe sang trọng màu ánh bạc của cô ta.
Cô ta ghé qua cửa xe nhìn tôi, nhíu mày một chút. Tiếng còi xe từ phía
sau vang lên, cô ta mở cửa xe: “Lên xe!”
Ngồi vào trong xe, tôi quan sát Nana, đúng là một cô gái yểu điệu
thanh tú, sao cô ta lại phải khiến cho bản thân mình thành một bà cô
hung hãn như vậy chứ?
Cô ta quan sát tôi, khinh bỉ nói: “Tôi chưa từng xem chương trình của cô, quá tầm thường!”
Tôi miễn cưỡng cười, khán giả mà như cô ta đúng là một cơn ác mộng.
Không thèm hỏi ý tôi, Nana đưa thẳng tôi đến một quán bar tên là
“Tuyệt sắc”, tôi kiên trì đi theo cô ta, uống từng ly rượu. Không ăn cơm mà đã uống rượu sao?
Cô ta lập tức nhìn ra tâm tư của tôi: “Ở đây có bít tết hảo hạng, bảo Phương Sơ Tình chi trả cho chúng ta là được rồi.” Sau đó, Nana gọi một
chai rượu vang đỏ.
“Có chuyện gì chị mau hỏi đi.” Những ngón tay mảnh khảnh của cô ta
cầm ly rượu thủy tinh, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, nhìn rất đẹp mắt.
“Chúng tôi muốn biết Tường Vi ở đâu?”
Nana cười lạnh một tiếng: “Năm đó đuổi người ta đi như một con chó
nhỏ, giờ lại mong muốn người ta về. Ôn Tân tìm thấy lương tâm rồi sao?”
Tôi hồ nghi nhìn cô ta: “Năm xưa là Tường Vi yêu người đàn ông khác,
Ôn Tân chỉ làm việc mà những người con trai bình thường khác vẫn làm.”
“Ai nói như vậy với chị?” Nana càng cười nhạt.
“Em gái Ôn Tân, Ôn Uyển.”
“Ồ, cô gái đó! Chị tin cô ta?” Giọng nói của Nana tràn ngập sự chế
nhạo: “Trong mắt cô ta chỉ có người anh đó, từ nhỏ đến lớn cô ta chỉ
sùng bái anh trai mình, lúc học đại học cô ta từng yêu A Hàn, nhưng cả A Hàn và Ôn Tân đều yêu Tường Vi. Cô ta không chửi bới Tường Vi mới là lạ đó.”
Thì ra là thế! Thảo nào Ôn Uyển lại dùng ngôn từ kịch liệt như vậy.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lại nghĩ kỳ thực cũng không thể trách Ôn
Uyển, có người phụ nữ nào khi yêu mà không ích kỷ.
“Lúc Ôn Tân sắp kết hôn, Tường Vi còn đến đập phá nhà mới của anh ấy, không phải thật sao?”
“Thật!” Nana thản nhiên thừa nhận, không có một chút áy náy.
Tôi vì cô gái này mà đau đầu, giống như toàn bộ thế giới đã thiếu nợ
cô, còn cô không hề có một lỗi lầm nhỏ nào. Nhưng chuyện còn chưa xong,
tôi cũng không dám lỗ mãng. Thấy Nana hình như thái độ có chút kịch
liệt, tôi dịu dàng từng bước: “Vậy chị cảm thấy chuyện đó thế nào?”
Nana rút ra một điếu thuốc, châm lửa lên và hít một hơi: “Tôi và Tường Vi là bạn thân, quen biết từ tiểu học…”
Tường Vi là học sinh chuyển trường, cô ấy từ ngoại tỉnh chuyển đến,
không nói được tiếng địa phương. Nana vốn thích những thứ xinh đẹp, cho
nên thích Tường Vi. Tường Vi da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, mái
tóc dài đen bóng, nhìn rất giống búp bê. Hai người bọn họ dạy nhau nói
tiếng địa phương, tâm đầu ý hợp, rất nhanh chóng trở thành bạn thân.
Tường Vi khá thông minh, nhưng tính cách lại hoạt bát, học tập lại
không nỗ lực bằng Nana, cô sao đĩa nhạc thích nhất ra nhiều bản, dán
hình minh tinh lên tường, mỗi lần thi cử đều ngồi cạnh Nana để có thể
copy bài. Hai người vẫn luôn là bạn tốt, có chuyện gì cũng cùng nhau
chia sẻ, dù tốt hay xấu, ví dụ như chuyện đi hiến máu nhân đạo, đi thăm
cô nhi viện, hay lén lút hút thuốc uống rượu, lén đọc tiểu thuyết trong
lớp…
“Nếu biết Ôn Tân và Tường Vi sẽ yêu nhau, tôi nhất định sẽ không giới thiệu bọn họ với nhau. Có điều, duyên phận giữa người với người thì dù
không có tôi bọn họ cũng sẽ gặp được nhau theo một cách khác.” Nana thở
một hơi dài, rồi dập điếu thuốc. Tường Vi dung mạo xinh đẹp, gia cảnh
giàu có, từ nhỏ đã được cưng chiều như công chúa, nhưng mỗi một công
chúa cuối cùng cũng đều sẽ gặp được một chúa tể chiếm giữ vương quốc của nàng.
“Hồi còn đi học có có nhiều người từng theo đuổi Tường Vi, nhưng Ôn
Tân là người đầu tiên cô ấy yêu. Chị xem, phụ nữ tuy rằng nhiều lúc
ngoan cố, nhưng trước mặt người đàn ông mình thích nhất định sẽ khuất
phục nhanh hơn bất cứ người nào khác.”
Mười tám tuổi, Tường Vi nói với Nana: “Nana, mình tin người ta cả đời chỉ có một lần yêu, bởi vì tình yêu này có thể khiến nó đốt hết toàn bộ nhiệt tình trong con người mình rồi, sao còn có thể yêu thương người
khác được? Ngẫm lại thật đáng sợ.”
Bọn họ đã làm hết những chuyện nam nữ yêu nhau thường làm, lúc ngọt
ngào chỉ hận không thể khiến hai thành một, lúc giận giỗi thì làm loạn
đến mức muốn cắt cổ tay tự sát, nghe người khác khuyên bảo xong họ lại
đâu vào đấy. Tường Vi lên xuống cầu thang đều để Ôn Tân cõng, mùa đông
bọn họ cùng nhau đến hồ phun nước trong công viên ngồi ngắm trăng, nói
chung là một đoạn tình yêu vô cùng lãng mạn. Tường Vi quá mức điên cuồng khiến Nana mơ hồ cảm thấy có chút là lạ, nhưng không biết vấn đề ở chỗ
nào. Hai người bọn họ yêu đương hoàn toàn bất chấp hậu quả, giống như
một cơn lốc xoáy cuốn theo tuổi trẻ của cả hai. Nhưng dù sao đó cũng là
chuyện riêng tư của bọn họ, người ngoài không tiện xen vào. Đời người
cùng lắm cũng chỉ là vài chục năm.
Giữa chừng Tường Vi xuất ngoại du học, bốn năm đó không thường xuyên
gặp mặt Nana nhưng vẫn viết thư liên lạc. Trong thư một trăm chữ, cái
tên Ôn Tân xuất hiện không dưới mười lần.
“Tôi và Tường Vi quen biết từ lâu, trừ Ôn Tân và A Hàn, hầu như không nghe thấy cô ấy đề cập tới người con trai nào khác. Tình cảm như vậy,
làm sao Tường Vi có thể di tình biệt luyến?” Nana hỏi vậy, tôi á khẩu
không trả lời được.
Một lát tôi nói: “Có thể là một cô gái một mình ở nước ngoài cảm thấy cô đơn, cho nên người đàn ông kia thừa cơ xen vào.”
“Nếu người đàn ông kia yêu Tường Vi, tôi cũng không hề cảm thấy lạ.
Nhưng Tường Vi không thể nào yêu anh ta. Từ sau khi cậu ấy và Ôn Tân hẹn hò, trong mắt cậu ấy, không có ai khác ngoài Ôn Tân. Ôn Tân lại không
tin tưởng Tường Vi, anh ta buông tay quá đơn giản.”
“Có thể là Tường Vi quá đẹp, khiến Ôn Tân không có cảm giác an toàn?
Trong mắt người đang yêu vốn là không thể dung chứa một hạt cát nhỏ.”
Tôi suy đoán.
“Tiểu Long Nữ có đẹp hay không? Dương Quá lo lắng sao? Ôn Tân nếu như ngay cả một chút tự tin cũng không có, sao còn theo đuổi Tường Vi?”
Nana liên tiếp nói lý, khiến tôi cũng nghi hoặc.
“Nhưng tất cả mọi người đều chứng minh Ôn Tân yêu Tường Vi, dù cho
hiện tại tính mệnh bị đe dọa, Ôn Tân cũng chỉ duy nhất nhớ kỹ cô ấy.”
Tôi nỗ lực vì Ôn Tân mà giải thích.
Na Na dùng đầu ngón tay vân vê ly thủy tinh: “Tôi cũng không phủ nhận Ôn Tân yêu Tường Vi, chỉ là cảm thấy tình yêu của anh ta chưa hẳn là đã khắc cốt ghi tâm như mấy người nghĩ, tôi cũng không cho rằng Ôn Tân
thật sự là người duy nhất tổn thương trong chuyện này.”
“Vậy chị cho rằng sự tình là thế nào?” Tôi càng thêm nghi hoặc.
Nana lại nhấp một ngụm rượu: “Diệp Hiểu, tôi thấy chị cũng là một người hiểu lí lẽ, tội gì phải làm như vậy?”
Tôi cười khổ: “Còn trẻ không biết rằng đi làm rồi sẽ thế nào, sau này là do cuộc sống bắt buộc, muốn quay đầu lại thật không dễ dàng.”
Nana lập tức tán thành: “Chị nói ra tiếng lòng của hai trăm vạn phụ
nữ.” Nana nói như vậy có vẻ như cảm tình với tôi đã thay đổi khá nhiều,
không phải là giọng điệu bất đắc dĩ nữa mà là một giọng ấm áp như nói
chuyện cũ.
“Tôi tận mắt thấy Tường Vi ủ rũ điêu đứng, ấn tượng đối với Ôn Tân
tốt. Anh ta kỳ thực cũng không phải là người đơn giản như vậy. Đương
niên Ôn Tân cà tướng mạo và học tập đều xuất chúng, tiếng nói ở hội sinh viên rất có ảnh hưởng, chị cho là vì sao tại thời khắc mấu chốt A Hàn
bị phái ra đi thực tập một năm?”
Lòng tôi rối rắm, mọi chuyện hình như càng thêm khó bề phân biệt: “Ý của chị là?”
“Chị đã từng xem “Lưu Tinh hồ điệp kiếm” chưa? Ôn Tân tuyệt đối là
một người sẵn sàng tâm cơ để đạt được mục đích, sự phản bôi của bạn bè
mới khiến anh ta thêm phòng ngự.Chủ nhiệm lớp của Ôn Tân và A Hàn chính
là bác họ của tôi, cho nên nội tình bên trong tôi hiểu nhiều hơn người
khác.”
Tôi có cảm giác như vừa rớt xuống hang đá sâu hoắm, một bí mật kinh
thiên như vậy! Thật thương cảm cho A Hàn bị bạn tốt của mình lừa dối
tính toán, trong khi anh ta rất tin tưởng bạn mình. Không thể như vậy,
tất cả mọi người ai cũng nói Ôn Tân tốt đẹp như vậy, sao có thể làm việc đoạt nhân sở yếu như Đại Vệ Vương vậy chứ? Tôi khiếp sợ. Cho dù anh ta
có yêu Tường Vi cũng nên quang minh chính đại mà theo đuổi chứ.
“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Tôi cũng là phụ nữ, chỉ cần là
phụ nữ thì ai cũng sẽ bị Ôn Tân mê hoặc, giống như chỉ cần là đàn ông
thì cũng sẽ bị Tường Vi mê hoặc. Hai người bọn họ chính là độc được đối
với người khác giới. Nhưng thấy Tường Vi đau khổ thất bại như vậy, tôi
cả đời này đều đã miễn dịch với kiểu đàn ông như Ôn Tân.”
“Cho nên chị không muốn tiết lộ nơi ở của Tường Vi?”
“Tôi thực sự không biết cô ấy ở đâu. Tường Vi đã đến Thụy Sĩ kết hôn
từ hai năm trước. Không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi nghĩ, những chuyện đã xảy ra, cô ấy chắc chắn không muốn quay về nhìn thấy anh ta nữa.”
Ồ, Tường Vi đã lập gia đình rồi ư! Một Tường Vi mị hoặc chúng sinh đã bị người trích nhốt trong bình. A Hàn nói Tường Vi là người một khi yêu sẽ rất cố chấp, thế nhưng cô đã kết hôn từ hai năm trước!
“Sau khi mọi chuyện xảy ra, Tường Vi chưa hề rơi một giọt nước mắt
nào trước mặt tôi. Cô ấy chỉ nói, thành phố này chính là nơi Ôn Tân phụ
cô ấy, khiến cô ấy tổn thương, cô ấy không có cách nào chịu được nơi
này, hít thở một bầu không khí chung với anh ta. Cho nên cô ấy phải đi,
vĩnh viễn sẽ không trở về. Lúc tôi đưa Tường Vi lên máy bay, cô ấy gầy
đi rất nhiều, chỉ còn ba mươi lăm cân.”
Trước mắt tôi hiện ra một thân ảnh mỏng manh cô đơn, tay kéo hành lý bước đi không quay đầu lại.
“Chồng của Tường Vi là người như thế nào? Người ngoại quốc sao?”
“Có người nói là người gốc Hoa, còn chuyện khác tôi cũng không rõ.
Tường Vi sau khi kết hôn cũng trở về một lần, chỉ gọi điện nói chuyện
với tôi chứ không gặp nhau. Lần đó, Tường Vi nhất quyết đưa cha mẹ đi,
không để lại bất kì phương thức liên lạc nào. Cô ấy ra đi đươc như vậy,
phỏng chừng cũng đã suy nghĩ thấu đáo. Ôn Tân năm đó nếu đã lựa chọn
buông tay, thì bây giờ đâu còn quyền gì mà muốn biết tình hình của Tường Vi? Chuyện sống chết của anh ta đâu có liên quan gì tới Tường Vi?”
Tôi trầm tư một hồi: “Nana, chị có biết nguyên nhân bọn họ thực sự chia tay là gì không?”
Nana nửa cười nửa không nhìn tôi: “Cuối cùng chị cũng nói ra một câu
thông minh. Vấn đề then chốt nằm ở hai chữ “Chân chính”. Người ta nói
Tường Vi đứng núi này trông núi nọ, nhưng sợ rằng nội tình thế nào thì
chỉ có hai người bọn họ là rõ nhất.. Tường Vi không phải Tường Lâm, sẽ
không nói ra nỗi thống khổ của bản thân mình. Bọn họ rốt cuộc là ai phản bội ai, cũng chỉ có đương sự mới nói được rõ ràng.”
Tôi biết hỏi nữa cũng không được gì. Toàn bộ những gì có thể nói Nana cũng đã nói ra với tôi hết rồi, những điều không thể nói, có ép buộc
thế nào cũng vô dụng. Đương nhiên Nana khẳng định cũng có bí mật, nếu
như tôi không đoán sai, năm xưa cô ấy cũng thích Ôn Tân. Nhưng cô ấy là
phụ nữ, không thể như A Hàn thẳng thắn nói ra được. Nếu như thực sự cô
ấy thừa nhận có lẽ tôi sẽ hoài nghi cô ấy bị đồng tính luyến ái.
Rời khỏi quán bar, tôi mờ mịt nhìn Nana lái xe rời đi, cảm thấy mọi
chuyện thật khó phán đoán. Người nhà Ôn Tân và bạn bè Tường Vi mỗi người phát biểu ý kiến của mình, chỉ vì mỗi người có lập trường riêng, cho
nên phiên bản họ kể ra đều khác nhau. Rốt cuộc người nào nói mới đáng
tin? Tôi cũng không có ý định tìm Sơ Tình chất vấn lại. Trong mắt cô ấy, Ôn Tân hoàn mỹ như vậy, tôi hà tất phải làm kẻ phá đám. Cho dù tôi có
nói, cô ấy cũng sẽ không tin.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi còn không ngừng suy nghĩ nguyên nhân
Ôn Tân và Tường Vi chia tay. Bọn họ gặp nhau khi còn ở thời thanh xuân,
nhiệt tình dào dạt, tùy hứng kiêu ngạo, là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong
mắt mọi người, rốt cuộc số phận trêu đàu ác ý với bọn họ thế nào mà thay đổi tất cả? Cái bí ẩn có thể chính là chân tướng trong lời nói của
Nana, mà nó chỉ có người đang nằm ở trên giường bệnh là Ôn Tân kia và
người ở xa cuối chân trời là Tường Vi mới có thể giải đáp.
Dần dần đi vào giấc ngủ, tôi mơ một giấc mơ rất kỳ. Tôi thống khổ tìm kiếm, nơi nào tôi đi qua cũng có rất nhiều hoa, tôi biết rằng toàn bộ
các loài hoa đều sẽ nở rộ ở đây, nhưng duy nhất có hoa tường vi thì dù
một đóa cũng không thấy. Ngay lúc tôi gần như muốn đào tung mặt đất lên
thì đột nhiên một âm thanh truyền đến: “Cô tìm tôi sao?”
Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, một thân ảnh sáng sủa chợt lóe đã không
thấy tăm hơi. Nháy mắt, tôi giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra mình quên
không tắt đèn, không khỏi cười giễu. Tường Vi không hổ là một nhân tài,
có thể báo mộng cho một người chưa từng gặp mặt đang muốn tìm cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT