“Anh cả, nga, anh cũng có chanh sao?”Jeremy đang vắt nước ngẩng đầu, nhìn thấy chanh trong tay anh, kinh hỉ kêu lên.

Anh trai lạnh nhạt ngẩng đầu, có chút giãy dụa nhìn thoáng qua chanh trong tay, đáp lời:“Đúng vậy? Làm sao vậy?” Làm bộ đem chanh bỏ vào trong miệng.

“Ác! Anh là muốn giữ cho bản thân mình ăn a!”Jeremy giống như nhìn quái vật nhìn chằm chằm Tae Kyung, làm cái biểu tình nuốt ngụm nước chua chát, kéo khóe miệng nói:“Anh hôm nay còn chưa có ăn cái gì sao?”

“Không chua sao?” Trầm mặc hồi lâu Kang Shin Woo một bên đứng xem kịch vui nhìn anh trai liếc mắt một cái, nhếch mi hỏi.

“Ăn nhiều như vậy, không thấy a!” Anh nói xong, cắn một ngụm, chua chát nhíu mày nhếch miệng.

Nhìn biểu tình phong phú của anh trai, ta cùng Jeremy cười ra tiếng, Shin Woo cũng lắc đầu cười.

Jeremy cười đem số chanh còn lại nửa bịch bỏ vào trong tay anh,“Em cầm thiệt nhiều đâu, anh nếu thích, liền ăn nhiều một chút.”

“Ân! Ai đến cũng không cự tuyệt!” Anh không cần nhún vai,cầm bịch chân ngẩng đầu cứng ngắc chạy lên lầu.

“Mạnh miệng!” Ta hờn dỗi, xoay người đi, lại ngoài ý muốn đụng vào ghế đẩu.

Đang lúc ta nhíu mày khi nhìn trước mắt đột nhiên xuất hiện ghế đẩu, một cánh tay hữu lực vòng trụ thắt lưng của ta.

“A!” Ta kêu sợ hãi quay đầu lại, cái chén trong tay cũng bị động tác mãnh liệt của ta mà đổ nước ra, rơi ở trên quần áo đối phương, ta mím môi, xấu hổ cười cười:“Shin…… Shin Woo.”

“Như thế nào vẫn là không cẩn thận như vậy đâu?” Kang Shin Woo ôn nhu nhìn ta, trong mắt tựa hồ có chút ý cười, một chút không đem chuyện quần áo vấy bẩn để ở trong lòng.

Ta hơi hơi giãy dụa, tay hắn vẫn như cũ không có buông ra, ta nhíu mi nghi hoặc nhìn Kang Shin Woo, hắn nhìn ta, vẻ mặt vô tội, ngoéo khóe miệng một cái, rốt cục cánh tay cũng buông ta ra, hắn nhận lấy cái chén trong tay ta, xoay người nói:“Tôi sẽ giúp em thêm chút nước.”

Nhìn Kang Shin Woo sau lưng, cảm giác được trên lưng lưu lại nhiệt độ cơ thể, ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:“Anh, không tức giận ?”

“Cầm!” Kang Shin Woo lại thay bằng mỉm cười chuyên nghiệp, đem cái chén đưa cho ta, lại trở lại pha trà.

Ta bưng cái chén, nhìn nhìn cái chén, lại nhìn Kang Shin Woo, bỉu môi, bất mãn lẩm bẩm:“Là thật không có nghe gặp, hay là giả vờ không có nghe?” Nói xong, cố ý dẫm mạnh chân, thùng thùng đông lên lầu.

Jeremy đem ly chanh bỏ vào ngăn lạnh, đóng cửa lại, liền nhìn đến Kang Shin Woo đang ở cúi đầu buồn cười, tâm tình thực thích thú.[TNN: anh phúc hắc si tình a ~]

Jeremy cau mày, đột nhiên nhãn tình sáng lên, cười hỏi:“Anh Shin Woo ca là đang ở đây cười anh cả sao? Cái kia hẳn là thực chua đi, biểu tình của anh cả cũng thật có ý tứ đâu!”

“A?” Kang Shin Woo hơi sững sờ nhìn Jeremy, lại đảo mắt lên lầu, cười đến như gió mùa xuân, ôn nhu nói:“Thật sự rất thú vị đâu!”

……

Mang ly nước đi đến phòng anh, trong lòng căm giận, mạnh mẽ mãnh liệt uống một ngụm nước, mùi vị thật khác thường, làm cho ta bất thình lình không kịp phòng bị,“Chanh? Như thế nào là nước chanh, thực chua!” Ta mặt nhăn nhanh, nhấp miệng,“Là Kang Shin Woo sao? Không thể nào! Mình lại như thế nào đắc tội với hắn.”[TNN: anh pha cho cô đó!! Ngốc ~]

Trong miệng lưu lại mùi thơm ngát, làm cho ta nhịn không được lại nuốt thêm một ngụm, tinh tế thưởng thức, cười gật gật đầu, nhếch mi nói:“Tựa hồ cũng không tệ lắm!”

Mở cửa phòng anh ra, thấy vẻ mặt anh trai hậm hực ngồi ở trên giường, mãnh liệt uống nước, ta nhẹ nhàng gõ gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn thấy ta, ngoắc ngón tay ý bảo ta đi vào.

Ta đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt anh, cười cười quan sát hắn,, hỏi thăm nói:“Là vì chuyện Mi Nam sao?”

Ca ca ngẩng đầu nhìn ta, quyệt miệng, thở dài, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

“Mi Nam thực để ý suy nghĩ của anh nha.” Ta nhìn con heo trước mặt dựng lỗ tai giống thỏ đang vuốt kẹp tóc liếc mắt một cái, cười nói:“Mà anh cũng chú ý Mi Nam đi!”

“Uhey khắp nơi nhằm vào Mi Nam, anh nếu muốn hảo hảo bảo hộ Mi Nam, sẽ cùng Uhey bảo trì khoảng cách, ít nhất, đừng làm cho Mi Nam lại hiểu lầm .”

Anh trai lại bắt đầu uống nước.

“Mi Nam hiện tại dù sao cũng là nam, em chiếu cố cậu ấy không có tiện, cho nên, muốn phiền toái anh trai!” Ta cười cầm lấy quả chanh trên bàn,“Về phần đống chanh này, liền giao cho em đến giải quyết đi!”

Ta cười rời đi, đứng trước nhìn anh đề nghị nói:“Kỳ thật, hương vị nước chanh pha đường, vẫn là không sai !”

……

“Jin Hee?”Jeremy khó hiểu nhìn ta,“Em lấy chanh này làm gì đó a?”

“Nấu ăn a!” Ta một bên cắt, một bên giải thích nói:“Ở Thái Lan trong thức ăn, chanh thường được dùng để làm gia vị tạo nên mỹ thực. Người Thái Lan cơ hồ ở mỗi một món đồ ăn đều vắt nước quả chanh, làm cho chúng nó tản mát ra mùi thơm ngát của hoa quả.”

“Thật vậy chăng?”Jeremy cầm lấy quả chanh cẩn thận ngửi ngửi, tò mò nhìn ta nói:“Thật sự rất thơm, Jin Hee tính làm món ăn gì a?”

“Chanh xào cần tây thịt bò, vải với sả xào chanh!” Ta một phen đoạt lấy sắp quả chanh sắp sửa dán chặt vào cái mũi Jeremy, cười giải thích nói.

“Oa! Hảo chờ mong nga!”Jeremy nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn trong tay, cầm lấy đến muỗng, nịnh nọt nói:“Anh giúp em!”

Trên bàn cơm, Jeremy khẩn cấp gắp một khối chanh cần tây xào thịt bò tinh tế thưởng thức .

“Oa! Hảo hảo ăn nga!”Jeremy làm động tác đáng yêu, từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt hưởng thụ, Jeremy đột nhiên mở đôi mắt bừng sáng, rót chén nước đưa cho ta, dường như hiến vật quý nói:“Jin Hee! Anh làm nước chanh đường ướp lạnh, em nếm thử!”

Nhìn đến thành quả chính mình được Jeremy tán thưởng, uống nước chanh đường ướp lạnh của Jeremy đưa qua, mùi thơm ngát hợp lòng người, trong lòng không khỏi nở hoa.

Bưng đồ ăn lên, lòng tràn đầy vui mừng chạy đến phòng Mi Nam, lại phát hiện cửa rộng mở , có người đã đi đến đây trước ta một bước.

Kang Shin Woo đem nước chanh nấu trà thơm ngon nhẹ nhàng đặt lên bàn, xoay người, thâm tình nhìn Go Mi Nam,“Đang ngủ, nói như vậy trà cũng sẽ lạnh.” Shin Woo nhìn Mi Nam dung nhan ngủ thoải mái nói:“Để cho nó lạnh đi, lạnh hâm nóng lại thì tốt rồi.”[TNN: một từ nhiều nghĩa lắm anh ơi..=.,=]

Nghe được Mi Nam khó chịu than nhẹ, Shin Woo khẩn trương ngồi ở bên giường Mi Nam, đau lòng nói:“Mi Nam, không cần sinh bệnh! Mi Nam, em như vậy, anh vốn không có biện pháp nhìn như không thấy ……”

Ta dùng sức nắm khay trong tay, xoay người tựa vào trên tường, hít sâu một hơi, lặng lẽ rời đi.

Mở ra ngăn lạnh, nhìn đến quả chanh mê người, quyết tâm cầm một quả, ngồi ở trước ghế, bóc vỏ, một ngụm cắn xuống đi, hương vị thật chua chát, khiến cho ta cả người chảy mồ hôi lạnh ra, cũng kích thích thần kinh của ta, ta ngẩng đầu lên, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi ……

“Jin Hee!”Jeremy uống nước chanh, cười hướng ta chạy tới, chạy đến trước mặt ta, đột nhiên dừng lại, giật mình nói:“Em, em khóc? Không thoải mái sao?”

Ta sờ sờ khóe mắt, quả thật ẩm ướt, cười nói:“Quả chanh này thật đúng là rất chua đâu!”

“Ác! Làm anh sợ muốn chết,”Jeremy vỗ ngực ngồi ở bên người của ta,“Còn tưởng rằng Jin Hee cũng không thoải mái đâu!” Lại quyệt miệng, vẻ mặt chán ghét nhìn quả chanh trong tay ta,“Cái này, vẫn là đừng ăn, anh cả gạt người !”

“Hảo, không ăn!” Ta cười đem quả chanh ném vào thùng rác,Jeremy dùng quần áo lau tay cho ta, ta ngay lập tức thu tay về,“Jeremy, bẩn!”

“Dù sao một lát cũng giặt.”Jeremy rụt lui cổ, cợt nhả nói.

“Như thế nào còn không đi ngủ?” Cười vuốt tóc Jeremy, nhìn ánh mắt tinh thuần của hắn nói.

“Không muốn ngủ!”Jeremy bả đầu gối lên chân của ta, thấp giọng nói:“Jin Hee cảm giác thật ấm áp.”

Tiếp tục vuốt mái tóc Jeremy, nghe hắn thì thào nói nhỏ:“Cùng Jin Hee cùng một chỗ hảo vui vẻ, không giống cùng anh cả bọn họ, cũng không giống cùng Go Mi Nam cùng một chỗ cái loại này cảm giác đặc biệt, cùng em cùng một chỗ, cảm giác hảo ấm áp, có cảm giác gia đình.”

“Em cũng thực thích cùng Jeremy cùng nhau a!” Ta cúi đầu ở trên trán hắn khẽ hôn, đối với hắn cười nói:“Đúng rồi, anh vì cái gì nói cảm giác cùng Mi Nam thực đặc biệt?”

“Đúng vậy!”Jeremy nhảy dựng lên, ngồi ở bên người ta, hưng trí bừng bừng nói:“Hắn cho người ta cảm giác tò mò kỳ quái, giống như có cái bí mật gì, nhìn đến hắn sẽ không tự giác tiêu sái, bị hắn ôm sẽ không được tự nhiên……”

“Rất nhiều người cũng không thích người khác đụng vào chính mình, cho nên, hắn mới có thể cả kinh ngạc đi!” Ta cười giải thích nói,“Mỗi người, cũng đều có bí mật của chính mình, cũng đều có chuyện cần giấu diếm .”Jeremy mê hoặc nhìn ta, ta tiếp tục nói:“Chỉ cần chuyện muốn giấu diếm không xúc phạm tới mình, chúng ta cần gì phải để ý đâu.”

Jeremy tự hỏi một lát rồi nói:“Kia Mi Nam làm sai chuyện gì, em đều có thể tha thứ sao?”

“Em sẽ nhẫn a! Em thực thích Mi Nam, bởi vì thích cho nên chuyện gì đều không sao cả!” Ta cười nói.

“Phải không? Em thích Mi Nam!”Jeremy vẻ mặt chờ mong hỏi:“Em cũng sẽ đối với anh như vậy sao?”

“Đương nhiên sẽ! Bởi vì thích Jeremy, cho nên chuyện gì cũng không quan hệ a!”Jeremy hạnh phúc cười, ta nhìn nhìn di động,“Em muốn đi trở về, Mi Nam nơi đó, anh cũng phải chiếu cố nhiều nga!” Nói xong kéo kéo mặt Jeremy, cười lớn rời đi.

“Oa! Em như thế nào có thể như vậy đối đãi với khuôn mặt bảo bối của anh!”Jeremy quyệt miệng, hướng về phía ta bất mãn reo lên.[TNN: có người muốn mà không được kia kìa, người ta nghe sẽ bụp anh ngay. ~~%(^O^)o~~]

Jeremy một bên cười nhìn theo ta, một bên đi đến phòng trong, lại bị bóng người đứng trước cửa làm cho hoảng sợ.

Kang Shin Woo chính là vẻ mặt không được như ý đứng ở cửa, nhìn thấy Jeremy nhìn qua tầm mắt nhìn ra xa thu hồi trở về, thẳng tắp nhìn về trước mặt.

Jeremy vỗ ngực, nhẹ nhàng oán giận:“Anh Shin Woo!”

Shin Woo nhợt nhạt kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm cái trán Jeremy liếc mắt một cái, nghiêng người nhường đường, ôn nhu nói:“Sớm đi nghỉ ngơi!” [TNN: vật cực tất phản vật cực tất phản a~.~/ Shin Woo: lia mắt qua nhẹ nhàng ôn nhu cười./ Jer, Tiếu: ~run rẩy~]

Jeremy kỳ quái nhìn Shin Woo liếc mắt một cái, một hơi chạy về phòng, vỗ về ngực nói:“Anh Shin Woo, trúng tà ? Thật kỳ quái a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play