Phòng bệnh 232

Hàn tuyết nhấp mắt liên tục, chút ánh sáng lọt qua chiếu thẳng vào đôi mắt màu nâu đậm của nhỏ. Một màu trắng lạnh toát, mùi thuốc sát trùng ghê rơn, nhỏ giật mình bật thẳng người dậy quan sát xung quanh. Khánh Đăng hơi nhíu mày, cậu chẳng có thiện cảm gì với cô bạn này lắm, có thể nói trong mười một đứa con gái lớp Toán, Đăng không ưa Hàn Tuyết nhất.

- Nằm xuống đi, bác sĩ bảo….

- Cô Hàn Thủy sao rồi ?

Không màng tâm tới lời khuyên của đăng nhỏ hỏi bật lại cậu, khiến Đăng trong phút chốc đứng hình:

- Cậu hỏi làm gì, nghỉ cho khỏe đi lát sau nói tiếp.

Đăng xoay người định bước sang phòng cấp cứu. Nhỏ đã tỉnh lại, cậu chẳng có nghĩa vụ gì ở đây nữa, tốt nhất là nên sang bên kia xem tình hình thế nào. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì cái giọng nói như băng của Tuyết lại khiến cậu bực mình:

- Cậu nói cho tôi biết nhanh lên.

Tuyết giương hai con mắt lên nhìn Đăng, một chút nài nỉ được cậu nhìn rõ qua làn sương mờ đục trong đáy mắt. Nhất thời Đăng bối rối:

- Cô ấy ….không sao…cậu lo mà tỉnh dưỡng lại đi, mất nhiều sức lắm rồi đấy.

Giọng Đăng dịu hơn một chút, cậu biết không thể làm cho nhỏ kích động lúc này, nhưng có vẻ cái ngập ngừng của cậu lại khiến nhỏ lưu tâm hơn.

Hàn Tuyết đưa cánh tay ra, rút phăng mũi kim chuyền trên ấy, Đăng mở mắt to ngạc nhiên, cậu chạy lại gần, kéo kéo cái tay nhỏ:

- Cậu có bị điên không hả, cậu đang muốn làm cái quái gì vậy.

- Cậu buông tôi ra, nếu không tôi sẽ chết mất.

- Chết cái con khỉ ? Cậu có chịu ngồi yên không.

Trên đời này cậu chưa gặp kiểu con gái nào bướng bỉnh như Hàn Tuyết, đã năm lần bảy lượt làm gì cũng bị nhỏ từ chối, đã thế lần này hành động chẳng khác gì một con ngốc. Đăng lườm lườm nhìn Tuyết, giận giữ ,khó chịu, mọi thứ cảm xuc hỗn độn đều nằm trong ánh mắt ấy. Tuyết lắc nhẹ đầu, nước mắt bắt đầu rớt xuống hai gò má, giọt nước mắt của tội lỗi, nhưng lại trong veo:

- Tôi xin cậu, một lần thôi, xin cậu đấy.

- Cậu…thật hết nói nổi, nhưng mà…..

Tuyết nhăn mặt nhìn Đăng, nhỏ có một cái dự cảm gì đó không lành, trong đôi mắt ấy của cậu bạn, đang ẩn chứa một nỗi đau nào đó, khó gọi tên và cũng khó định hình.

- Cậu ….cậu không được xúc động đâu đấy

- Ừ tớ hứa.

Khẽ cười, một nụ cười hồn nhiên lần đầu tiên Đăng được thấy trên khuôn mặt nhỏ. Nó khiến cho cậu có một chút cảm giác lạ lẫm.

Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bệnh nhân được chuyển đến phòng riêng. . Hàn Tuyết bước vào. Mọi người đã có mặt đông đủ, bàn chân nhỏ đông cứng trước cửa phòng.

Chát….

Một cái tát không mấy nhẹ nhàng. Ngọc Vi mắt đỏ lừ lên, vì khóc quá nhiều hay là vì tức giận ? Khánh Đăng bước theo sau, cậu cũng bất ngờ với hành động của Vi.

- Cậu thỏa mãn chưa?

- Có chuyện gì nói sau đi Vi.

Cát Anh kéo tay nhỏ lại, đôi mắt khép hờ, Vi giằng tay lại, mặt đỏ rần lên như phải kìm nén một điều gì đó.

- Tớ phải nói ngay lúc này, ngay bây giờ trước khi cô Thủy rời chúng ta mà đi.

Tuyết hiểu tại sao Vi lại làm như vậy, nhỏ cũng thừa biết chuyện cả lớp Toán hiểu lí do vì sao cô Hàn Thủy bị sa thải. Vì họ là lớp Toán. Nhưng có vẻ Khánh Đăng lại là người duy nhất chưa nắm rõ mọi chuyện, cậu khó chịu nhìn Vi:

- Ngọc Vi cậu sao thế, từ từ nói chuyện, Hàn tuyết mới….

- Cậu có biết chúng tôi đã sung sướng thế nào ngay từ ngày đầu cậu vào nhập học hay không? Cậu có hiểu được sự quan tâm lo lắng của chúng tôi mỗi lần cậu có chuyện hay không ? Cậu có biết cái tình bạn ấy thiêng liêng với chúng tôi thế nào hay không? Tôi đã hàng ngày hàng đêm cầu nguyện cho cô hàn Thủy, tôi mong cô ấy không bị làm sao để chuyện này có thể lãng quên vào quá khứ, để cậu có thể vứt bỏ cái hận thù rẻ tiền ấy mà cùng chúng tôi bước tiếp quãng đường học sinh còn lại, nhưng lúc này đây, tất cả đã sụp đổ. Cô ấy có tội tình gì chứ, sao cậu lại can tâm làm một việc như thế. Cậu có còn tình người nữa hay không ?

Hàn Tuyết rơi vào im lặng, nhỏ đưa mắt ra nhìn xa hơn, chỗ bà chủ tịch đang ngồi, bà cụp mi mắt xuống ,mệt mỏi âm thầm nhỏ những giọt lệ nơi hoen mi.

- Không phải là lỗi của con bé, là lỗi của ta, chỉ tại ta là một người mẹ độc ác.

Ngọc Vi cười cười, thứ tình cảm ấy xa xỉ đến mức nào chả lẽ nhỏ không hiểu, nhưng mà nhỏ không thể kìm long được nữa.

- Đau đớn quá, tôi ân hận vì đã bỏ qua cho cậu, vì đã nhận cậu vào lớp Toán và vì đã xem cậu như một người bạn thực sự.

Hàn Tuyết cắn môi nhẹ, nhỏ cúi đầu. Tất cả những gì Ngọc Vi nói đều là sự thật, tại nhỏ quá tàn nhẫn và ích kỉ, nếu không có nhỏ thì cuộc đời này sẽ không có nhiều nụ cười chua chat đến thế. Nhỏ hận mình, hận đến xương tủy. Tại sao năm xưa con người ấy lại sinh ra nhỏ, để bay giờ nhỏ lại khiến tất cả bất hạnh thế này.

Cát Anh kéo Ngọc Vi ngồi vào ghế, nhỏ nhìn lại cô Hàn Thủy, có thể chỉ một vài phút nữa thôi cô sẽ rời xa tụi nó vĩnh viễn

6h 30 phút

Bà chủ tịch nắm lấy bàn tay cô Thủy, thứ nước đắng chat ấy rớt dài xuống mặt ga trắng của chiếc giường bệnh. Một cái nắm tay duy nhất và có thể là cuối cùng.

“ Xin con hãy tỉnh lại, một lần thôi, đừng để đôi mắt này khép lại trước tội lỗi của mẹ”

6h 35 phút

Cả lớp Toán chết lặng, đôi mắt chăm chăm vào nhịp tim của cô trên màn hình. Từng giây, từng phút.

“ Xin cô hãy tỉnh lại, để chúng em được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô”

6h 38 phút

Thầy Vinh siết chặt lấy bàn tay, khuôn mặt bi ai nhìn cô, không dám chớp mắt một cái vì thầy sợ rằng trong cái khoảnh khắc ấy thôi, cô sẽ rời bỏ thầy mà ra đi.

6h 40 phút.

Nhịp tim bắt đầu thay đổi, vị bác sĩ già tức tốc chạy vào phòng , ông đẩy lại gọng kính và bắt đầu xem xét tình hình. Có gì đó không ổn.

6h 45 phút.

Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt vị bác sĩ, nhưng nhanh chóng bị dập tắt, kì tích đã xuất hiện nhưng….

- Cô ấy đã sống, tuy nhiên lại trở thành người thực vật.

Niềm vui vừa đến chưa kịp cười thì vế sau mà vị bác sĩ nói giống một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Lại một lần nữa nỗi đau lặp lại nỗi đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play