Có đôi khi sự biệt li là một lối thoát.....để con người ta sống thật với chính mình hơn.
Dõi ánh mắt theo từng vòng quay của chiếc dường, màu ga lạnh toát khiến cho Cát Anh gần như nghẹt thở. Sao mắt cô lại nhắm nghiền thế, màu đỏ của chiếc đèn báo phòng cấp cứu nhấp liên tục, hai mươi chín đứa chạy ào về phía cánh cửa đã khép kín, những bàn tay chạm mạnh vào khung kính, như thể muốn với tới khuôn mặt dịu dàng đang nằm bên trong. Chết lặng, nghẹn ngào không khóc thành tiếng.
- Mở cửa ra, mở ra, mở ra đi mà bác sĩ, mở cho bọn cháu vào với cô.
Ngọc Vi đập đạp vào cánh cử chính, nước mắt thấm ướt hai gò má, Anh Kiệt cúi người kéo nhỏ ra, cậu đưa mắt nhìn xung quanh, vô hồn,không khóc được nữa rồi, khóe mi hanh khô không thể nhỏ lấy một giọt lệ, cảm giác đau đớn như ai bóp nghẹn cả trái tim.
- Buống tớ ra, buông ra, để tớ vào với cô, sao cô lại ở trong đấy, cậu buông tớ ra.
Vi giằng lấy tay Kiệt, nhỏ cố với người ra phía trước.
- Ngọc Vi bình tĩnh lại nào.
- Không......không, tớ muốn gặp cô.Cậu để tớ vào.
Nhỏ gục lên vai cậu, để mặc cho những giọt nước mắt còn sót lại từ từ rớt xuống, ướt hẳn một vùng vai áo Kiệt.
Một góc nào đó, có một người con gái đang bất động tại chỗ, nhỏ khuỵ người xuống, chút sức lực cuối cùng đang bị thời gian cướp mất. Đổ sụp người xuống nền đất, mái tóc đen dài xõa ra, nhỏ....không đủ sức nữa rồi. Khánh Đăng giật mình kinh hãi, cậu vội vàng chạy tới đỡ nhỏ, miệng không ngừng thét lên:
- Này Hàn Tuyết, cậu bị làm sao thế, Hàn Tuyết tỉnh lại đi.
- Đưa cậu ấy vào phong cấp cứu nhanh lên.
Anh Kiệt từ phía xa ngoái lại, giọng cậu đều đều vang lên . Đăng bế thốc nhỏ lên người và chạy nhanh vào gặp bác sĩ.
Dáng đi vội vã,khuôn mặt của người phụ nữ gần như cạn kiệt sinh khí. Lần mò qua các dãy hành lang, kia rồi. Phòng cấp cứu.
Bà chủ tịch chôn chân tại chỗ, hình ảnh của những đứa học trò dội vào trong tâm trí bà một nỗi đắng chát, phải ! bà đã sai, đã sai thật rồi. Bà đã giết chết đi thứ hạnh phúc đầu đời của con gái bằng sự ích kỉ của một người mẹ, giết đi niềm vui của nó bằng cái nhãn mác giả tạo của mình. Phòng cấp cứu vẫn sáng. hàn Thủy, nếu con có xảy ra chuyện gì thì...mẹ chết cũng không nhắm mắt.
Đã năm tiếng trôi qua, vẫn im lìm một màu tang tóc.
Ting...
Cửa mở..
Bác sĩ trần lại một lần nữa nhíu mày nhìn lũ trẻ, nhưng ông chưa kịp nói gì đã bị Ngọc Vi túm tay tay áo, khuôn mặt cô bé tái đi vì mệt vì lo lắng hay vì một cái gì đó mà ông không thể gọi tên. Nhỏ nhìn ông, đôi mắt bi ai và đầy thương xót, môi mấp máy chỉ đủ để hỏi nhẹ.
- Cô con sao rồi bác sĩ, cô của chúng con sao rồi bác sĩ.
Có chút gì đó giật mình, bác sĩ Trần đảy lại gọng kính, ông nhìn qua bên trái, từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ.
- Bệnh nhân đã nhập viện hơn một tuần nay, nhưng không có người nhà tới nên chúng tôi.....
- Một tuần ư?
Cát Anh ngước mặt lên đăm đăm dõi mắt theo vị bác sĩ, khẩn khoản.
- Cô con bị sao vậy ?
- Bệnh nhân nhập viên sau một vụ tai nạn.
- Tai nạn ?
Lại là một dấu hỏi khiến tụi nó chết lặng lầ thứ hai .Thảo nào mà tụi nó lùng sục khắp mọi ngóc ngách vẫn không thể tìm ra chỗ ở của cô, không thể ngờ rằng, cô lại ở đây, ở chính cái nơi mà tụi nó căm ghét nhất, cái nơi mà đã thấm dần vào trái tim tụi nó những vết cứa khó lành.
Nhìn lại tất cả một lần nữa, bác sĩ Trần nhắm nghiền mắt, ông khẽ thở dài, bất lực.
- Xin lỗi gia đình, nhưng bệnh nhân bị va đập quá mạnh, hơn nữa ý thức của cô ấy cũng không muốn trở lại, có lẽ cô ấy đã chịu một nỗi đau quá lớn.
- KHÔNG !.. Bác sĩ, xin ông hãy cứu con tôi, tôi van ông, ông phải cứu sống nó.
Tiếng thét xé lòng đầy tội lỗi của người mẹ khiến cho cả hai mươi chín học sinh đông cứng, bà chủ tịch là mẹ cô Hàn Thủy sao?
- Không phải đâu bác sĩ nhỉ, cô con sẽ tỉnh lại mà phải không bác sĩ.
Cát Anh níu lấy tay bác sĩ, như cố níu lại một chút hi vọng mong manh cuối cùng, nhưng đáp lại nhỏ vẫn là một cái lắc đầu thất vọng.
- Ta xin lỗi, nhưng ta đã cố gắng hết sức, hi vọng sống sót chưa lên tới 0,1 %, gia đình nên chuẩn bị tâm lí.
Ngã quỵ. Thân ảnh của chín đứa con gái sụp xuống dần, sụp dần.
Chạm tay tới quá khứ.
Kí ức dội về như một thước phim quay chậm
Tà áo dài tinh khôi và nụ cười rạng rỡ.
Giọng nói ấm áp và những cử chỉ dịu dàng
Xa dần, đang xa dần.....
Những ngọn gió lạnh của mùa đông đi qua, để lại mảng kí ức buồn. Cô đang buông tay tụi nó, đang buông tay khỏi cuộc sông lắm bon chen này.
- Cô đã nói là không bao giờ rời bỏ chúng em mà, cô ơi ,cô đi rồi ai lại ôm em vào lòng mỗi lúc em khóc đây cô, ai cho em cái tình thương của một người chị an ủi em nhưng lúc em buồn đây cô. Cô nói đi, sao cô cứ nhắm mắt mãi thế, mở mắt ra đi cô, mở ra nhìn chúng em này.
- Cô không thể đi được, cô phải chứng kiến ngày chúng em ra trường, cô phải mỉm cười rạng rỡ và chúc cho chúng em những lời may mắn.
- Mở mắt ra đi cô….
Khắp dãy hành lang phòng cấp cứu trải dài một màu nước mắt, những giọt nước mắt trong veo của đám học trò. Bác sĩ Trần không kìm nổi những giọt lệ nóng hổi, quả thực nói xin lỗi với gia đình bệnh nhân là điều ông không muốn nhất, nhưng có lẽ nói ra hai cái từ ấy quá nhẫn tâm và độc ác với những tâm hồn trẻ thơ thế này.
- Thầy Vinh...
Mắt Hà Mi dõi theo bóng người trước mặt.
- Thầy...
Dường như thầy Vinh không còn nghe thêm được một lời nào nữa, thầy dán mắt vào trong phòng cấp cứu, vô hồn.
- Sao em lại như thế, em hứa với anh sẽ không bao giờ ngủ trước mặt anh rồi mà, hư quá.
Giọng nói bi thương chua chát, như mũi dao đâm thẳng vào tim bà chủ tịch.
- Em ra đây nào, ra đây, em bảo rằng chờ đến lúc tụi nhỏ học hết năm 11 em sẽ tổ chức đám cưới của chúng ta trong vườn hồng mà. Em bảo màu trắng tinh khôi sẽ xua đi những nỗi đau của tụi nó mà, tại sao, tại sao em lại nằm im như thế hả?
Bàn tay túa máu vì va đạp mạnh với bức tường cứng. Giọt nước mắt của một người con trai khóc cho người con gái mình yêu thương, hơn năm năm qua thầy là người chia sẻ với cô những nỗi buồn, niềm vui, là người mang đến hạnh phúc cho cô, là người đầu tiên cho cô nụ cười , làm tan chảy trái tim nguội lạnh. Vậy thì vì ai vì ai mà thầy và cô lại rơi vào cái hoàn cảnh thế lương này, ai đã đẩy hạnh phúc của một đôi trai gái vào ngõ cụt.?
- Tại ta, tất cả là tại ta, nếu như ta không ép con thì đã không có ngày hôm nay, tax in lỗi ta vạn lần xin lỗi con.
- Xin lỗi ư?
Thầy Vinh quay đầu, đôi mắt còn ầng ậng nước nhìn bà chủ tịch căm ghét.
- Bây giờ bà có nói xin lỗi cũng được gì nữa, bà đã bỏ rơi cô ấy từ lúc cô ấy còn chưa hiểu chuyện đời, rồi bà đến, mang cô ấy đi, mang hạnh phúc và nụ cười của lũ trẻ rời xa chúng, bây giờ cô ấy sắp đi rồi đấy, bà vui chưa, bà vui chưa.
Hét lên trong câm lặng, người mẹ đổ sụp xuống. “ mẹ đã quá ích kỉ, mẹ đã quá vô tâm, mẹ là một con người độc ác phải không, mở mắt ra đi con, mở mắt ra một lần nhìn mẹ, để mẹ gọi một tiếng con yêu thương và trọn vẹn, để mẹ nhìn con một lần hạnh phúc trong màu váy cưới tinh khôi, để một lần mẹ biết trái tim con đã đau đớn đến mức nào”
“Con như một cơn gió thoáng qua
Chợt đến rồi chợt đi
Bàn tay mẹ cố nắm lấy
Nhưng gió vô tình cứ đi mãi
Mẹ đâu có biết rằng cơn gió ấy đã trải qua nhiều miền đất đau thương.
Đã đến lúc……gió tan vào hư vô rồi mẹ ạ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT