Vạn Quý Phi không hiểu
rượu, từ khi cô có chút nhận thức đối với loại đồ uống này, trước mắt chỉ là
vài cái dụng cụ chứa những chất lỏng màu sắc bất đồng này, trừ bỏ tản ra hương
vị lan tỏa bên ngoài, không còn cái gì khác.
Nguyên lai rượu có thể có
sắc thái phong phú như vậy, trắng, đỏ thẩm, phấn hồng … A, thế nhưng có rượu
nho phấn hồng.
Cô tò mò bưng lên ly rượu
màu phấn hồng kia, đưa đến trước mặt ngửi ngửi, mùi hoa quả của vùng nhiệt đới
nơi mà tràn ngập ánh mặt trời quanh quẩn quanh cánh mũi, cảm giác này hết sức
mê hoặc, tinh tế nhu hòa, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái mê người.
“Rượu trang nhà anh sản
xuất ba loại rượu nho là hồng, trắng cùng phấn hồng, trong đó rượu nho phấn
hồng số lượng nhiều nhất. Provence là nơi sản sinh rượu nho phấn hồng, chiếm
tới 70% trên tổng số. Mà rượu trang nhà anh có thể ủ ra là loại rượu nho phấn
hồng tốt nhất!”
Thời điểm hắn nói những
lời này, thần sắc có loại cảm giác vô cùng tự hào. Vạn Quý Phi nghĩ, kỳ thật
hắn phi thường nhiệt tình yêu thương hết thảy rượu trang.
“Hoắc Duẫn Đình, vì sao
anh lại biết nhiều như vậy?” Hắn không phải lớn lên ở Trung Quốc sao?
“Nơi này là nhà của anh,
hiểu biết là đương nhiên, hơn nữa khi anh học đại học có môn học liên quan đến
rượu nho, khi đó anh còn dành thật nhiều thời gian đi nghiên cứu tìm tòi.”
“Kia… anh buông tha cho
việc kế thừa rượu trang, không phải rất đáng tiếc sao?” Ngữ khí của cô có chút
tiếc nuối, không nói đến những cái khác, thuần túy thay sự cố gắng của hắn đã
từng trả giá qua mà cảm thấy luyến tiếc.
“Sẽ không đáng tiếc.” Lúc
trước học cái này cũng không phải là do bản thân hắn tự nguyện, sau lại chậm
rãi bồi dưỡng ra hứng thú, hắn cũng từng nghĩ tới cứ như vậy tiếp quản gia
nghiệp cũng không phải là không thể.
Nhưng là sau khi công tác
một đoạn thời gian, hắn phát hiện chính mình rất khó chấp nhận được chuyện bị
mẹ chi phối. Ở Hoắc gia một người nam nhân ở dưới tầm khống chế của bà là đủ
rồi, hắn không nghĩ lại thêm một người. Nếu có thể, hắn khát vọng có thể tự do
tung hoành thực hiện niềm đam mê của bản thân, dang đôi cánh bay trên bầu trời
của riêng mình.
“Em có phải đang cảm thấy
anh đang ở trong phúc mà không biết phúc sao? Làm ra vẻ không cần trụ cột gia
đình hùng hậu, cứng rắn phải làm chút chuyện mà lực bất tòng tâm?”
“Không có!” Vạn Quý Phi
lắc đầu “Mỗi người đều có quyền tự bản thân lựa chọn con đường mà họ phải đi,
nếu tâm anh không ở nơi này, miễn cưỡng cũng không hạnh phúc . Nam nhi chí ở
bốn phương, vô luận anh làm như thế nào, em đều ủng hộ anh!”
“Thật sự?”
“Thiên chân vạn xác*!”
Cô gật đầu thật mạnh, mang theo một loại kiên trì không tha bỏ qua.
*Thiên chân vạn xác:
muôn vàn lần là thật
Hoắc Duẫn Đình cười nhẹ,
ở mặt ngoài dù chưa nhìn ra bao nhiêu hưng phấn, nội tâm lại bởi vì lời của cô
mà kích động không thôi. Có người ủng hộ lý tưởng của hắn, sự tùy hứng của hắn
cảm giác này thật tốt!
“Tiểu Phi…” Hắn nhẹ giọng
gọi tên của cô, nghĩ muốn đem cô gái kỳ diệu này nhét vào dưới đôi cánh của
chính mình, để cho cô không phải chịu gió táp mưa sa, vĩnh viễn hạnh phúc khoái
hoạt.
“Không bằng chúng ta…”
“Ai nha! Em đột nhiên nhớ
lại, bà nội bảo em mang theo thuốc dán để đưa cho mẹ anh, còn chưa có lấy ra
khỏi túi hành lý nữa!” Dược kia khẳng định đem quần áo của cô đều nhiễm mùi vị
rồi. Vạn Quý Phi vỗ vỗ đầu, cô thật đoảng, đến đây hai ngày đều hoàn toàn không
nhớ gì hết.
“Cái kia trước đừng quan
tâm!”
“Em sợ em sẽ lại quên,
không bằng đi về trước?” Cô còn chưa có tìm được túi hành lý kia đâu.
Hắn đè lại hai vai của
cô, thái độ cường ngạnh: “Ngồi lại đây một chút, rượu còn chưa có uống xong.”
“Nhưng là…”
“Lại uống một chút.” Hoắc
Duẫn Đình rót nửa chén rượu vang cho hai người, rồi đem cái ly thủy tinh đưa
cho cô. Vạn Quý Phi ngơ ngác tiếp nhận, học hắn lắc lắc cái ly thủy tinh trong
tay.
Dưới ánh đèn mờ nhạt,
chất lỏng màu phấn hồng nhoáng chớp lên, làm cho người ta mơ màng hết bài này
đến bài khác. Hắn ánh mắt chợt lóe, thay đổi cái đề tài: “Nước Pháp nổi danh
với sự lãng mạn, trong đó ở Provence phát sinh rất nhiều truyền thuyết lãng
mạn. Em muốn nghe chuyện xưa không?”
“Cũng tốt nha.” Vạn Quý
Phi kéo hai chân lên, dù sao cũng không có việc gì làm mà.
Hoắc Duẫn Đình thay đổi
tư thế, nói liên miên. Thanh âm của hắn trầm thấp, tựa như tiếng chuông xa xa
truyền đến, chợt xa chợt gần, tràn ngập từ tính. Vạn Quý Phi say mê trong
chuyện tình yêu cảm động xưa, không đến một hồi, ly rượu trong tay bất tri bất
giác liền trống rỗng.
“Em biết không? Hàng năm
mùa hạ, đều đã có rất nhiều người không quản ngại xa xôi ngàn dặm đi sang bên
này cử hành hôn lễ.”
“Ân? Vì sao?” Cô phe phẩy
lông mi dài, bên trong hương rượu tỏa ra làm cho cô say chuếnh choáng, một ly
vừa rồi, càng làm cho cô cảm thấy buồn ngủ. Cô đỡ đầu, vươn tay phải ngón trỏ ở
trên gương mặt của hắn nhẹ nhàng mà vẽ.
Sau khi về nhà, hắn đã
buông hẳn cặp kính râm kia, nguyên lai đôi mắt nhiều năm giấu ở phía sau thấu
kính, đúng là lóe sáng như thế. Cô phát hiện, hắn cả người tản ra một cỗ lực
hấp dẫn mê người, mê hoặc tầm mắt của cô.
“Có lẽ bọn họ cho rằng,
tại nơi lãng mạn như ở nơi này cử hành hôn lễ, sẽ càng làm cho người ta khó
quên.” Hoắc Duẫn Đình cầm bàn tay nghịch ngợm của cô, khi nhìn thấy hai má đỏ
bừng của cô, ánh mắt hắn nhấp nhoáng lộ ra vẻ giảo hoạt.
“Tiểu Phi, em không hâm
mộ sao?”
“A? Có khả năng.” Cô ngây
ngốc gật gật đầu, đầu mơ hồ hỗn độn có chút không tập trung.
“Nếu… hôn lễ của chúng ta
cử hành ở nơi này, em có nguyện ý không?” Hắn khẽ cắn ngón tay của cô, mang
theo tươi cười tà mị, cúi đầu thanh âm nặng nề như dụ hoặc, lại mang theo một
loại hương vị sầu triền miên.
Vạn Quý Phi ngẩng đầu
lên, cố gắng nghĩ nghĩ. Hôn lễ, Provence, nếu thêm khung cảnh vườn huân y thảo
màu tím, thật quá lãng mạn… Chủ ý này không tồi à nha!
“Em còn muốn làm lễ ở
trong giáo đường!” Cô bĩu môi đem ý nghĩ trong đầu chợt lóe nói ra miệng.
Hoắc Duẫn Đình hé mở một
cái tươi cười vô cùng thống khoái, bàn tay tiến vào vạt áo khoác, nắm cái hộp
gấm nhỏ kia, phụ họa cô nói chuyện: “Đương nhiên, cứ làm như em muốn !”
“Vậy là tốt rồi.” Cô nâng
chén tới bên miệng muốn uống rượu, kết quả phát hiện chén trống không. Thân thể
thật sự rất nóng, cô buông chén rượu, xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng, nới cổ áo
khoác “Nóng…”
Xem ra cô căn bản không
đem lời nói của hắn vừa rồi tiêu hóa hoàn toàn.
“Đem áo khoác cởi ra đi.”
Hắn giúp cô cởi bỏ nút áo áo khoác bên ngoài, chớp nhoáng, cái phong bao màu đỏ
từ trong túi rơi xuống mặt đất.
Vạn Quý Phi xoay người
cầm lấy, giơ lên hai mắt chăm chú nhìn.”Làm sao có thể có cái hồng bao?” Nói
xong đã mở ra, đem tập giấy lôi ra nhìn.
“Đây là cái gì?” Cô nhức
đầu, kỳ quái vì sao trong hồng bao chứa không phải là tiền?
“Đó là chi phiếu.” Đề tài
lại bị ngăn chặn, Hoắc Duẫn Đình đảo mắt.
“Nga nga.” Cô đem cái gọi
chi phiếu gì đó giơ lên trước bóng đèn trên đỉnh đầu, nheo mắt lại muốn nhìn
kỹ, miệng ngâm nga.
“1, 2, 3…” Di? Một chữ
mặt sau thế nhưng có năm con số!
Nghĩ đến chính mình nhìn
lầm, cô lại tính lại thêm mấy lần. Đúng vậy, thật là con số này, cô có điểm
không hiểu: “Mẹ anh vì sao cho em mười vạn chi phiếu? Còn muốn dùng phong bao
màu đỏ đựng chúng?”
“Đó là hồng bao bà đưa
cho em, em đã quên !” Hoắc Duẫn Đình mắt nhìn mà lòng cũng rõ ràng hết thảy,
khinh thường nhìn nhìn phong bao, dùng tiền để thu mua lòng người, là kỹ xảo mà
bà quen dùng.
“Mười vạn khối nhiều như
vậy.”
“Đó là đồng Euro.” Đổi
thành nhân dân tệ còn thêm mấy con số ở phía sau.
Nhưng là Vạn Quý Phi vẫn
chưa hiểu ngầm, cô đem chi phiếu để trên bàn, khép hờ mắt, không chút để ý
“Nga” một tiếng.
Mắt thấy cơ hội đến,
trong đầu Hoắc Duẫn Đình chợt lóe, không dấu vết đem phong bao thu đi, xoay
người đem cái gì đó trong túi tiền lấy ra. Vài giây sau hắn ngồi thẳng, thấy cô
còn đang ngẩn người, vì thế đem phong bao nâng lên trước tầm mắt của cô.
“Làm sao?”
Hoắc Duẫn Đình ho nhẹ hai
tiếng: “Đây là hồng bao anh đưa cho em.” [Tiếu: cái phong bao là
của mẹ ảnh, cái vật bên trong là của anh..^^..]
“Anh vì sao cũng cho em
hồng bao?” Cô nhắm mắt lại, buồn rầu nhíu mày. Kỳ quái cô rõ ràng ngủ cả một
ngày, vì sao vẫn là cảm thấy mệt mỏi thế này chứ?
“Hồng bao này cùng mẹ anh
đưa không giống nhau.”
“Có gì không giống?” Vạn
Quý Phi thế này mới mở hai mắt đã muốn khép chặt lại, cầm lấy hồng bao màu đỏ
nhéo nhéo.
“Như thế nào lại cứng như
vậy ?” Ánh mắt phỏng đoán quét về phía hắn liếc mắt một cái, nhận được một nụ
cười tươi thật tươi cổ vũ.
Cô hứng thú rã rời mở ra
hồng bao, đem bên trong gì đó đổ ra. Trên bàn tay nhỏ nhắn, rõ ràng nằm đó là
một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng.
“Anh vì sao gói một cái
nhẫn cho em?” Vạn Quý Phi lờ mờ, chẳng lẽ nhà hắn có thói quen qua năm mới cho
người ta đại lễ ?
“Em nghĩ sao?” Hai khuỷu
tay của hắn chống ở trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô.
Bởi vì tác dụng của cồn,
cái đầu nhỏ của cô căn bản chưa vận hành. Hơn nữa đầu thật sự thật choáng váng,
Vạn Quý Phi biết biết kéo kéo khóe miệng đáng thương hề hề nhìn hắn, đôi mắt
đen tròn tụ đầy hơi nước sương mù.
“Không biết.”
“Ngu ngốc.” Hoắc Duẫn
Đình gõ gõ cái đầu cứng như đá của cô “Anh đang ở đây hướng em cầu hôn!”
“Nga.” Vạn Quý Phi đang
thưởng thức cái nhẫn, viên kim cương được cắt tinh tế nhìn thực chói mắt, giống
như vì sao trên trời.
Phản ứng bình thản, Hoắc
Duẫn Đình thậm chí hoài nghi cô căn bản không đem lời hắn nói nghe vào tai.
“Tiểu bảo bối, nói mau em
nguyện ý đi!”
“Em nguyện…” Vạn Quý Phi
đúng lúc thắng gấp lại, nghiêng đầu liếc nhìn hắn: “Em vì sao phải đáp ứng
anh?”
“Bởi vì anh yêu em!” Hắn
bình tĩnh mở miệng, lập tức lại hỏi: “Em yêu anh sao?”
Cô thương hắn sao? “Đương
nhiên yêu!”
“Vậy không phải được rồi
sao? Hai người yêu nhau cuối cùng cũng là muốn kết hôn, cho nên em gả cho anh
cũng là tất nhiên, đúng không?” Hoắc Duẫn Đình từ đầu đến cuối thủy chung cười
không có hảo ý.
“Kia thế nhưng thật ra
cũng đúng.” Vạn Quý Phi đang nâng mặt, hoàn toàn không biết là suy luận của hắn
có vấn đề.
“Như vậy… Chúng ta kết
hôn đi!” Hắn tuyên bố xong kéo lấy ngón tay trắng nõn nhỏ bé, lấy tốc độ cực
nhanh đem chiếc nhẫn đeo vào trên ngón áp út của cô.
“Nhớ kỹ, nhẫn đã đeo liền
đại biểu em đáp ứng làm vợ anh, cái này không phải đùa, về sau không thể lật
lọng, không thể ăn vạ nói không đáp ứng, biết không?”
“Vâng.” Cô cũng không
nghĩ tới đùa a.
“Thực ngoan!” Hoắc Duẫn
Đình hôn lên tay đeo nhẫn của cô, lại nghiêng người sang hôn lên cánh môi của
cô.
Vạn Quý Phi bị hắn ôm vào
trong ngực, mơ hồ cảm thấy vừa rồi mọi chuyện đã phát sinh hết thảy vừa rất
chân thật, lại giống như đang nằm mơ. Loại mộng này tuy rằng tốt đẹp, nhưng
luôn có điểm không thích hợp. Buồn ngủ quá! Cô ôm cổ của hắn, hướng trên người
hắn chui vài cái, quyết định đem những chuyện này đó đều dứt bỏ, mềm mại kêu
lên: “Hoắc Duẫn Đình, đầu em thật choáng váng, muốn đi ngủ.”
Hắn một phen ôm lấy cô,
nhỏ giọng trấn an: “Được, lập tức trở về đi ngủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT