Bởi vì tết âm lịch quá phi thường náo nhiệt, đề tài kết hôn mới lướt qua hôm bữa rất nhanh bị Vạn Quý Phi quên đi. Sang năm mới ngày đầu tháng ba, thu thập xong xuôi hành trang, bọn họ rốt cục cũng xuất phát đi Pháp.

Ngồi trên chuyến bay tối, mười mấy giờ bay thì hơn phân nửa là thời gian ngủ, nhưng bởi vì Vạn Quý Phi rất hưng phấn, cứ thế ngay cả Hoắc Duẫn Đình cũng không thể nào được hảo hảo nghỉ ngơi.

Rượu trang (trang viên rượu đó hén) nhà họ Hoắc, ở Pháp quốc nằm ở phía nam Provence trong một cái trấn nhỏ, đây là chuyện cô cách đây không lâu mới biết. Nguyên lai nhà hắn nơi đó xung quanh tràn ngập sắc màu tím hương y thảo mộng ảo, cô phát hiện hiểu biết của chính mình về hắn thật quá ít ỏi, thế nhưng chưa từng đi sâu vào tìm hiểu bối cảnh của hắn. Vì thế trong lúc máy bay lơ lửng trên không, bên tai luôn nghe được giọng cô xèo xèo thì thầm đặt câu hỏi.

Tới sân bay Pa-ris trời cũng vừa sáng, đây là vấn đề chênh lệch múi giờ. Ở Pa-ris vẫn chưa có chút gì để lưu lại dấu chân, Vạn Quý Phi thậm chí còn chưa kịp thấy rõ quang cảnh nơi địa phương xa lạ này, liền lại lập tức chuyển phi cơ bay tới Marseilles*.

*Marseilles: Marseille là một thành phố cảng của nước Pháp. Marseille (phát âm /maʀsɛj/ hay [mɑxˈsɛjɐ]; phương ngữ vùng Provençal Occitan: Marselha [maʀˈsejɔ, maʀˈsijɔ] theo phát âm chuẩn cổ điển hoặc tiếng Marsiho [maʀˈsijɔ] ở Mistralian) là thành phố lớn thứ hai của Pháp, sau Paris, và là vùng đô thị lớn thứ ba của Pháp với dân số 1.516.340 người theo số liệu thống kê năm 1999. Thành phố tọa lạc tại tỉnh Provence trước đây, nằm bên Địa Trung Hải, là thành phổ cảng lớn nhất nước Pháp. Thành phố được xem như thủ phủ của Provençale, một trong những thủ phủ Occitan của vùng Occitania nước Pháp. Marseille là thủ phủ của vùng hành chính Provence-Alpes-Côte d'Azur cũng như là của tỉnh Bouches-du-Rhône. Đây cũng là thành phố cảng đầu tiên của Pháp trên biển Méditerranée và là nơi có đội bóng được yêu thích nhất của Pháp, Olympique de Marseille. Xem thêm tại đây

Cảng cổ Marseille, nhìn từ công viên Pharo

Nhà thờ Notre Dame de la Garde nhìn từ cảng cổ Marseille

Sân vận động Vélodrome

Lần này hành trình không lâu, khi máy bay hạ cánh, Hoắc Duẫn Đình liền lôi kéo cô đi vào đại sứ quán, trình một ít giấy tờ thủ tục. Vạn Quý Phi ngây ngốc căn bản không rõ vì sao xuất ngoại ngoạn một lần phải phiền toái như vậy, bất quá nếu đã là quy định, kia hết thảy đành phải nghe theo chỉ huy của hắn vậy.

Từ bên trong đại sứ quán đi ra, sớm đã có xe jeep đậu ở bên ngoài chờ. Từ Marseilles lái xe đến Provence đại khái chỉ cần mất 10 phút, từ tháng hai thời tiết nơi này vẫn như cũ rét lạnh, may mà ánh mặt trời không chịu thua kém vươn mình tỏa nắng, thường thường theo đám mây ở chỗ sâu bên trong thăm dò cùng thế nhân chào hỏi.

Mới đầu Vạn Quý Phi vẫn rất có tinh thần xem xét cảnh phố bên đường, nhưng là khi xe chạy được một nửa lộ trình, ánh mắt của cô đã rất muốn khép chặt.

“Mệt liền ngủ một chút đi.” Hoắc Duẫn Đình vươn bàn tay nhẹ vuốt mi mắt của cô, thanh âm trầm thấp giống như tiếng chuông thôi miên vậy, Vạn Quý Phi nhắm mắt liền ngủ tới khi bầu trời đen kịt. Bên đường xóc nảy cũng không lay tỉnh được cô, đôi vòng tay mạnh mẽ hữu lực thủy chung đem cô ôm lấy thật chặt chẽ, so với chăn bông tơ tằm còn muốn ấm áp hơn.

Ngủ một giấc này ngủ được thật lâu, lúc tỉnh lại là vì hơi nóng của vầng thái dương. Cô mở mắt ra, đập vào mắt trên đỉnh đầu là hoa văn trên màn che thiêu rất phức tạp, cô nằm ở trên giường lớn rộng thùng thình làm theo phương thức thủ công cổ điển, trên người là tấm chăn mềm nhẹ trang nhã. Ánh mặt trời xuyên thấu vào phòng ngủ rơi xuống cửa sổ thủy tinh, đem cả căn phòng từng cái góc đều phủ kín tia sáng màu vàng.

Có phải cô đang nằm mơ hay không? Trong vài giây tiếp đó, cô không biết mình ở nơi nào.

Tung chăn lên, dưới sàn là những tấm thảm màu đỏ tươi thật rực rỡ, xuyên qua cửa sổ nhìn ra xa. Bầu trời xanh lam, bên dưới là sân nhà rộng lớn phủ đầy lớp tuyết mỏng manh, có một ít cây thụ xanh lục, biểu thị mùa xuân đã đến rồi.

Vạn Quý Phi chạm vào kính, không khỏi than thở: Thật giống như tiên cảnh của nhân gian.

Trong lúc cô vẫn đắm chìm ở trong cảnh tượng trước mắt, phía sau vang lên tiếng đập cửa.

“Tiểu Phi?” Hoắc Tinh Linh đã đẩy cửa ra, từ khe hở nhỏ đưa mắt vào thăm dò.

“A? Cháu chào bác gái.” Vạn Quý Phi vội vàng chạy tới ngọt ngào chào hỏi.

“Hô, rốt cục tỉnh. Khẳng định mệt muốn chết rồi đi, cháu đã ngủ cả buổi tối đó.” Hoắc Tinh Linh mỉm cười đi vào phòng.

“Ơ!” Nghĩa là, cô suốt ngày hôm qua sau khi lên xe ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau? Này thật quá thất lễ đi, thế nhưng ngủ như chết đến ngay cả chính mình như thế nào vào nhà cũng không biết.

“Bác gái, thực xin lỗi, cháu…”

“Không có việc gì!” Hoắc Tinh Linh lôi kéo tay cô cao thấp đánh giá, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, xem ra thể lực đã khôi phục. Bà ngay lập tức cho cô một cái ôm nhiệt tình, cao hứng kêu: “Thân ái, hoan nghênh cháu vào rượu trang Duy Lạp!”

“Bác gái, bác không trách cháu quấy rầy thì tốt rồi.”

“Nói cái gì quấy rầy? Chúng ta cao hứng còn không kịp đâu. Nhanh đi rửa mặt chải đầu, một ngày cũng chưa ăn qua thứ gì cả, khẳng định đói bụng lắm. Phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Đến, trước thay quần áo!” Hoắc Tinh Linh vừa nói vừa đi đến tường bên đem tủ quần áo mở ra.

“Nhìn xem, đây là dì mua cho cháu, hôm nay mặc cái gì thì được đây?”

Trong tủ quần áo đầy chóc áo quần, từ áo khoác đến váy, áo lông, cái gì cần cũng đều đầy đủ.

Vạn Quý Phi đỡ trán: “Ách? Kỳ thật cháu có mang quần áo đến, hành lý của cháu để đâu rồi nhỉ?” Cô tìm kiếm chung quanh cái túi da hành lý nho nhỏ kia, phát hiện không thấy bóng dáng.

“Cái kia đại khái chắc Hoắc Duẫn Đình đem đến phòng rồi đi. Ai nha dù sao nơi này có, mặc sẵn đi. Áo ngủ trên người cháu lúc đó chẳng phải từ nơi này lấy? Còn từ chối cái gì?” Từ lần trước cùng Vạn Quý Phi ở thành phố G dạo phố xong, một hồi lại đi mua quần áo, Hoắc Tinh Linh đều đã nhìn xem có cái gì thích hợp với cô, sau đó mua về nhà trưng bày. Khó khi gặp được tiểu cô nương hợp ý này, hơn nữa con cùng chính mình lại không thân, Hoắc Tinh Linh nghiễm nhiên đem cô xem như con gái, để bù lại tiếc nuối tự đáy lòng.

“Toàn bộ cái này đều là quần áo mà dì từ Pa-ris mua về, cháu có thể nhẫn tâm cự tuyệt dì sao?”

**Chỗ dì chỗ bác, bạn nào để ý sẽ thắc mắc, Tiếu cũng phân vân! , mấy chương trước có đề cập qua mẹ Hoắc trẻ nên không thích tự xưng bác gái nhưng biểu lộ ý tôn trọng thấy tiểu Phi gọi bác vẫn ổn hơn. Mọi người nghĩ sao, nếu có cách hay hơn cứ tự nhiên góp ý ha.

Hoắc Tinh Linh giả bộ một bộ dáng đáng thương, Vạn Quý Phi không chịu nổi, đành phải giống búp bê mặc cho bà chọn quần áo phù hợp với thân người.

Mặc vào xong xuôi, Vạn Quý Phi mới hỏi: “Hoắc Duẫn Đình đâu ạ?”

“Hắn sáng tinh mơ liền lái xe đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”

Quá đáng, thế nhưng đem cô bỏ ở nhà chính mình lại chạy đi mất! Vạn Quý Phi bĩu môi, có chút bất mãn.

Cùng Hoắc Tinh Linh đi xuống giải quyết xong bữa sáng, Vạn Quý Phi một mình ra ngoại tòa viện tản bộ.

Từ bên ngoài nhìn vào trong chủ ốc, ban công tầng hai khắp nơi trải đá lát mà thành, nhìn phi thường rắn chắc. Hai bên cổng chính là phiến gỗ cũ kỹ thật to, hai bên cửa dán câu đối màu đỏ bắt mắt, chữ viết màu đen bằng bút lông rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực, nhìn có cảm giác thật thân thiết.

Nguyên lai lễ đón năm mới nhà hắn cũng như mọi nơi ở quê nhà.

Trước phòng là một cái đình viện (cái sân) thật to, hàng ly vươn mình vượt qua hàng rào màu đen vươn dài ra rất xa, cuối sân có một bể bơi được xây từ tảng đá trắng.

Bên kia đình viện còn trồng rất nhiều cây tùng, còn có vừa rồi ở trong phòng nhìn đến cây thụ già. Ở dưới bầu trời xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát, khắp chung quanh đem toàn bộ dãy nhà ở nơi này tôn nên khí thế ngạo nghễ, hiên ngang đứng sừng sững nơi đó.

Thời tiết vẫn lạnh, lại bởi vì có ánh mặt trời rạng rỡ, trời đông căn bản không có cảm giác giá rét. Không khí mang theo hương vị tươi mát, Vạn Quý Phi vươn hai tay hít vào một hơi một sâu, mới khép miệng lại liền nhìn thấy cái xe jeep ngày hôm qua đón bọn họ đang từ từ chạy vào cổng chính.

Xe sau khi dừng lại, liền thấy bóng dáng người sáng sớm không thấy đẩy cửa đi ra. Hôm nay hắn mặc áo da ngắn, vận quần bò bao đôi chân thật dài, giày bó trên chân dính đầy tuyết.

Vạn Quý Phi vội vội vàng vàng chạy tới, méo miệng oán giận: “Anh đã đi đâu vậy?”

Hoắc Duẫn Đình cười ôm cô: “Chính là đi mua một chút đồ. Như thế nào, tỉnh lại không thấy anh, cảm thấy sốt ruột sao?”

Vạn Quý Phi mặt nhăn mày nhíu, không trả lời vấn đề của hắn, chính là vô cùng bất mãn: “Quá đáng, đi ra ngoài cũng không bảo em.”

“Là ai ngủ giống hệt như con heo nhỏ, vô luận anh kêu như thế nào cũng không chịu tỉnh lại?” Hắn siết chặt cái mũi của cô, Vạn Quý Phi trừng mắt, cái mũi gộp lại thành một đoàn, bộ dáng buồn cười làm cho hắn cười ha ha.

“Yên tâm, thời gian tới anh sẽ dẫn em du lịch khắp mọi nơi, hiện tại không vội.”

“Vậy còn được.”

Hai người vào trong phòng, cơm trưa không sai biệt lắm muốn bắt đầu. Thành viên Hoắc gia rất đơn giản, trừ bỏ cha mẹ hắn, còn có Tuyết di đầu đầy tóc bạc. Nghe nói bác gái dịu dàng người Trung Quốc này từ nhỏ đem Hoắc Tinh Linh nuôi dưỡng cho tới khi trưởng thành, địa vị ở Hoắc gia cực kỳ trọng yếu.

Trước bữa cơm chiều, Hoắc Tinh Linh cho Vạn Quý Phi một cái hồng bao. ”Dì thật lâu cũng chưa cho người ta hồng bao, biết cháu muốn tới, dì hưng phấn cực kỳ.”

Nghe bà vừa nói như vậy, Vạn Quý Phi vốn định từ chối cũng chỉ có thể nhận lấy, thuận tay bỏ vào trong túi.

Ở Hoắc gia, giao tiếp tựa hồ không là vấn đề, bởi vì bọn họ đều nói tiếng Trung, kỳ quái là ngay cả người làm cũng đều có thể nói được một chút ít, tuy rằng ngữ âm đọc không quá chuẩn xác.

Bởi vì Vạn Quý Phi đến, là một chuyện lạ long trọng, Tuyết di tự mình xuống bếp. Vị bác gái đã có tuổi này không thể nghi ngờ là một đầu bếp tài giỏi, Vạn Quý Phi vốn bởi vì lúc trước đã ăn qua bữa sáng, bụng đã no lắm rồi, ai ngờ đồ ăn hương vị thật sự rất tuyệt, cô tham ăn muốn dừng mà không được.

“Ha ha, thích liền ăn nhiều môt chút, không đủ vẫn còn có ở phòng bếp!”

“Đủ đủ rồi ạ!” Cái chén không ngừng luôn có đồ ăn tiếp tế đầy ắp, Vạn Quý Phi ăn no cái bụng đều sắp nứt vỡ. Thừa dịp Tuyết di đi vào trong phòng bếp, cô ở dưới bàn kéo cánh tay Hoắc Duẫn Đình cầu cứu.

“Hoắc Duẫn Đình, em… em sắp không được.”

“Đứa ngốc, no rồi cũng đừng ăn!” Hắn đem miếng thịt gà trong chén của cô chuyển đến trước mặt mình, hai ba ngụm liền giải quyết xong.

“Tuyết di là vì rất cao hứng, trong nhà đã lâu đều không có khách tới chơi.”

“Là nha, tiểu Phi cháu về sau nghỉ lễ liền tới nơi này đi, theo giúp chúng ta cũng tốt.” Hoắc Tinh Linh lập tức phụ họa lời chồng.

Kết quả này thành công gợi lên tâm đồng tình của Vạn Quý Phi. Hoắc Duẫn Đình nhiều năm ở tại Trung Quốc, khó được mới trở về một lần. Ở bên trong trang viên to như vậy, bình thường đại khái cũng chỉ có ba người ăn cơm, thật là có chút lạnh lẽo.

Sau Vạn Quý Phi phi thường nhiệt tình, đem đĩa đồ ngọt Tuyết di mang lên giải quyết thật gọn gàng, chọc vị lão nhân gia này cười đến không ngậm miệng lại được.

Sau khi ăn xong bọn họ đi ngủ trưa, Vạn Quý Phi bởi vì ăn rất nhiều, Hoắc Duẫn Đình liền mang cô đi thăm hầm rượu.

Xuyên qua đình viện, đẩy ra hai phiến cửa gỗ rất nặng phía cuối chủ ốc, Vạn Quý Phi bước chân vào một căn phòng không có cửa sổ. Bên trong hoàn toàn bị phong bế, không có một tia sáng chiếu rọi, khi Hoắc Duẫn Đình bật đèn, không khỏi khiến cô khép chặt mắt.

Hoắc Duẫn Đình đóng tấm cửa gỗ lại, đem cái rét lạnh bên ngoài hoàn toàn ngăn cách.

Trong không khí tràn ngập dày đặc vị rượu, một cái bàn tay to vươn qua đây cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Hoắc Duẫn Đình đem cô kéo dán sát bên người, dựa vào tia sáng nhàn nhạt bên tường bước dọc theo cầu thang đi thẳng xuống hầm.

Ánh đèn điện ở trong không gian như vậy có chút mờ nhạt, Vạn Quý Phi quét một vòng xung quanh, lại bị cảnh tượng trước mắt làm ngây người: một cái thùng gỗ thật bự chỉ chứa rượu nho giống như trưng bày sản phẩm đặt ở tường biên, khung cảnh kia quá ư đồ sộ, làm cho người ta cứng lưỡi.

“Đến.” Hoắc Duẫn Đình đem cô an trí ở trên ghế gỗ thô, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra mấy cái ly thủy tinh chân cao, lấy ra khăn tay bên người chà lau thật cẩn thận. Giống như chỉ cần hơi có một chút bụi bám vào thôi, cũng sẽ ảnh hưởng tới phẩm chất của rượu, động tác thành thục như vậy, giống hệt như chuyên gia phẩm rượu chuyên nghiệp, làm cho người ta hoa cả mắt.

Cái ly rốt cục cũng chà lau sạch sẽ xong xuôi, hắn đem cái ly thủy tinh sắp hàng chỉnh tề ở trên bàn gỗ thô, lại từ trên kệ rượu lấy mấy bình xuống, mỗi thứ rót một nửa, sau đó xoay người, rất ga- lăng vươn tay phải làm thủ thế mời: ”Tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, xin mời thử xem rượu được ủ của rượu trang Duy Lạp đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play