Đem điện thoại bỏ vào
trong túi xách, Vạn Quý Phi dựa theo địa chỉ lúc trước Thiệu Mẫn nói, lại đối
chiếu với số nhà dọc đường đi vừa rồi ngang qua, xác định Tiếu Hà trụ ở trong
một dãy ký túc xá kiến trúc cũ trước mắt này.
Các cô học ở học viện
Trung y, sau khi lên năm thứ tư sẽ phải trở về chỗ khu nhà cũ lúc trước. Bởi vì
khu đó điều kiện sống vô cùng kém, cho nên đại đa số sinh viên sẽ ở trọ tại các
phòng thuê gần trường học. Những nơi này tuy rằng tàn cũ, bất quá hẳn là có rất
nhiều sinh viên khoa y.
Vạn Quý Phi ở dưới lầu do
dự vạn phần, rốt cuộc muốn một mình đi lên hay không? Giữa trưa sau khi ăn cơm
xong, Thiệu Mẫn nha đầu kia thần thần bí bí đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về,
gọi điện thoại cho cô lại không người nghe máy. Không nghĩ đợi thêm nữa, tránh
cho buổi tối lại ngủ không được. Chỉ cần cùng sư huynh gặp mặt một lần là tốt
rồi, lời câu thực xin lỗi, ai cần quan tâm hắn tha thứ cho cô hay không, chỉ
cần lương tâm của cô yên lòng là được rồi.
Chủ ý đã quyết, Vạn Quý
Phi bước lên trên thang lầu hẹp nhỏ. Bên trong tối tăm ẩm ướt, rác tùy ý chất
đống ở trong góc, ruồi bọ nơi nơi nhảy lên phi xuống, mùi hôi thối dày đặc làm
cho người ta cảm thấy cực buồn nôn. Vương tử từng là người trong lòng của cô,
lại ở cái loại địa phương này. Nghĩ vậy không khỏi có chút phiền muộn, hắn hẳn
là đáng có một nơi thật tốt .
Lên đến lầu 3, thuận lợi
tìm được số phòng ký túc. Cô hai tay vẽ chữ thập trước ngực, âm thầm tự mình
tiếp thêm lòng cam đảm, qua hơn nữa ngày mới vươn tay đi ấn cái chuông cửa sắp
rơi xuống đến nơi kia.
Bên trong phòng trong lập
tức truyền đến tiếng bước chân, cửa sắt bị rỉ sắt ngay sau đó được mở ra. Giống
như biết trước cô sẽ xuất hiện, phía sau cửa Tiếu Hà khi nhìn thấy người tới
không có gì là ngoài ý muốn cả.
“Tiếu…” Mới mở miệng,
Tiếu Hà liền xoay người vào nhà, hoàn toàn không cho cô cơ hội đem lời nói ra
hết. Chuyện này hoàn toàn ngoài kế hoạch, cô không có ý định vào nhà .
Vạn Quý Phi sững sờ ở
ngoài phòng, tiến không được mà đi cũng chẳng xong.
“Không dám vào sao?”
Phòng trong truyền đến thanh âm lạnh lùng. Vạn
Quý Phi mếu máo, vẫn là lựa chọn đi vào.
Bên trong căn phòng cũng
coi như sạch sẽ, trong phòng khách nho nhỏ chỉ có mỗi bộ sô pha cũ nát, cùng
một bàn trà bằng gỗ, mấy chiếc ghế nhỏ, thật sự rất đơn sơ. Vạn Quý Phi đứng ở
chỗ cửa ra vào, nhìn Tiếu Hà cầm chén nước từ phòng bếp đi ra.
“Cô tới đây để ngẩn người
sao?” Hắn đứng cách cô vài bước trừng mắt nhìn cô, sự gần gũi thân thiết lúc
trước không còn sót lại chút gì, toàn bộ thần sắc trên mặt lúc này chính là
lãnh đạm.
Vạn Quý Phi nhẹ nhếch
môi, muốn cười, lại cười không nổi. ”Anh… Biết em muốn đến đây?”
Tiếu Hà nhìn cô liếc mắt
một cái, đi thẳng tới sô pha. ”Lại đây!”
Vạn Quý Phi chậm rãi bước
đi qua, ở bên cạnh bàn trà kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi xuống.
“Uống đi!” Hắn vươn tay
đưa cốc nước qua cho cô, sau khi cầm lấy Vạn Quý Phi liền nhẹ giọng nói cám ơn.
Bên trong yên tĩnh, Vạn
Quý Phi đang cầm cốc nước nhìn chung quanh, chậm chạp không biết phải mở miệng
như thế nào.
“Thực thất vọng, đúng
không?”
“Ách?” Vạn Quý Phi thu
hồi ánh mắt, quay đầu tầm mắt hướng đến trên người hắn.
“Tôi nói, đến nơi đây
nhìn thấy thế này, em thực thất vọng không phải sao? Tôi căn bản cấp không được
như em nghĩ, cho nên em ngoảnh đầu đi tựa vào vòng tay của người khác.”
“Không… Không có!” Bái
bái tóc, cô vội vàng giải thích.
“Trước kia em rõ ràng
thầm mến tôi!”
“Em…” Cô cũng không biết,
vì sao đột nhiên đối với sư huynh mất đi hứng thú. Giống như nói cái gì cũng
đều sai, cô chán nản bưng ly nước hung hăng uống một ngụm, hơi hơi đắng làm cho
cô nhíu mi, thật muốn gào thét sao ngay cả uống ly nước đều phải khổ như vậy?
“Vạn Quý Phi, đùa giỡn
tôi rất vui phải vậy không?”
“Không có!” Không biết
làm sao lại có dũng khí lớn như vậy, Vạn Quý Phi đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp
nhìn hắn. ”Không có đùa giỡn anh! Em… Thực thực xin lỗi! Ngày đó nói với anh
rằng hắn chính là anh trai em, là vì sợ anh hiểu lầm. Buổi tối hôm cùng nhau ăn
bữa cơm kia, là anh ám chỉ bản thân không có theo đuổi em, em mới nghĩ đến
chuyện anh căn bản không thích em. Em cũng không thể nói rõ là vì cái nguyên
nhân gì, từ khi đó bắt đầu, liền nói cho bản thân mình rằng chính mình hết hy
vọng với anh. Thời gian ba năm không tính là ngắn, em cũng đã thống khổ. Anh
biết rõ em thích anh, vì sao phải để cho em chờ ba năm? Đến khi ánh mắt em
chuyển tới trên người người khác, anh lại đột nhiên nói thích em.”
“Tôi…”
“Anh trước đừng nói gì
cả! Lúc trước, anh căn bản không nói với em một câu. Anh vẫn cao cao tại
thượng, tựa như một giấc mộng xa xôi không thể thành hiện thực, nhưng là cho dù
như vậy, em cũng cảm thấy thỏa mãn.” Cô cúi đầu, thì thào nói.
“Cao cao tại thượng… Ha
ha!” Tiếu Hà che trán cười lạnh. ”Một người có gia cảnh nghèo khó, tại sao lại
cao cao tại thượng cho được? Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả học phí đều
là đi vay, lấy cái gì đến thỏa mãn ảo tưởng của em?”
“Nghèo khó chính là tạm
thời, anh xuất sắc như vậy, chỉ cần cố gắng, tương lai nhất định có rất nhiều
đất dụng võ!”
“Đừng nói giỡn, hiện nay
xã hội, không có quan hệ căn bản nửa bước cũng khó đi! Có một số người bình
thường căn bản không có đọc sách, thành tích cũng có thể cao như vậy, lại bởi
vì đệm chân đủ cứng rắn, liền rất dễ dàng đi đến bệnh viện tỉnh công tác.
Mà chúng tôi cũng chỉ có
có thể hâm mộ mà thôi, mỗi ngày làm công việc đến heo chó cũng không bằng, còn
nhận đủ hết sự chế ngạo. Con đường phía trước mờ mịt, tương lai gì đi nơi nào
cũng còn không thể xác định.
Giống như em có điều kiện
tốt, căn bản không cần uổng công tốn sức túi bụi ở bên ngoài cũng có khả năng
có được hết thảy những thứ mà cho dù người khác có cố gắng cả đời đều không có
được.” Hắn lời nói ngoan độc, giữa những hàng chữ lộ vẻ châm chọc khiêu khích.
“Nói bậy! Ai nói tôi
không cố gắng?” Vạn Quý Phi buông cốc nước đứng bật lên, bàn tay áp sát ở hai
bên sườn đùi nắm chặt thành quyền, trên mặt có vẻ tức giận.
“Cho dù có trụ cột tốt,
nếu không cố gắng nỗ lực, cũng chỉ trở thành một cái bại gia tử. Tôi nghiên cứu
bài vở thời gian ra sức học tập rèn luyện tuyệt không ít hơn so với anh, anh có
thể nào mà tùy tùy tiện tiện liền đem sự cố gắng của tôi gạt bỏ.”
“Tôi…”
“Anh căn bản là không biết
gì về tôi, còn nói thích tôi! Anh… Đáng giận!” Vạn Quý Phi lắc lắc đầu có chút
mông lung, cố nén cảm giác muốn đánh cái ngáp, tiếp tục nổi bão: “Lần này tới
vì muốn nói với anh lời xin lỗi, về sau, tôi… sẽ không lại để ý anh!”
Thật muốn đi ngủ, vì sao
đột nhiên lại mệt mỏi như vậy? Cô lấy tay chống cái đầu không ngừng muốn gục đi
xuống, rất muốn đem những lời này nói ra hết, lại phát hiện mí mắt đã muốn rơi
xuống. Thân thể loạng choạng hai ba cái, bóng người trước mắt chợt lóe, cô lập
tức nắm lấy áo Tiếu Hà.
“Sư huynh… em đột nhiên
buồn ngủ quá.” Cô lắc lắc đầu, miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Ai nha, em… Không phải
cố ý đối với anh phát giận, chẳng qua… Ai cho anh đem em xem thành… Nhị thế
tổ.”
Tiếu Hà không có đáp lời,
Vạn Quý Phi bắt lấy cánh tay hắn, dùng ý thức còn tồn lại tiếp tục lải nhải:
“Sư huynh… Mất mát… Là tạm thời, đường đời còn dài, ở thành phố G tìm không
thấy, thì đi tới thành phố khác đi. Làm người quang minh… Quang minh, khinh
thường cùng tiểu nhân… Phân cao thấp. Tương lai… Anh sẽ là một đại nhân vật…
Tin tưởng em!” Cô giơ bàn tay lên nghĩ muốn vỗ bả vai hắn, đáng tiếc ngay sau
đó mất hết tri giác, ngã vào trong bóng tối vô tận.
Hoắc Duẫn Đình cùng Thiệu
Mẫn đuổi tới là chuyện của nửa giờ sau, ấn chuông cửa không người trả lời, hắn
đơn giản dùng chân đá. ”Tiếu Hà, mở cửa! Chuyện cậu làm đã muốn bại lộ, tôi đã
báo cảnh sát, đừng tưởng rằng có thể đào thoát!”
Tiếng vang ở trong không
gian yên tĩnh lúc này đặc biệt chói tai, hơn nữa hắn thở hổn hển gầm rú, Thiệu
Mẫn sợ hãi, vội vàng kéo hắn lại nơm nớp lo sợ nói: “Hoắc tiên sinh, có khả
năng, không có người ở nhà…”
“Cút! Hắn khẳng định ở
bên trong, hắn khẳng định ở bên trong! Tôi muốn phá cửa!” Hoắc Duẫn Đình bỏ cô
ra, lui lại phía sau mấy bước, làm xong tư thế. Ở trước khi hắn chuẩn bị xông
tới, cửa sắt rốt cục ‘két’ một tiếng mở ra.
“Tiếu Hà!” Hoắc Duẫn Đình
hét lớn một tiếng, nhảy lên nắm chặt lấy cổ áo Tiếu Hà, rống to: “Cậu đã làm gì
tiểu Phi!”
Tiếu Hà gương mặt như
tượng gỗ mộc đầu dương dương tự đắc.
Dùng sức đẩy hắn ra, Hoắc
Duẫn Đình nhanh chóng vọt vào. Trong phòng khách, chỉ thấy Vạn Quý Phi quần áo
không chỉnh tề nằm ở trên sô pha, tay vô ý thức buông rũ, môi sưng đỏ, gáy bột
lõa lộ ở trong không khí kéo tới trước ngực có mấy chỗ ứ thanh thật sâu. Mà trên
bàn trà, còn có nửa chén nước chưa uống hết.
Hoắc Duẫn Đình chậm rãi
đi qua, ngồi xuống ở bên người cô, bàn tay sờ cô không kìm được phát run.
Đi theo vào Thiệu Mẫn khi
nhìn thấy hết thảy trước mắt cũng không khỏi hút một ngụm không khí lạnh:
“Sư huynh, anh…”
“Cậu cho cô ấy uống cái
gì?” Hoắc Duẫn Đình phút chốc quay đầu, màu đỏ trong hai mắt tản mát ra sát khí
mãnh liệt.
“Là… Thuốc ngủ.”
“Cậu muốn cưỡng gian cô
ấy bằng thuốc ngủ? Cậu cho là làm như vậy là có thể có được cô ấy sao? Là có
thể thuận lợi kế thừa phòng khám nhà cô ấy?” Hoắc Duẫn Đình lớn tiếng chất vấn.
Tiếu Hà lắc lắc đầu, ánh
mắt rã rời. ”Không có… Tôi chỉ là… Hôn qua cô ấy mà thôi. Tôi… Ngay từ đầu cũng
không nghĩ tới muốn như vậy.”
“Đúng! Cậu từ lúc bắt đầu
chính là muốn thông qua anh trai cô ấy đề cử tìm việc cho cậu mà thôi, thế
nhưng phát hiện tôi giả làm thân phận anh trai cô ấy về sau đối với cậu không
chút chú ý, liền nổi lên tâm tư lệch lạc đúng không? Cậu giả ý nói thích cô ấy,
lại ở trên diễn đàn rải lời đồn, muốn cho cô ấy biết cậu rất tuyệt vọng mong cô
ấy lại chấp nhận cậu có đúng hay không?”
“Không phải… Tôi… Là thật
…” Thích cô. Ba chữ cuối cùng kia, hắn nói không nên lời. Ngày hôm qua từ trong
miệng tiểu Hắc biết cô hôm nay sẽ đến, hắn liền tỉ mỉ thiết kế sẵn hết thảy.
Đem cô giữ lấy, là có thể
quang minh chính đại có được hết thảy, có thể tránh đi rất nhiều đường vòng. Ý
tưởng này ăn mòn hết tất cả bình tĩnh cũng như toàn bộ lý trí của hắn. Thế
nhưng vừa rồi trước khi cô ngủ đã nói một câu kia, luôn luôn kêu réo inh ỏi
trong não hắn.
Người con gái này, đến
một khắc cuối cùng vẫn ở đó cổ vũ hắn, cho hắn toàn bộ tín nhiệm. Khi đó hắn
mới biết được, chính mình là thật sự đối với cô động tâm, hắn đột nhiên không
đành lòng làm ra chuyện thương tổn đến cô.
Hoắc Duẫn Đình không nghĩ
lưu lại đây một giây một phút nào, hắn thật cẩn thận đem Vạn Quý Phi ôm lấy,
khi đi qua bên người Tiếu Hà, bỏ lại những lời khiến người rét run: “Cậu hẳn là
nên cảm thấy may mắn, lương tâm chính mình đột nhiên xuất hiện. Về sau, đừng
bao giờ xuất hiện ở trong phạm vi tầm mắt của cô ấy, đừng bao giờ lại đánh cái
chủ ý xấu xa nào nữa. Chuyện hôm nay, nếu có người nào khác biết, cậu, chờ thân
bại danh liệt đi! Tôi Hoắc Duẫn Đình, nói được thì cũng sẽ làm được!”
Tiếu Hà bị những lời này
của hắn lui về phía sau mấy bước liên tiếp, kỳ thật không cần nhiều lời, hắn đã
muốn hối hận vạn phần. Bên trong lập tức trở nên thật im lặng, ánh
mắt hoảng sợ kia của Thiệu Mẫn, giống như đem tất thảy thế giới xung quanh hắn
đảo lộn hoàn toàn. Hắn rõ ràng chính là một thanh niên đầy hứa hẹn, cuộc sống
trong tương lai cho dù không phải thuận buồm xuôi gió cũng sẽ là tiền đồ sáng
lạn, vì sao con người ta phải nhất thời nghĩ tiêu cực một chút mà sa vào vũng
bùn? Đáng giá sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT