“Vạn Quý Phi… Em vì sao
không thích tôi ? Vì sao gạt tôi? Vì sao?”
“A!” Vạn Quý Phi từ trong
mộng bừng tỉnh dậy, lau mồ hôi túa ra trên trán, tâm tình hoảng hốt không
thôi. Đêm đó đã trôi qua ba ngày, khi Tiếu Hà rời đi mang theo vẻ mặt suy
sụp, luôn luôn xuất hiện ở trong đầu cô không ngừng lặp đi lặp lại.
Cái người con trai kiêu
ngạo kia, người con trai hăng hái kia… Cô từng thích hắn như vậy, cho dù hôm
nay không có loại cảm giác này, cũng không hy vọng mang đến cho hắn bất cứ
thương tổn gì.
Đêm dài lòng người tĩnh
lặng, nhớ tới Thiệu Mẫn nói hắn gần đây rất hay thất lạc, trong lòng không khỏi
một trận khổ sở. Cô có phải thiếu hắn một câu “thực xin lỗi” hay không?
Buổi sáng thức dậy, Thiệu
Mẫn bị hai con mắt thâm đen của cô dọa cho trận hoảng sợ. ”Làm cái gì? Tối hôm
qua không phải đi ngủ rất sớm sao?”
Vạn Quý Phi đánh cái ngáp
thật to: “Ngủ rồi tỉnh lại ngủ rồi tỉnh, kỳ thật cũng ngủ không bao lâu.”
“Sẽ không là vì chuyện
trên diễn đàn kia đi? Đừng quan tâm nó làm gì, đợi qua một đoạn thời gian chờ
hết thảy đều phai nhạt sẽ không một người nào nhắc lại nữa đâu”
“Không phải.” Chuyện trên
diễn đàn mới đầu khi biết còn làm cho người ta phiền lòng, nhưng cô phẩm hạnh
đoan chính ngay thẳng, mới không thèm để ý tới những người nhàm chán thích bịa
chuyện đặt điều. Vạn Quý Phi xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hữu khí vô lực
nói: “Mẫn đại nhân, cậu có thể giúp tớ làm một chuyện hay không?”
Cô đã muốn mất ngủ mấy
buổi tối rồi, Hoắc Duẫn Đình trước khi ngủ gọi điện thoại tới cũng không có tác
dụng thôi miên, mỗi một lần cô trầm mặc, hắn liền nghĩ cô đã ngủ. Mỗi hồi sau
lại nghe được hắn nhẹ nhàng nói “Đứa ngốc, ngủ ngon”, sau đó mới gác máy, cô
liền khổ sở muốn khóc. Vốn nên hảo hảo hưởng thụ luyến ái ngọt ngào, nhưng
trong lòng có một góc nào đó lại không cho phép, bởi vì cô làm thương tâm một
người nam nhân khác.
“Chuyện gì?”
“Cậu biết chỗ Tiếu sư
huynh ở, đúng không?”
“Ừh, hắn cùng tiểu Hắc ở
gần khu giáo viên cùng nhau thuê một phòng trọ. Làm sao vậy?”
“Ai, tớ… Tớ nghĩ phải xin
lỗi hắn.” Ý niệm này trong đầu đã nổi lên được vài ngày, từng nghĩ tới gọi điện
thoại hoặc gửi tin nhắn, bất quá đối với di động ngẩn người hơn nửa giờ, cuối
cùng cũng là yên lặng đem dòng tin xóa bỏ. Như vậy hình như không có thành ý,
không đối mặt nói với hắn câu “Thực xin lỗi”, lương tâm của cô sẽ bất an cả
đời.
“Vì sao muốn xin lỗi? Bởi
vì cậu không thích hắn?”
“Ôi chao… Không phải.”
Đem sự tình từ đầu đến
cuối cùng nói với Thiệu Mẫn một lần, không ngoài ý muốn cô nghe xong liền lắc
đầu.
“Không biết phải nói với
cậu như thế nào nữa.” Người giống sư huynh vĩ đại lại dịu dàng như vậy, bao
nhiêu người muốn tóm lấy mà đều không được. Nếu không phải từ chỗ tiểu Hắc kia
lấy tin tức tình báo là sư huynh đối với nha đầu kia có ý, cô mới sẽ không dùng
hết tâm tư đi làm mai. Cô trong lòng thật tình hy vọng Vạn tiểu Phi có thể
thành công, đáng tiếc, khi quân có ý, giai nhân lại đi mất. Ai, chuyện tình
cảm, thường hay thay đổi bất thường?
“Ngày mai cuối tuần, bọn
họ không cần đi thực tập. Buổi chiều chúng ta đi đi, để tớ nói trước với tiểu
Hắc một chút, hỏi xem sư huynh đến lúc đó có ở đó hay không.” Tuy rằng xú nha
đầu này đã làm cho cô thất vọng, nhưng ai kêu các cô là chị em tốt chứ, việc này
không đạo lý lại không giúp .
“Ân.”
“Xú nha đầu, thực không
muốn quản cậu!” Thiệu Mẫn hung hăng nói.
“Ô… Cậu sao bỏ tớ mặc kệ
như thế được?” Vạn Quý Phi ôm Thiệu Mẫn một cái, kết quả bị chụp một cái.
“Đừng có buồn nôn như
thế, có cơ hội phải đem họ Hoắc kia mang tới để cho tớ xem qua thử.”
Vạn Quý Phi cái miệng bẹp
xép: “Tên kia có cái gì hay mà gặp ?”
“Xấu phụ chung quy cũng
phải gặp bố mẹ, hắn tự tiện bắt cóc đóa hoa của khoa Trung y chúng ta, không
gặp há chẳng phải khiến quần chúng thất vọng rồi hay sao?”
“Được rồi được rồi, chờ
việc này qua đi, tớ hẹn để cho hắn mời cậu ăn cơm, được không?”
“Vậy còn được.”
Thiệu Mẫn không cần chờ
lâu để được gặp Hoắc Duẫn Đình, hơn nữa lần này là hắn chủ động gọi điện thoại
đến gặp mặt cô.
Hơn hai giờ buổi chiều
ngày thứ bảy, Thiệu Mẫn đúng hẹn một mình đi vào quán Starbucks gần trường học.
Tuy rằng còn chưa thấy qua, nhưng khi nhìn qua cửa sổ thấy một người nam nhân
ôm ngực chân bắt chéo, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, trực giác nói cho cô
biết, chính là hắn.
Thiệu Mẫn thản nhiên đi
qua, hắn khẽ nâng đầu, sau khi nhìn thấy cô khóe miệng cười cười. ”Mẫn đại
nhân?”
“Mẫn đại nhân” là biệt
danh Vạn Quý Phi đặt cho cô, theo từ trong miệng một nam nhân khác nói ra, cảm
giác khi nghe đặc biệt quái lạ. Thiệu Mẫn ngồi xuống đối diện hắn, tinh tế đánh
giá hắn.
Thân hình cao lớn, quần
áo ngăn nắp, bề ngoài thế nhưng xem tốt lắm, trên bàn đặt chiếc chìa khóa xe ký
hiệu Volvo có chút bắt mắt, càng biểu hiện ra địa vị sang trọng của hắn. Khó
trách Tiếu Hà thất bại, nam nhân này từ vẻ ngoài cho đến bên trong, so với sự
ngây ngô của hắn thì nam tính chói lói hơn nhiều.
Tùy tiện gọi tách cà phê,
Thiệu Mẫn đang đợi hắn lên tiếng.
Hoắc Duẫn Đình cầm lấy
cái thìa nhỏ quấy nhẹ tách cà phê một lát, rồi buông xuống. Trên bàn chất lỏng
màu đen bốc hơi nóng hôi hổi, bịt kín một tầng khói trắng trên khuôn mặt hắn.
”Cô có phải rất ngạc nhiên vì sao tôi hẹn cô ra đây?”
Thiệu Mẫn xác thực rất
ngạc nhiên, hơn nữa hắn thế nhưng yêu cầu gặp mặt lần này, nhất định gạt nha
đầu tiểu Phi kia.
“Xin hỏi, anh lần này hẹn
tôi ra rốt cuộc có mục đích gì?”
Hoắc Duẫn Đình hơi hơi
kéo kéo khóe miệng, từ cái ghế bên cạnh cầm lấy một cái
túi giấy dai*, thuận tay đặt ở trên bàn. ”Cô xem xem.”
*giấy dai: giấy gói
hàng loại dày
Thiệu Mẫn kinh ngạc nhìn
hắn liếc mắt một cái, kéo cái túi giấy qua mở ra, bên trong là một xấp văn kiện
A4 lớn nhỏ, không nhiều, cô dùng tốc độ tối đa của mình nhìn từ trên xuống
dưới, nội dung bên trong xoayquanh đều là của một người —- Tiếu Hà.
“Này…”
“Ngạc nhiên chứ?”
Thiệu Mẫn nắm chặt quyền
đầu đặt ở đầu gối, trong lòng không hiểu sao thật sự rất khẩn trương. Cô nỗ lực
tự trấn tĩnh bản thân, dùng tay kia lật trang giấy, tiếp tục xem. Một phần tư
liệu lướt sơ qua, cô căn bản nói không ra lời, mồ hôi lạnh từ trên cổ chảy
xuống, chui lọt vào trong ngực.
Hoắc Duẫn Đình từ trong
lọ cầm một viên đường ra, thoải mái thưởng thức. Bộ dáng của hắn nhìn có vẻ như
tùy ý, nhưng khi nói chuyện lại lộ ra hàn khí.
“Vạn Quý Phi là một người
cực kỳ đơn thuần, thà nói cô ấy đơn thuần, chi bằng nói cô ấy không xảo trá.
Thế giới của cô ấy rất đơn giản, gia đình có bối cảnh tốt, có người nhà yêu
thương.
Nghiêm túc học tập, tương
lai sau khi tốt nghiệp lại có ý định về nhà kế thừa phòng khám nhỏ, vui vui vẻ
vẻ làm một người thầy thuốc, đây là mục tiêu của cô ấy. Chính là…” Hắn tạm dừng
một chút, mắt cũng không nháy mắt nhìn chăm chú Thiệu Mẫn: “Cố tình có người
muốn lợi dụng cô nhằm mục đích nào đó.”
“Anh… cái này … Là từ đâu
mà có?”
“Thám tử tư a, có tiền có
thể tra ra chân tướng, hơn nữa tốc độ cực nhanh, mới hai ngày liền đem chi tiết
mọi chuyện của một người bày ra rõ ràng.”
Ngón tay niết thật chặt
ví da dưới gầm bàn, Thiệu Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại với tin tức vừa rồi.
Tiếu Hà không ngờ lại là loại người như thế, hắn tiếp cận tiểu Phi là vì tiền
đồ? Thế giới này thật quá tối tăm, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh run.
“Anh… anh nói cho tôi
biết chuyện này để làm gì?”
Hắn khóe miệng khẽ nhếch
hơi nghiêng đầu về phía trước, đem viên đường trên tay quăng bỏ, thân mình
nghiêng về phía trước.
“Tôi nghe nói, cô thực
tích cực đem tiểu Phi cùng Tiếu Hà kia ghép thành một đôi?”
“Tôi… Tôi không phải đồng
mưu.” Thiệu Mẫn hốt hoảng vội vàng xua tay.
Hoắc Duẫn Đình cúi đầu
cười khẽ, tóc mái đem hai tròng mắt đằng sau thấu kính hoàn hảo che đậy, làm
cho người ta nhìn không ra chút biểu tình nào.
“Thẳng thắn mà nói, nếu
cô có tâm khác thường, hôm nay sẽ không có chuyện nhẹ nhàng như vậy ngồi ở
trước mặt tôi đâu.”
Nghe được lời này của
hắn, cô liền đánh cái rùng mình. Nam nhân này, quả thật không đơn giản! Vạn
tiểu Phi rốt cuộc ở đâu mà gặp phải nhân vật như thế này?
“Thiệu tiểu thư, chúng ta
làm giao dịch, được chứ?”
Thiệu Mẫn nuốt một ngụm
nước bọt “Cái gì… Giao dịch gì?”
“Tôi nghe nói, cô còn có
một em trai, cũng sắp vào đại học, trong nhà có hai người già trong đó một là
lão sư dạy tiểu học, một người là nhân viên công vụ nho nhỏ. Nuôi hai chị em cô
học cũng không dễ dàng đi?”
“Anh… anh cũng điều tra
tôi?” Thiệu Mẫn tóc gáy toàn thân dựng thẳng lên.
“A, không cần khẩn
trương, tôi không có ác ý.” Hoắc Duẫn Đình vươn tay rút gõ nhẹ cái trán, ngón
tay thon dài lướt nhẹ quá mái tóc dày, quả thật là hết sức tà mị.
Thiệu Mẫn hơi nhếch môi,
cho dù bình thường có bình tĩnh như thế nào đi nữa, dù sao cô cũng chỉ là một
sinh viên đại học, bên người chưa từng gặp được người như vậy, trong lòng cũng
không cách nào hình dung được cảm giác hiện giờ của bản thân mình. Khó trách
tiểu Phi nói hắn âm hiểm, hiện tại rốt cục cũng được lĩnh giáo.
Hoắc Duẫn Đình ngừng một
hồi, lời nói thản nhiên lại từ trong miệng hắn toát ra: “Tôi chỉ là muốn cầu
xin cô, giúp tôi hảo hảo chiếu cố Vạn Quý Phi.”
“Chiếu cố?” Thiệu Mẫn
nâng mắt lên nhìn hắn, nghi hoặc không rõ.
“Đối , chiếu cố cô ấy,
đừng để người có tâm bất chính tới gần cô ấy.”
“Vạn tiểu phi… Cô ấy cũng
không phải tiểu hài tử, anh không khỏi đem cô ấy xem quá thấp!”
“Tôi vừa rồi đã nói qua,
cô ấy kỳ thật rất dễ lừa. Thế giới của cô ấy rất đơn thuần, trong suy nghĩ của
bản thân cô ấy tuyệt sẽ không đem những người bên cạnh trở thành người xấu.
Người như thế sống rất thoải mái, cũng rất nguy hiểm. Tôi không nghĩ muốn cô ấy
thay đổi, muốn để cho cô ấy giữ nét hồn nhiên này tốt lắm. Cho nên chuyện lần
này, tôi hy vọng cô có thể hỗ trợ giữ bí mật. Bốn năm còn lại này, các cô sớm
chiều ở chung, so với thời gian tôi cùng với cô ấy còn dài hơn. Trừ cô ra, tôi
không thể nghĩ được còn có ai có thể hỗ trợ.”
Thiệu Mẫn nhìn tách cà
phê trên bàn, trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh rối loạn. Quan hệ vốn dĩ
chỉ đơn giản là bạn học cực kỳ thân thiết, hiện tại lại vì nam nhân này mà trở
nên thực phức tạp.
“Thiệu tiểu thư, nói
thật, tôi từng nghĩ dùng tiền để đả động cô, nhưng lại sợ làm như vậy sẽ giống
như vấy bẩn tình bạn thuần khiết giữa cô với tiểu Phi. Vạn nhất nếu để cho nha
đầu kia biết, tôi nghĩ tôi sẽ bị chết thực thảm. Bất quá, tôi cũng sẽ không để
cho cô có chút tổn thất. Tôi có thể cam đoan, qua bốn năm này, chờ sau khi cô
tốt nghiệp, nếu trên vấn đề công tác gặp phải cái vấn đề gì khó khăn hoặc là
cần hỗ trợ gì, tôi sẽ nghĩa bất dung từ* tận lực giúp đỡ.”
*Nghĩa bất dung từ: làm
việc nghĩa thì không chối từ
Vạn tiểu Phi, cậu thật sự
thực may mắn. Nghe được lời hắn nói, Thiệu Mẫn trong đầu chỉ hiện lên những lời
này.
“Kỳ thật tôi không có sự
lựa chọn nào khác mà, đúng không?” Cùng hắn đối địch, chính mình hoàn toàn
không có lợi.
“Cô thực thông minh.” Hắn
mỉm cười, bưng tách cà phê uống một ngụm.
Thiệu Mẫn xuyên qua tấm
cửa kính thủy tinh nhìn đường cái bên ngoài, ánh nắng soi rọi chiếu bóng vẫn cứ
rực rỡ như thế, thế nhưng sau buổi giữa trưa này, thực làm cho cô kiến thức một
phen lòng người là hiểm ác như thế nào. Trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm,
trong đầu đột nhiên chợt lóe.
“Nguy rồi!”
Cô vội vàng lấy di động
ra. Vừa rồi sợ ầm ĩ, nên cài đặt di động ở chế độ im lặng, thời khắc này trên
màn hình hiển thị có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ một người. Cô vội vàng
gọi lại, không có người tiếp. Lại mở hộp thư đến liền thấy: Cậu đi đâu rồi? Tớ
quyết định hiện tại đi tìm Tiếu sư huynh, cậu nhận được tin nhắn này liền tới
tìm tớ nha.
“Hoắc tiên sinh, tôi
nghĩ, tiểu Phi có khả năng sẽ gặp nguy hiểm…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT