Cô đang ở bên cạnh anh nhưng lòng của cô không ở nơi này.
Lòng cô ở đâu, anh không biết.
Anh và cô như cách nhau cả vạn dãy núi, núi xa bao nhiêu, anh cũng không biết.
Cho đến sáu năm sau, Thư Thù cũng không
thể quên bóng tối vô hạn kia. Lúc này, trước mắt cô lại là bóng tối đen
kịt, Thư Thù cảm thấy mình như đang trôi lơ lửng giữa bầu trời đêm lạ
thường, hít thở khó khăn, một ống dẫn nhỏ cắm vào mũi cô mang theo hơi
lạnh, rất giống cảm giác khi cô té xuống nước lúc còn bé, nước tràn vào
phổi, phảng phất ngửi thấy hơi thở của cái chết, cơn đau trên người dần
trở nên rõ ràng hơn, bụng co rút, đứa bé…đứa bé…cô sờ soạng muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng tay lại bị nắm chặt, bàn tay bỗng ấm áp, hơi ấm ngấm
dần vào, kéo cô từ băng thiên tuyết địa trở về.
Ai thế? Là ai? Cô nắm chặt bàn tay kia,
cố gắng mở mắt ra hoặc nhúc nhích nhưng mí mắt nặng trĩu, bên tai mơ hồ
nghe thấy một giọng nói thì thầm, âm thanh lúc xa lúc gần, tên cô thỉnh
thoảng được nhắc tới. Trong hai giọng nói, cô có thể nhận ra một chính
là của Cố Diệc Thành.
Cố Diệc Thành? Sao anh lại ở đây? Khi
cái tên này truyền đến đại não, Thư Thù vô thức muốn chạy trốn, thân thể lại giống như bị bọc chì, không sao nhúc nhích được.
Sau đó, cô nghe anh nói: “Vừa rồi cám ơn nhé.”
“Cám ơn?” Trong phòng vang lên một tiếng nói khác rất quen nhưng Thư Thù không nhớ nổi là ai, người đó nói: “Cố
Diệc Thành, ân oán tình cảm giữa các cậu tớ là người ngoài, cũng không
có tư cách phán xét. Nhưng cô ấy là bệnh nhân, lại vừa làm phẫu thuật,
may là tớ quay lại tìm cậu, nếu không hôm nay không biết cô ấy sẽ thế
nào. Tớ nói này, cậu sẽ không vì không chiếm được mà định bóp chết cô ấy đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không…” Anh thở dài: “Tớ và cô ấy cãi nhau. Tớ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cô
ấy tức giận tớ khủng khiếp… Hàn Duệ, cậu biết không? Sáu năm trước cô ấy từng có thai nhưng lại không chịu thừa nhận đứa bé là của tớ.”
“Cậu muốn nói với tớ, vừa rồi cậu đang ép cô ấy thừa nhận đứa bé là của cậu?”
“…”
“Người khác? Người khác là ai?” Hàn Duệ nói, “Không phải là Trình Hàn chứ? Cậu nói chuyện đừng gây hấn như vậy được không?”
“Cậu nói xem, tại sao năm đó cô ấy có
thai lại không nói cho tớ? Đứa bé có phải là của tớ không? Haiz, tớ bây
giờ đang rất đau đầu, không biết nên nói với cậu thế nào.”
“Đứa bé có phải của cậu không chẳng lẽ
trong lòng cậu không biết?” Hàn Duệ nói: “Năm đó cậu theo đuổi cô ấy
quyết liệt thế, vừa bỏ trốn vừa chống đối gia đình, nói thật tớ rất hâm
mộ, khi đó tớ vẫn nói với Thư Hàm, nếu có cô gái nào khiến tớ điên cuồng như vậy thì cũng không tồi. Nhưng sau đó thì sao? Các cậu ở bên nhau
lại trở nên như thế.”
“Năm ấy tớ vừa thoát khỏi tai nạn xe, cô ấy chợt nói chia tay, tớ hỏi cô ấy tại sao, cô ấy chỉ một câu ‘chúng ta không hợp nhau, hãy dừng lại thôi’ là đuổi tớ đi. Tớ lúc ấy cũng giận
dỗi cảm thấy cô ấy lạnh lùng, cứ như tớ đối với cô ấy mà nói chính là
người có cũng như không. Tớ không lập tức đi tìm cô ấy nhưng chờ tớ hết
giận rồi, lại đi tìm cô ấy thì cô ấy ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không
cho tớ, mặc tớ cầu xin, năn nỉ thế nào cô ấy cũng không lay chuyển, khi
đó tớ thật không thể xác định được, không biết cô ấy có thật sự yêu tớ,
người ta nói ‘liệt nữ sợ triền lang’ (gái ngoan sợ đàn ông dai dẳng). Tớ lại nghĩ, có lẽ cô ấy vì bị tớ quấn quá chặt nên mới miễn cưỡng chấp
nhận ở bên tớ…Có lẽ là mệt mỏi, tớ không còn kiên trì nữa, đồng ý với
gia đình đi Anh, sau tớ lại nghe nói cô ấy và Trình Hàn đang rất
tốt…nhưng tớ không biết cô ấy mang thai, nếu cô ấy nói cho tớ biết
chuyện đó tớ chắc chắn không để cô ấy đi, dù có ở chân trời tớ cũng sẽ
trở về…Bác sĩ nói là thai ngoài tử cung, đứa bé không giữ được, nếu
không lúc này cũng có thể đang chạy nhảy tung tăng rồi…”
“Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín!”
“May là qua 18 rồi, nếu không cậu sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự đấy.”
“Cậu an ủi người ta như vậy à?”
“Sao cậu lại nghĩ tớ đang an ủi cậu?”
“Nghe lại thì có vẻ cậu đang oán trách tớ.”
“Được rồi, nói thử xem, cậu định làm gì?”
“Cậu cũng biết, nhiều năm rồi tớ vẫn chưa từng quên cô ấy.”
“Không quên được? Không quên được thì
thế nào?” Hàn Duệ cười nói, “Hương xa mỹ nữ, thử hỏi bên cạnh cậu còn
thiếu loại nào? Công bằng mà nói, đã sáu năm rồi, chẳng lẽ cậu còn hy
vọng xa vời cô ấy vẫn chờ cậu quay đầu? Nếu thật như vậy cô ấy đúng là
kẻ khờ, thật con mẹ nó ngu!” (haha,ta thích lời này của Duệ ca)
“Nhưng cô ấy bây giờ vẫn đang một mình…”
“Vậy cũng không có nghĩa là cô ấy đang đợi cậu!”
Đứa bé? Bọn họ đang nói đứa bé nào? Đứa bé thế nào? Thư Thù cố hết sức vươn tay ra, nức nở kêu thành tiếng: “Đừng…”
Bàn tay bị nắm lấy, trong không khí truyền đến một tiếng nói trầm thấp: “Thư Thù?”
“Đừng đi! đừng đi!” hơi ấm ở bàn tay khiến cô những tưởng mình bắt được phao cứu sinh, dùng hết sức lực nắm chặt hơn, chặt hơn…
“Được, anh không đi, anh không đi đâu cả, Thư Thù em nghe thấy anh không, nhìn thấy anh không? Thư Thù?”
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Thư
Thù cảm thấy cô đang bị đè xuống giường, tiếp theo mí mắt được mở ra, có người nói: “Con ngươi của bệnh nhân vô thần, có lẽ là ác mộng.”
Cố Diệc Thành nói: “Cô ấy mới rồi rõ ràng đã tỉnh.”
“Cô Thư chưa tỉnh.”
Hàn Duệ hỏi: “Tình huống vừa rồi của cô ấy là sao? Mộng du?”
“Không khác lắm.” Bác sĩ gật đầu, chỉ vào y tá sau lưng Cố Diệc Thành nói: “Cô băng bó cho Cố tiên sinh đi.”
Cố Diệc Thành giơ tay lên nhìn, bây giờ
mới phát hiện trên mu bàn tay trái của mình có mấy vết cào đã xước da.
Anh phất tay, không vội để y tá băng bó, đi tới sờ trán Thư Thù: “Tình
trạng của cô ấy là thế nào? Mới rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Bác sĩ nói: “Cố tiên sinh, cậu không cần quá lo lắng, các thông số của cô Thư đều rất bình thường, chỉ là tạm
thời hôn mê. Có thể cô ấy gặp ác mộng nên phản ứng tương đối kịch liệt,
dĩ nhiên cũng không ngoại trừ nguyên nhân trong lòng. Ấy, tay cậu không
cần băng bó sao?”
“Được, tôi hiểu rồi.” Bác sĩ giải thích
ngắn gọn, khéo léo, Cố Diệc Thành coi như hiểu, các thông số bình thường nhưng vẫn bất tỉnh, nguyên nhân có rất nhiều, có lẽ là do cơ thể, có lẽ là tâm lý. Lời nói đến đây, anh cũng không ép bác sĩ nói thêm nữa, hơn
nữa ông ta cũng không giải thích được vì sao lại bất tỉnh, lòng anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu không phải do họ giằng co động đến vết thương, không chừng bây giờ anh và cô còn đang tiếp tục tranh chấp. Về việc bác sĩ
nói chuyện trong lòng, anh nghĩ anh hơn phân nửa không tránh khỏi có
liên quan.
Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu rồi đi khỏi.
Cố Diệc Thành ngồi bên giường, cúi
người, cẩn thận nhìn người đang nằm trên giường bệnh, cô ngủ không an,
lông mày cau lại, mi tâm có nếp nhăn nhỏ, anh giơ tay vuốt lên.
Bác sĩ nói cô cau mày là bởi ác mộng.
Ác mộng?
Anh mới vừa nghe cô gọi ‘bà ngoại!’,
chắc là mơ thấy chuyện lúc bé? Vậy liệu có mơ thấy anh không? Có mơ thấy những chuyện anh và cô đã trải qua? Thư Thù, Thư Thù, anh thầm gọi tên
cô, tựa như trở lại những năm tháng xa xôi thanh bình ấy, một thiếu niên không rành thế sự khốn khổ truy tìm bóng dáng người thiếu nữ, thiếu nữ
mặc đồng phục học sinh lẫn trong đám đông quay đầu nở nụ cười.
Trong phòng bệnh chợt trở nên im lặng,
sau một lát Hàn Duệ nói: “Tối tớ có một bữa tiệc, đi trước nhé, cậu nên
khống chế tâm tình đi.”
Cố Diệc Thành gật đầu đứng dậy muốn tiễn bạn.
“Đừng tiễn nữa.” Hàn Duệ giữ vai anh,
chỉ vào sau lưng anh nói: “Đợi lát nữa nhớ đi sát trùng, trong móng tay
có nhiều vi khuẩn.”
Cố Diệc Thành hỏi: “Cậu nói xem, nếu tớ
và cô ấy chưa bao giờ chia ly, bây giờ có phải đã kết hôn sinh con? Có
một gia đình đầm ấm hạnh phúc mà người ngoài phải ao ước rồi không?”
Hàn Duệ nói: “Không biết, có lẽ vậy, dù sao vẫn còn cả đời, đừng nghĩ nếu như, hãy suy nghĩ đến hiện tại đi.”
Đến nửa đêm, Thư Thù vẫn trong trạng thái hôn mê nhưng đã nghe được dù không nói được, cũng không mở mắt nổi.
Trong thời gian này, y tá tới đo nhiệt độ hai lần, mang theo thuốc nước. Cố Diệc Thành cầm thuốc trong tay y tá: “Để tôi.”
Thư Thù cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng
thì đã bị Cố Diệc Thành ôm vào ngực, cằm được nâng lên, miệng mở ra,
động tác người kia rất dịu dàng nên cô cũng không bị khó chịu. Nước
thuốc ấm áp đổ vào miệng có chút đắng, nước ấm dừng lại ở cổ họng còn
chưa kịp chảy xuống dạ dày đã bị nôn ra, khóe miệng được lau đi. Thư Thù cho rằng đã kết thúc nhưng chưa được mấy giây, nước ấm đăng đắng lại
được đổ vào miệng, sau đó cô lại nôn ra.
Như thế mấy lần, Thư Thù nghe y tá nói: “Cố tiên sinh, hay để tôi thử xem?”
Cố Diệc Thành nhìn Thư Thù rồi lại nhìn
mình, hai người đều bị dính thuốc, trong lòng dù ngàn vạn lần không muốn nhưng cũng đành thôi. Anh đưa thuốc và nước ấm cho y tá. Y tá thuần
thục dùng thìa mở miệng Thư Thù ra, nhanh chóng đổ thuốc và nước vào,
khi mùi vị đắng nghét kia đi vào dạ dày, Thư Thù cảm thấy trong dạ dày
giống như bị lửa đốt, theo bản năng kháng cự lại.
Cố Diệc Thành thấy cô giãy giụa thì nói với y tá: “Tôi để cô đút chứ không bảo cô đổ, đổ thuốc chẳng lẽ tôi làm không được?”
Cô y tá vô tội cúi đầu, cũng vì đút
không được nên mới phải rót, chỉ khó chịu một chút mà lại nôn ra toàn
thân thế sao? Dĩ nhiên, cô ta không dám nói ra miệng, chỉ đành lấy tinh
thần nghề nghiệp chuyên nghiệp mà mỉm cười trả lời: “Vâng, Cố tiên
sinh.”
Vất vả hồi lâu cuối cùng cũng đút xong
thuốc, y tá lấy ra bộ đồ sạch, không chút kiêng kỵ mà thay cho Thư Thù
ngay trước mặt Cố Diệc Thành.
Cố Diệc Thành chợt lo lắng, lui về sau
một bước, theo bản năng muốn rút thuốc lá ra, tiếng bật lửa làm y tá
quay đầu lại. Anh lúng túng cất bật lửa đi, mắt lại nhìn về phía Thư
Thù, ánh mắt dừng lại trên bụng cô, mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo
dài chừng 10cm, nhợt nhạt hòa cùng màu da, nếu ví vết sẹo này như một
con sâu róm thì Cố Diệc Thành nghĩ, không thể nghi ngờ là anh đã thấy
con sâu róm to nhất.
Có thể vì ánh mắt của anh quá lộ liễu
nên y tá giải thích: “Vết sẹo này là cuộc phẫu thuật trước kia của cô
Thư để lại. Cố tiên sinh, anh yên tâm đi, phẫu thuật lần này sẽ không
lưu lại sẹo đâu. Đúng rồi, quần áo của anh dính toàn thuốc, cần tôi đem
cho anh một bộ đồ sạch không?”
Cố Diệc Thành cười, anh cho rằng mình có thể dời mắt đi hoặc ra ngoài nhưng mắt anh, chân anh lại không cho
phép, nhấc không đi, nhúc nhích không được. Anh nghĩ, y tá vừa nói gì
nhỉ, sẽ không lưu lại sẹo? Nhưng không có sẹo không có nghĩa là không có vết thương, sẹo trên người rất dễ dàng phai đi nhưng còn sẹo trong lòng thì sao? Anh cũng không biết.
Ngực chợt trĩu nặng như bị một tảng đá
đè ép, không thở nổi, máu toàn thân đều dồn về, đầu óc một mảnh hỗn
loạn, Cố Diệc Thành đành đổ hết những bất an và nóng nảy cho phòng bệnh
không thoáng khí… Lấy cớ, lấy cớ, anh dĩ nhiên biết đó là lấy cớ nhưng
anh cần phải lấy cớ, anh bóp trán, im lặng một lúc lâu cuối cùng xoay
người ra khỏi phòng bệnh, anh nghĩ mình cần ra ngoài hít thở khí trời,
như Hàn Duệ trước khi đi có nói, cần yên tĩnh một chút.
Đêm, tối đen như mực, xung quanh chìm trong im vắng, vườn hoa bên dưới mai vàng đã nở, thật dễ chịu.
Cố Diệc Thành đứng dưới tàng cây quế
châm một điếu thuốc, đèn đường chạm mạch chập chờn thỉnh thoảng tắt
ngóm, làm cho người ta tự hỏi có thể phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn
không? Mấy ngày nay, vì nhiều nguyên nhân, anh vẫn luôn tới đây lúc trời tối. Anh tới muộn, cô ngủ sớm, hai người chưa nói với nhau một câu nào. Hôm nay, hai người rốt cục cũng nói chuyện nhưng không ngờ lại biến
thành như vậy.
Cố Diệc Thành hít một hơi thuốc, ngơ
ngác nhìn đốm lửa trên đầu ngón tay, chợt nhớ tới lần anh đã hứa với Thư Thù sẽ cai thuốc nhưng lời hứa có điều kiện, đó chính là cô nhất định
phải luôn ở bên cạnh anh, anh không nhịn được bật cười. Trong mối quan
hệ nhập nhằng không rõ của hai người, anh vẫn luôn như vậy, sắm vai một
nhân vật vô lại, thân thể rõ ràng là của mình, anh lại đem sức khỏe của
mình ra uy hiếp cô. Cô đã từng mắng anh lưu manh, anh cười nói, Bạch
nương tử cố tình làm mưa để được mang ô cho Hứa Tiên, Chúc Anh Đài mười
tám tuổi ăn mặc khác người để trêu chọc Lương huynh, Ngưu Lang thừa dịp
Chức Nữ tắm để lấy xiêm y của nàng…Những tích xưa này nói lên điều gì?
Nói rằng tình yêu chung quy đều bắt đầu do có người đùa bỡn lưu manh.
Anh không ngại làm tên lưu manh ấy nhưng sau đó thì sao? Sau đó mới
biết, có một số việc căn bản không cách nào nắm trong tay, giống như có
một số người căn bản không thể nắm bắt được.
Có người nói, đường thẳng song song là
đáng sợ nhất nhưng Cố Diệc Thành cho rằng đáng sợ nhất là những đường
giao nhau, họ vốn từng gắn bó khăng khít, từng là những người thân mật
nhất trên thế gian này nhưng cũng lại ở lúc gần gũi nhất mà cách xa
nhau, càng chạy càng xa, cuối cùng thì thành khách qua đường… Nhưng trái đất tròn, khi họ đã xa nhau 6 năm dài lại có thể tương hội lần nữa. Cố
Diệc Thành nghĩ, cái này chẳng lẽ chính là số phận? Anh là người theo
chủ nghĩa duy vật, vốn không tin thần Phật, lại càng không tin vận mệnh. Thế nhưng hôm nay, anh không thể không thừa nhận trên thế gian có một
số người, một số việc trốn không thoát, tránh không khỏi.
Hút xong một điếu thuốc, Cố Diệc Thành về phòng bệnh.
Trong phòng, Thư Thù vẫn chưa tỉnh. Anh
nhẹ bước đến bên giường, ngồi xuống, giơ tay lên dém lại chăn, lần tìm
tay cô rồi nắm chặt. Tay cô rất nhỏ, anh có thể nắm trọn cả bàn tay cô.
Khẽ khàng anh lồng tay mình vào bàn tay cô, mười đầu ngón tay quấn quýt.
Cho dù chỉ là một sự đụng chạm bé nhỏ
nhất Cố Diệc Thành cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cô khẽ cử động, anh
lại dém lại tấm chăn, anh nhớ cô sợ lạnh, thân thể nhỏ nhắn luôn được
bọc kín mà không thấy nóng.
Gió thổi rèm cửa bay phất phơ, Cố Diệc
Thành nghĩ trời muốn mưa, tay anh nâng lên lần thứ n rồi lại hạ xuống,
vuốt ve tóc mái xòa trước trán cô, say ngủ dưới ánh đèn, mặt cô có chút
tái nhợt, ánh đèn đã che giấu sắc mặt cô nhưng lại không che giấu được
đôi mắt như nước, cô đã tỉnh.
Ngoài cửa sổ không biết mưa đã rơi từ
bao giờ, mưa càng lúc càng lớn như không bao giờ dừng, Họ cứ vậy nhìn
nhau, trong nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Trong phòng quá
yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng một cây kim rơi trên
đất, ngập tràn cảm xúc không nói nên lời, xen lẫn không khí ẩm ướt sau
cơn mưa khiến lòng người buồn bực đến đáng sợ.
Nhìn nhau một lúc lâu, Thư Thù dần khép
mắt lại, rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của Cố Diệc Thành. Có thể vì cô vừa tỉnh lại, không có sức lực nên động tác rút tay của cô vô cùng
chậm chạp khiến Cố Diệc Thành từng nghĩ rằng cô không muốn rút tay ra.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay của cô cũng biến mất, Cố Diệc Thành biết cô vẫn là muốn thoát khỏi anh, anh không cam lòng giữ lại chút độ ấm ấy, không cho phép cô thoát, hồi lâu mới nói: “Em tỉnh là tốt rồi, anh đi gọi bác sĩ.”
Lát sau, bác sĩ và y tá lập tức tới, vừa kiểm tra vết thương vừa đo nhiệt độ. Thư Thù bây giờ không có chút sức
lực lại thêm vết thương đau muốn chết, đành nhắm mắt lại mặc cho họ làm
việc. Sau đó, y tá mang đồ ăn tới, cô ăn một chút, bác sĩ lại tiêm cho
cô, ý thức của cô dần mơ hồ.
Thư Thù tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Nhìn quanh, khung cảnh hoàn toàn xa lạ,
cô đang nằm trên một chiếc giường lớn kiểu Châu Âu, rộng đến mức đủ cho
bốn người nằm. Trong phòng đồ đạc bài trí theo kiểu Châu Âu bằng gỗ lê
đỏ thẫm. Trên bàn cạnh cửa sổ đặt khay trà nóng, tỏa ra một mùi thơm
thanh khiết như có như không, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa thêu hoa
màu cà phê nhạt, màu sắc trở nên trong suốt, mỏng manh thanh thuần tựa
như làn khói mông lung lập lờ trên đầu. Qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng mơ
hồ có thể thấy được một sân vườn có đình viện rất độc đáo, có cây cầu
nhỏ, có nước chảy, trong sân mai vàng bung cánh thật rực rỡ.
Thư Thù chống nửa người lên, trên sàn
nhà gỗ có đặt một đôi dép lê hình cừu non màu hồng nhạt, cô xỏ vào,
không lớn không nhỏ, vừa chân cô. Cô mở cửa bước ra ngoài, trên con
đường nhỏ lát đá nhiều nơi còn có nước chảy róc rách, trong sân khắp nơi đều là cánh mai vàng, xem ra đêm qua mưa không nhỏ, vừa tiến lên một
bước, không biết là nước từ đất bắn lên hay nước từ cánh hoa nhỏ xuống.
Ánh dương chiếu lên cánh hoa, giọt nước
dưới ánh mặt trời càng trở nên lạnh lẽo, gió mát thổi qua, một mùi hương thoang thoảng vờn qua mặt.
“Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,
Vẫn có hương như cũ.” (1)
Không biết thế nào, trong đầu Thư Thù
chợt hiện ra câu thơ này, cô kéo áo choàng nhung trên người chặt hơn, dè dặt mà phủi cánh hoa ướt xuống, cái lạnh thấm qua lòng bàn tay, cô cảm
thấy người không giữ được thăng bằng, trước mắt tối sầm rồi té ngã.
Ấy nhưng ngay khi cô sắp nằm xuống, lưng lại được đỡ lấy, cô vừa mở mắt lại chạm ngay vào một đôi mắt sâu lắng.
Người đàn ông trước mắt tóc tai gọn gàng, bộ tây trang màu nâu nhạt,
khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, chẳng qua là tiếng gọi quen thuộc thế nhưng cô không cách nào thốt ra miệng.
Nét mặt Thư Thù thoáng sạm lại, đôi mắt đen tĩnh mịch của Cố Diệc Thành đảo một vòng trên khuôn mặt người trong lòng.
Gian phòng của anh ở cách vách, mới rồi
nghe thấy tiếng động trong vườn hoa, ra ngoài mới thấy cô đang đứng dưới cây mai, gió thổi rối loạn mái tóc trước trán cô, tung bay vạt áo cô,
làn da trắng nõn như gốm sứ, chiếc eo nhỏ nhắn không đủ một vòng ôm, đôi chân thon dài thẳng táp, thân ảnh mảnh mai như đôi cánh dài trong suốt, cảm giác chỉ cần gặp gió liền bay mất.
Cố Diệc Thành từng nghĩ, rốt cuộc cô
hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ quan của anh hay thẩm mỹ quan của anh bị
lệch, trong mắt anh, cô là hoàn mỹ, cho dù một chút tỳ vết cũng không
thể tìm ra. Cô đưa tay phủi cánh hoa bám trên mặt xuống, tim anh phút
chốc chợt thắt lại, anh tiến lên, cô vừa lúc rơi vào lòng anh. Anh ôm cô lên, đưa về phòng, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Cố Diệc Thành nhìn điện thoại trong tay
rồi lại nhìn Thư Thù, cười đưa điện thoại tới. Thư Thù mím môi đưa tay
đón lấy, ngón tay không cẩn thận chạm vào tay anh, không kịp thu về đã
bị anh giữ lại, anh khẽ kéo cô vào ngực, mượn ưu thế của cơ thể đẩy cô
xuống giường rồi thuận thế đè lên khóa cô lại.
Điện thoại được kết nối, trong loa
truyền đến giọng nói của Trình Hàn: “Thư Thù, anh coi dự báo thời tiết
nói tối nay có mưa, em uống thuốc rồi nghỉ sớm đi.”
Cô lại vươn tay với lấy điện thoại trong tay anh, anh cầm tay cô đưa lên đỉnh đầu, ghé vào bên tai cô nói: “em
không trả lời thì để anh nói nhé.” Nói rồi quay sang điện thoại ‘alo’
thật.
Trình Hàn bên kia rõ ràng rất sửng sốt, sau đó nói: ‘Cố Diệc Thành?” dừng lại rồi hỏi: “Thư Thù đâu?”
“Cô ấy không khỏe, cậu có gì…Này, Thư
Thù em đàng hoàng một chút coi…” Anh nói được một nửa thì Thư Thù đang
yên ắng chợt liều mạng đẩy anh, đánh anh, đá anh, dùng cùi chỏ thúc anh, móng tay sắc xẹt qua cằm anh, máu tươi trong nháy mắt tràn ra. Cố Diệc
Thành không dám dùng sức, sợ làm đau cô, càng sợ giằng co rồi đụng đến
vết thương của cô, đành phải vứt bỏ điện thoại, khóa chặt cô trong lồng
ngực.
Điện thoại ném xuống đất, phát ra tiếng
‘cạch’, màn hình còn hiển hiện cuộc nói chuyện, tiếng Trình Hàn nghe hết sức gấp gáp: “Cố Diệc Thành, cậu đừng làm đau cô ấy, cô ấy…nghiêm
trọng…Cậu không biết mấy năm qua cô ấy…đã trải qua thế nào…” Tín hiệu
đứt quãng, cuối cùng màn hình tối sầm, không còn tiếng động nào nữa.
Thư Thù nhìn điện thoại trên đất, ngưng
giãy giụa. Cố Diệc Thành cúi đầu nhìn cô, bên dưới cặp lông mi dài như
cánh quạt của cô, một đôi mắt long lánh nước mắt đang nhìn chằm chằm
điện thoại.
Anh buông cô ra, khom lưng nhặt điện thoại lên trả cô: “Bể rồi, mai mua cho em cái khác.”
Thư Thù nhận lấy, trên màn hình điện thoại có một khe nứt dài, không thể dùng được nữa rồi.
Bên trên vang lên tiếng Cố Diệc Thành: “Nghe nói Trình Hàn được trường cử đi tu nghiệp ở bệnh viện Bắc Kinh.”
Cô cúi đầu không để ý tới anh, trong mắt chỉ có chiếc điện thoại hỏng kia. Cố Diệc Thành chợt có thôi thúc muốn
ném điện thoại lần nữa, hỏi: “Em ngã bệnh, cậu ta chỉ gọi cho em, không
về thăm em sao?”
“Đây là chuyện riêng của tôi.”
“Tôi biết đây là chuyện riêng của em, tôi chỉ muốn nói cậu ta đối với em cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Đến thế mà thôi? Ha ha! Thư Thù nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt không biết là
châm chọc hay tự giễu. Cô châm chọc cái gì? Cố Diệc Thành không đoán
được, lại có cảm giác thất bại, nheo mắt anh cố gắng khống chế tâm tình
của mình, giọng nói lại trở nên lạnh hơn: “Xem ra những năm qua em sống
cũng không tệ, đã như vậy, nói chuyện với tôi về con đi. Nếu năm đó đứa
bé là con tôi, tôi nghĩ tôi có quyền…”
Thư Thù mím môi, vẻ mặt đề phòng nhưng
cũng không muốn thảo luận với anh về vấn đề này. Cố Diệc Thành lúng
túng, không ngờ bây giờ ở trước mặt cô anh lại trở thành người vô hình,
nhưng đề tài là anh khơi mào anh cần nói ra tất cả những thắc mắc trong
lòng, nếu không sẽ ngột ngạt lắm.
Anh hỏi Thư Thù: “Em ngủ không an, luôn nằm mơ, là mơ thấy gì? Kêu ai đừng đi?”
Cố Diệc Thành biết anh đã hỏi vào trọng
điểm, bởi vì sắc mặt Thư Thù trong nháy mắt trắng xanh. Anh ngồi xuống
sô-pha, vừa uống trà vừa nhìn cô, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn và chờ đợi câu trả lời của cô. Anh hỏi trước nhưng trong tiềm thức đã biết đáp án, cái người ‘Ai’ đó anh ‘tự cảm thấy’ chính là mình.
Cô không trả lời. Qua một lúc lâu, cô lại nói: “Cố Diệc Thành, đây là chuyện của tôi.”
Giọng nói của cô nhu hòa như tiếng sáo,
mang theo nét bi thương chua xót. Trong lòng Cố Diệc Thành không nói ra
được là tư vị gì, anh nhìn cô: “Thư Thù, anh không có ác ý, anh chỉ là
quan tâm đến em…Anh biết những năm qua em sống không tốt. . .Ừ, anh cũng không biết nói với em thế nào. Có lẽ năm đó chúng ta còn quá trẻ. Em
quá nhạy cảm mà anh lại không biết nhường nhịn và thông cảm. Anh không
dám nói giữa chúng ta có bao nhiêu hiểu lầm, hoặc ai đúng ai sai, hiện
tại tranh luận những chuyện đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Năm đó không
kiên trì đi tìm em, coi như anh có lỗi với em nhưng sao em không thể chủ động tìm anh? Chuyện đứa bé, em cũng nên nói cho anh biết.”
“Biết ư?” Thư Thù nói, “Coi như tôi
không biết đi. Anh cũng cho là không có ý nghĩa gì nữa, tôi muốn chủ đề
này dừng tại đây, dù sao con người ta cũng không thể sống trong quá khứ. Hơn nữa, mấy năm qua tôi sống thật ra cũng không tệ lắm.”
Cố Diệc Thành là một người thông minh,
anh biết Thư Thù nói ‘mấy năm qua tôi sống thật ra cũng không tệ lắm’ là ý gì. Cô muốn nói: Cố Diệc Thành, anh không quan trọng đến vậy, tôi rời khỏi anh vẫn sống rất tốt. Có lẽ đây là sự thật, chẳng phải cô sau đó
đã ở bênTrình Hàn đó thôi. Chỉ là anh không thuyết phục được mình, cũng
không muốn chấp nhận lời giải thích của cô. Vẻ mặt của anh trong nháy
mắt trở nên khó chịu, thuở thiếu thời Cố Diệc Thành không im lặng như
vậy, anh phản bác không chỉ là khua môi múa mép mà còn rất có văn hóa.
Sau khi trưởng thành, Cố Diệc Thành nghĩ anh trầm tính và bình tĩnh hơn
là do cuộc sống ở Anh, sống giữa đất nước được coi là lịch thiệp nho nhã suốt 6 năm, anh cũng học được cách suy nghĩ trước khi hành động, lấy
phương thức văn minh giải quyết xung đột, đặc biệt là xung đột tình cảm.
Anh nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Anh biết em hận anh.”
“Không không, tôi đã không còn hận anh.” Thư Thù nói, “Có lẽ đã từng hận bây giờ không còn hận nữa.”
Thư Thù nói ‘tôi đã không còn hận anh’.
Đột nhiên Cố Diệc Thành nhớ đến tại nhà ăn trường A nhiều năm về trước,
anh tự cho là đúng chạy tới nói xin lỗi với Thư Thù, lời nói oai phong
lẫm liệt, quy kết hành động thấy chết không cứu vì sợ hãi nhưng ngay cả
cô vì anh mà thành kém thính anh cũng không biết. Anh ở trước mặt cô sám hối lại bỏ sót chi tiết quan trọng, cô khi ấy đã trả lời anh thế nào?
Đúng rồi, cô nói, ‘được, tôi biết rồi.’ Cô chỉ một câu ‘tôi đã không còn hận anh’ mà hời hợt vứt bỏ quá khứ. Thế nhưng đó chẳng phải kết thúc
anh muốn sao? Chuyện cho tới bây giờ anh còn có thể nói gì? Còn có thể
làm gì? Chẳng lẽ nói cho cô biết, ‘Thư Thù, anh khó chịu? Rất khó chịu,
em tới đây cho anh ôm một cái…Kỳ thật… kỳ thật anh thà rằng em cứ hận
anh…’
Cố Diệc Thành cúi đầu, nhìn đường vân gỗ trên sàn, nhìn lại nhìn, lịch sử quả nhiên đã lập lại. Anh cười lạnh
nói: “Thư Thù, thật ra anh biết trong lòng em nghĩ thế nào.”
“Sao? Tôi nghĩ thế nào?”
“Không phải em giận anh năm đó ở bên
cạnh Nghiên Nghiên, cảm thấy ban đầu rõ ràng là anh mặt dày quấn chặt em nhưng lại không kiên trì đến cùng nên em cố ý không nói cho anh biết về đứa bé, em muốn gạt anh sinh con, sau đó một mình nuôi lớn nó để anh
đau lòng cả đời, là thế đúng không, Thư Thù? Nhưng nó là một đứa bé mà,
không phải công cụ để em trả thù anh, để anh day dứt…Sao em có thể không nói cho anh biết? Nếu biết em đã mang thai, anh tuyệt không đi…Em biết, tình cảm của anh đối với em…”
Trí tưởng tượng quả nhiên là thứ kinh
khủng, Thư Thù ngắt lời anh: “Cố Diệc Thành, tôi không nghĩ dùng con để
níu kéo anh. Càng không nghĩ tới việc một mình sinh con rồi nuôi dưỡng,
vì làm thế nhất định phải cần đến dũng khí và thực lực kinh tế, rất
tiếc, hai thứ này tôi đều không có. Tôi nghĩ anh chắc đã quên rồi, quên
rằng năm đó tôi chỉ có mười chín tuổi, quên rằng tôi đã ở trong tình
cảnh xấu hổ ăn nhờ ở đậu, quên cả việc tôi là cô nhi bị người ta vứt bỏ. Biết gì không? Đứa bé đã mất trong một ngày mưa thế này.”
Cố Diệc Thành cứng người, cố gắng tiêu hóa hết ý tứ trong lời nói của cô.
‘Đứa bé đã mất trong một ngày mưa thế
này…’ Thư Thù nói, nước mắt nóng hổi như phích nước nóng đang ‘ào ào’
tuôn chảy. Cố Diệc Thành cảm thấy đau khổ và đắng chát trong lòng, không hiểu được là kinh ngạc hay buồn thương, vội ôm lấy cô. Anh nghĩ cô cần
anh an ủi, nổi thống khổ của cô vốn cũng có một nửa của anh, chỉ có anh
mới có thể hiểu. Cô lại hất tay anh ra, từ chối sự an ủi và đụng chạm
của anh như đang tránh né một con rắn độc kinh tởm.
“Mỗi khi trời mưa tôi sẽ gặp ác mộng, mơ thấy toàn thân con đều là máu, khóc lóc hỏi tôi sao không cần nó? Cố
Diệc Thành, nó cũng là con anh, nó có tới tìm anh không?”
Cố Diệc Thành mờ mịt, đầu óc trống rỗng, đứa bé là con anh, khả năng này trong lòng anh càng rõ hơn ai hết. Anh
ép cô thừa nhận, cô không chịu, anh bị cô chọc giận điên lên, nhưng khi
cô dùng cách thức này để nói, cô thừa nhận, tim của anh lại chìm xuống
tận biển sâu.
Giọng cô run rẩy như gió lạnh thổi qua,
bên ngoài mưa gió vẫn đang tiếp diễn, xen lẫn là tiếng còi xe inh ỏi
liên tục. Vì sấm chớp chợt lóe ngoài trời, gương mặt cô cũng tranh sáng
tranh tối, hai dòng nước mắt như dao găm đâm sâu vào trái tim anh. Trong phòng không khí ngưng trệ, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề, Cố Diệc Thành nghe thấy tiếng tim mình đập, nhưng Thư Thù lại không nghe được, thanh
âm vô cùng bi ai của cô lại vang lên: “Tôi từng muốn bỏ đứa con này
nhưng khi nó không còn, khi nó từ trong cơ thể đi ra, tôi mới ý thức
được sinh mạng này là huyết nhục của tôi, nó sống trong cơ thể tôi bảy
tuần nhưng từ khi tôi biết đến sự hiện hữu của nó đến khi mất nó, lại
không đến hai mươi bốn giờ, đây là con, tôi tin mình biết rõ hơn anh, Cố Diệc Thành, khi nó ra khỏi cơ thể tôi, tôi chỉ hận không thể cùng chết
với nó. Đáng tiếc tôi lại còn sống, người không thể chết được thì chỉ
còn cách phải sống, có thế mới để anh có cơ hội đến chất vấn tôi. Nhưng
anh dựa vào cái gì?”
Cố Diệc Thành há miệng, tiếng nói tắc
nghẹn trong cổ họng nửa âm cũng không phát ra được, con người luôn khó
khống chế được bi thương, tựa như sinh mạng không thể khống chế được cái chết, khi bi thương đánh vào tim, con người vốn không kịp ẩn núp. Nước
mắt chảy xuống từ lúc nào Cố Diệc Thành cũng không hay biết, anh vẫn cho rằng đàn ông rơi lệ là chuyện rất mất mặt nhưng giờ khắc này, ngoài
khóc ra anh cũng không tìm được cách nào khác để giải thoát những đau
thương đè nặng trong lồng ngực.
Có người nói, ở trong bóng tối nói
chuyện, có lúc sẽ sinh ra một loại ảo giác, con người dễ dàng bộc lộ
chân tình. Nhưng chân tình này anh lại thấy xót xa quá.
Cố Diệc Thành nghĩ, rốt cục anh muốn làm gì? Bám lấy cô không tha vì muốn một kết quả thế nào? Ép cô thừa nhận
con là của anh, rồi sao nữa? Khi anh biết Thư Thù từng nghi ngờ mình
mang thai, sau vì thai ngoài tử cung nên không giữ được, anh thật hi
vọng đứa bé còn sống, Thư Thù gạt anh sinh con, sau đó một mình nuôi
lớn, chẳng lo cô sinh con vì hận, vì muốn anh đau lòng nữa. Có một đứa
con của anh và cô, đời này cô cũng đừng mơ tưởng sẽ phủi sạch quan hệ
với anh. Nhưng bây giờ thì sao? Không còn con, cũng không còn hận, trong lòng cô anh là thứ gì?
Cố Diệc Thành siết chặt nắm đấm muốn giữ chặt cái gì đó cho đến khi lòng bàn tay nhói đau mới biết mình chẳng
nắm được gì cả, dáng vẻ kiêu ngạo càn quấy của anh chợt phụt tắt, ở
trước mặt cô có khi nào anh thật sự phách lối được đâu, nếu nói cô là
con thỏ thì anh bất quá chỉ là con cọp giấy, thỏ nóng nảy sẽ cắn người,
mà con thỏ Thư Thù này nếu nổi giận còn có thể xé nát cọp giấy thành
từng mảnh nhỏ.
Cố Diệc Thành thần sắc tối sầm lại: “Thư Thù, xin lỗi…” Giọng nói run run mang theo âm mũi khàn đặc.
Thư Thù nhìn anh không nói, xoay người bấm nút trên tường.
Rất nhanh có y tá đưa cơm tới, Thư Thù
nói với y tá: “Tôi muốn nghỉ ngơi, phiền cô mời anh ta làm ơn đi dùm.”
Cô dùng một chữ ‘làm ơn’ vừa khách sáo vừa xa cách. “Cái này…” y tá đương nhiên khó xử, Cố
Diệc Thành lau mặt qua loa, đứng lên nói: “Ngày mai anh lại đến thăm em, em nghỉ ngơi cho khỏe.” xoay người nói với y tá: “Phiền cô chăm sóc cô
ấy.”
Khi Cố Diệc Thành đánh xe về chỗ ở trong nội thành đã là nửa đêm.
Điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, Hàn Duệ nói: thái độ hôm qua không tốt, đừng giận nhé.
Cố Diệc Thành xem tin nhắn không biết
trả lời thế nào. Anh em mấy chục năm, Hàn Duệ vẫn là người tính cách
trầm tĩnh nhất trong bọn vậy mà cũng không chịu nổi, xem ra anh quá đốn
mạt rồi.
Anh không nhịn được hỏi Hàn Duệ, ‘cậu
cảm thấy cơ hội của tớ là bao nhiêu?’ Một tin nhắn điên khùng nhưng Cố
Diệc Thành nghĩ Hàn Duệ có thể hiểu. Mấy phút sau, Hàn Duệ nhắn lại
nhưng không trả lời ngay câu hỏi của anh, chỉ nói: từ từ đi.
Cố Diệc Thành nhắm mắt lại, có chút nhụt chí. Anh tắm rửa qua loa, nằm trên giường không sao ngủ được, những
chuyện trải qua như một cuộn phim chiếu chậm trước mắt anh, mười năm,
suốt mười năm, anh dùng sáu năm để quên đi mười năm, ngay khi anh nghĩ
đã quên được thì lại gặp lại cô…
Anh luôn nhớ kỹ từng động tác nhỏ của
cô, khi ngủ cô thích cuộn tròn người, tóc dài xõa ra, khuôn mặt nhỏ
nhắn. Anh thích từ phía sau ôm lấy cô, ngực áp vào lưng cô, trong lúc
ngủ anh sẽ cuộn mình theo cô, anh thích tư thế đó như họ là một thể
thống nhất. Anh thích bộ dáng cô vì ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn
anh, sợ nhìn vào mắt anh khiến anh không nhịn được lại muốn trêu chọc
cô. Anh thích cô chợt ôm anh làm nũng, nói: “Cháo hải sản rất ngon, em
muốn ăn nữa.” Sau đó anh nấu cơm, cô rửa chén, nghe tiếng nước chảy,
hạnh phúc ngọt ngào tỏa ra.
Mệt mỏi, mệt quá, tim mệt quá…Ngủ lúc
nào Cố Diệc Thành cũng không rõ, khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa gió sấm
chớp lại kéo đến, anh chợt nhớ tới nét mặt đau thương của Thư Thù, cô
nói: “Mỗi khi trời mưa tôi sẽ gặp ác mộng, mơ thấy toàn thân con đều là
máu, khóc lóc hỏi tôi sao không cần nó? Cố Diệc Thành, nó cũng là con
anh, nó có tới tìm anh không?”
Trong bóng tối, anh châm điếu thuốc, căn phòng vắng lạnh không có gì cả, trừ nỗi cô độc.
Rạng sáng khoảng bốn năm giờ, điện thoại di động ở đầu giường chợt vang lên.
Từ biệt thự bên kia gọi tới, bác sĩ nói: “Cô Thư sốt cao không dứt.”
Cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, Cố Diệc Thành ngồi bật dậy, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra? Lúc tôi đi không phải vẫn tốt đó sao?”
Bác sĩ giải thích: “Nửa đêm cô ấy tỉnh
lại, nói muốn ngắm hoa một lúc, còn nói cái gì đứa bé, y tá vất vả
khuyên can mãi cô ấy mới chịu về giường nhưng vừa đến xem cô ấy lại thấy không biết cô ấy chạy ra vườn từ bao giờ, có dính nước mưa, chắc đã cảm lạnh.”
Cố Diệc Thành thoát khỏi tai nạn xe năm
ấy, dù không sợ lái xe nhưng càng cẩn thận hơn người khác. Trời mưa sấm
chớp như vậy, vì an toàn, anh thường sẽ không ra khỏi cửa. Sáu năm rồi, anh gần như đã quên phóng như bay là thế nào, khi anh vượt đèn đỏ hết
lần này tới lần khác, lại cảm thấy cho dù có chạy với tốc độ một trăm
con ngựa cũng không đủ, tay nắm tay lái càng lúc càng chặt, trong lòng
mắng thầm: y tá ban đêm làm cái gì thế? Cơ thể cô đã không khỏe, lại vừa phẫu thuật, làm sao chịu đựng được gió lạnh cả đêm? Nói gì dính nước
mưa, chắc cảm lạnh, người vừa phẫu thuật có thể dính mưa sao? Sẩm tối
anh và cô cãi vã thì tâm tình cô đã không ổn định, anh lúc ấy trong lòng khó chịu, có thể cũng có ý trốn tránh, tại anh, tại anh, tối nay anh
không nên về…
Lúc Cố Diệc Thành chạy tới biệt thự thì bác sĩ đang truyền nước biển cho Thư Thù đang hôn mê.
Kim tiêm đâm vào mạch máu thì Thư Thù
lập tức chặn lại, gỡ kim tiêm trên mu bàn tay ra, Cố Diệc Thành tưởng cô tỉnh, bước nhanh tới, vừa nhìn mới phát hiện cô vẫn nhắm chặt mắt, nước mắt trên mặt còn có thể thấy được, tóc chưa được hong khô.
Bác sĩ lại đổi kim tiêm, nắm tay Thư Thù lại tìm mạch máu. Kim nhọn vừa đụng đến phần da trên tay cô, cô liền
giằng ra, cây kim kéo một đường trên cổ tay trắng nõn của cô, máu tươi
rỉ ra rơi xuống ga trải giường trắng tinh thật đáng sợ.
Cố Diệc Thành vội vàng ôm lấy cô: “Thư
Thù, Thư Thù, em làm sao thế? Bác sĩ đang truyền nước biển cho em mà.”
nói rồi quay đầu nói với bác sĩ: “Có thể chích thôi được không?”
“Có thể nhưng hiệu quả không tốt bằng.”
“Tôi giữ cô ấy lại, ông tiếp tục tiêm cho cô ấy đi.”
Khi kim tiêm lần nữa đâm vào mạch máu,
Thư Thù giằng co nhưng không sao thoát khỏi sự giam giữ của Cố Diệc
Thành, cô vùng vẫy một lát, không còn sức cuối cũng cũng nằm im, cuộn
tròn người: “Dì ơi, con sai rồi, con không dám đẩy Đường Ngọc nữa đâu,
van xin dì, đứa bé là vô tội. . .Không muốn…Cố Diệc Thành, họ muốn giết
chết con…”
“Đừng bỏ lại em một mình, em sợ lắm…hu…” Tiếng cô đứt quãng, ngày càng thấp rồi cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nói: “Trong thuốc tiêm có thuốc
an thần, cô ấy vẫn còn nóng, đợi lát nữa xuất mồ hôi thì để y tá tới lau người cho cô ấy.”
Cố Diệc Thành ôm cô gật đầu, bên tai
vang vọng lời của Thư Thù: ‘Tôi nghĩ anh chắc đã quên rồi, quên rằng năm đó tôi chỉ có mười chín tuổi, quên rằng tôi đã ở trong tình cảnh xấu hổ ăn nhờ ở đậu, quên cả việc tôi là cô nhi bị người ta vứt bỏ.’
Anh làm sao quên được, năm ấy cô chỉ mới mười chín tuổi, anh bỏ cô đi Anh, bên cạnh cô còn ai để bày tỏ? Đường
gia từ trên xuống dưới bình thường đối với cô thế nào anh chẳng lẽ không rõ sao? Không chỉ có thế, chưa kết hôn mà có con, cô phải chịu bao xem
thường và giễu cợt, thai ngoài tử cung, con không giữ được. Tâm trạng cô thế nào? Anh ép cô nói về đứa bé, bắt cô lại lần nữa vạch vết sẹo trần
cho anh nhìn, lại quên mất, đứa bé còn có một nửa huyết nhục của anh từ
trong cơ thể cô chảy ra, nỗi đau này, bây giờ anh không thể cảm nhận
được hết.”
Anh hít vào mùi hương trên tóc cô, anh
nắm tay cô, tay cô mềm mại nhưng anh không nói được nên lời. Cố Diệc
Thành nghĩ, có lẽ anh cũng không thể dùng ngôn ngữ để chạm đến tim cô,
cô ở đây nhưng lòng cô lại cách anh vạn trượng, thái sơn có bao xa, bao
cao, anh cũng không biết. Ngực đau quá! Cố Diệc Thành nghĩ có lẽ do
không khí lạnh lẽo trên đường đã tràn vào phổi, hóa thành đao nhọn, từng đợt từng đợt lăng trì, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Anh nhớ lại mùa hạ năm đó, trong rừng
cây đại học A, dưới màn mưa bụi lất phất, khuôn mặt Thư Thù ửng hồng,
giữa những năm tháng tươi đẹp nhất cô đã kiên định trao bản thân cho
anh.
Anh còn nhớ dưới cây bạch quả, họ tay
trong tay đếm những bậc thang bên bờ sông, cùng lập lời thề trọn đời,
anh từng nói, nếu có một ngày cô đi, anh sẽ đứng dưới tàng cây đợi cô
quay đầu lại.
Nhưng người chờ đợi cuối cùng lại là cô.
Anh quấy nhiễu không để cô yên, cũng
không có chỗ an thân, cuối cùng còn vô sỉ bám riết lấy cô không tha, cô
nên hận anh đến chết mới đúng, cô lại nói, Cố Diệc Thành, tôi không còn
hận anh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT