Ngay buổi chiều hôm Cố Diệc Thành tỉnh lại, Thư Thù trở về A thành.
Hàn Duệ lái xe đưa cô ra sân bay. Khi
cô từ phòng bệnh bước ra cũng không hề quay đầu lại, xe ngoặt ra khỏi
bệnh viện, đi ngang qua dãy phòng cô mới ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua
cành lá rậm rạp, mơ hồ có thể thấy được bên khung cửa sổ của tầng cao
nhất có một bóng người mặc đồ bệnh nhân màu xanh nhạt đang đứng.
Trời chiều ảm đạm, trên đường tiếng kèn
xe ồn ào, từng tiếng từng tiếng, chợt gần chợt xa, Thư Thù nghe cũng
không thật, lại vô cùng ầm ỹ. Cô đưa tay lấy máy trợ thính xuống, Trình
Hàn giữ tay cô lại: “Thế giới này có rất nhiều âm thanh, nếu em dùng tai để lắng nghe, có êm tai, có chói tai, có tuyệt vời, cũng có phiền não,
những âm thanh này rơi vào tai có thể khiến em cảm thấy đày đọa nhưng
lòng em nếu bình tĩnh thì nó cũng chỉ là tiếng nhạc của phông nền.
Thư Thù dựa đầu về bên kia, từ từ nhắm
mắt lại, để tất cả sự náo nhiệt xung quanh cũng theo đó mà trở nên an
tĩnh, trước mặt hiện ra khuôn mặt Cố Diệc Thành, cậu đang cùng Liễu
Nghiên chia sẻ niềm vui sướng sống sót sau tai nạn, cuối cùng cũng thấy
cô trong đám đông, trên mặt thoáng qua sắc thái không biết là vui mừng
hay kinh ngạc, vươn tay nói với cô, “Tới đây.”
Cô đi tới, cậu cầm tay cô nói: “Thư Thù, khi hôn mê anh nghe thấy tiếng em, anh còn tưởng mình đang nằm mơ, thì
ra thật sự là em.”
Thư Thù cười nói, “Vâng”
Tay của cậu vẫn ấm áp, nhưng Thư Thù
cũng không cảm giác được sự kiên định như nhiều năm trước nữa. Năm ấy cô và cậu đứng bên bờ sông, cậu cầm tay cô, ước hẹn lời thề cả đời, cô như vẫn có thể trông thấy ngọn đèn bên bờ sông. Hôm nay cậu đứng trước mặt
cô, cô lại không còn thấy người thiếu niên cô vẫn chờ đợi. Thư Thù không biết vĩnh viễn rốt cuộc có xa lắm không, nhưng cô biết điều tốt đẹp
cũng đã một đi không trở lại, xen lẫn là nhành mai đã trổ bông nhàn
nhạt, lặng lẽ úa tàn.
Thư Thù trở về A thành là ba ngày thi
cuối kỳ, trong thời gian này cô không gọi cho Cố Diệc Thành, cậu cũng
không gọi cho cô, giữa họ ngay cả một tin nhắn cũng không có. Có mấy lần cô cầm điện thoại muốn bấm dãy số quen thuộc, muốn được nghe tiếng cậu, muốn hỏi cậu một câu ‘Anh khỏe không?’ cuối cùng cũng không gọi. Cô hơi sợ, sợ khi điện thoại được nối, việc hai người không có gì để nói lại
thành sự thật. Họ bây giờ không liên lạc nhưng cũng không ai nói chia
tay, cô có thể hiểu là họ chẳng qua chỉ đang chiến tranh lạnh thôi
không? Hay họ chỉ còn trên danh nghĩa?
Khi ý nghĩ ấy vừa nhú ra, Thư Thù cũng
hoảng sợ. Cô nhớ tới hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ dưới ngòi bút của
Trương Ái Linh, Thư Thù không muốn trở thành một hạt gạo trên áo Cố Diệc Thành, nếu như có thể lựa chọn, cô thà vĩnh viễn là ánh trăng sáng nhất trong lòng cậu.
Cuộc tình này, từ một người xem biến
thành người tham dự, cán cân thăng bằng của cô đã bị lệch. Có câu nói
thế nào, vạn sự khởi đầu nan? Thì ra là đúng thật, bắt đầu một cuộc tình thường cần đến kinh nghiệm thiên sơn vạn thủy nhưng khi kết thúc lại
chẳng quá mấy giây.
Thư Thù nghĩ, họ cứ như vậy mà kết thúc
ư? Im lặng, không ai nói chia tay rồi lại tự ngầm hiểu là đã kết thúc
sao? Là thế phải không? Có lẽ vậy, dù sao hai chữ chia tay cũng quá mức
nặng nề, nếu đã thế thì cũng tốt…
Mùa hè ấy, Thư Thù đã vượt qua trong hỗn loạn, kinh nguyệt bất thường, bụng ngày càng đau kịch liệt hơn, Cô
thỉnh thoảng cũng đau bụng kinh, nhưng chưa từng đau đến vậy, tựa như có thứ gì đó trong cơ thể đang muốn chảy ra. Đến ngày thứ tư, nửa đêm cô
tỉnh dậy, nệm bỗng đỏ thẫm kinh hồn.
Thư Thù thấy sợ, cô chợt nhận ra, có lẽ, có lẽ đây không phải là kinh nguyệt…
Trong phút chốc, Thư Thù nghĩ tới tình
tiết trên phim truyền hình, nam nữ chính sau một đêm hoan ái, từ đó góc
bể chân trời mỗi người một phương, nữ chính mang thai ngoài ý muốn. Cô
cũng nhớ đến khi còn ở bệnh viện Bắc Kinh, y tá tốt bụng đã nhắc nhở cô: ‘nếu tình trạng này kéo dài…em tốt nhất nên đi khám.’
Thư Thù không đi bệnh viện, cô chạy qua 5 con đường, đeo kính râm đến tiệm thuốc cách xa khu nhà Đường gia mua
que thử thai. Sau đó trở về Đường gia, trốn vào nhà vệ sinh.
Que thử trên tay cô hiện lên vạch đỏ, dương tính.
Dương tính. . .
Dương tính nghĩa là sao? Là cô có thai.
Thư Thù mở to mắt, hốt hoảng ném que thử xuống bồn cầu, lại xé một cái khác, trên mạng nói phương pháp thử thai
này không phải trăm phần trăm chính xác. Nhưng que thứ hai, thứ ba, cả
hộp, đều giống nhau, dương tính, dương tính, tất cả đều là dương tính.
Thư Thù không muốn thừa nhận, tuy nhiên
không thể không thừa nhận. Cố Diệc Thành luôn áp dụng biện pháp an toàn, trừ lần đó, cái đêm họ gây gổ…
Trời tối từ lúc nào Thư Thù cũng không
biết, từ nhà vệ sinh bước ra, cô vẫn ngơ ngác ngồi trên giường, tiếng gõ cửa vang lên, cô hốt hoảng nhảy dựng lên, trong phòng tối đen.
Cửa mở ra, hóa ra là người giúp việc tới gọi cô ăn cơm, cô bây giờ nuốt không trôi, tùy tiện tìm một lý do cho
qua chuyện. Một lát sau, người giúp việc lại mang lên một chén canh
sườn, cô ngửi thấy liền buồn nôn, cảm thấy ánh mắt người đó nhìn mình
khác thường, lòng chợt co rút lại. Thư Thù biết cô có tật giật mình,
nhưng việc tưởng như không thể lại quả thật tồn tại, cô vội vàng giải
thích, “Buổi trưa ăn xong đi dạo một vòng nên bị cảm nắng, lát canh
nguội cháu sẽ uống.”
Sau khi người giúp việc đi khỏi, Thư Thù do dự cuối cùng vẫn bấm điện thoại gọi Cố Diệc Thành. Lý trí của cô nói cho cô biết hiện tại không phải thời điểm để giận dỗi, cô cần cậu, cần
cậu chia sẻ nỗi sợ với cô, cần cậu cho cô thêm dũng khí. Mặc dù cô cũng
không biết khi Cố Diệc Thành biết có đứa bé này thì sẽ phản ứng thế nào.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối,
trong loa vang lên tiếng nói trầm thấp của Cố Diệc Thành, Thư Thù cảm
thấy không nói nên lời. Ý nghĩ ngổn ngang như sóng biển, tầng tầng lớp
lớp bao phủ lấy cô, cô co người lại, bắt đầu khóc, như muốn đem tất cả
nước mắt chảy ra một lần, đợi tiếng khóc của cô nhỏ dần, Cố Diệc Thành
gọi cô: “Thư Thù…”
Thư Thù im lặng, im lặng kéo dài.
Cố Diệc Thành chỉ có thể nghe được tiếng khóc của cô, nhưng cậu không biết vì sao cô khóc? Khóc vì cậu không gọi cho cô? Hay kể tội cậu và Liễu Nghiên ở cùng nhau? Nhưng tiếng khóc của cô lại khiến cậu cảm thấy có áp lực, cậu nắm chặt điện thoại, cảm thấy
có lẽ nên nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Sau khi cậu tỉnh lại, chiều hôm đó cô đã trở về A thành, lý do là phải đi thi, cậu không muốn nhưng cũng không
thể làm khác, lý do thật hợp lý, đến mức cậu đành im lặng không phản đối được. Cậu nhẫn nhịn hỏi cô, ‘Thi xong đến đây được không?’ Nhưng cô đã
nói gì, cô nói, đến lúc đó rồi hãy nói.
Cậu không thể tin được vào tai mình, cô
đối với cậu chỉ có thế? Nếu cậu nhớ không lầm, bác sĩ mới tuyên bố cậu
chưa hoàn toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cần ở lại bệnh viện quan
sát, lúc cô đi, đầu cũng không ngoảnh lại, ánh mắt quyết tuyệt để lại
cậu mờ mịt. Cậu thật không biết mình đã làm sai cái gì hay đã nói gì
khiến cô giận, đứng bên cửa sổ phòng bệnh, cậu nhắn tin cho Hàn Duệ:
“Cậu chạy đường vòng, bao quanh bệnh viện.”
Khi xe Hàn Duệ chạy qua dãy lầu phòng
cậu thì cậu rõ ràng nhìn thấy, cửa sổ bên ghế hành khách không quay
xuống. Cô cứ như vậy mà đi, bỏ lại cậu nằm viện, bỏ lại cậu còn chưa
vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cũng không quay đầu lại.
Cậu chưa gọi cho cô vì còn tức giận.
Nhưng cậu vạn lần không ngờ tới, mười ngày trôi qua, đừng nói điện
thoại, cô thậm chí ngay cả một tin nhắn ngắn ngủi cũng không có. Cố Diệc Thành nghĩ, tình yêu này đối với cô rốt cuộc là gì? chẳng lẽ cậu không
tìm cô, cô cũng sẽ không tìm cậu? Có phải cậu cứ thế biến mất khỏi thế
giới của cô, cô cũng không quá bận tâm?
Trong không khí, hơi thở vẫn đè nén, Thư Thù ở bên kia vẫn khóc. Cố Diệc Thành khẽ hỏi: “Sao thế? Em giận anh
không gọi điện cho em hả?”
Tiếng Thư Thù nghẹn ngào vang lên, cô hỏi: “Anh đang ở đâu, xuất viện chưa?”
“Rồi, hôm qua đã ra viện.” Tạm dừng, cậu lại hỏi: “Thi xong chưa? không thì mai em mua vé bay đến đây…”
Thư Thù ngắt lời cậu: “Không không, em
không thể tới Bắc Kinh, Cố Diệc Thành, anh trở về đi…trở về đi, hai ngày nữa trở về được không? Không tốt nhất là ngày mai đi…”
“Ngày mai?” Cố Diệc Thành nói: “Ngày mai sợ không được.”
“Tại sao không được?”
Cố Diệc Thành thở dài, nói: “Sáng mai Liễu Nghiên làm phẫu thuật, nếu không ngày kia…”
Cố Diệc Thành nhắc tới Liễu Nghiên,
giọng nói Thư Thù trở nên cao hơn, cô ngắt lời cậu: “Chị ta phẫu thuật
cần anh ở bên? Nhưng cơ thể em cũng không thoải mái, Cố Diệc Thành, em
cũng cần anh.”
“Thư Thù, đừng như vậy có được không? Trước kia em không phải như thế.”
“Vậy sao,” Thư Thù hỏi: “Trước kia em thế nào? Khéo hiểu lòng người hay hoạt bát đáng yêu?”
“Được được được, coi như anh lỡ lời,
được chưa?” Cố Diệc Thành nói: “anh không nói không về, anh định mua vé
tối mai, được không?’
“Anh có thể không đến gặp chị ta không?”
Cậu im lặng hồi lâu, như đã hiểu ra:
“Thư Thù, giữa anh và Liễu Nghiên quả thật không có gì cả, em không nên
nghi kỵ nữa. Anh và cô ấy cùng xảy ra tai nạn, lúc xe tải kia đâm đến,
xe bị lật, cô ấy đã đỡ cho anh. Ngày mai cô ấy phẫu thuật, anh không đi
không được, em hiểu chuyện một chút, phẫu thuật xong anh sẽ trở về, được không?”
Hóa ra, quan hệ của họ đã là đồng sinh
cộng tử? Thư Thù hỏi lòng, nếu đổi là cô, cô có thể hành động như Liễu
Nghiên? Kỳ thật, đáp án không có ý nghĩa, dù sao cuộc sống cũng không có nếu như.
Thư Thù nói, “Thì ra là như vậy, là em làm khó anh rồi.”
Cố Diệc Thành thở dài nói, “Thư Thù, em
gọi đến chỉ để cãi nhau với anh thôi sao? Tại sao em không hỏi anh một
câu, ‘anh có khỏe không?’ Tại sao em không thể quan tâm anh như một
người bạn gái? Chắc em cảm thấy anh giống như con quay không lúc nào
không xoay chuyển quanh em? Anh cũng có lúc cần em, nhưng em cho anh
được cái gì? Bóng lưng! Không hề quay đầu lại! Chuyện này chúng ta không thể nói ai đúng ai sai, anh chỉ muốn hỏi em một câu, trong lòng em anh ở vị trí nào?”
Cô cắn môi, thấp giọng nói: “Em không
quan tâm đến anh, anh bị tai nạn em còn gấp gáp hơn bất cứ ai, em canh
giữ anh cả đêm, luôn miệng nói chuyện với anh, nhưng anh…Thôi bỏ đi,
không nói đến chuyện này nữa. Em chỉ muốn anh trở về, anh trở về đi,
được không? Trong lòng em bây giờ rất hỗn loạn, nếu lời em nói có nặng
em xin lỗi…Nhưng em thật sự không muốn anh ở bên chị ta, không muốn anh
đi gặp chị ta…”
“Anh không ở bên cô ấy, anh chỉ đi gặp
cô ấy như đạo nghĩa, sao em lại không chịu hiểu chứ?” Tiếng cậu chất
chứa ưu tư và lãnh đạm nhưng không khó phát giác.
Thư Thù chợt hiểu một chuyện, Cố Diệc
Thành là ai? Cậu luôn làm theo ý mình, cậu không muốn thỏa hiệp thì ai
có thể miễn cưỡng? Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Em chưa từng cầu xin
anh cái gì cả, chỉ có lần này thôi, anh về đi, được không? Em có chuyện
rất quan trọng muốn nói với anh, em nghi ngờ, nghi ngờ…”
Nói đến phần sau Thư Thù không nói tiếp được nữa, đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, cô như đang độc thoại.
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại của Cố Diệc Thành sáng lên, trên hiện tên người gọi, là Liễu Nghiên. Cậu nhìn
màn hình hơi sửng sốt, màn hình tối dần, tiếp đó là tiếng chuông số máy
riêng của cậu vang lên.
Thư Thù không ngốc, số máy riêng của Cố
Diệc Thành ít người biết, có thể khiến cậu chợt im lặng là ai? Thư Thù
hỏi Cố Diệc Thành vấn đề mà phụ nữ thích hỏi nhất nhưng lại ngu ngốc
nhất: “Nếu em và Liễu Nghiên đồng thời gặp chuyện không may, anh sẽ đi
gặp ai trước?”
Cố Diệc Thành ôm đầu, hít thở sâu, tiếng chuông số riêng lại vang lên, rồi dừng, cứ thế mấy lần, cuối cùng cậu mới bắt.
Thư Thù nhắm mắt lại, tâm từ từ lạnh
thấu, cô còn có thể tìm ai? Còn có thể dựa vào ai đây? Cô mang thai, cô
nghĩ tới Cố Diệc Thành trước tiên, đây là con cậu, cô chỉ có thể tìm
cậu, cậu nói cậu thích con trẻ, con của cậu và cô cậu muốn đặt chữ ‘Vũ’
trong tên nó. Cô gọi điện thoại cho cậu không phải muốn dùng đứa con để
trói buộc cậu, cô chỉ muốn cậu giúp mình, có thể là trên tinh thần, có
thể là vật chất, chỉ cần đứa bé này bình an, cô sẽ cảm kích cậu…
Chỉ tiếc là, tình đầu ngây thơ không
thắng nổi sớm chiều chung đụng, cũng giống như thề non hẹn biển cũng
chẳng qua được cùng chung hoạn nạn.
Gió thổi tới mang theo cơn lạnh buốt, Thư Thù chậm chạp mở mắt ra, đôi mắt phiếm hồng trở nên sáng dị thường, cô không khóc.
Cố Diệc Thành nắm chặt điện thoại, Liễu
Nghiên trong điện thoại trách cậu sao không nhận điện. Cô nói, ngày mai
phẫu thuật cô hơi sợ, nếu không qua khỏi thì biết làm sao? Nói rồi chợt
bật khóc nhưng cô còn nói gì nữa Cố Diệc Thành nghe không rõ.
Cố Diệc Thành ngồi trên ghế, bên tai như còn vang vọng tiếng khóc của hai người phụ nữ, Liễu Nghiên đang khóc,
nhưng Thư Thù thì sao? Cô đã cúp điện thoại từ lâu, trong tai ngoài
tiếng tút tút ngắt quãng thì chẳng còn gì khác. Đúng rồi, cô mới nói gì
nhỉ? Chỉ mới mấy giây sao cậu lại không nhớ được thế này? Trước mắt hiện ra gương mặt đang khóc nức nở của Thư Thù, cậu đưa tay nắm lấy cô lại
xoay người biến mất trong bóng tối.
Cố Diệc Thành lòng nặng trĩu, Thư Thù
trước mặt cậu không phải chưa từng khóc nhưng không giống bây giờ, cậu
rốt cục cũng ý thức được đây không phải là làm nũng, không phải là chỉ
trích, cô đang đau lòng, rất đau lòng… Cố Diệc Thành nghĩ, cô đau lòng
cái gì? Sâu trong đáy lòng vang lên tiếng nói dịu dàng: chúng ta chia
tay đi.
Đêm tối đèn đã tắt hết, ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc.
Thư Thù mặc nguyên quần áo nằm trên giường, không ngủ được, lòng cô hoảng loạn.
Cô chỉ là cô gái 19 tuổi, căn bản không biết nên làm thế nào với đứa bé này?
Giữ? Hay không giữ?
Không giữ? Nhưng đây là một sinh mạng,
sinh mạng được tạo thành bằng máu thịt trong cơ thể cô. Cô sao có
thể…sao có thể tự tay giết chết huyết nhục của mình? Không! Không!
Không! cô không thể.
Vậy thì sinh ra thôi! Nhưng cô vẫn còn
đi học. Sinh con ra sẽ thế nào? Tạm nghỉ học? hay bị trường đuổi? Chưa
kết hôn mà có con, bất luận thế nào cũng không tránh khỏi dị nghị của
người đời. Còn La Lâm? Đường gia? Ai sẽ dung nạp cô, ai sẽ tha thứ cho
cô? Cô vẫn ăn nhờ ở đậu, nếu kiên trì sinh hạ đứa bé thì làm sao nuôi
nấng nó đây?
Có lẽ, cô có thể bỏ học, sau đó thoát khỏi Đường gia, đi làm nuôi con?
Còn sau đó, đứa bé sẽ là Thư Thù thứ
hai? Cũng giống cô, không có cha, không nhận được sự yêu thương đầy đủ
mà lớn lên, cô độc lẻ loi. Thư Thù không thể không hỏi lòng, có thật cô
có thể làm vậy không? Cô thật sự có cái quyền thay đứa bé còn chưa sinh
ra đời quyết định tương lai khắc nghiệt này sao?
Nửa đêm gió bắt đầu thổi, mưa tí tách,
Thư Thù nằm trên giường một lúc thì bụng đau dữ dội làm cô tỉnh giấc, dạ dày quặn thắt, xem chừng muốn nôn ra, cô khoác thêm áo rón ra rón rén
chạy xuống phòng tắm ở cuối hành lang nôn mửa đến nỗi thành nôn khan,
cảm giác bị lấy ra hết mọi thứ làm cô mệt mỏi, không còn sức để đứng
lên.
Khi cô men theo bờ tường trở về phòng
thì cửa phòng mở hé, qua khe cửa, Thư Thù nhìn thấy La Lâm mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường, cầm trong tay túi đồ. Cô đẩy cửa đi vào, bật công tắc đèn, cuối cùng thấy rõ trong tay La Lâm đang cầm thứ gì.
Đó là hộp que thử thai cô mua vào buổi sáng ngoài tiệm thuốc.
Thư Thù vịn vào cánh cửa, không dám bước lên, cô cảm nhận được trong mắt La Lâm cất giấu dao găm, bà ta có thể
làm cô bị thương nếu đâm qua. Trên đời này không có bức tường nào gió
không lọt qua được, cô biết giờ khắc này sớm muộn cũng sẽ đến, nhưng
không ngờ lại tới nhanh như vậy, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cô cũng không
có mà đã bị phán xét.
La Lâm nhìn cô, từ từ nâng hộp giấy trong tay lên, hỏi Thư Thù: “Mày mua phải không?”
Thư Thù theo bản năng lắc đầu, lòng bàn
tay vịn vào tay nắm cửa ướt đẫm mồ hôi, thân thể run rẩy càng kịch liệt, cô không giỏi nói dối nhưng La Lâm không phải vì cô lắc đầu mà ngừng
hỏi, bà ta đứng lên, nắm chặt tay cô: “Đứa bé là con Cố Diệc Thành?” Thư Thù không có phản ứng, cắn răng nghiến lợi nắm tóc cô. Thư Thù lui về
phía sau một bước, lưng dựa vào vách tường, cắn mạnh lên môi.
La Lâm: “Con kia, sao lại không biết tự
trọng? Quên đi, tao không muốn nói chuyện này với mày nữa. Tóm lại, đứa
bé không thể giữ. Mày thu dọn đi, trời sáng tao sẽ dẫn mày đến bệnh
viện.”
“Không, không ——”
“Không cái gì?”
“Dì ơi, con…”
“tao biết mày lo lắng cái gì, yên tâm,
dì sẽ dẫn mày sang thành phố bên cạnh, làm phẫu thuật sẽ không có ai
biết.” La Lâm giơ tay vén lại sợi tóc xõa trên trán cô, “Con xem như
chưa từng có chuyện gì, con vẫn là con, biết không?”
Thư Thù đặt tay lên bụng, bụng cô lại
thoáng đau. Cô nghe nói bất kỳ sinh linh nào cũng có linh tính, cho dù
chưa thành hình, đứa bé trong bụng cùng lắm cũng chỉ được mấy tuần tuổi
nhưng nó có thể nghe được, nó biết cô không cần nó nên đang khóc lóc
trong cơ thể cô đó sao? La Lâm nói, ‘xem như chưa từng có chuyện gì, con vẫn là con’. Nhưng cô vẫn còn là cô sao?
Nếu đem oán hận của Thư Thù đối với La
Lâm ví như một hạt giống thô, những năm qua cô cẩn thận gói chặt uất ức
trong lòng, không muốn đụng vào nhưng bây giờ hạt giống ấy lại trở nên
lớn mạnh, trải qua thời gian dài đè nén rốt cục cũng phá vỡ lý trí,
xuyên qua lớp giấy ngăn cách giữa cô và La Lâm.
Từ bản năng của người mẹ, Thư Thù muốn che chở đứa bé này, nhất định.
Cô hỏi La Lâm: “Có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì thật sao?”
La Lâm hơi kinh ngạc trước sự phản kháng của cô, bà ta nói: “Chẳng lẽ mày muốn sinh nó ra, tao nói cho mày biết, Cố gia cố ý chuyển hoạt động kinh doanh ra nước ngoài, Diệc Thành cũng
sẽ đi Anh du học, mày nghĩ cậu ta có thể chống lại được gia đình sao? Về điểm này, tao nghĩ bốn năm trước mày đã giác ngộ rồi chứ?”
Đi Anh? Cố Diệc Thành muốn đi Anh du
học? Phải rồi, trong bệnh viện ở Bắc Kinh Giang Dung cũng từng nhắc
đến…nhưng không phải cậu nói kết thúc hạng mục sẽ trở về A thành sao?
Cậu không phải thi lên nghiên cứu sinh ở Đại học A sao? Anh quốc. . .
Chênh lệch tám giờ, như vậy lần này cậu muốn cô đợi bao lâu? Không, hoặc giả cậu đã không cần cô đợi nữa rồi, có lẽ bây giờ cậu đang ở bên cạnh
Liễu Nghiên mà không phải bên cạnh cô. Cậu đi Anh học, sau đó định cư,
cưới một cô gái môn đăng hộ đối, có một sự nghiệp mà người khác có mơ
cũng không dám, cuộc đời của cậu sẽ đầy màu sắc, ngoại trừ một chiếc
bóng quét không đi, chính là cô, Thư Thù.
Thư Thù nhắm mắt lại, nở nụ cười, tiếng cười của cô làm cho La Lâm không rét mà run.
La Lâm hỏi: “Mày cười cái gì?”
Thư Thù không để ý tới bà ta, chỉ cười
không dứt, cứ cười mãi cho đến khi nước mắt cũng phải tuôn trào, cô hỏi
La Lâm: “Bà chính là người đã sinh ra tôi? Chưa từng xảy ra chuyện gì?
Chính là như thế đúng không?”
Thư Thù và La Lâm tranh cãi ngày càng
kịch liệt rốt cục đã làm Đường Ngọc và người giúp việc phải chạy đến.
Đường Ngọc nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cứ như cô là tội nhân, cô là
con quái vật. Thư Thù không hiểu mình rốt cuộc đã làm sai điều gì? Tại
sao những người này đều phải ép cô như vậy? Cô liều mạng hất tay La Lâm
ra, xoay người chạy xuống lầu.
La Lâm đứng phía sau gọi Đường Ngọc”Tiểu Ngọc, đừng cho nó đi.”
Đường Ngọc giữ cô lại, nói, “Làm sao chị có thể cãi lại mẹ như thế hả?”
Thư Thù biết Đường Ngọc vẫn là con gái
ngoan biết nghe lời, cô ta cản cô, cô ta không ngờ tới, không ngờ lại
kéo cô cùng té lăn trên đất, sau đó lại lộn người lăn xuống cầu thang.
Thư Thù trong lúc ngàn cân treo sợi tóc
đã bám được tay vịn, ngồi trên cầu thang, đầu cô đụng vào lan can, cảm
giác xém chút bất tỉnh, trước mắt chợt trở nên mơ hồ, chân của La Lâm và người giúp việc đang xoay tròn quỷ dị, tiếng thét chói tai hòa lẫn vào
nhau.
Dưới chân cầu thang, Đường Ngọc đang nằm rên rỉ, La Lâm và người giúp việc nửa quỳ bên cô ta. Thư Thù vịn vào
lan can khó khăn đứng lên, bụng truyền đến một cơn đau thấu tim. La Lâm
ngẩng đầu nhìn lên, Thư Thù không thấy rõ mặt La Lâm nhưng có thể tưởng
tượng ánh mắt tóe lửa vì tức giận kia. Cô đã làm bị đau Đường Ngọc, cô
hoàn toàn không nghi ngờ rằng La Lâm sẽ giết mình và cả sinh mệnh bé nhỏ trong bụng cô.
Mưa vẫn còn rơi, Thư Thù chạy ra khỏi
Đường gia. Giờ khắc này, cô không nghe thấy gì, chỉ biết là nhất định
phải chạy thật xa nhưng cô có thể chạy trốn tới đâu? Nơi nào là chốn
dung thân cho cô? Cô liều mạng chạy, cuối cùng bắt được một chiếc taxi
trước cổng khu nhà, khi tài xế taxi hỏi cô muốn đi đâu thì cô ngây ngốc
nhìn chân trời mờ mịt, thật lâu sau mới nói, “nhà máy cơ giới…, chú đến
nhà máy cơ giới được không?”
Thư Thù nhớ cây bạch quả bên bờ sông,
nhớ tuổi thơ của cô, nhớ căn nhà cũ của nhà máy cơ giới, nhớ bà ngoại,
cô muốn trở về đó vì cô biết, cho dù tất cả mọi người không cần cô nhưng bà ngoại tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô, cô phải về bên cạnh bà, sau đó
ôm chầm lấy bà như khi còn bé thơ, bà ngoại sẽ vỗ nhè nhẹ lên lưng cô,
nói: “Thư Thù ngoan, Thư Thù đừng sợ…”
Đứng trước căn nhà cũ ở nhà máy cơ giới, Thư Thù dùng chìa khóa dự phòng giấu dưới bếp để mở cửa.
Đẩy cửa ra, đập vào mắt là chiếc ghế bập bênh trong phòng khách, ghế vẫn còn đây nhưng bà ngoại đâu? Thư Thù từ
từ đi tới, mỗi bước lại trở nên khó khăn.
Sau cơn mưa, căn nhà có mùi mốc meo, Thư Thù đi một vòng khắp nhà, mệt mỏi lại leo lên chiếc giường gỗ trống
không, đêm qua cô ngủ không ngon, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng bụi bám
dày đặc sộc vào phổi cô khiến hô hấp trở nên khó khăn. Hoảng hốt, Thư
Thù cảm thấy như đang được dựa vào vai bà ngoại, cảm thấy hơi ấm của bà
nhưng giây kế tiếp, thân thể lại bị kéo xuống làn nước lạnh giá, càng
ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, bụng dưới có dòng nước ấm không
ngừng chảy ra, cơ thể đau đớn đến mức làm cô ngất đi nhưng trong đau
đớn, cô vẫn giữ lại một chút ý thức.
Cô dùng sức lực cuối cùng bấm điện thoại gọi Cố Diệc Thành, cô hỏi cậu: “Anh đang ở đâu?” Cố Diệc Thành trả lời
cô: “Anh đang ở bệnh viện.”
Im lặng ngắn ngủi, Cố Diệc Thành nghe
thấy tiếng nức nở nghẹn ngào rất khẽ của Thư Thù qua điện thoại, hình
như cô đang khóc, một lát lại như đang rên rỉ. Cố Diệc Thành hoảng hốt,
cậu hỏi: “Thư Thù, em đang đau ở đâu? Sao nghe giọng lạ vậy? Chờ anh,
anh sẽ đưa em đi bệnh viện nhé?”
“Em buồn ngủ, muốn ngủ một lát…”
“Vậy em ngủ đi, tối anh sẽ gọi lại cho em.”
Thư Thù từ từ nhắm mắt lại, cô phảng
phất nhìn thấy cây bạch quả đang sinh hoa kết trái, dưới ánh mặt trời,
cô nhặt một quả nằm dưới gốc cây lên, quay đầu nói với người con trai
phía sau, ‘chúng ta đi thôi.’
Người ấy cười nói: “ừ!”
Cô cuộn tròn người, không biết qua bao
lâu cuối cùng cũng bật khóc, cổ họng như bị mắc nghẹn, cô không nói
được, chỉ có thể thảm thiết nghẹn ngào, đứa bé không giữ được, Thư Thù
biết, mà việc sinh non sẽ gây nguy hại gì cho cô, Thư Thù cũng biết.
Điện thoại trong tay vẫn reo, cô không
còn sức để nhận điện, môi giật giật, mê man tự nói: “Bà ngoại, con nhớ
bà lắm, bà ngoại. . .Bà ngoại. . .”
Bao phủ lấy cô là bóng tối vô hạn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT