Tống Anh nuôi nấng thằng nhóc kia không được bao lâu
đã có phần hối hận rồi. Nàng nghĩ tới vô số khả năng báo ơn, lại không nghĩ tới
việc tự tay nuôi dưỡng ân nhân.
Thằng nhóc này đói khóc, mệt khóc, đi đái khóc, đi cầu
xong cũng khóc. Sơn động của nàng xưa nay luôn thanh tịnh giờ biến thành chỗ ồn
ào nhất núi Trường An.
Do làm biếng, ngày thường Tống Anh ưa để đầu tóc bù
xù. Từ khi có Trọng Viêm, thằng nhãi này đặc biệt thích níu tóc nàng, níu xong
còn nhét luôn vào miệng.
Tóc Tống Anh mềm mượt lại bóng, lần nào nhóc Trọng
Viêm cũng ngậm trong miệng nhấm nháp, đôi mắt to long lanh cong lên thỏa mãn.
Chỉ khổ cho Tống Anh, dương khí của nó quá mạnh, mái tóc đáng thương của nàng
bị nó nhai mấy bận là tiêu biến trong miệng nó luôn. Nàng đành phải cuộn tóc
lên, không dám để kiểu tóc con gái bình thường nữa. Kết quả ôm Trọng Viêm ra
cửa, bầy yêu ma gặp nàng đều rì rầm khe khẽ: “Coi kìa, quả nhiên cô Anh muốn
lấy thân báo đáp, đã bắt đầu trang điểm thành đàn bà rồi.” Mấy lời này thì thào
nhưng nàng vẫn cứ nghe rõ, vừa ngượng vừa tức. Có điều nhìn nhóc con mập ú
trắng nõn lăn lộn làm nũng trong lòng nàng, cánh tay mềm mềm nhẵn nhụi, cặp mắt
to tròn long lanh, nàng lại không nhịn được xoa xoa nắn nắn, thật tình càng
thêm ưa thích.
Lúc nhỏ mồm miệng Trọng Viêm rất hung tợn, sau khi bà
Dương khóc sướt mướt nói đánh chết cũng không cho thằng nhóc loài người này bú
nữa, Tống Anh vắt hết óc suy nghĩ tìm cái ăn cho nó.
Đến khi nó ba tuổi, đêm khuya Tống Anh ra cửa nhặt
được một trái đào lớn, cắt lát đem nướng, vừa lúc nó thức dậy, bò đến bên cạnh
nàng cắn ngón tay thèm thuồng. Tống Anh tiện tay cho nó một miếng, không ngờ nó
ăn hết sức hào hứng. Từ đó trở đi, bữa nào không ăn đào là khóc quấy, Tống Anh
cười nói: “Toàn kêu mi là sâu, ta thấy kêu mi là trái đào càng thích hợp hơn.”
Lúc Trọng Viêm được năm tuổi, bắt đầu ầm ĩ đòi học đọc
học viết. Tống Anh tự nhận mình không làm cô giáo nổi, đành dẫn nó tới viếng
thăm cây đào tinh ngoài cửa động, mời y làm sư phụ của Trọng Viêm.
Cây đào tinh này do một thư sinh bảy trăm năm trước
lên kinh đi thi tiện tay vứt hạt mọc thành. Sau đó thư sinh thi đậu trạng
nguyên, cây đào tinh thường tự đắc: lúc y còn là một trái đào, mỗi ngày đều
cùng thư sinh kia ôm một bó sách lớn học chung một chỗ, lây mùi sách, có mùi
trí thức.
Có điều, ghét Trọng Viêm ăn quá nhiều đào, mới đầu cây
đào tinh nói sao cũng không chịu dạy thằng bé. Tống Anh nói hơn nói thiệt mãi,
lại tặng hai bụi cỏ linh chi, y mới không cam lòng mà nhận đứa học trò này.
Nhờ Tống Anh che chở, Trọng Viêm yên ổn lớn lên trong
núi Trường An không gặp phải chuyện gì. Duy có lần, ban ngày nó chuồn ra ngoài,
mò tới quá gần mép sông, thiếu chút bị ma nước ôm hận trong lòng kéo xuống
nước. Nhưng lần ấy nó cào vào mặt ma nước, chọc ả khóc lên rồi vênh váo bò lên
bờ. Yêu cây vốn tức giận thấy việc làm của Trọng Viêm, ngược lại chủ động làm
thân, còn dạy nó luyện công, chỉ trông cho nó chọc ma nước khóc nữa.
Có một chỗ Tống Anh nghiêm cấm nó bén mảng tới, đó là
rừng cây hạnh. Khổ nỗi nhóc Trọng Viêm càng lớn, tính tò mò càng tăng. Năm mười
lăm tuổi, cuối cùng tìm được dịp Tống Anh đi vắng, lén lút chuồn ra khỏi động
xông vào đó.
Cây hạnh thích sống tụ tập. Đi vào rừng hạnh, hoa hạnh
rực rỡ, khắp nơi đều là mùi hương dâm dật. Trọng Viêm giương mắt đờ đẫn nhìn
nam nữ chơi bời phóng đãng bên trong, tư thế uốn éo quyến rũ, cơ thể xoắn xuýt…
lĩnh vực này nó chưa từng đặt chân vào.
Lúc Tống Anh tìm được Trọng Viêm, thằng bé nằm ngủ
giữa rừng hạnh, mấy yêu nữ hạnh tinh tụm năm tụm ba bên cạnh, đang cởi quần áo
nó. Mặt Trọng Viêm đỏ bừng, rõ ràng đã bị làm phép. Thấy Tống Anh, yêu nữ vội
vàng chui xuống đất đào tẩu.
Sau khi về, Tống Anh quyết định tiến hành khóa giáo
dục người lớn cho Trọng Viêm, “Cây hạnh ưa dâm dục, cô sợ con bị dụ dỗ nên mới
không cho con đi. Con là người, nếu bị hạnh yêu mê hoặc sẽ bị hút máu, giảm
tuổi thọ.”
Trọng Viêm đỏ mặt gật đầu.
Tống Anh thở dài. Cục thịt nhỏ năm đó giờ đã trưởng
thành , là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, tuấn tú, vóc dáng cao to, chẳng
trách đám hạnh yêu muốn chấm mút. Nói đi nói lại, bé trai cỡ tuổi này nếu ở thế
giới loài người đã sớm thành hôn rồi. Nàng nhìn Trọng Viêm đang cúi đầu, ngẫm
nghĩ có nên để nó xuống núi không?
“Cô…” Trọng Viêm nhỏ giọng hỏi, “Vì sao… vì sao bọn họ
lại làm loại chuyện đó?”
“Cái này,” Tống Anh đờ người, ánh mắt xa xăm, nhìn
Trọng Viêm trước mặt, “Thật ra, do bọn chúng thích nhau. Sau này con sẽ trải
qua thôi, đợi lúc con xuống núi mang theo ít cỏ linh, đổi lấy tiền cưới một cô
vợ ngoan.” Nàng ngừng lại một chút, “Chừng đó con sẽ hiểu hoàn toàn ấy mà.”
Không dè mặt Trọng Viêm biến sắc, “Cô đừng đuổi Trọng
Viêm đi, sau này con không dám không nghe lời người nữa.”
“Cô không có ý này.” Tống Anh ngồi xuống cạnh nó, thở
dài, “Con không thể ở đây cả đời được. Nói không chừng cha mẹ con luôn chờ con
trở về, năm đó có lẽ bọn họ bất đắc dĩ mới vứt bỏ con.”
Trọng Viêm rũ mắt, đột nhiên phát hiện một tay của
Tống Anh lúc ẩn lúc hiện, nó túm lấy tay nàng: “Cô, thế này là sao?”
“Không hề gì.” Tống Anh tỉnh bơ rụt tay về, “Chẳng qua
gần tới Đoan Ngọ, năng lực ma quỷ của cô yếu đi phân nửa. Hôm nay dẫn con về
không cẩn thận gặp phải ánh sáng, đợi một thời gian nữa là ổn.”
Tống Anh không hề gạt nó, từ lúc nó hiểu chuyện liền
nói cho nó biết thân thế của mình. Trọng Viêm cũng biết bản thân và cư dân trên
núi Trường An không giống nhau. Thế nhưng, nó không nghĩ tới việc rời khỏi chỗ
này chút nào, ngai vàng có hay không nó không quan tâm, chỉ muốn ở chung với
Tống Anh mà thôi, vậy là thỏa mãn lắm rồi. Nhìn mặt Tống Anh càng lúc càng
trắng bệch, lòng nó trào dâng một thứ tình cảm lạ lùng.
Giữa trưa ngày Đoan Ngọ, sấm vang rền rĩ trên núi
Trường An. Tất tật yêu ma quỷ quái liên can đều trốn trong rừng sâu không dám
thò ra. Cứ như thế, dương khí đột ngột mạnh lên cũng khiến bầy yêu ma hết sức
khổ sở.
Bên trên chỗ Tống Anh ở, tiếng sấm đặc biệt vang rền,
tia chớp vỗ xuống từng đợt theo tiếng sấm liên miên, đá ven núi đều bị đánh
nát.
Một tia chớp bạc vừa thô vừa sáng trượt qua khe hở
trên nóc động, bổ thẳng vào trong sơn động. “Cô!” Thấy tình hình không xong,
Trọng Viêm mặc kệ lời Tống Anh căn dặn lúc đầu, xông vào.
Thế nhưng vẫn muộn mất rồi. Nó vừa nhảy vào, Tống Anh
đã bị sét đánh trúng, kêu lên một tiếng thảm thiết. Trọng Viêm chưa từng nghe
thấy bao giờ, tưởng chừng như xé nát tim nó. Nó mặc kệ tất cả, nhào tới trùm
lên người nàng, thay nàng cản tia sét đánh xuống lần nữa…
Hàng năm yêu ma đều phải trải qua nạn sét đánh, pháp
lực càng cao thì chịu kiếp nạn càng hung hiểm. Tống Anh chịu nạn sét đánh đã
một ngàn một trăm năm nay, lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. “Chỉ e sắp có
chuyện gì.” Tống Anh nghĩ thầm. Lúc này nàng vẫn còn bị Trọng Viêm ôm chặt,
hiển nhiên thằng nhãi này bị hù rồi.
“Không sao.” Tống Anh vỗ vỗ vai nó, lại phát hiện tay
mình xuyên thẳng qua cơ thể nó, lắc đầu cười cười, “Cả thân ma cũng không cách
nào giữ được sao?”
“Nếu con có thể giúp cô tránh được nạn sét, vì sao cô
không nói cho con biết? Còn muốn gồng mình chịu tội.” Trọng Viêm không chịu
buông tay, giọng nó rầu rĩ. Vừa rồi nó nhào qua, tia sét kia sắp đánh trúng
người nó liền ngoặt qua đánh trúng một gốc cây to ngoài động, đại thụ ầm ầm đổ
nhào. Sấm sét quay cuồng mấy bận mới bằng lòng rút lui.
“Con không biết lợi hại trong đó.” Tống Anh nói, “Đúng
là con người có thể giúp yêu ma chúng ta tránh nạn, sấm sét tuy không làm hại
con được nhưng con ngăn cản ý trời, không khéo lúc nào đó kiếp nạn ứng lên
người con, có phải là con chịu tội hay không, nói không chừng còn liên lụy tới
đời sau của con nữa. Cô chịu một tý, đau một chút, cố nhịn một hồi là hết. Bao
nhiêu năm nay không phải vẫn thế sao?”
Nàng nhúc nhích người, “Trọng Viêm, mấy ngày này con
canh chừng ngoài cửa động giúp cô, cô muốn thu thập lại hồn phách bị đánh tan,
không được để bất kỳ ai vào quấy phá.”
“Cô yên tâm.” Trọng Viêm ôm cơ thể càng lúc càng hư vô
của nàng, lòng đau như dao cắt. Hắn cúi đầu nhìn nàng, dường như hạ quyết tâm
gì đó, ánh mắt sáng ngời, trái cổ lăn lên lăn xuống mấy lần, đôi môi run rẩy
khẽ khàng in một nụ hôn lên trán nàng, “A… Anh, từ giờ để ta bảo vệ nàng, ta sẽ
không để nàng bị thương nữa. Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau!” Mắt hắn sáng rực,
Tống Anh kinh hoảng, nghiêng đầu né ánh mắt nóng bỏng của hắn, nói “Con ra
ngoài trước đi.”
Trọng Viêm đi rồi, Tống Anh nằm trên nền đất lạnh giá
hồi lâu. Giờ đây, nàng không phải là bé gái ngây thơ hồn nhiên nữa rồi. Lúc còn
sống, nàng cũng từng động lòng trước công tử anh tuấn trong trấn. Chẳng qua,
nàng chết sớm quá, tất cả đều chưa kịp cảm nhận.
Oán khí màu đen nhàn nhạt bay ra khỏi cơ thể. Nàng
cười cười tự giễu mình, vốn dĩ cho rằng bản thân đã buông bỏ những hận thù kia,
kỳ thực vẫn còn đó. Lòng nàng một mực giữ lấy oán hận, thế nên không cách nào
vãng sanh, đành phải làm một cô hồn dã quỷ không thấy ánh mặt trời ngày này qua
ngày khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT