“Oa oa…!” Một sớm tinh mơ, tiếng khóc trẻ thơ non nớt vang dội khắp núi Trường An, quấy nhiễu giấc mộng lành của bầy yêu ma quỷ quái chốn này.

Tiếng người tràn trề sinh khí như thế làm Tống Anh không sao ngủ được, lăn qua trở lại mấy lần đành thức dậy, cẩn thận tránh tia nắng len lỏi qua kẽ hở của những sợi tử đằng rủ trước cửa động, phất pha phất phơ lướt ra cửa, hét một yêu tinh củ cải trắng đang nhảy trên đường dừng lại, hỏi: “Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì, mới sáng sớm sao lại có tiếng trẻ con khóc?”

“Ồ, cô Anh còn chưa biết ư,” yêu tinh củ cải trắng ngó thấy Tống Anh bên này bèn nhảy qua mấy bước, để lại mấy cái hố nông nhỏ trên mặt đất ẩm ướt, “Có đứa trẻ loài người bị ném lên núi Trường An chúng ta, ma nước và yêu cây đều giành nhau hút máu nó, giờ đang đánh nhau bên bờ sông. Tôi tranh thủ chạy đi xem thử!” Nói xong nó lại nhảy đi mất.

Đứa trẻ loài người, lại có chuyện tàn nhẫn mất tính người gì nữa đây, còn dính dáng tới một đứa bé mới chào đời nữa? Tống Anh nghĩ sơ sơ, vẫy tay móc ra một lá sen thật lớn che đầu đi ra sơn động.

Nắng sớm tuy có mát dịu nhưng lực sát thương với một con ma như Tống Anh không hề nhỏ. Nhờ âm khí nặng nề của lá sen nàng trồng trong bùn sình này mới bảo vệ thân ma của nàng không bị mặt trời thiêu đốt.

Từ ngày chết đi đến giờ, Tống Anh vất vưởng trong núi Trường An này đã hơn một ngàn hai trăm năm. Trên núi, yêu ma quỷ quái trẻ hơn đều cung kính gọi nàng “cô Anh”, tuổi tác xấp xỉ nàng thì gọi “Anh tử”. Có điều, ngàn năm nay, cánh bạn thân cùng thời kia nên đầu thai thì đã đầu thai, thành tiên đều đã thành tiên, kẻ không vượt qua được nạn sét đánh thì bị thiên lôi đánh chết, còn có một số bị đạo sĩ thu phục khiến hồn bay phách tán, sót lại nàng thành bậc cha chú trên núi này.

Năm đó Tống Anh chết rất thê thảm. Lúc ấy, nàng theo người trong thôn chạy nạn ngang qua núi Trường An bị giặc cướp chặn bắt. Trong lúc nguy khốn, người trong thôn bỏ chạy tứ tung, nàng với mấy người nữa không kịp trốn bị bắt lại, chết trong lúc chống cự. Giặc cướp lột sạch quần áo của nàng cũng không tìm thấy thứ gì đáng giá, lại nổi cơn dâm tà trước thi thể còn âm ấm của nàng. Nếu không phải bầy sói ngửi thấy mùi máu tanh mò đến, chỉ e nàng chết rồi cũng không bảo vệ được trinh tiết.

Chẳng qua, tuy giặc cướp bị bầy sói hù chạy, xác nàng cũng bị chúng xâu xé thành trăm mảnh. Không còn thân xác nguyên vẹn, ba hồn bảy vía của nàng không cách nào tụ tập lại, đành vất vưởng ăn gió nằm sương ở núi Trường An. Phất phơ như thế ba trăm năm, về sau có một vị công tử tuấn tú dẫn một thằng nhỏ đến chốn này đi săn, nhìn thấy hài cốt nàng rải rác, quát mắng thằng nhỏ mấy bận không thành, công tử kia đành tự tay thu lượm hài cốt lại một chỗ, chôn cất sơ sài. Từ đó, Tống Anh tu luyện thành ma.

Thù lớn chưa trả, bây giờ lại thiếu ân tình của người ta, cho dù có thân ma cũng không thể tiến vào vòng luân hồi, nàng đành tiếp tục lưu lại chốn này chờ đợi thời cơ.

Lúc Tống Anh chạy tới bờ sông, một đám yêu ma quỷ quái đã vây quanh đen thui, đông nghịt. Gần trăm năm nay núi Trường An gần như không có dấu chân người, phần lớn yêu ma đều chạy đến xem náo nhiệt, tiện thể tìm thú vui.

Ma nước thân ướt long tong lấy móng tay dài nhọn đầy rong rêu móc mắt yêu cây, “Đứa nhỏ này rớt xuống sông nhà tao, dựa vào đâu mày giành với tao?!”

Tay yêu cây biến thành cành liễu quấn lấy móng tay dài của ma nước, giận dữ rống lên: “Rõ ràng nó bị rễ của tao tóm lại mới ngừng rơi. Nếu không phải con ma xấu xí mày phá rối, bố mày đã biến xương thịt nó thành phân bón từ sớm rồi!”

Hai đứa đánh nhau quần thành một cục. Đứa nhỏ bị vất trong một cái chậu gỗ khóc càng dữ hơn, khuôn mặt nhỏ xíu đỏ sậm lên.

“Cô Anh đến rồi!” Yêu tinh củ cải trắng tinh mắt, nhìn thấy Tống Anh bèn hô to: “Mọi người mau tách tụi nó ra!”

Bầy yêu quỷ biết Tống Anh ghét ầm ĩ nhất, vội vàng đánh động tách một yêu một ma đang lăn lộn thành một cục ra.

“Cô Anh làm chủ cho tôi với!” Ma nước nằm sấp dưới chân Tống Anh khóc thút thít, chìa móng tay bị yêu cây cắt đứt cho nàng xem, “Thằng yêu cây thô bạo này giành đồ của tôi không nói, còn làm móng tay tôi bị thương nữa!”

Yêu cây tức giận ngút trời, căm tức “hừ” một tiếng không thèm nói nữa.

Tống Anh đi tới trước chậu gỗ đựng đứa bé, quan sát một lượt, khom lưng, bế nó lên bằng một tay. Đứa nhỏ đang gào khóc inh ỏi lập tức im bặt, mở to đôi mắt giàn giụa nước nhìn nàng. Tấm vải bọc nó là tơ lụa hảo hạng, xem ra là con nhà giàu có gặp nạn. Trên cổ đeo một tấm thẻ, mặt trái có viết hai chữ Trọng Viêm, chắc là tên của thằng bé.

Tống Anh và nó đang mắt to trừng mắt nhỏ, ai ngờ nhãi con gục đầu dụi vào ngực nàng, ậm ừ cực kỳ tủi thân.

Thân ma của Tống Anh xưa giờ lạnh buốt mà sức sống của thằng nhãi này lại dồi dào, giống như một đám lửa. Cái miệng chưa mọc răng ngậm vạt áo nàng nghiến tới nghiến lui khiến nàng khó chịu, “Nó làm sao thế?”

Bà Dương già đã có kinh nghiệm sinh nở đáp: “Cô Anh, đứa nhỏ này đói đó mà, e là đang tìm sữa bú.”

Tống Anh nghe xong, khuôn mặt già nua lần đầu tiên đỏ lên suốt ngàn năm nay: “Lúc ta chết còn chưa lấy chồng, đào đâu ra sữa cho nó bú.”

Thấy Tống Anh hoàn toàn không có ý định trả lại đứa nhỏ, yêu cây thô lỗ hỏi: “Cô có ý gì đây?”

Tống Anh nghiêm nghị: “Ta muốn đứa nhỏ này!”

“Hả?” Lời này làm bầy yêu quỷ kinh ngạc kêu lên, “Không phải xưa nay cô không bao giờ dính máu sao?”

Tống Anh ôm đứa nhỏ trong lòng chặt hơn, “Đứa nhỏ này là ân nhân chôn hài cốt ta chín trăm năm trước đầu thai. Có lẽ trời cao thương ta làm cô hồn dã quỷ chỗ này, lần này cho ta cơ hội báo ơn, sớm được đi đầu thai kiếp khác.” Nàng liếc đám yêu ma xung quanh một vòng, cuối cùng nghiêm khắc dừng lại trên thân ma nước và yêu cây, “Từ giờ không cho phép chúng bay động nó.”

Đám yêu ma ngơ ngác nhìn nhau: “Nuôi con người ở đây? Không phải cô định chờ đứa nhỏ này lớn lên lại lấy thân báo đáp đấy chứ?”

Tống Anh cười khan hai tiếng: “Bọn mày nghĩ nhiều rồi. Ân nhân của ta kiếp này là hoàng tử nước Biện Tấn dưới núi, số mạng đế vương. Chỉ cần ta bảo hộ nó đến năm mười lăm tuổi, tự nhiên có quý nhân trong vận mạng của nó giúp đỡ.”

“Vâng!” Bầy yêu ma đồng thanh đáp một tiếng, lần lượt tản đi. Yêu ma cũng có lề thói, tuyệt đối không làm hại ân nhân cứu mạng của mình.

“Đúng rồi, má Dương,” Tống Anh gọi bà Dương đang định bỏ đi, “Nghe nói nhà bà mới có thêm dê con.”

“Cái này… Cô Anh.” Bà Dương chà chà tay, “Đứa nhỏ nhà tôi bú rất nhiều.”

Tống Anh đặt thằng nhóc vào lòng bà ta, “Nó bú không bao nhiêu đâu.” Bà Dương đành nhăn mặt vén áo lên.

Thằng nhỏ tìm được mùi sữa, đói khát mút lấy, một tay vẫn níu lấy đai áo Tống Anh không chịu buông ra. Một phần thắt lưng lộ ra trước mắt, dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất tăm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play