Cô ấy đang ngồi, tôi không thể đoán chiều cao. Nhưng
lúc nãy lúc chọn đồ ăn, tôi đã liếc cô ấy một lần. Ánh mắt chếch xuống khoảng
20 độ. 6 con mắt của chúng tôi (tôi bốn con, cô ấy hai) cách nhau khoảng 20 cm.
Cho nên tương quan chiều cao giữa tôi và cô ấy vào khoảng Tang20 độ = 7.3. Tôi
cao 1m71 vì vậy cô ấy cao khoảng 1m64. Tóc của cô ấy dài quá vai khoảng 10 cm.
Mặc dù chưa đến eo, nhưng cũng thuộc loại khá dài. Gượm đã… chẳng phải cô ấy
bảo là chọn nhuộm tóc màu cà phê sao? Sao bây giờ đen óng đen ả thế này?
“Tóc em đen thật đấy? Thế chọn nhuộm màu cà phê đâu?”
“Đầu gấu à, chọn nhuộm tức là chỉ chọn vài sợi để
nhuộm thôi mà. Em thấy hay hay, nên chỉ chọn vài sợi, gọi là có nhuộm. Anh thấy
có đẹp không?”
Cô ấy nhẹ nhàng hất mái tóc về trước ngực rồi chỉ cho
tôi xem. Đúng là một chấm cà phê giữa nền đen óng”. Mĩ nữ trước sau đều là mĩ
nữ, đến cả động tác dùng tay vờn tóc cũng hết sức duyên dáng.
“Đương nhiên là đẹp rồi. Em mà có gọt trọc đầu vẫn rất
xinh đẹp hấp dẫn”
“Hi hi… Đầu gấu à, anh đừng khen em quá, em sẽ kiêu
căng.”
Tôi lại nghe thấy tiếng cười của cô ấy. Cổ nhân thường
dùng “Hoàng anh xuất cốc”, “chim yến về tổ” để mô tả cái ngọt của âm thanh.
Nhưng hai loại tiếng chim kêu này tôi đâu từng nghe, vì vậy mang ra để hình
dung giọng của cô ấy ắt là không khoa học. Có lẽ khái niệm “giòn mà không ngấy”
của khoai tây trong Mc Donald vẫn thiết thực hơn.
“Vì sao em lại thích màu cà phê?”
“Bởi vì em thích uống cà phê mà. Em thích nhất cà phê
Manba”
“Tôi cũng thích uống cà phê, nhưng không biết Manba là
cái gì?”
“Cà phê Man Ba tức là cà phê Manderlin trộn lẫn cà phê
BaTây, anh ngốc quá”
“Ồ, hóa ra là thế. Vậy cà phê Lamshan trộn với cà phê
BaTây sẽ thành Lamba hay cái gì đó đại loại như “Quán bar xanh” ?”
“Hi hi… Đầu gấu à, trước mặt mĩ nữ thế này mà anh vẫn
dám gấu. Em không thể không khen ngợi anh dũng cảm”
“Em mặc từ đầu đến chân tòan màu cà phê, không cảm
thấy kì quặc sao?”
Đây là nghi hoặc lớn nhất trong tôi. Nếu không biết
đáp án nguyên do, chắc tôi sẽ mất ngủ. Chẳng lẽ thích uống cà phê tới mức độ
thích mặc tuyền cà phê như vậy? Nếu theo lo gic này, người thích uống nước dưa
hấu ép, sẽ mặc tòan màu đỏ, người uống trà sẽ mặc toàn màu xanh lục. Còn người
thích nước khoáng thì chẳng phải mặc màu gì sất.
“Đầu gấu à, anh đã nghe đến “Triết học cà phê” bao giờ
chưa?”
“Đây là một hệ thống của hàng kinh doanh cà phê, tôi
có nghe nói tới”
“Triết học này không phải là triết học kia. Cách ăn
mặc của em là một triết học về cà phê. Các hạ có muốn nghe chăng?”
“Xin được dạy bảo, tại hạ xin lắng nghe”
“Cho dù đều là cà phê cả, nhưng kĩ thuật rang khác
nhau và vị ngọt, đắng, thơm, chua khác nhau. Tất của em màu sắc rất đậm, tựa
như cà phê rang già bằng than, có vị đắng, cháy, không chua. Quần thụng màu
nhạt hơn, tựa như hương vị cà phê Mô ca, chua hơn. Áo sợi màu sắc nhạt hơn nữa,
tựa như hương vị cà phê Lamshan tinh tế nhẹ nhàng thuần khiết. Còn ba lô của em
trong đậm ngòai nhạt, điểm xuyết đồ trang sức, rất giống cà phê Cappuccino,
trên bề mặt có sữa tươi, có mùi thơm ngậy, vừa thơm ngọt lại đậm đà mãnh liệt.
Tôi điếng người một lúc, chẳng biết nói gì. Bất giác
phải nhìn lại lần nữa cô gái đang ngồi trước mặt. Cho đến trước tối nay, cô ấy
chỉ là một du hồn trên mạng lưới internet chằng chịt. Chỉ có ID, không thân
xác. Còn giờ đây, cô ấy ngồi trước mặt tôi, rất sống động, cười với tôi, nói
với tôi, hé mở nỗi niềm của tôi. Đến tận lúc này, tôi mới có cảm giác mình đang
mơ. Có thể, từ lúc gặp cô ấy trước cửa Mc Donald, tôi đã bắt đầu giấc mơ của
mình, chỉ là bây giờ tôi mới biết mình đang trong cõi mơ.
“Hi hi… Đầu gấu à, anh lại treo máy rồi à? Anh Idle khá
lâu rồi đấy”
Đang chẳng ở trên mạng, treo máy treo móc gì, nhưng
tiếng cười của cô ấy đã kéo tôi về hiện thực.
“Tôi đang suy nghĩ tìm một tính từ để tán thưởng sự
thông minh sáng láng của em”
“Nịnh bợ cũng không ích gì. Đến lượt anh nói về nguyên
nhân mặc màu xanh của anh đi. Nếu không anh phải nhận thua.”
Nhận thua? Đùa! Đầu gấu mỗ không có từ Nhận thua trong
từ điển đâu.
Màu xanh thực sự là màu ưa thích của tôi, những nói
thế nào bây giờ? Cái triết học cà phê của cô ấy thật tuyệt, xem ra thì chỉ số
thông minh của cô ấy không thấp hơn nhan sắc bên ngoài. Cô ấy đã dùng triết
học, tôi sẽ dùng lực học để tiếp chiêu!
“Bởi vì tôi học về lực chất lỏng. Còn dòng nước thì
thường là có màu xanh. Vì vậy tôi thích màu xanh.”
“Sao nữa hở ngài Đầu gấu, đừng miễn cưỡng quá nhé. Tránh mĩ nữ chẳng xấu mặt
nào. Hơn nữa Anh hùng nan quá mĩ nhân quan, cổ nhân nói rồi mà”
Cô ấy cắn nhẹ vào ống hút, nhìn tôi, tựa như đang
cười. Chiều này độc quá. Nếu tôi qua được ải này, tức tôi không phải là anh
hùng. Còn nếu tôi không qua được, nghiễm nhiên tôi là anh hùng, nhưng chỉ là
thứ anh hùng chiến bại. Thôi kệ xác, dù sao tôi cũng chỉ là một … Đầu gấu, đâu
có là anh hùng hảo hán gì.
“Cho dù cùng là nước chảy, nhưng thời tiết khác nhau,
còn cả lạnh, nóng, nông, nông, sâu, và bẩn cũng khác nhau. Tất của tôi màu đậm
nhất, tựa nước biển Thái bình dương, sâu lắng, u uất. Quần bò màu nhạt hơn, lại
có vết mài bạc màu, tựa như nước biển bắc cực với những tảng băng trôi, âm lạnh
nguy hiểm. Sơ mi có màu nhạt hơn nữa, tựa nước bể bơi trong nhà, trong xanh
hiền lành. Còn ba lô của tôi lại trong nhạt ngoài đậm, pha thêm màu lục đậm,
giống nước hồ Trình Thanh, trên mặt lác đác những cái quẫy đuôi của cá, lại có
thêm bóng liễu rủ xuống ở đôi bờ. Phong cảnh vừa sinh động vừa u tĩnh, trang
nghiêm.”
Giờ thì đến lượt cô ấy treo máy. Phát hiện ra cô ấy
cũng đang quan sát tôi một cách kĩ lưỡng, bất giác tôi tự hỏi chẳng biết cô ấy
có cảm thấy đang nằm mơ không. Nhưng tôi tin rằng dáng vẻ bên ngòai của tôi
không đủ để cô ấy cảm thấy đang mơ. Cho dù là cô ấy cùng lúc cũng đang mơ, tôi
dám chắc giấc mơ của tôi đẹp hơn nhiều.
“Hi hi, Đầu gấu à, coi như anh đã vượt qua ải”
“Qua ải có thưởng không vậy? Không quà thì tiền thưởng
cũng tốt.”
“Đương nhiên là có quà thưởng rồi, anh không thấy là
em đang cười với anh à.”
“Quà quí, quà quí, quí quá đi mất, để tôi cũng cười
tặng lại em mấy nụ.”
“Đầu gấu à, chỉ mĩ nữ mới có nụ cười khuynh quốc. Còn
nếu anh cười, có thể sẽ làm nghiêng li côca trong tay em này.”
“Em học ngoại ngữ, anh thế nào?”
“Tiểu sinh áo vải, thọ giáo ngành Thủy Lợi, điểm số
trong khoa xếp loại cao, nhưng chẳng dám cầu vang danh trên mạng….”
“Đầu gấu à, sao anh lại học cách nói của Gia Cát Lượng
trong Xuất sư biểu?”
“Tôi ngỡ là nói như vậy mình có vẻ có trình độ hơn”
“Sao lại phải có vẻ, anh thực sự rất có trình độ mà”
Không ngờ cô ấy dám bắt chước khẩu khí của tôi. Cũng
là một câu rất khô khan, nhưng nghe cô ấy nói sao khoan khoái lạ.
“Đầu gấu à, em sinh ngày 15 tháng 3, thuộc Song Ngư, còn anh?”
“Tôi sinh ngày 13 tháng 11, thuộc Hổ Cáp, sao lại hỏi
cái này?”
“Em muốn biết mình có hợp nhau hay không mà.”
“Trên đời này, không có các chòm sao không hợp, chỉ có
những con người không hợp nhau”
“Câu trả lời rất xịn. Mình nâng cốc vì câu nói này đi
anh.”
Cô ấy nâng cốc cô ca, bắt chước các nhân vật võ hiệp,
làm động tác cạn chén.
Nhìn một cô bé sôi nổi đáng yêu bắt chước đàn ông làm
ra vẻ khảng khái quả là thú vị. Tôi cũng nâng cốc chúc mừng, cạn chén. Tôi chạm
phải ngón tay cô ấy. Có lẽ vì cô ca, ngón tay cô ấy lạnh đến lạ thường.
Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cô ấy. Sau đó, trong
đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ “thân thiết”.
Thân thiết hay thân mật? Mật ngọt hay bí mật? Nếu mỗi
trái tim con người là một kho với đầy rẫy bí mật nhưng bị khóa im lìm. Vậy chỉ
nếu anh may mắn, thì trong cả cuộc đời mình, anh mới gặp được một đôi người có
trong tay chìa khóa để giải phóng những bí mật của lòng mình. Thế nhưng, có
những người mà bí mật của chẳng bao giờ được mở ra, suốt cuộc đời.
Và khi tôi chạm phải ngón tay lạnh như băng của cô ấy,
tôi bỗng thấy đó là một chiếc chìa khóa. Một chiếc chìa khóa có thể mở cửa trái
tim của tôi.
“Đầu gấu à, anh thường giải trí như thế nào?”
“Ngoài đọc sách, đại khái còn xem tivi, xem phim và tiểu thuyết võ hiệp.”
“Anh xem những phim gì?”
“Tôi thích xem phim A”
“Đầu gấu, mĩ nữ là người đoan trang”
“Cô nương hiểu lầm tại hạ. Phim A là gọi tắt của phim America”
“Anh đã nói vậy, lần sau mình sẽ đi xem phim A nhé!”
Cô ấy nói hơi to, khiến cho đôi trai gái ở bàn bên cạnh liếc sang bên tôi, dáng
vẻ ái ngại. Biết mình lỡ lời, cô ấy so vai lè lưỡi
“Đầu gấu à, anh làm hại em rồi”
Hay thật, tự mình mắt lệch lại còn chê bàn nghiêng.
“Thế anh không xem trình diễn âm nhạc à? Hoặc là ca kịch, vũ kịch, triển lãm mĩ
thuật?”
“Nghe hòa nhạc tôi buồn ngủ lắm, ca kịch vũ kịch thì lại không hiểu. Triển lãm
mĩ thuật thì tôi chỉ xem được tranh khỏa thân. Nhưng nếu nói xem tranh khỏa
thân, thì trong Playboy có nhiều lắm, còn phải đi xem triển lãm tranh làm gì.”
“Đầu gấu, anh thực thà nhỉ. Anh không sợ ăn nói thế, em sẽ đánh giá thấp anh?”
“Khổng tử dạy: “Biết thì nói biết, không biết nói không biết, ấy chính là biết
vậy”, tại sao không hiểu lại phải làm bộ rằng hiểu. Hơn nữa, đã nói là giải
trí, đương nhiên càng nhẹ nhàng càng tốt, đâu phải việc nâng cao trình độ”
“Đầu gấu à, anh quả thực ăn nói có trọng lượng. Em mới nói một câu, anh cãi tới
chục câu.
“Ồ, vậy tôi phải thế nào?”
“Anh phải bắt đầu học cách thưởng thức âm nhạc, ca kịch với vũ kịch, lại còn
triển lãm mĩ thuật nữa.
“Để làm gì?”
“Có như thế lần sau em mới có bạn chia xẻ chứ”
Sẽ, sẽ. Vì em, tôi sẽ học, thâm tâm tôi nghĩ vậy.
“Đầu gấu à, lần sau mình lại uống cà phê nhé?”
“Gượm đã, hôm nay em nói rất nhiều “lần sau”, vậy lần sau mình làm gì đây? Ăn
cơm hay xem phim A, nghe nhạc, xem vũ kịch, triển lãm hay uống cà phê?”
“Anh chọn đi”
“Đây là câu nhiều đáp án hay một đáp án?”
“Đầu gấu, anh tưởng bở quá, chỉ chọn một thôi”
“Vậy thì xem phim A thôi”
“Đầu gấu à, anh đáng lẽ phải chọn xem trình diễn âm nhạc. Bởi vì sau khi nghe
nhạc em sẽ muốn uống cà phê. Sau khi uống cà phê, tinh thần phấn chấn sẽ làm em
muốn xem phim. Xem phim xong sẽ thấy đói bụng. Chà, em thực sự thấy tiếc cho
anh quá”
“Sao lại tiếc! Tôi lại rất lấy làm mừng. Nếu không chỉ một lần sau, ba quân
tướng sĩ trong ví tôi sẽ trận vong hết cả.
“Chết rồi, sắp 12 giờ rồi, em phải đi đây”
Cô ấy nhìn đồng hồ rồi kêu lên.
“Em đang trọ kí túc à? Nếu vậy, đã quá 11h 30 rồi, cửa đã khóa.”
“Em thuê nhà ở ngòai, không phải chuyện này”
“Thế em lo cái gì vậy, lo tôi biến thành người sói… đêm này trăng tròn”
“Đầu gấu à, cô bé lọ lem đến 12h đêm sẽ trở lại nguyên hình đấy.”
“Không sao cả, em hãy để lại một chiếc dày, tôi sẽ đi tìm em”
“Anh đã nói vậy, em đành…”
Cô ấy quả thực nghiêng người thò tay xuống dày, nhưng lại là thắt lại dây giày
cho chặt hơn.
Ra khỏi cửa Mc Donald, phố Đại học về đêm lạnh và trong trẻo đến đặc biệt.
“Em ở đâu, tôi đưa về”
“Ngay phố Thắng lợi bên cạnh, gần lắm”
Đi một lúc, cô ấy dừng lại trước một chiếc xe đạp. Trời đất! có lẽ nào đến xe
đạp cũng màu cà phê!
“ Khung xe màu cà phê, yên xe màu trắng, tựa như cà phê sữa kiểu Pháp hiền hòa.
Đây là loại cà phê thích hợp nhất để miêu tả tính cách lãng mạn dịu dàng của
Song Ngư. Đầu gấu à, đến lượt anh đấy”
Không ngờ cô ấy còn một chiêu sau cùng thế này. Thảo nào mà người ta nói lòng
phụ nữ hiểm nhất. Nhưng trời lại giúp tôi. Xe máy của tôi là một con sói hoang
già cũ màu xanh rách nát.
“Bình xăng mầu xanh, yên xe màu đen, tựa như nước biển ở cảng Cao Hùng loang lổ
vệt dầu. Đây là loại nước thích hợp nhất để tượng trưng cho tính cách bề ngoài
giản dị bên trong sâu sắc của Hổ Cáp.”
“Chúc mừng anh đấy, anh đã chính thức bắt đầu hò hẹn với em rồi.”
Đến dưới chân tòa nhà ở, cô ấy đột nhiên nói vậy khiến tôi cảm thấy như trời
xuân bỗng phảng phất sương mù. Tính tôi thích trời mưa, nên sương mù với tôi
nghĩa là hết sức tốt.
“Chiều mai một giờ ở chỗ này nhé. Đúng luật cũ, em ăn cơm trước đi nhé”
“OK, no vấn đề, luật cũ của em, anh sẽ đãi em cái gì đó”
Nàng xoay lưng mở cổng chung cư, sau đó quay đầu tặng tôi một nụ cười khuynh
quốc. Tôi ngước đầu nhìn, thấy tầng bốn có đèn bật sáng, yên tâm nổ máy con sói
già rời xa con đường nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT