Quen cô ấy trên mạng. Bắt đầu thế nào, tôi cũng chẳng
rõ nữa. Có lẽ tại một cái plan của tôi. Plan được viết thế này:
"Nếu tôi có 10 triệu, tôi sẽ mua một ngôi nhà. Tôi có 10 triệu không –
không có, tức là tôi vẫn chưa có nhà. Nếu tôi có cánh, tôi sẽ bay được. Tôi có
cánh không – không có. Cho nên tôi cũng chẳng có cách gì bay lên. Nếu đổ hết
nước của Thái Bình Dương ra cũng sẽ không dập tắt được ngọn lửa tình yêu tôi
dành cho em. Có thể đổ hết nước của Thái Bình Dương không – không thể. Tức là
tôi không hề yêu em"
Thật ra đây là bệnh nghề nghiệp. Tôi là nghiên cứu
sinh. Bởi vì muốn lập ra các phương trình số, nên trong đầu đầy ăm ắp những thứ
logic kia. Khi tình trạng của giả thiết không tồn tại thì kết luận có được chỉ
là thứ vứt đi. Tựa như thảo luận xem Thái giám dễ sinh con trai hay con gái, vô
nghĩa. Những thứ linh tinh viết trong Plan chỉ có thể chứng minh rằng, tôi là
con người cực kì khô khan và nhàm chán, và thực tế đúng như vậy. Cho nên, chẳng
tìm được cô nào và thường xuyên ưu sầu, âu cũng thường tình.
Còn cô ấy, là một ngoại lệ. Cô ấy lại mail cho tôi,
bảo rằng tôi là một người rất hay. Hay ư? Sao có thể dùng tính từ này với con
người tôi? Như là dùng Thành Thực để mô tả con người Lý Đăng Huy vậy. Chỉ có
thể khiến người khác phì cười. Tôi e rằng, nếu không phải là cô ấy có chỉ số
thông minh hơi thấp, thì đầu óc phải có vấn đề. Nhưng Nick của cô ấy lại không
có vẻ như vậy. Cô ấy là "Khinh vũ phi dương", một tên gọi rất Thơ.
Nhưng mà Nick trên mạng thì hư hư thực thực, chân chân giả giả, không biết đâu
mà lần. Nói cách khác, khủng long chẳng bao giờ xưng là khủng long, càng không
nhận rằng mình ở trong công viên Kỷ Jurah, mà thị sẽ tìm mọi cách để mê hoặc
bạn, lừa phỉnh bạn. Tôi đã gặp một vài bạn qua mạng, kết quả là kẻ sau dữ dằn
hơn kẻ trước, lần nào cũng phải hãi hùng rút chạy. Cho nên, những cái Nick mĩ
miều sẽ là vũ khí lợi hại để khủng long săn mồi những gã trai ngây thơ kiểu tôi
đây.
Nói đến Khủng long lại gợi đến những kí ức đau thương
của tôi. Những người bạn qua mạng mà tôi gặp, sao ai cũng khủng khiếp. Chắc là
tôi có thể tham gia vào nhóm của Steven Spielberg, giúp họ làm các hiệu ứng kĩ
xảo điện ảnh. Gã bạn cùng phòng tôi, A Thái, cũng có kinh nghiệm như tôi. Nếu
gọi những Khủng long mà chúng tôi gặp là trục X của toạ độ, mức độ sợ hãi gặp
phải là trục Y, thì có thể sử dụng phân tích truy hồi tìm ra một phương trình
tuyến tính. Sau đó lại lấy vi phân theo X, lấy tích phân bất định theo Y, thì
có thể rút ra kết luận "Trên mạng không có em xinh". Bởi thế, về mặt
lí thuyết, trên mạng đầy rẫy những khủng long là khủng long. Điểm khác biệt chỉ
còn là khủng long thuộc loại ăn thịt hay ăn thực vật mà thôi.
Trước khi giới thiệu “Khinh vũ phi dương”, phải nhắc đến A Thái một chút. Từ
thời gian học đại học, A Thái là anh em với tôi, nhưng tính cách của hai thằng
thì khác nhau trời vực. A Thái cao to đẹp trai, quan trọng hơn nữa, Thái có cái
miệng ăn nói ngon ngọt và trơn tru. Đến mức tôi nghi rằng, chẳng có động vật
thuộc giống cái nào là không chết chìm trong đám nước bọt của cái miệng thao
thao bất tuyệt kia. Tôi khoái gọi Thái là "Lady Killer", mà phải là
loại chuyên nghiệp. Những tiểu nương tử trận dưới tay của Thái nhiều không kể
xiết. Trong tình trường, Thái trăm đánh trăm thắng. Cậu ta cho rằng mình đã đạt
đến cảnh giới cao nhất trong tình trường, có thể "xuyên qua ngàn hoa,
không vương phiến lá". Nghe nói trình độ này còn cao hơn Từ Chí Ma
"phất tay áo, chẳng vướng theo một chút mây màu" đến vài bậc. Từ Chí
Ma còn phải vung tay để dứt ra khỏi tình nhi nữ, còn A Thái, thì tay áo
cũng…chẳng còn.
Thái thường hay chê tôi quá thật thà, chỉ như tro
thuốc pháo trên tình trường. Cũng chẳng sai. Tôi không cao, chẳng đẹp trai,
trên mũi cưỡi một gọng kính cận thị số lớn, khiến cho mắt tôi hẹp tựa sợi chỉ.
Có lần ngồi trong lớp, thầy giáo bất thần bắt tôi đứng dậy, bởi thầy nghi tôi
đang ngủ say, lúc ấy tôi đang say sưa nghe thầy giảng. Cũng có thể liên quan cả
đến tử vi chăng! Từ bé đến lớn, xung quanh tôi, nếu không là những người đàn
ông như phụ nữ, thì cũng là những phụ nữ như đàn ông. A Thái thường nói. Đàn
ông con trai có 4 loại. Loại thứ nhất là "không làm mà có (ăn)”, tức không
cần vác cưa ra đường, tự có cây đổ xuống. Loại thứ hai gọi là "dễ như trở
bàn tay", tức cũng phải lao động, nhưng luôn dễ dàng thu hoạch hoa thơm
trái ngọt. Loại thứ ba, "chân lấm tay bùn", buộc phải hao tâm tổn
sức, dùng hết 36 kế mới kiếm được miếng ăn. Còn tôi thuộc loại thứ tư "ôm
cây đợi thỏ”, chỉ có thể chờ cho cô nào mắt lệch nhìn nhầm may ra mới nên cơm
cháo.
Thực ra A Thái rất có tình anh em, thường thường hay "chuyển hộ khẩu"
cho tôi một vài em. Chỉ buồn rằng tôi không biết cố gắng. Nhưng cũng chẳng
trách tôi được. Chỉ bởi vì tôi đã đọc vài cuốn sách của thánh hiền, hiểu được
lễ nghĩa, liêm sỉ. Mà theo đuổi lễ nghĩa liêm sỉ ắt phạm vào đại kị của binh
pháp trong tình trường. Lấy ví dụ, tôi đi uống cà phê với một cô gái không lấy
gì làm gầy gò, tôi lịch sự mời cô ấy gọi thêm chút gì nữa, nhưng cô ấy nói rằng
sợ tăng cân, tôi bèn rằng, đằng nào sợ cũng chẳng kịp. Năm ngoái đi ăn cơm với
một cô khác. Cô ấy khoe rằng mọi người đều khen cô có “khuôn mặt thiên thần,
dáng hình yêu nữ". Tôi đã nghiêm túc nhận xét rằng, "bạn của cô nói
ngược rồi!”. May thay lúc ấy chúng tôi chỉ ăn cơm bụi, tôi chỉ bị phi đũa đánh
trúng huyệt mỏ ác trước ngực. Nếu là ăn cơm Tây, tôi nghĩ, chắc sẽ có kẻ từ
trần. Qua lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ấy, tôi bắt đầu biết thế nào là
sự hung dữ của khủng long. Sau, A Thái đã nghĩ ra một nguyên tắc bỏ chạy, tức
nếu gặp riêng bất kì một bạn gái quen qua mạng nào, cũng phải mang theo máy
Call. Chúng tôi sẽ chi viện cho nhau, để máy rung chuông kịp thời. Nếu gặp loại
khủng long ăn thịt, thì phải nói là "Ký túc xá cháy rồi!”, nếu gặp khủng
long ăn cây, chỉ nói “Ký túc xá có trộm”. Thế nên, kí túc của A Thái có bốn lần
báo cháy, sáu lần mất trộm. Tôi may hơn, chỉ bị trộm năm lần. Vì vậy, cho đến
trước khi gặp “Khinh vũ phi dương”, trái tim tôi thực ra đã được rèn luyện kiên
cường, dù có gặp khủng long, vẫn duy trì tốc độ 72 nhịp/ phút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT