Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn có cả đau buồn, đau đến mức cô muốn òa khóc.

.

Tô Cẩn theo sau Nhan Bác, vào phòng tự học anh đang ngồi. Thì ra anh ngồi ở phòng 306, còn cô chọn phòng 301. Cùng trên một tầng, nhưng một phòng ở cuối dãy hướng đông, còn một phòng ở cuối dãy hướng tây, ở giữa là hành lang, cứ như ở hai đầu dải Ngân Hà, không thể trông thấy nhau vậy.

Cảm giác này khiến Tô Cẩn đột nhiên thấy sợ hãi, cô vô thức với tay kéo ống tay áo Nhan Bác. Anh quay đầu lại, nghi hoặc liếc nhìn cô, ánh mắt cô lúc này tựa như được bao phủ bởi một làn sương mỏng.

Tô Cẩn thấy lông mày anh nhíu lại, nhận ra hành động của mình như vậy là quá thân mật, bối rối bỏ tay xuống, hậm hực nói: “Cảm ơn anh!”

Nhan Bác quay người, vừa thu dọn sách vở trên bàn vừa nói: “Ngày mai em phải thi đúng không? Giờ rất khó tìm được chỗ trống, ngồi tạm đây học đi.”

Tô Cẩn đang cúi đầu nghe thấy vậy lập tức ngẩng lên, hỏi: “Sao anh biết ngày mai em phải thi?”

Cô tập trung chờ đợi Nhan Bác, nhưng anh không trả lời cô ngay. Anh thu hết sách, cầm trên tay rồi nói với Tô Cẩn: “Em ngồi học tốt nhé!”

“Thế còn anh?”

“Anh ngồi đâu chẳng được, cùng lắm thì về ký túc.” Nhan Bác có chút nôn nóng, không hiểu cô hỏi gì mà nhiều thế.

Đang định đi thì bị cô kéo tay áo khiến Nhan Bác có chút tức giận. Anh và cô chẳng qua chỉ gặp mặt có hai lần, cô sao có thể tùy tiện lôi lôi kéo kéo anh như thế? Hay là cô đối với người con trai nào cũng thế cả?

Tô Cẩn có vô tư đến mấy thì cũng nhận ra anh đang nổi nóng, cô cố gắng giữ cho khuôn mặt tươi cười, nói: “Hay là cùng học đi!” Sợ anh từ chối, cô lập tức ngồi lui vào bên trong, ngước lên nói thêm một câu: “Em hứa sẽ không làm phiền anh!” Nói xong, cô ngoan ngoãn cầm sách lên đọc, không nhìn anh nữa.

Nhan Bác cũng biết, ở ký túc thì không thể học nổi, nhất là khu ký túc nam, không lúc nào có không khí học tập, ngay cả khi thi cử cũng vẫn đánh bài và chơi điện tử. Nếu ở ký túc mà học được thì anh đã không phải đi chỗ khác. Nhan Bác lưỡng lự, hay là để sách xuống, ngồi cạnh cô ấy học vậy.

Ngồi một lúc không thấy động tĩnh gì, Tô Cẩn lấy hết can đảm ngước lên nhìn anh. Nhan Bác đang chăm chú đọc sách, dáng vẻ như chàng thư sinh trong tranh vậy. Tim cô đập thình thịch, đây là lần đầu tiên anh ngồi gần cô đến vậy, chỉ cần tay trái cô dịch nhẹ sang trái một chút là có thể chạm vào tay phải của anh rồi.

Trống ngực đập liên hồi khiến cô phải từ từ trấn an. Thì ra yêu một người lại kỳ diệu như vậy sao?!

Cô rõ ràng không biết gì về anh, nhưng anh dường như đã chiếm trọn tâm trí cô, khiến cô hoang mang, lo sợ, khiến trái tim cô đập nhanh hơn… Mỗi lần gặp anh, mỗi giây trôi qua, cô đều thấy mình yêu anh nhiều hơn.

Tô Cẩn tự hào về bản thân mình. Bạn bè ở ký túc đều nói con gái cần phải làm cao, có yêu người ta thì cũng giả vờ như không để ý, phải đợi người ta theo đuổi mình.

Tô Cẩn không hiểu nổi, thích một người cớ sao phải che giấu? Bày tỏ tình cảm với người ta, sao phải xấu hổ? Nếu không nói người mình yêu chính là anh ấy thì sao anh ấy biết được trên thế gian này có một người yêu mình đến thế? Và không biết thì sao anh ấy có thể yêu bạn được? Vậy chẳng phải anh ấy có thể sẽ đánh mất một người đã yêu mình nhất trên đời sao?

Nhan Bác nghiêng đầu nhìn sang, thấy hai má Tô Cẩn ửng hồng rất đáng yêu, cô ở gần trong gang tấc, cả người như tỏa ra ánh sáng lung linh, huyền diệu, vầng trán thuần khiết khiến người khác không thể không nhìn.

Anh không hiểu, tại sao một cô gái trông yếu đuối đến vậy lại có thể làm những việc khiến anh không thể ngờ được. Không biết cô dũng cảm hay liều lĩnh nữa. Cô dám công khai bày tỏ suy nghĩ của mình, dám đứng trước mặt giáo sư và sinh viên bày tỏ tình cảm với anh, còn để lại số điện thoại nữa. Bây giờ, cô lại khiêu khích anh!

Nếu ban nãy không phải đúng lúc anh đi ngang qua thì cô sẽ ra sao? Bị người ta đánh hay là đánh người ta?

Nhan Bác mỉm cười.

Anh nhìn cô rất lâu, vậy mà cô không có phản ứng gì. Anh lại cúi xuống, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ về cô.

Trong khoảnh khắc, cô mới nghi hoặc ngẩng lên, vừa nhìn thấy anh liền lập tức đỏ mặt.

Nhan Bác lật lật trang sách. nói đùa: “Em có chắc hôm nay sẽ học xong không? Em ngồi lâu vậy rồi mà hình như chỉ đọc được một trang.”

Tô Cẩn mặt càng đỏ hơn. Cô không thể thú nhận với anh là từ nãy đến giờ cô không hề đọc sách mà chỉ nghĩ về anh. Rõ ràng anh ngồi ngay bên cạnh, nhưng hình như cô vẫn thấy rất nhớ.

Nhan Bác thở dài: “Không hiểu nổi trong đầu em nghĩ gì nữa!”

“Dù sao cũng đều liên quan đến anh.” Tô Cẩn đang suy nghĩ mông lung, nhất thời không kịp phản ứng, buột miệng nói.

Nhan Bác ngớ người một lúc rồi mới khẽ ho, nói: “Anh không quan tâm em đang nghĩ gì, chỉ biết là nếu em không học, ngày mai thi em chỉ có thể ngồi mà bịa thôi.”

Sau khi được Nhan Bác thức tỉnh, cuối cùng Tô Cẩn cũng ngồi yên chú tâm học hành.

Biết được anh đang ngồi cạnh mình, cảm nhận được hơi thở của anh, trái tim cô sau một hồi loạn nhịp, giờ đã dần trở lại bình thường. Không còn cảm giác nôn nóng, bất an, ngay cả hiệu suất học tập cũng cao trở lại.

Được một lúc, Nhan Bác lại thấy Tô Cẩn ngồi không yên, khiến anh không thể tập trung được. Anh quay đầu sang, vẻ mặt khó chịu hỏi: “Lại sao nữa đây?”

Tô Cẩn ôm bụng, cười đau khổ nói: “Em muốn đi vệ sinh.” Nói xong, cô liền đẩy anh, lao thẳng ra khỏi lớp.

Nhan Bác nhìn chằm chằm theo bóng cô, vài giây sau không nhịn được liền cười phá lên.

Thế rồi, hai người cũng yên ổn ngồi học, không có chuyện gì nữa.

Đến khi gần hết giờ tự học, cô lao công đi qua nhắc mọi người, Nhan Bác mới hạ bút, quay đầu sang thì thấy Tô Cẩn không biết từ lúc nào đã gục xuống bàn ngủ ngon lành.

Hàng mi dài cong vút, miệng hơi hé mở, hơi thở đều đều, chắc cô mệt lắm nên mới có thể ngủ ngon lành như vậy.

Anh lay nhẹ vai cô, cô quay đầu rồi ngủ tiếp. Nhan Bác không biết làm thế nào, lay thêm lần nữa, lần này cô tỉnh ngay.

“Gì thế, gì thế, sắp thi rồi à?”

Anh thu dọn sách vở giúp cô, nói: “Ừ, sắp thi rồi, đi nhanh lên!”

Làn gió mát lạnh bên ngoài khiến Tô Cẩn dần dần tỉnh ngủ.

Hai người đi bên nhau mà không nói câu gì. Trước khi bước vào ký túc, Tô Cẩn dường như muốn khẳng định điều gì đó, cuối cùng không nhẫn nại được nữa, liền gọi Nhan Bác đứng lại: “Việc em thích anh, anh đã nghĩ kỹ chưa?”

Nhan Bác đứng trước Tô Cẩn, có thể nhìn rất rõ ánh mắt mong đợi, quyết tâm và can đảm của cô. Anh chợt hy vọng, ánh trăng lên cao không làm hiện rõ ánh mắt thoáng chút bối rối của mình.

Nhan Bác im lặng một lát, nhưng đối với Tô Cẩn, khoảnh khắc đó như dài hàng thế kỷ.

Tiếng nói của anh chậm rãi, có chút phức tạp.

“Anh không biết là em thích anh ở điểm nào… Thực tế, chúng ta vẫn chưa hiểu gì về nhau, thậm chí còn là hai kẻ xa lạ…”

“Em có thể giúp anh hiểu em, chỉ cần anh cho em thời gian.” Tô Cẩn vội nói, giọng run run.

Nhan Bác lùi một bước, dừng lại vài giây rồi nói: “Nhưng anh có bạn gái rồi.”

Câu nói của anh khiến Tô Cẩn như bừng tỉnh. Cô thích anh lâu như vậy rồi mà không hề biết anh có bạn gái, cũng không ai nói với cô. Chỉ có cô thầm yêu anh lâu như vậy trong thế giới của riêng mình…

Giống như giận dỗi, Tô Cẩn bướng bỉnh ngẩng cao đầu, nói: “Anh nói dối.”

Những giọt nước mắt nơi khóe mi lấp lánh dưới ánh trăng, nhưng cô tuyệt đối không để chúng rơi xuống.

Nhan Bác cúi đầu chậm rãi nói: “Anh không cần phải lừa dối em. Anh và cô ấy yêu nhau từ thời trung học, tình cảm rất bền vững…”

“Được rồi, em biết rồi.” Câu sau cùng cô nói rất nhẹ, rồi quay người, bước đi, nói: “Tạm biệt!”

Cuối cùng thì những giọt nước mắt cũng rơi. Ngày xưa, bị bố đánh, cô đã không hề khóc. Nhận được kết quả thi đại học, cô cũng không khóc… Cô không nhớ lần cuối cùng mình khóc là lúc nào.

Nhưng giờ cô đang khóc.

Hóa ra yêu một người không chỉ có hạnh phúc, mà còn cả đau buồn, đau đến mức cô muốn òa khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play