Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống thành phố này, bạn sẽ thấy Tô Cẩn và Nhan Bác gặp nhau nơi ngã rẽ, còn Ngô Tiểu Đồng với vẻ mặt mệt mỏi đang tất tả đi qua.
Hai cô gái chỉ lướt qua nhau như hai hạt cát bé nhỏ trong số một phẩy ba tỷ người mà thôi, nhưng họ có chung lòng kiên định, phấn đấu quên mình vì tình yêu.
Ngô Tiểu Đồng phải nửa đêm một mình ngồi tàu hỏa suốt tám tiếng đồng hồ để đến bên người mình yêu. Tô Cẩn lần đầu gặp Nhan Bác, chỉ trong một giây, anh như ánh trời chiều chiếu rọi, khiến cô nhất thời không cách nào mở mắt ra được.
.
Trên sân khấu, người chủ hôn yêu cầu vị tân lang phải hát bài Vợ yêu, anh yêu em. Vốn không có năng khiếu ca hát, cộng thêm không khí trang nghiêm của buổi lễ, vị tân lang cứ hát được một đoạn lại quên mất câu từ, làm mọi người trong khán phòng được một trận cười bể bụng.
Tô Cẩn cũng mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Đây là lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay cô có đủ dũng khí ngẩng lên, nhìn người đàn ông đang thanh thản ngồi trước mặt mình mà tuyệt nhiên không sợ bị bắt gặp.
Trong thời khắc ánh mắt giao nhau ấy, cô bắt gặp khóe mi anh hơi động đậy, vẻ như đang mỉm cười với cô, thật khó đoán định.
Tô Cẩn không thể ngờ rằng trước khi ra đi, cô còn có thể gặp lại Nhan Bác.
.
Sáu năm qua, cô và Nhan Bác không phải chưa từng gặp lại nhau.
Một lần là năm cô thi đỗ nghiên cứu sinh, một tốp người kéo cô đi chúc mừng. Cô rất xúc động, xông xáo dẫn đầu đám người đi bộ ngót một tiếng đồng hồ đến nhà hàng cá nướng, nơi anh lần đầu tiên đưa cô đến.
Khi đi gần đến cửa, cô tình cờ nhìn thấy anh cùng bạn bè đang đứng trước một quán karaoke.
Trái tim cô như nghẹt thở, cô vội vã cúi đầu, nhanh chóng lẫn vào giữa đám đông, đi thẳng vào nhà hàng.
Cô cố tình chọn chỗ ngồi đối diện cửa sổ, không lâu sau đã thấy anh đi qua. Trông anh vẫn thế, vẫn vẻ hờ hững, lãnh đạm đó.
Có lẽ anh đã nhìn thấy cô, cũng có thể không…
Lần khác là khi Tô Cẩn học nghiên cứu sinh năm hai. Mùa hè năm đó, cô định đăng một bài luận văn trên tạp chí định kỳ thì lại bị người ta đăng trước, toàn bộ số liệu cô đã mất công điều tra suốt một năm trời thành công cốc.
Thầy hướng dẫn vỗ nhẹ vai cô, an ủi: “Làm nghiên cứu, những chuyện như thế này là thường tình. Chỉ còn cách tìm một chủ đề khác và làm lại từ đầu thôi!”
Đêm đó, Tô Cẩn một mình ngồi bên bậc thềm của sân vận động, khóc đến mức ruột gan như muốn vỡ ra. Cuối cùng, cô lấy di động và bấm từng chữ một. Em rất nhớ anh.
Tô Cẩn lập tức gửi tin nhắn trong vô thức. Cô chỉ sợ một giây sau đó, nỗi sợ hãi sẽ ùa về khiến cô không đủ dũng khí để làm điều đó nữa.
Đến nửa đêm, cô vẫn cầm khư khư chiếc điện thoại nhưng không hề thấy có hồi âm. Ngày hôm sau, cô sốt tới bốn mươi độ, phải nằm viện mất một tuần mới dần bình phục.
Cô không thể quên, chính cô đã từng thốt lên rằng: “Nhan Bác, chuyện của chúng ta thế là hết thật rồi! Sau này, cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em, cho dù em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.”
Cô thực sự nghĩ rằng, cả đời này sẽ là như thế.
Vậy mà, cuộc đời trớ trêu vẫn cứ để cô gặp lại anh.
Tô Cẩn lại gặp Nhan Bác.
Sau khi đi một vòng chúc rượu quan khách, chú rể đã ngà ngà say, lảo đảo bước tới chỗ Tô Cẩn. Anh ta kéo Tô Cẩn, vỗ vỗ vai cô, sau đó giơ ly rượu về phía người đàn ông ngồi đối diện cô, cười rồi nói: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan, cô ấy là em kết nghĩa của tôi - Tô Cẩn, một nghiên cứu sinh xuất sắc đấy, tháng sau sẽ qua Mỹ học tiến sĩ!”
“Anh không sao, em đỡ anh làm gì?” Vị tân lang loạng choạng vài bước rồi đứng lại nói với Tô Cẩn: “Anh nghe nói hai người còn là bạn học, ly này nhất định phải uống hết!”
Xem ra tình cảnh này có muốn trốn cũng không được. Tô Cẩn đành cầm ly rượu trên bàn lên, ngước nhìn anh, giọng nói và nét mặt đều không thay đổi: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan, xin kính anh ly này!”
Ai cũng biết, tháng sau Nhan Bác sẽ được thăng chức, trở thành Viện trưởng viện Kiểm sát trẻ nhất từ trước đến nay của thành phố.
Mấy năm gần đây, anh một bước lên mây. Tuy có nhiều lời đàm tiếu sau lưng, nhưng khi gặp mặt, ai cũng khách khí gọi anh là “Nhan Kiểm”.
Chỉ có cô, Tô Cẩn, là không.
Tiếp đó là sự im lặng kéo dài, ánh mắt nặng nề nhưng bình tĩnh của Nhan Bác khẽ cười. Anh đứng lên, đối diện với Tô Cẩn, dửng dưng nói: “Hình như em cầm nhầm ly của người khác.”
1
Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước.
.
Năm ấy, Tô Cẩn nhận được giấy báo trúng tuyển vào khoa
Công nghệ Môi trường của trường Đại học B. Cô quả thực đã thất vọng vô cùng.
Thí sinh đăng ký vào khoa này rất đông, phải đấu chọi rất quyết liệt, nhưng đây
lại không phải là mục tiêu chính của Tô Cẩn. Những người quen cô đều biết, mục
tiêu chính của cô là khoa Luật trường Đại học B, nơi được mệnh danh là “khoa
đứng đầu trong ngành luật quốc gia”.
Phải nói gia đình Tô Cẩn có quan hệ rất mật thiết với
ngành luật. Ông ngoại cô trước khi nghỉ hưu là chánh án Tòa án, mẹ cô là luật
sư hành chính, còn bố cô là cục trưởng Cục Công an thành phố D. Bản thân Tô Cẩn
ngay từ nhỏ đã được coi là mầm non ngành luật có triển vọng nhất của nhà họ Tô.
Cuộc sống của Tô Cẩn luôn thuận buồm xuôi gió cho đến
năm cô mười lăm tuổi - cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, học hành tiến
tới, không có bất kỳ rắc rối nào. Trong thế giới của cô, mọi việc trên đời này
chỉ có hai loại, đó là cô muốn hay không mà thôi.
Ông ngoại cô, người cả đời làm thẩm phán cấp cao đã
từng nhận xét: “Khí phách hơn người, dũng cảm không hề lùi bước!” Vậy nên, cô
cứ như nghé con chẳng sợ hổ dữ, cứ vô tư mà thẳng tiến.
Nhưng trên đời này còn có từ “không ngờ”. Trước giờ
thi đại học, đột nhiên Tô Cẩn thấy trong người khó chịu, trong suốt thời gian
thi mồ hôi cô cứ vã ra như tắm. Kết quả là cô bị thiếu điểm vào khoa Luật
trường Đại học B. Thế nên đương nhiên cô bị xếp vào khoa khác của trường. So
với thành tích học tập trước đây của Tô Cẩn thì lần thi này quả là đáng tiếc.
.
Trước khi vào đại học, Tô Cẩn không có khái niệm gì về
khoa Công nghệ Môi trường. Cả nhà ai cũng vỗ về, an ủi cô: “Nghề này rất có
tương lai, tiền đồ rồi sẽ rộng mở thôi!”
Tô Cẩn vui như mở cờ trong bụng, nghĩ nghề này sẽ đầy
hứa hẹn. Nhưng sự thực thì…
Sau này, Tô Cẩn đã biết thế nào là ngành Công nghệ Môi
trường. Cô thấy mình lên nhầm thuyền mất rồi.
Ba lớp tổng cộng có sáu mươi ba sinh viên nhưng chỉ có
bốn nữ sinh. Ngoài cô ra, còn lại đều thi vào khoa này vì cái mác của trường
danh tiếng. Ngành học thì không thích, bạn bè lại không có tiếng nói chung, Tô
Cẩn đành tự tô điểm cho cuộc sống sinh viên của mình thêm phần phong phú.
Trước khi vào học trường Đại học B, Tô Cẩn đã rất thân
thuộc với khoa Luật. Nhà họ Tô là gia đình có vai vế trong ngành, đại đa số họ
hàng thân thích đều tốt nghiệp khoa này. Tô Cẩn ngay từ nhỏ đã mắt thấy tai
nghe được nhiều điều, ngay cả việc vị giáo sư nào có câu cửa miệng gì, những
việc dù nhỏ nhất cô cũng biết rất rõ.
Thế nên, Tô Cẩn đã chép lại thời khóa biểu của khoa
Luật. Khi không có tiết học, cô liền chạy sang bên đó dự thính.
.
Hôm đó, Tô Cẩn thật ra muốn nghe môn Luật dân sự,
nhưng khi giáo sư bước vào lớp cô mới phát hiện ra mình nhớ nhầm lịch học. Đây
là lớp học Luật hành chính của sinh viên năm ba. Cô không có hứng thú nhưng
cũng không tiện đứng lên, đành ngồi lại nghe.
Vị giáo sư già mơ mơ màng màng buồn ngủ giảng trên
bục, cô ở bên dưới cũng mơ mơ màng màng buồn ngủ nghe, chỉ đợi hết giờ để đi
ra.
Năm phút trước khi hết giờ, vị giáo sư đột nhiên hỏi:
“Nhan Bác, theo em vụ án này sẽ phân tích ra sao?”
Thế là từ phía sau lưng cô, một giọng nói đầy nam tính
cất lên, trả lời lưu loát: “Quyết định xử phạt của công an huyện đối với anh em
nhà họ Tôn không qua kháng án mà đã khởi tố. Căn cứ theo Điều
lệ xử phạt Quản lý trị an, việc xử phạt của cơ quan công an
đối với người bị xử phạt là không hợp lý. Trong vòng năm ngày, kể từ khi nhận
được thông báo xử phạt, nếu có khiếu nại mà cơ quan công an cấp dưới không xử
phạt hợp lý, có thể khởi tố lên tòa án nhân dân…”
Tô Cẩn ngoái đầu nhìn lại. Người con trai vừa nói có
dáng vẻ cao gầy, chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đầu nghiêng nghiêng, tay đang
quay chiếc bút, giọng nói toát lên vẻ điềm tĩnh đầy hứng khởi.
Thật hiếm có chàng trai nào mặc chiếc áo sơ mi trắng
giản dị mà lại đẹp đến thế. Chỉ trong một giây, Nhan Bác như ánh trời chiều
chiếu rọi về phía Tô Cẩn, khiến cô nhất thời không cách nào mở mắt ra được.
.
Đêm đó, lần đầu tiên Tô Cẩn bị mất ngủ.
Từ bé đến lớn, ngoài việc chuyên tâm học Luật ra, cô
không hề để ý đến những khác biệt tế nhị trong mối quan hệ nam nữ. Cô có nhiều
bạn bè, trong đó bạn nam cũng không ít. Cô đối xử rất tốt với họ bởi cô cảm
thấy giữa cô và họ như anh em tâm đầu ý hợp, có thể cùng ngồi bàn luận về luật
pháp. Cô không hề cảm thấy e thẹn hay có chút rung động… cho đến khi cô gặp
Nhan Bác. Lần đầu tiên Tô Cẩn cảm thấy bất an, không biết phải làm sao. Sao thế
này? Cô cũng không biết nữa, gắng lấy lại tinh thần nhưng không được, cứ như
người mộng du suốt một tuần.
Đến tuần thứ hai, Tô Cẩn gần như vô thức đi nghe môn
Luật hành chính. Gặp lại anh, cô mới thấy trái tim mình bình yên trở lại. Trong
đầu cô vang lên câu nói: Thì ra mình đã yêu anh ấy mất rồi!
Trong từ điển của Tô Cẩn từ trước đến nay không hề có
khái niệm muốn mà không được.
Cho nên, sau khi đã xác định được mình muốn gì, cô
liền quyết tâm chiến đấu vì mục tiêu đó. Không phải anh chàng Nhan Bác này khó
hơn đề thi Luật kinh tế đấy chứ? Cô không tin Tô Cẩn cô lại không làm được.
Khi lên lớp, cô ngồi ở hàng ghế phía sau, bên trái
anh, quang minh chính đại nghiêng mặt quan sát nhất cử nhất động của anh.
Một tiết học trôi qua, cô cứ nghĩ mãi làm thế nào để
gọi một câu “Nhan Bác” cho thật tự nhiên. Nhưng đến khi chuông báo hết giờ, anh
đã ôm sách ra khỏi phòng, mà cô vẫn ngẩn người, một lời cũng không thốt lên
được.
Thì ra trên đời này vẫn có điều mà Tô Cẩn cô không thể
làm được.
Suy nghĩ một hồi, Tô Cẩn cảm thấy tình hình đã nghiêm
trọng đến mức một mình cô không thể giải quyết được. Cô cần có sự hỗ trợ từ bên
ngoài. Cho nên, vào một đêm trăng mờ gió rít, Tô Cẩn ấp a ấp úng nói với mấy
người bạn cùng phòng: “Các cậu… có ai… biết Nhan Bác không?”
Cả phòng lập tức nhao nhao.
“Cậu gặp anh ta rồi à?”
“Lúc nào thế?”
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Tô Cẩn rụt rè kể lại tâm trạng của mình suốt mấy ngày
qua. Trong phòng im lặng một phút, sau đó, không biết ai đột nhiên bật ra một
câu: “Nói như vậy có nghĩa là cậu mới chỉ yêu đơn phương thôi, đúng không?”
Tô Cẩn hiếu thắng một mực tranh cãi, trong lòng như có
ngọn lửa đang bùng cháy: “Cái gì mà yêu đơn phương?!” Cô phẫn nộ nói tiếp:
“Mình sẽ làm rõ chuyện này! Tô Cẩn tôi xin thề, không đi truy hỏi Nhan Bác cho
ra nhẽ thì quyết không thôi!”
Đúng là tuổi trẻ không dễ dàng lùi bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT