Khi Tô Cẩn nói với bố mẹ quyết định không đi Mỹ nữa,
hai người cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Họ dường như đã sớm đoán định được
điều này.
Bố cô chỉ nói một câu: “Bố vẫn muốn nói câu này, tự
mình quyết định thì phải tự mình gánh chịu.”
Điều này ít nhiều cũng khiến Tô Cẩn an lòng. Bởi ít
nhất phản ứng của bố mẹ sau quyết định này khiến cô cảm thấy việc đó không phải
quá sai trái.
Song vẫn luôn có một người, cô còn nợ anh ấy một câu
giải thích, một lời xin lỗi.
Khi cô gọi điện cho Hứa Dực Ninh, anh ấy hình như vẫn
còn đang ngái ngủ. Nghe cô nói không đi Mỹ nữa, anh ấy mơ mơ màng màng, chỉ nói
một từ: “Được!” Sau đó, thời gian giữa họ như ngừng lại.
Anh ấy nói muốn đưa cô đi tham quan những nơi đẹp
nhất, cô nói “được”, sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, thực sự không muốn để anh ấy
chờ đợi, cảm thấy anh ấy xứng đáng để mình giao phó cả cuộc đời.
Nhưng sau đó, biết bao chuyện xảy ra đã khiến cô cuối
cùng cũng hiểu rõ, trên thế gian này có những chuyện mãi mãi không thể miễn
cưỡng.
Anh ấy nói: “Tô Cẩn, em đúng là ngốc.”
Cô cố không để anh ấy nghe thấy giọng nói nghẹn ngào
của mình. “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu, cuối cùng lại không sang. Em thật
sự xin lỗi.”
Hứa Dực Ninh cười vẻ bất lực. “Không cần phải xin lỗi,
anh chờ đợi cũng không sao, dù sao cuối cùng cũng có câu trả lời, anh có thể
tìm cho mình một lối thoát. Nhưng Tô Cẩn, em chắc chắn lần này mình sẽ không
hối hận chứ?”
“Em không biết, nhưng trái tim em không cho em đi. Cho
dù thế nào, em cũng muốn một lần nữa chờ đợi, xem kết cục có như trước đây
không.”
Sau đấy, Tô Cẩn ngày càng bận rộn. Cô vốn định đi Mỹ
nghiên cứu đề tài đó, bởi trong nước không tìm được giáo sư hướng dẫn thích
hợp. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định quay trở lại trường, học lên tiến sĩ. Như
vậy, sau này cho dù cô tự làm đề tài hay cần cơ sở thực nghiệm thì cũng dễ dàng
hơn.
Năm đó, vì muốn rời khỏi đây ngay, nên ngay cả đi học,
cô cũng chọn một nơi xa hàng ngàn dặm. Trốn chạy lâu thế rồi, giờ đây, cô không
thể trốn chạy thêm được nữa. Cô quyết định lựa chọn nơi này để bắt đầu cuộc
sống mới.
Do được giáo sư hướng dẫn cô thời còn làm nghiên cứu
sinh tiến cử, hơn nữa lại là trường cũ, nên Tô Cẩn đã được một vị giáo sư có
tiếng nhất khoa Môi trường của trường đại học B lựa chọn, trở thành nữ tiến sĩ
đầu tiên dưới sự hướng dẫn của ông.
Lần đầu tiên, khi gặp Tô Cẩn trên danh nghĩa là giáo
viên hướng dẫn chính thức của cô, ông đã nói đùa: “Tô Cẩn à, khoa của chúng ta
nghe nói em quay lại học, đã đánh nhau vỡ đầu vì em đấy! Tuy em đã tốt nghiệp
mấy năm rồi, nhưng tên tuổi vẫn nổi như cồn trong khoa đó!”
Tô Cẩn mỉm cười. Sau khi ra khỏi khoa, đi men theo con
đường lớn có hàng cây râm mát, nhìn hai tòa nhà cũ kỹ mà quen thuộc hai bên
đường, mọi thứ vẫn như trước khi rời khỏi trường, cô mới cảm nhận được mình đã
thật sự trở lại mái trường xưa.
Lần đầu tiên sau bốn năm, cô mới quay trở lại nơi này,
quay lại nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm, tất cả những ngọt ngào và cay đắng đều
lần lượt hiện ra, như vừa được tái sinh, để lộ ra một mầm sống mới.
Sau cái đêm gặp nhau ở quán trà sữa, Nhan Bác bỗng như
biến mất khỏi thế giới của cô. Anh không nói với cô hướng đi của mình, cô cũng
chẳng nói cho anh biết mình đã quyết định ở lại. Nhưng lần này, cô có một niềm
tin chắc chắn, anh nhất định sẽ đến tìm cô, nhất định sẽ một lần nữa xuất hiện
trước mặt cô.
Đến lúc đó, liệu hai người sẽ có một bắt đầu mới tốt
đẹp không?
.
Trên đường quay trở về, đúng lúc đi qua cổng khoa
Luật, bước chân cô như vô thức tiến vào bên trong.
Cô theo dòng hồi tưởng, rẽ trái, lên tầng trên, rồi
tiến về bên phải. Phòng học thứ hai, là nơi bắt đầu tình yêu của hai người.
Cô nhẹ nhàng bước đến cửa lớp, như thể sợ làm phiền
người bên trong đang học bài, mặc dù hôm nay là cuối tuần, chắc chắn không có
ai ở trong phòng học rộng lớn này.
Tô Cẩn đứng ở cửa một lúc, hồi ức cứ thế kéo về. Cô
như nghe thấy tiếng giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, tiếng sinh viên cười
đùa bên dưới. Tất cả đều rất quen thuộc, đến mức cô có ảo giác như mình đang
trở về quá khứ.
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chỉ một cú hích nhẹ, cánh cửa
đã mở ra.
Phòng trống rỗng, không có giáo sư giảng bài trên bục,
cũng chẳng có sinh viên bên dưới cười đùa, chỉ có một người… Anh ngồi ngay
chính giữa phòng học, người anh gần như cứng đờ, chắc từ nãy đến giờ vẫn luôn
giữ cùng một tư thế, đợi chờ một ai đó đến đây.
Và cô, cuối cùng cũng đến.
Nhan Bác ngẩng đầu, nhìn cô cười. “Thật trùng hợp, em
cũng đến đây à?”
Tô Cẩn cũng cười. “Em đến đây là chuyện bình thường,
vì giờ em đang học ở đây. Thế còn anh, sao lại đến đây?”
Nhan Bác nói: “Anh cũng từng học ở đây, em không nhớ
sao?”
Anh chìa tay ra hiệu cho cô đến gần. “Nếu… không vội
thì qua đây ngồi với anh một lát, được không?”
Ngữ điệu như dò hỏi, nhưng không có ý để cô quyết
định.
Tô Cẩn đi đến, ngồi xuống cạnh anh. Nhan Bác ngồi ngay
ngắn, nhìn cô nói: “Khi đến đây, anh không nghĩ là sẽ gặp em. Vậy mà vẫn gặp…
Em nói xem, đây chẳng phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối
diện bất tương phùng sao?”
Tô Cẩn bật cười. “Anh học Luật, tất nhiên phải biết mê
tín là gì rồi chứ?!”
“Cho dù em không tin, nhưng hôm nay không gặp em ở đây
thì anh cũng đang định đi tìm em. Khi vừa mới ngồi xuống, anh thậm chí đã nghĩ
rằng, nếu em đi Mỹ rồi, anh cũng sẽ bay sang đó. Tô Cẩn, tình cờ gặp em ở đây,
nhất định anh sẽ không để em ra đi lần nữa.” Nhan Bác nói rất tự tin.
Tô Cẩn mỉm cười. “Không phải anh không cho em đi, mà
là em không muốn đi nữa.”
Nhan Bác nhìn cô vẻ bối rối, Tô Cẩn tiếp tục cười nói:
“Em không định đi Mỹ nữa, nhưng không phải vì anh, mà vì tự em thấy không muốn
đi. Em đã xin học tiến sĩ ở đây. Em ở lại không có nghĩa là giữa chúng ta vẫn
còn có cơ hội. Em chỉ cảm thấy chúng ta nên giải quyết hết tất cả những vướng
mắc trong quá khứ. Ai biết được sau này sẽ ra sao? Cho nên chuyện tương lai để
sau này hãy nói.”
Nhan Bác có lẽ đã hiểu được ý tứ trong câu nói của cô,
liền gật gật đầu. “Ý của em, anh đã hiểu rồi. Cho nên giữa chúng ta sẽ không
còn cơ hội nào nữa, đúng không? Cách đây không lâu, anh đã không đến tìm em là
vì muốn em có thời gian suy nghĩ cho thấu đáo, cũng là muốn bản thân có thời
gian suy nghĩ về tương lai của chúng ta. Vì thế, anh càng thêm chắc chắn tình
cảm của mình đối với em. Sau khi chúng ta gặp lại nhau, có một số chuyện đã xảy
ra, khiến anh bỗng hiểu ra rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất, cái gì là thích
hợp nhất đối với mình. Cho nên, anh hy vọng em có thể cho anh thêm thời gian,
để anh làm xong những việc muốn làm, giải quyết những vấn đề cần giải quyết.
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ quay lại. Em phải tin ở anh!”
Tô Cẩn cũng chẳng hỏi là việc gì. Cô nghĩ, có lẽ bọn
họ đã thay đổi. Cô đã trưởng thành hơn, còn anh cũng tự tin hơn. Hai người
không còn là trẻ con nữa.
Đúng thế, chuyện sau này ai mà biết được?
Người ta có thể lừa dối người khác và chính bản thân
mình, chứ con tim thì không thể.
Khi hai người ở bên nhau, những con đường đã từng đi
qua, những lời đã từng nói, cảm giác ấm áp thân quen đó cũng không thể lừa dối
được bản thân mình.
Đó phải chăng là tình yêu. Nếu như yêu, vậy thì bọn họ
sẽ không thể để hạnh phúc trượt khỏi tầm tay thêm lần nữa.
Nghe nói, tình yêu đang trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT