Trong giấc mộng của mình, cô đã quên đi cả
thời gian, đánh mất những năm tháng đẹp đẽ nhất.
.
Đến cả sinh nhật của cô, Nhan Bác cũng không xuất
hiện.
Hôm đó, Tô Cẩn ra khỏi ký túc từ rất sớm, mua một
chiếc bánh ga tô, rồi vô thức đến trước cửa nhà Nhan Bác. Thời khắc chạm vào
tay nắm cửa, cô dường như cảm thấy mình đã không còn đủ can đảm bước qua cánh
cửa này nữa.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bước vào. Chí ít, cô cũng muốn
được cùng anh vui vẻ tổ chức sinh nhật lần cuối.
.
Khi Nhan Bác quay về, Tô Cẩn đã ngủ gục trên bàn làm
việc. Cô có vẻ rất mệt mỏi, ngay cả trong lúc ngủ cũng không xóa được hết nét u
sầu trên khuôn mặt.
Anh nhè nhẹ bước đến, định bế cô vào phòng ngủ. Cô ngủ
không sâu, hơi động một tí là choàng tỉnh. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười nói: “Về
rồi à? Em đi hâm nóng thức ăn, anh đợi nhé.”
Nhan Bác nhìn thấy chiếc bánh ga tô trên bàn. “Chúc
mừng sinh nhật” - hàng chữ tiếng Anh màu đỏ khiến trong lòng anh có cảm giác
thê lương, cô tịch.
Cô tự mình đi mua bánh sinh nhật, cảm giác ấy thế nào?
Sinh nhật này của cô, liệu có vui vẻ không?
Anh quay lưng lại phía cô, khẽ nói: “Xin lỗi, anh đã
không thể tổ chức sinh nhật cho em.”
“Không có gì, năm nào chẳng có sinh nhật.”
Cô cắt một miếng bánh đưa cho anh. “Anh có muốn thử
một miếng không? Là vị hoa quả mà anh thích đấy.”
Đã rất lâu rồi, anh không nhìn thấy nụ cười của cô.
Mỗi lần lấy hết can đảm đến tìm cô, anh lại sợ kết quả càng tồi tệ.
Cô cười, nụ cười yếu ớt chứ không còn rạng rỡ như
trước đây. Anh chỉ cảm thấy nụ cười này rất đẹp, nhưng cũng rất buồn.
“Tô Cẩn, anh có chuyện muốn nói với em...” Anh nghĩ
một số chuyện cần phải nói thật với cô.
Không đợi anh nói hết, Tô Cẩn đã ngắt lời: “Em mệt
rồi, muốn đi ngủ. Ngày mai nói được không?”
Tô Cẩn vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn thì bị Nhan
Bác giữ tay lại.
Anh nói: “Em đừng trốn tránh nữa được không?”
Cô vùng vẫy muốn rút tay ra, nhưng rốt cuộc vẫn không
sao thoát được. Cô đành bất lực, ngồi xuống, lẩm bẩm: “Em đã nói ngày mai hẵng
hay, anh còn muốn gì nữa...”
Nhan Bác muốn cúi xuống để an ủi. Cô hình như đã nhận
thấy điều này, cánh tay dịch dịch chuyển, đụng phải một chiếc bát trên bàn.
“Choang” một tiếng, chiếc bát rơi xuống đất vỡ tan.
Tô Cẩn vội vàng khom lưng. Nhan Bác cũng ngồi xổm
xuống, muốn chìa tay ra nhưng lại sợ cô phản kháng mà làm tổn thương mình.
“Để anh dọn cho, em đi ngủ đi.”
Tô Cẩn dường như không nghe thấy, tiếp tục nhặt những
mảnh vỡ.
Nhặt hết mảnh vỡ, cô ngẩng đầu, đôi mắt tuyệt vọng
nhưng kiên định nhìn anh, nói: “Anh muốn nói gì với em?”
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Nhan Bác bỗng hoảng sợ, vội
vàng né tránh.
Tô Cẩn một khi trong lòng đã xác định thì tuyệt đối sẽ
không trốn tránh. Đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của cô.
Cô ngẩng cao đầu, tiếp tục nói: “Không phải anh có
điều muốn nói sao? Em đang đợi đây.”
Nhan Bác muốn giữ tay cô, nhưng bị cô đẩy ra. Cô đứng
lên, lùi lại hai bước, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh cho đến
khi những giọt nước mắt ấm nóng khiến mắt nhòe đi. Hình ảnh người đứng trước
mặt cô càng lúc càng mờ nhạt, không còn chân thực nữa.
“Anh không nói nữa sao? Vậy để em nói.” Cô lau nước
mắt, cố gắng kìm nén tiếng khóc: “Nhan Bác, tình yêu không phải là một điều rất
vui sao? Nhưng tại sao bây giờ em lại không có một chút cảm giác vui vẻ nào?
Những lời đồn đại, anh chưa bao giờ muốn giải thích cho em. Bởi vì anh chưa
từng nghĩ tới cảm nhận của em phải không? Cho dù đi đường nào, cho dù anh đi
đến đâu, anh chưa bao giờ nghĩ tới em, đúng không? Em muốn biết rốt cuộc trong
lòng anh em là cái gì? Em không nỡ nói lời chia tay, bởi vì em biết anh sẽ đau
lòng. Đến tận lúc này, em thực sự vẫn sợ anh bị tổn thương...”
Cô nói từng câu từng chữ, trái tim không chỉ đau, mà
dường như còn có một chút khoái cảm khi tự ngược đãi mình, cũng không biết từ
khi nào nước mắt đã chứa chan.
Cô đã dùng hết sức lực, ngay cả đứng cũng không vững
nữa, uể oải ngồi xuống, giọng nói yếu ớt chỉ đủ hai người nghe thấy.
“Cho nên Nhan Bác, chuyện của chúng ta thế là hết thật
rồi! Sau này cho dù có đối mặt, anh hãy cứ xem như không nhìn thấy em; cho dù
em có khóc lóc, có mặt dạn mày dày cầu xin anh quay lại thì anh cũng đừng quan
tâm đến em. Coi như em xin anh, hãy vì em mà làm điều đó.”
Tô Cẩn cạn kiệt sức lực, chỉ để đổi lại một hồi ức nửa
đời mình. Trong đường tình duyên, có lẽ có vô số con đường bằng phẳng đưa người
ta đến bến bờ hạnh phúc, nhưng cô lại lựa chọn con đường gian khổ nhất.
Vì thế bất luận có bất kỳ phân vân, do dự nào, đau
lòng, thất vọng ra sao, cũng đều do cô chọn lựa, cô không có quyền trách cứ ai.
Bất luận đau đớn thế nào, cũng chỉ có thể cắn răng
chịu đựng.
.
Ký ức về đêm cuối cùng thật mơ hồ. Ngoài cảm giác đau
khổ, cô không còn nhớ một chút gì về biểu cảm cũng như phản ứng của anh.
Tô Cẩn đứng trước cửa nhà, nước mắt chứa chan, vừa gõ
cửa vừa gọi lớn: “Mẹ ơi, con đau... đau lắm...”
Tô Cẩn được đưa đến bệnh viện. Nhập viện, kiểm tra thì
ra bị viêm ruột thừa mãn tính. Tiếp vài chai nước, nhưng vẫn không thuyên giảm,
đành phải phẫu thuật.
Mặc dù bác sĩ lúc nào cũng nhấn mạnh, cắt ruột thừa
không có hại gì cho sức khỏe, nhưng hôm đó, sau khi phẫu thuật, cô chỉ khóc.
Một phần máu thịt trong cơ thể miễn cưỡng bị lấy đi,
cô chẳng có cách nào khác.
.
Khi cô quay trở lại trường, mọi thứ đã thay đổi.
Khuôn viên trường náo nhiệt lạ thường. Cô đi trên
đường, có một vài tân sinh viên lễ phép hỏi: “Chị ơi, làm ơn cho em hỏi, tân
sinh viên đăng ký ở đâu ạ?”
Nhưng anh đã không còn ở đây nữa. Anh cuối cùng cũng
không ra nước ngoài, nhưng cũng có khác gì nhau đâu.
Hai từ Nhan Bác đối với cô đã không còn ý nghĩa gì
nữa... Không có ai còn nhắc đến anh trước mặt cô. Con người này từ đó như đã
biến mất rồi.
Những con đường hai người đã từng đi qua, những năm
tháng công khai và đã từng là thời gian đẹp nhất đó, tất cả đã trở thành ký ức,
đã khép lại ngay từ cái đêm cô rời khỏi đó.
Tình yêu cứ như vậy mà tan biến sao?
Cuộc sống và thời gian cứ thế mà trôi đi. Đồ ăn ở căng
tin vẫn cứ khó nuốt, các cô gái vẫn ưa mua sắm, các chàng trai vẫn muốn đổ mồ
hôi trên sân vận động...
Đây có lẽ là diện mạo thời thanh xuân của mỗi người.
Chỉ là thời thanh xuân của cô đã qua rồi.
Trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm hơn, khi ra khỏi lớp học,
bầu trời thoáng đãng như đang đầu xuân, màn sương mờ trên đỉnh đầu đang dần dần
bị ánh mặt trời xua tan.
Cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm. Quay về ký túc, cô
lấy từng cuốn, từng cuốn sách chuyên ngành đã phủ đầy bụi từ rất lâu xuống,
chạy đến phòng tự học.
Những ngày tháng bình lặng trôi đi theo đúng quy luật
của nó. Một nơi nào đó trong trái tim cũng dần lắng xuống. Cô kiên nhẫn chờ đợi,
tin rằng một ngày nào đó vết thương lòng sẽ không còn dấu vết.
Tô Cẩn không biết tại sao mọi người đều nói nghiên cứu
là một việc vô cùng khổ sở, ít nhất cô cũng cảm nhận được trong quá trình này
một sự phong phú và thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Cô cũng giống như những người phấn đấu trên con đường
nghiên cứu khác, một cái giường, một hộp cơm, một phòng học, đi đi về về một
cách lặng lẽ.
Nghiên cứu không giống như tình cảm, lợi ích lớn nhất
của nó chính là bạn bỏ ra bao nhiêu thì sẽ nhận được bấy nhiêu, cho nên cô có
thể yên tâm mà gặt hái những thành quả đã đạt được.
Đợi đến ngày nhận được tờ thông báo nhập học, Lâm Tiêu
đến thăm cô, nói: “Nha đầu, có vẻ như đang làm lại cuộc đời rồi đây!”
Cô cười cười. “Đúng thế, mình lột xác rồi!”
Đúng là trong suốt thời gian qua, cuối cùng cô cũng
học được cách đối mặt, học được cách chấp nhận và bình tĩnh.
Có lẽ đó là dấu hiệu của sự trưởng thành.
Song cái giá phải trả là... cô không còn đủ dũng cảm
để đối mặt với anh. Giống như trong cái đêm chúc mừng những người thi đỗ nghiên
cứu sinh đó, rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng cô chỉ có thể lặng lẽ rút lui vào
trong đám đông.
Trên đường về, cô đột nhiên bật khóc, mọi người đều
nghĩ rằng cô cảm thấy buồn vì sắp phải ra trường, hoặc là vì muốn trút hết những
gian khổ trong năm cuối cùng này.
Chỉ mình cô biết, không phải thế.
Cô khóc là vì người kia không còn ở đây nữa. Người đã
từng nói sẽ đi cùng cô đến hết cuộc đời này, không còn ở đây nữa.
Họ thực sự đã trở nên như thế, có chạm mặt, cũng xem
như không nhìn thấy.
Sau một hồi khóc lóc đau khổ, cô lại trở về với vòng
quay của cuộc sống yên bình, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Sáu năm, trong những năm tháng như những đám mây trôi
đi, trong những tháng năm như những cơn gió tản đi tứ bề, cô quên anh, quên cả
chính mình.
Trong giấc mộng của mình, cô đã quên đi cả thời gian,
đánh mất đi những năm tháng đẹp đẽ nhất.
Nếu không gặp lại anh, có lẽ cô sẽ cứ thế này mà sống
đến cuối đời!
Nhưng trước nay cô chưa từng tự hỏi, nếu như có một
ngày gặp lại anh thì sẽ thế nào đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT