“Nguyệt Nhi, ta biết ngươi đã tỉnh. . . . Ngươi thật
sự không chịu tha thứ cho ta sao? Cả hai chúng ta cừu hận lẫn nhau tới
khi nào?”
Một câu nói của hắn làm tung lên gợn sóng ở chỗ sâu
nhất trong nội tâm của nàng, chạm đến đáy lòng chua xót của nàng, yêu hận tình
thù rối rắm chung một chỗ, hô hấp theo đó cũng khó khăn cấp bách. Dứt bỏ nợ
nước thù nhà, từ khi hắn cho nàng cái hôn lễ vớ vẩn kia tới nay, nàng đều không
hề nghĩ muốn cùng hắn ở chung rốt cuộc như thế nào, ngay sau khi đại hôn chấm
dứt, ba năm hoàn toàn không có liên lạc biến thành môi lưỡi (
ta k hiểu lắm, ghi theo
đúng QT dịch) không ngừng, sớm chiều chung đụng giày vò lẫn nhau.
Tất cả những chuyện này, mà lại có thể chỉ dùng một
câu tha thứ để an ủi…
Thật có thể chỉ dùng một câu tha thứ đớn giản mà thay
tâm đổi mặt, thản nhiên ở chung sao?
Tới trước lúc chết kia, hai người có thể hoàn toàn
không giữ lại mà yêu nhau gắn bó, nhưng tất cả đã là quá khứ, rồi lại tiếp tục
trở về điểm khởi đầu.
Sở Hạm lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt
Nhi càng ngày càng tái nhợt, thật lâu sau, thở dài thật sâu, nhẹ nhàng buông
bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía cửa xe.
Nguyệt Nhi mở mắt nhìn vào bóng lưng đìu hiu tổn
thương của hắn, đây là một người quyết tuyệt bá đạo cỡ nào, hắn có thể vì lòng
quân mà đưa nàng lên đoạn đầu đài, lúc này hắn cũng không tha thứ cho nàng tức
giận. (
đoạn
này TG viết khó hiểu quá ta chịu luôn… QT cũng pó tay>”)
Giật giật môi, cuối cùng một chữ cũng không phát ra,
lúc này nàng phát hiện tha thứ đối với nàng mà nói là quá mức nặng nề.
Hắn đứng ở cửa im lặng thật lâu, chờ đợi… cuối cùng
không có kết quả mà hắn muốn, vén màn lên nhảy xuống xe ngựa.
Nàng nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên bàn tay bị hắn
nắm đỏ, khúc mắc của nàng với hắn chỉ sợ cả đời này cùng không thể tháo bỏ.
Chờ đến khi hắn xuất hiện thì đã đổi thành lãnh đạm
như ngày trước, không bao giờ … chạm vào nàng nữa, khó được hữu lễ.
Liền giống như bọn họ trong lúc đó chưa từng phát sinh
chuyện gì. Nhưng mỗi khi nàng chạm đến con ngươi thâm u của hắn, nàng liền biết
rằng hắn không buông tha dễ dàng như vậy, mà là đang chờ đợi, đợi nàng thả lỏng
cừu hận trong lòng, thanh thản đón nhận hắn. (ôi Hạm ca ơi em yêu anh chết đi đc… bỏ
Nguyệt Nhi đi ca… em cũng tên có chữ Nguyệt nè *Chớp Chớp*)
Tuy rằng nàng muốn trốn tránh, luôn lui vào trong xe
giả vờ ngủ, nhưng thân thể ngày một tốt lên, nắm lâu thân thể cũng bắt đầu đau
nhức.
Sở Hm nâng rèm đi vào, nàng vội nhắm mắt giả vờ ngủ,
lại chậm một bước đã rơi vào trong mắt của hắn.
Mày kiếm khẽ nhếch, kéo bỏ chăn mỏng trên người nàng,
không thèm giải thích, đem nàng ôm lấy, rồi lập tức nhảy ra khỏi thùng xe.
“Đáng chết, Ngươi làn cái gì thế?” Nàng thúc vào hắn,
muốn thoát khỏi trói buộc của hắn.
Khóe mắt hắn thoáng hiện vui vẻ: “Mắng chửi người thật
mạnh mẽ, xem ra đã bình phục được không ít.”
Nguyệt Nhi quét mắt bốn phía, trong quân doanh đồn
trú, có rất nhiều tầm mắt đang nhìn về phía bọn họ, lại càng ngượng ngùng. Hạ
giọng, vẫn mang theo tức giận, lúc này mới yên tĩnh được vài ngày, hắn lại tới
quấy rầy nàng: “Để cho ta trở về.”
“Bị bệnh này hồi lâu, mà vẫn mạnh mẽ như thế, ngươi
nằm đã lâu rồi, nên xuống đi lại một chút.” Hắn phụng phịu, nói xong đem nàng
đặt trên mặt đất.
Nàng tức giận rời khỏi vòng ôm của hắn, nhưng nằm thật
sự đã lâu lắm, lại không thể đứng vững, dưới chân mềm nhũn liền quỳ xuống
trên mặt đất.
Hắn đợi đến khi nàng quỳ rạp trên mặt đất mới đỡ nàng
dậy, hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng rằng ngươi kiên cường như chùy đồng
búa sắt, hóa ra cũng không hơn gì cái này.”
Nguyệt Nhi bị hắn chọc tức càng giận: “Không cần ngươi
lo.” Tay lại bắt lấy càng tay của hắn không buông, chân nàng thật sự đã tê rần.
Khuôn mặt nghiêm túc của hắn dâng lên vẻ nhu hòa đem
nàng ôm vào trong ngực: “Ngươi muốn cùng ta cãi cọ tới khi nào?”
Nàng mỉm cười nói cứng, từ khi nàng tỉnh lại, đây là
lần đầu tiên hắn ôm nàng, hơi thở nồng đậm mùi nam tử mãnh liệt mà độc đáo trên
người hắn vây quanh, ấm áp mà rắn chắc, làm cho nàng tới bay giờ muốn cự tuyệt
nhưng lại mê luyến hương vị này. Không làm ra vẻ thanh cao, không có bất kì mùi
thơm hoa cỏ, tất cả đều tự nhiên như vậy, vị ngựa tự nhiên, vị tuyến mồ hôi,
hòa lần cũng một chỗ, làm cho người ta có một cảm xúc mãnh liệt, khiến cho nàng
mê luyến thật sâu. Cơn gió mát làm cho nàng hơi hơi thoải mái, tham lam hít
vào.
Hắn khó có được tâm tình tốt, sai người dắt tới hãn
huyết bảo mã, buông Nguyệt Nhi ra, phi thân lên ngựa. Chiến giáp trong ánh
chiều tà tỏa ánh sáng bạc chói mắt, thân hình cao lớn uy nghiêm không giận mà
uy, từ bản thân lộ ra khí phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn nhìn xuống Nguyệt Nhi, hướng nàng vươn tay.
Nguyệt Nhi nhìn bàn tay to đầy vết chai, sửng sốt, ở
trong trí nhớ của nàng, mình luôn giống như một món đồ hàng bị hắn ném lên vứt
xuống.
Hắn mỉm cười, luôn luôn đưa tay chờ đợi.
Nàng chần chừ rồi từ từ đem bàn tay nhỏ bé của chính
mình vươn tới cái bàn tay to kia, vừa mới chạm đếm lòng bàn tay ấm áp của hắn
thì cả bàn tay to nắm lại, lòng bàn tay ôn hòa mạnh mẽ, nhẹ nhàng kéo lên, lấp
tức đem nàng người vẫn còn như đang ở trong mộng kéo lên trên lưng ngựa.
“Ôm chặt ta.” Thanh âm cũng không lạnh như băng giống
bình thường, cũng không chấp nhận nàng chó chút phản kháng
Nguyệt Nhi si ngốc nhìn hắn, vươn tay vòng ôm bên hông
hắn, đem mặt tựa vào trên ngân giáp lạnh như băng của hắn, giống như có thể
nghe được tiếng tim đập liên hồi.
Hắn thúc vào bụng ngựa, hãn huyết vững vàng chạy băng
băng như bay. (đoạn
này k hiểu sao QT dịch là Mercedes-Benz >”)
Nàng không biết hắn muốn mang nàng đi chỗ nào, chính
là ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt hắn giống như ánh mặt trời chói lọi: “Ngươi
không đánh giặc, cũng không cởi giáp trụ này ra?”
“Trong khi hành quân chiến sĩ lại có thể cởi giáp?”
Khóe miệng hắn cong lên, khuôn mặt lãnh liệt trở nên ấm áp.
“Ngươi là Vương.”
“A, hiện tại biết ta là Vương sao?”
Nguyệt Nhi hé miệng mỉm cười.
“Ta cũng là một chiến sĩ.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi bắt đầu đánh giặc?”
“Ta mười bốn tuổi bắt đầu ra chiến trường.”
Mười tuổi tuổi… Mười bốn tuổi là tuổi nàng gả cho hắn,
từ nay về sau cùng số tuổi của hắn nảy sinh quan hệ khăng khít.
“Khi đó ngươi có sợ không?”
Sở hạm cười haha sang sảng: “Sở Hạm ta, xông trận giết
địch chưa bao giờ biết đến chữ sợ.” Đột nhiên con ngươi buồn bã, tay nắm roi
ngựa nâng cằm nàng lên: “Ngày đó ngươi chạy tới chỗ cát chảy, nghĩ đến từ nay
về sau âm dương cách biệt, ta sợ.” Trong mắt hắn thật sự không có một tia hài
hước trêu đùa.
Nguyệt Nhi chấn động toàn thân, đây là hắn đang hướng
nàng thổ lộ? Tươi cười chậm rãi nói: “Ta lúc trước khi lên đoạn đầu đài cùng
với chạy tới chỗ cát chảy có gì khác nhau?”
Hắn lắc đầu: “Ngươi đang ở trên đoạn đầu đài, ta chờ
đợi, chờ đợi cơ hội, nhưng ngươi chạy tới chỗ cát chảy, ta sẽ không còn cơ hội,
ta không nghĩ tới ngươi có thể giúp mấy ngàn đại quân của ta thoát khỏi hiểm
cảnh, ngươi thật sự là tốt lắm.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nguyệt Nhi nổi
lên đỏ ửng, nét mặt tươi cười như hoa: “Hiện tại ngươi đang thổi phồng ta?”
Hắn mỉm cười, ngón tay xẹt qua nàng chỉ một vùng đất
mỡ màng: “Ngươi xem bên kia.”
Nàng nhìn theo tay hắn về phía xa xa, bọn họ đã đứng ở
trên một ngọn núi nhỏ, phóng mắt nhìn lại, là bao la bát ngát cây cối xanh tươi
phì nhiêu, xa xa đồi núi nhấp nhô, liên miên không ngừng, đến tận đường chân
trời. Liếc mắt nhìn qua một cái, cảnh trí cũng nháy mắt rộng lớn mênh mông.
Hắn nắm roi ngựa trong tay, trên không trung xẹt qua:
“Tất cả đây đều là mười năm nay, ta gây dựng giang sơn, thành dân của ta tại
đây đất đai phì nhiêu màu mỡ cuộc sống yên ổn.”
Roi ngựa lại chỉ tới phía xa xa một thành trì mơ hồ:
“Chỉ có chỗ ấy, còn đang chịu sự gây rối của kẻ thù bên ngoài, chỉ cần chúng ta
thu phục giặc Oa,chúng ta có thể có một cuộc sống thái bình.”
Nguyệt Nhi cả kinh, “Ngươi lại muốn đi đánh giặc?”
Hắn có chút oán tránh liếc nhìn nàng một cái: “Nếu
không phải vì ngươi, lúc này chắc chắn đã đến dưới thành.”
Tình cảnh ngày ấy hắn mang binh công thành giữa mưa
tên bão đá còn rõ một một trước mắt, sau khi nhớ tới vẫn thấy tức giận. Khuôn
mặt đang phớt hồng lại trở nên trắng bệch.
Khóe mắt hắn mang ý cười, hoàn toàn lơ đễnh: “Như thế
nào? Sợ trong cuộc quyết chiến ta chết…”
Chữ chết vừa mới tới miệng, mặt nàng biến sắc, vội
vươn bàn tay nhỏ bé ra, che cáu miệng của hắn: “Đừng…”
Hắn giật mình, trên mặt tràn đầy vui mừng, tiểu nữ
nhân này lại vì hắn mà lo lắng, cánh tay cường tráng đang ôm bên hông nàng đột
nhiên siết chặt lại, cúi đầu xuống, môi mỏng day nhẹ, chạm nhẹ vào vành tai
nàng, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy nàng, làm cho nàng khe khẽ run lên: “Vì
ngươi cùng các thành dân, ta sẽ không để chính mình chết được.”
Nguyệt Nhi cười tới gần hơn đến lồng ngực của hắn, ánh
mắt đã ươn ướt, nam nhi nhiệt huyết này, làm ấm lòng của nàng. Giờ khắc này,
nàng quả thật muốn quay về Tuyên Quốc nhìn xem, thành dân Tuyên Quốc dưới sự
cai trị của hắn sẽ có cuộc sống như thế nào.
Thẳng đến khi mặt trời khuất sau núi, hắn mới ôm lấy
nàng thúc khẽ con ngựa, chậm rãi trở về.
Có trinh thám báo lại, bên trong thành nhất định có
trà trộn gian tế, quân địch đối với nhất cử nhất động bên trong thành rõ như
lòng bàn tay, hơn nữa khó có thể loại bỏ khả năng ẩn nấp trong nữ gia quyến. (thê thiếp của mấy ổng
quan trong thành á :”>)
Ngón tay Sở Hạm gõ nhẹ trên mặt bàn, một thành trì
rộng lớn, đại địch đóng quân nhiều phía trước, tróc nã gian tế vốn là không dễ,
nhưng đối với hắn mà nói, chỉ là chuyện đơn giản, nhưng nữ gia quyến đông đảo,
nhất thời trong lúc này cũng không dễ dàng điều tra.
Nguyệt Nhi một bên đứng châm trà, đang cầm siêu tiến
lên: “Để ta vào thành điều tra nữ gia quyến.”
“Ngươi?” Trong mắt Sở Hạm hiện lên một tia lạ lùng,
lập tức lắc đầu: “Lần này vào thành vô cùng nguy hiểm, ngươi ở lại ngoài
thành.”
“Nữ gia quyến này không giống như là nam tử, có thể
tùy ý tra tấn thẩm vấn, nếu làm bị thương sai người, ngay tại trước mặt đại
địch khó có thể yên ổn lòng quân, không bằng nữ nhân ở chung tới sẽ dễ dàng hơn
đó.” Nàng sớn đoàn được hắn sẽ không đồng ý. “Huống hồ ta ở lại bên ngoài
thành, làm sao có thể an toàn như ở bên cạnh ngươi.”
“Ta chém giết, sao có thể chú ý tới ngươi?” Trong mắt
hắn chứa ngàn vạn nhu tình.
“Ta có thể ở cùng nữ gia quyến, trừ phi thành bị phá,
ta làm sao lại có thể gặp nguy hiểm.” Nếu hắn xảy ra chuyện không hay, nàng làm
sao có thể sống một mình.
Hắn trần ngâm một chút: “Được, ta mang ngươi vào
thành, nhưng mà tất cả ngươi đều phải nghe ta.”
Nguyệt Nhi mặt lộ vẻ vui mừng, “Việc này là đương
nhiên.”
Sở hạm chỉ dẫn theo một tiểu đội nhân mã nhanh chóng
vào thành, cố ý bày ra, làm cho quân địch biết việc bọn họ vào thành.
Còn đại quân từ từ yên lặng không một tiếng động áp
gần, ở lại ẩn núp trong rừng cách thành năm mươi dặm.
Đi vào bên trong thành, đem toàn bộ quan chức tướng lãnh
tham gia việc quân cơ triệu tập lại một chỗ, đám người đến đông đủ, cũng không
bàn bạc việc chiến sự, mà lại để bọn họ ngồi không, mọi người nghi hoặc khó
hiểu, không biết hắn muốn làm cái gì.
Đồng thời Nguyệt Nhi cùng những nữ gia quyến của các
tướng lãnh này tụ lại ở gian ngoài chỉ cách đám quan viên kia một bức rèm,
trong ngoài đều nghe thấy được rõ ràng, trên danh nghĩ là bảo hộ các nàng an
toàn, trên thực tế cũng là giam lỏng.
Những người này không biết rằng khi bọn họ uống trà
nói chuyện phiếm, thủ hạ của Sở Hạm bên trong thành đang bận việc bố trí chiến
sự.
Vừa qua bình mình, một đường sấm sét xẹt nang qua bầu
trời xám xịt, mưa to như trút nước, trời trong xanh lập tức xám lại rất nhiều.
Sở Hạm khóe miệng nhếch lên, mưa này tới thật tốt,
đúng thời điểm. Ánh mắt sắc bén, liên tục quét mắt trên thần sắc của mọi người.
Đúng lúc này, tiếng kèn ngoài thành vang lên, có trinh
thám báo lại: “Địch nhân đã đến trước ngọn núi dưới thành.”
Mọi người đang ngồi mặt kinh hãi, vội đứng dậy chuẩn
bị tham chiến.
Sắc mặt Sở Hạm không đổi, nâng chung trà lên, khẽ hớp
một cái: “Không vội.”
Mọi người bất an ngồi xuống không yên, nhưng nghĩ Sở
Vương bách chiến bách thắng, hắn tự có đạo lý.
Một gã tướng sĩ chiến bào đẫm máu, một thân ướt đẫm
chạy vội tới báo lại: “Bẩm Sở Vương. Quân địch đã áp lại gần, khí thế dũng
mãnh.”
Sở hạm vẫn bình tĩnh không sợ hãi, lạnh lùng hỏi:
“Quân địch ước chừng có bao nhiêu nhân mã?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT