Sở Hạm xanh mặt, hung ác nham hiểm cùng phẫn nộ hòa
cùng một chỗ, khuôn mặt tuấn mỹ khí khái anh hùng nhanh chóng sụp đổ, làm cho
không khí ngưng tụ hàn ý khiến trong lòng run sợ.
Nàng từng nhiều lần nhìn thấy bộ dạng phát hỏa của
hắn, nhưng giống như bây giờ trong con ngươi lóe lên ngọn lửa bạo ngược, bộ
dáng sát khí lạnh thấu xương, vẫn là lần đầu tiên.
“Sở Hạm… Ngươi muốn làm gì?”
Hắn đem nàng tới gần hơn, áp trên bộ ngực của chính
mình: “Ngươi nói xem phải làm cái gì?”
“Tên hỗn đản nhà ngươi này, mau buông ra!” Nguyệt Nhi
nhấc chân hung hăng giậm lên chân hắn, khàn giọng quát to.
Nhưng nàng vừa mới động cước, liền bị hắn nhìn thấy,
buông ra hai tay đang giữ lấy bả vai nàng, trực tiếp đem nàng đẩy ngã trên đệm,
không chút ngừng lại đè lên thân thể của nàng, thô bạo kéo hai tay nàng đang
che xiêm y trước ngực.
“Ngươi… Ngươi vô sỉ!” Nguyệt Nhi ra sức giãy giụa,
nhấc chân lên trước đá hắn, hắn thu tay về đè lại, lửa giận trong con ngươi đen
càng thiêu đốt lên hừng hực.
Nàng trợn mắt nhìn, giương tay tát ngay trên mặt hắn.
Hắn cầm lấy tay nàng, đặt ở hai bên tai, trong răng
khẽ phun ra hai chữ: “Muốn chết!” Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng đánh
hắn, sự phản kháng của nàng càng làm cho nhiệt huyết trong cơ thể hắn nổi lồng
bồng.
Vọt lên, Nguyệt Nhi sử dụng tất cả sức lực, cố gắng
giãy ra khỏi kiềm chế của hắn, nhưng chỉ từng này khí lực thôi so với hắn cũng
như muối bỏ bể, vừa gấp vừa giận: “Ta chính xác muốn chết, ngươi giết người nhà
ta, chiến quốc gia của ta, còn nói phụ thân ta là bạo chúa, chẳng qua là ngươi
lấy một cái cớ. Ngươi căn bản lấy giết người làm niềm vui, là một tên bạo chúa
dã tâm bừng bừng.”
“Câm miệng!” Mẫu thân bị làm nhục chết thảm, tình cảnh
phụ thân tự vẫn nổi lên trước mắt hắn, hận ý nháy mắt nảy sinh, nắm chặt hàm
dưới của nàng, thấy nàng trong mắt lóe lệ quang nhưng lại quật cường nhìn hắn
giận dữ, giống như tuyên bố những lời nàng nói toàn bộ đều là sự thật, lại càng
làm hắn buồn bực cực điểm, mày rậm nhăn tít lại.
Hắn điên cuồng áp chế vẻ kiêu ngạo của nàng, cũng vì
trút hận!
“Ngươi đã quên thân phận của ngươi.” Hắn nghiến răng
nghiến lợi, con ngươi thâm thúy âm trầm giống như loài quỷ mỵ: “Cởi!”
“Thì ra muốn để ta làm hộ. Nếu vậy ta cung kính không
bằng tuân mệnh.” Hai tay Sở Hạm bá đạo chạy dọc theo từ cái cổ trắng mịn của
nàng xuống dưới, từ từ hưởng thụ trên da thịt nhẵn mịn của nàng, kích thích
trong cơ thể tăng vọt lên không thể kìm nén xuống.
Tiếp theo túm lấy cổ áo yếm, xé một nhát sang hai bên.
Tiếng xe rách vang lên, theo đó quần áo bên ngoài cũng bị xe rách, cầm ném ra
ngoài.
“Sở Hạm, ta hận ngươi chết đi được!” Nguyệt Nhi nhấm
nháp mùi máu tươi trên môi chính mình.
“Hận? Ha ha, Ai mà không có hận, ngươi cho rằng chỉ
ngươi có thôi sao?” Khóe miệng hắn thoáng hiện lên một nét khinh thường, tiếp
theo hóa thành châm chọc: “Đúng rồi, ngươi thích câu dẫn nam nhân như vậy,
không phải là xử nữ chứ? Ta nghĩ ta không cần quá mức ôn nhu, đúng không?” (Hạm ca à, em muốn giết
anh, lời đấy mà cũng nói ra được)
Một thanh đao hung hăng đâm vào trái tim nàng, toàn bộ
nhục nhã tức giận tụ lại trên cánh tay, lấy toàn bộ khí lực toàn thân, nhân
tiện cánh tay không bị giữ bên tai, đánh thẳng về phía mặt hắn.
Hắn thấy nàng dương tay, lại không nghĩ sẽ tránh né,
trên mặt bỏng rát đau đớn, cực nhanh đem nàng áp lại vào trong người.
Mang theo ý nghĩ ngược đãi nàng, hung hăng cắn cấu lên
trên da thịt trắng nõn của nàng. Ở trên người nàng lưu lại một vết bầm lên xanh
tím.
Sau khi nàng đánh ra một cái tát kia, tứ chi mềm nhũn
vô lực, càng muốn phản khánh, càng làm cho nàng thở dốc liên tục, ở dưới doanh
trướng khô nóng càng tăng thêm nhiều sắc thái.
Đột nhiên cánh tay chuyển động, rút ngọc trâm xuống,
đâm về phía thân thể to lớn cường tráng đang tựa đầu chôn trong ngực nàng.
Hắn dễ dàng bắt được cổ tay của nàng, sâu trong con
ngươi hun hút dấy lên đau đớn: “Ngươi thực sự dùng vật này để đâm ta!” Trên tay
dùng sức, cường bức nàng buông tay ra, ngọc trâm rớt xuống một bên.
Nguyệt Nhi cắn chặt răng, trong mắt vẻ phẫn nộ dâng
lên, hai má phơn phớt hồng, tóc đen mềm mượt tung xõa ra, bướng bỉnh mà dễ
thương.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi cởi bỏ xiêm y, lộ
ra thân hình cao lớn rắn chắc, đột nhiên cúi xuống áp lại, con ngươi đen không
hề chớp mắt tiến gần lại nhìn nàng.
Cảm giác áp bách cực lớn nháy mắt khiến nàng không thở
được, tuyệt vọng dâng lên trong mắt.
Hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể của hắn nháy mắt bao trùm
nàng, không có chỗ để trốn tránh.
Tuyên Vương, Cô Tinh, hừ. . . . . (đoạn này ta k hiểu lắm)
Trên da thịt trắng muốt không ngừng lưu lại dấu hôn
của hắn, da thịt nàng mịn màng và nóng bỏng mang đến cho hắn cảm xúc theo đầu
ngón tay truyền khắp toàn thân, hơi thở càng lúc càng dồn dập.
Khi bàn tay to của hắn lướt qua trên da thịt, càng
ngày càng nóng rực.
Nhiệt độ liên tiếp tăng cao, hắn cúi thấp đầu, hôn lên
xương quai xanh của nàng, từng giọt mồ hôi nóng bỏng nhỏ trên gáy nàng, hào
cũng mồ hôi của nàng, hương vị của hắn thấm lên mồ hôi của nàng mang theo mùi
thơm của cơ thể, hình thành sức hấp dẫn làm cho không người nào có thể tự động
điều khiển sự ái muội (mờ ám), đưa hắn lên đến tột
đỉnh hưng phấn.
“Ngươi dùng lại!” Nguyệt Nhi rốt cuộc cương quyết
không dậy nổi, nước mắt tào ra trong hốc mắt.
Sở hạm mút giọt máu trên cánh môi của nàng: “Ngươi nên
ghi nhớ thật kĩ đêm nay, ta là người đàn ông đầu tiên của ngươi, sau này cũng
là người đàn ông duy nhất.” Vừa rồi hắn nói nàng không phải là xử nữ, chẳng qua
là muốn chọc giận nàng, hắn biết nàng chưa bao giờ trải qua việc này.
“Không… Không cần!” Nàng dùng sức cắn đầu lưỡi của
chính mình, lại bị hắn đi trước một bước chế trụ cằm lại, không đế ý tới đặt
môi lên, mút toàn bộ những giọt máu ở trên môi nàng.
“Từ ba năm trước đây, ta đáng ra nên như thế.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, nàng muốn thấy rõ cái miệng
trên mặt hắn, xem hắn tàn sát bừa bãi nàng như thế nào, nàng phải nhớ lại tăng
thêm một mối thù mới.
Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Sở Hạm trong lòng không
khỏi co rút đau đớn, vội cúi đầu, không nhìn vào trong mắt nàng, hôn lên kiều
khu (???) mềm mại không xương của nàng, lần đầu tiên hắn biết thân thể nữ nhân
có thể mềm mại như thế, mềm mại đến lức làm cho hắn tình nguyện lún xuống như
vậy.
Nguyệt Nhi cắn chặt răng không muốn nghĩ tới cái cảm
giác xa lạ hắn đang mang tới cho nàng, rồi lại muốn ngừng cũng không được, nội
tâm dâng lên khát vọng không muốn thừa nhận đối với hắn.
Hai cái thân thể chặt chẽ kề sát nhau, dần dần, cừu
hận trong lòng hắn bị san băng, chỉ muốn đem nữ nhân dưới thân này hoàn toàn
biến thành nữ nhân của mình, không cho phép người khác dính lấy.
“Nguyệt Nhi, đừng cự tuyệt ta, thuận theo ta.” Trong
con ngươi hắn lúc này nồng đậm tình ái không hòa tan được, nàng khuấy động lên
nhu tình sâu kín nhất trong nội tâm huyết lãnh (máu lạnh) của
hắn, trong cơ thể tưởng chừng một khắc cũng không thể nhìn thêm được nữa, tách
chân của nàng ra, đột nhiên tiến về phía trước một cái, công phá một đường ngăn
cản yếu ớt.
“A!” Thân thể Nguyệt Nhi như nứt toác ra, đem đau đớn
trên thân thể hóa thành toàn bộ khí lực, mười ngón tay găm chặt trên bờ vai của
hắn, muốn trốn đi, lại bị hắn gắt gao ngăn chặn.
Sở Hạm thân mật gầm nhẹ rên rỉ một tiếng, càng thêm
tiến sâu vào trong cơ thể nàng, đem nàng gắt gao ôm chặt, đắm chìm vào trong
thân thể tuyệt vời của nàng, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được giờ khắc
này.
“Hận đi, ngươi hận ta còn thiếu sao? Nhiều hơn một lần
có là gì chứ?” Hắn không muốn lại nhìn thấy ánh mắt oán hận của nàng, dứt khoát
nhắm chặt hai mắt, điên cuồng chuyển động, chỉ dùng thân thể cảm thụ khoái cảm
không gì so sánh nổi này.
Nguyệt Nhi sau khi đau đớn trôi qua, thân thể thuận
theo hắn điên cuồng nổi lên thay đổi tinh tế, khoái cảm từ một chỗ lan truyền
khắp toàn thân. Nàng xấu hổ vì loại cảm giác này, khóc thành tiếng: “Ta hận
ngươi, hận ngươi chết đi được…”
“Nếu không có khả năng làm cho ngươi yêu ta, vậy để
cho ngươi hận ta đi.” Vẻ mặt của hắn vặn vẹo, dùng hết khí lực toàn thân, đem
chính mình thật sâu chôn vào trong cơ thể nàng.
Hai người cừu hận lẫn nhau, nhưng tâm lại không như
thế, từ từ gắn kết.
Thân thể Nguyệt Nhi cũng ý thức từ từ bị rút ra, chỉ
còn cảm xúc mãnh liệt hắn mang đến trên thân thể nàng, đến cuối cùng chỉ có
trống rỗng mềm nhũn mặc hắn tung hoành trên người mình, sau lần cuối cùng nàng
cùng với hắn đạt tới đỉnh điểm, trong ánh trăng mờ cảm thấy hắn đang nhẹ nhàng
hôn lên tai nàng, rồi lập tức hôn mê.
Ngay khi việc đó qua đi, hắn chậm rãi tách thân thể
hắn ra, dưới đệm loang lổ vết máu, khiến cho lồng ngực hắn chợt co rút đau đớn,
dâng lên xấu hổ, nàng là một nữ tử chưa từng trải qua việc này, hắn làm sao có
thể điên cuồng đoạt lấy như vậy.
Đang muốn cúi thấp người, đem nàng ôm vào trong ngực
vỗ về an ủi.
“Sở Vương, có chuyện gấp.” Ngoài trướng truyền đến
thanh âm cấp báo.
Sở Hạm vọt người lên, phủ thêm quần áo, kéo chăm mỏng
phủ lên người nàng, Kéo mành lên tiếp nhận phong thư, rút ra vừa nhìn, nhướng
mày, mặc quần áo cực nhanh, khoác lên ngân giáp, đến thẳng đại trướng.
Khi Nguyệt Nhi tỉnh lại, hắn đã không còn ở trong
trướng, mỗi một chỗ trên người, đều đau nhức giống như mệt rã rời. Muốn quên
hết thảy những chuyện vừa mới náy sinh, nhưng mỗi một hình ảnh lại in dấu sâu
đậm ở trong đáy lòng nàng. “Sở Hạm, ta hận ngươi!” Nàng hận hắn nắm giữ không
chỉ thân thể nàng, còn có lòng của nàng.
Rõ ràng là một chuyện rất nhục nhã, nhưng lại làm cho
nàng cảm thấy khoái cảm không thể ngăn lại được.
Bỗng một trận gió lạnh thổi tới, rèm trướng kéo lên,
thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, quỳ nửa người xuống, bàn tay thô nhẹ
nhàng mơn trớn cánh môi bị cắn sưng lên của nàng: “Tỉnh? Đau không?” Thanh am
bới vì vừa mới trải qua hoan ái mà trầm thấp gợi cảm, lại ôn nhu đến mức làm
cho nàng không thể tin được, trong mắt hắn đã không có cừu hận, chỉ có cưng
chiều.
Nguyệt Nhi quay đầu ra không nhìn hắn, sợ chính mình
khi nhìn vào con ngươi sâu hun hút của hắn sẽ hận không dừng được.
Hắn thở dài, khẽ để ý nhìn nàng hơi tán loạn, nhặt lên
chiếc ngọc trâm kia, đặt lại vào trong tay nàng.
Đem nàng quấn vào trong mền đồng thời ôm lấy, bọc lại
thật nhanh, rời khỏi quân trướng.
Nguyệt Nhi không mảnh vải che thân, cứ như vậy bị hắn
bọc mền lại ôm ra, xấu hổ chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống, muốn hỏi hắn
mang nàng đi chỗ nào, cũng không dám mở miệng, đem mặt giấu vào trong lòng rộng
lớn của hắn, không dám nhìn đám quân lính đang bận rộn xung quanh.
Hắn đem nàng đặt lên xe ngựa, nhẹ nhàng buông ra,
giống như sợ nếu mạnh một chút liền làm đau nàng, cuối cùng nhìn nàng thật sâu
một cái, buông màn xe.
Nguyệt Nhi ngồi dậy, vén màn xe lên tạo thành một khe
hở hẹp hướng ra ngoài nhìn xung quanh, thấy binh lính đang bận rộn thu dọn đồ
đạc, lúc này đột nhiên nhổ trại, cũng không bình thường, lại không biết phát
sinh chuyện gì.
Việc cứu Tuyên Liêu kia…
Bất chấp đau đớn trên người, tìm trong bọc lấy ra quần
áo nguyên vẹn, mặc chỉnh tề, yên lặng xem tình hình thay đổi.
Không đầy một lát sau, xe ngựa chuyển động, nhưng đồng
hành cùng chỉ có một đội ít nhân mã, nhìn xuyên qua cửa kình xe thấy Sở Hạm
đang chỉnh đốn quân đội, xem ra một cuộc chiến nữa lại sắp bắt đầu. Nhưng chẳng
biết tại sao, thế nhưng lần này hắn không mang nàng theo, đoàn xe vẫn hướng
thẳng về kinh thành.
Bất ngờ phát hiện, Tuyên Liêu bị đưa lên một chiếc xe
ngựa khác, lại đi cùng mình, trong lòng bỗng chốc dâng lên hi vọng.
Nguyệt Nhi đang tính toán tiếp cận Tuyên Liêu như thế
nào, ngoài cửa sổ xe có tiếng ho nhẹ.
Vén bức màn lên, thấy một nữ tử không quen biết y phục
diễm lệ đang cưỡi ngựa sóng vai đi cùng đoàn xe: “Hương Thảo tham kiến cô
nương.”
Nguyệt Nhi cẩn thận đánh giá nàng, giống như một trong
các vũ nữ đêm đó tại Khánh Công Yến đã gặp qua, không biết nàng ta tìm mình có
chuyện gì.
Hương Thảo thấy nàng không tỏ thái độ, ghé sát vào cửa
kình xe thấp giọng nói: “Có cách cứu Tuyên Liêu?”
Nguyệt Nhi đôi mắt đẹp sáng ngời. Nhưng không biết lời
này của nàng có ý tứ gì, không dám tùy tiện trả lời, lại nhìn nàng, nhưng lại
có chút giống thân ảnh hắc y nhân kia: “Ngươi là ai?”
“Ta là một người nhỏ bé của Tuyên Quốc. Công chúa,
ngươi sẽ không biết đến ta.”
Nguyệt Nhi hơi chấn động, đã rất lâu không ai gọi nàng
là công chúa, ngay cả chính nàng cũng đã quên mình là công chúa Tuyên Quốc.
Người này quả thật là người Tuyên Quốc.
“Nếu ngươi muốn cứu hắn, ta có biện pháp.” Hương Thảo
đối với sự cẩn thận của nàng cũng không bất ngờ, Dù sao thân phận của nàng cũng
không thế không khiến nàng ta hoài nghi.
Nguyệt Nhi khẽ nâng mắt, vẫn đang trầm mặc, chờ chính
nàng ta nói đoạn tiếp theo.
“Sau hừng đông sẽ hạ trại nấu cơm, Chỉ cần đem mê dược
bỏ vào đồ ăn… Ta sẽ nghĩ cách báo cho Tuyên Liêu không cần dùng cơm.” Hương
Thảo chỉ nhìn về phía trước, thanh âm vo ve như tiếng muỗi kêu.
“Người trúng mê dược có thể gặp nguy hiểm?”
“Chẳng qua chỉ ngủ một lúc thôi.”
“Ngươi giúp ta là vì cái gì?”
“Ta là thành dân Tuyên Quốc, chỉ cần có thể giúp cho
Tuyên Quốc phục hưng, ta đều sẽ làm.” Hương Thảo quay lại ánh mắt thâm trường
nhìn nàng. “Ta hi vọng một ngày kia ngươi có thể vực dậy Tuyên Quốc.”
Nguyệt Nhi cúi thấp đầu xuống, cùng người nọ đã có
quan hệ xác thịt. Nàng thực sự có thể buông hắn xuống, vực dậy Tuyên Quốc sao?
“Cứu Tuyên Liêu hay không phụ thuộc vào một câu của
ngươi, nhưng đây là cơ hội duy nhất.” Nàng chờ trong chốc lát, thấy Nguyệt Nhi
không có phản ứng, phóng ngựa lên trước, ý muốn rời đi.
Nguyệt Nhi vội gọi lại: “Hương thảo cô nương.”
Hương thảo chậm lại hai bước.
“Cứu.”
Hương Thảo mỉm cười rời đi.
Vừa mới tảng sáng, quả nhiên đoàn xe ngừng lại, bọn
lính lấy nước nấu cơm.
Nguyệt Nhi hồi hộp chờ tình hình tiến triển. Đồng thời
lại thấy lần này bỏ đi có khó khăn, có lẽ chính là cũng người nọ vĩnh biệt.
Quả nhiên theo như lời nói của Hương Thảo, sao khi ăn
cơm không lâu, bọn lính lần lượt ngã xuống đất.
Nguyệt Nhi tâm ý hoảng loạn, nếu không phải Hương Thảo
thúc giục, thậm chí đã quên cả việc chạy trốn này.
Cửu Tuyên Liêu từ trong xe tù ra, hỏi Hương Thảo:
“Ngươi đi cùng ta hay không?”
Hương Thảo lắc đầu: “Ta còn có việc chưa xử lí xong,
ngươi tạm thời đi trước, từ nơi này thẳng hướng nam, đến một nơi trên là Trữ
Tường thôn sẽ có người tiếp ứng cho ngươi. Ta xử lí tốt công việc sẽ đến hội
họp cùng ngươi.”
Nguyệt Nhi hiện lên một tia nghi hoặc, nàng tại sao từ
trước đã an bài việc tiếp ứng thật tốt?
“Sau khi ta thấy ngươi ở Uyển Thành, ta luôn mong muốn
một ngày kia có thể cứu ngươi ra ngoài, khi đó liền chuẩn bị xong chuyện tiếp
ứng cho ngươi.” Không để nàng đoán nhiều, rất nhanh cho nàng đáp án. “Đi nhanh
lên, nêu ngươi không đi, sẽ không kịp.”
Nguyệt Nhi đỡ Tuyên Liêu cám ơn nàng, bởi vì Tuyên
Liêu vẫn còn sốt, không thể tự mình cưỡi ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa
thẳng hướng nam rời đi.
Hai người rời đi không xa, nghe được phía sau tiếng vó
ngựa đuối cấp bách vang lên ầm ầm.
Quay đầu nhìn lại , chỉ thấy một đội nhân mã đang cuốn
tung bụi đất tiến đến.
“Nguyệt Nhi, dừng lại, ngươi dừng lại cho ta!”
“Nguyệt Nhi. . . Lập tức dừng lại cho ta. . . . .”
Từng tiếng quát nôn nóng mà phẫn nộ truyền vào trong
tai nàng, chấn động toàn thân, là hắn đuổi tới… Càng thêm đánh ngựa chạy như
điên, nhưng rốt cuộc vẫn là hai người cũng cưỡi, thanh âm đuổi theo phái sau
càng lúc càng gần.
Trong tâm Nguyệt Nhi mãnh liệt nhảy loạn không thôi,
không dám nghĩ nếu bị bắt trở về sẽ gặp hậu quả gì.
Nhìn khắp bốn phía, Chuyển qua một cái dốc núi, sườn
núi phía sau chặn tầm mắt người. “Liêu đệ đệ, chúng ta phải nhảy, ngàn vạn lần
phải ôm chặt ta.”
Tuyên Liêu gắt gao ôm lấy eo của nàng.
Nguyệt Nhi thả cương ngựa, ôm chặt Tuyên Liêu, chân
đột nhiên đạp một cái, hướng tới ngã nhào xuống một bên sườn núi, hai người từ
trên sườn núi lăn lộn thật xa mới dừng lại, toàn thân giống như bị ném vỡ vụn,
trên người da thịt trầy xước rất nhiều.
Con ngựa vẫn theo đường cũ chạy như điên.
Nguyệt Nhi ôm chặt Tuyên Liêu rúc vào sau bụi cỏ,
tiếng vỏ ngựa chạy qua trên đỉnh đầu.
Thanh âm nôn nóng hung tợn của Sở Hạm dần dần đi xa.
Nhìn đoàn nhân mã đi rồi, nàng không có một tia cảm
thấy được thoải mái, được giải thoát, ngược lại còn có mất mát khó hiểu, Sở
Hạm… Sở Hạm… Thực sự là vĩnh biệt sao? Ngực giống như bị một vật nặng nện vào.
Thẳng đến khi không nghe được tiếng vó ngựa, mới thở
dài ngồi dậy: “Không có việc gì.”
Ngồi trên mặt đất một lúc lâu, nhịp tim cuồng loạn từ
từ khôi phục bình tĩnh, mới kéo Tuyên Liêu đứng dậy, vừa mới đứng thẳng, dưới
chân cũng mềm nhũn, chẳng biết từ khi nào chân cũng bị dọa mềm nhũn ra.
Đã không có ngựa, hai người chỉ có thể đi bộ,thẳng đến
tận đêm mới tới một cái thành nhỏ, tìm một khách điếm tạm thời ở lại, thấy quan
binh trong thànhtra hỏi khách qua đường lui tới, làm sao còn dám ra ngoài
đi lại, lấy ngân lượng đưa cho tiểu nhị, sai hắn mua hộ hai người quần áo.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, liền cải trang giả dạng,
vội ra khỏi thành, sợ ở trong thành này, đêm dài lắm mộng.
Đi đến cửa thành, thấy rất nhiều quan binh lần lượt
tra hỏi những người ra khỏi thành, nhất thời hoảng hốt, cũng may vừa rồi dùng
nhọ nồi dấu đi màu da, thật ra cũng không có ai nhận ra bọn họ, nhưng vẫn không
dám xông vào, lôi kéo Tuyên Liêu trở về.
Vừa mới quay người, vạt áo nhân giáp màu trắng bạc đập
vào trong mắt, trái tim ngừng đập nhảy loạn lên. Khẽ nâng mắt, thấy Sở Hạm mặt
lạnh lùng một thân ngân giáp màu trắng bạc cưỡi trên con ngựa cao to, liên tục
nhìn quét người đi trên đường, trên mặt tràn đầy lo âu.
Áp chế nội tâm kinh hoàng, có gắng che dấu dấu vết
xoay người, chui vào đám người ra khỏi thành.
Sở Hạm kéo dây cương, phóng ngựa chậm rãi đi đến cửa
thành, xoay người xuống ngựa.
Trong lòng bàn tay Nguyệt Nhi mồ hôi đã sớm túa ra, Ở
ngoài mặt cố trấn định, mắt cúi xuống, tuyệt không nhìn thẳng vào tầm mắt hắn.
Theo đám đông từ từ bước ra khỏi thành, đến khi chân
bước ra khỏi cửa thành, lồng ngực cuối cùng cũng mới thả lỏng.
Sở Hạm nhíu chặt mày, liên tục quét nhìn đám người ra
khỏi thành, đang hết sức thất vọng, trừ không trung bay tới mũi một mùi thơm
như có như không. Tinh thần chấn động, quát: “Người phía trước đứng lại.” (đoạn này xạo bà cố
>”)
“Nguyệt Nhi, ngươi đứng lại cho ta!” Hắn thật sự giận
điên lên, hắn ngàn vạn lần cũng không dự đoán được nàng sau khi cũng hắn hoan
ái xong lại làm ra chuyện ngoan độc như thế mà bỏ trốn.
Đồng tử sáng ngời hơi hơi đỏ sậm, gỡ trường cung
xuống, đem tên đặt lên trên dây: “Ngươi còn dám bước thêm một bước, ta liền
ngay lập tức bắn chết hai người các ngươi.”
Nguyệt Nhi biết giả bộ không được nữa, nhanh chóng
quay ngược người lại, đem Tuyên Liêu che chắn ở sau người: “Ngươi muốn giết cứ
giết một mình ta, việc này không quan hệ tới hắn.”
“Ngươi vì hắn mà hạ độc bỏ trốn, lại có thể nói ràng
không quan hệ?” Bởi vì phẫn nộ mà con ngươi nhanh chóng lóe lên hàn ý dày đặc.
“Ngươi thân là vua một nước, lấy một đứa bé ra chém
đầu thị chúng, tính là cái loại hảo hán gì?
“Chém đầu thị chúng?” Con ngươi tràn đầy tức giận khe
khẽ kinh ngạc.
Nhìn thấy Sở Hạm giống như thiên thần trấn giữ cửa
cung (Giống
mấy thần hộ pháp ở trong chùa ý), vẻ mặt chính khí, hoàn
toàn không có vẻ như đang giả bộ, Nguyệt Nhi đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó
không thích hợp, chẳng lẽ hắc y nhân kia nói dối? “Ngươi chẳng lẽ không đúng là
đem Tuyên Liêu áp giải về Tuyên Quốc chém đầu thị chúng?”
“Áp giải về Tuyên Quốc là thực, nhưng từ trảm không
biết ngươi nghe thấy ở đâu, mẫu thân hắn không muốn hắn đi vào con đường giết
chóc, nhờ ta nhất định phải bắt hắn trở về.” Hắn xem ánh mắt của nàng cũng
không giống đang giả bộ, xem ra trong này có chuyện gì… “Đến lượt ngươi, ta
ngàn vạn lần cũng không dự đoán được ngươi tâm địa lại ngoan độc như thế, lại
có thể dùng thuốc độc giết hơn trăm mạng người.”
“Giết bằng thuốc độc?” Nguyệt Nhi kinh hãi, từ lòng
bàn chân dâng lên từng đợt ý lạnh, truyền thẳng tới lưng: “Rõ ràng đó chính là
mê dược, như thế nào lại trở thành giết người bằng thuốc độc?”
“Mê dược? Rõ ràng là độc dược giết người, vào lúc này,
hơn trăm mạng người trừ bỏ mấy người được cứu chữa hết sức kịp thời , tất
cả đều đã đi chầu Diêm Vương.” Trong mắt hắn lóe lên lửa giận, đây là nữ nhân
của hắn, hắn làm sao có thể ăn nói với các huynh đệ đây.
“ Không… điều đó không có khả năng…” Nguyệt Nhi chỉ
cảm thấy trời đấy quay cuồng, chẳng lẽ Hương Thảo thật sự dùng độc dược?
“ Có thể hay không, chính ngươi quay về giải thích
đi.” Hắn thu hồi cung tên, giơ tay lên: “Trói lại.”
Binh lính phía sau lên một loạt, đem Tuyên Liêu trói
chặt lại.
Sở Hạm phi thân lên ngựa, vung trường tiên ra cuốn lấy
Nguyệt Nhi, lập tức đưa tới bên cạnh mình, chỉ Tuyên Liêu: “Bắt hắn ra roi thúc
ngựa (nhanh
chóng, gấp rút) áp giải về Tuyên Quốc cho ta.”
Nói xong vội vã xoay người.
“Ngươi muốn xử lí Tuyên Liêu thế nào? Nguyệt Nhi không
nhìn thấy Tuyên Liêu, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn đem nàng giữ chặt trong ngực, ở bên tai nàng âm u
cười nói: “Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình thì hơn đi.”
“Ngươi muốn làm gì ta?” Nàng lúc này vẫn luôn nghĩ tới
chuyện hắn nói chính mình dùng thuốc độc giết hơn trăm mạng người.
“Muốn làm gì ngươi, không phải do ta định đoạt.” Hắn
hừ lạnh, đầu đau muốn nứt, tâm tình vô tình cấu xé, lần này chỉ sợ hắn cũng
không cách nào bảo vệ nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT