- An Vi chưa về hả Thảo Ninh? - Dương Kha sốt sắng khi vừa thấy Thảo Ninh về đến cửa. Lúc nào Dương Kha cũng An Vi, An Vi, cô thấy vô cùng mệt mỏi. Nếu Dương Kha đáp lại tình cảm của cô, một chút thôi giống như anh vẫn làm với An Vi, có lẽ cô đã không phải dùng đến hạ sách này.

- Bọn tớ đã gặp Hữu Uy và hai người họ đi cùng nhau. - Thảo Ninh khổ sở nói dối.

Đến lúc này cô có muốn quay đầu lại cũng không được. Cô nhất định phải diễn tiếp màn kịch này. Được ăn cả, ngã về không.

Thảo Ninh nhìn ánh mắt thất thần của Dương Kha, cô bỗng thấy lòng mình cũng quặn đau. Cuộc sống thật trớ trêu, An Vi đã có Hữu Uy, tại sao Dương Kha không để ý đến tình cảm của cô?

- Dương Kha, cậu không thể đáp lại tình cảm của tớ một lần sao? - Thảo Ninh lấy hết can đảm hỏi Dương Kha.

- Xin lỗi cậu, tớ mãi mãi chỉ yêu một mình An Vi mà thôi!

Thảo Ninh nghe thấy những âm thanh vỡ vụn. Chúng loảng xoảng rơi, găm vào lòng cô những vết sâu nhói. Cô quỵ xuống, nước mắt đã chực trào ra lăn dài trên má.

- Xin lỗi Thảo Ninh, tớ không thể dối lòng mình. Tớ xin lỗi. - Dương Kha luống cuống đỡ Thảo Ninh dậy, người cô mềm nát không một chút sức lực.

Cô đã cố gắng rất nhiều, tại sao nhận được chỉ là kết quả đau lòng như thế? Thảo Ninh dựa người vào ngực Dương Kha. Cô nghe thấy tiếng nhịp tim anh đập rất nhanh. Những nhịp đập thổn thức kia là vì cô hay vì An Vi? Trong cuộc chiến tình cảm này, cô không thể nào thắng được An Vi thật sao?

- Hai người họ đang ở cùng nhau, đêm nay nhất định sẽ không về. Cậu đối với An Vi vẫn là mãi mãi? - Thảo Ninh gằn từng chữ một.

Dương Kha nắm lấy bả vai của Thảo Ninh hoang mang tột độ.

- Cậu nói gì, không thể có chuyện đó được.

Thảo Ninh đẩy cánh tay trên vai Dương Kha, mớ tóc dài của cô xổ tung ra. Cô không say nhưng hành động của cô hệt với một người say.

- Có chuyện đó đấy. Họ đang ở Bar B, phòng 402. Tớ đã thấy họ vào phòng, chính mắt thấy họ vào phòng. - Thảo Ninh thất thểu bước qua ngưỡng cửa, nói với Dương Kha một câu trước khi đóng cửa lại. -Cậu thua rồi, đã thua rồi, hiểu không?

Cánh cửa trước mặt Dương Kha lạnh lùng khép lại. Gương mặt anh cắt không còn giọt máu. Anh không tin An Vi có thể như thế. Dù là cô có thích người đàn ông đó đi nữa. Vẫn chưa được hai tháng, thời gian quá ngắn, An Vi sao có thể…

Không, cô nhất định không thể dễ dãi như vậy được. Anh phải đến tận nơi để tìm An Vi. Có thể cô đang gặp nguy hiểm. Gã đàn ông đó không phù hợp với An Vi... Hoàn toàn không phù hợp.

Gió rít hai bên tai Dương Kha, anh chỉ muốn nhanh chóng đến đó tìm An Vi. Cô đang cần anh, rất cần anh, anh linh cảm thấy điều đó. Dương Kha tăng ga. Điện đường nhòa thành vệt chạy dọc hai bên đường đi.

***

Hữu Uy hé mở mắt. Anh cảm thấy toàn thân đau nhức, cơ hồ như mới trải qua một trận chiến. Anh không hình dung được bây giờ đang là thời gian nào trong ngày.

Anh định nhỏm người dậy nhưng trước ngực anh đã bị một vật cản lại. Hữu Uy chạm tay lên vật cản đó, một thứ gì đó mềm mịn như bầu má con gái. Anh lập giật mình tỉnh dậy và nhớ ra mọi chuyện... Anh đã gặp An Vi trong bar, sau đó, sau đó,... anh vỗ vỗ trán, không tài nào có thể nhớ ra được nữa. Nhưng mùi thơm quen thuộc này… đúng là An Vi.

Cô đang nằm trong lòng anh ngủ ngon lành, toàn thân không một mảnh vài. Hữu Uy hoang mang. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh không dám lay An Vi dậy. Nếu tỉnh dậy trong hoàn cảnh này, cô ấy sẽ phản ứng ra sao? Cô ấy còn nhớ gì không hay ký ức cũng mù mịt và hoang mang giống như anh? Và liệu An Vi liệu có cho rằng anh đã lợi dụng cô ấy?

Hữu Uy hết sức nhẹ nhàng thoát khỏi vòng ôm của An Vi. Anh rời khỏi giường và mặc quần áo lại. Ít ra cũng không nên để An Vi thấy anh trong hoàn cảnh như bây giờ.

Anh lặng người nhìn vệt máu đỏ trên tấm ga trải giường. Như vậy anh và An Vi thực sự đã… Hữu Uy hít một hơi thật dài. Anh muốn có cô nhưng không phải như bây giờ. Anh chưa cảm giác mình đã chiếm lĩnh được tâm hồn cô. Anh cố gắng chắp vá từng chi tiết còn sót lại trong đầu mình. Anh và cô cùng uống nước cam, người phục vụ và chiếc chìa khóa phòng. Hữu Uy bàng hoàng... Không lẽ Thảo Ninh đã giúp anh bằng cách đó?

Như vậy anh là người có tội với An Vi. Anh thực sự là người có tội. Phải làm sao để bù đắp cho An Vi bây giờ? Hữu Uy thấy đầu óc mình trống rỗng. Anh sẽ phải giải thích như thế nào khi cô tỉnh dậy?

- An Vi. - Cánh cửa phòng bật tung. Hữu Uy quay người lại lập tức lĩnh trọn một cú đấm.

- Mày đã làm gì An Vi? - Dương Kha túm lấy cổ áo Hữu Uy, gằn từng tiếng. Ánh mắt anh tía từng sọc đỏ, tim anh như vỡ nát ra từng mảnh... Anh đã đến muộn, đã đến muộn rồi.

Hữu Uy lau vệt máu đang chảy ra nơi khóe miệng, nhìn thẳng vào mắt Dương Kha thành thực. Anh sẽ không đánh trả Dương Kha. Anh là người có lỗi. Dương Kha có thể đánh anh bao nhiêu cũng được, anh chấp nhận. Chỉ mong những cú đấm đó có thể phần nào gột rửa được tội lỗi của anh.

- Tôi sẽ có trách nhiệm với cô ấy!

- Trách nhiệm à? - Dương Kha bồi thêm cho Hữu Uy một cú đấm. Anh gầm lên như một con thú hoang bị thương. - Mày không xứng nói đến hai từ trách nhiệm. Mày là một thằng tồi, mày dùng cách này để chiếm giữ cô ấy sao?

Hữu Uy gục xuống nền nhà sau cú đấm của Dương Kha. Máu tươi chảy tanh nơi khóe miệng anh, rớt cả xuống nền nhà. Những chấm tròn lan rộng, lan rộng dần… Trong đầu anh vảng vất hiện lên hình ảnh những giọt máu trên chiếc ga trải giường.

- An Vi. - Hữu Uy thều thào.

- An Vi, hãy tha lỗi cho anh!

- Hai người cút ra ngoài cho tôi.

- An Vi!

- An Vi!

Cả Dương Kha và Hữu Uy cùng quay lại gọi tên cô. Sắc mặt An Vi tái dại nhưng đầy cương nghị, những ngón tay bấu chặt vào tấm chăn mỏng đang che trước ngực.

- Cút hết ra ngoài cho tôi.

- Anh xin lỗi, An Vi. Hữu Uy nặng nhọc chống tay ngồi dậy trên nền đất. - Anh xin lỗi!

- Tôi nói, cút hết ra ngoài.

Gương mặt An Vi trắng bệch. Đôi môi thâm tím nhưng giọng nói hết sức quả quyết. Đôi mắt cô khô khốc đầy ám ảnh. Lúc này, cô không khác gì một xác chết. Sự đau đớn của cô đã lên đến tột cùng.

Dương Kha xốc vai Hữu Uy lôi ra ngoài.

- Đi theo tôi.

- Anh xin lỗi, An Vi. Anh xin lỗi...

Cánh cửa phòng khép lại. Miệng Hữu Uy vẫn lẩm nhẩm tiếng xin lỗi không ngừng…Những ngón tay An Vi run rẩy bấu víu vào tấm chăn mỏng như bấu vào thành lũy cuối cùng. Cô quấn khăn quanh người rồi loạng choạng bước xuống cuối giường nhặt lại quần áo bị vương vãi. Toàn thân cô run lên sau những hơi thở đầy nặng nhọc. Cô gài chiếc áo ngực, bàn tay nhẹ lướt qua da thịt khiến cô rùng mình. Cô bắt đầu thấy ghê tởm những cử chỉ đụng chạm. Những đớn đau của lần đầu tiên vẫn còn nguyên vẹn trên cơ thể cô. Những vết đỏ trên cổ, trên ngực cô vẫn in hằn rõ nét. Hữu Uy, thực sự đã đối xử với cô như vậy sao?

An Vi ngước nhìn lên trần nhà để những giọt mắt không rơi xuống. Luồng khí lạnh lẽo cuốn theo từng nhịp thở vào phổi khiến cổ họng cô khô rát. Cô thực sự không nhớ rõ ràng đã xảy ra chuyện gì nhưng tất cả những gì còn sót lại đã phơi bày tất cả sự thật nghiệt ngã. Cô và Hữu Uy đã cùng nhau… chiếc ga trải giường rúm ró những vệt máu đỏ.

Đồng hồ nhấc chiếc kim giây đầy nặng nhọc. An Vi đã ở trong đó nửa tiếng. Hữu Uy và Dương Kha đều như đang ngồi trên đống lửa. Cô sẽ không làm việc gì điên rồ chứ? Nếu An Vi làm việc gì đó điên rồ… cả hai không dám nghĩ tiếp nữa. Hai cánh tay cùng giơ lên rồi đột ngột dừng lại giữa không trung. Hai người đàn ông nhìn nhau trân trối.

Cánh tay Hữu Uy hạ xuống. Người An Vi cần lúc này không phải là anh. Anh biết dù anh có nói điều gì thì tất cả hiện tại đều chỉ khiến An Vi thêm thương tổn.

- An Vi! - Dương Kha gõ nhẹ vào cánh cửa. Vẫn là khoảng không gian im lặng đến đáng sợ. - An Vi, cậu trả lời đi. - Dương Kha ngoảnh mặt về phía Hữu Uy. Hữu Uy gật đầu. Nếu An Vi tiếp tục không trả lời, hai người sẽ phá cửa.

Nhưng rất may điều đó tồi tệ đó không xảy ra. Cánh cửa gỗ nặng nhọc từ từ được mở. An Vi xanh xao xuất hiện. Cô không ngẩng mặt lên, giọng nói hoàn toàn yếu ớt:

- Dương Kha, cậu đưa tớ về nhà.

Dương Kha khẽ gật đầu. Lúc này anh chỉ muốn bao trọn An Vi trong vòng tay. Dù đất trời có sập xuống, anh cũng sẽ bảo vệ cô. Anh sẽ không để cô phải chịu bất cứ một đắng cay nào thêm nữa. Bàn tay rắn rỏi của anh đỡ lấy bờ vai An Vi. Anh đau đớn nhận ra những run rẩy rất khẽ từ đôi vai gầy guộc ấy. Ruột gan anh như bị xé nát hàng trăm mảnh. Nhưng anh đang là chỗ dựa duy nhất của cô lúc này. Anh vững chãi để cô hơi ngả đầu vào lồng ngực anh, bước đi...

Hữu Uy nhìn theo dáng An Vi và Dương Kha khuất dần. Những ngón tay cắm sâu vào da thịt anh nhức nhối. Tình cảm đang dần dần vun đắp với An Vi đã bị chính anh đạp đổ. Anh muốn có trách nhiệm với cô nhưng liệu cô có chấp nhận để anh làm điều đó? Hay cô sẽ mãi mãi không bao giờ cho phép anh bước chân vào thế giới của cô thêm một lần nữa? Hữu Uy không biết câu trả lời. Từng đường gân xanh hằn lên trên mu bàn tay, anh đấm mạnh vào tường. Anh muốn hành hạ bản thân để át đi cái nỗi đau tinh thần đang giày vò anh đến kiệt quệ.

Gió đêm lạnh lẽo rít dài những đường sắc lạnh qua tai Dương Kha. Một tay anh lái xe, một tay nắm chặt lấy bàn tay An Vi. Trán cô gục vào lưng anh. Anh có thể cảm nhận thấy từng hơi thở mệt mỏi của An Vi phía sau mình. An Vi, em nhất định phải mạnh mẽ lên. Em là nguồn sống của anh. Anh không muốn nguồn sống ấy bị lụi tàn đâu. Em có nghe thấy lời anh nói không An Vi, An Vi…

An Vi mãi mãi không thể nghe thấy tiếng lòng ấy của Dương Kha. Anh quá sợ mất mát mà không dám một lần thổ lộ trọn vẹn. Anh chỉ ở bên ân cần quan tâm cô mà không biết một điều rằng, tình yêu lặng câm vĩnh viễn là tình yêu chết. Trong tình yêu với An Vi, nếu không phải là sự chấp thuận e ấp từ hai phía thì nhất định phải là sự theo đuổi cuồng si, mãnh liệt từ một phía. Hữu Uy đã làm điều đó và một góc thẳm sâu trong lòng An Vi cũng đã rung động. Chỉ có điều sự rung động đó chưa đủ lớn đã gặp phải chuyện như ngày hôm nay.

Những đợt gió lạnh đột ngột khiến An Vi cất tiếng ho. Dương Kha xót xa:

- Cậu ôm lấy mình cho đỡ lạnh. - Dương Kha hết sức thành thật. Anh không bao giờ có ý nghĩ lợi dụng An Vi, đặc biệt là trong hoàn cảnh này.

- Cũng sắp về đến nơi rồi, tớ chịu được mà. - An Vi hơi rụt tay ra khỏi lòng bàn tay Dương Kha. Giọng nói yếu ớt tựa hơi thở. - Cậu bỏ tay tớ ra một lúc được không, tớ không cảm thấy thoải mái lắm.

- Tớ xin lỗi. - Dương Kha buông nhẹ tay An Vi ra. Anh chỉ muốn chắc rằng cô vẫn ở đây – bên cạnh anh. Anh hoàn toàn không muốn cô tan biến khỏi cuộc sống này.

Chiếc cổng sắt khu nhà trọ im lìm trong bóng tối. Dương Kha tra chìa khóa vào cổng. Một tiếng “két” vang lên rồi rơi vào khoảng không yên ắng. An Vi yếu ớt lê bước từng bước. Dáng đi của cô đổ dài theo vệt đèn xe.

Cửa phòng trọ khóa ngoài. An Vi ngạc nhiên nhìn Dương Kha hỏi:

- Thảo Ninh chưa về sao? - Cô níu lấy tay Dương Kha, ánh mắt đột nhiên trở nên hốt hoảng.-Cô ấy cùng vào bar với mình, liệu có phải cô ấy đã gặp nguy hiểm gì không?

Dương Kha cay đắng cười. An Vi chỉ biết lo cho người khác. Bản thân cô đã chịu nhiều thiệt thòi như thế, tại sao cô không quan tâm đến mình nhiều hơn?

- Cậu yên tâm đi, cô ấy đã về đây rồi.

Dương Kha nhớ lại bộ dạng của Thảo Ninh, trong lòng anh đã mơ hồ phỏng đoán... Những biểu hiện của Hữu Uy cho anh thấy hắn ta cũng không phải là một gã tồi. Liệu hắn ta cũng đã bị đẩy vào tình trạng như An Vi? Đôi lông mày anh nhíu lại. Nếu giả thiết của anh đúng, Thảo Ninh quả thật là con người đáng sợ. Và chính anh đã là người tiếp tay cho cái ác. Đầu Dương Kha căng lên. Anh là người đã tiếp tay cho cái ác.

Phòng ốc lộn xộn trước sự ngỡ ngàng của An Vi. Tất cả đồ đạc của Thảo Ninh đều đã không còn. An Vi hoang mang nhìn Dương Kha tìm kiếm một lời giải đáp. Nhưng anh chẳng thể có lời giải đáp nào cả. Lúc này Dương Kha cũng không hơn gì Hữu Uy. Anh cảm thấy mình có lỗi vô cùng. Tất cả đều là mơ hồ, không rõ ràng nhưng anh cảm thấy mình chính là nguyên nhân dẫn đến bất hạnh của An Vi. Một bàn tay vô hình bóp nghẹt lấy trái tim anh. Anh thấy mình như đang rơi vào một mê cung với những vòng xoáy đầy nghiệt ngã...

- Cậu sẽ không sao đâu, phải không An Vi? - Dương Kha nói, âm thanh như một nơi nào đó xa xôi vọng về. An Vi khó khăn nở một nụ cười trên bờ môi tái nhợt.

- Tớ sẽ không sao đâu! - Cô nói dối.

Dương Kha cũng thừa biết cô đang nói dối. Nhưng có thể nói gì khác vào lúc này? Tự kỷ ám thị cũng là một cách hay. Nếu lặp đi lặp lại câu: Tất cả sẽ ổn thôi thì ta cũng sẽ dần tin là mọi việc sẽ ổn. Dương Kha muốn nắm lấy bàn tay An Vi đang xiết vào nhau đặt trước vạt áo. Nhưng lúc này anh không đủ cam đảm. Anh cũng muốn ôm cô vào lòng với một cái vỗ về đầy an ủi nhưng anh cũng sợ mọi việc sẽ xấu đi.

- Đêm nay tớ sẽ ngồi cạnh trông cho cậu ngủ được không? - Anh chỉ dám nói đến như vậy. Đêm nay sẽ là một đêm dài với An Vi, và anh không muốn cô trải qua những giây phút đó một mình.

An Vi im lặng. Bản thân cô cũng cảm thấy phải đối mặt với màn đêm trống rỗng là điều vô cũng khó khăn vào lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play