Có tiếng gõ cửa. Chẳng lẽ Thảo Ninh đã về? An Vi nhấc mình ra khỏi chiếc giường, tiến về phía cửa.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác như sét đánh giữa trời quang…

- Sao lại là anh?

- Tôi đã nói là sẽ theo em về tận chỗ em ở cơ mà.

Hữu Uy nheo nheo đôi mắt nhìn cô.

- Anh… - An Vi nghẹn lời. Cô tưởng anh ta chỉ dọa cô, vậy mà anh ta làm thật.

- Có định cho tôi vào nhà không. Hàng xóm đang nhìn em kìa.

An Vi ló đầu ra khỏi cánh cửa. Mấy em đang nhìn cô cười, bắc tay lên che miệng nói bằng khẩu hình: “Người yêu chị đấy à?” rồi rúc rích cười với nhau khiến An Vi đỏ mặt.

- Anh vào trong nhà đi. Nhưng mà chỗ ở của đầy tớ không thể sánh được với chỗ ở của ông chủ đâu nhé.

Hữu Uy không ngại ngùng bước thẳng vào phòng. Anh nhìn quanh một hồi rồi gật gù.

- Cũng đâu đến nỗi nào?

Hữu Uy cầm chiếc ảnh trong khung nhỏ đặt phía đầu giường An Vi, anh miết một ngón tay lên tấm ảnh. Nụ cười An Vi sáng rõ hơn, dòng chữ phía dưới ảnh cho anh biết lúc đó cô mới bước chân vào đại học. An Vi vẫn còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh cấp ba, tóc buộc cao đuôi ngựa.

An Vi để mặc Hữu Uy đi đi lại lại trong phòng, lòng cô nóng như lửa đốt. Cô chỉ mong Thảo Ninh và Dương Kha về để giải vây giúp cô, không cô chắc ức nghẹn họng với người đàn ông này mất.

- Em ở đây một mình à? - Hữu Uy đặt khung ảnh ngay ngắn về chỗ cũ, cất tiếng hỏi.

- Không, hai mình. Anh uống nước không?

- Cũng được.

Hữu Uy duỗi chân ra đầy thoải mái. Anh cảm thấy rất hài lòng về việc đã phát hiện ra “hang ổ” của cô. Anh định hỏi An Vi thêm mấy câu thì có tiếng xe máy vào cổng. Mắt An Vi sáng lên, cô bỏ ngay cốc nước xuống rồi chạy ra phía cửa. Rốt cuộc thì Thảo Ninh và Dương Kha cũng về.

Dương Kha thấy sự xuất hiện đầy bất ngờ của Hữu Uy trong phòng thì đưa mắt nhìn An Vi như muốn dò hỏi.

- Ông chủ của tao đấy! - An Vi nhún vai.

Dương Kha không nói gì, anh về phòng cất đồ rồi lập tức quay trở lại. Anh thấy rõ, An Vi cũng không thích thú gì với sự xuất hiện của người đàn ông này.

Hữu Uy đặc biệt khó chịu khi thấy xuất hiện bên An Vi là một người đàn ông khác. Cô chưa phải là của anh nhưng anh thích cô và chỉ cần như vậy, anh nghĩ mình cũng đã có cớ để ghen.

Hai người đàn ông chưa kịp chào hỏi nhau, chỉ mới đụng chạm bằng những ánh mắt không mấy thiện cảm thì Thảo Ninh đã reo lên.

- Hữu Uy, sao anh lại đến đây?

- Thảo Ninh - Hữu Uy hồ hởi - Sao em cũng lại có mặt ở đây thế?

- Thì em ở đây mà. – Thảo Ninh lấp lửng rồi nhanh chóng đổi chủ đề, đưa mắt sang An Vi dò hỏi - Cậu quen anh họ tớ à?

- Anh họ cậu á? An Vi hơi ấp úng - Cũng gọi là quen.

- Anh là bạn trai cô ấy đấy!

Hữu Uy nói bằng giọng nửa đùa nửa thật. Nhưng ngay lập tức anh cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh của An Vi và người đàn ông đứng bên cạnh. An Vi thì được phép nhưng còn anh ta là gì của An Vi mà nhìn mình với ánh mắt như thế? Hữu Uy càng thêm khó chịu.

- Anh ba hoa gì thế chứ. Đúng là đồ mặt dày…

An Vi đá chiếc dép đi trong nhà ra phía cửa. Cô không trút giận được lên Hữu Uy nên đành “chém thớt” chiếc dép tội nghiệp.

- Uầy, dám nói anh Hữu Uy mặt ba hoa mặt dày thì quan hệ của hai người không đơn giản đâu nhé.

Thảo Ninh vờ làm vẻ vô tình quay sang nói với Dương Kha. Dương Kha im lặng, nhưng Thảo Ninh có thể nhìn thấy trán anh hơi chau lại. Cô cười thầm. Rốt cuộc thì cơ hội của cô cũng đã đến.

Thảo Ninh rót nước vào chiếc cốc ban nãy An Vi còn đặt trên bàn, đẩy ra phía trước mặt Hữu Uy đầy thân thiện.

- Anh Hữu Uy ở đây ăn cơm cùng bọn em!

- Nhưng mà anh sợ có người không thích kìa.- Hữu Uy liếc nhìn An Vi đầy khiêu khích.

- Mấy khi anh họ tớ đến chơi, bọn mình mời anh ấy một bữa cơm, có được không An Vi?- Thảo Ninh dịu dàng.

- Ừ, được thôi, vậy để tớ đi chợ nhé! - An Vi cũng không muốn trở thành người mất lịch sự. Dù sao anh ta cũng là anh họ của Thảo Ninh mà.

- Để tớ đi chợ cùng cậu! - Thảo Ninh vòng lấy tay An Vi, bộ dạng thân mật.

Nhưng đúng lúc ấy, Dương Kha đã lên tiếng:

- Cậu ở nhà với anh họ đi, để tớ cùng An Vi đi chợ.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Dương Kha. Nụ cười trên môi Thảo Ninh thoáng chút gượng gạo. Có thể lúc này Dương Kha đang không hài lòng vì cô nhưng lùi một bước để tiến hai bước. Cô chấp nhận.

- Vậy hai người đi chợ nhé!

Dương Kha song song bước bên cạnh An Vi. Trong tâm trí anh tất cả đang rối bời. Anh muốn An Vi tự nói nhưng cô vẫn im lặng. Anh cảm thấy đau lòng. An Vi thực có tình cảm với người đàn ông này sao?

- Người đàn ông đó…

- Đang khiến tao đau đầu đây. Anh ta nói thích tao. -An Vi ngước đôi mắt trong lên nhìn Dương Kha. Trái tim Dương Kha như bị ai đó xiết chặt lại.

- Vậy cậu có thích anh ta không? - Dương Kha hỏi. Những nhịp thở của anh trở nên phấp phỏng. Anh rất sợ câu trả lời của An Vi sẽ là có.

- Anh ta thật là buồn cười. - An Vi đá đá mũi giày xuống đường.

Câu trả lời như vậy có nghĩa là gì? Dương Kha không hiểu. Anh mong An Vi rõ ràng một tiếng có hoặc không. Có như vậy, anh mới thôi cảm thấy hoang mang như bây giờ. Khi yêu, thực ra trái tim của người đàn ông cũng rất yếu mềm. Một chút biểu lộ không phản kháng với người đàn ông khác của người phụ nữ họ yêu cũng khiến cho họ lo lắng.

- Mà Thảo Ninh với mày thực là xứng đôi đấy!

An Vi đột ngột chuyển đề tài. Những gì trong tâm trí cô lúc nãy chợt được khơi gợi lại.

- Không nói chuyện của tớ với Thảo Ninh. Hoặc nói chuyện cậu và anh ta, hoặc là nói chuyện tớ với cậu thôi. - Dương Kha hơi gắt lên.

An Vi, cậu có biết là trong trái tim của tớ chỉ có mình cậu thôi không. Làm ơn đừng dày vò nó đau đớn nữa. Tớ đã chờ đợi cậu suốt mười sau năm, cậu định cho tớ chờ đợi đến bao giờ nữa? Chờ đợi không phải là việc khó khăn nhưng điều khó khăn ở chỗ là người ta không biết mình phải chờ đợi bao lâu. Dương Kha muốn nổ tung. Anh muốn đem lòng mình trải ra cho An Vi biết nhưng anh biết, nếu nói ra lúc này, anh sẽ lại một lần nữa thất bại. Và tình bạn của anh với An Vi cũng có thể trở nên gượng gạo.

- Biết nấu món gì bây giờ nhỉ? - An Vi đột ngột dừng lại, tần ngần đứng trước quầy bán rau. - Nấu canh bí đỏ được không? - An Vi giật giật tay Dương Kha.

Dương Kha thở dài. Cô quả thực cũng rất có năng lực làm người khác phát điên.

***

- Anh thích An Vi thật sao? - Thảo Ninh tò mò nhìn Hữu Uy hỏi.

Anh nhấp một ngụm nước, bình thản nói:

- Em đã thấy anh phải kỳ công theo đuổi một cô gái nào bằng cách đến tận nơi như thế này chưa?

- Tình yêu thật dễ khiến người ta thay đổi. Nếu anh thích An Vi thật, em sẽ giúp. - Thảo Ninh bật cười. "Nếu anh chỉ có ý định trêu đùa cô ấy thôi, em cũng sẽ giúp" - Thảo Ninh thầm nghĩ.

- Em giúp được anh sao?

Hữu Uy nhướn lông mày lên hỏi, giọng nói biểu lộ chút nghi hoặc. Không phải anh nghi ngờ lời nói của Thảo Ninh. Cô ấy nói giúp là đương nhiên sẽ giúp. Nhưng cái mà anh nghi ngờ là liệu An Vi có dễ dàng rơi vào vòng sắp đặt hay không.

- Đương nhiên, em là bạn cùng phòng của cô ấy cơ mà. Giúp anh, đâu thiếu gì cách. Nhưng nếu anh không muốn thì thôi. Em cũng không thích mang tiếng lo chuyện bao đồng. - Thảo Ninh vờ giả giọng hờn dỗi.

- Anh đâu có ý thế. Vậy trông cậy cả vào em nhé. - Hữu Uy chắp tay, cúi đầu trước mặt Thảo Ninh.

- Anh thật là hài hước.

- Nhưng hình như An Vi chỉ nghĩ anh là một kẻ quái đản, sẽ mất thời gian để cô ấy có thể tin tưởng anh. - Hữu Uy giọng hơi chán nản.

Lần đầu tiên anh thực sự quan tâm đến một cô gái thì đã bị cô ấy giày vò đến khổ sở. Hữu Uy với tay lấy lại tấm ảnh, chạm nhẹ lên gương mặt An Vi. Giá như anh cũng có thể tự nhiên chạm vào cô, như đối với bức ảnh này thì tốt biết bao nhiêu.Thảo Ninh ngẫm nghĩ một lúc rồi đứng dậy, nhìn vào tấm lịch. Trong cô, một toan tính hoàn hảo đã nảy sinh. Cô sờ tay trên tấm lịch rồi dừng vào một chỗ, mỉm cười quay lại nhìn Hữu Uy.

- Chủ nhật này anh có rảnh không?

- Dạo này ngày nào anh cũng rảnh. - Hữu Uy đáp lời.

Là một người ham những cuộc vui thâu đêm suốt sáng nhưng vẫn mang trong mình dòng máu nhiệt huyết kinh doanh của ba mẹ, anh cũng hơi hối tiếc vì đã vội vàng đưa ra quyết định sai lầm đến mức ba anh phải cho anh tạm nghỉ một thời gian để tránh ồn ào. Rảnh rỗi quá mức, anh cũng đã bắt đầu thấy nhớ công việc.

- Vậy được rồi, chủ nhật này bạn em khai trương bar mới. Em sẽ rủ An Vi đi cùng và sau đó sẽ rút lui, nhường lại không gian cho hai người.

- Được vậy thì tốt quá, nhưng... – Hữu Uy hơi nhíu mày. – không gian đó liệu có phù hợp với An Vi không?

Thảo Ninh rót thêm nước vào chén cho Hữu Uy. Cô biết, không gian đó không phù hợp với An Vi. Nhưng không gian đó phù hợp với sắp xếp của cô.

- Vậy anh nghĩ còn có thể có cơ hội nào khác được nữa không?

An Vi khá thông minh, chắc chắn cô ấy cũng không dễ bị lừa. Hữu Uy gật đầu:

- Cảm ơn em.

Cuộc thương lượng của Hữu Uy và Thảo Ninh chấm dứt cũng là lúc An Vi và Dương Kha về phòng. Hai cô gái nấu ăn còn hai người đàn ông tuy ngồi đối diện với nhau nhưng cũng không nói bất cứ lời nào. Họ không thích nhau, cũng không cần khách sáo. Bữa tối hôm đó chẳng có gì thú vị, duy chỉ có Thảo Ninh cảm thấy trong lòng rất vui. Đích đến của cô ngày một gần.

Thảo Ninh tiễn Hữu Uy ra cổng. Khách của An Vi bây giờ lại trở thành khách của cô.

- Anh về cẩn thận nhé!

- Em vào nhà đi. - Hữu Uy giơ tay chào – Mong là anh có cơ hội quay lại đây.

- Nhất định là thế rồi. Nếu An Vi không mời thì em sẽ làm điều đó.

Ánh đèn nê – ông dìu dịu tỏa sáng khắp căn phòng. An Vi ngáp dài ngáp ngắn bên bức tranh chữ thập. Bức tranh thêu này cô đã định hoàn thành trước Tết để treo trong nhà, vậy mà chẳng thể đúng kế hoạch được. Mắt cô đã bắt đầu hoa lên. Đống chỉ màu lộn xộn vướng vào nhau.

Thảo Ninh xoa nhẹ chiếc khăn lau lên mái tóc vừa gội.

- Hình như cậu thêu lẫn màu rồi.

- Có lẽ thế! - An Vi vứt bức tranh thêu sang một bên rồi nằm dài ra giường.

- Tớ thấy những thứ tỉ mỉ như thế này thật là mệt. - Thảo Ninh kéo gọn bức tranh thêu sang một bên, ngồi xuống giường. Cô bắt đầu kế hoạch được sắp sẵn của mình bằng một giọng nói hết sức ngọt ngào. - Chủ nhật này cậu đến khai trương cửa hàng của một người bạn cùng tớ nhé!

- Có được không? Tớ đâu có quen biết gì? - An Vi lăn qua một bên rồi úp mặt vào gối. Cô thấy bả vai mình đau rã rời. Có lẽ tại cô cúi xuống thêu quá lâu.

Thảo Ninh dịu giọng.

- Càng đông càng vui mà!

- Vậy hôm đó tớ đi cùng cậu. - An Vi nhỏm dậy, chán nản vứt bức tranh thêu lên trên bàn, cô cũng chẳng phải là người kiên trì lâu được. Cô đấm thùm thụp vào bả vai mình. - Bây giờ thì tớ phải đi ngủ thôi!

An Vi vui vẻ ngồi sau xe của Thảo Ninh. Đã rất rất lâu rồi cô mới có thể hưởng trọn vẹn một ngày chủ nhật như hôm nay. Hữu Uy đồng ý cho cô nghỉ một hôm qua lời năn nỉ của Thảo Ninh, kể ra anh ta cũng có chút “tử tế”.

Xe dừng trước một dãy các hàng quán dài. An Vi có chút lạ lẫm. Bản thân cô chưa bao giờ đặt chân vào những nơi như thế này.

- Cậu chờ một chút tớ đi gửi xe. - Thảo Ninh nhẹ nhàng nói.

An Vi gật đầu. Cô vuốt vuốt mái tóc đôi chỗ hơi rối rồi bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Quán bar của bạn Thảo Ninh xem ra khai trương cũng rất hoành tráng. Hoa dọc hai bên lối vào, người đến rất đông và không khí cũng có phần sôi động. Những góc trong lòng thủ đô cô chưa bao giờ biết tới.

Thảo Ninh quay trở lại, vui vẻ kéo tay vào An Vi vào trong. Hai người len qua đám người đông kín trong phòng. Ánh sáng và âm thanh quay cuồng đây ma mị. Những thân người uốn éo đủ mọi tư thế, những tiếng gào hét đầy phấn khích.

- Cậu uống gì nào? - Thảo Ninh đẩy Menu ra trước mặt An Vi, nói bằng khẩu hình. Trong không gian tạp âm như thế này, để có thể nghe rõ ràng được cũng thật là điều khó khăn. - Hay làm một chút rượu nhẹ nhé!

An Vi lắc đầu.

- Tớ không uống được rượu.

- Vậy cho mình hai ly cam ép.

Thảo Ninh nhanh chóng gấp Menu vào, nháy mắt với anh chàng phục vụ. Anh ta gật đầu rồi rất nhanh lùi vào dòng người đông đặc.

- Đợi mình ra chúc mừng bạn một lát nhé. Cậu cứ ngồi đây, mình sẽ quay lại, rất nhanh thôi. Cứ nhâm nhi nước cam trước đi nhé. Nước cam ở đây ngon lắm đấy.

Thảo Ninh đã đi mất trước khi An Vi kịp định hình câu nói của cô bạn. An Vi có cảm giác hơi lạc lõng với thế giới này. Những thú chơi xa xỉ không phải là điều mà cô có thể tưởng tượng được. Cô mong sao Thảo Ninh quay về thật nhanh. Cô bắt đầu thấy ngộp thở.

Một gã thanh niên ngồi xuống bên cạnh cô, vắt chéo chân, dáng bộ rất sành điệu.

- Anh có thể mời cô em một ly được không?

- Xin lỗi, tôi đang đợi bạn. - An Vi nóng ruột. Biết trước như vậy, cô đã đi theo Thảo Ninh rồi. Cô tuy cũng không dễ bắt nạt nhưng trong hoàn cảnh như thế này, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý.

Gã thanh niên đó ngồi áp sát gần cô hơn. An Vi có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc toát ra từ hơi thở của gã. Cô cố gắng kìm nén lại cái cảm giác buồn nôn đang dâng đầy trong lồng ngực mình.

- Bỏ cái gã đã cho em leo cây ấy đi. Chơi cùng anh! - Hắn ta xoa xoa tay lên chiếc ly rồi cười ré lên đây ghê tởm.

Nếu là chỗ khác, có lẽ An Vi đã cho gã một cái tát và chạy trốn thật nhanh. Nhưng ở chỗ này, cô không hề biết lối đi. Dòng người đang chen chúc, lắc lư theo điệu nhạc đã phong tỏa khả năng nhận biết phương hướng của cô. Khoảng cách gã đó càng lúc càng gần.

- Xin lỗi anh bạn, cô gái đó là của tôi. Em yêu, đã để em phải đợi lâu rồi!

An Vi ngây người nhìn gã đàn ông trước mặt. Hữu Uy nở một nụ cười. Trong thứ ánh sáng mờ ảo của bar, cô cũng có thể nhận ra anh. Gương mặt đáng ghét ấy, thực ra cũng đã nằm trong trí não của cô, mà chắc chắn sau này cũng không thể nào xóa bỏ.

- Là bạn gái của anh Hữu Uy à? Em thật là có mắt không tròng.

Gã thanh niên đó nịnh bợ một câu vuốt đuôi rồi nhanh chân lủi mất. Xem ra Hữu Uy cũng có tiếng trong giới ăn chơi. An Vi hơi bĩu môi ra một chút. Nhưng dù sao lần này cũng phải cảm ơn sự xuất hiện của anh ta. Nếu không có anh ta, thật cô cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

Hữu Uy ngồi xuống cạnh An Vi, chẳng biết vô tình hay cô ý choàng tay lên dọc thành ghế.

- Đúng là anh quá hiền nên mới bị em bắt nạt thế. Em xem xem, thằng nhãi đó đùa cợt với em đến mức như thế mà em đâu có cho hắn cái tát nào, thử hỏi như thế có công bằng với anh không?

- Đâu phải chỉ riêng mình anh, Dương Kha cũng…

- Đừng nhắc đến anh chàng đó trước mặt anh. Anh không quen biết gì với hắn ta mà nghe em kể chuyện đâu nhé! - Hữu Uy nhăn mặt khó chịu. - Dương Kha, Dương Kha. Không nhắc đến hắn, em không thể chịu được sao? Anh tiện tay nhấc cốc nước cam trên bàn uống một ngụm.

- Dùng nước cam à? Sao em không thử một ly cocktail? Yên tâm, sẽ không say đâu.

- Ly nước đó là của Thảo Ninh. Anh vô duyên vừa thôi chứ? - An Vi lườm Hữu Uy, cô cũng nâng cốc của mình lên nhấp một ngụm. Nước cam ở đây, theo lời Thảo Ninh nói, có vẻ rất ngon.

Từ phía đằng xa, Thảo Ninh thấy hai người đều nâng ly nước cam lên dùng, cô thấy hoàn toàn thỏa mãn. Không ngờ sự việc có thể tiến triển tốt đẹp đến mức này. Cô chỉ cần một trong hai người đó uống ly nước cam, như thế có lẽ cũng đã là quá đủ. Cô đã có chút lo lắng khi nói hớ rằng nước cam ở đây rất ngon – dù đây là hôm đầu tiên quán khai trương - nhưng thật may là An Vi đã không nhận ra. Cô nắm chặt lấy bàn tay của mình. Những móng tay ấn sâu vào da thịt, chút giằng xé gợn lên trong cô, nhưng cô nhanh chóng dập tắt nó. Kế hoạch của cô đã thành công được một nửa, chỉ chờ bước tiếp theo.

An Vi cảm thấy cơ thể nóng bừng. Không khí ở đây thật ngột ngạt. Cô nới lòng cổ áo ra một chút. Cảm thấy cảnh vật trước mắt có vẻ bị nhòe đi. Cô đưa tay lên day trán. Tiếng nhạc như tiếng nước ào ạt chảy qua tai cô.

Hữu Uy nắm lấy bàn tay nhỏ của An Vi lo lắng hỏi:

- Em sao thế?

- Không sao.

An Vi rất muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay Hữu Uy nhưng cô cảm giác cơ thể và lý trí của mình hoàn toàn rời rạc. Có gì đó không đúng. An Vi thấy từng thớ thịt trên người cô giãn nở. Cảm giác bức bối vây hãm lấy cơ thể cô.

- Em muốn ra ngoài.

An Vi loạng choạng đứng lên.

- Được, để anh đưa em ra ngoài.

Bản thân Hữu Uy cũng bắt đầu cảm thấy nóng. Anh nới lỏng cúc cổ áo sơ mi. Anh lắc lắc đầu cho mình tỉnh táo nhưng càng lúc anh lại càng cảm thấy khó chịu. Cơ thể anh bắt đầu phản ứng với những động chạm khi An Vi dựa người vào anh. Cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe đi. Anh túm lấy cánh tay người phục vụ bàn đi ngang qua.

- Làm ơn dẫn chúng tôi ra ngoài được không?

Người phục vụ gật đầu. Hữu Uy đỡ An Vi theo sau người phục vụ đó. Anh phải rất cố gắng kiềm chế bản thân mới có thể không động chạm gì đến cơ thể An Vi trong hoàn cảnh này.

Nhưng người phục vụ đó không dẫn hai người ra ngoài. Anh ta dừng lại trước một cánh cửa của một căn phòng, mở cửa và trao chía khóa lại cho Hữu Uy rồi lẳng lặng bỏ đi.

An Vi càng áp sát vào cơ thể anh, cổ áo sơ mi đã bị nới ra rất rộng. Hữu Uy có thể thấp thoáng nhìn thấy bộ ngực đầy của cô.

Anh ngửi thấy hương thơm rất con gái tỏa ra từ phía An Vi. Má cô nóng hồng lên đầy mê hoặc. Trong lòng Hữu Uy cuộn sóng. Bờ môi cô, cơ thể cô đang hành hạ anh. Anh muốn được giải thoát. Anh không thể kiềm chế được thêm nữa. Anh bế An Vi lên, lấy chân đẩy cửa phòng khép lại. Hữu Uy đặt cô lên giường. Những ngón tay lần tìm cúc áo cô đầy chiếm hữu.

Thảo Ninh xoay gót khi thấy cánh cửa phòng khép lại. Cô không sai, cô tự nhủ thế, cô chỉ tạo cơ hội cho họ đến với nhau. Cô không bắt họ uống ly nước cam đó. Là số trời đã định đoạt. An Vi với Hữu Uy, cô với Dương Kha. Tất cả như vậy đều hoàn hảo. Cô cắn môi. Cô đã trấn an mình như vậy nhưng những đầu ngón tay vẫn run lên không thể kiểm soát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play