Nói chuyện điện thoại một hồi, Xảo
Quân mới nói cho nàng biết Lí Trân Nghi và Uông Thải Ngọc đều đã bị sa
thải rồi, Thi Ánh Điệp tâm tình lúc này thực phức tạp, tuy nói hai người họ có tội đáng bị trừng phạt, nhưng nghĩ lại thì thấy phạt này có hơi nặng quá không, bởi vì nếu nàng không xuất hiện, hai người họ ở công ty chắc chắn đã thăng tiến rất nhanh, Lí Trân Nghi cũng đã lên đến phó lí cơ mà.
Nói đi thì phải nói lại, hết thảy
đều là do bọn họ tự làm tự chịu, nếu bọn họ không quá ghen tỵ như vậy,
lại không nên khinh người quá đáng như thế, nếu họ phân biệt phải trái
thì có lẽ hôm nay cũng không chịu kết cục mất việc như ngày hôm nay.
Thực ra mà nói, người đáng thương
vô tội nhất phải là cô mới đúng chứ, bởi vì cô căn bản chưa có làm
chuyện gì mà không thể tin được đã bị người ta chán ghét, bài xích, gây đủ việc khó dễ, gà bay chó sủa loạn xì ngầu tin đồn nhảm nhí, cuối
cùng bị người ta hại cho cả người nhừ tử, thiếu chút nữa thì bị hủy
dung a~
Đúng vậy, nàng mới thực đáng
thương, thực vô tội, thực đáng nhận được sự đồng tình của mọi người mà, chính là…Haiz, người ta nói nhân nào quả nấy, nàng tự nhiên lại thấy
trong lòng bất an, đối với hai người họ như thế có quá đáng lắm không
nhỉ?
Nàng thực không nhịn được nhẹ thở
dài một tiếng vừa lúc nghe thấy tiếng vặn mở cửa, nàng quay đầu nhìn về hướng cửa chính, thấy Ân Nghệ đang đẩy cửa vào.
“Anh đã về rồi!”
“Làm sao vậy?” Cũng bởi giọng nói
yếu ớt mệt mỏi của nàng mà hắn vừa vào nhà đã vứt đống tài liệu xuống,
lập tức chạy đến bên cạnh nàng quan tâm hỏi.
“Em nghe nói anh đã sa thải Uông Thải Ngọc cùng Lí Trân Nghi rồi sao?” Nàng nhìn hắn hỏi.
“Khương Xảo Quân đã nói với em rồi à.”
“Nhất thiết phải làm như vậy à?” Nàng khó hiểu.
“Em nghĩ như thế là không đáng à?”
“Em nghĩ không cần phải làm như vậy mà.” Nàng lắc đầu.
“Bọn họ cố ý đẩy em xuống cầu
thang, thậm chí còn định bỏ chạy coi như không thấy gì hết như thế mà
em còn thấy không cần thiết à?” Ân Nghệ cuối cùng cũng không nhịn được
nữa, hai mắt nheo lại.
“Nhưng chẳng phải cuối cùng họ cũng không làm vậy còn gì.” Nàng vẫn nghĩ nên cầu xin giùm bọn họ một chút.
“Nếu bọn họ thực sự làm như thế, em nghĩ anh sẽ dễ dàng tha thứ cho bọn họ như hôm nay sao?” Ân Nghệ đột nhiên lạnh lùng nói. (khiếp quá, dây vào ai chứ không nên động vào anh, chứ anh điên lên đào cả mồ mả tổ tiên người ta lên tra tấn ấy chứ =.=)
Thi Ánh Điệp cũng nhíu nhíu mày, tiếp tục ý đồ thay đổi suy nghĩ của hắn.
“Thật ra thì, sự việc lần này cũng không thể trách hai người họ hoàn toàn được, em cũng có một phần trách nhiệm mà, cũng tại em mơ mơ màng màng không chú ý tới sau lưng mình là bậc cầu thang, nên mới không cẩn thận mà bước hụt chứ.”
“Nếu hai người họ không tìm em gây phiền tóai thì em có ở chỗ ấy không?” Hắn vừa nói ra một câu khiến nàng ngậm miệng ngay lập tức.
“Được rồi cứ cho là như thế đi!”
Nàng nhíu nhíu mày “Đừng truy cứu thêm nữa, cũng là tại em không công
khai thân phận của mình mới phát sinh sự việc ngày hôm nay, nếu em sớm
nói ra từ trước thì bọn họ cũng không dám tìm em gây sự như vậy, cho
nên…”
“Cho nên em định như thế nào? Muốn anh không sa thải bọn họ sao?” Giọng nói lạnh lùng của hắn đánh gãy lời nàng định nói.
“Có thể chứ?” Thi Ánh Điệp ánh mắt mang theo hy vọng nhìn hắn, thấp giọng hỏi.
“Không bao giờ có chuyện đó đâu.” Hắn nói như đinh chém sắt.
“Vì sao?” Nàng trợn mắt lên nhìn
hắn, không hiểu vì sao hắn cứ cố chấp như vậy: “Thật ra thì em vết
thương cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là trật khớp bả vai thôi
mà!”
“Chỉ trật khớp bả vai mà thôi?? Như vậy còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao? Chẳng lẽ đợi đến lúc em ngã xuất huyết não, thậm chí mất mạng như chơi thì mới là nghiêm trọng hả?” Ân Nghệ rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa rít gào với nàng, lúc
này hắn có biết bao điều phẫn nộ. Đây là lần đầu tiên hắn nổi nóng với
nàng.
“Em không phải có ý đó.” Nàng rơi vào tình huống này có chút gì đó không đúng, vội vã sửa lời nói.
“Không phải ý này thì là ý gì?” Hắn bừng bừng tức giận chất vấn nàng: “Em luôn luôn nghĩ cho người khác,
đã lúc nào em nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Em có biết lúc nghe tin
người ngã xuống cầu thang là em anh đã sợ hãi như thế nào chưa? Mà em
bây giờ còn muốn anh buông tha cho bọn họ!”
“Em xin lỗi, em…”
“Em đáng ra nên xin lỗi anh từ
trước rồi mới phải.” Hắn giận đến không át chế được, không để cho nàng
có cơ hội nói tiếp, vẻ mặt phi thường tức giận: “Vì sao em lại gạt
anh?”
Nàng nghe thấy vậy kinh ngạc ngây người, ánh mắt tràn đầy khó hiểu nhìn hắn.
“Em? Gạt anh?”
“Lần trước ngã ở hội nghị kia căn
bản không phải như em nói là sự việc ngoài ý muốn, mà là Lí Trân Nghi
cố tình ngáng chân em, nhưng vì sao em không nói cho anh biết, vì sao
muốn gạt anh?” Hắn tức giận hỏi nàng muốn lí giải tại sao.
“Anh làm sao lại biết được việc này, là Lí Trân Nghi nói sao?” Nàng kinh ngạc nhìn hắn, bật hỏi.
“Vì sao muốn giấu anh?” Hắn ánh mắt không rời nhìn nàng chăm chú, lại hỏi: “Bọn họ đã sớm làm tổn thương
em mà em vì sao lại không nói cho anh biết, chỉ đến khi em bị thương
rồi, giấy không gói được lửa, qua lời người khác anh mới biết hết mọi
chuyện là sao? Đối với em, anh rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ không phải
là chồng của em, chẳng lẽ anh không có đủ khả năng bảo vệ em ư? Em mau
nói đi!”
Cuối cùng cũng trút hết nỗi niềm ra ngoài, Ân Nghệ nắm chặt lấy hai vai nàng mà lắc, hoàn toàn quên mất vết thương của nàng.
“Đau quá!” Thi Ánh Điệp nhất thời kêu lên một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.
Ân Nghệ của người cứng đờ, lập tức
như bị hóa đá, lửa giận cũng phần nào hạ đi, trên mặt vừa là sự tức
giận lại thêm phần ảo não, hắn lẩm bẩm vai câu, không biết nên trách
mắng nàng hay nên trách mắng chính bản thân mình thì hơn. Nàng nhìn
hắn, mấy giây tiếp theo hắn bỗng đứng bật dậy đá văng cửa chính bỏ đi.
“Ân Nghệ, anh muốn đi chỗ nào vậy?” Thi Ánh Điệp vội vàng kêu lên.
Nhưng hắn không có quay lại mà phăm phăm bước đi.
“Rầm!”
Cửa bị người nào đó đóng sầm một
cái, làm nàng trong lòng bỗng dưng nhói đau. Nàng không thể nói lên lời cảm giác của mình lúc này, không phải là đau đớn mà chính là hoảng
loạn, giống như có cái gì vừa lộn nhào, lại giống như sự việc chấn động kia lại làm gợn sóng trong lòng nàng nhớ tới một việc đã xảy ra rất
lâu rất lâu rồi.
Đây là cảm giác gì, nàng không rõ,
chỉ biết rằng bóng dáng Ân Nghệ vừa rời đi làm nàng cảm thấy sự lạnh
giá, bao xúc động đau đớn lại dâng trào.
Hắn muốn đi nơi nào? Hắn sẽ không đi luôn không bao giờ trở về chứ?
Không, sẽ không, đây là nhà hắn mà, hắn như thế nào mà không trở lại cơ chứ? Sẽ không đâu.
Nếu hắn cứ kiên trì cố chấp muốn sa thải Uông Thải Ngọc và Lí Trân Nghi như vậy thì chờ hắn trở về nàng sẽ không cố tình tái diễn sự việc nữa.
Nếu nàng giấu hắn làm hắn cảm thấy
tổn thương thì chờ lúc hắn trở về nàng sẽ thận trọng giải thích cặn kẽ
với hắn, nhất định sẽ cam đoan với hắn sau này tuyệt đối không bao giờ
tái phạm, chỉ cần hắn không tức giận với nàng nữa.
Ân Nghệ, anh không trở về sao?
Anh nhất định phải trở về, bởi vì nơi này chẳng phải là nhà của anh sao? Một lúc nữa anh nhất định sẽ trở về….
—-
Ước chừng hai giờ sau, Ân Nghệ đã
trở lại nhưng mà sự tức giận của hắn với nàng cũng không tiêu bớt phần
nào, lấy bọc tài liệu đi vào phòng làm việc rồi không có trở ra.
Đương nhiên buổi tối hắn cũng không trở về phòng ngủ, cuối cùng cũng trở về phòng thì thái độ với nàng vẫn rất lạnh nhạt, không có như trước kia ôm nàng cùng tiến vào mộng đẹp
nữa, nháy mắt trôi qua, cái loại tình hình này vẫn diễn biến như thế đến hết tuần.
Thi Ánh Điệp tâm càng lúc càng hoảng, bởi vì nàng thực không thể ngờ tới sự việc lại nghiêm trọng như thế này.
Hắn rốt cuộc sẽ tức giận đến khi
nào nữa đây? Có nhất thiết phải vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận
lâu như thế không? Nàng đều không chỉ một lần chủ động lấy lòng hắn, hy vọng hắn có thể tha thứ, kết quả là hắn vẫn hoàn toàn không có động
tĩnh nào khác.
Nàng rốt cuộc phải làm như thế nào
thì mới khôi phục đựơc khunh cảnh đầm ấm như cũ đây? Hay là hắn đối với nàng đã thất vọng, không muốn tiếp tục chung sống cùng nàng nữa, bởi
vì sự chung tình của hắn với nàng đã không còn nữa chăng?
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Ân Nghệ ngày hôm qua đã trở về công ty bên kia, tới nơi rồi mới gọi điện về báo cho nàng biết, cứ như là
lo lắng nàng sẽ làm loạn lên vì hắn không cho nàng đi hoặc là sợ nàng
quấn lấy không cho hắn đi vậy, nàng thực hoài nghi lời hắn nói trước
đây sẽ dẫn nàng theo có thực không?
Trong phòng vẫn im ắng.
Kỳ thực đây cũng không phải lần đầu tiên nàng ở một mình trong căn phòng này, nhưng không hiểu vì sao lần này lại cảm thấy căn phòng thực lớn và yên tĩnh lạ thường như thế này! Giống như ngày trước vậy.
Trước kia, ba thường hay đi công
tác, nàng cũng thường xuyên phải ở nhà một mình, bởi khi đó mẹ thường
sang nhà hàng xóm tán gẫu, có đôi khi nàng cùng hai nhóc em ở nhà cùng
nhau, có đôi khi bốn người nhà nàng cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối.
Sau đó công việc của ba gặp khó
khăn, gia đình nàng phải bán lại căn nhà đang ở, cuộc sống không hề
giàu có nhưng một nhà năm người vẫn vui vầy khiến cho người ta phải hâm mộ, mãi cho đến khi vụ tai nạn ấy xảy ra cướp đi sinh mạng của ba.
Vẫn trong căn nhà nhỏ đó không khí ấm áp vui vầy đã không thể nào khôi phục được như trước kia nữa.
Mẹ phải từ một bà nội trợ đảm đang
trở thành trụ cột của gia đình gánh vác mọi công việc, hai đứa em của
nàng cũng bắt đầu làm công kiếm tiền, trong nhà luôn giống như có mình
nàng sống, ba người kia đều vô cùng bận rộn, bận rộn tới mức không thể
cùng nàng ngồi ăn cơm hoặc ngồi tán gẫu năm phút cũng không có.
Trong phòng luôn yên tĩnh lạ
thường, chỉ có tiếng tíc tắc của đồng hồ treo tường, tíc tắc tíc tắc
từng giây trôi qua, ngày qua ngày đều như vậy.
Không, cũng không phải ngày nào
cũng giống nhau, chỉ có mặt nàng thì nó mới trở thành như vậy, chỉ cần
nàng đi cho khuất mắt, mẹ cùng các em có vẻ rất vui mừng, hạnh phúc mà.
Nàng đã từng đứng ngoài cửa sổ nhìn mọi người, phát hiện chính mình rốt cuộc không thể bước chân vào cái gia đình kia.
Ba mất là do lỗi của nàng, nếu
không phải nàng làm nũng, giả vờ vòi vĩnh để ba đi mua cho nàng thứ mà
nàng muốn thì ba cũng không ra đường mà gặp tai nạn. Mẹ và các em đều
biết rõ sự việc, họ không thể tha thứ nhưng cũng không thể đối với nàng nói những lời ác độc, cho nên chỉ có thể lạnh lùng coi như không nhìn
thấy nàng mà thôi.
Bởi vậy nàng đối với những kẻ gây
khó dễ với mình hay lạnh lùng với mình đều không so đo tính tóan gì,
cũng bởi chính gia đình mình còn đối xử như thế với nàng thì bọn họ có
là gì, nàng đã thành thói quen như thế rồi.
Trong phòng vẫn im ắng không có tiếng động nào, ngoài cửa sổ ánh trăng từ chân trời chậm rãi lên trời cao.
Đêm dài, trong phòng có người đã chìm vào giấc ngủ không mấy tốt đẹp gì.
“…Không cần…đi…trở về…không cần…”
“…Mẹ…không phải con…không… đại muội…tiểu muội…không phải chị…không phải chị…”
“Ánh Điệp, tỉnh lại đi, em gặp ác mộng à, tỉnh lại đi.”
Không ngừng vỗ nhẹ mặt nàng, Ân Nghệ ra sức lay tỉnh Thi Ánh Điệp .
Hắn từ công ty bên kia đáp phi cơ trở về, vừa mới tắm
rửa xong mỏi mệt đang định đi ngủ thì nghe thấy giọng nói nghẹn ngào
những lời nói mơ đứt quãng không rõ ý nghĩ của nàng khựng lại, làm hắn
không thể không bật đèn lên rồi đến bên cạnh giường, lay lay nàng tỉnh
lại.
Nàng chậm rãi mở mắt, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác, mệt mỏi, bất lực lại bi thương.
“Em mơ thấy ác mộng à?” Hắn hỏi nàng.
Nàng lại ngơ ngác nhìn hắn, dường như vẫn chưa thoát
khỏi cơn ác mộng đó vậy. Một hồi lâu sau, nàng hai mắt mở to, đột nhiên giật mình nhận ra việc gì đó.
“Anh trở về khi nào thế? Bây giờ là mấy giờ rồi?” nàng
ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã muộn
thế sao!
“Em vừa rồi mơ thấy cái gì vậy?” Ân Nghệ hỏi lại.
Nàng cứng người lại một chút rồi chậm rãi lắc đầu:
“Không có gì đâu anh, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai anh còn
phải đi làm, đi ngủ đi!” Nói xong, nàng lại quay trở về trạng thái nằm
ban đầu, kéo chăn chùm kín đầu quay mặt vào tường.
Ân Nghệ trầm mặc nhìn nàng một lúc với tay tắt đèn đi sau đó đưa lưng về phía nàng mà nằm xuống.
Căn phòng lại trở nên âm u hơn bao giờ hết, hơn nữa còn im ắng không có bất cứ tiếng động nào.
Thi Ánh Điệp có thể cảm nhận được nhiệt từ tấm lưng kia nhưng sao nó không làm cho nàng cảm thấy ấm áp nhỉ. Thì ra đồng giường dị mộng là thế này đây, nàng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nàng vừa mơ thấy cái gì ư? Nàng chính là mơ thấy bóng
dáng của ba vào cái buổi chiều đau thương đó, mơ thấy mẹ và các em dùng với ánh mắt trách cứ nàng đã hại chết ba ba, giấc mộng này đã một thời giân rồi nàng không mơ thấy lại nữa.
Đã từng có lúc, giấc mộng này dường như là một phần
cuộc sống nàng, từ ngày mẹ cùng hai em không tha thứ cho nàng,hằng đêm
những hình ảnh đầy máu và đau thương ấy cứ bám riết lấy nàng không
thôi.
Thậm chí nó còn khiến nàng phải đi điều trị tâm lí một thời gian, chỉ là không ai biết điều đó mà thôi.
Bác sĩ đã nói với nàng rằng đừng nên tự trách bản thân
mình thêm nữa, không cần phải đem tất cả áp lực đó để bản thân tự gánh
lấy, đừng mất niềm tin vào những người xung quanh, đừng nghĩ rằng trên
thế gian này không có ai nguyện ý yêu thương nàng cả.
Nhưng sự thật vẫn luôn hiện hữu trước mắt nàng, chính
nàng là người đã hại chết ba, làm sao nàng có thể không tự trách bản
thân đây? Là nàng, chính tay nàng đã phá huỷ gia đình hạnh phúc của
mình, phải làm sao để nàng không thấy áp lực nữa đây? Cho nên đối với
những người xung quanh mình, nàng thầm hỏi, đến người thân yêu nhất,
máu mủ ruột rà còn chán ghét hận nàng đến sương tuỷ thì còn có ai muốn
yêu thương nàng nữa đây?
Thời gian có lẽ là phương thuốc tốt nhất. Nhờ có sự
giúp đỡ nhiệt tình của bác sĩ, một, hai năm sau nàng cũng dần thích
nghi với hoàn cảnh, thậm chí đã một năm rồi nàng không còn mơ thấy giấc mộng này nữa.
Nàng vốn tưởng rằng mình thực sự đã thoát khỏi được cơn ác mộng này, không nghĩ tới…
Bóng dáng của ba, bóng dáng của mẹ, bóng dáng của hai
em, bây giờ… Những bóng dáng thân thuộc ấy giờ phút này đều hiện ra rất rõ ràng trước mắt nàng, bọn họ đều đưa lưng lại phía nàng và bước đi
ngày càng xa, dù cho nàng có cố gắng đến đâu hò hét như thế nào cũng
không làm cho bọn họ quay lại liếc nhìn nàng đến một cái.
Ba đã rời xa nàng vĩnh viễn, mẹ cùng các em cũng ngày
một xa cách mãi mãi, bây giờ phải chăng đến người cuối cùng còn yêu
thương nàng cũng sắp rời bỏ nàng đi không?
Nước mắt cứ thế theo khoé mắt Thi Ánh Điệp chảy xuống,
cả người nàng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, căn phòng như lạnh đến
đóng băng. Nàng khẽ run người cựa quậy sợ chạm phải tấm lưng ấm áp kia, chỉ sợ nhỡ Ân Nghệ tránh né nàng mà quay người đi thì sao, ác mộng sẽ
trở thành sự thực.
Thật lạnh lẽo!
Vì sao mới vào thu thôi mà nàng lại cảm thấy lạnh như thế này cơ chứ?
Vì sao nàng nằm trong chăn ấm mà vẫn cảm thấy lạnh đến run lên?
Có phải nàng cảm lạnh rồi không, nên mới cảm thấy như vậy?
Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi, nếu không nàng sao có thể cảm thấy tồi tệ như lúc này đây, chắc chắn là cảm lạnh rồi.
Xụt xịt vài cái, nàng kéo lại chăn cao hơn một chút,
giây tiếp theo lại cảm thấy người bên cạnh hơi động một chút, sau đó
đột nhiên xoay người đưa tay ôm nàng vào trong lòng
Ân Nghệ nhất định là đang ngủ, nên mới có động tác vô thức như vậy. Nàng thật cẩn thận hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ.
“Anh xin lỗi!” Ân Nghệ đột ngột mở miệng nói.
Nàng kinh ngạc đến đờ cả người, không dám động đậy tý nào. Hắn chưa có ngủ?
“Anh xin lỗi!” hắn lập lại lần nữa.
“Vì sao?” Nàng im lặng trong chốc lát, ngập ngừng hỏi, không hiểu vì sao hắn lại phải xin lỗi mình.
Không có tiếng trả lời.
“Anh không phải định ly hôn với em chứ?” Nàng im lặng thêm chốc lát, nhịn không được thấp giọng khan khàn hỏi.
Hai cánh tay ấm áp đang ôm lấy nàng tự dưng biến mất, cả người nàng lại rơi vào sự lạnh lẽo, cô đơn.
Ánh sáng hiện ra, đầu giường đèn chợt sáng lên, làm nàng nhất thời chói mắt.
“Em vừa mới nói cái gì thế?” Ân Nghệ đang mở to mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc mà vô cùng khẩn trương hỏi lại nàng.
Thi Ánh Điệp lúc này cũng đã ngồi dậy, đầu tiên là lấy
tay gạt đi nước mắt, sau đó nói rất kiên cường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn
hắn nói: “Nếu đó là điều anh muốn, em sẽ không trách anh đâu.”
“Là ai nói với em anh muốn ly hôn?” Ân Nghệ nắm chặt lòng bàn tay, giọng kìm chế hỏi lại.
Nàng chỉ im lặng lắc đầu.
“Vậy tại sao em lại nói như thế, chỉ vì anh đi mà không nói với em, em liền muốn cùng anh ly hôn sao?” Hắn không thể tin được
tức giận: “Em định biến cuộc hôn nhân của chúng ta trở thành cái gì
đây? Nói kết hôn liền kết hôn, nói ly hôn liền ly hôn ngay. Em hãy
thành thật với anh một lần xem, em đã bao giờ coi trọng cuộc hôn nhân
này của chúng ta chưa?”
Nàng vẫn lắc đầu.
“Tại sao em có thể nói ra câu: nếu anh muốn ly hôn em
cũng không trách? Nếu em thực sự muốn ly hôn đến như vậy, anh sẽ làm em được thoả ước nguyện đó.” Hắn đột nhiên nghiến răng lạnh lùng nói.
Thi Ánh Điệp như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không
ngờ tới hắn lại nói như thế. Ân Nghệ nói như vậy có phải là muốn chứng
tỏ hắn không còn cần nàng nữa, không cần người vợ này nữa ư? Bao sự đè
nén, nước mắt trong khoảnh khắc cuồn cuộn ào ra không dứt được.
Ân Nghệ chẳng biết làm sao ngoài việc nhìn nàng trong chốc lát, rốt cuộc nhịn không được kéo nàng ôm vào lòng mình.
“Anh rốt cuộc phải làm gì với em đây?” Hắn thở dài “Anh căn bản là không có khả năng làm em tổn thương, dù tức giận đến đâu
cùng không thể không để ý đến em được,anh đã làm gì khiến em buồn như
vậy, đừng khóc nữa có được không?”
“Anh không để ý gì tới em cả, cứ lãnh đạm với em như thế…” Nàng xụt xịt khóc nấc lên.
“Anh tức giận bởi chính bản thân mình mà thôi, không nghĩ tới em lại buồn phiền vì chuyện đó.”
“Anh chính là tức giận với em.”
“Được rồi anh thừa nhận, nhưng anh càng tức giận với
chính mình hơn vì không thể bảo vệ được em, làm em bị chính những người trong công ty anh hãm hại, thậm chí còn không kìm chế được cảm xúc của mình mà thiếu chút nữa làm em bị thương.” Nghĩ đến đây hắn lại cảm
thấy tức giận hơn nữa.
“Đó không phải là lỗi của anh mà.”
“Nhưng anh cũng không nên tức giận như vậy.” Cảm giác
như bản thân mình không còn điều khiển được cảm xúc của chính mình nữa, sợ một lần nữa không cẩn thận mà làm nàng bị thương, vội vàng buông
tay đang ôm nàng ra, lại bị nàng ngay lập tức gắt gao bắt lấy, kéo lại
gần nàng.
“Anh có thể tức giận với em, nhưng đừng thờ ơ với em,
đừng coi em như không tồn tại được không?” Thi Ánh Điệp nhanh chóng đối với hắn lắc đầu.
“Anh không có ý đó…” Hắn không hề có ý nghĩ thờ ơ với
nàng hay coi nàng như không tồn tại mà chỉ là muốn đợi sự tức giận của
mình tiêu tán đi phần nào, đợi khi hắn kìm chế được cảm xúc của bản
thân sẽ trở về bên cạnh nàng mà thôi. Lời còn chưa kịp nói ra đã bị cắt đứt.
“Em không thích cái cảm giác bị đẩy ra bên ngoài, không thích trong nhà rõ ràng là có người nhưng lại giống như chỉ có một
mình em trong căn nhà. Đừng đối với em lạnh lùng như thế, đừng để em
sống một mình nơi đây.” Nàng nghẹn ngào thỉnh cầu, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi hoang mang nhìn hắn, bất lực cùng tang thương.
Ân Nghệ thật cẩn thận ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên
trán nàng một cái rồi nói: “Anh xin lỗi, lần sau sẽ không có chuyện đó
nữa đâu.” Hắn không biết rằng vì không muốn làm tổn thương nàng mà hắn
giữ khoảng cách với nàng lại làm nàng buồn đau đến như vậy.
Nàng vùi đầu vào ngực hắn, ôm thật chặt lấy hắn.
“Cẩn thận bả vai của em đấy.” Hắn không thể không nhắc nhở nàng.
“Không đau chút nào hết.” Cho dù có đau đến đâu nàng nhất định sẽ không buông hắn ra.
“Em vừa rồi mơ thấy ác mộng gì vậy?” Hai người lẳng
lặng ôm nhau trong chốc lát, hắn mới mở miệng hỏi. Hắn nghĩ kĩ rồi nàng khóc dữ như vậy chắc chắn không chỉ vì mỗi chuyện của hắn, còn có liên hệ gì đó với những lời nói mớ vô nghĩ của nàng lúc nãy nữa.
Cả người nàng hơi cứng lại một chút.
“Có muốn kể cho anh nghe không?” Hắn ôm chặt nàng hơn nữa, ôn nhu hỏi.
“Chính em đã hại chết ba mình.” Thi Ánh Điệp do dự một
hồi lâu, mới thấp giọng kể cho hắn nghe. Nàng quyết định sẽ không giấu
diếm hắn thêm bất cứ chuyện gì nữa.
Ân Nghệ không biết sự thật như thế nào nên chỉ lẳng lặng nghe nàng kể.
“Ba cũng vì thứ em đòi mua mà trên đường mới gặp phải
tai nạn đó. Nếu không phải tại em thì ngày đó, ba đi làm về rồi cũng
không cần ra ngoài phố mua đồ, cũng không đi mãi không trở về như thế
này.” Chậm rãi kể lại, giọng nói nàng dần trở nên nghẹn ngào.
“Đó không phải lỗi của em mà.” Hắn an ủi nàng. Thì ra
là ba nàng gặp tai nạn xe cộ, nhưng mà— “Em không phải đã nói người nhà em đều ở nước ngoài hết sao?” Cho nên, lúc hai người họ kết hôn mới
không liên lạc gì với người nhà của nàng.
“Em nói dối đấy.”
“Em nói dối sao?” Ân Nghệ ngạc nhiên sửng sốt, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt đẫm lệ của nàng lên hỏi: “Sao lại như thế?”
“Bọn họ không muốn nhìn thấy em, càng không muốn nghe
thấy tiếng của em, cuộc sống của ba người họ thực bình yên, em không
muốn quấy rầy họ.” Thi Ánh Điệp ngày càng nhỏ giọng hơn.
“Bọn họ là những ai? Là mẹ và các em của em à?”
Nàng định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi chỉ lẳng lặng gật đầu.
“Anh cứ nghĩ rằng tình cảm gia đình em rất tốt đẹp cơ,” Sau khi kết hôn, hai người họ có một quá trình bồi dưỡng tình cảm tìm
hiểu về đối phương, hắn thường nghe thấy nàng mỗi lần nhắc đến “gia
đình” đều rất hạnh phúc.
“Đúng là tốt lắm, đó là trước kia.” Nàng rốt cục cũng nén được nước mắt.
“Bởi vì tai nạn ngoài ý muốn của ba em cho nên mẹ cùng
hai em em mới trách mắng em ư?” Ân Nghệ yêu thương lấy tay lau đi nước
mắt trên gương mặt nàng hỏi.
Nàng lại lắc lắc đầu, ngập ngừng nói: “Mẹ và hai em
không có trách mắng em, chỉ là không thể dùng những lời cay độc với em
được nên đành coi em như không tồn tại.”
Cho nên lúc nãy nàng mới nói với hắn “Anh có thể tức
giận với em, nhưng đừng thờ ơ với em, đừng coi em như không tồn tại”,
mẹ và hai em thực sự đối xử với nàng như vậy thật sao? Tại sao bọn họ
có thể làm như thế được? Hắn nghĩ vậy mà thấy đau xót vô cùng, rất đau.
“Vậy họ bây giờ sống ở đâu?” Hắn hỏi.
“Tân Trúc.”
“Đã bao lâu rồi em không liên lạc với họ?”
Nàng trầm mặc một chút mới trả lời: “Năm năm.”
Vậy là năm năm qua, mặc kệ quá khứ đã qua, nàng vẫn đều một mình cô đơn mà sống như thế ư? Nghĩ đến hình ảnh đó, Ân Nghệ cảm
thấy mình như không thở nổi, hắn kéo nàng lại gần mình hơn, ôm thật
chặt, như là muốn bù đắp những thiếu thốn tình cảm, sự ấm áp bao nhiêu
năm qua cho nàng vậy.
“Không phải lỗi của em, họ cũng không nên đối xử với em như vậy, em cũng đừng nên đem toàn bộ trách nhiệm nặng nề đó gánh lấy
một mình, biết không?” Hắn vỗ về an ủi.
“Em biết, bác sĩ cũng đã khuyên em như vậy.” Nàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
“Bác sĩ ?” Ân Nghệ trong khoảnh khắc lại thấy ngạc nhiên hỏi.
“Em từng phải đi điều trị tâm lí mà.”
Nàng đột nhiên nhắm mắt lại, phát hiện chính mình rốt cuộc không thể thừa nhận rằng mình yêu họ đến chừng nào.
“Được rồi, đừng nói nữa. Ngủ đi, mai còn phải đi làm
nữa.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ nàng một cái nữa, kéo nàng nằm xuống, xoay
người tắt đèn.
Trong khoảnh khắc không gian trước mắt lại trở về một
mảnh tối đen, Thi Ánh Điệp thấy mình như bị bóng tối nuốt gọn nhưng
không giống như lúc trước, Ân Nghệ không còn quay lưng về phía nàng,
không hề giữ khoảng cách với nàng. Hắn đưa hai tay ra ôm chặt nàng vào
lòng, tựa như ngày trước hai người họ đều ôm nhau đi ngủ vậy.
Ấm áp đã thay thế cái rét lạnh, mang theo một chút bất
an, nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, lúc này không hề có cơn ác mộng nào
làm nàng chợt tỉnh giấc nữa, chỉ có sự ấm áp, an tĩnh và yêu thương.
Nàng như cảm thấy ánh nắng của hừng đông.
After the hurricane comes to rainbow.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT