Sớm đã biết việc có thể trở thành tổng tài của một công
ty lớn khi tuổi còn rất trẻ thực không đơn giản, nếu có thì cực hiếm
nhân tài kiệt xuất như vậy, có mơ cũng không dám nói chuyện đó. Thi Ánh Điệp vì hiểu rõ chuyện đó mà cố tình sử dụng mỹ nhân kế, dùng
chiếc vòng cổ dụ Ân Nghệ, mục đích chính là vì không muốn đồng sự đối
với mình sinh ra đố kị cùng hoài nghi, kết quả là, Ân Nghệ còn hào phóng hơn nữa mang nàng xuất môn ăn cơm trưa, lí do đưa ra đương nhiên là
học trưởng thỉnh học muội ăn cơm, nhưng là những nữ nhân kia tin được
vào cái lí do bất chính này ư?
Hắn thực rất không hiểu nữ nhân!
Kiên trì không cùng hắn đi vào công ty một lúc, nàng
liền đi thang máy phía sau, đi ngược hướng đường chính đến nhà vệ sinh
rửa mặt tỉnh táo, có chết cũng không đời nào muốn đụng phải “những oan
hồn” chủ lực công kích mình. Thât sự là quá xui xẻo!
“Yêu, học muội của chúng ta đi ăn cơm cùng học trưởng đã về rồi kìa!” Lí Trân Nghi mở miệng trào phúng.
Dù sao cũng là bậc tiền bối, không đáp lời thì cũng
không nên, Thi Ánh Điệp đành phải tuân thủ quy củ, dùng thái độ nhu
thuận đáp: “Là, đã trở về, phó lí.”
“Ngươi đây là muốn khoe khoang sao?” Lí Trân Nghi nhất thời cao giọng.
Nàng khoảnh khắc này muốn cứng miệng, sớm biết thế này
lúc nãy đã xem cô ta thành người trong suốt rồi, thực là họa vô đơn chí mà, nàng lúc nào thì lộ ra tia sung sướng khoe khoang đây? Thật là
không thể tin được!
“Ta đang hỏi ngươi đấy ngươi không nghe sao?”
“Cô ta hiện tại đương nghĩ có tổng tài học trưởng chở
che thì có thể giễu võ giương oai, bắt nạt chúng ta đó mà!” Trần Nghi
Quân từ gian phòng vệ sinh bên trong đi tới, dùng ngữ khí ghen tị nói.
Cô ta cũng ở đây? Ôi, sẽ không phải “xú lão” Uông muội
muội cũng có mặt ở hiện trường chứ? Thi Ánh Điệp trong lòng nghi hoặc
10 phần chắc 9 câu trả lời, một phòng vệ sinh khác cửa bật mở, Uông
Thải Ngọc mang theo sát khí cùng vẻ mặt ghen tỵ đi ra.
“Cô ta đương nhiên là đang khoe ra, dù sao ở công ty trừ những người có chức sắc, ai có thể có vinh dự này cùng tổng tài đi ăn
cơm trưa? Đại khái chỉ có loại vô liêm sỉ, không biết thân biết phận,
đã kết hôn lại còn đi xung quanh mị hoặc nam nhân – hồ li tinh mới có
thể thôi!” Uông Thải Ngọc châm chọc
({{{(>_
Được cấp một danh hiệu vô cùng “vinh dự” nha! Chỉ tiếc
Thi Ánh Điệp nàng thân phận nhỏ bé, danh hiệu to lớn ấy không thích
hợp, nàng mở vòi nước tẩy rửa, quyết định không để ý đến mấy kẻ kia.
“Các ngươi xem xem, cái đuôi hồ li tinh đã lòi ra rồi
này!” Trần Nghi Quân giả tạo hùa theo, giọng nói đặc biệt lớn như cố
tình cho người khác nghe thấy. Thi Ánh Điệp rút tờ giấy vệ sinh, xoay
người chuẩn bị chạy, chỉ thấy trước mắt một bóng người nhanh chóng vụt
lên, Uông Thải Ngọc lập tức ngăn nàng lại. (đoạn này tưởng chị ý bị hội đồng chứ =.=)
“Xin hỏi có thể trả lời ta một số vấn đề không?” Cô ta mở miệng đe dọa.
“Ngươi rốt cục đã dùng chiêu ti tiện nào làm tổng tài mời ngươi đi ăn cơm?” Lí Trân Nghi phẫn nộ chất vấn.
Tổng tài chính là thần tượng của tất cả mọi người lạnh
lùng trên cao, Thi Ánh Điệp bằng cái gì đến công ty chưa được một tuần
đã khiến tổng tài triệu kiến còn thỉnh đi ăn cơm trưa cùng? Bằng vẻ
ngoài đáng thương kiều mị cùng giọng nói ôn nhu ngọt ngào sao chứ? Đúng là không biết xấu hổ!
“Nếu ta nói không có, ngươi có tin hay không, phó lí ?” Quay đầu lại nhìn cô ta, Thi Ánh Điệp trả lời không nhanh không chậm.
“Ngu ngốc mới có thể tin!” Trần Nghi Quân hừ lạnh.
“Một khi đã không tin lời ta nói, sao các ngươi còn hà
tất hỏi ta làm chi? Có thể trực tiếp đến hỏi tổng tài nha, lời của tổng tài, ta nghĩ các ngươi chắc chắn tin tưởng chăng?”
“Ngươi đang chế giễu chúng ta ngay cả cơ hội nói chuyện cùng tổng tài cũng không có sao?” Trần Nghi Quân sát khí ngày càng lớn.
“Ta không có.”
“Ngươi rõ ràng là có ý đó!” Cô ta lớn tiếng vu khống.
Thi Ánh Điệp đột nhiên hít thật sâu, thật sự là gặp quỷ
rồi, nói nữa cũng phí công, tốt nhất là không nên nói nhiều nữa, lại
tiếp lời cùng ba hoạn thư này chỉ tổ rách việc, nàng đẩy Uông Thải Ngọc qua một bên hướng tới cửa phòng vệ sinh đi tới.
“Ta phải trở về làm việc.” Nàng thực sự hoài nghi không
biết trở lại văn phòng dưới con mắt của rất nhiều người bọn họ có dám
như vậy, công kích nàng không?
Nàng trở lại chỗ ngồi không lâu, ba người “tổ đội” kia
cũng nhanh nhanh trở lại, mỗi kẻ đi qua mặt nàng đều cấp nàng một cái
cười lạnh khinh miệt. Xem tình hình hiện nay, sau này muốn làm bằng hữu với ba người này xem ra còn khó hơn lên trời.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao ở công ty này trừ ra ba
quái nhân còn không ít người khác, nàng cũng không tin rằng chính mình
không thể kết giao với ít nhất một, hai hảo bằng hữu.
Mở một cuộc cách mạng, xưa nay đối với nàng chưa từng
có. Mục tiêu một là cải thiện mối quan hệ từ xưa đến nay của nàng,
khiến cho chính mình trong tương lai không chỉ được nam nhân yêu thích, quý mến mà còn được cả nữ nhân hoan nghênh, mục tiêu thứ hai đương
nhiên là oanh oanh liệt liệt phát huy hết được thực lực của nàng, làm
đám nữ nhân kia không chế giễu nàng là bình hoa vô dụng, không còn biện pháp nào châm chọc nàng nữa.
Thi Ánh Điệp, cố lên! Cố lên! Cố lên!
Buổi chiều hai giờ, cửa phòng hội nghị bật mở, các quản lý, nhân viên cấp cao đi vào, chuẩn bị bắt đầu hội nghị.
Thi Ánh Điệp lại bị Uông Thải Ngọc phẩy năm đầu ngón tay sai đi pha cà phê. Uông muội muội đại khái thực tin tưởng lời nàng nói nàng không biết pha cà phê, tưởng nhân cơ hội này làm nàng bẽ mặt,
thật đáng tiếc, đáng tiếc nha, tính toán lần này của cô ta lại sai lầm
rồi.
Bưng mười tách cà phê tỏa hương ngào ngạt khiến người ta cứ phải hít mãi vào phòng, nàng mang theo chút ý khẽ cười, để xuống
rồi lại xoay người chuẩn bị cho nhóm tiếp theo.
Lần thứ hai bưng cà phê vào phòng họp thì đã thấy vị trí chủ trì vừa trống bây giờ Ân Nghệ đã ngồi vào, nàng rất tự nhiên như
bình thường mang một tách cà phê nóng hôi hổi đến cho hắn.
“Tổng tài, mời dùng cà phê.”
“Cảm ơn.” Ân Nghệ cũng thật tự nhiên đối với nàng mỉm cười ôn nhu.
Ngồi cách đó không xa, có một kẻ thay thế vì Trần quản
lí đột nhiên có việc gấp đến dự hội nghị – Lí Trân Nghi, không tự chủ
được nheo mắt đố kị.
“Tổng tài, ngài uống thử xem, cà phê Thi tiểu thư pha
quả là rất được.” Cô ta cười giảo hoạt “Có thể pha thêm cho tôi một
tách nữa được không, Thi tiểu thư?”
“Được.” Thi Ánh Điệp mỉm cười đoạn pha thêm một tách nữa đưa tới trước mặt cô ta, lúc này hội nghị đã gần kết thúc, mọi người
lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp.
“Phó lí, mời dùng.”
“Cám ơn.” Lí Trân Nghi có chút khẽ đổi vị trí ngồi, mỉm
cười đưa tay đón lấy tách cà phê còn nóng bốc khói nghi ngút, ngay lúc
nàng chuẩn bị rời đi thì cô ta đột nhiên giơ một chân ra ngáng đường.
“A!” không dự đoán được cô ta lại có thể giở trò này, Thi Ánh Điệp nhất thời mất đà, cả người ngã về phía trước.
“Cẩn thận!”
Bốn phía cùng lúc vang lên một trận kinh hô, cũng có
người nhanh nhẹn đỡ lấy nàng nhưng sự việc này là ngoài ý muốn tới rất
đột nhiên, nàng dĩ nhiên là không tránh khỏi số phận bị té ngã. Thật
đau!
“Cô không bị gì chứ?”
“Có hay không bị thương?”
“Muốn hay không cấp cứu?”
Bốn phía lại dậy lên một đợt sóng những câu hỏi han quan tâm đến nàng, có người nhẹ nhàng đến đỡ nàng dậy. Nàng thống khổ rên
rỉ, đúng lúc định miễn cưỡng mở miệng nói mình không có việc gì thì một giọng nói lạnh lùng bức người mà uy thế đã vang lên.
“Các ngươi đều tránh ra.” Ân Nghệ đuổi tất cả những kẻ
đang lởn vởn quanh nàng ra, mặc kệ phản ứng của bọn họ, nhanh chóng tới trước mặt nàng, vẻ mặt rất lo lắng quan tâm, thật cẩn thận dìu nàng
ngồi xuống, ôn nhu hỏi: “thế nào? Có hay không bị thương? Muốn hay
không cấp cứu? Ngã lúc nãy đau chứ?” (ta thích đoạn này dã man, đay tý nhưng cũng đáng a 8))
Chết tiệt, hắn lại quên hắn đã đáp ứng nàng cái gì rồi
sao? Lại cứ như vậy trước mặt bao nhiêu người chứng kiến chạy tới quan
tâm nàng, lần này nàng nhất định là bị hại chết rồi!
“Tôi không có việc gì, cảm ơn tổng tài đã quan tâm, tôi
lập tức đem chỗ tách vỡ này ra ngoài…tôi hiện tại liền thực hiện ngay
ạ!” Thi Ánh Điệp nhanh chóng đứng dậy, nói xong không kịp đợi hắn có
thêm phản ứng gì, lập tức chạy như bay ra khỏi phòng họp, một là để
chứng minh mình không có việc gì, hai là thoát khỏi hàng chục cặp mắt
nghi hoặc đang bắn về phía mình.
Haizz! Tiền đồ của nàng thật chẳng sáng sủa gì hết!
Không thể ngờ được, Lí Trân Nghi – cô ta dám như vậy khi dễ nàng, thực sự là đủ ngoan độc!
Chết tiệt! Sao lại đau như vậy chứ! Tay nàng nhất định
là bị bỏng rồi nên mới đau như vậy. Chưa kể lúc nãy lúc té ngã tay nàng còn bị va vào tựa ghế sưng tấy nữa, hiện tại tay phải của nàng vừa
bỏng rát vừa sưng tấy lên, thật sự là hết sài được rồi, như thế này thì làm sao mà trở lại phòng họp thu thập tài liệu bây giờ?
Lí Trân Nghi chết tiệt! Nếu biết cô ta khinh người quá
đáng như vậy nàng sẽ không che dấu việc nàng chính là tổng tài phu
nhân, cứ để cho cô ta phát hiện ra, lại càng không để ý việc lạm dụng
tư quyền mà xử cô ta một trận…
Chết đi, thật đau quá! Ô…
“Cô làm sao vậy?”
Đột nhiên có tiếng nói vọng trên hành lang, làm Thi Ánh
Điệp đang đau đến cháy nước mắt cũng phải ngẩng đầu lên, chỉ thấy trợ
lí phòng nghiệp vụ bên cạnh – Khương Xảo Quân đang do dự bước đến gần
nàng.
“Cô không có việc gì chứ?”
Tuy cô ấy tỏ ra do dự tiến lại gần nhưng lời nói lại
chứa đựng sự quan tâm chân thật. Từ lúc nàng vào công ty đến nay chỉ
nhận được sự lạnh lùng ghen tỵ, Thi Ánh Điệp nhất thời cảm động, hốc
mắt lại thoáng ẩn lệ.
“Tay của tôi thực đau quá!” Nàng nghẹn ngào nói.
“Đưa tôi nhìn xem cho.” Khương Xảo Quân thật cẩn thận
vén ống tay áo của nàng lên kiểm tra, thấy cánh tay Thi Ánh Điệp tụ máu đỏ ửng lên “Như thế nào lại bị thế này chứ, có bị thương đến xương cốt không?”
Thi Ánh Điệp nhìn xuống cánh tay tụ máu ghê người của
mình, ngây người một lúc. Như thế nào lại nghiêm trọng như thế? Nàng
chỉ nghĩ nó bị bầm tím chút xíu thôi chứ không ngờ tới nó lại tụ máu
lớn như vậy. Lần này là chết chắc rồi! Ân Nghệ mà phát hiện ra nhất
định sẽ rất tức giận.
“Cô phải đi bác sĩ mới được, tôi sợ nhỡ cô bị sái tay
rồi đó.” Thấy nàng trầm mặc không nói, Khương Xảo Quân nhíu mày e sợ
nhìn vết thương.
“Không được.” Nàng nhanh chóng lắc đầu “Tôi còn phải trở lại phòng họp lau dọn chỗ cà phê đổ hết lên đống tài liệu nữa.”
Nếu nàng không nhanh chóng trở lại, Ân Nghệ nhất định sẽ sinh nghi ngờ, có khi hắn sẽ bỏ dở hội nghị vừa khai mạc mà chạy đi
tìm nàng cũng nên, nàng không thể để sự việc đó xảy ra được.
“Tôi sẽ giúp cô lau dọn, cô trước tiên đi tìm bác sĩ đi nha.”
“Cảm ơn cô.” Thi Ánh Điệp cảm kích hốc mắt đã đỏ lên
“Tôi không có việc gì đâu, tôi sẽ đi khám bác sĩ sau, còn bây giờ tôi
vẫn phải chính mình đi thu dọn đã.”
“Chính là cô như vậy… tay cô còn có thể cử động không?”
Thi Ánh Điệp thử cử động cánh tay phải của mình, có thể
động đậy tí chút nhưng cảm giác đau rát, cử động một cái là như mất hết tất cả sức lực còn lại, càng bỏng rát hơn.
“Như thế này thì cô làm sao mà thu dọn được đây?” Nhìn
Thi Ánh Điệp cử động nhẹ liền đau nhăn nhó mặt mày, Khương Xảo Quân
không nhịn được nhíu mày.
“Thử làm động tác vài lần nhất định sẽ từ từ khôi phục
mà.” Nàng cố gắng cười an ủi chính bản thân mình sau đó lại giật giật
thử cánh tay phải.
“Cô so với lời đồn thật không giống nhau.” Khương Xảo Quân có chút đăm chiêu nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên nói.
Nàng sửng sốt một chút, khóe miệng đành cười nở một nụ cười khổ.
“Lời đồn nói tôi như thế nào? Bề ngoài ôn nhu, kiều mị
bộ dạng không biết xấu hổ, tâm địa hồ ly, trước mặt nam nhân giả tạo
đáng thương vô tội vẻ mặt, thu hút sự quan tâm săn sóc của mọi người
chăng?”
“Không sai chút nào.”
“Tôi cũng biết mà.”
“Cho nên cô có thật là người như vậy không?”
“Một nửa đi!” Thi Ánh Điệp thở dài.
Không nghĩ tới nàng lại hào phóng thừa nhận như vậy,
Khương Xảo Quân ngây ngốc sửng sốt một lúc, khóe miệng nhịn không được
một nụ cười “Vì sao lại là một nửa?” cô tò mò hỏi.
“Vẻ bề ngoài này của tôi luôn làm người khác có ấn tượng sai lầm, nghĩ đến tôi thực nhu nhược, thực cần bảo vệ, loại ấn tượng
sai lầm này không chỉ ảnh hưởng đến thái độ mọi người đối với tôi mà
ngay từ nhỏ tôi đã sinh trưởng trong môi trường luôn bị người khác hiểu nhầm a, trưởng thành rồi vẫn không bỏ được bộ dạng nhu nhược cần che
chở này.”
Cho nên tôi là không cố ý bày ra bộ dạng kiều mị đáng
thương nhưng là những cái đó đã sớm ăn sâu vào máu rồi tự nhiên lại trở thành một trong những điểm đặc sắc của tôi, tôi cũng chẳng có biện
pháp, thế đấy, đây chính là nguyên nhân tôi nói một nửa nguyên nhân.”
Thi Ánh Điệp bất đắc dĩ nói.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói vẻ ngoài kiều mị giả dạng đáng thương cũng là điểm đặc sắc của bản thân đó.” Khương Xảo Quân bật cười ha hả.
“Không biết có phải đau đến tê liệt rồi không, tôi chẳng còn cảm thấy đau nữa.” Thi Ánh Điệp cúi xuống nhìn cánh tay phải của
mình, sau đó lấy tay kéo ống tay áo xuống, che khuất vết tụ máu “Được
rồi, tôi bây giờ phải đi thu dọn tài liệu đây, cảm ơn cô đã nói chuyện
phiếm cùng tôi làm tôi quên đi phần nào vết thương nha! Còn nữa, cảm ơn cô đã quan tâm tới tôi, tôi phải đi đây!” Nàng mỉm cười vẫy tay tạm
biệt.
“Chờ một chút.” Khương Xảo Quân bỗng nhiên gọi nàng dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn cô ấy.
“Tôi giúp cô.” Khương Xảo Quân đi đến bên nàng mở miệng nói.
Thi Ánh Điệp không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng vui
mừng vẻ mặt “Cô chẳng những không chán ghét tôi cùng tôi nói chuyện,
lại đi giúp tôi, nhỡ cũng trở thành người không được hoan nghênh thì
sao đây?” Nàng thực sự đối với Khương Xảo quân cảm kích.
“Tôi biết.” Khương Xảo Quân gật đầu.
“Vậy cô vẫn xác định muốn giúp tôi ư?”
“Vì sao không?”
Thi Ánh Điệp không nhìn được mở miệng cười tươi, đây mới nói trong họa có phúc a, nàng đã có bằng hữu tốt ở công ty này nha.
Buổi tối Ân Nghệ vì vướng chủ trì hội nghị mà tan làm không thể cùng về với nàng, Thi Ánh Điệp liền có thêm thời gian chuẩn bị.
Ngay lúc vừa tan ca, nàng đã vội vàng chạy về nhà, cố gắng tìm biện pháp đem cánh tay tụ máu tím bầm ghê người kia che đi.
Không biết chính xác khi nào thì Ân Nghệ về nên nàng trước tiên là nhanh chóng rửa sạch vết thương, sau đó
trở lại phòng ngủ, ngồi vào bàn trang điểm định dùng phấn và mĩ phẩm
từng lớp từng lớp che mờ đi vết thương này.
Nàng bởi vì quá chuyên tâm vào mà
căn bản không có nghe thấy tiếng người mở cửa phòng khách, mãi cho đến
khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng bước chân, nàng mới giật mình kinh hãi
trong nháy mắt đã tương lọ phấn vào ngăn kéo, chỉ trong vài giây còn lại trước khi người đó tiến vào chỉnh sửa lại tư thế ngồi, chuẩn bị khuôn
mặt tươi cười mừng lão công đi làm về =.=
Ân Nghệ đẩy mở cửa phòng, đã thấy
tuyệt sắc vợ yêu của hắn rất gợi cảm quyến rũ đang chờ đợi hắn, hại hắn
trong khoảng thời gian ngắn tý thì ngừng hô hấp.
Mặc áo ngủ trắng rộng thùng thình
nửa kín nửa hở ẩn giấu một thân thể mềm mại, càng làm nổi bật dáng người của nàng, da mềm mại cùng đường cong quyến rũ, vô cùng hấp dẫn hắn. Tuy đã sớm quen thuộc thân thể nàng, từng đường cong, từng bí mật gợi cảm
nhưng đối mặt với khung cảnh trước mắt mê hồn, đột nhiên lại làm hắn cảm nhận được những tình cảm trước nay chưa từng cảm nhận.
Hắn không tự chủ được bước tới gần
nàng, ôm lấy bờ vai mềm mại kia “Em là bữa tối của anh sao?” Hắn ấm áp
lên tiếng hỏi, ánh mắt nàng trong veo lấp lánh.
Thi Ánh Điệp khẽ run một chút, thả lỏng một chút: “Anh đã ăn bữa tối chưa vậy?”
“Anh nghĩ ăn em trước.”
Hắn thân thủ nhẹ nhàng cầm lấy hai
cánh tay trắng nõn của nàng, ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về, vừa mới bắt
đầu thời điểm, nàng thực sự cầu trời khấn phật mong rằng hắn sẽ không
chú ý tới cánh tay bị thương này của nàng, nên có chút cứng đờ, khẩn
trương phản ứng. Nhưng là một lần, hai lần không chú ý tới, cũng không
có biểu hiện gì khác thường, lần thứ tư nàng như không có cảm giác được
cái gì nữa.
“Làm sao vậy?” Hắn khắc chế chính mình hỏi.
“Cái gì làm sao vậy?” Thi Ánh Điệp hỏi vặn lại, dùng nụ cười mất tự nhiên để cố gắng che giấu vết thương của mình đi.
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt nàng,
rất chậm rãi buông lỏng cánh tay “Em khẩn trương như thế như đang giấu
anh một cái gì đó vậy.” hắn nói xong nhìn về phía cánh tay nàng đang
khẩn trương che ra đằng sau rốt cục cũng phát hiện ra trên cánh tay của
nàng có một khối sưng tấy màu sắc rất kì lạ “Đây là cái gì?”
Hắn hơi dùng sức nắm lấy cánh tay
ấy của nàng nâng lên, đưa tới trước mặt hắn xem xét kĩ lưỡng, Thi Ánh
Điệp nhất thời đau quá hô nhẹ lên một tiếng “A!”
“làm sao vậy?” Ân Nghệ vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Không có gì.” Nàng còn muồn giấu diếm.
“Cánh tay của em sao lại phải trát
phấn thế này? Hơn nữa còn giống như có chỗ rất mềm hơn bình thường.” hắn nói xong nhẹ nhàng cầm tay của nàng lên gấp gáp hỏi.
“A nha!” Thi Ánh Điêph nhịn không được kêu lên.
Hắn lập tức buông tay, nhưng chỉ
cần chạm nhẽ chỗ cánh tay trát phấn kia lại làm cho Thi Ánh Điệp kêu ré
lên, xem ra hắn đã tìm ra nguyên nhân nàng kêu đau rồi. Trên cánh tay
nàng như thế nào lại tụ máu đau như thế này cơ chứ!
“Đây là vết thương xảy ra khi nào vậy?” Hắn át chế giọng mình để không rít gào lên.
“Buổi chiều lúc ngã ở công ty, em
không cẩn thận bị đụng vào ghế.” Biết sự việc đã bại lộ, Thi Ánh Điệp
đành phải cúi đầu nhận tội, nhỏ giọng thành thật mong khai ân.
“Tại sao em không nói cho anh biết hả?” Hắn thực tức giận.
“Lúc ấy em thực nghĩ vết thương
không có gì nghiêm trọng, ai biết…” Nàng ngẩng mặt lên, giở chiêu thức
dùng vẻ mặt đáng thương cùng ủy khuất liếc nhìn hắn.
“Em…” Ân Nghệ tức giận trừng mắt
nhìn nàng, tưởng phát hỏa với nàng xem ra là không thể rồi, nhưng là vừa rồi nhìn thấy vết tụ máu đã được trát phấn che đi trên cánh tay nàng,
hắn lại nhịn không được trách vài câu:
“Em dù cho là ở công ty không nói cho anh biết nhưng về nhà cũng không được phép giấu anh chứ.”
“Em cũng chỉ là không muốn anh phải lo lắng mà thôi.”
“Em nghĩ làm như thế này thì anh sẽ càng không lo lắng sao?” Hắn lại sinh khí.
“Em xin lỗi.” Thi Ánh Điệp lập tức cúi đầu sám hối nhận lỗi.
“Trừ cánh tay ra còn bị thương ở chỗ nào không?” Hắn lạnh te hỏi nàng.
“Còn có vết bỏng nhẹ nữa thôi.” Nàng thành thật khai báo.
“Để anh xem.”
Nàng ngoan ngoãn vén tay áo lên,
cho hắn xem chỗ vết bỏng đang bắt đầu lên da non. Kết quả hắn xem xong
cũng không them nói gì mà xoay người ra khỏi phòng.
Thi Ánh Điệp trân trân nhìn vào bóng người vừa đi mất, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khủng hoảng.
Hắn tức giận, hắn bỏ đi, hắn không còn để ý đến nàng nữa, hắn rốt cục có phải hối hận đã cưới nàng không?
Không, sẽ không. Hắn nhanh chóng đã nói với nàng rồi còn gì.
Ân Nghệ biết rõ những ưu, nhược điểm của nàng, biết rõ nàng biểu tình không đồng nhất, hắn lẽ ra nên biết nàng giấu hắn
không phải là cố ý lường gạt hắn mà chỉ không muốn làm hắn lo lắng thêm
thôi, không muốn vì mình mà hắn chậm trễ công tác, đáng nhẽ hắn phải
hiểu rõ mới phải chứ? Hắn sẽ không hối hận, nếu hối hận thì đã sớm hối
hận rồi.
Nàng đứng dậy, chỉnh lại áo, vội vã bước ra khỏi phòng, thiếu chút nữa đụng phải hắn đang bưng một chậu nước ấm đi đến.
“Em lại muốn đi đâu nữa?” Hắn mặt lạnh hỏi.
“Em...”
“Lại đây.” Hắn ra lệnh, tự mình bê chậu nước vào phòng.
Thi Ánh Điệp ngoan ngoãn đi phía sau hắn, nhìn hắn bưng chậu nước ấm bước vào phòng, đặt ở đầu giường, xoay người lại nhìn nàng.
“Tới đây ngồi xuống đi.” Ân Nghệ chỉ lên mép giường.
Tuy không rõ hắn định làm gì nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo tiến đến nghe lời hắn ngồi xuống giường.
Hắn rút ra từ ngăn kéo một cái khăn bông mềm, nhúng vào chậu nước đầu tiên là tẩy hết phấn trang điểm trên
vết thương, sau đó nhẹ nhàng lau lau chỗ tụ máu, vết bỏng của nàng.
Nhìn hành động ấy của hắn, nàng
thật không tự chủ được, hốc mắt đã đỏ hoe. Hắn cuối cùng thì không phải
là không để ý đến nàng nữa!
“Ục..ục...” Đột nhiên cái bụng đáng ghét của nàng lại réo lên như tố cáo nàng, làm nàng xấu hổ chẳng biết phải làm sao.
“Em còn chưa ăn tối ư?” hắn ngẩng đầu hỏi, tức giận trong ánh mắt kèm theo sự bất đắc dĩ.
Nàng đáng thương hề hề cười gật đầu.
Hắn lại liếc mắt nhìn nàng, đem
khăn bông đã nhúng nước âm đưa cho nàng “Em cầm lấy, tiếp tục hạ nhiệt
vết thương đi, anh đi kiếm cái gì nấu cho em ăn được không?” Nói xong,
hắn đứng dậy rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng rời đi của hắn, Thi
Ánh Điệp yên tâm, tuy thái độ của hắn từ nãy giờ đều rất lạnh lùng, giúp nàng hạ nhiệt vết bỏng cũng không nói gì cả, nhưng là hắn vẫn quan tâm
yêu thương nàng. Hắn quan tâm nàng chưa có ăn gì đó chẳng phải là quan
tâm yêu thương nàng hay sao?
Đến giờ phút này đây, nàng mới nhận ra chính mình đã không thể không có hắn.
Đến giớ phút này đây, nàng mới nhận ra rằng mình không chỉ thích hắn thôi đâu, mà là đã hoàn toàn yêu hắn, thật sự rất yêu hắn.
Kết quả này thật chẳng còn gì chê
trách nữa, dù sao lão công của nàng cũng vốn anh tuấn tài năng, lại ôn
nhu yêu thương vợ như vậy, có nữ nhân nào mà ở cạnh một người tuyệt vời
như vậy mà không động lòng yêu thương đây.
Phải, yêu hắn thật sự rất dễ dàng,
nàng thở dài. Nàng hiện tại chỉ mong cơn tức giận của hắn sẽ nhanh chóng tiêu đi, bởi vì nàng thực sự không có thói quen với bộ dạng lạnh lùng
của hắn.
Ai, bụng đói quá a, không biết hắn đã chuẩn bị món ăn hấp dẫn nào cho nàng đây?
Haiz.. chỉ hi vọng không giống như bữa cơm ngọt ngào mà ngày đầu tiên hai người kết hôn là được rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT