Ngày hôm sau đã đến giao
thừa, lúc Mộc Cận rời giường đã là gần mười một giờ. Cô thức dậy, sửa soạn xong
lại gọi điện cho Bạc Thanh Hàn, quả nhiên anh vẫn tắt máy.
Mộc Cận thu thập qua loa
mấy thứ rồi ra khỏi cửa, chầm chậm đi bộ trên đường. Giữa trưa mặt trời lên
cao, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, tuy nhiên ánh nắng chiếu lên người đôi lúc
cũng mang đến sự ấm áp. Các cửa hàng hai bên phố đều dán câu đối xuân đỏ thẫm,
treo những chiếc đèn lồng đỏ cao cao, tất cả đều mang không khí tốt lành, hân
hoan.
Dọc đường có những tốp
trẻ con mặc áo lông dày, túm năm tụm ba chơi đùa, có một cụ già chậm rãi từ từ
tản bộ, thậm chí còn có một thiếu niên ăn mặc rất phong phanh, vác trên lưng
một cây đàn ghi-ta, tóc không dài không ngắn, dáng vẻ hào sảng lại nhàn nhã tự
tại.
Cứ đi như vậy thật lâu,
Mộc Cận hiếm khi không có suy nghĩ mà tùy theo tâm trạng, đi không có mục đích,
đi đến khi chân giống như muốn đông cứng mới dừng lại. Cô đứng ở ven đường rất
lâu mới đợi được một chiếc taxi, đi đến nhà Bạc Thanh Hàn.
Trên xe, Mộc Cận dán mặt
bên cửa sổ, ngắm nhìn con đường cái rộng lớn, hàng cây trơ trụi bên đường, hàng
rào chắn màu trắng, ô vạch màu vàng, chợt nghĩ, nếu như tiếp theo có một trận
tuyết thì thật tốt.
Lúc cô đến dưới lầu nhà
Bạc Thanh Hàn đã là gần bốn giờ chiều. Mộc Cận lục tung chiếc túi xách cả buổi
mới phát hiện ra cô quên đem theo chìa khóa, cô ấn chuông cửa hồi lâu nhưng
không có người ra mở, đành phải ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Bấm số điện thoại – xác
nhận – vội vàng dập máy.
Lại bấm số điện thoại –
xác nhận – lại vội vàng dập máy.
Giằng co một lúc lâu,
cuối cùng Mộc Cận lại cất điện thoại vào túi.
Cô đứng trước cửa nhà Bạc
Thanh Hàn, ngửa mặt nhìn lên lầu, không phải là hai giờ sao, anh có thể đợi
được thì cớ gì cô không thể?
Nghĩ như vậy, Mộc Cận lại
cảm thấy rất thoải mái, đi hai ba bước về phía trước, đặt mình ngồi xuống chiếc
ghế dài cách đó không xa, lấy tai nghe ra bắt đầu nghe nhạc.
Trời thực sự rất lạnh,
nhanh tối, vẫn chưa tới sáu giờ nhưng chung quanh đã toàn một màu đen. May mà
cách một đoạn gần đó còn có đèn đường, không đến mức tối không nhìn thấy gì.
Một mình Mộc Cận ngồi trên ghế ngẩn ngơ, vừa rét vừa sợ, cảm thấy toàn thân
lạnh cóng cứng đờ, giống như một cột băng, chỉ cần đụng nhẹ là sẽ vỡ nứt.
Nhưng Bạc Thanh Hàn vẫn
chưa trở về.
Mộc Cận thở dài, kéo một
chiếc găng tay, dùng bàn tay ấm áp còn lại che lên mặt và mũi. Nhưng hơi nóng
ấy không truyền được từ tay lên mặt, bàn tay cũng nhanh chóng bị băng giá. Cô
đành phải đứng lên nhảy nhảy tại chỗ, nhảy tưng tưng như một chú thỏ, chỉ còn
thiếu bác nông dân.
Lại nhìn thời gian đã hơn
tám giờ. Mộc Cận rốt cục nhịn không được muốn gọi điện thoại cho Bạc Thanh Hàn,
nhưng cô chưa bấm xong số điện thoại thì có hai ngọn đèn xe chiếu qua trước
mặt.
Chỗ Mộc Cận ngồi vừa vặn
là lối rẽ, cô vừa nhảy ra xa một chút nên bị khuất vào bóng tối. Cô thấy xe
dừng lại ở dưới nhà Bạc Thanh Hàn, chính là chiếc xe quen thuộc, tưởng là Bạc
Thanh Hàn đã trở về, nhéo nhéo mặt mình định chạy tới, nhưng không ngờ trên xe
lại có hai người bước xuống.
Một người đúng là Bạc
Thanh Hàn, nhờ ngọn đèn leo lét có thể thấy anh mặc một chiếc áo khoác rất to, vừa
cao lại vừa gầy. Một người khác là phụ nữ, dáng người cao gầy, cũng mặc một
chiếc áo gió lớn, vạt áo nhẹ nhàng tung bay trong gió, tuy không nhìn rõ mặt cô
gái ấy, nhưng đột nhiên khiến cho Mộc Cận nhớ đến cô gái xinh đẹp đã nhìn thấy
ở bệnh viện lần đó.
Hình như mới chỉ gặp qua
một lần, nhưng Mộc Cận lại cảm thấy cô ấy trông rất quen mắt, như thể đã từng
rất quen thuộc.
Bạc Thanh Hàn và cô gái
đó không đi vào nhà, chỉ đứng ở cửa thì thầm nói gì đó. Anh quay lưng lại với
cửa, đối mặt nói chuyện với cô gái, thỉnh thoảng khoa chân múa tay ra hiệu,
ngón tay vẽ một hình ảnh trên không trung. Cô gái kia chỉ nghiêng đầu lắng
nghe, thỉnh thoảng lúc lắc đầu cười cười, giống như đóa hoa nở trong đêm tối,
hương thơm lan tỏa, thanh nhã, xinh đẹp.
Rõ ràng ngày hôm đó còn
là một đóa mẫu đơn phú quý, nháy mắt đã trở thành đám mây trang nhã, thuần
khiết. Dù là dáng vẻ nào cũng đều khiến người ta bàng hoàng, kinh ngạc.
Mộc Cận vốn định bước
chân ra, nhưng ngay sau đó đã bị cô cứng rắn thu trở về.
Bên tai cô còn nghe thấy
một giọng hát: Vốn mắc kẹt trong ánh đèn đường
màu xám, từng bước đỏ tươi, anh làm sao có thể dẫn đường; từ trước tới nay luôn
nhìn em như vậy, cảm động bao nhiêu, cũng không làm anh khóc… (*)
(*) Bài hát “Mù màu” –
Vương Phi
Cô chậm rãi lui bước,
muốn lui đi thật xa, thật xa. Nếu như có thể lui lại đến mùa hè năm nay, hoặc
là xa hơn nữa lui đến trước khi điền vào tờ nguyện vọng dự thi Đại học, hoặc là
lui lại xa hơn nữa đến một thời điểm thật lâu thật lâu trước kia.
Có lẽ như vậy sẽ không phải
gặp gỡ anh, không có cơ hội gặp gỡ anh.
Anh vẫn có thể làm một
hoàng tử hào nhoáng, hạnh phúc vui vẻ như ánh trăng không có một người như vì
sao; cô vẫn có thể làm một cô gái bình thường, áo cơm không lo, cũng rất tự do,
vui sướng.
Để đến bây giờ, bám không
được, thả không xong, ngay cả mỗi lần thức dậy đều cảm thấy khổ sở, khổ sở cho
đến giờ mà vẫn không nghĩ ra được kết quả.
Không ngờ Mộc Cận mải lui
về phía sau, không cẩn thận va phải góc chiếc ghế, cơ thể mất thăng bằng ngã
ngửa ra sau, giày đập vào ghế phát ra tiếng ồn ào. Một tiếng này không lớn
không nhỏ, cô gần như vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Thanh Hàn.
Nhưng có lẽ do khoảng
cách quá xa, gió lại thổi mạnh, khuôn mặt Bạc Thanh Hàn không hề quay sang phía
Mộc Cận, hai tay đặt trên vai cô gái kia, từng bước đỡ cô ấy đến trước cửa xe,
lại giúp cô ấy mở cửa xe.
Cô gái ấy đột nhiên tiến
lại gần hôn nhẹ lên má Bạc Thanh Hàn, sau đó nhanh chóng chui vào xe, nổ máy
rời đi.
Mộc Cận bỗng nhẹ nhàng
thở ra, nhưng không còn sức lực để đứng lên, cô đành ngồi nguyên trên đất, tay
đặt trên mặt ghế, vui mặt vào đó.
Cô cảm thấy quá mệt mỏi,
đùa giỡn như vậy khiến cô lao lực quá độ, nhưng lại không thể không giả vờ điềm
nhiên như không có việc gì, cùng anh diễn đi diễn lại, một ngày lại một ngày.
Mặt cô còn chưa kịp ấm
lên, chợt nghe bên tai có một thanh âm nhàn nhạt, mang theo ba phần bất đắc dĩ,
ba phần uể oải, còn có ba phần tức giận: “Quả nhiên là em.”
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy
Bạc Thanh Hàn hai tay đút trong túi áo, phong độ nhẹ nhàng đứng trước mặt cô,
đôi mắt đen vô cùng lạnh lẽo, khóe miệng kéo lên một độ cong giễu cợt, từ trên
cao nhìn xuống đánh giá cô.
Mùa đông lạnh như thế, cô
gần như ngã ngồi dưới đất, đừng nói đến hình tượng, đến số âm cũng còn chưa
được. Mộc Cận ngồi im không nhúc nhích, một lần nữa lại cúi đầu vùi vào khuỷu
tay.
“Tiểu trúc mã của em
không đưa em về nhà đón năm mới sao?” Bạc Thanh Hàn khóe miệng vẫn nhàn nhạt
cong lên trào phúng, dừng lại một chút mới hỏi, “Em làm sao vậy?”
Mộc Cận không nói.
“Bị ngã à?” Bạc Thanh Hàn
xem tình hình cũng hiểu ra tám chín phần, nhướng mày, hình như khẽ thở dài, trở
tay cởi áo khoác bọc lên người Mộc Cận, để kệ góc áo kéo dài một đoạn trên mặt
đất, vươn tay bế cô lên.
Mộc Cận khẽ tránh anh,
cũng biết căn bản không tránh được, vì vậy hé mắt liếc anh một cái rồi nhắm lại
ngay.
“Chìa khóa của em đâu?
Không mang chìa khóa thì điện thoại di động đâu? Giữa mùa đông mà em nghĩ mình
đang làm gì hả!” Anh vừa đi nhanh vào nhà vừa trừng Mộc Cận.
Mộc Cận ngẩng đầu liếc
mắt nhìn anh, trầm thấp nói: “Em cũng không biết em đang làm gì nữa.”
“Im miệng!” Anh buông
lỏng tay thả Mộc Cận xuống, một tay vẫn ôm chặt cô, một tay tìm chìa khóa mở
cửa trong túi quần.
Quả nhiên Mộc Cận không
nói gì nữa, ngoan ngoãn cùng anh vào nhà, co quắp trên ghế sa-lông không nhúc
nhích.
Bạc Thanh Hàn đưa Mộc Cận
vào nhà liền vứt cô trên ghế sa-lông rồi lên lầu, không lâu sau trong tay cầm
xuống một cái ly rồi lại chui vào phòng bếp, lách cách một hồi sau đó đứng
trước mặt Mộc Cận, đưa cho cô chiếc ly: “Uống đi.”
“Ừm.” Mộc Cận nhận lấy
chiếc ly, bị hơi nóng làm mờ mắt. Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Thanh Hàn: “Em quên
mang chìa khóa.”
“Không mang chìa khóa em
cũng không biết gọi điện cho anh à? Chẳng lẽ ngay cả điện thoại em cũng không
mang?” Bạc Thanh Hàn cau mày trừng cô, “Cho dù em ngay cả điện thoại cũng không
mang, em không biết tìm chỗ nào ấm áp mà ngồi đợi à? Dưới âm hai mươi độ ngây
ngốc đứng ngoài gió lạnh, đầu óc em bên trong rốt cục là có cái gì hả!”
Mộc Cận bị anh giáo huấn
không biết nói gì, một lúc sau mới trợn mắt lầm bầm, giọng nói càng ngày càng
thấp: “Nếu không phải là dì nói cho em biết hôm qua anh đợi ở bên ngoài hai
tiếng, anh tưởng em sẽ cam tâm tình nguyện đứng ở ngoài hóng mát sao…”
Lúc này Bạc Thanh Hàn đột
nhiên trầm mặc. Mộc Cận vụng trộm giương mắt nhìn anh, chỉ thấy anh vẫn đứng
trước sô-pha, đôi mắt giống như muốn tóe ra lửa, mặt đỏ bừng rất đáng ngờ. Bỗng
nhiên chẳng hiểu sao anh lại nổi giận, giọng nói lạnh lùng không tưởng tượng
nổi:
“So đo cái gì? Mộc Cận,
em muốn so đo cái gì? Trả nợ nhân tình? Em cứ gấp gáp không thể chờ như vậy, là
vì sợ thiếu anh cái gì sao?”
Mộc Cận chưa bao giờ thấy
Bạc Thanh Hàn như vậy, khóe mắt cô đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, ly nước cầm trong
tay “Cạch” một tiếng đặt xuống bàn trà, cô đứng dậy: “Em so đo cái gì! Bạc
Thanh Hàn, ngược lại anh nói cho em một chút đi, em so đo cái gì! Đúng vậy,
chính là em sợ mắc nợ anh, em sốt ruột, em mặt dày mày dạn đến chờ anh, kết quả
em chờ được cái gì chứ!”
Anh giận quá lại thành
cười: “Em có ý gì?”
“Anh hỏi em so đo cái gì,
so đo cái gì? Chẳng qua là anh đứng trong gió lạnh chờ em hai tiếng mà thôi,
chẳng qua là anh nhìn thấy Cố Tuấn Nghiêu đưa em về mà thôi. Anh có tư cách gì
hỏi em như vậy, anh có tư cách gì!” Nước mắt Mộc Cận ào ào chảy xuống, khí thế
cũng không còn, chỉ cảm thấy yếu đuối trước mặt anh, “Em chẳng qua chỉ là một
trong rất nhiều bạn gái của anh mà thôi, em chẳng qua chỉ may mắn có được một
người anh trai tốt như vậy mà thôi! Thì sao, anh cảm thấy không chịu được rồi
hả? Anh cảm thấy uất ức hả? Sao anh không nghĩ đến em cũng uất ức đi, em đợi từ
bốn giờ đến tám giờ lại nhìn thấy anh ôm một cô gái khác trở về, em không uất
ức hay sao!”
“Từ lúc Cố Tuấn Nghiêu ra
nước ngoài khi em học cấp ba, em đã không gọi anh ấy là anh hai nữa, nhưng hôm
qua em đã sửa lại như cũ.” Nước mắt Mộc Cận ào ào tuôn rơi, giọng nói cũng bắt
đầu nghẹn ngào, “Anh có biết một tiếng anh hai kia có ý nghĩa như thế nào
không? Anh biết không? Anh không biết, anh căn bản không biết gì hết! Cho tới
bây giờ anh chỉ yêu chính mình, cho tới bây giờ anh chỉ yêu một mình anh! Cho
tới bây giờ anh cũng không biết thế nào gọi là yêu, anh không biết…”
“Bạc Thanh Hàn, anh không
biết.” Mộc Cận thì thào nói, người nghiêng ngả ngã xuống ghế sô-pha, “Thật sự,
anh không biết.”
Cô ngồi trên ghế sô-pha
dùng tay áo lau nước mắt, càng lau lại càng nhiều, lau thế nào cũng không hết.
Cô đang luống cuống tay chân, bỗng một hộp khăn giấy đưa đến trước mặt. Mộc Cận
ngẩng đầu, trông thấy Bạc Thanh Hàn đang khom người, một tay vịn đầu gối, một
tay giơ hộp khăn giấy, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn mặt cô, mang theo vẻ mê
hoặc, có chút mơ hồ.
Cô tức giận trừng mắt
lườm anh, thò tay giật lấy hộp khăn giấy, tiện tay rút ra một tờ lau mặt.
“Em gọi anh ta là anh
hai?” Anh hỏi.
Mộc Cận lại trừng mắt không
thèm nói.
“Em đợi suốt từ lúc bốn
giờ đến tám giờ?” Anh lại hỏi.
Mộc Cận đỏ mặt, quay đầu
sang chỗ khác không nhìn anh.
Bạc Thanh Hàn lại không
chịu buông tha cô, cố chấp kéo cô quay lại nhìn anh, ánh mắt sáng quắc nhìn cô
chằm chằm: “Có phải không?”
Anh cười, đuôi mày cong
cong: “Không có ai nói, tự anh đoán.”
Mộc Cận lại rút một tờ
khăn giấy ra lau mặt, đột nhiên tay bị Bạc Thanh Hàn nắm chặt. Bàn tay ấm áp
của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, giọng nói bỗng nhiên dịu dàng không tưởng
tượng nổi: “Mộc Cận, anh không muốn nhìn thấy em khóc. Vừa rồi chỉ là hiểu
lầm.”
Cô cao thấp dò xét Bạc
Thanh Hàn, khẽ mỉm cười một chút, buồn nôn nói: “Yên tâm đi em sẽ không để anh
nhìn thấy nữa, đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, ngoảnh đi em lại khóc
trước người khác, khóc tối tăm mặt mũi từ sáng đến tối, khóc ngược Trường Thành
rồi đến một đời Mạnh Khương nữ…”
Nói chưa dứt lời, cô đã
bị Bạc Thanh Hàn kéo vào lòng. Nụ hôn của anh vừa vội vừa nhanh, có chút dồn
dập ngang ngược, thanh âm trầm thấp giống như thì thầm, chỉ mơ mơ hồ hồ từng
tiếng gọi tên cô: “Mộc Cận… Mộc Cận…”
Mộc Cận dùng sức đẩy anh,
nhưng tránh thế nào, giãy giụa đều không thoát được. Cô gấp quá, một phát cắn
phải môi anh.
Bạc Thanh Hàn bị đau,
nhưng không hề chịu buông tay, ngược lại hôn cô càng sâu càng dồn dập.
Mộc Cận co mình trên ghế
sa-lông trốn tránh, trốn thế nào cũng không được. Cuối cùng tay cô vùng vẫy, ra
sức đánh vào lưng anh, đánh đến nỗi anh đột nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt
cô có chút thẹn quá hóa giận: “Mộc Cận!”
Mộc Cận hung hăng lườm
anh: “Anh cho rằng thế là không có việc gì sao? Em cho anh biết Bạc Thanh Hàn,
anh không giận, em vẫn còn giận!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT