Ý tứ của Mộc Cận rất rõ ràng.
Cô với Cố Tuấn Nghiêu vui vẻ đùa cợt tán dóc, đối với Lâm Vũ Đình tuy vẫn là
cách nói không quá xa cách như thường ngày, nhưng nhìn qua cũng dễ dàng thấy
được mức độ thân sơ.
Vì thế, bữa cơm này Lâm
Vũ Đình thực sự không có tâm trạng.
Mộc Cận thực ra không ăn
được cay, nhưng luôn không cưỡng lại được hương cay hấp dẫn. Vì vậy, cơm ăn
chưa được một nửa, cô đã chảy nước mắt chẳng còn hình tượng, một đôi mắt ngập
nước, giống như một cô bé đang bị bắt nạt.
Cố Tuấn Nghiêu đưa cho cô
một gói khăn giấy: “Hay là vào toilet rửa mặt đi, nhìn mồ hôi này.”
Mộc Cận nhận lấy, gật gật
đầu, lau nước mắt đi ra ngoài.
Không ngờ khi cô vừa rửa
mặt xong, lúc đang vừa dùng khăn tay lau mặt vừa đi ra cửa, không cẩn thận va
vào một người.
Mộc Cận cũng không để ý,
đầu vẫn cúi xuống, chỉ ấp úng nói “Thật xin lỗi” rồi tiếp tục đi ra ngoài. Thế
nhưng người kia lại hơi kinh ngạc, thốt lên: “Cô gì ơi?”
Mộc Cận quay đầu lại, đối
diện với một khuôn mặt có phần quen thuộc, tinh tế, vừa nhìn đã biết là OL
(office lady) tiêu chuẩn, nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Vì thế cô cười
cười: “Vâng?”
Cô gái trẻ cởi mở cười:
“Đúng là cô, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người.”
Mộc Cận ngây người: “Có
phải cô nhầm người không?”
Cô gái trẻ nghiêng đầu,
cười tủm tỉm nhắc: “Thực Huy… Trong thang máy…”
Mộc Cận tỉnh ngộ, thảo
nào trông quen mắt, ra là cô ấy!
Sau khi hiểu ra, Mộc Cận
lại hơi bối rối, lần đó trong thang máy chỉ bắt gặp ánh mắt của mỹ nữ áo trắng
nham hiểm có vài giây đồng hồ, trí nhớ của mỹ nữ này cũng tốt thật…
Đang lúc Mộc Cận còn mờ
mịt, mỹ nữ kia đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Nhan Khinh.”
Mộc Cận sững sờ nhưng
cũng đưa tay ra: “Mộc Cận.”
Nhan Khinh vén tóc bên
tai: “Ừm, tôi biết. Nhưng sao cô không đi cùng Bạc Tam?”
Sấm. Đánh…
Cái gì là, đi cùng Bạc
Tam…
Mộc Cận cười nhăn nhó:
“Tôi đi ăn cơm cùng bạn, hơn nữa tôi với giám đốc Bạc không quen thân, hiện tại
cũng đã hết giờ làm.”
Nhan Khinh nhíu mày, kinh
ngạc hỏi: “Không… quen thân?”
Mộc Cận nhìn nét mặt của
cô, âm thầm phỏng đoán hay là Bạc Tam nói với cô ấy là anh với cô rất thân
quen? Nghĩ thế, Mộc Cận liền vui vẻ, cười hì hì nói: “Là không thân lắm, ha
ha.”
Nhan Khinh cười nhẹ: “Cái
kia có vẻ tôi đã hiểu lầm, thật ngại quá Mộc tiểu thư. Nhưng mà Bạc Tam cũng
đến đây, cô có muốn…”
Nói chưa dứt lời, sau
lưng Mộc Cận có tiếng người gọi cô từ xa: “Mộc Cận, em vẫn chưa xong sao?”
Mộc Cận quay đầu, là Lâm
Vũ Đình đang đi tới. Cô cười với anh: “Em ra ngay đây.”
Lâm Vũ Đình cũng nhìn
thấy Nhan Khinh, vì vậy khẽ gật đầu về phía cô, đặc biệt dịu dàng nói với Mộc
Cận: “Ừ, chờ em cả buổi không thấy bóng dáng đâu, canh đều nguội lạnh cả rồi.”
Mộc Cận lại quay đầu nhìn
Nhan Khinh cười cười, đang định nói tiếp, chợt nghe thấy Nhan Khinh cười khẽ
một tiếng: “Bạn trai à? Đi thôi đi thôi, lần sau có cơ hội chúng ta lại trò
chuyện.”
Mộc Cận lại chỉ cười,
cũng không giải thích, khẽ gật đầu rồi quay lưng cùng Lâm Vũ Đình đi về bàn.
Ngược lại, Nhan Khinh ngơ
ngẩn nhìn bóng lưng Mộc Cận, khóe miệng hiện lên một nụ cười. Cô sờ cằm, xem ra
Bạc Tam lần này, gánh nặng đường xa đây…
Tiếp đó cô quay đầu đi về
ô bàn của mình rồi ngồi xuống cạnh Bạc Tam, nở nụ cười vô cùng gian xảo: “Nhóc
Tam, chị nói cho mà biết, bạn nhỏ nhà cậu đang hẹn hò với một anh chàng đẹp
trai ở đây.”
Bạc Tam liếc xéo: “Nhan
Khinh, cậu theo ai học cái kiểu nhiều chuyện thế hả?”
“Cậu không cần biết tôi
học ở đâu.” Nhan Khinh vuốt ve đầu ngón tay đang cầm điếu thuốc của Bạc Tam,
tiếp tục mặt mày hớn hở nói, “Tôi vừa đi toilet thì gặp tiểu mỹ nhân nhà cậu,
đi theo sau là một anh chàng siêu cấp đẹp trai, dáng người cao gầy đẹp miễn
bàn, chết cái là khuôn mặt cũng quá mê người. Nhóc Tam à, tương lai của cậu,
đáng lo đấy…”
Người đàn ông bên cạnh
chậm rãi mở miệng: “Bạn gái mới của Bạc Tam? Đỗ tiểu thư kia cứ thế mà bị cậu
vứt bỏ không rõ ràng sao?”
Bạc Tam cười mắng: “Cút!”
Nhan Khinh lườm anh: “Còn
giỏi cãi, cậu còn cãi à. Tôi cho cậu biết, lần trước đến Thực Huy tôi đã gặp
Mộc Cận, ai ai ai, Dương Tử cậu nói xem, Bạc Tam từ bao giờ để cho phụ nữ của
cậu ta vào Thực Huy vậy? Nhưng mà Mộc tiểu thư này, chắc chắn là một trong hai
thực tập sinh thân thiết của Bạc Tam. Giấu đầu hở đuôi, ai mà không nghi ngờ
cho được?”
Phó Tẫn Dương cũng nhìn
sang Bạc Tam, gật đầu ung dung nói: “Ừ, có vấn đề.”
Bạc Tam hờ hững hít một
hơi thuốc, thổi ra một vòng khói trong không khí: “Thích nói thế nào thì cứ
nói, các người vui vẻ, tôi cũng không thiệt hại gì, vừa hay được làm người
tốt.”
Nhan Khinh mỉm cười, bất
mãn nói: “Tôi chẳng thèm quan tâm nữa, có ý tốt muốn giúp cậu lôi kéo mỹ nữ trở
về, cậu lại còn không cảm kích.”
Bạc Tam chỉ cười nhạt một
tiếng, dụt tắt điếu thuốc vẫn còn hơn phân nửa vào trong gạt tàn.
***
Hôm sau, Mộc Cận ôm một
đống bản báo cáo lên tầng hai mươi cho Bạc Thanh Hàn ký tên, chưa đi đến trước
cửa đã bị thư ký của anh, Lý tiểu thư, chặn lại, cô ta vừa khách khí cười nhẹ
nhàng vừa nói: “Ngại quá Mộc tiểu thư, giám đốc Bạc hiện giờ đang bận, phiền cô
đợi một lúc nữa hãy lên.”
Mộc Cận định quay đầu đi
luôn, bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh tanh của trưởng phòng lúc nãy, rất đáng
sợ ném cho cô một chồng tài liệu, tiện thể bỏ lại một câu “mười phút” rồi quay
đầu đi thẳng.
Vì thế cô lại khổ sở quay
lại, cười nhăn nhó hỏi: “Thật sự rất bận sao? Bản báo cáo này cũng đang cần
gấp, phải làm sao bây giờ?”
Lý tiểu thư bộ dạng đang
giải quyết việc công: “Thật xin lỗi, giám đốc Bạc đã dặn dò, bất kể có vấn đề
gì, để tới chiều giải quyết.”
Mộc Cận đành phải ngượng
ngùng đi xuống lầu.
Quả nhiên, trưởng phòng
mặt lạnh thấy Mộc Cận chưa làm được việc đã quay về, bi thương cười mỉa mai:
“Có mỗi cái chữ ký cũng không lấy được, sinh viên bây giờ haiz…”
Mộc Cận giải thích: “Là
giám đốc Bạc, anh ấy…”
“Được rồi được rồi.”
Trưởng phòng mặt lạnh ngắt lời cô, lên giọng gọi một người khác, “A Tô, mang
bản báo cáo này đi cho giám đốc Bạc ký tên, khẩn trương lên.”
A Tô tiếp nhận đi ngay.
Chưa đầy hai phút sau, A
Tô mang bản báo cáo đã được ký trở về phòng tài chính.
Mộc Cận trợn mắt há mồm
nhìn A Tô chầm chậm đi qua bên cạnh, chẳng lẽ bây giờ đã đến chiều rồi? Cô giơ
tay xem đồng hồ, đúng mười giờ hai mươi sáng.
Chẳng lẽ là cái tên Bạc
Tam kia cố tình giở trò ác ý… Mộc Cận oán hận nghĩ, cố ý, cố ý, anh ta chắc
chắn là cố ý!
Nhưng vấn đề là, tại sao
phải cố ý làm thế? Mộc Cận sa sầm mặt nghĩ ngợi, từ hai ngày trước chia tay
không vui vẻ gì, cô cũng chưa gặp lại anh ta lần nào, kể cả nếu có gặp thật thì
cũng phải là cô ngẩng cao đầu mới đúng chứ…
Sao bây giờ lại thành ra
cô làm hồng hạnh xuất tường, người người oán trách, anh ta ngược lại cây ngay
không sợ chết đứng.
Mới nghĩ vậy, Mộc Cận lại
bị chính ý nghĩ hồng hạnh xuất tường của mình đả kích.
Gần mực thì đen, gần đèn
thì sáng, quả là câu nói chí lý. Cô chỉ vừa mới quen Bạc Tam ngắn ngủi có mấy
tháng, làm sao lại chịu ảnh hưởng lớn như vậy của anh ta… Đây là cái gọi là, tự
giác của bạn gái sao… Thế mà lại vừa nói đến hồng hạnh xuất tường…
Mẹ ơi. Đồng chí Mộc Cận
sầu não muốn thắt cổ.
Tiểu Ảnh còn hết lần này
tới lần khác chạy tới trịnh trọng hỏi: “Cô gái, cậu không phải cùng giám đốc
Bạc đó đó sao, thế nào, cãi nhau à?”
Mộc Cận uể oải: “Không
có.”
Tiểu Ảnh vỗ vỗ vai cô:
“Giám đốc Bạc từ trước đến nay vẫn có mới nới cũ, cô gái à, cậu phải biết lo
ngại đi.”
Mộc Cận liếc Tiểu Ảnh:
“Tớ biết lo ngại thì làm được gì, xem ra đấy là số phận của bia đỡ đạn. Ai nha
được rồi được rồi, bị sếp phát hiện là toi đấy, khẩn trương làm gì thì làm đi.”
Xua đuổi Tiểu Ảnh đi rồi,
Mộc Cận vẫn ngơ ngẩn như mất hồn.
Nếu như một người đàn
ông, trước đây rất dịu dàng quan tâm một người nhưng bây giờ không như vậy nữa,
thế là có ý nghĩa gì? Mộc Cận trợn trừng mắt, nhớ tới Đỗ Trình Vũ.
Có mới nới cũ nhanh vậy
sao? Mộc Cận nhíu mày, có lẽ con người này cũng không đáng tin? Lẽ nào kịch bản
là chờ đợi cô một mực khăng khăng yêu anh, sau đó sẽ thẳng tay vứt bỏ, tại sao
cô thì hoàn toàn hòa hoãn còn anh ta định chơi trò giả vờ tốt đẹp sao?
Mộc Cận xoa cằm nghĩ
ngợi, thật sự là như thế, cô có cần phải lạt mềm buộc chặt mới đối phó được với
anh ta không…
Ai dè chiều hôm đó, Mộc
Cận lại chạm mặt Bạc Tam.
Thực ra lúc đó cô đang
cùng Tiểu Ảnh xuống lầu, xuống tới nơi thì cô nàng mới phát hiện để quên đồ gì
đó, liền vội vội vàng vàng trở lại tìm, Mộc Cận đành phải đứng đợi cô dưới đại
sảnh.
Cô vừa đảo mắt thì thấy
Bạc Tam từ trong thang máy đi ra.
Thực ra cũng không có gì
lạ, mọi người đều hết giờ làm, vô tình gặp nhau trong hành lang công ty cũng
chẳng phải sự việc có xác suất quá thấp. Mộc Cận thoải mái ngồi chờ trong sảnh,
đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới Bạc Tam đang bước tới ngày càng gần.
Bạc Tam mặc một bộ âu
phục màu xám bạc, vừa đi vừa nói chuyện cùng thư ký Lý xinh đẹp. Hình như đàn
ông bận rộn đều sẽ phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ lạ lùng, chói mắt, lan tỏa,
vì vậy đặc biệt thu hút ánh mắt người khác.
Bạc Tam lúc này, hoàn
toàn không còn dáng vẻ lưu manh khi đấu võ mồm với Mộc Cận, trong ánh mắt giống
như lóe sáng, tự tin mà kiêu ngạo, khiến Mộc Cận nhớ tới ngày đầu tiên tới Thực
Huy, cô đã gặp được chính là anh như vậy.
Mộc Cận nhìn anh, không
nén nổi nụ cười, người đàn ông đó, đôi lúc tính tình còn trẻ con, nhưng không
hề mất đi năng lực cùng sự khôn khéo, quả nhiên vẫn là người đàn ông mạnh mẽ,
tương đối hấp dẫn ánh mắt của cô…
Mộc Cận một tay ôm trán,
một mình đường hoàng ngồi trên ghế sô-pha, vẻ mặt nghiêm túc, trang trọng,
hướng về phía Bạc Tam ở đối diện, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhận lấy những
đả kích, áp bức từ anh.
Dường như Bạc Tam không
nhìn thấy cô, ánh mắt cũng không hướng tới, tiếp tục đi ngang qua cô tiến ra
cửa lớn.
Nụ cười trên mặt Mộc Cận
cứng lại, giống như mọi cơ mặt đều mỏi nhừ, chỉ cần hơi cử động thì sẽ ỉu xìu.
Đúng lúc đó Tiểu Ảnh
xuống tới nơi, cất giọng gọi cô từ xa: “Mộc Cận!”
Một tiếng này của Tiểu
Ảnh lanh lảnh rõ ràng, tai Bạc Tam có kém thì cũng phải nghe được rất rành
mạch. Mộc Cận gần như vô ý thức nhìn sang hướng anh đang đi xa, đúng lúc bắt
gặp bóng lưng anh.
Bước chân anh không mảy
may dừng lại, giống như tự động ngăn cản dù là âm thanh hay hình ảnh từ bốn
phía.
Mộc Cận nheo mắt, tầm mắt
cô chậm rãi kéo dài theo Bạc Tam. Bóng lưng cao ngất của anh dưới ánh mặt trời,
khiến cô có chút hoa mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT