Mất mặt. Thật xấu hổ chết người ta rồi!

Mộc Cận không ngừng cắn môi, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Vừa rồi trong nháy mắt, trong nháy mắt đó, chính mình sao lại không bình tĩnh được như thường ngày, sao có thể rơi vào mỹ nam kế nhanh như vậy, tệ hơn nữa còn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, muốn nói mà không nói được?

Thế nhưng mình, tại sao lại thất bại thảm hại đến vậy…

Mộc Cận cứ thế ghé vào bên cửa sổ xe, đến khi gió lạnh thổi qua, cô mới đột nhiên nhận ra đây không phải đường đi về nhà mình.

Cô bất chấp sự xấu hổ vừa rồi, liền quay đầu hỏi: “Bạc Thanh Hàn, anh định đưa tôi đi đâu?”

Bạc Tam vẫn tiếp tục lái xe, ánh mắt cũng không thèm liếc sang cô: “Đã muộn như vậy có thể đi đâu, đương nhiên là nhà anh.”

Mộc Cận thoáng chốc bị chẹn họng, khó khăn lắm mới từ từ bình tĩnh lại: “Anh… Nhà của anh?”

Bạc Tam ngó cô, ánh mắt như là đang nhìn một sinh vật nhỏ bé ngốc nghếch: “Không đến nhà anh thì đi đâu? Anh không quen giường, em đừng mong anh để cho em đi về đó.”

Khụ khụ… Mộc Cận ra sức đấm ngực, sau nửa ngày mới lại hỏi một câu: “Giám đốc anh… Có phải đã hiểu lầm không? Tôi về nhà tôi, cũng không nói… Cho anh cũng ở nhà tôi…”

Vừa dứt lời, ánh mắt Bạc Tam liền như hai thanh “tiểu Lý phi đao” đâm tới.

Mộc Cận anh dũng đối mặt với hai thanh đao anh phóng tới, nhếch nhếch khóe miệng.

Bạc Tam cũng không so đo nhiều với cô, thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Để em cùng hắn ta ở cùng một chỗ, anh rất lo lắng. Mộc Cận, đừng quên em là bạn gái của anh.”

Một câu nói khiến Mộc Cận có chút ngán ngẩm, yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Rốt cuộc hai người như thế nào mới xem như thật sự cùng một chỗ? Chỉ là vì một lời hứa hẹn, hay còn vì một loại kiên trì nào đó? Như hiện tại cùng Bạc Tam thế này, nếu cũng có thể coi là “cùng một chỗ”, vậy thì cái gọi là lời hứa hẹn đó cũng quá mức gượng ép và qua loa.

Chưa hề hiểu rõ về nhau, chưa từng chia sẻ cùng nhau, thậm chí cũng không bắt buộc phải đồng cam cộng khổ, mà khi “bạn trai” đến sự tôn trọng tối thiểu hay phương tiện liên lạc cũng chưa từng cho, suy cho cùng cô còn muốn vững chắc cái gì.

Mộc Cận cười khổ lắc đầu.

Bạc Tam lại để ý đến cái lắc đầu cười của cô, hơi giảm tốc độ xe, hỏi: “Cười gì vậy?”

Mộc Cận buột miệng nói: “Giám đốc, nếu như tôi nhớ không lầm, tôi là vì một cái tát kia mới quen biết anh đúng không?”

Bạc Tam gật gật đầu: “Ừ. Làm sao?”

Mộc Cận há to miệng, cuối cũng vẫn chỉ sờ mũi: “Không có gì.”

Bạc Tam lại khó hiểu nhìn cô, đưa tay mở nhạc trong xe.

“Nếu anh mời, em sẽ nhảy cùng anh chứ? Liệu em có chạy đi và không bao giờ ngoảnh lại? Em có khóc nếu trông thấy anh rơi lệ? Và liệu em sẽ cứu rỗi linh hồn anh, đêm nay thôi?”

("Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me cry? And would you save my soul, tonight?" – Lời bài hát Hero của Enrique Iglesias)

Mộc Cận hơi liếm môi, lắng nghe có chút thất thần.

Nửa đêm giữa mùa hạ, cây cối ngoài cửa sổ xe đều xanh um tươi tốt, ánh đèn neon biến ảo bất đồng chiếu xuống, có phần đẹp rực rỡ quá mức, không chân thật. Gió cũng thổi đến phần phật, Mộc Cận hơi rùng mình, vô ý thức xoa xoa cánh tay.

Nhất thời trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Bài hát kết thúc, Mộc Cận nhịn không được khẽ thở dài.

Bạc Tam cau mày, sắc mặt có chút nôn nóng: “Lại sao vậy?”

“Không sao cả.” Mộc Cận không tập trung đáp, “I will stand by you forever. Không thực tế, thật không thực tế.”

“À, cái này hả.” Bạc Tam chầm chậm nói, “Trước kia có một người bạn để lại, anh vẫn chưa đổi.”

Mộc Cận cười cười, đang định nói tiếp, Bạc Tam ngoặt tay lái, xe dừng lại vững vàng.

Bạc Tam đi hai bước, đột nhiên phát hiện bên cạnh không có người, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Mộc Cận ở cửa xe lề mà lề mề, cứ không chịu nhúc nhích.

Anh nhíu mày: “Mộc Cận, ngày mai em muốn đi muộn phải không?”

Mộc Cận có chút xấu hổ cười: “Tôi bảo này giám đốc, tôi ở chỗ anh hình như không được hay… Cô nam quả nữ…”

Bạc Tam chặn ngang kéo cổ tay Mộc Cận, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô, kéo cô đi lên phía trước, lại như hơi ẩn ẩn vui vẻ nghiêng mắt nhìn cô: “Mộc Cận em sao tư tưởng lại không trong sáng như vậy?”

Cô bị Bạc Tam dắt đi, không tình nguyện bước theo anh: “Giám đốc, nhà của anh có mấy phòng?”

“Hai phòng. Làm sao?”

“Tôi đang nghĩ nếu không thì ngủ ở sô-pha.” Mộc Cận rất nhanh tiếp.

Bạc Tam xoay người lại nhướn mày, trên khuôn mặt không giấu được nét vui vẻ: “Em sợ cái gì hả Mộc Cận?”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng, cũng “Ha ha” cười: “Tôi thực ra là vì danh dự của giám đốc anh, tuyệt đối không có tí xíu tư lợi nào.”

Bạc Tam nhếch khóe miệng, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Mộc Cận, em thoạt nhìn là một cô gái rất trung thực, như thế nào lừa gạt người mà mặt không đỏ tim không đập hả?”

Mộc Cận sững sờ, mất tự nhiên nhếch miệng: “Tôi gạt người bao giờ, lời tôi nói đều là nói thật.”

Đôi mắt Bạc Tam ẩn trong bóng đêm, nhìn không rõ ràng, thanh âm lại xuyên thấu qua đêm hè truyền đến bên tai cô: “Vậy em nói thật đi, em là sợ anh, hay vẫn là sợ chính em?”

***

Nhà Bạc Tam ở chính là loại căn hộ có tầng, trong nhà có một cái cầu thang xoay tròn uốn lượn lên xuống, trên cơ bản chỉ có hai màu đen trắng, các đường cong mềm mại, đơn giản mà trang nhã.

Anh gọi Mộc Cận đến tùy ý ngồi xuống, rót chén nước cho cô, sau đó đứng dậy lên lầu.

Mộc Cận nâng ly thủy tinh nhỏ, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một khoảng không trên những bậc thang.

Vốn là một khoảng trống, tường bao quanh một chiếc tủ âm cỡ nhỏ. Phía trên cao nhất là một chiếc đồng hồ treo tường nhỏ, đồng hồ quả lắc thoáng lay động một cái, nhìn thật đáng yêu.

Dưới đồng hồ treo tường là một lư hương, có vẻ đã lâu không thắp, bên cạnh cũng không thấy có tàn hương rơi xuống, trái lại giống như thường xuyên có người lau chùi sạch sẽ.

Mộc Cận cầm ly đứng dậy.

Đến gần cô mới phát hiện, lư hương được đặt trên một tấm ngăn bằng thủy tinh, tấm kính dày ép lên hai bức hình.

Trên một bức hình là một người phụ nữ trẻ tuổi, làn da trắng nõn, lông mày tinh tế, ánh mắt rất sắc, khí chất đặc biệt tốt. Người phụ nữ mặc một chiếc sườn xám màu sắc đơn giản, miệng mỉm cười bình tĩnh dịu dàng, rõ ràng là còn trẻ như vậy thế nhưng ánh mắt lại như xa xăm ngàn dặm, mang theo vài phần lạnh nhạt.

Bức hình còn lại là một cô gái nhỏ, cổ thon dài, tóc búi lên sau gáy, một sợi tóc ngang qua trán cũng không để lại, mặc một chiếc váy múa màu trắng, giày múa cũng màu trắng, giống như là thiên nga trắng vừa bước ra từ Hồ thiên nga, kiêu ngạo mà cao quý. Khóe môi cô hơi cong lên, giống như vui mà lại không phải vui, khiến cho người ta không thể dời mắt.

Quả thật rất xinh đẹp, Mộc Cận nhịn không được cẩn thận đánh giá.

Đang lúc cô xuýt xoa trước vẻ đẹp của các mỹ khí chất hơn người, đột nhiên bị người nào đó kéo ra.

Mộc Cận không để ý, một ly nước toàn bộ đổ hắt lên quần áo.

Cô có chút buồn bực, tay run rẩy mở tay Bạc Tam ra: “Đã không phải tôi đồng ý đến đây, sao anh lại còn ác độc với tôi như vậy?”

Vừa nhìn lên, Mộc Cận liền đối diện với đôi mắt có phần phiền muộn của Bạc Tam.

Khóe miệng anh thẳng thành một đường, trong ánh mắt là không kiên nhẫn cùng tức giận cô chưa bao giờ thấy qua, thậm chí còn có chút khinh thường cùng chế giễu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra những câu đâm chọc người khác.

Mộc Cận sững sờ, không cáu giận, mất tự nhiên nhìn anh nhếch nhếch miệng: “Thực xin lỗi.”

Bạc Tam nhìn cô chằm chằm, chậm rãi buông lõng tay ra, quay đầu đi sang hướng khác: “Không sao. Anh đi tìm quần áo cho em thay.”

Mộc Cận lúc này mới chú ý anh đã thay quần áo, áo trắng ngắn tay với quần đùi, càng lộ ra thân hình thanh mảnh cao ngất, như một nam sinh đại học, trang bị đầy đủ cả, lúc nào cũng sẵn sàng trên sân bóng rổ đổ mồ hôi như mưa.

Trong lúc nhất thời cô cảm thấy hơi run sợ.

Không lâu sau, Bạc Tam cầm một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt đi ra, tiện tay đưa cho Mộc Cận: “Thay cái này ra, nhà anh chỉ có quần áo của anh thôi.”

Mộc Cận giở ra xem xét, thật sự chỉ có một cái. Cô quẫn bách, không tin tưởng nhìn Bạc Tam: “Đây… Có một cái?”

Bạc Tam đang uống nước, nghe thấy cô hỏi thì nhướn mày: “Sao, không đủ à?”

Mộc Cận hổn hển: “Nhưng mà cả áo cả váy của tôi đều ướt!”

Bạc Tam cười phớt lờ: “Áo này rất to, em cứ coi như váy cũng không thành vấn đề.”

Mộc Cận trừng mắt nói không nên lời: “Anh…”

Bạc Tam cầm cốc nước, ung dung đi lên lầu: “Dưới lầu có phòng khách, có ghế sô-pha, tủ trong phòng khách có chăn, nhà vệ sinh thì ở ngay bên cạnh, em tùy ý tìm một chỗ mà ngủ, hoặc là luân chuyển anh cũng không để ý. Giường của anh em cũng đừng có ngấp nghé, Tiểu Mộc Cận, ngủ ngon.”

Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn bóng dáng Bạc Tam biến mất trên cầu thang.

Cả đêm cô ngủ không ngon. Lúc đầu là không quen, lật qua lật lại mãi không thấy buồn ngủ; về sau vất vả lắm mới mơ mơ màng màng đang ngủ, lại toàn gặp ác mộng, lúc thì là trong rừng nhiệt đới bị rắn độc cắn, lúc thì lại là nước lũ núi sông bao quanh cô.

Lăn qua lộn lại đến tận rạng sáng bốn năm giờ, cô mới thật sự ngủ được ổn định.

Kết quả sáng ra đồng hồ báo thức điện thoại kêu, Mộc Cận căn bản không nghe thấy gì. Cô đang ngủ say, đột nhiên sau gáy bị cái gì đó một phát hung hăng bắn vào, ra tay vừa ác độc vừa chuẩn xác, làm cho cô đột nhiên bừng tỉnh.

Vừa mở mắt đã đối diện ngay với khuôn mặt vui vẻ đang nén cười của Bạc Tam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play