Từ hôm ở bữa tiệc đến giờ Khánh hầu như không nghĩ được gì. Khánh chỉ chắc chắn được một điều Vũ đang ngày càng xấu xa, đểu giả và hình như điều tưởng không dám thì anh ta cũng dám làm. Còn mục đích là để đe dọa buộc cô chấp nhận việc quay lại hay còn muốn dằn vặt Khánh. Anh ta sẽ làm gì tiếp theo và tệ hơn nữa là đã làm gì rồi… Khánh không biết gì nữa cả.

Lần này thì Khánh cố không nói điều này ra với ai. Lần gần đây nhất muốn nói hay làm gì đó liên quan đến Vũ đã có người bị thương. Cũng may Hà chỉ bị nhẹ, chắc anh ta cố tình muốn thế hoặc Hà may mắn. Và giờ anh ta còn đe dọa Vân. Người vốn chẳng liên quan đến chuyện này. Từ việc đó là bạn thân của Khánh.

Nhưng Khánh thực sự lo cho Bảo, lẽ ra theo trình tự hợp lý thì Bảo phải là mục tiêu đầu tiên Vũ phải nhắm đến là anh. Nhưng không phải. Vậy hắn chưa làm gì với anh hay đã làm rồi chỉ là Khánh không nhận ra.

- Anh đang làm gì thế? – Từ lúc bị Vũ đe dọa, lúc nào Khánh cũng muốn chắc chắn muốn biết Bảo đang ở đâu, làm gì và nhất là anh có an toàn không.Với Hà, thì còn có một vài lí do để Vũ nương tay nhưng với Bảo, anh chẳng tìm được lí do hợp lí nào.

- Anh đang ở công ty thôi, vẫn giờ làm mà.

- Trưa anh ăn gì rồi?

- Anh ăn ở căng tin công ty, không phải ra ngoài ăn thì anh thích ăn ở đấy. Thế em ăn gì rồi.

- Em gọi suất mì ý mang lên văn phòng, ngại ra ngoài quá.

- Thế sao tự nhiên lại gọi cho anh thế. Nhớ anh à?

- Ừm, tự nhiên em muốn gọi thế thôi. Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu gì đấy ngon ngon.

- Uh, thế anh làm việc tiếp nhé. Yêu em.

- Yêu anh.

Khánh lượn lờ quanh siêu thị, vẫn chưa nghĩ ra món gì đó ngon ngon mà cô định nấy cho Bảo tối nay là gì. Cuối cùng thì cũng để mắt tới mấy giẻ sườn ngon lành. Khánh quyết định sẽ làm sườn nướng kiểu BBQ, ăn với khoai tây hầm, bánh mì nướng và… rượu vang. Ăn đồ tây một bữa để đổi mới không khí.

Khánh nhặt từng củ khoải tây, nhìn tròn trĩnh và đáng yêu. Khuôn mặt Khánh ngẩng lên khi vừa lướt qua một khuôn mặt thoáng nét gì đó quen quen.

- Là ông ta. – Khánh ngừng tay, bỏ dở túi khoai tây trên khay, chạy đuổi theo người đàn ông đó. – Xin lỗi. – Khánh chạm nhẹ vào vai ông ta.

Người đàn ông đó quay lại, nhận ra Khánh ông ta thực sự bối rối và quay lưng đi chực chạy thật nhanh.

- Từ từ, đứng lại tôi có chuyện muốn nói. – Khánh vẫn tiếp tục theo sau ông ta.

- Có lẽ tôi nhầm người.

- Nếu anh không đứng lại thì tôi sẽ theo anh về đến tận nơi anh sống. – Khánh lên giọng.

Người đàn ông có lẽ cũng cảm thấy sự phiền phức Khánh sẽ mang lại nếu không nói chyện với cô nên đã dừng lại.

- Tôi sẽ hỏi một câu thôi. Việc anh nói Vũ và vợ anh ta sẽ ly hôn. Tại sao lại nói điều đó với tôi?

- Việc đó…

- Anh không phải vô tình gặp tôi để nói điều vốn chẳng liên quan gì đến anh chứ?

Người đàn ông im lặng vài giây, có lẽ để nghĩ xem nên nói gì với Khánh.

- Tôi cần biết điều đó. Nếu anh làm những gì Vũ muốn anh làm, tôi không nghĩ là điều đó tốt cho anh. Nhưng anh nói ra sẽ tốt cho tôi.

- Cô rỗi chứ. Không mất thời gian lắm.

- Tôi rỗi.



Bên quán café nhỏ cạnh siêu thị, tiếng xe cộ tấp nập chạy qua chạy lại làm đầu óc con người căng thẳng càng nhức nhối hơn.

- Nhà tôi gần đây. Và tôi là người nhìn thấy cô ở khu này… tôi đã nói cho Vũ.

- Vâng, anh uống nước đi. Tôi vẫn đang nghe.

- Tôi không biết cô dọn đến đây ở là để tránh mặt Vũ, tôi chỉ biết điều đó khi Vũ đề nghị tôi tìm căn nhà cô ở và thỉnh thoảng theo dõi cô.

- Anh ta làm vậy để làm gì? Rõ ràng là anh ta theo dõi tôi một thời gian dài nhưng không hề làm gì cả.

- Anh ta nói muốn biết cô sống tốt và vì cô không cho anh ta điều kiện làm việc đó nên anh ta đã lặng lẽ làm việc đó.

- Vậy sao.

- Nhưng khi cô bắt đầu có người mới, tôi cũng nói anh ta có thể yên tâm về cuộc sống hiện tại của cô thì anh ta không muốn dừng lại.

- Vũ khó chịu vì tôi có người yêu mới. – Khánh biết điều này.

- Anh ta khó chịu vì việc định quay lại với cô sẽ không xảy ra.

- Anh ta có ý định về việc đó à? – Khánh ngán ngẩm với ý nghĩ đó.

- Phải và vì thế anh ta lên kế hoạch để ly hôn vợ. Hình như anh ta luôn chắn chắn việc cô không để ý đến ai là vì vẫn còn yêu anh ta. Nhưng khi cô tìm được thì…

- Anh ta vẫn có ý định ly hôn vợ?

- Tất nhiên, thế nên anh ta muốn tôi nói với cô để xem phản ứng của cô sau đó thế nào.

- Anh ta nghĩ tôi sẽ làm gì đó khác khi biết anh ta sẽ bỏ vợ, như bắt đầu lại với anh ta. – Khánh thấy dường như Vũ nghĩ sau tất cả mọi việc, chỉ cần anh ta ly hôn Khánh sẽ quay về với anh ta.

- Và, nếu giờ không còn gì nữa. Hơn nữa tôi cũng chỉ biết có thế. Tôi đi trước đây.

- Cám ơn anh. – Khánh hơi bất ngờ vì anh ta muốn đi, nhưng cũng cảm thấy đã biết được gì đó.

- Về việc anh ta chuẩn bị ly hôn, gần như chắc chắn. Tôi chỉ không hiểu vì sao sau khi anh ta có ý định và chuẩn bị thì vợ anh ta và anh ta lại xuất hiện ở nơi chúng tôi làm việc… với dáng vẻ hạnh phúc.

- À… cám ơn anh cả về việc đó. – À, tại sao anh lại kể cho tôi nghe mọi chuyện? Vì tôi cũng không nghĩ anh sẽ nói cho tôi nhiều thế.

- Vì vị trí vợ hắn làm là trợ lý giám đốc đáng lẽ ra đã là của tôi. Tôi đã chuyển chỗ làm sau khi thấy không được đối đãi tử tế.



Khánh vẫn kịp về nhà để nấu bữa tối cho Bảo, chỉ hơi muộn một tẹo.



- Mày đang làm gì thế?

- Đang lượn lờ thôi, chân mới khỏi thì tranh thủ đi bù.

- Này, nhớ lần trước. À không cũng lâu lâu rồi. Mày quen anh chàng làm ở công ty vệ sĩ nhưng ngoài giờ làm chuyên đi theo dõi mấy ông chồng bồ bịch cho mấy bà sồn sồn không?

- Nhớ. Cao to đẹp trai. Phải nhớ chứ. Sao?

- Cho tao số điện thoại kèm câu giới thiệu là người quen đi.

- Anh Bảo bồ bịch hả? – Con bé nhảy dựng lên.

- Không, chồng bà ở công ty tao. Mấy hôm nay khóc lóc trên văn phòng kinh quá. Thế nào tao lại nhớ ra nên hỏi giúp thôi.

- À…



Quán café gần công ty Khánh, chiều lộng gió. Khánh quyết định gặp anh ta trong giờ làm, vì nhiều lí do. Nên chọn quán này để xong việc quay lại công ty dễ dàng hơn.

- Nhìn em xinh thế này mà chồng lại ngoại tình à. – Anh ta tiến lại gần bàn Khánh đang ngồi.

- Thực ra lần này anh sẽ theo dõi một người phụ nữ. Anh làm được không?

- Cái gì cũng được nếu có tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play